← Ch.462 | Ch.464 → |
Gió đêm gào thét, tuyết bay lạnh người. Núi băng nhấp nhô liên miên không ngừng hệt như người khổng lồ đang ngủ say. Màn đêm như vậy, hoàn cảnh như vậy đối với Hàn Hạc phải nói là quen thuộc vô cùng, nhưng hiện nay một sự lạnh lẽo nhạt nhòa phủ kín cả người ông. Bay đi thật nhanh, Hàn Hạc tìm kiếm phương hướng của Đằng Long cốc, ý đồ muốn đánh cuộc vận khí. Ai ngờ một thanh âm đột ngột bất ngờ lúc này truyền vào tai của Hàn Hạc.
- Mùi vị bỏ chạy có phải là không dễ chịu không?
Hàn Hạc chấn động tâm thần, người đang bay đến trước đột nhiên ngừng lại, toàn thân phát sáng.
Từ lúc bắt đầu đi vào đường rẽ, Hàn Hạc đã ý thức được chuyện tình không ổn, tìm kiếm phương hướng của Đằng Long cốc, dự tính nhanh chóng trở về. Hiện nay, thanh âm của Xà Ma đột nhiên vang lên khiến Hàn Hạc lạnh buốt cõi lòng, một cảm giác hiểu ra xuất hiện trong lòng của ông. Thu lại tâm thần, Hàn Hạc lạnh lùng nói:
- Ra đi, không cần phải giấu đầu lòi đuôi.
Bật cười ha hả, Xà Ma đột nhiên xuất hiện, đi theo còn có Hằng Giang, chỉ không thấy bóng dáng của Hắc Kim Cương. Hàn Hạc căng thẳng hừ lạnh nói:
- Xà Ma, lần này ngươi tiến vào nhân gian chỉ khiến phơi thây đất khách mà thôi.
Xà Ma ngưng tiếng cười, tàn khốc nói:
- Muốn đe dọa ta hả, đáng tiếc ngươi còn chưa đủ tư cách. Hằng Giang, nhanh chóng bắt giữ người này, ta muốn hắn sống không bằng chết.
Hằng Giang cười tà dị đáp:
- Thuộc hạ tuân lệnh, đại nhân ở bên quan sát là được.
Nhìn Hằng Giang chậm rãi bước đến, Hàn Hạc khinh bỉ nói:
- Chỉ bằng vào ngươi thì còn non nớt một chút.
Hằng Giang cười âm hiểm đáp:
- Chớ có ỷ già lên mặt, chút nữa ta sẽ khiến ngươi biết thế nào là hối hận.
Chữ hận còn ở khóe môi, Hằng Giang đã sớm xuất hiện bên trái Hàn Hạc, hai tay điểm tới, thế công khiếp người. Hàn Hạc hừ lạnh một tiếng, khí lạnh quanh người dày đặc, hình thành một kết giới huyền băng, bất kỳ một công kích nào khi tiến vào trong khu vực này đều sẽ tự động chậm lại, chịu sự ảnh hưởng của khí huyền băng. Hằng Giang thấy vậy không thèm để ý, thân thể di động rất nhanh như sao băng, chớp mắt đã lưu lại vô số ảo ảnh tung hoành đan xen, hình thành một khu vực quỷ dị, vây khốn Hàn Hạc vào bên trong. Đứng yên bất động, Hàn Hạc cẩn thận phòng ngự. Ông tự biết đánh không hơn Xà Ma, vì thế dự tính né nặng tìm nhẹ, tận sức đấu với địch nhân để chờ đợi mấy người Dao Quang đến kịp. Loại toan tính này vô cùng chính xác, nhưng Hằng Giang và Xà Ma đều đã cố tình, tự nhiên sẽ không cho Hàn Hạc quá nhiều cơ hội.
Lúc này, hình bóng Hằng Giang chợt dừng lại, đầu dưới chân trên đảo ngược trên đầu Hàn Hạc, miệng phát ra những tiếng cười âm hiểm.
