← Ch.415 | Ch.417 → |
Mã Vũ Đào nói:
- Chiếu theo phương thức phân loại của cốc chủ, không biết tu vi của ta hiện nay đang ở giai đoạn nào?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm đáp:
- Tông chủ vì sao lại hỏi như vậy?
Mã Vũ Đào đáp:
- Ta chỉ muốn đối chứng một chút, xem thử Ngạo Thiên Quân Vương đó so với ta thì mạnh hơn bao nhiêu?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ đáp:
- Người hiện có mặt ở đây ngoại trừ rất ít ra, tu vi đều ở trên cảnh giới Quy Tiên. Nhưng trong đó bảy phần mười đều ở mức sơ kỳ đến hậu kỳ của Quy Tiên, tông chủ chính là một vị trong số đó.
Mã Vũ Đào biến hẳn sắc mặt, kinh hãi nói:
- Theo như cốc chủ cho biết thì thực lực của Ngạo Thiên Quân Vương đó chẳng phải ngang cùng cấp độ với Xà Thần, Tử Vong thành chủ sao?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Cá nhân ta cho là như vậy.
Sở Văn Tân nghi hoặc nói:
- Chắc không đến vậy đâu. Trước đây thánh tăng có nói Tử Vong thành chủ thực lực tương đương với Vu Thần năm xưa, bây giờ cốc chủ nói Ngạo Thiên Quân Vương cùng một cấp độ với Tử Vong thành chủ. Như vậy cao thủ đáng sợ thoáng cái đã có ba người, điều này có thể so với tai kiếp khủng khiếp năm xưa, khiến người ta khó mà tin được.
Triệu Ngọc Thanh khẽ than:
- Chuyện này mới vừa bắt đầu thôi, chuyện sau này khiến các vị càng thêm khó mà đối mặt được.
Phương Mộng Như thấy Đại sư huynh tâm tình nặng nề, mở miệng lên tiếng:
- Được rồi, chuyện Ngạo Thiên Quân Vương hãy nói tới đó đã, hay là để Khiếu Thiên tiếp tục kể chuyện sau đó ra sao.
Mọi người nghe vậy lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Khiếu Thiên.
Khẽ gật đầu, Khiếu Thiên lên tiếng:
- Rời khỏi Ngạo Thiên Quân Vương rồi, ta liền phát hiện một luồng khí tức linh khí rất mạnh mẽ. Khi đó ta vượt qua bao trắc trở, khổ sở truy tìm sáu trăm dặm, cuối cùng mới phát hiện không ngờ chính là một con Huyết Linh Nhục Chi. Theo ta lúc ấy thấy được, Nhục Chi đó có linh tính rất mạnh, hết sức sợ người, sau khi thấy ta liền lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Như vậy nó chắc chắn hoàn toàn không tà ác.
Khiếu Thiên đáp:
- Điểm này ta có thể khẳng định được, nhưng không biết nó đến từ chỗ nào.
Đồ Thiên hỏi tiếp:
- Sau đó còn có gì nữa không?
Khiếu Thiên đáp:
- Còn, sau khi ta rời khỏi Nhục Chi rồi, trong quá trình đi về liền gặp phải Phong U của môn phái Cửu U, lúc ấy vốn định bắt giữ lấy hắn, nhưng không ngờ Phong U này vô cùng lợi hại, giao đấu được hai chiêu liền thoát khỏi tay của ta.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Phỏng chừng thương thế của Phong U kia còn chưa khỏi hẳn, nếu không hắn chắc chắn không hề mới gặp mặt đã chạy.
Khiếu Thiên nói:
- Phong U rất quái dị, rất khó nhìn ra trạng thái của hắn như thế nào.
Hàn Hạc hỏi lại:
- Sau đó thế nào? Ông quay trở lại đây liền?
Khiếu Thiên gật đầu đáp:
- Tạm thời hiểu được đến như vậy.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Những thứ này không cũng đã đủ khiến chúng ta nhức cả đầu rồi.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ngạo Thiên Quân Vương này mọi người sau này nhớ phải tránh đi. Còn lại những địch nhân khác, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.
Lâm Y Tuyết nói:
- Cốc chủ tiền bối, ta thấy muốn tìm kiếm những địch nhân đó rất phí thời gian, chi bằng chúng ta hãy dụ rắn ra khỏi hang.
Triệu Ngọc Thanh hơi kinh ngạc, hỏi lại:
- Thế nào là dụ rắn ra khỏi hang?
