← Ch.455 | Ch.457 → |
Buổi sáng, trên tầng không của Băng Hà cốc gió lạnh gào thét, bông tuyết lơ lửng. Yến Sơn Cô Ảnh đứng thẳng yên lặng trong gió tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn xuống Tuyết Nhân dưới mặt đất. Ước hẹn hai ngày lúc này đã đến rồi, Tuyết Nhân thương thế đã khỏi hẳn, đang nhìn Yên Sơn Cô Ảnh khách bên trên, hừ lạnh nói:
- Ngươi quả thật rất nóng nảy, mới sáng sớm đã chạy đến nơi này.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lạnh lẽo đáp:
- Ngươi nói như vậy là sợ gặp lại ta rồi?
Tuyết Nhân cười nói:
- Ta mà sợ ngươi? Quả thật mắc cười. Nói đi, tỉ thí thế nào đây?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Khách tùy theo chủ, người quyết định đi.
Tuyết Nhân nghe vậy, trầm ngâm đáp:
- Sao không đơn giản một chút, chúng ta trong ba chiêu phân thắng thua. Hai chiêu trước tỉ thí sự linh động của chiêu thức, mỗi người chủ động tấn công một chiêu. Chiêu thứ ba tỉ về tu vi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách không thèm để ý đến nói:
- Được, chiêu thứ nhất ngươi làm trước, nhưng chúng ta phải nói quy củ trước đã.
Tuyết Nhân hỏi lại:
- Quy củ thế nào?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ta thua, ngươi có thể đề xuất một điều kiện. Ngươi thua, thì hãy đem vật mà sư phụ ngươi cướp đi trả lại cho ta là được rồi.
Tuyết Nhân nói:
- Điều này không thành vấn đề, nhưng ta phải thanh minh rõ một chút, ta đúng là không biết vật mà năm xưa sư phụ ta đoạt lấy là gì, bởi vì đến lúc ông ấy chết cũng chưa từng đề cập với ta.
Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn vào mắt của Tuyết Nhân, thấy hắn không nói dối, liền nói:
- Nếu như ngươi không biết được thì lúc đó mang ta đến chỗ sư phụ ngươi sống trước đây để tìm là được rồi.
Tuyết Nhân rất tùy tiện đáp:
- Được, chỉ cần ngươi có bản lĩnh đánh thắng ta thì thế nào cũng được hết.
Yến Sơn Cô Ảnh khách chầm chậm hạ xuống mặt đất, nhìn Tuyết Nhân cách ngoài hai trượng, điềm nhiên nói:
- Xuất chiêu đi, ngươi chỉ có cơ hội một chiêu mà thôi.
Tuyết Nhân hai mắt khép hờ, cười lạnh đáp:
- Nhìn cho cẩn thận ...
Còn đang nói, thân thể Tuyết Nhân lóe lên phân chia ra, chớp mắt đã ảo hóa thành vài chục bóng hình vây bủa tứ phía Yến Sơn Cô Ảnh khách, từ khắp các mặt phát động công kích cùng lúc.
Ánh mắt hơi lạnh lại, Yến Sơn Cô Ảnh khách chất vấn:
- Đây là chiêu thứ nhất của ngươi?
Cổ tay chuyển động, binh khí kỳ lạ rung động, tiếng kêu chói tai cùng với ánh sáng bắn ra hệt như làn sáng khuếch tán, chốc lát đã bao trùm khắp khu vực lân cận. Lập tức, những phân thân của Tuyết Nhân liền bị món binh khí kỳ lạ của Yến Sơn Cô Ảnh khách chém nát, ánh sáng lạnh đầy trời cuốn theo gió tuyết, bốn bề không một chút gì. Cảnh tượng như vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách dường như có phần thắng thế, nhưng công kích của Tuyết Nhân thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Trong yên lặng, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên từ dưới bay lên, binh khí trong tay bay ra tự vận chuyển xoay tròn giữa không trung rồi công thẳng xuống Tuyết Nhân dưới chân. Từ dưới đất chui lên, Tuyết Nhân hai tay nắm chặt lấy hai chân của Yến Sơn Cô Ảnh khách, thân thể đảo ngược bay lên, hai chân tung cước cực nhanh nhằm vào thẳng lồng ngực của Yến Sơn Cô Ảnh khách. Hai tay vung lên, Yến Sơn Cô Ảnh khách xuất chiêu nhanh như điện, vừa ứng phó với cước lực kinh người của Tuyết Nhân, vừa hừ khẽ nói:
- Hoa dạng cũng không tệ lắm, nhưng dùng sai đối tượng rồi.
Dứt lời, Yến Sơn Cô Ảnh khách toàn thân không khí lưu động, một luồng sức mạnh to lớn chớp mắt đã khuếch tán, lập tức hất bắn Tuyết Nhân văng đi mấy trượng, kết thúc chiêu thứ nhất.
Tay phải vung lên, Yến Sơn Cô Ảnh khách thu binh khí lại, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tuyết Nhân, lạnh lẽo nói:
- Chiêu thứ hai là ta xuất thủ, hãy nhìn cho cẩn thận vào.
Cổ tay chuyển động, binh khí kỳ lạ thay đổi liên tục, những lưỡi đao sáng phá không tung hoành giăng giăng với xu thế xen kẽ theo chiều xéo, ngưng tụ quanh người Yến Sơn Cô Ảnh khách một kết giới hình quả cầu lấp lánh ánh sáng. Nhìn thấy những điều này, Tuyết Nhân có phần không hiểu. Yến Sơn Cô Ảnh khách tình trạng giống như phòng ngự, không hề có chút vẻ tấn công, lẽ nào y không giỏi công kích, hay là không có niềm tin đối với chính mình? Cứ vậy, trong não Tuyết Nhân lóe lên những ý nghĩ đó rồi mất đi. Nhưng chính vào lúc này, kết giới hình quả cầu quanh người Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên vỡ ra, dùng phương thức vận hành theo chiều ngược lại, đột nhiên bao trùm lấy Tuyết Nhân vào trong kết giới, hơn nữa còn thu nhỏ từ từ.
La lên một tiếng thất thanh, Tuyết Nhân mắng:
- Đáng ghét, không ngờ lại âm hiểm như vậy.
Còn đang nói, quanh người Tuyết Nhân lóe lên ánh vàng kim, y vận hành Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công đến cực hạn, sau đó lại múa quyền tấn công mãnh liệt, chuẩn bị phá vỡ kết giới kia.
Ý nghĩ của Tuyết Nhân rất bình thường, nhưng địch nhân gặp phải thì không phải người bình thường. Tuyết Nhân ỷ có Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công trên mình, không sợ đao thương, không sợ ngoại thương. Nhưng hắn quên mất một điểm, sư phụ của Yến Sơn Cô Ảnh khách và sư phụ Tuyết Nhân đã từng là cố giao, chi tiết hai bên đều hiểu rõ ràng vô cùng, sao lại không biết được Tuyết Nhân tu luyện thành Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công đây?
