← Ch.453 | Ch.455 → |
Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, băng từ từ tan chảy.
Mặt hồ khí nóng cuồn cuộn, hệt như đám mây vậy. Vũ Điệp lơ lửng trên không trung, nhìn hồ nước trước mặt, trong lòng có ít nhiều kinh ngạc. Không lâu trước đây, Vũ Điệp theo Thiên Lân đi qua nơi này, lúc đó hồ nước còn rất nhỏ. Hiện nay, chỉ trong hai ngày mà thôi, diện tích hồ nước đã tăng lên vài lần, quả thật khiến người ta khó mà tin được. Chuyển mình đến gần, Vũ Điệp quan sát tình hình chung quanh, phát hiện ở bờ hồ nước truyền đến một luồng khí tức rất yếu ớt, trong lòng lập tức sinh nghi. Cẩn thận đến gần, Vũ Điệp đến bên hồ bước liền phát hiện một con gấu đen nằm ở đó, khí tức rất hỗn loạn, trên người bị nhiều vết thương.
Tra xét cẩn thận, Vũ Điệp thấy con gấu đen này sắp chết rồi. Vì thế nhẹ nhàng hạ xuống xuất hiện bên cạnh gấu đen, nàng khẽ cất tiếng hỏi:
- Ngươi cũng từ trong Hắc Ngục sâm lâm đến đây phải không?
Cảm ứng được khí tức xa lạ đến gần, con gấu đen hình dáng khổng lồ nhúc nhích mấy cái, ánh mắt ảm đạm nhìn Vũ Điệp một lúc, yếu ớt nói:
- Ngươi muốn giết ta phải không?
Vũ Điệp lắc đầu đáp:
- Ngươi sắp chết rồi, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi.
Con gấu đen đáp:
- Ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm, ngươi muốn hỏi chuyện gì?
Vũ Điệp nói:
- Ngươi bị thương như thế nào?
Con gấu đen đáp:
- Ta bị một con chim hai đầu và bầy đàn đánh bị thương, vì thế chạy đến đây.
Vũ Điệp quay sang nhìn hồ nước, điềm nhiên nói:
- Mặt hồ đang mở rộng, không bao lâu nữa thì nước hồ sẽ mở rộng ra che phủ lấy ngươi rồi.
Gấu đen yếu ớt nói:
- Có lẽ chẳng chờ đến lúc đó thì ta đã chết rồi.
Vũ Điệp hỏi lại:
- Ngươi hối hận rồi chăng?
Gấu đen sửng người, hơi mơ hồ đáp:
- Hối hận? Có quan trọng không?
Vũ Điệp gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đối với ngươi, hối hận cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Bay lên cao, Vũ Điệp rời khỏi nơi đó, bay một vòng quanh hồ nước rồi tiếp tục bay đi tìm hiểu tình hình của hồ nước.
Đột nhiên, Vũ Điệp dừng lại, nhìn về phía sương mù phía trước, trầm giọng nói:
- Ra đi.
- Ha ha ha, bản lĩnh không nhỏ, không ngờ có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.
Trong tiếng cười lớn, một bóng người bắn ra khỏi sương mù đến trước mặt của Vũ Điệp. Nhìn cẩn thận, đó là một người đàn ông xa lạ, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tướng mạo hơi anh tuấn nhưng ánh mắt lại không có chút tình cảm nào, phảng phất thiếu đi điều gì đó. Người đàn ông này trên đầu nhắt một đóa hoa hồng, eo lưng thắt dải màu đỏ hồng, có gì đó không ra loại giống nào. Vũ Điệp hai mắt khép hờ, cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đàn ông vẻ mặt quái dị, ra vẻ không quan tâm với vẻ đẹp của Vũ Điệp, cười lạnh đáp:
- Vô Tình Thụ, Diễm Hồng Hoa, Độc Mộc Hành, Tẩu Thiên Nhai. Ngươi gọi ta là Vô Tình được rồi.
Vũ Điệp nói:
- Ánh mắt của ngươi không có chút tình cảm nào, thật ra ngươi từ đâu đến?
Vô Tình lạnh lẽo đáp:
- Ta đến từ nơi nào không quan trọng, điều quan trọng chính là chúng ta gặp ở nơi đây.
Vũ Điệp hỏi lại:
- Gặp thì như thế nào?
Vô Tình cười lớn đáp:
- Vô Tình gặp hữu tình, đây không phải là một sự trào phúng sao?
Vũ Điệp trả lời:
- Đời người gặp rất nhiều người rất nhiều chuyện, không thể vơ đũa cả nắm được. Ngươi gặp ta ở nơi này, có lẽ chỉ là một tai kiếp lớn.
Vô Tình không thèm để ý, liếc nhìn sương khói bao trùm trên mặt hồ, khẽ hừ giọng nói:
- Hoàn cảnh nơi này rất kỳ lạ đặc biệt, ngươi biết nguyên nhân cụ thể không?
Vũ Điệp nghĩ lướt qua nhiều thứ, lạnh nhạt đáp:
- Ngươi muốn nói cho ta biết phải không?
Vô Tình trả lời:
- Khi cái hồ nước này biến mất, Băng Nguyên sẽ bị hủy diệt.
Vũ Điệp vẻ mặt bình thản hừ lạnh nói:
- Lúc đó ngươi có thể trở về đến thế giới của ngươi, né tránh cơn tai kiếp khổng lồ này.
Vô Tình ánh mắt âm lạnh, hừ giọng nói:
- Ngươi khẳng định ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm phải không?
Vũ Điệp hỏi ngược lại:
- Điều đó có quan trọng không?
Vô Tình sửng người, hơi tức giận nói:
- Không nhìn ra được miệng lưỡi của ngươi cũng rất sắc bén đó.
Vũ Điệp nói:
- Ngươi không phải hy vọng như vậy sao?
Vô Tình tức giận cười nói:
- Được, đủ thanh cao. Chúng ta đi xem thử. Đợi xem hồ nước biến mất rồi, ta coi ngươi còn cười được chăng?
Vũ Điệp phản bác lại:
- Có lẽ không đợi đến lúc đó, ngươi sẽ lĩnh hội được sự tàn khốc của Băng Nguyên rồi.
Chữ rồi vừa ra khỏi miệng, Vũ Điệp chớp mắt đã ép đến gần, tay ngọc thon thon múa theo phương ngang, lòng bàn tay phát xuất một làn sáng như ngọc màu trắng bạc. Vô Tình thân pháp rất nhanh, dễ dàng né tránh được công kích của Vũ Điệp, cười lạnh nói:
- Muốn đánh lén ta à, ngươi không thấy quá ngu xuẩn sao?
Vũ Điệp đáp:
- Vô Tình Thụ, Diễm Hồng Hoa, cả hai đều là thực vật, khi đến trên Băng Nguyên, ngươi còn cho rằng có thể cắm rễ xuống đất được sao?