Lâm Y Tuyết cười đáp:
- Rất đơn giản, hiện nay Huyết Linh Nhục Chi xuất hiện, chúng ta có thể phát tin tức này ra, nói là Nhục Chi xuất hiện quanh Thiên Nữ phong. Lúc đó, Ngũ Sắc Thiên Vực cùng với những địch nhân khác chắc sẽ xuất hiện tranh cướp, chúng ta có thể tung một mẻ lưới hốt gọn bọn họ.
Sở Văn Tân nói:
- Biện pháp này có thể thử qua.
Khiếu Thiên nói:
- Đúng là có thể thử qua, nhưng dụ đến không nhất định chỉ có địch nhân, mà còn có khả năng là thần chết.
Lâm Y Tuyết cãi lại:
- Thay vì cả ngày chờ đợi này kia, sao bằng phóng tay thử một lần.
Hàn Hạc thấy có lý, đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Sư huynh, ý của huynh thế nào?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Có thể suy xét, nhưng chi tiết thì cần mọi người phải cùng nhau thương nghị.
Mọi người nghe vậy, ai nấy tự mình suy nghĩ, sau đó cùng nhau đàm luận cẩn thận việc triển khai vấn đề này.
Quay lại mặt đất, Thiên Lân nhìn tình hình chung quanh, phát hiện trên mặt đất khe sâu tung hoành, núi băng đổ sụp, Băng Nguyên ngày trước yên tĩnh hiện nay đã hỗn độn vô cùng. Vì thế, Thiên Lân biến sắc mặt, trước tiên nghĩ đến chính là Thiên Nữ phong, ở đó không biết có xuất hiện tình hình giống vậy không? Ý niệm vừa thoáng qua, Linh Phách vận chuyển, tình hình Thiên Nữ phong chốc lát đã xuất hiện trong não của Thiên Lân, liền khiến cho hắn đang lo lắng hơi yên lòng trở lại.
Bay đi, Thiên Lân tốc độ không nhanh, vừa nhớ lại mọi thứ phát sinh trước đây, vừa suy xét tiếp theo bản thân mình phải làm như thế nào.
Trước đây, trong ý thức của Thiên Lân, kiếp nạn của Băng Nguyên chính là thuộc về Đằng Long cốc, không liên quan gì đến mình. Bản thân hắn chỉ là một người đứng nhìn, do mấy người Tân Nguyệt, Thiện Từ, Lâm Phàm mà hắn mới tham dự vào trong đó. Hiện nay, Thiên Lân đã phát hiện thấy kiếp nạn Băng Nguyên thực ra có liên quan đến bản thân, thậm chí liên quan rất lớn, chẳng qua bản thân hắn đang sắm vai trò gì trong đó đây?
Trong lúc trầm tư, tốc độ Thiên Lân tăng lên không hay không biết. Nhưng đúng lúc đó, một luồng khí tức đột nhiên xuất hiện trong não của hắn khiến hắn lập tức tỉnh hẳn trở lại. Quan tâm tra xét, Thiên Lân phát hiện luồng khí tức đó đến từ phía trái ở trước, trên một ngọn núi băng ước chừng cách hai mươi dặm. Ở đó có một huyệt động không lớn, vốn bị băng tuyết che phủ, nhưng cơn động đất vừa rồi khiến cho tầng băng vỡ ra, để lộ vị trí của huyệt động, cũng bộc lộ người ẩn núp bên trong đó.
Thay đổi phương hướng, Thiên Lân gia tăng tốc độ tiến lên, chỉ chốc lát đã đến trước ngọn núi băng kia, vừa hay thấy được một bóng người từ trong huyệt động bay ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ngươi đến từ môn phái Cửu Hư?
Trương Phàm vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi.
Thiên Lân nghe vậy thoáng động, hỏi lại:
- Ngươi nhận ra hình dáng của ta?
Trương Phàm hừ giọng đáp:
- Khuôn mặt này người đời đều biết, ta tự nhiên biết được, đáng tiếc ngươi hoàn toàn không phải là người đó.
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Ngươi nói không sai, ta đúng là không phải Lục Vân, ta tên là Thiên Lân.
Trương Phàm kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là Thiên Lân? Thế ngươi và Lục Vân có quan hệ thế nào?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai? Ngươi thấy ta và Lục Vân có quan hệ thế nào đây?
Trương Phàm trầm ngâm một lúc, trả lời:
- Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, ta thấy ngươi rất giống huynh đệ của Lục Vân, cũng có khả năng chính là con của hắn.
Thiên Lân không khẳng định hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Ngươi không sợ sẽ bị sai sao?
Trương Phàm phản bác lại:
- Có quan trọng không?
Thiên Lân đáp:
- Đúng là không quan trọng. Điểm quan trọng chính là trước đây ngươi đã gây thương tích cho không ít người của Đằng Long cốc, trong bọn họ có nhiều người rất tốt với ta, bây giờ ta phải vì họ mà báo thù, ngươi chuẩn bị chịu chết đi thôi.