- Chiêu thứ nhất, Đảo Chuyển Càn Khôn.
Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị đầy sát khí, thời khắc này hóa thành một thế công hữu hình hệt như Thái Sơn đè xuống trên đỉnh đầu của Hàn Hạc. Thu lại tâm thần, Hàn Hạc hít vào một hơi, chớp mắt đã đề chân nguyên trong cơ thể lên đến đỉnh điểm, sau đó hai tay giơ cao chống trời, lòng bàn tay bộc phát âm thanh ri ri, cùng với hai cột sáng màu trắng bạc đón lấy một chiêu của Hằng Giang. Ánh sáng lóe lên mạnh mẽ, tiếng sấm đến kinh hồn. Hàn Hạc vội vàng phản kích hất lùi được Hằng Giang, bản thân cũng bị đánh nghiêm trọng, lập tức rơi ngay xuống đất. Bật cười ha hả, Hằng Giang xoay chuyển giữa không trung xông đến lần thứ hai, cũng một chiêu Đảo Chuyển Càn Khôn nhưng uy lực lại càng kinh người hơn.
Hàn Hạc thấy vậy tức giận vô cùng, ông một lòng né tránh liều mạng với địch nhân, nhưng Hằng Giang căn bản không để cho ông được như ý, điều này khiến ông nổi hung, trong lòng cũng dâng lên một nỗi bi thương không tên. Điểm mũi chân xuống, thân hình bắn lên, Hàn Hạc sau khi nhìn rõ tình thế, đột nhiên bỏ hết kiêng kỵ, hai tay mang toàn bộ tu vi dùng phương thức xoay tròn bắn ra đỡ thẳng một chiêu của Hằng Giang. Lần này, Hàn Hạc mang lòng quyết tử, phát huy thực lực mạnh nhất, quyết tâm bền gan vững chí cấp cho ông một động lực vô cùng. Hằng Giang thất kinh hồn vía, khi phát hiện được nguy hiểm thì né tránh đã không còn kịp, chỉ có thể cố gắng đề chân nguyên, không ngại sống chết xông thẳng đến.
Lúc này, sức mạnh cả đời của cả hai va chạm vào nhau, chớp mắt đã kịch hóa hệt như lưỡi đao sáng, lập tức khuếch tán chung quanh, lập tức hất bắn cả hai người. Rên lên một tiếng, Hàn Hạc toàn thân máu tươi đầm đìa, trong cơ thể nhiều chỗ kinh mạch bị phá vỡ, nguyên thần cũng bị đả kích cực lớn. Hằng Giang đảo người quay lại, miệng cũng tuôn trào máu tươi, toàn thân ánh sáng ảm đạm, nội thương so với Hàn Hạc còn nghiêm trọng hơn. Bật cười ha hả, Hàn Hạc vẻ mặt cười cợt, khiêu khích:
- Muốn giết ta thì ngươi cũng phải trả một giá lớn mới được.