Bóng quyền tung hoành, bóng sáng tan vỡ. Quyền của Tuyết Nhân đánh trúng vào kết giới quanh người, rất dễ dàng phá vỡ kết giới đó, nhưng nó lại hoàn toàn không tiêu tan đơn giản như vậy. Té ra, một chiêu này của Yến Sơn Cô Ảnh khách biến ảo vô cùng, y đã sớm dự liệu được phản ứng của Tuyết Nhân, cố ý cho Tuyết Nhân xem thường, tưởng tằng một chiêu của y bất quá chỉ như vậy mà thôi. Đến lúc đó, đợi khi Tuyết Nhân tâm thần không còn tập trung, những lưỡi đao sáng nhìn thấy như đang tự tan biến lại đột nhiên phản hồi, rồi tự dung hợp diễn hóa hình thành một loạt công kích khiến cho Tuyết Nhân sai lạc ra tay không kịp. Điểm này, Tuyết Nhân không hề phòng bị chút nào, trong lúc đang cao hứng đột nhiên ánh sáng bốn bề lấp lánh, những lưỡi đao sáng chằng chịt liên tiếp ép gần đến thân thể y, một đại bộ phận đột phá được phòng ngự trong lúc vội vã, hất hắn bay đi cả vài trượng, miệng gào thét không thôi. Một chiêu đắc thủ, Yến Sơn Cô Ảnh khách hoàn toàn không truy kích, ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn y, mơ hồ ẩn chứa vài phần thất vọng.
Tuyết Nhân tức giận rồi dần dần bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo của Yến Sơn Cô Ảnh khách, thở hổn hển nói:
- Ngươi thật lợi hại, tâm cơ đủ thâm sâu. Bây giờ chúng ta hãy tỉ thí tu vi đi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:
- Ngươi thấy có cần phải thỉ thí nữa không?
Tuyết Nhân giận dữ cười nói:
- Ngươi cho mình là thắng mãi không thua phải không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Nếu như vậy, ngươi hãy chuẩn bị đi.
Tay trái chắp sau lưng, tay phải đẩy ra trước, Yến Sơn Cô Ảnh khách toàn thân toát ra một luồng khí tức lạnh lùng cao ngạo đặc biệt của kẻ mạnh. Tuyết Nhân chăm chú nhìn địch nhân, trong lòng hơi cảnh giác, từ tình hình hai chiêu vừa rồi mà xét, Yến Sơn Cô Ảnh khách vô cùng mạnh mẽ, muốn đánh bại y xem ra cũng không phải là quá dễ dàng. Tính toán như vậy rồi, Tuyết Nhân không dám sơ ý, vừa toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa thi triển một tuyệt kỹ cực mạnh – Tịch Diệt Băng Phệ quyết.
- Đỡ chiêu.
Trong tiếng quát to, Tuyết Nhân hai tay đẩy ra, thân thể xoay tròn, ánh trắng chói mắt như thủy ngân khuếch tán, âm thầm nuốt lấy từng tấc không gian. Quanh đó, không khí co rút, đè nén lại, một tầng kết giới vô hình từ ngoài ép vào trong theo sự khống chế của Tuyết Nhân, giữ chặt lấy Yến Sơn Cô Ảnh khách nguyên tại chỗ. Thời khắc này, Tuyết Nhân vì muốn đánh bại địch nhân mà không tiếc gì để thi triển thủ đoạn đáng sợ nhất, khiến cuộc đấu thắng thua trở thành cuộc vật lộn sinh tử.
Ngạo nghễ đứng đó, Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt vô tình, đối mặt với tầng kết giới ánh sáng màu trắng bạc đang nhanh chóng ép gần đó, tay phải của y chỉ xoay lộn một cái, lòng bàn tay phát xuất một chùm sáng màu đỏ rực, sau khi bắn ra được vài thước thì đột nhiên hóa thành một con rồng đỏ bay thẳng đến Tuyết Nhân bên ngoài kết giới. Con rồng đỏ hình dáng vài thước, nhìn qua hệt như một con rắn lớn, khi va chạm vào trên kết giới ánh sáng thì thân thể đột nhiên quay lại, nép chặt vào vách trong của kết giới để di động rất nhanh, không bao lâu đã lưu lại một hình vẽ.
Lúc này, Tịch Diệt Băng Phệ quyết của Tuyết Nhân phát ra đang vận hành rất nhanh, cùng với mảnh băng màu trắng bạc và khí cực lạnh tạo thành một loại sức mạnh không gì ngăn được, có thể tiêu diệt nuốt chửng vạn vật, đang nhanh chóng ép gần đến thân thể Yến Sơn Cô Ảnh khách. Bật cười kỳ dị, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên đẩy ra một chưởng, chưởng lực âm thầm không thấy có chút uy lực nào nhưng khi đến gần kết giới trắng bạc liền dung hợp thành một thể với con rồng đỏ di động rất nhanh kia. Lập tức, chưởng lực của Yến Sơn Cô Ảnh khách và Tịch Diệt Băng Phệ quyết của Tuyết Nhân gặp nhau, hai màu trắng đỏ giao nhau chỉ dừng lại một chút, rồi xuất hiện thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi. Sau đó kết giới màu trắng bạc đột nhiên vỡ nát, con rồng đỏ rực phá vách chui ra đánh trúng vào thân thể của Tuyết Nhân.
Rên lên một tiếng, Tuyết Nhân té nhào ra phía sau, liên tục lùi lại vài trượng mới miễn cưỡng ổn định được thân thể. Yến Sơn Cô Ảnh khách đứng nguyên tại chỗ, nhìn không thấy có gì khác thường, phảng phất như một người bàng quan, vẻ mặt bình thường.
- Ngươi thua rồi.
Chỉ ba chữ đơn giản đã mô tả lên một sự thực, Tuyết Nhân tuy không phục nhưng lại không thể không thừa nhận chuyện này.
Chùi đi máu tươi ở khóe miệng, Tuyết Nhân nói:
- Không sai, ta thua rồi. Nhưng có một điểm ta không rõ, ngươi làm sao phá giải được Tịch Diệt Băng Phệ quyết của ta? Còn nữa, rõ ràng sư phụ ngươi năm xưa đã thua, vì sao lần này ngươi lại dễ dàng chiến thắng?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Tuyết Nhân, điềm nhiên đáp:
- Lai lịch của sư phụ ngươi, sư phụ đã khuất của ta hiểu rõ vô cùng. Năm đó hai người bọn họ đánh cuộc, sư phụ ngươi tuy chiến thắng nhưng không phải tỉ thí tu vi mà là vận may. Còn khoảng cách hôm nay giữa ta và ngươi, từ khi bắt đầu đã tồn tại, chỉ tại ngươi hoàn toàn không hiểu rõ mà thôi. Bây giờ ngươi thua rồi, ngươi hãy dẫn đường đi.
Tuyết Nhân không hề tranh luận, lập tức dẫn Yến Sơn Cô Ảnh khách đi thẳng đến động băng mà Tuyết Vực Điên Quái cư ngụ năm xưa, nhanh chóng đưa Yến Sơn Cô Ảnh khách đến gần băng cốc gặp được Lâm Phàm, Linh Hoa.
Nhìn cửa vào động băng, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên hỏi:
- Ngươi không ở nơi này?
Tuyết Nhân đáp:
- Sư phụ ta rất khó tính, mấy trăm năm trước ta đã rời khỏi nơi này, rất ít khi quay lại đây. Sau đó sư phụ chết rồi, ta liền niêm phong nơi này, bây giờ có thể tính là lần đầu tiên quay lại.