Tay trái giấu sau lưng, tay phải chống lên trời, Thiên Lân toàn thân ngạo khí dâng ngập trời, phối hợp với lửa đỏ cuồn cuộn lưu động quanh người khiến cho người ta cảm thấy bá khí ngút trời.
Trương Phàm đánh giá Thiên Lân, phát hiện hắn tu vi bất phàm, nghĩ đến bản thân thương thế còn chưa lành, nếu như đánh nữa sợ là không chiếm được chút tiện nghi nào. Ngoài ra, nếu như Thiên Lân là con của Lục Vân, pháp quyết của hắn tất nhiên vô cùng kinh người, lúc này nếu giao tranh với hắn sợ là đả thảo kinh xà.
Suy nghĩ vậy rồi, Trương Phàm lập tức cười lạnh, khẽ hừ giọng nói:
- Muốn giết ta, ngươi còn kém lắm. Hôm nay mới lần đầu gặp nhau, ta trước hết để lại chút thể diện cho người, đợi lần sau nếu có gặp lại, ta nhất định lấy mạng ngươi, hãy nhớ lấy cho kỹ.
Dứt lời, Trương Phàm lóe lên đi liền, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào đã biến mất giữa không trung.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, sau khi thăm dò cẩn thận liền phát hiện được Trương Phàm tinh thông thuật Không Gian Chuyển Di, pháp quyết y tu luyện so với thuật Không Gian Khiêu Dược của Khiếu Thiên chỉ có hơn mà không hề kém.
Bỏ hết mọi ý nghĩ tạp loạn, Thiên Lân xoay người quay về, trên đường không gặp thêm điều gì, nhanh chóng trở lại đến Thiên Nữ phong.
Lúc đó, Mẫu Đơn và Hoa Hồng cùng lơ lửng trên tầng không Thiên Nữ phong, ánh mắt bất động nhìn về đỉnh núi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thiên Lân phát hiện có khác thường, nhanh chóng đến bên cạnh hai cô, còn chưa kịp nói gì thì cảnh tượng trên đỉnh núi đã khiến Thiên Lân ngây ngốc cả người.
Trên ngọn Thiên Nữ phong, bức tượng băng thần nữ vốn là chỗ dưỡng dục nên U Mộng Tiên Lan, nhưng lúc này tượng băng thần nữ đang bóc tách từng lớp, khiến cho cả ngọn Thiên Nữ phong chấn động.
Mẫu Đơn thấy Thiên Lân trở về, khẽ nói:
- Động đất lúc trước khiến chúng ta từ trong động chạy ra, nhưng sau khi động đất biến mất, bức tượng băng này lại xuất hiện biến hóa, tầng băng trên người từng lớp từng lớp rơi rụng, hiện nay đã đến tầng thứ mười, quả thật khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
Hoa Hồng nói:
- Theo sự bóc tách của tầng băng, bức tượng băng này càng lúc càng tinh tế thon thả, hệt như một người phụ nữ khoác trên người hàng chục tầng băng tuyết, lúc này đang dần dần lộ ra diện mạo chân thật của cô ta.
Thiên Lân vẻ mặt kinh ngạc, bay đến bên cạnh bức tượng băng thần nữ, phát xuất sóng thăm dò cẩn thận tra xét, cuối cùng thu được một kết luận khiến hắn kinh hãi vô cùng.
Bên trong bức tượng băng này không ngờ quả thật có một người phụ nữ, trên người bà ta còn có hai tầng băng nữa, tầng băng bên trong cùng có một loại phong ấn kỳ dị, bảo vệ hoàn chỉnh thân thể của bà ta, đồng thời khiến bà ta như không có hơi thở nào.
Phất tay, Thiên Lân bảo Mẫu Đơn và Hoa Hồng hạ xuống, nói với hai người:
- Bên trong quả thật có một người phụ nữ, như khí tức của bà ta lúc có lúc không, ta không cách nào xác định được bà ta còn sống hay đã chết.
- Nhiều năm trước đây bà ta không hề có chút biến hóa nào, vì sao bây giờ lại đột nhiên như vậy, bên trong không biết có huyền diệu như thế nào đây?
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Điều này ta cũng không biết được, chỉ có thể ...
Hoa Hồng đột nhiên la lên:
- Nhìn kìa, tầng thứ mười một vừa mới bóc ra.
Thiên Lân và Mẫu Đơn không kịp nói thêm gì, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tượng băng, phát hiện sau khi tầng băng thứ mười một rơi xuống rồi, thân thể diện mục bức tượng băng hiện ra rõ ràng.
← Ch. 415 | Ch. 417 → |