Vô Tình vẻ mặt hơi biến, hừ giọng nói:
- Chưa thử qua thì sao biết được?
Vũ Điệp lạnh nhạt nói:
- Ngươi xuất hiện nơi này chính là vì đáy hồ có khí nóng truyền ra, có thể duy trì sự sinh tồn của ngươi. Nếu như ta đóng băng hồ này rồi, lúc đó ngươi còn có thể đi đâu được?
Vô Tình vẻ mặt nặng nề, không phục đáp trả:
- Chớ có nói chuyện lớn lối, có bản lĩnh thì ngươi đừng ngại thi triển ra đi.
Vũ Điệp cười lạnh nói:
- Như vậy thì ngươi hãy xem cho rõ.
Hình bóng loáng lên, Vũ Điệp chớp mắt đã ảo hóa thành tám bóng người phân bố chung quanh Vô Tình, đồng thời thúc động chân nguyên thi triển Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, dùng tốc độ cực nhanh để tạo thành một kết giới huyền băng đóng kín lấy Vô Tình bên trong. Lúc này, Vô Tình cố gắng giãy dụa, hắn lai lịch thần bí, thân pháp lại quỷ dị, nhưng mỗi khi tiếp xúc với kết giới huyền băng thì đều la lên thất thanh một tiếng rồi bị hất lùi lại, rõ ràng hắn vô cùng kiêng kỵ khí cực lạnh.
Cứ như vậy, Vũ Điệp có thể nói là chiến thắng rõ ràng, không lâu sau khi đóng băng Vô Tình rồi, Vũ Điệp thu lại công kích, nhìn Vô Tình không hề nhúc nhích được cất tiếng hỏi:
- Cảm giác thế nào, lạnh phải không?
Vô Tình thân thể run rẩy, giận dữ nói:
- Có bản lĩnh thì chúng ta đổi sang chỗ khác để tranh đấu thêm lần nữa.
Vũ Điệp nói:
- Ta làm như vậy thì được lợi ở chỗ nào?
Vô Tình sửng người, hỏi lại:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Vũ Điệp trầm ngâm một lúc, không nhanh không chậm nói:
- Giữ ngươi lại dường như chỉ tạo thành kẻ địch với ta, ta thấy tiêu diệt ngươi có lẽ tốt hơn.
Vô Tình vọt miệng nói:
- Chớ nên như vậy.
Vũ Điệp nói:
- Ngươi đối với ta không có chút giá trị lợi dụng nào, ta để ngươi lại làm gì?
Vô Tình không đáp, vẻ mặt biến ảo bất định, rõ ràng đang suy nghĩ. Vũ Điệp thấy vậy, khẽ nói:
- Thời gian cũng trễ rồi, ta phải trở về thôi. Ngươi hãy cáo biệt nhân thế đi.
Vô Tình nghe vậy, vọt miệng nói:
- Chậm đã, ngươi để ta lại thì ngươi có điểm tốt.
Vũ Điệp nghi hoặc nói:
- Phải vậy không? Ngươi nói ta nghe xem.
Vô Tình chần chừ đáp:
- Ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của U Ảo Dị Ảnh.
Vũ Điệp nói:
- Thế thì làm sao?
Vô Tình đáp:
- U Ảo Dị Ảnh là sinh vật đáng sợ nhất của Hắc Ngục sâm lâm, ngoại trừ ta ra, không có bất kỳ sinh linh nào có thể cảm ứng được khí tức của bọn họ. Nói cách khác, bọn họ chỉ cần đến gần ngươi trong vòng ba thước, ngươi cũng không hề cảm giác được chút nào. Lúc đó bọn chúng muốn giết ngươi thì căn bản là ngươi không thể nào đề phòng được.
Vũ Điệp nói:
- Như vậy, ngươi sử dụng cũng được rất nhiều đó.
Vô Tình đáp:
- Đương nhiên là như vậy.
Vũ Điệp trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Nếu như vậy, ta tạm tin ngươi một lần, trước hết mang ngươi trở về, sau đó mới suy nghĩ xem xử trí ngươi như thế nào.
Vô Tình nghe vậy muốn phản bác, nhưng chớp mắt đã bị Vũ Điệp mang đi mất.
Quay về Đằng Long cốc, Vũ Điệp trực tiếp mang Vô Tình đến Đằng Long phủ để bẩm báo cho cốc chủ.
Nghe xong những lời nói của Vũ Điệp, Triệu Ngọc Thanh nhìn Vô Tình một lúc, trầm ngâm nói:
- Vô Tình, cơ thể này của ngươi chắc cũng tự biến ảo mà thành phải không?
Vô Tình hơi bất an, trả lời:
- Đúng thế, ông muốn thế nào?
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, khẽ nói:
- Ngươi là yêu cây và yêu hoa hỗn hợp lại, sao lấy muốn lấy tên Vô Tình?
Vô Tình đáp:
- Bởi vì yêu hoa chỉ tồn tại tầm gởi trong cơ thể ta, chân tướng thật của ta là cây Vô Tình.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Nếu là như vậy, ta sẽ bố trí một ngôi nhà mới cho ngươi.
Vô Tình kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn đối phó ta thế nào?
Triệu Ngọc Thanh không đáp, quay lại nói với Hàn Hạc:
- Sư đệ, đệ đi gặp sư thúc mượn lấy ôn ngọc lại đây, hơn nữa chuẩn bị một cái chậu hoa.
Hàn Hạc vâng một tiếng, xoay người đi liền.
Vô Tình thất kinh la lên:
-Ngươi muốn trồng ta xuống nơi này?
Triệu Ngọc Thanh cười không nói, dặn dò Vũ Điệp:
- Con đi xem thử thánh tăng khôi phục được thế nào rồi, nếu thân thể đã tốt rồi thì mời ông ấy quá bộ đến đây.
Vũ Điệp nghe vậy gật đầu, sau đó rời đi.
Một lúc sau, Hàn Hạc, Vũ Điệp, Thiện Từ, Tuyết Sơn thánh tăng lần lượt tiến vào đứng bên cạnh Vô Tình.
Nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Khí sắc không tồi, dáng dấp xem ra đã không còn gì đáng ngại.
Tuyết Sơn thánh tăng điềm nhiên đáp:
- Đa tạ quan tâm, đã không còn chuyện gì đáng lo. Ông mời ta ra đây vì con yêu cây này phải không?
Triệu Ngọc Thanh gật đầu đáp:
- Con yêu này giết đi thì đáng tiếc, vì chúng ta còn có chỗ để sử dụng, ta dự tính đem nó trồng trong đĩa hoa. Nhưng nó trước giờ sống trong Hắc Ngục sâm lâm, dã tính khó cải sửa, vì đề phòng phát sinh bất ngờ, nhọc đến thánh tăng dùng Phật pháp để độ hóa nó, hơn nữa còn đặt một khối ôn ngọc ở giữa bồn, để thánh tăng ra mặt bố trí cấm chỉ của Phật pháp ở trong ôn ngọc đề phòng nó có thể bỏ chạy được, để tránh hại đến người khác.