Yến Sơn Cô Ảnh khách chỉ vào cửa động băng nói:
- Theo tình hình thế này, dường như có người đã đi qua nơi này.
Tuyết Nhân cau mày đáp:
- Đúng là có người qua rồi, đáng tiếc ta không biết là ai, phỏng chừng là người của Đằng Long cốc muốn tìm ta, cuối cùng đã để cho bọn họ tìm được nơi này.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, trong não liền hiện lên hình bóng của Lâm Phàm và Linh Hoa. Tuyết Nhân thấy y không nói gì, liền đi thẳng đến cửa, gạt hết băng tuyết ở lối vào, sau đó nhảy xuống dưới. Yến Sơn Cô Ảnh khách nhanh chóng đi theo sau, quanh quẩn tới lui với Tuyết Nhân trong động băng, quan sát tình hình bên trong động.
Trên đường đi, Tuyết Nhân tỏ ra rất khác thường, mỗi lần đến một nơi đều nói vài câu, giới thiệu qua tình hình nơi này ngày trước, dường như lão có quá nhiều hồi ức đối với nơi này. Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm ngâm không đáp, cẩn thận quan sát từng góc trong động băng, từng thứ đồ vật, cuối cùng tìm qua ba lượt vẫn không hề tìm được thứ mà y muốn tìm. Vì thận trọng, Yến Sơn Cô Ảnh khách bảo Tuyết Nhân dẫn y đi một chuyến đến nơi ở của Tuyết Nhân, kết quả vẫn không thu được gì, cuối cùng chỉ có thể thất vọng bỏ đi mà thôi.
Trước khi chia tay, Tuyết Nhân hỏi:
- Chúng ta sau này có tính là địch nhân hay không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Chỉ cần ngươi đừng làm chuyện xấu, chúng ta sẽ không trở thành địch nhân. Nếu như ngươi phụ lòng dạy dỗ của sư phụ ngươi, ta sẽ cắt lấy đầu của ngươi.
Dứt lời, Yến Sơn Cô Ảnh khách lập tức biến mất, để lại Tuyết Nhân lẳng lặng đứng ở đó. Giây lát sau, Tuyết Nhân giật mình tỉnh lại, mắng:
- Uy hiếp ta à, ngươi là thứ gì.
Vẫn còn đó vài phần dã tính, Tuyết Nhân bay lên không, nhằm thẳng về phương hướng của Đằng Long cốc.
Bái tế sư phụ rồi, Lâm Phàm và Linh Hoa chậm bước trong những đường hầm chằng chịt của Đằng Long cốc, nhớ lại những điều đã từng trải qua. Trên đường đi, Lâm Phàm và Linh Hoa tỏ ra hơi thương cảm, hai người ai cũng không nói gì cả, chìm đắm trong hồi ức đau thương. Đột nhiên, Lâm Phàm dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt hiện lên một chút kinh dị.
Linh Hoa phát hiện được tình hình có khác lạ, khẽ nói:
- Sư huynh, sao vậy?
Lâm Phàm liếc Linh Hoa, ánh mắt khác lạ đáp:
- Tiết Phong đang ở trước mặt.
Linh Hoa nghi hoặc nói:
- Tiết Phong? Hắn làm gì ở đó vậy?
Lâm Phàm khổ sở đáp:
- Đang luyện công.
Linh Hoa không hiểu nói:
- Luyện công? Có cần phải chạy đến nơi này không?
Lâm Phàm khẽ than:
- Phỏng chừng là không muốn cho người khác biết được, hắn đã mang tất cả cừu hận hóa thành sức mạnh, muốn tăng cường tu vi bản thân sau đó mới báo thù rửa hận cho những người đã chết.
Linh Hoa cảm xúc nói:
- Tâm tình như vậy có thể lý giải được, người sống đều có tâm tư giống vậy.
Lâm Phàm cười cười, hơi khổ sở, dẫn Linh Hoa tiếp tục tiến lên. Giây lát sau, hai người đến một góc rẽ, Tiết Phong đang đứng ở nơi đó. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện tu vi của Tiết Phong dường như có tiến bộ rất to lớn.
Bật cười nhàn nhạt, Lâm Phàm hỏi:
- Đi ngắm cảnh không?
Tiết Phong lắc đầu đáp:
- Trong lòng có hận thù, không thấy cảnh đẹp được.
Lâm Phàm cảm khái nói:
- Đúng thế, trong lòng có hận thì có động lực. Sớm muộn có một ngày chúng ta sẽ báo thù rửa hận.
Tiết Phong tâm tình nặng nề, hơi thương cảm nói:
- Không có thực lực thì báo thù rửa hận như thế nào được?
Linh Hoa đáp:
- Chỉ cần nỗ lực, chúng ta liền có hy vọng, huynh đừng nên đầu hàng.
Lâm Phàm nói:
- Chỉ vài ngày mà tu vi của huynh đã tăng tiến không ít, huynh hẳn phải cảm thấy vui mừng.
Tiết Phong lắc đầu nói:
- Chút bản lĩnh này của ta thì gặp ai cũng không làm gì được, còn phải liều mạng khổ luyện thêm mới được.
Lâm Phàm tiến lên, vỗ vỗ vai hắn khích lệ:
- Không cần phải tức tối, chúng ta cùng nhau nỗ lực.
Nhìn vào mắt của Lâm Phàm, Tiết Phong thấy được tình bằng hữu, lập tức gật đầu nói:
- Được, cùng nhau nỗ lực, phấn đấu đến cùng.
Lâm Phàm vui vẻ bật cười, buông tay lùi lại hai bước khẽ nói:
- Cố gắng lên, ta rất xem trọng huynh.
Tiết Phong đáp lời:
- Đa tạ, ta cũng rất xem trọng huynh.
Linh Hoa nói:
- Được rồi, chúng ta cáo từ trước, huynh tiếp tục tu luyện, chúc huynh sớm có ngày thành công.
Tiết Phong bình thản cười cười, phất tay tiễn hai người. Giây lát sau, Lâm Phàm và Linh Hoa đi xa rồi, Tiết Phong mất đi nụ cười, vẻ mặt đau thương tự nói:
- Đoạn trường nhân, ly hận biệt, lòng lạnh như sắt, diệt tuyệt tình cảm. Chớ nói tuổi trẻ mà không cần áo tình, chỉ vì hận lớn mà diệt đi căn tình.
Thất vọng nhàn nhạt, như tiếng lòng thốt ra của người thanh niên. Thân là người thừa kế tương lai của Ly Hận thiên cung, Tiết Phong cũng có khát vọng ái tình, khát vọng tự do, khát vọng không lo không buồn, nhưng quá nhiều cừu hận đã đè nặng trong lòng, khiến hắn đối mắt với áp lực nặng nề. Bỏ đi thất vọng, Tiết Phong đi vào trong một con đường hầm yên tĩnh âm u, nhanh chóng đi đến một huyệt động đá tảng. Hai ngày nay, Tiết Phong ở mãi trong này âm thầm tu luyện pháp quyết, đối với bộ pháp quyết Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Châu, hắn đã có lĩnh hội rất thâm sâu, nắm vững những yếu lĩnh đại khái. Hôm nay, Tiết Phong dự tính tu luyện hoàn chỉnh một lượt, xem thử bản thân có thể làm được hay không. Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Tiết Phong bắt đầu thúc động pháp quyết, tiến vào cảnh giới không linh. Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Châu là một bộ công pháp kỳ lạ, chia thành hai bộ phận chiêu thức và nội công, ban đầu tu luyện phải chia ra mà luyện, đợi sau khi đã nắm vững hoàn toàn mới từ từ dung hợp nó lại, hình thành một bộ pháp quyết hoàn chỉnh. Lúc này, Tiết Phong đang tu luyện chính là nội công tâm quyết, đây là căn bản của pháp quyết, cần phải toàn tâm toàn ý, nếu không rất khó mà lĩnh hội được bí ẩn ở bên trong.