Hằng Giang vẻ mặt nặng nề, ánh mắt ảm đạm bắn ra một chùm ánh lạnh, thân thể khi rơi xuống đất đột nhiên bật lên, cả người đầu dưới chân trên, cả ba chân xen kẽ lẫn nhau phát xuất một chiêu sắc bén. Hàn Hạc vẻ mặt cả kinh, nhìn thấy địch nhân như điên như cuồng xông đến, ông đã sớm không còn chuyển mình kịp chỉ đứng ở đó. Vì thế, Hàn Hạc rống lên điên cuồng một tiếng, hai tay đột nhiên giang rộng ra, khi Hằng Giang đến gần liền ôm chặt lấy thân thể của địch nhân, bất kể Hằng Giang quyền đấm chân đá thế nào, ông cũng nghiến răng không buông. Đồng thời, Hàn Hạc gào lên một tiếng, sau khi ôm chặt địch nhân rồi, chân nguyên trong cơ thể đột nhiên bành trướng thi triển chiêu thức đồng quy ư tận, lập tức hủy diệt cả nguyên thần của bản thân. Thời khắc đó, Xà Ma ý thức được không ổn, rống lên điên cuồng một tiếng xông thẳng đến Hàn Hạc, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi. Một âm thanh to lớn vang lên hệt như sấm sét. Thân thể Hàn Hạc chớp mắt đã phát nổ hóa thành máu thịt đầy trời, cùng với máu thịt của Hằng Giang dung hòa với nhau. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Hàn Hạc không hề sợ hãi chút nào, ông chỉ nhìn về phương xa phát xuất một tiếng thở dài mà thôi. Ánh mắt đó bao gồm rất nhiều thứ, có sự không nỡ đối với sư huynh, có tình yêu đối với sư muội, có sự thăm hỏi đối với người đã chết đi, có sự từ biệt đối với người còn sống. Khi sinh mạng đi đến tận cùng, trong lòng Hàn Hạc lóe lên một cảnh tượng thời niên thiếu, trên mặt tuyết vùng bình nguyên, vài thiếu niên đang chơi đùa, trong đó có một hình bóng xinh đẹp, hệt như tiên đang múa lượn trong gió tuyết khẽ lẩm bẩm ...
- Đáng chết! Ta phải giết sạch bọn ngươi, đám người đáng hận này!
Trợn mắt tròn xoe, Xà Ma vì cái chết của Hằng Giang mà bị đả kích rất lớn, miệng gào thét. Xà Ma vốn dự tính để Hằng Giang chọc giận Hàn Hạc, đợi song phương giao chiến một lúc mệt mỏi mới tự mình ra tay, như vậy mới dễ dàng có thể tiêu diệt được địch nhân. Ai ngờ Hàn Hạc bản tính lạnh lùng, chính là tính cách ngoài mềm trong cứng, khi biết rõ không thoát được, đã ngang nhiên chọn lựa phương thức tàn khốc nhất, chính là đồng quy ư tận với địch nhân. Đến lúc này, Xà Ma vì tự phụ mà hao mất một viên đại tướng, trong lòng tự nhiên có đầy hối hận.
Cũng màn đêm như vậy, cũng gió tuyết như vậy, ở một nơi khác, một trận chiến sinh tử đang tiếp tục.
Trong hai phe giao chiến, một bên là Hắc Kim Cương của Ngũ Sắc Thiên Vực, một bên lại là Công Dương Thiên Tung, Tiết Phong và Cơ Tuyết Ny. Từ khi bắt đầu giao chiến đến hiện tại, hai bên đã trải qua hơn nửa canh giờ, trong đó thắng bại dao động chuyển biến qua không ít khúc quanh. Ban đầu, ba người Công Dương Thiên Tung liên thủ áp đảo được khí thế của Hắc Kim Cương. Nhưng theo thời gian trôi qua, Hắc Kim Cương thi triển thực lực kinh người, hắn bẩm sinh đã có thần lực hơn người, phảng phất vô cùng vô tận, nhanh chóng xoay chuyển được tình thế, đẩy ba người Ly Hận Thiên Cung toàn bộ bay đi. Hiện nay, Hắc Kim Cương hệt như một ác bá hoành hành không sợ hãi gì, Công Dương Thiên Tung, Tiết Phong, Cơ Tuyết Ny đều hoảng sợ né tránh, ba người ai nấy bị thương không hề nhẹ.
Phát hiện đại thế đã mất, Công Dương Thiên Tung đột nhiên nói với Tiết Phong:
- Ta lệnh cho con nhanh chóng đi đi, quay về Đằng Long cốc.
Tiết Phong vẻ mặt hơi biến, lắc đầu trả lời:
- Ý tốt của sư phụ đệ tử xin ghi nhận, nhưng con không thể bỏ rơi hai người để chạy thoát thân được.
Cơ Tuyết Ny khuyên bảo:
- Tiết Phong nghe lời, con chính là người kế thừa duy nhất của Ly Hận thiên cung, vai con gánh lấy trọng trách phát dương quang đại cho Ly Hận thiên cung, tuyệt đối không được hành động theo cảm tình như vậy.