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Điều này không khó, nhưng cần phải có Thiện Từ hỗ trợ, ông cứ giao nó cho ta là được rồi.
Triệu Ngọc Thanh dặn dò Hàn Hạc đưa ôn ngọc và bồn hoa cho Thiên Từ, hơn nữa còn bảo Vũ Điệp mang yêu cây Vô Tình đi theo Tuyết Sơn thánh tăng quay về động. Do lai lịch của yêu cây không tầm thường, Tuyết Sơn thánh tăng không dám sơ ý, dự tính cần thời gian để điểm hóa nhiều hơn, trước hết luyện hóa dã tính của yêu cây, lại dùng Phật pháp kềm chế nó, để trồng nó vào trong bồn hoa.
Lần đầu tiên đến Đằng Long cốc, Ngọc Tâm tỏ ra có phần không được tự nhiên. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không chút biểu tình, không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào. Tân Nguyệt kéo tay Ngọc Tâm, khẽ an ủi nàng, Thiên Lân cũng đi bên cạnh Ngọc Tâm, nắm lấy cánh tay còn lại để âm thầm cổ vũ nàng.
Đối với Ngọc Tâm, nàng từ nhỏ đến lớn đều sống một mình, từ trước đến giờ không tiếp xúc với người ngoài, cũng không biết giao tiếp với người khác thế nào. Hiện nay, nàng đến Đằng Long phủ, đối mặt với ánh mắt kinh hãi vì sắc đẹp của mọi người, trong lòng nhất thời cảm thấy rất hồ đồ.
Trong Đằng Long phủ, mọi người đều nhìn Ngọc Tâm, bất luận nam nữ già trẻ đều bị vẻ đẹp phiêu dật tuyệt trần đó của Ngọc Tâm làm cho rung động. Trong đó, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, hai môi hơi mấp máy, dường như đang muốn nói điều gì đó.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, một mình tiến bước đến bên Ngọc Tâm, cầm lấy bàn tay nàng, kinh hãi tán thưởng:
- Thật quá xinh đẹp rồi, quả thật khiến người ta khó mà tin được.
Ngọc Tâm không nói lời nào, chỉ nhìn Lâm Y Tuyết, vẻ mặt khẩn trương dần dần bình tĩnh trở lại.
Thiên Lân giới thiệu:
- Y Tuyết sư muội, vị này là Ngọc Tâm, đến từ Tuyệt Tình môn.
Lâm Y Tuyết nghe vậy, không khỏi khen luôn miệng:
- Quả thật đẹp, rất đẹp. Trước giờ ta vẫn cho là Mộng Dao tỷ tỷ vẻ đẹp thiên hạ vô song, hiện nay ta mới phát hiện được, vẻ đẹp của Ngọc Tâm đủ phân cao thấp với Mộng Dao tỷ tỷ.
Thiên Lân nghe vậy kinh hãi nói:
- Muội nói là vẻ đẹp của Hải Mộng Dao tương đương với Ngọc Tâm?
Lâm Y Tuyết gật đầu đáp:
- Vẻ đẹp của hai người bọn họ không giống nhau quá, vẻ đẹp của Ngọc Tâm phiêu dật như tiên, không nhiễm chút bụi trần. Vẻ đẹp của Mộng Dao tỷ tỷ cao quý hoa lệ, xinh đẹp tuyệt trần. Phỏng chừ có quan hệ rất lớn đến tính cách của hai người bọn họ.
Ngọc Tâm nghe vậy, hơi hiếu kỳ nói:
- Ta và cô ấy tính cách khác biệt rất lớn phải không?
Lâm Y Tuyết đáp:
- Cô xem ra rất trầm lặng, cao ngạo lạnh lùng. Mộng Dao tỷ tỷ nhiệt tình hào phóng, giỏi nói chuyện, tính cách chắc chắn tương phản với cô. Hai vị một lạnh một nóng, có thể nói là hoàn toàn đối lập, lại xinh đẹp như nhau.
Ngọc Tâm không nói gì thêm, nhưng trong lòng có thêm một bóng dáng. Lúc này, mọi người đều tỉnh táo trở lại, cùng nhau chào hỏi Ngọc Tâm, Thiên Lân và bọn Dao Quang.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên, mỉm cười nói:
- Quý khách đến nhà, Đằng Long cốc quả thật thất lễ không tiếp đón từ xa.
Thiên Lân nghe vậy, thay Ngọc Tâm nói:
- Cốc chủ chớ khách khí, Ngọc Tâm không giỏi giao tiếp với người ta, không cần phải nói nhiều như vậy.
Triệu Ngọc Thanh nhìn Ngọc Tâm, ánh mắt quan sát kỹ nói:
- Từ xa đến là khách, huống gì là khách quý của Tuyệt Tình môn.
Ngọc Tâm nhìn Triệu Ngọc Thanh một lúc, khẽ nói:
- Ông hình như hiểu biết về bổn môn?
Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, trả lời:
- Tuyệt Tình môn mỗi đời đơn truyền, từ trước đến giờ chưa ra đời, có nguồn gốc rất sâu xa với bản cốc, ta tự nhiên là biết một hai phần.
Ngọc Tâm kinh ngạc nói:
- Chuyện này ta không hề biết gì cả, cốc chủ có thể nói ra không?
Triệu Ngọc Thanh cắt ngang lời của Ngọc Tâm, lắc đầu đáp:
- Chớ có nóng nảy, chút nữa ta sẽ nói cho cô biết. Bây giờ chúng ta hãy ngồi xuống nghỉ ngơi trước, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn luận.
Ngọc Tâm khẽ gật đầu, theo chỉ điểm của Tân Nguyệt liền ngồi cùng với Thiên Lân.
Mọi người thấy vậy thắc mắc rất nhiều, không biết vì sao Thiên Lân lại ở cùng với Ngọc Tâm, bọn họ vì sao lại bị thương như vậy.
Giang Thanh Tuyết đi đến bên Dao Quang, cất tiếng hỏi:
- Chuyện này là thế nào, Thiên Lân vì sao bị thương nghiêm trọng như vậy?
Dao Quang nhìn quanh mọi người, khẽ nói:
- Hai người Thiên Lân gặp phải Ma Ưng môn chủ Hắc Ma.
Nghe xong những lời kể ngắn gọn của Dao Quang, Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:
- Theo những gì đệ nói, Ma Ưng môn chủ đó thực lực tương đối kinh người?
Dao Quang cười khổ đáp:
- Khi chưa biết rõ chi tiết của lão ấy, đệ cũng chỉ có thể tối đa là khiến lão trọng thương, căn bản không diệt được lão.
Lâm Y Tuyết đến bên Thiên Lân, quan tâm hỏi lại:
- Thiên Lân sư huynh, thật ra huynh gặp phải Hắc Ma thế nào?