Tĩnh tâm ngưng thần, Tiết Phong quên hết mọi thứ, suy nghĩ chìm đắm trong công pháp thần kỳ, cả người hoàn toàn mê đắm. Thời gian trôi qua không hay không biết. Khi Tiết Phong chiếu theo nội công tâm pháp vận chuyện chân nguyên một vòng rồi, tâm lý hắn đột nhiên rộng mở, có một cảm giác thoải mái không nói ra được. Thời khắc đó, sự vật bên ngoài trở nên vô cùng rõ ràng, một khu vực thăm dò khuếch tán từ trung tâm là hắn tản ra bốn phía, vô số tin tức truyền vào trong não của hắn, khiến hắn ở trong tình trạng nhập định vẫn nắm rõ động tĩnh của đại đa số người trong Đằng Long cốc. Loại biến hóa này hoàn toàn không mới lạ nhưng lại nói lên một vấn đề, tu vi của Tiết Phong vào thời khắc này đã có tinh tiến nhảy vọt. Hiểu những điều này rồi, Tiết Phong thu lại tâm thần, bắt đầu chiếu theo tâm pháp thúc động chân nguyên từng vòng từng vòng để tăng cường tu vi bản thân.
Thời gian trôi qua trong yên lặng, khi Tiết Phong liên tiếp vận chuyển chân nguyên được chín vòng đại chu thiên rồi, hắn đột nhiên mở to mắt ra. Thời khắc đó, vẻ mặt của Tiết Phong rất quái lạ, nét vui mừng trước đây đã sớm không còn thấy nữa, thay vào đó là một loại tâm tình nặng nề. Biến hóa như vậy khiến người ta không hiểu, nguyên nhân bên trong cũng chỉ có Tiết Phong một mình biết được mà thôi. Nhưng hắn lại không hề nói gì, chỉ thở dài u oán, đứng lên rời khỏi nơi đó. Từ thời khắc đó, khuôn mặt Tiết Phong đã có thêm một phần nặng nề, một loại biến hóa vô hình khiến hắn bắt đầu học cách che giấu bản thân. Đồng thời, trong mắt của Tiết Phong lại thêm một phần u buồn, lạnh lùng âm thầm bao trùm cả người hắn, khiến hắn thoáng cái đã già đi vài phần.
Gió nhẹ nổi lên, cố nhân đi rồi, kiếp này kiếp trước, nhân quả định mệnh chỉ vì Ly Hận.
- Chủ nhân, tần suất động đất càng lúc càng rõ ràng, sợ là thời gian đã không còn nhiều nữa rồi.
Chăm chú nhìn mặt đất lắc lư, thị nữ Tiểu Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở.
Xà Thần nhìn núi băng quanh đó chia nhau sụp đổ, mặt đất khe sâu tung hoành, vẻ mặt lạnh lẽo nói:
- Mọi thứ có nguyên nhân của nó, chớ nên quá cố chấp, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Tiểu Ngọc nghe vậy chần chần rồi nói:
- Chủ nhân lần này dường như ...
Còn đang nói, một tòa núi băng khổng lồ trên mặt đất đột nhiên sụp đổ, từ đáy núi băng bay ra một bóng người.
Tiểu Ngọc thất kinh, liếc thấy người đó liền ngạc nhiên nói:
- Thì ra là hắn!
Xà Thần vẻ mặt hơi mỉm cười, điềm nhiên đáp:
- Đương nhiên là hắn, chẳng qua tự phụ quá mà phải ăn quả đắng.
Hắn trong lời nói của Xà Thần là ám chỉ Tứ Dực thần sứ của Phong Thần phái. Y bị ép chặt ở dưới núi băng, thân thể bị nội thương và ngoại thương cực nặng, vẫn không cách nào thoát được. Mãi đến khi xuất hiện động đất, khiến cho núi băng tả tơi, Tứ Dực thần sứ mới liều mạng dùng hết sức mạnh để từ dưới núi băng thoát ra.
Lúc này, Tứ Dực thần sứ lơ lửng giữa không trung, thân thể lắc lư bất định, vẻ mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm, trong mắt có vài phần cừu hận. Xà Thần dẫn hai thị nữ âm thầm đến gần, khi cách Tứ Dực thần sứ ba trượng thì nhìn y với ánh mắt kỳ lạ, khẽ hỏi:
- Tự phụ quá mức có cảm giác thế nào?
Tứ Dực thần sứ trong lòng rất tức giận, nhưng khi gặp Xà Thần cũng không dám phát tiết, chỉ có thể cố áp chế cơn giận, giọng bất bình khác thường nói:
- Người có được có mất. Lần tới ta sẽ tuyệt đối không để cho Thiên Lân được khá đâu.
Xà Thần đáp:
- Có hận tất có nguyên nhân, có nhân tất có quả. Khi nhân quả đã hình thành bên phía ngươi, định mệnh của ngươi liền bắt đầu đi vào kết cục.
Tứ Dực thần sứ vẻ mặt thất kinh, vọt miệng hỏi:
- Ngươi nói thế...
Xà Thần trong mắt toát ra vài phần nuối tiếc, khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi muốn hỏi kết cục của mình?
Tứ Dực thần sứ không đáp, trầm ngâm một lúc mới mở miệng hỏi:
- Ngươi thật sự có thể nhìn thấu suốt được vận mệnh của mỗi cá nhân?
Xà Thần lắc đầu trả lời:
- Ta chỉ có thể nhìn thấu suốt định mệnh của một bộ phận người, trong đó có cả ngươi.
Tứ Dực thần sứ bán tín bán nghi, hỏi lại:
- Thế ngươi nói xem, kết cục của ta cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Xà Thần nhìn Tứ Dực thần sứ một lúc, sau đó đưa mắt nhìn xa xăm, khẽ lẩm bẩm:
- Tuyết của Băng Nguyên đủ che phủ tất cả mọi tội nghiệt, từ khi ngươi bước chân vào Băng Nguyên thì mọi thứ đã được định sẵn.
Tứ Dực thần sứ phản bác lại:
- Không, ta không tin!
Xà Thần nói:
- Mỗi một người có ý đồ thu lợi ích từ Băng Nguyên, cuối cùng đều để lại đồ vật quý giá nhất. Tất cả như vậy, ai cũng không thể nào né tránh được.
Tứ Dực thần sứ giận dữ nói:
- Vì sao thế?
Xà Thần nhìn y, trầm giọng nói:
- Bởi vì đây là một vùng đất đã bị nguyền rủa, ai cũng chớ mong lấy đi đồ gì thuộc về nó.
Tứ Dực thần sứ chất vấn:
- Theo những gì bà nói, cả bà cũng không thoát khỏi lời nguyền?