Tiết Phong bật cười đau thương, cố chấp nói:
- Với tu vi hiện nay của con, cho dù hôm nay chạy thoát được, ngày khác cũng chắc chắn chết trong tay của địch nhân. Thay vì như vậy, chi bằng liều mạng đánh một trận oanh liệt, ít ra trong lòng con cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
Cơ Tuyết Ny nói:
- Con tuổi còn nhỏ, muốn cho tu vi sâu sắc cần phải có thời gian, chắc chắn có một ngày con phải đỡ lấy gánh của chúng ta, trở thành truyền kỳ rực rỡ nhất của Ly Hận thiên cung.
Tiết Phong không nói, chỉ lắc đầu, thái độ rất rõ ràng.
Công Dương Thiên Tung thấy tình hình như vậy, gằn giọng nói:
- Đệ tử của ta phải nghe mệnh lệnh của ta, lẽ nào con muốn chống lại lệnh của sư phụ.
Tiết Phong nghe vậy thân thể chấn động, ánh mắt kỳ quái nhìn Công Dương Thiên Tung, khẽ nói:
- Đệ tử không dám, chỉ lúc này đây mọi thứ đều đã quá trễ rồi.
Giữa không trung, Hắc Kim Cương cười lớn, nói:
- Xem như ngươi còn có hiểu biết bản thân, biết rõ không còn cơ hội bỏ chạy. Ta cho các ngươi một cơ hội, để các ngươi trước khi chết đi được thể hiện bản thân mình.
Công Dương Thiên Tung giận dữ nói:
- Thúi lắm, ngươi quả thật cho là có thể nuốt sống được chúng ta?
Hắc Kim Cương cười điên cuồng nói:
- Ngươi cho là ngươi còn có thực lực để xoay chuyển càn khôn sao? Nói thực cho ngươi biết, ta đến như vừa rồi mới chỉ thi triển tám phần thực lực. Nếu như ta muốn sớm tiêu diệt các ngươi thì là chuyện hết sức dễ dàng.
Công Dương Thiên Tung thất kinh, không phục đáp lại:
- Bớt lớn lối đi, có bản lĩnh chúng ta cùng nhau phân cao thấp.
Bắn mình lên cao, Công Dương Thiên Tung lơ lửng giữa không trung, bắt đầu thu thế chuẩn bị thi triển Huyền Dương thần quyền, muốn quyết một trận sinh tử với Hắc Kim Cương.
Tiết Phong ánh mắt hơi động, dời người đến bên Công Dương Thiên Tung khuyên bảo:
- Sư phụ chớ nên kích động, người này thần lực kinh khủng, giao chiến thẳng thẳn với hắn thì chúng ta không chiếm được ưu thế.
Cơ Tuyết Ny cũng đến bên cạnh Công Dương Thiên Tung, phụ họa:
- Tiết Phong nói có lý, chúng ta trước đây đã liều mạng vài lần với hắn, mỗi lần đều cay đắng thua thiệt, quyết không thể nào đi vào vết xe cũ nữa.
Công Dương Thiên Tung tức giận vô cùng, không cam lòng hỏi lại:
- Không thể đấu sức thì chúng ta phải ứng phó với địch như thế nào?
Tiết Phong vẻ mặt kỳ lạ, bình tĩnh đáp:
- Sư phụ và dì Tuyết đi trước đi, con có biện pháp giữ chặt lấy người này.
Công Dương Thiên Tung rống lên:
- Nói bậy, con có bản lĩnh thế nào ta sao không biết, con chớ có muốn một mình ra vẻ anh hùng.
Còn đang nói như vậy, Hắc Kim Cương đột nhiên đánh ra một quyền, cũng không nhường nhịn quát lên:
- Chớ có nói nhảm nhiều đến như vậy nữa, ta nghe cũng phiền muốn chết, giờ ta trực tiếp tống các ngươi xuống lòng đất!