Thiên Lân liếc Lâm Y Tuyết cười đáp:
- Thực ra là Ngọc Tâm gặp phải Hắc Ma, ta chỉ phát hiện Ngọc Tâm gặp nguy hiểm nên mới chạy lại. Khi đó Tứ Dực thần sứ cũng ở đó, còn có bộ lạc Phi Viên, bộ lạc Thải Điệp, bộ lạc Thiên Hạc, tổng cộng có mười con yêu thú ...
Lâm Y Tuyết thất thanh hỏi tiếp:
- Sau đó thế nào?
Thiên Lân liếc mọi người, thấy ai nấy đều hiếu kỳ, liền tiếp tục kể:
- Sau đó ta và mười con yêu thú giao đấu, trải qua một phen tranh đấu, ngoại trừ Đằng Phi của Phi Viên, Thải Điệp tiên tử may mắn trốn thoát, còn lại toàn bộ tám con yêu thú kia đều chết cả.
Giang Thanh Tuyết hỏi tiếp:
- Thế Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma thì sao?
Thiên Lân đáp:
- Tứ Dực thần sứ rất mạnh mẽ, nhưng lại Băng Thần quyết của đệ ép dưới núi băng, cơ thể bị vết thương trí mạng. Còn đối với Hắc Ma, lão ta rất thần bí, đệ và Ngọc Tâm đều bị lão đánh bị thương, cuối cùng đệ dụ lão đến gần Đằng Long cốc, dự tính thừa cơ tiêu diệt lão, đáng tiếc lão lại chạy thoát.
Nghe Thiên Lân kể xong, Sở Văn Tân của Trừ Ma liên minh nói:
- Chiều ngày hôm qua, chúng ta ở đây cũng xảy ra một trận chiến, hiệu quả thu được rất tốt.
Thiên Lân cười nói:
- Nghe nói đều nhờ diệu kế của Y Tuyết sư muội, không biết có thành quả như thế nào vậy?
Lâm Y Tuyết cười duyên đáp:
- Thành quả khá nhiều, chúng ta trước hết xác định vị trí của những con yêu thú đó, sau đó để gấu Bắc Cực xuất hiện dẫn dụ, kéo những con yêu thú có thực lực yếu nhất đến chỗ những con yêu thú có thực lực mạnh hơn, lợi dụng nhược điểm đấu tranh sinh tồn của bọn chúng để trước hết dùng chiêu mượn đao giết người. Sau đó chúng ta mới thừa cơ bọn chúng bị lưỡng bại câu thương, ra mặt đánh lén, lập tức giết đi không ít yêu thú. Trước mắt, theo chúng ta biết được, những con yêu thú trên Băng Nguyên chỉ còn lại Phi Viên Đằng Phi, Thải Điệp tiên tử, Song Đầu Điểu tộc trưởng Cự Sí tộc, Hắc Sắc Quỷ Trảo cùng với U Ảo Dị Ảnh.
Thiên Lân cười nói:
- Lợi hại như vậy thì ta đây phải học tập Y Tuyết sư muội thêm nhiều nữa.
Lâm Y Tuyết nghe vậy, đắc ý nói:
- Thiên Lân sư huynh nếu có hứng thú thì ta cũng không keo kiệt đâu.
Câu này vừa nói ra, trong Đằng Long phủ liền vang tiếng cười lớn, mọi người đều bị Lâm Y Tuyết chọc cho vui hẳn lên.
Rất lâu sau, đợi mọi người thôi cười, Khiếu Thiên nói:
- Hiện nay Thiên Lân và Ngọc Tâm đều bị trọng thương, hay chúng ta hãy để bọn họ đi trị thương trước đã.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Trị thương quan trọng hơn, chuyện khác chúng ta sau này mới bàn lại.
Thiên Lân nói:
- Ngọc Tâm bị Hắc Ma gây thương tích, tình hình rất không ổn.
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Chuyện này con không cần lo lắng, để ta bảo sư muội tự mình trị thương cho cô ấy.
Thiên Lân nghe vậy, liếc Ngọc Tâm, ôn nhu nói:
- Đi đi, đợi sau khi thương thế đã lành ta mới dẫn nàng đi dạo chung quanh đây.
Ngọc Tâm khẽ gật đầu, nhìn Phương Mộng Như đến gần, đứng lên theo bà đi ra. Lát sau, Thiên Lân cũng theo Tân Nguyệt đi, trong Đằng Long phủ thoáng cái đã yên tĩnh khá nhiều, mọi người tán gẫu mấy câu rồi ai nấy đi làm việc của mình.
Buổi trưa, trước khi ăn cơm, Thiện Từ bưng một chậu cây đi vào Đằng Long phủ. Lúc này, ngoại trừ Thiên Lân, Ngọc Tâm, Phương Mộng Như, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tuyết Sơn thánh tăng, Ngạc Tây không có mặt ra, tất cả những người khác đều tập trung đủ.
Thấy Thiện Từ tiến vào, Sở Văn Tân hiếu kỳ nói:
- Thiện Từ, đệ trồng cây gì vậy, hình dáng sao kỳ quái thế?
Té ra, trong bồn hoa Thiện Từ đang bưng, có một gốc cây rất quái dị, hệt như một cây khô to chừng ngón tay cái, dài chừng một thước, trên đầu có một bông hoa hồng xinh đẹp vô cùng, nhìn thấy vô cùng quái dị, ngay cả một mảnh lá cũng không hề có.
Thiện Từ nhìn mọi người, điềm nhiên trả lời:
- Đây chính là Vô Tình hoa, sư phục đặc biệt dặn đệ mang đến.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Vô Tình hoa? Một cái lá cũng không có mà nở được hoa?
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Đây không phải là như hoa bình thường, nó có nguồn gốc từ Hắc Ngục sâm lâm, là thể dung hợp của yêu cây và yêu hoa, đã có đạo hạnh mấy ngàn năm, hôm qua bị Vũ Điệp bắt được, để thánh tăng dùng Phật pháp độ hóa, hiện nay dã tính đã hết, có thể cảm ứng được sự tồn tại của U Ảo Dị Ảnh.
Băng Tuyết lão nhân kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, chỉ cần hoa này ở đây thì U Ảo Dị Ảnh sẽ không che giấu được?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Chuyện này phải hỏi Vô Tình hoa.
Dứt lời, Vô Tình hoa trong tay Thiện Từ đột nhiên mở miệng:
- Chỉ cần ba thành viên của U Ảo Dị Ảnh đến gần trong vòng trăm trượng, ta liền có thể cảm ứng được sự tồn tại của bọn chúng, tìm được phương hướng bọn chúng đang ẩn mình.
Còn đang nói, đóa hoa hồng đó tự xoay một vòng, khiến mọi người nhìn thấy đều cảm thấy kinh ngạc.