Xà Thần không khẳng định đúng sai, đáp:
- Lời nguyền có thể hóa giải, nhưng phải trả giá thật đắt mới được.
Tứ Dực thần sứ hỏi lại:
- Giá đắt như thế nào?
Xà Thần bật cười kỳ dị, trả lời:
- Người khác nhau sẽ có giá khác nhau, giá đắt mà ngươi phải trả chính là sinh mạng của chính ngươi.
Tứ Dực thần sứ tức giận quát lên:
- Vậy còn ngươi?
Xà Thần khẽ lẩm bẩm nói:
- Giá của ta càng thâm sâu hơn ngươi, bản thân ta cũng không nói rõ được.
Tứ Dực thần sứ cười điên cuồng nói:
- Nếu như giá đắt chính là sinh mạng thì ta tuyệt đối không thỏa hiệp, nhất định phải phản kháng đến cùng.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, lẩm bẩm:
- Trên thế gian có rất nhiều người không phục số phận, nhưng thật sự có thể đủ sức nghịch chuyển lại không được mấy người. Đi đi, hãy quý trọng sinh mạng của ngươi còn lại, U Ảo Vũ Tiên đã rời khỏi Vực ngoại đi thẳng đến nơi này.
Tứ Dực thần sứ sửng người, nhìn Xà Thần đang rời đi, đột nhiên lớn giọng hỏi lại:
- Hắn đến nơi này thì mang lại kết cục như thế nào?
Xà Thần nhẹ nhàng bay đi xa, chỉ để lại một đoạn thanh âm vang vọng trong gió tuyết.
- Lòng nếu không có gì, không nhiễm bụi trần. Tục niệm quấn người trải kiếp luân hồi.
Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:
- Ăn nói lung tung, nói bậy nói bạ, ta sẽ không tin.
Xà Thần đi xa rồi, không trả lời gì cả, chỉ để lại Tứ Dực thần sứ hung dữ đối đầu với gió tuyết gào thét. Giây lát sau, Tứ Dực thần sứ cũng theo gió đi xa, chỉ lưu lại trên mặt đất những khe sâu tung hoành ngang dọc mô tả cơn tai kiếp khủng khiếp đang ngày càng tới gần.
Cuồng phong gào thét, gió tuyết buốt người. Trên một ngọn núi băng, hai bóng người đang đứng nhìn nhau. Hai người này có chút kỳ lạ đặc biệt, bởi vì bọn họ bất kể là tướng mạo hay quần áo đều hệt như nhau, khiến người ta nhất thời rất khó mà phân biệt được thân phận của hai người này. Hai người như vậy, đặc tính như vậy, ngoại trừ Ứng Thiên Cừu và Ứng Thiên Tà ra thì còn có người nào nữa?
Lúc này, Ứng Thiên Tà nhìn đứa em Ứng Thiên Cừu, trầm giọng nói:
- Thu tay lại đi, ta có thể đến trước mặt sư phụ để cầu xin cho đệ, để lão nhân gia người tha thứ cho đệ.
Ứng Thiên Cừu bật cười to:
- Thu tay lại à? Quá trễ rồi.
Ứng Thiên Tà khuyên bảo:
- Đệ không thể cứ mãi ngày càng sai lầm như vậy, nhanh theo ta quay về. Chỉ cần đệ thay lòng triệt để, ta sẽ nghĩ cách bù đắp lại những khuyết điểm mà đệ đã phạm phải.
Ứng Thiên Cừu cười ha hả nói:
- Ngươi sẽ bù đắp? Ta cần ngươi đi bù đắp chăng? Từ nhỏ đến lớn, hai chúng ta đã ngầm phân cao thấp, ai cũng muốn áp đảo đối phương, trở thành môn nhân đắc ý nhất trong mắt sư phụ của chúng ta. Kết quả ngươi kỹ thuật cao hơn một chút, thu được lòng ưa thích của sư phụ. Ta chỉ có thể chọn lựa liều mạng ra đi, thoát khỏi sư môn.
Ứng Thiên Tà nói:
- Những chuyện đó đều đã qua rồi, yêu cầu như vậy của sư phụ đối với chúng ta cũng chỉ để khích lệ chúng ta, hoàn toàn không thiên vị cho người nào.
Ứng Thiên Cừu nói:
- Nếu đã qua rồi, ngươi cũng không cần phải nhắc đến nữa. Giữa ta và ngươi huyết mạch liên thông, đã định sẵn đời này phải phân cao thấp, chỉ có thể còn một người sống sót mà thôi.
Ứng Thiên Tà cười khổ sở nói:
- Đệ thật sự cố chấp đến như vậy, không chịu quay đầu lại sao?
Ứng Thiên Cừu bật cười to nói:
- Nếu ta đã chọn lựa con đường này rồi, ta sẽ không bao giờ hối hận.
Ứng Thiên Tà cười khổ hai tiếng, sau đó mất đi vẻ thất vọng, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi không muốn nghe lời khuyên của ta, ta chỉ có thể ra tay bắt lấy ngươi để mang về sư môn mà thôi.
Ứng Thiên Cừu không thèm để ý nói:
- Muốn bắt ta, sợ là không dễ dàng như trong tưởng tượng của ngươi vậy đâu.
Ứng Thiên Tà nói:
- Điểm này ta đã sớm có chuẩn bị, xuất chiêu đi.
Ngưng thần tĩnh khí, Ứng Thiên Tà vẻ mặt nghiêm khắc, toàn thân toát ra một luồng khí thế lạnh lùng sắc nhọn. Ứng Thiên Cừu hai mắt khép hờ, vừa đánh giá qua Ứng Thiên Tà, vừa thu thế chuẩn bị, tùy lúc chuẩn bị xuất kích. Như vậy, một cuộc chiến tranh giữa hai huynh đệ sắp sửa khai mạc. Nhưng đúng lúc đó, trong gió tuyết đột nhiên truyền đến hai luồng khí tức đang nhanh chóng tiến gần đến khiến cho Ứng Thiên Cừu và Ứng Thiên phải chú ý đến. Đưa mắt nhìn nhau, Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu đột nhiên thu lại thế thủ, yên yên lặng lặng chờ đợi người đến. Lúc này, trong gió tuyết bay ra hai người, một trái một phải xuất hiện gần Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu.
- Ha hả, huynh đệ gặp nhau, thật khó mà có được.
Tiếng cười châm biếm chói tai ẩn chứa mấy phần khiêu khích vang lên từ miệng của Phong U. Ứng Thiên Cừu ánh mắt hơi lạnh, liếc Phong U rồi lại nhìn sang Trương Phàm ở hướng khác, miệng phản bác nói:
- Cửu U Cửu Hư, thế không cùng tồn tại, các ngươi từ lúc nào trở thành một phe vậy?
Trương Phàm hừ lạnh nói:
- Họa là từ miệng mà ra, ngươi nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận, ta có thể không quản đến truyền nhân của Ma Thần tông gì cả.
Ứng Thiên Tà cười lạnh nói:
- Các hạ không thấy quá cuồng vọng một chút sao?
Trương Phàm khinh thường nói:
- Cuồng vọng? Cho dù Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên gặp ta cũng phải nhường ba phần, huống gì là các ngươi.