Cuồng phong cuốn đến, không gian vặn vẹo, đấm tay của Hắc Kim Cương như bẻ núi phá đất, có một bá khí điên cuồng hoang dã phá vỡ không gian thời gian.
- Cẩn thận ...
Vào thời khắc quan trọng, Cơ Tuyết Ny đẩy Công Dương Thiên Tung và Tiết Phong, dùng thân thể mình chống cự lại.
- Không ...
Âm thanh giận dữ vang lên từ miệng của Công Dương Thiên Tung, ông muốn vãn hồi sự thực kia, đáng tiếc mọi thứ đều không thể làm gì được. Tiết Phong thân thể run rẩy một lúc, lần đầu tiên hắn thấy được sư phụ đau đớn đến như vậy, biết sư phụ và Cơ Tuyết Ny có một tình cảm không thể nào dứt bỏ được.
Trong cơn cuồng phong, Cơ Tuyết Ny vẻ mặt đột nhiên lộ ra nụ cười, cùng với đau thương nhàn nhạt và vui mừng nồng đậm, vào thời khắc sinh tử ảo diệt này, bà đã thể hiện ra vẻ xinh đẹp tuyệt thế của mình. Trước đây, tình cảm giữa bà và Công Dương Thiên Tung bị môn quy mà không được phép, vài trăm năm tuổi trẻ qua rồi đến tuổi già, hai người đều sống trong bóng ma của môn quy. Hiện nay, khi nguy hiểm đến gần, bà có thể bỏ qua mọi thứ, dùng chính sinh mạng của bản thân để phục vụ cho tình yêu khắc cốt ghi tâm đó, khiến người mình yêu trong lòng có thể thêm một phần hy vọng sống sót. Mục đích đơn giản, hy sinh không hối hận, đây chính là tình yêu chân thật nhất.... Tiếng rên vang lên, không gian vỡ nát. Cơ Tuyết Ny vẻ mặt mất đi nụ cười, máu tươi che phủ tất cả, nhiễm đỏ cả quần áo tuyết trăng của bà. Gió, thổi lên vù vù mang theo khí lạnh. Cơ Tuyết Ny hệt như một lá vàng rơi rụng mùa thu, lắc lư không chút sức lực trong gió, theo gió mà bay đi. Công Dương Thiên Tung đau lòng vô cùng, điên cuồng bay đến bên Cơ Tuyết Ny, hai tay ôm chặt lấy thân thể đang dần lạnh đi của bà.
- Tuyết Ny, nàng không thể nào chết, chúng ta đã từng nói qua sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau, lẽ nào nàng đã quên đi?
Nước mắt tràn đầy, Công Dương Thiên Tung bề ngoài thô lỗ, bên trong tự phụ lúc này cũng hệt như một đứa trẻ, đã sớm quên đi thân phận của bản thân, trong mắt lưu lại nước mắt đau lòng muốn chết. Cơ Tuyết Ny miệng đầy máu tươi, ánh sáng trong mắt dần tan đi, tay trái cố gắng giơ lên vuốt lấy khuôn mặt cương nghi của Công Dương Thiên Tung, đứt quãng trả lời:
- Thiên Tung ... chúng ... ta ... đời này ... đã định sẵn ... không có ... kết quả ... huynh phải ... sống ... tiếp theo, kiếp sau ... ta ... chờ đợi ... huynh.
Cánh tay rơi xuống, Cơ Tuyết Ny thở ra âm thanh cuối cùng của cuộc đời, cứ như vậy buông tay mà rời khỏi nhân thấ, không hề có oán hận, không hề có hối hận. Có chăng chỉ là không cam lòng một ít, cùng với chờ đợi kiếp sau tốt đẹp hơn sẽ đến với mình. Cuộc đời Cơ Tuyết Ny chưa hề có chút hãnh diện, nàng vì tình mà sống, luôn vẫn uất ức trong lòng. Hiện nay, khi kiếp nạn đến, bà bỏ đi người yêu ngày xưa, một mình đi xa, chỉ có hy vọng để lại thêm nhiều cho người mình yêu.