Dặn dò Thiện Từ đặt Vô Tình hoa ở giữa Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh nói với mọi người:
- Từ nay hoa này sẽ đặt ở nơi đây, trường hợp không cần thiết thì mọi người đều không nên dời nó đi.
Mọi người gật đầu ào ào, rồi thôi không hiếu kỳ nhìn nó nữa.
Thiện Từ liếc mọi người, hơi dừng ánh mắt lại ở Vũ Điệp một lúc, rồi sau đó nhìn Triệu Ngọc Thanh khẽ nói:
- Cốc chủ, sư phụ bảo con chuyển lời, ngài có rảnh thì mời đi một chuyến.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Được, lát nữa ta sẽ đi, bây giờ con trước hết hãy ở đây ăn cơm đã, chút nữa ta cùng với con quay trở về.
Thiện Từ gật nhẹ, đi đến ngồi cạnh Vũ Điệp.
Ngồi vào bàn, Triệu Ngọc Thanh mời mọi người ăn cơm, rồi nói:
- Hiện nay đại bộ phận yêu thú đi từ Hắc Ngục sâm lâm đã bị tiêu diệt rồi, chỉ còn lại mấy con phỏng chừng cũng bị dọa cho thất kinh nhất định. Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội nghỉ ngơi, tập trung tinh lực vào địch nhân của chúng ta.
Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung nói:
- Địch nhân của chúng ta cư ngụ không xác định, địa điểm lại phân tán, hơn nữa thực lực kinh người, muốn thu thập bọn họ thì vô cùng khó khăn.
Khiếu Thiên nói:
- Thiên tôn nói có lý, đây chính là điểm khó khăn cho chúng ta. Nếu như địch nhân có mong ước thì tất nhiên có nhược điểm của nó. Nhưng hiện nay bọn họ hành tung bất định, đánh không được thì chạy, chúng ta căn bản không làm gì được bọn họ.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Vấn đề này luôn vây khốn chúng ta, mà chúng ta cũng đã nghĩ không ít biện pháp, kết quả đều không tốt lắm, ta phỏng chừng là thời cơ còn chưa đến, vì thế mọi người cũng không cần phải quá nóng nảy. Đợi khi thời cơ đến rồi, mọi chuyện tự nhiên đều có phương pháp giải quyết.
Mã Vũ Đào tán thưởng:
- Giang cô nương nói rất có lý, chúng ta không cần lúc nào cũng mang điều này ở trong lòng, như vậy chỉ khiến mọi người thêm khổ sở mà thôi.
Lâm Y Tuyết nói:
- Nếu như vậy, chúng ta hãy thư giãn đi, tin chắc địch nhân của chúng ta cũng không dễ dàng thoải mái gì.
Mọi người nghĩ lại cẩn thận, thấy cả ngày lo lắng cũng là chuyện không ích gì, vì thế ai nấy đồng ý với chuyện này, trước tiên nghỉ ngơi thư giãn, đợi có tình hình mới rồi mới tính toán tiếp. Như vậy, bữa cơm này mọi người ăn rất ngon, bớt đi được nhiều điều lo lắng, tâm tình mọi người đều chuyển biến tốt đẹp, tạm thời quên đi hết những đau thương.
Buổi chiều, Triệu Ngọc Thanh theo Thiện Từ đi một chuyến, đàm đạo riêng với Tuyết Sơn thánh tăng, khi đi ra vẻ mặt hơi quái dị, nhìn Thiện Từ một lúc rồi đi liền.
Quay về Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh thấy Phương Mộng như liền hỏi:
- Tình trạng của Ngọc Tâm thế nào rồi?
Phương Mộng Như đáp:
- Pháp quyết của Hắc Ma rất quỷ dị, muội phải phí hết tâm cơ mới miễn cưỡng xua tan được luồng tà khí lưu lại trong cơ thể của Ngọc Tâm. Hơn nữa, muội còn nghe Ngọc Tâm nói mới biết là Huyết Linh Nhục Chi hiện đang ẩn mình trong cơ thể Ngọc Tâm, đây chính là nguyên nhân khiến Hắc Ma làm khó cô ấy.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi kinh hãi, khẽ than:
- Sự xuất hiện của Ngọc Tâm là một ám hiệu cho biết kiếp nạn của Băng Nguyên đã đến tận cửa rồi.
Phương Mộng Như không hiểu, hỏi lại:
- Sư huynh sao nói như vậy?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ đáp:
- Tuyệt Tình môn và Đằng Long cốc có liên quan rất sâu xa, đây chính là bí ẩn của bản cốc, chỉ có các đời cốc chủ mới biết được. Vừa rồi ta đi gặp thánh tăng, ông ta dự tính bảo Thiện Từ sẽ rời đi trong thời gian ngắn nữa.
Phương Mộng Như khẽ than:
- Nếu như vậy, thực lực của chúng ta lại giảm yếu đi.
Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ mặt phức tạp nói:
- Mệnh vận định sẵn đã sớm được ông trời an bài xảo diệu. Đi đi, có rảnh rỗi thì ở với sư đệ nhiều hơn, sau này chỉ sợ thời gian không còn nhiều nữa.
Phương Mộng Như nói:
- Sư huynh.
Triệu Ngọc Thanh phất tay nói:
- Huynh không sao, muội đi đi.
Phương Mộng Như hơi gật đầu, sau đó đi ra.
Hoàng hôn, Thiên Lân trị thương tỉnh lại.
Vừa mở mắt thì người đầu tiên hắn thấy không phải là Tân Nguyệt, cũng không phải Ngọc Tâm mà chính là Lâm Y Tuyết.
Thấy Thiên Lân đã tỉnh lại, Lâm Y Tuyết vẻ mặt vui mừng, dịu dàng nói:
- Thiên Lân sư huynh, huynh không sao chứ?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Ta không sao, mấy người họ thì sao?
Lâm Y Tuyết nhướng mày lên, không vui nói:
- Vừa mở miệng đã hỏi bọn họ, huynh không thấy thích muội đến thăm huynh à?
Thiên Lân sửng người, nhìn Lâm Y Tuyết cẩn thận một lúc, có chút suy nghĩ trả lời:
- Sao vậy, có muội bồi tiếp ta thì ta rất vui, chỉ thấy kỳ quái là sao Tân Nguyệt không ở đây thôi.
Lâm Y Tuyết nhìn Thiên Lân, hừ khẽ nói:
- Huynh nói thật đó chứ?
Thiên Lân cười đáp:
- Có muốn chạy vào trong lòng ta để hỏi qua không?
Lâm Y Tuyết đỏ mặt lên, mắng:
- Miệng lưỡi trơn như bôi mỡ, thật là xấu xa.
Thiên Lân cười khẽ đáp:
- Chẳng phải là đại xấu xa như sư muội cũng là tiểu xấu xa sao?
Lâm Y Tuyết trừng Thiên Lân một lúc, thở hổn hển nói:
- Muội không thèm để ý đến huynh nữa.