Ứng Thiên Tà quát lên:
- Phải vậy chăng? Thế thì ta phải lĩnh giáo qua, xem thử cao thủ của Cửu Hư nhất mạch có bản lĩnh lớn lao thế nào?
Thân thể dời ngang, Ứng Thiên Tà chớp mắt đã xuất hiện cách Trương Phàm ba trượng, trong mắt lấp lánh ánh sáng màu đen. Trương Phàm cau mày, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi thật sự tính thử qua?
Cách đó vài trượng, Phong U khích bác:
- Không có mấy phần gan dạ sao có thể chọc giận đến Cửu Hư thánh sứ ngươi?
Ứng Thiên Cừu cười tà dị nói:
- Đúng, truyền nhân của Ma Thần tông chủ cũng không phải dễ trêu vào.
Trương Phàm cười lạnh nói:
- Nghe giọng điệu của hai vị chắc đều rất hy vọng ta và tên tiểu tử này đánh nhau một trận?
Phong U đáp:
- Chỉ sợ ngươi còn kiêng kỵ.
Ứng Thiên Cừu trả lời:
- Nếu như ngươi không có bản lĩnh thì hãy lùi lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Trương Phàm hừ giọng nói:
- Kế khích tướng thô thiển, các ngươi thật sự cho bản thánh sứ sẽ mắc lừa sao?
Trong tiếng chất vấn, Trương Phàm thân thể lóe lên đi liền đến gần bên Phong U, né tránh được Ứng Thiên Tà. Thấy vậy, Ứng Thiên Tà không hề truy kích, hắn sở dĩ làm ra tư thế cao ngạo như vậy cũng bất quá là làm dáng một chút để tranh hơi mà thôi.
Ánh âm u lóa lên, Phong U cảnh giác lùi lại một khoảng, cười ha hả nói:
- Sức mạnh chính tà không nên đến gần. Chúng ta hay là hãy giữ một khoảng cách nhất định để tránh phát sinh những chuyện không cần thiết.
Ứng Thiên Cừu cười trào lộng:
- Té ra Cửu U nhất mạch lại sợ Cửu Hư nhất mạch, quả thật là kỳ lạ.
Trương Phàm cười lạnh nói:
- Ngươi không biết chỉ có thể cho thấy ngươi kiến thức nông cạn.
Ứng Thiên Cừu chất vấn:
- Nói như vậy, Cửu U nhất mạch sợ Cửu Hư nhất mạch là câu chuyện người thế gian đều biết cả rồi?
Trương Phàm hừ lạnh đáp:
- Ngươi cho là thế nào?
Phong U hơi tức giận, âm hiểm lên tiếng:
- Trương Phàm, ngươi cũng chỉ là mẹ hát con khen mèo khen mèo dài đuôi mà thôi, ta không sợ ngươi đâu.
Ứng Thiên Tà châm chọc nói:
- Thật không sợ? Vậy ngươi phải né tránh làm gì?
Phong U hừ giọng đáp:
- Ta chỉ không muốn giết hắn, để hắn lại còn có giá trị lợi dụng.
Ứng Thiên Tà nói:
- Sao không nói là ngươi sợ chết mới phải né tránh ra xa xa?
Phong U tức tối đáp:
- Câm miệng, coi chừng ta sẽ tiêu diệt ngươi.
Ứng Thiên Tà khinh bỉ đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi, sợ là trong tình hình này ngươi cũng không dám làm gì.
Ứng Thiên Cừu khiêu khích:
- Nói vậy cũng không chuẩn, có lẽ con người một khi nổi tàn ác sẽ quên mất điều lo lắng, muốn ra tay giáo huấn ngươi.
Ứng Thiên Tà khinh miệt nói:
- Nếu như vậy thì hắn đã sớm xuất thủ rồi, cũng không cần phải chờ đến bây giờ.
Phong U cả giận, tức tối nói:
- Tiểu tử thúi, qua ngày hôm nay ta nhất định phải khiến cho các ngươi hối không kịp.
Ứng Thiên Tà nói:
- Sau ngày hôm nay, ngươi còn không nhất định có thể tồn tại ở thế gian.
Ứng Thiên Cừu cười nói:
- Ngươi (Ứng Thiên Tà) nếu mà đi nạp mạng thì phần nhiều là chết đói.
Ứng Thiên Tà hỏi lại:
- Câu này nghĩa là thế nào?
Ứng Thiên Cừu cười nói:
- Bảo ngươi là người đi nạp mạng không phải cho rằng chết thảm, mà ngay cả khách quen để chịu chết cũng không có, ngươi làm thế nào được?
Phong U cả giận nói:
- Chớ có diễn trò ở nơi này, đắc tội với bản sứ giả rồi, các ngươi hoàn toàn không có ngày nào tốt đẹp cả.
Ứng Thiên Cừu cười đáp:
- Ta sợ lắm, đáng tiếc Cửu U nhất mạch không được như Cửu Hư nhất mạch, nếu không ta phải tìm nơi khác để trốn rồi.
Trương Phàm nghe vậy, mặt hơi mỉm cười đắc ý, đối với việc huynh đệ họ Ứng châm chọc Phong U, lão rất khoái trá trong lòng. Đồng thời, Trương Phàm cũng thấy rõ một hiện thực, khi đối mặt với ngoại địch, giữa Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu, bất luận quan hệ như thế nào đều chọn lựa phương án trước hết đấu ngoại địch, sau mới tới đối nội, như vậy có thể thấy bọn họ máu mủ tình thâm thế nào, rất khó mà bỏ qua được. Phong U trong lòng không vui, suy nghĩ đối sách, sau khi phân tích qua tình thế trước mắt, đột nhiên chọn lựa bỏ chạy đi. Thế rồi, sự có mặt của Trương Phàm liền tỏ ra có phần không được hoan nghênh, ánh mắt của anh em họ Ứng đều tập trung vào y, điều này khiến Trương Phàm có chút khiếp sợ.
Thân là Cửu Hư thánh sứ, Trương Phàm hoàn toàn không sợ anh em họ Ứng. Nhưng tình thế Băng Nguyên trước mắt biến động nhiều, Trương Phàm còn chưa muốn gây thù với hai người này. Suy nghĩ như vậy, Trương Phàm hơi dừng lại một chút rồi lập tức bay đi liền, tại chỗ chỉ còn lại Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu. Hai người bật cười lạnh lẽo, Ứng Thiên Cừu nói:
- Bị bọn chúng quấy nhiễu như vậy, ta đã không còn lòng muốn so cao thấp với ngươi nữa. Chờ có cơ hội lần tới, chúng ta mới tỷ thí.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm nói:
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Ứng Thiên Cừu bật cười điên cuồng nói:
- Phải chờ đến ngươi đồng ý hay không sao?
Nhìn khuôn mặt tự phụ của đứa em mình, Ứng Thiên Tà hừ lạnh nói:
- Có phải bởi vì Phong Ma Tang Tâm quyết không?
Ứng Thiên Cừu ngạo nghễ nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Nếu như gặp phải Nhiên Đăng Phật Ấn, không biết Phong Ma Tang Tâm quyết của ngươi có thể chống cự được bao lâu.
Biến sắc mặt, Ứng Thiên Cừu lạnh lùng tàn khốc nói:
- Uy hiếp ta sao? Đáng tiếc ngươi không phải là Thiên Mục Phong, không có được Nhiên Đăng Phật Ấn.