Thiên Lân hỏi lại:
- Thật sự không để ý đến sao?
Lâm Y Tuyết nói:
- Không thèm để ý đến.
Thiên Lân hỏi lại:
- Quà ta tặng cho muội thì muội cũng không cần sao?
Lâm Y Tuyết nghe vậy, đảo tròn mắt, cố làm ra vẻ không vui đáp:
- Thế thì phải xem huynh tặng thế nào?
Thiên Lân cười cười, có chút không hiểu rõ lắm tính cách của Lâm Y Tuyết, lập tức biến ra một đóa hoa băng, xuống giường tự mình cài lên cho nàng.
Lâm Y Tuyết có chút thẹn thùng, miệng lẩm nhẩm gì đó không biết, không dám ngửng đầu nhìn hắn.
Thiên Lân dường như hiểu được điều Lâm Y Tuyết nghĩ trong lòng, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khẽ nói:
- Chúng ta đi tìm Tân Nguyệt và Ngọc Tâm trước đã, chút nữa ta sẽ dẫn muội đến Thiên Nữ phong chơi.
Lâm Y Tuyết ngửng đầu liếc Thiên Lân một cái, mặt đỏ hồng như áng mây chiều rồi nhỏ giọng nói:
- Nói lời có giữ lời không?
Thiên Lân cười đáp:
- Sư huynh sao lại lừa sư muội đây? Đi thôi.
Lâm Y Tuyết hơi ngượng ngùng, nàng vốn bướng bỉnh lúc này tựa như hóa thành người khác, bị Thiên Lân kéo bàn tay nhỏ chạy ra ngoài động, tâm tình vô cùng phức tạp. Rất lâu sau, Lâm Y Tuyết dường như tỉnh lại, giựa ra khỏi tay của Thiên Lân, thẹn thùng chạy về phía trước.
Thiên Lân thấy vậy, cười nhẹ hỏi:
- Y Tuyết, muội chạy đi đâu vậy?
Lâm Y Tuyết quay đầu liếc hắn, như xấu hổ lại như vui mừng trả lời:
- Muội chờ huynh ở cửa cốc, huynh tự mình đi tìm Tân Nguyệt tỷ tỷ đi, tỷ ấy ở cùng với Ngọc Tâm.
Nói rồi, Lâm Y Tuyết liền bỏ chạy đi.
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, nụ cười trước đó đã mất đi hoàn toàn, thay vào đó là một loại nghiêm túc và suy tư. Biểu hiện của Lâm Y Tuyết rõ ràng vô cùng. Thiên Lân nhìn qua đã thấy được tâm tư của thiếu nữ rồi, nhưng hắn có nên tiếp nhận không?
Lúc này, Thiên Lân đột nhiên mơ hồ. Sau khi gặp được Ngọc Tâm, tình cảm của Thiên Lân trở nên phân tán, bản thân hắn cũng không biết rõ được, tình yêu thật sự có thể phân chia không? Nếu như không thể, thế thì bản thân vì sao lại đồng thời thích Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Ngọc Tâm, Hoa Hồng và Mẫu Đơn đây? Lẽ nào thích không phải là yêu sao?
Khẽ thở dài một tiếng, Thiên Lân bỏ hết suy tư, bắt đầu tìm kiếm Tân Nguyệt và Ngọc Tâm ở trong Đằng Long cốc. Rất nhanh, Thiên Lân tìm được hai cô, cả hai đang nói chuyện với nhau. Thấy Thiên Lân xuất hiện, ánh mắt Ngọc Tâm khẽ biến đổi, muốn nói gì đó nhưng lại ngại Tân Nguyệt ở bên cạnh.
Tân Nguyệt lộ vẻ tự nhiên nhiều, khẽ nói:
- Thương thế lành chưa?
Thiên Lân đáp:
- Đã lành rồi, Ngọc Tâm cũng lành rồi chăng?
Ngọc Tâm khe khẽ đáp lại:
- Ta đã không còn chuyện gì đáng ngại nữa rồi.
Thiên Lân có chút ngượng ngùng, chuyển sang chuyện khác:
- Vừa rồi các nàng nói chuyện gì vậy?
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, hơi u oán đáp:
- Chúng ta đang nói chuyện về chàng.
Thiên Lân sửng người, sau đó tiến lên kéo tay hai cô, ôn nhu nói:
- Nói về ta? Có phải nói ta lớn lên rất tuấn tú, các nàng đều rất thích ta phải không?
Ngọc Tâm không trả lời, Tân Nguyệt trừng Thiên Lân một cái, yêu kiều mắng:
- Không đứng đắn gì cả, chỉ biết nói hươu nói vượn mà thôi.
Thiên Lân cười ha hả, ôm cả hai cô vào trong lòng, giữ lấy thân thể mềm mại của các cô, cười khẽ đáp:
- Đợi sau khi kiếp nạn của Băng Nguyên qua rồi, ta sẽ dẫn các nàng đi ngao du thiên hạ.
Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, những lời như vậy Thiên Lân đã nói rất sớm rồi, nhưng thật sự có một ngày như vậy chăng?
Tân Nguyệt u oán nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó chàng ôm cả hai tay cũng không đủ.
Thiên Lân cười ngượng ngùng, vội vàng chuyển sang chuyện khác, cất tiếng hỏi:
- Những người khác đâu, ở đây làm gì vậy?
Tân Nguyệt đáp:
- Sư tổ để mọi người tạm thời nghỉ ngơi, chờ có tình hình gì mới an bài. Chàng hôm qua chạy đi đâu vậy?
Thiên Lân nói:
- Ta đi Hắc Ngục sâm lâm một chuyến, gặp được Xích Viêm. Ở đó đã bị phá hủy hoàn toàn, phỏng chừng không lâu sau thì Xích Viêm sẽ cùng với tộc nhân của ông ta tiến vào Băng Nguyên.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Nếu như vậy thì Băng Nguyên không phải càng loạn hơn rồi?
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Chuyện gì phải phát sinh thì căn bản là ngăn không được. Ta chút nữa phải quay về Thiên Nữ phong, các nàng cũng đi cùng ta thôi.
Tân Nguyệt nói:
- Sư tổ nói muốn đàm đạo với Ngọc Tâm, buổi tối ta tiếp đón cô ấy, chàng hãy đi về một mình.
Thiên Lân nhìn Ngọc Tâm, đầy tình cảm nói:
- Nàng mới đến nơi này nên chắc còn không quen được, hãy đi cùng Tân Nguyệt trước đã, ta sẽ sớm quay trở lại dẫn nàng đi khắp nơi chơi vòng vòng.
Ngọc Tâm gật khẽ, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi cẩn thận một chút, chú ý đến an toàn.
Thiên Lân cười đáp:
- Yên tâm, ta sẽ không sao đâu.
Nói rồi, Thiên Lân buông hai tay ra, ánh mắt đầy tình cảm nhìn hai cô một lúc, sau đó bay lên, chớp mắt đã rời đi.
Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, ngửng đầu nhìn lên không trung, thật lâu cũng không hề dời đi.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Không nỡ xa hắn?
Ngọc Tâm lắc đầu khe khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hôm nay là ngày thứ bảy ta quen biết Thiên Lân, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Tân Nguyệt cảm xúc nói:
- Đúng thế, thời gian trôi qua quá nhanh, ta và Thiên Lân cũng đã quen biết được bảy năm rồi.
Ngọc Tâm nhìn Tân Nguyệt một lúc, giọng kỳ kỳ quái quái nói:
- Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa hai chúng ta.
Tân Nguyệt trả lời:
- Có lẽ khác biệt giữa chúng ta không lớn lắm.
Ngọc Tâm cười cười, nàng dường như hiểu được ẩn ý của Tân Nguyệt nhưng lại không nói nhiều.
Đến cửa Đằng Long cốc, Thiên Lân nhìn qua đã thấy Lâm Y Tuyết, nàng đang nói chuyện với Thiên Ảnh Trương.
Thấy Thiên Lân đi ra, Lâm Y Tuyết vụt chạy đến, nghiêng đầu nhìn Thiên Lân nũng nịu hỏi:
- Các cô ấy đâu rồi?
Thiên Lân cười đáp:
- Bọn họ không đi, chỉ hai người chúng ta.
Lâm Y Tuyết mừng thầm, cười duyên nói:
- Thế thì đi thôi.
Bay lên, Lâm Y Tuyết hệt như một con chim nhỏ đang bay lượn vui vẻ. Thiên Lân thấy vậy bật cười, bay theo sau, hai người rời khỏi Đằng Long cốc rồi liền hướng thẳng về Thiên Nữ phong.
Trên đường đi, Lâm Y Tuyết tỏ ra vô cùng vui vẻ, toàn lực thi triển thân pháp muốn tỉ thí với Thiên Lân. Thiên Lân hiểu được vẻ ngoài của Lâm Y Tuyết, nhưng lại hoàn toàn không phá hỏng mà cùng nàng chơi đùa vui vẻ. Như vậy, vượt qua tám mươi dặm rồi, hai người nhanh chóng đến trên không Thiên Nữ phong, liền thấy Hoa Hồng và Mẫu Đơn, cả hai đang đứng trên đỉnh núi, chăm chú nhìn theo phương hướng của Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Gặp mặt lần đầu, Lâm Y Tuyết lộ ra bộ mặt khả ái của nàng, chiếm được tình cảm của Mẫu Đơn và Hoa Hồng. Không bao lâu cả ba đã quen thuộc nhiều rồi.
Thiên Lân mỉm cười đứng bên, sau khi cả ba cô đều bình tĩnh lại rồi mới hỏi:
- Tình hình ở đây thế nào?
Mẫu Đơn đáp:
- Lam Phát Ngân Tôn đi qua một lần, nhưng nhanh chóng bỏ đi liền. Hồng Vân Ngũ Thải Lan ánh sáng đang dần rực rỡ hơn, dường như Xà Ma sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Ngũ Sắc Thiên Vực có năm đại thần tướng, ngoại trừ Xà Ma ra còn một người là ai vậy?
Mẫu Đơn vẻ mặt phức tạp, lắc đầu đáp:
- Nói thực lòng, người cuối cùng này chúng ta còn thật sự chưa biết được.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Các nàng không phải đối kháng mãi với Ngũ Sắc Thiên Vực sao? Vì sao ngay cả thân phận của năm đại thần tướng cũng không hề biết vậy?
Hoa Hồng đáp:
- Khi đó đệ đệ của ta chết trong tay của Ngũ đại thần tướng, ta vì báo thù mà phí hết tâm cơ, giết chết được một vị thần tướng. Xà Ma này năm đó đã từng là người đứng đầu trong Ngũ đại thần tướng, thực lực rất kinh khiếp, nhưng nghe nói sau này Ngũ Sắc Thần Vương lại nhìn ra bên ngoài, chọn lựa một người thay vào địa vị của Xà Ma, vì thế thân phận người đó chúng ta đều không biết được.
Nghe vậy, Thiên Lân hỏi tiếp:
- Nếu như Xà Ma xuất hiện, với thế lực trước mắt của Đằng Long cốc có thể đối phó được chăng?
Mẫu Đơn trầm ngâm rồi nói:
- Phỏng chừng có thể đủ sức chu toàn một phen, nhưng nếu như bọn họ tiến vào trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan thì nguy hiểm rồi.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Ta vẫn không thể nào hiểu được, nếu như có dạng vũ khí bí mật như Hồng Vân Ngũ Thải Lan vậy, Lam Phát Ngân Tôn mấy người vì sao còn chần chừ không dùng đến?
Mẫu Đơn và Hoa Hồng đưa mắt nhìn nhau, mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kỳ dị, điều này khiến cho Thiên Lân và Lâm Y Tuyết thấy kỳ quái.
- Sao vậy, vì sao không nói?
Nhìn hai cô, Thiên Lân lên tiếng hỏi.
Mẫu Đơn khẽ thở dài đáp:
- Theo chúng ta hiểu được, Hồng Vân Ngũ Thải Lan không chỉ là lợi khí vô địch của Ngũ Sắc Thần Vương, còn là một loại pháp khí khống chế lòng người. Một khi Ngũ đại thần tướng tiến vào trong đó rồi, tâm trí sẽ mê đi, ký ức sẽ dần dần nhạt đi, trong lòng chỉ còn lưu lại sự trung trinh không hai lòng đối với Ngũ Sắc Thần Vương. Về điểm này, Ngũ đại thần tướng thực ra biết rõ, nếu như bọn họ không ở tình trạng vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không cam tâm tình nguyện tiến vào trong đó.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Nếu như vậy, Ngũ Sắc Thần Vương sẽ không sợ Ngũ đại thần tướng phản bội lão?
Hoa Hồng đáp:
- Nghe nói thực lực của Ngũ đại thần tướng đều chịu sự hạn chế của Ngũ Sắc Thần Vương, những gì ngươi thấy Lam Phát Ngân Tôn thể hiện trước mắt chỉ bằng tám phần lúc trước của hắn. Nếu như bọn họ phản bội Thần Vương, thực lực bị phong ấn sẽ không bao giờ lấy lại được. Điều này đối với bọn họ cũng là một loại trừng phạt nặng nề nhất.
Lâm Y Tuyết hừ giọng nói:
- Ngũ Sắc Thần Vương làm như vậy, căn bản là tự hủy thành lũy của mình, khiến cao thủ thủ hạ oán hận trong lòng, càng mau đổi lòng, sẽ không phục lão nữa.
Mẫu Đơn khẽ thở dài nói:
- Sinh mạng là quý giá, không ai có thể dễ dàng buông bỏ được.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Nếu như chúng ta có thể giải mở được phong ấn trên người của Bạch Đầu Thiên Ông, lão tất nhiên sẽ bỏ đi.