Ứng Thiên Tà đáp:
- Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã gia nhập vào chuyện của Băng Nguyên, Thiên Mục Phong sớm muộn sẽ xuất hiện. Nếu ngươi cứ mãi chấp nê bất ngộ, cuối cùng sẽ đi vào con đường hủy diệt. Ngươi tốt nhất hãy nghĩ lại.
Ứng Thiên Cừu hừ giọng nói:
- Đang lúc này nói chuyện lúc này, đợi sau khi Thiên Mục Phong xuất hiện, ta đã không còn như hiện nay nữa. Khuyên ngươi một câu, không nên giằng co không rõ ràng với ta, nếu không ta sẽ ra tay không lưu tình.
Tung mình lùi lại, Ứng Thiên Cừu thân thể phân thành chín, chớp mắt đã bay đi theo chín phương hướng khác nhau, thoáng cái đã không còn hình bóng. Ứng Thiên Tà không hề truy đuổi, hắn dường như biết được đuổi không kịp, chỉ nhìn Ứng Thiên Cừu đang bay đi xa, lớn tiếng nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội, lần tới gặp lại nếu ngươi không biết hối cải thì đừng trách ta không niệm tình anh em.
Trong gió tuyết không một tiếng trả lời, tuyết lớn đầy trời che phủ tất cả mọi thứ, giữa trời đất chỉ là một vùng tuyết trắng.
Tần suất động đất khiến cho trên Băng Nguyên xuất hiện vô số khe sâu vết nứt tung hoành ngang dọc, lại thêm lượng băng tuyết tích lũy hình thành địa mạo hoàn toàn mới, từ trên nhìn xuống như mạng nhện giăng đầy, khiến cho Băng Nguyên vốn hoàn chỉnh phân chia thành những khu vực to nhỏ khác nhau. Trong khu vực lân cận bình nguyên Thiên Hà, một khe sâu to lớn chạy suốt Nam Bắc, dài đến vài chục dặm, sâu vài trăm trượng, hệt như công trình của lưỡi búa thần khiến người ta khó mà tin được. Ở giữa khe sâu, có một huyệt động bí ẩn nằm sâu dưới mặt đất chừng trăm trượng, lối vào nằm dưới một khối đá lớn nhô ra đột ngột, không tới gần nơi đó thì căn bản là không thể nhận ra được. Đi dọc theo cửa động tiến vào, vượt qua cự ly ước chừng bốn mươi trượng, ở đó xuất hiện một động nham thạch thiên nhiên to lớn, rộng mỗi chiều đến vài trăm trượng, cao ước chừng vài chục trượng, chính là một nơi ẩn mình rất tốt.
Lúc này, không khí trong huyệt động rất quỷ dị, năm con thú người hình dáng khác nhau tập trung cùng nhau, cừu hận lẫn nhau. Đây là những thú người đến từ Hắc Ngục sâm lâm, chia ra chim hai đầu Vân Trường, tộc trưởng Phi Viên Đằng Phi, tộc trưởng Bát Trảo bộ lạc Hắc Sắc Quỷ Trảo, Thải Điệp tiên tử, tộc trưởng Hồng Vũ là Hồng Lăng. Bọn chúng kẻ ảo hóa thành hình người, hoặc giữ nguyên bản thể, chia ra đứng từng phương riêng rẽ, tề tụ ở bên trong huyệt động thần bí này để cử hành một hội nghị đặc thù.
Trước đây, bọn chúng sống trong Hắc Ngục sâm lâm, đều là kẻ mạnh ở đó, làm chủ vận mệnh của những sinh linh khác. Hiện nay, bọn chúng đến Băng Nguyên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày một đêm, đã trải qua kiếp nạn sinh tử, trở thành con mồi để con người săn lấy, lần lượt gặp nhau rồi lại chia tay, thưởng thức mùi vị của tử vong. Loại biến hóa như vậy quá ly kỳ, khiến bọn chúng tuy là kẻ mạnh mà cả ngày cứ sống bên bờ sinh tử cũng cảm thấy gian khổ vô cùng. Trong lúc trầm mặc, Đằng Phi phá vỡ yên lặng, cất tiếng hỏi:
- Các ngươi có kiến nghị nào hay thì hãy nói ra.
Thấy Đằng Phi mở miệng, Hồng Lăng không hề vui vẻ nói:
- Chủng tộc chúng ta khác nhau, tập tính không giống nhau, có gì mà phải thảo luận đây, hay là ai nấy tự chạy mới quan trọng hơn.
Chim hai đầu nói:
- Kế sách hiện nay là chúng ta phải liên hợp lại thế nào, hoặc là rời khỏi nơi này.
Hắc Sắc Quỷ Trảo cười âm hiểm nói:
- Ngươi bỏ đi Huyết Linh Nhục Chi đó, cam tâm tay không mà đi phải không?
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Mạng không còn, ai mà nghĩ đến Huyết Linh Nhục Chi nữa.
Thải Điệp tiên tử nói:
- Hiện nay địch nhân lớn nhất của chúng ta là con người, chúng ta phải nghĩ cách né tránh bọn chúng mới được.
Đằng Phi nói:
- Ngoại trừ nhân loại, thần thú đóng băng ở bên dưới Băng Nguyên cũng là kẻ thù truyền kiếp của chúng ta.
Hồng Lăng lên tiếng:
- Nếu như rời đi thì chúng ta phải đi đâu? Đây phải nói là một thế giới hoàn toàn khác lạ, ai có thể khẳng định nơi khác so với nơi này thế nào đây?
Đằng Phi đáp:
- Rừng rậm mới là lãnh địa của chúng ta, Băng Nguyên thức ăn bị đoạn tuyệt, hoàn toàn không phải là nơi ở lại lâu được.
Thải Điệp tiên tử nói:
- Sợ là chúng ta không còn cơ hội để rời đi.
Chim hai đầu hỏi lại:
- Ngươi nói câu này có ý gì?
Thải Điệp tiên tử nói:
- Cùng chúng ta đến nơi này còn có U Ảo Dị Ảnh, bọn họ không thể phòng bị được, tùy thời tùy lúc đều có thể đánh lén chúng ta.
Hắc Sắc Quỷ Trảo nói:
- Cái phải đến thì né tránh cũng không được, nếu như đã đi đến bước này rồi, hà tất phải để ý làm gì.
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Ngươi không tiếc gì mạng ngươi, chúng ta còn chưa ngu xuẩn chịu chết như vậy. Cho dù ... ồ ... người nào đó, ra đi!
Đột nhiên xoay người, chim hai đầu nhìn ở lối vào, chỉ thấy một bóng người phá không xông đến, không ngờ chính là Thiên Tàm. Đằng Phi, Hồng Lăng, Thải Điệp tiên tử, Hắc Sắc Quỷ Trảo đều cảnh giác nhìn người mới đến, rõ ràng cảm ứng được luồng khí tức linh dị trên người của Thiên Tàm, trong lòng có mấy phần bài xích. Nhẹ nhàng di chuyển, Thải Điệp tiên tử tiến lên trước hết, kinh ngạc nói:
- Thiên Tàm, ngươi quả thực là hiếm gặp vô cùng.
Bật cười kỳ dị, Thiên Tàm đáp:
- Ở chỗ của các ngươi, ta tự nhiên hiếm thấy vô cùng. Cũng giống như ở chỗ của chúng ta, năm người các ngươi cũng khó tìm gặp vô cùng.
Chim hai đầu chất vấn:
- Ngươi sao lại tìm đến nơi này, có mục đích gì?
Thiên Tàm cười đáp:
- Ta làm sao tìm đến nơi này thì căn bản là không cần phải xét đến. Còn về mục đích, thực ra là muốn làm một cuộc giao dịch với các ngươi.
Đằng Phi cau mày đáp:
- Giao dịch? Ngươi cho là chúng ta sẽ tin tưởng vào ngươi chăng?
Thiên Tàm cười trả lời:
- Các ngươi thì có người nào tin vào người đứng bên cạnh mình không?
Hắc Sắc Quỷ Trảo hỏi lại:
- Giao dịch thế nào, ngươi hãy nói rõ ràng ra đi.
Thiên Tàm đáp:
- Ta biết phong ấn ở bên dưới Băng Nguyên sắp sửa tan vỡ, đến lúc đó thì Thái Huyền Hỏa Quy sẽ xuất hiện, đồng thời còn có một số đồng loại của các ngươi cũng sắp sửa hiện thân trở lại trong thế giới này. Nếu như các ngươi muốn từ nay sống cho thoải mái, ta có thể cung cấp đầy đủ thức ăn cho các ngươi, hơn nữa còn hỗ trợ các ngươi né tránh được truy kích của những con người kia.
Hồng Lăng hỏi lại:
- Mục đích của ngươi là thế nào?
Thiên Tàm đáp:
- Ta và những con người đó cũng có cừu hận, ta hy vọng các ngươi hỗ trợ ta, cùng nhau đối phó với bọn họ.
Chim hai đầu cười lạnh nói:
- Ngươi khẳng định chúng ta sẽ đồng ý với ngươi? Cho dù đồng ý, chúng ta có nhất định sẽ giữ chữ tín không?
Thiên Tàm thản nhiên đáp lại:
- Ta tự nhiên không tin vào các ngươi, nhưng vì lợi ích chung, chúng ta có thể lợi dụng lẫn nhau, đây là kế sách không có sơ suất.
Đằng Phi nói:
- Với sự quen thuộc Băng Nguyên của ngươi, chúng ta đi theo ngươi sợ là trở thành vật hy sinh cho những địch nhân ngươi đối phó.
Thải Điệp tiên tử hỏi lại:
- Thiên Tàm, ngươi có thể dùng gì để đảm bảo với chúng ta?
Thiên Tàm lắc đầu đáp:
- Ta không thể cho các ngươi bất kỳ bảo đảm nào, nhưng ta có thể khiến các ngươi đi vào đất chết, vì thế các ngươi tốt nhất hãy suy tư cho cẩn thận.
Hắc Sắc Quỷ Trảo lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi không sợ chúng ta giết chết ngươi?
Thiên Tàm tự phụ đáp:
- Đã đến thì không câu nệ, ta dám đến tự nhiên nắm vững phần nào rồi.
Câu này vừa nói ra, năm đại cao thủ có mặt ở đó lập tức trầm tư hẳn, suy xét đề nghị của Thiên Tàm thực giả thế nào, bọn chúng đều có dã tính khó thuần, không nghe lệnh của bất kỳ người nào cả. Thiên Tàm tuy là thân linh dị, nhưng tâm địa có thể xét thấy, dụng ý cũng rất rõ ràng, năm vị có mặt cũng hoàn toàn không phải hạng ngu si. Giây lát sau, chim hai đầu mở miệng nói:
- Thiên Tàm, ta thà rằng rời đi cũng không muốn tin tưởng ngươi.
Hồng Lăng nói:
- Ta cũng không tin vào thứ không có lông mao dài như ngươi.
Hắc Sắc Quỷ Trảo cười âm hiểm nói:
- Ta có thể suy xét, bất quá ngươi hãy cho thấy thành ý trước đi.
Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử chưa hề lập tức trả lời, mà lưu ý đến vẻ mặt của Thiên Tàm, quan sát phản ứng của y. Bật cười tà mị, Thiên Tàm hoàn toàn không thất vọng, điềm nhiên nói:
- Phi Viên, Thải Điệp, hai người các ngươi phải suy xét cho cẩn thận.
Thải Điệp tiên tử dịu dàng nói:
- Ta và ngươi đều cùng một tổ tiên, ta tự nhiên tin tưởng ngươi. Nhưng chỉ bằng một mình ta dường như cũng không có tác dụng lớn lắm, ngươi không thấy làm vậy hoàn toàn không có ý nghĩa sao?
Đằng Phi nói:
- Một câu đồng ý hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế lớn lắm. Quan trọng là ngươi muốn chúng ta tin tưởng ngươi thế nào.
Thiên Tàm nói:
- Vận mạng thật thần kỳ như vậy, một người chọn lựa đánh cuộc liền có thể thay đổi cuộc đời. Ta bây giờ hỏi lại một lần, trong các ngươi ai tình nguyện hợp tác với ta?
Chim hai đầu và Hồng Lăng đồng thời phủ định, Hắc Sắc Quỷ Trảo không nói có hay không, Thải Điệp tiên tử và Đằng Phi cuối cùng chọn lựa đồng ý.
Bật cười âm lạnh, Thiên Tàm nói với Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử:
- Đi theo ta, đảm bảo các ngươi sẽ không hề hối hận. Còn với ba bọn họ, chưa tới một ngày chắc chắn sẽ chết ở nơi này.
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Ngươi cũng không thấy được có thể tránh né được số mạng.
Hắc Sắc Quỷ Trảo nói:
- Không chừng đi theo ngươi chỉ sẽ chết nhanh hơn một chút mà thôi.
Thiên Tàm nói:
- Vậy thì hãy chờ xem là được rồi.
Xoay mình phất tay, Thiên Tàm dẫn Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử rời khỏi nơi đó.
Hồng Lăng thấy vậy, có vẻ hơi nôn nóng nói:
- Nơi này không phải chỗ tốt lành, ta phải rời khỏi nơi này.
Chim hai đầu nói:
- Ngươi muốn đi về phía Nam?
Hồng Lăng đáp:
- Ít ra chạy về phía Nam cũng an toàn hơn là ở lại nơi này một chút.
Phi thân bay lên, Hồng Lăng cứ vậy rời đi. Chim hai đầu không hề chạy theo, đưa mắt nhìn Hắc Sắc Quỷ Trảo hỏi lại:
- Ngươi thấy sao?
Hắc Sắc Quỷ Trảo cười ha ha đáp:
- Ta thấy nơi này rất thích hợp để ẩn thân.
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Ẩn mình thì không tồi, nhưng không có thức ăn, ngươi có thể duy trì được bao lâu?
Hắc Sắc Quỷ Trảo âm hiểm nói:
- Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm.
Dứt lời, Hắc Sắc Quỷ Trảo di động thân thể chạy thẳng về phía cửa huyệt động.
Chim hai đầu hơi tức giận, nó vốn muốn chiếm lấy nơi này, nhưng hiện nay Hắc Sắc Quỷ Trảo lại không muốn đi, điều này khiến chim hai đầu không dám ngang nhiên ở lại nơi này.
← Ch. 455 | Ch. 457 → |