Hoa Hồng nói:
- Với tình hình lúc đó, Bạch Đầu Thiên Ông tất nhiên đã từng giao chiến với Ngũ Sắc Thiên Vực, kết quả khẳng định là thảm bại, nếu không lão cũng không cam tâm tình nguyện bán mạng cho Ngũ Sắc Thiên Vực. Ngươi bây giờ giải mở phong ấn cho lão, lão tối đa chỉ dám bỏ chạy ẩn mình, căn bản không dám đối mặt với Ngũ Sắc Thần Vương. Nếu như vậy, chi bằng nghĩ cách tiêu diệt lão hay hơn.
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Nàng nói có đạo lý, ta nghĩ chưa toàn diện. Được rồi, trời đã tối, hay chúng ta về thôi, để ta chuẩn bị cho các nàng ăn ngon.
Ba cô nghe vậy, nghi hoặc nói:
- Ăn ngon? Ngươi sẽ chuẩn bị sao?
Thiên Lân cười đáp:
- Không thử thì chẳng phải sẽ không biết sao? Đi thôi.
Tung mình hạ xuống, Thiên Lân dẫn ba cô quay về Chức Mộng động, đi chuẩn bị món ăn ngon, thật ra là món nào đây?
Lúc ăn cơm tối, Đằng Long phủ náo nhiệt vô cùng, Triệu Ngọc Thanh sai người chuẩn bị rượu và thức ăn thịnh soạn, chỉ để khoản đãi Ngọc Tâm. Vì thế, mọi người đều thấy kỳ quái, nhưng lại không tiện nói chuyện.
Cuối cùng chỉ có Phỉ Vân nhịn không được, đứng lên hỏi:
- Cốc chủ, Ngọc Tâm cô nương đến từ Tuyệt Tình môn, điểm này chúng ta mọi người đều biết cả. Nhưng giữa Tuyệt Tình môn và Đằng Long cốc thật ra có liên quan đến thế nào, cốc chủ có thể nói ra chăng?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, mỉm cười đáp:
- Chuyện này vốn là bí mật của Đằng Long cốc, không tiện nói cho mọi người. Nhưng nếu như mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, ta có thể nói đơn giản qua. Luận đến quan hệ giữa Tuyệt Tình môn và bản cốc, thế thì phải truy đến vài ngàn năm trước, khi người sáng lập ra bản cốc và người sáng lập ra Tuyệt Tình môn thật ra phải coi là sư huynh muội.
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Hàn Hạc, Băng Tuyết lão nhân, Phương Mộng Như của Đằng Long cốc cũng kinh ngạc vô cùng.
Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:
- Cốc chủ nói đúng hay không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Không chút giả dối nào cả.
Ngọc Tâm gật khẽ, không hỏi thêm nữa nhưng trong lòng lại lập tức hiểu rõ.
Quan sát vẻ mặt của Ngọc Tâm, Triệu Ngọc Thanh hơi mỉm cười, một cảm giác không êm thắm ẩn núp dưới nụ cười mỉm. Theo thời gian, mọi người nói cười vui vẻ, Tân Nguyệt và Vũ Điệp ngồi bên Ngọc Tâm, ba cô cư xử hoàn toàn hợp lẽ với nhau. Ăn cơm xong, Triệu Ngọc Thanh lưu lại một mình Ngọc Tâm để nói chuyện, còn những người khác ai nấy tự rời đi.
Nhìn Ngọc Tâm, Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:
- Lời thề của Tuyệt Tình môn đã phá vỡ rồi.
Ngọc Tâm nhìn Tàn Tình kiếm trong tay, khẽ đáp;
- Thiên Lân đã rút ra được thanh kiếm này.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:
- Ai rút ra được kiếm của cô, chính là duyên kiếp này của cô, mong đợi đời đời kiếp kiếp, ước muốn mãi trong vĩnh hằng.
Ngọc Tâm biến hẳn sắc mặt, kinh ngạc nói:
- Ông biết được truyền thuyết liên quan đến Tàn Tình kiếm?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở đáp:
- Nếu cô biết được nguồn gốc của Đằng Long cốc thì chắc sẽ không cảm thấy kinh ngạc như vậy.
Ngọc Tâm bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói:
- Ông kêu ta tới đây là muốn nói những điều này?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
- Ta chỉ muốn chúc phúc cho cô, nhưng lời chúc phúc của ta tương đối nhỏ, không đủ để thay đổi tương lai của cô.
Ngọc Tâm nói:
- Con đường của ta, ta phải đi đến cùng.
Triệu Ngọc Thanh than:
- Đúng thế, không trải qua gió mưa thì làm sao có thể thấy được cầu vồng?
Ngọc Tâm cười nhẹ đáp:
- Băng Nguyên ngay cả mặt trời cũng không thấy được, làm sao có thể thấy được cầu vồng đây?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:
- Lòng của cô quá lạnh rồi.
Ngọc Tâm đáp:
- Lòng nếu không lạnh thì tại sao lại là tuyệt tình được?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Nếu lòng có tình yêu, thì có hy vọng.
Ngọc Tâm nhìn ông, hơi mơ hồ nói:
- Thật vậy sao?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Mười hai đời truyền nhau, vài ngàn năm tuyệt thế phong hoa, tất nhiên có một tia hy vọng.
Ngọc Tâm tự nhiên nói:
- Phải vậy chăng?
Triệu Ngọc Thanh trầm giọng nói:
- Không nên chịu thua, cuộc đời của Thiên Lân không hề tầm thường. Ta chỉ có thể cho cô một câu nói này mà thôi, tin tưởng vào tình yêu thì cô sẽ có hy vọng.
Ngọc Tâm vẻ mặt kỳ quái, khẽ lẩm bẩm:
- Đa tạ ông. Chỉ sợ tình yêu không hóa giải được lời nguyền.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tình yêu có thể vĩnh hằng, lời nguyền có thể vậy chăng?
Ngọc Tâm đáp:
- Đối với Tuyệt Tình môn, lời nguyền cũng là vĩnh hằng.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Cô sai rồi, lời nguyền của Tuyệt Tình môn sẽ kết thúc ở trên người của cô.
Ngọc Tâm khổ sở đáp:
- Thế thì cần phải trả giá lớn.
Triệu Ngọc Thanh không hề phản bác lại, mà chỉ thở dài tán đồng:
- Đúng thế, không trả một giá lớn thì làm sao có thể đổi lấy hạnh phúc được đây? Đi đi, đừng nghĩ quá nhiều, cô phải nắm lấy từng thời khắc cuộc đời, cảm nhận thật rốt vẻ đẹp của thế gian này.
Ngọc Tâm bật cười phức tạp, nhìn Triệu Ngọc Thanh rồi sau đó xoay mình bỏ đi.
← Ch. 453 | Ch. 455 → |