- Không! Ta không cho phép! Muội không được đi!
Rống lên giận dữ đến khàn cổ, Công Dương Thiên Tung kích động vô cùng, chân nguyên toàn thân bành trướng rất nhanh, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Tiết Phong thân thể run lên, khóe miệng tuôn máu tươi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm xúc rất sâu, một loại cảm giác đau đớn trong lòng dâng ngập tràn. Từ nhỏ đến lớn, Tiết Phong do bởi tu vi xuất chúng luông được Công Dương Thiên Tung coi trọng, cũng được rất nhiều quan tâm của Cơ Tuyết Ny. Hiện nay, Cơ Tuyết Ny đột nhiên chết đi, kết quả xem ra đột nhiên đó lại tạo thành đả kích rất lớn đối với Tiết Phong. Về phía Tiết Phong, hắn không có người yêu, kính ái nhất chính là sư phụ và Cơ Tuyết Ny, cũng hiểu rõ tình cảm không được công nhận giữa hai người bọn họ. Hiện nay, Cơ Tuyết Ny chết trong tay của Hắc Kim Cương, Công Dương Thiên Tung bị đả kích rất nặng nề, cơ hồ phát điên tại chỗ. Điều này khiến Tiết Phong cũng cảm nhận được, trong lòng dâng lên một ý nghĩ hận thù vô cùng, hận không lập tức giết chết địch nhân, để phát tiết nỗi giận trong lòng.
Ngạo nghễ giữa không trung, Hắc Kim Cương nhìn Công Dương Thiên Tung đang khóc đến trời sầu đất thảm, khinh bỉ nói:
- Đường đường là một nam tử hán mà khóc lóc vì một nữ nhân, quả thật là đáng cười quá. Nếu ngươi đã không nỡ để cô ta đi, thế ta cũng sẽ có lòng tốt thuận đường tiễn ngươi đi một đoạn.
Bắn thẳng mình lên, Hắc Kim Cương thân thể cao lớn như một cái tháp sắt, cánh tay thô dài xoay chuyển thành tiếng, năm ngón tay dùng sức xiết lại phát xuất âm thanh xương cốt va lách cách thánh thót. Công Dương Thiên Tung nghe thấy loại âm thanh như vậy, lập tức xoay mình truy xét, sau khi nhìn thấy rõ hành động của Hắc Kim Cương rồi, trong mắt đột nhiên bắn ra ánh lạnh chói mắt, miệng gằn gằn quát:
- Ta phải giết chết ngươi!
Tức giận đầy lòng hóa thành động lực báo thù, Công Dương Thiên Tung thuận tay đẩy Cơ Tuyết Ny trong lòng qua một bên, cả người điên cuồng rống lên múa quyền đánh ra, tập trung sức mạnh cả đời phát xuất một chiêu mạnh nhất. Cách đó vài trượng, Tiết Phong thấy vậy đột nhiên tỉnh táo lại, vừa phi thân xông lên, vừa lớn tiếng nói:
- Sư phụ né nhanh, không thể đánh thẳng ...
Hắc Kim Cương nhìn Công Dương Thiên Tung xông đến cười như điên nói:
- Đến rất tốt, xem chiêu "Phá Vô Liệt Địa" của ta tiễn ngươi về tây thiên.
Tay phải xoay về, một quyền đánh ra, quyền kình điên cuồng hoang dã hệt như sóng biển ba đào, chớp mắt đã hấp thu hết không khí quanh đó, hình thành một đường hầm chân không hiện lên ánh nhạt màu xanh lam chụp thẳng đến Công Dương Thiên Tung đang đến. Lúc này, Công Dương Thiên Tung quyền phải xuất kích, cột kình khí đỏ rực cực dương cực cương phá không rít gào hệt như cuồng long gầm trời mang theo sức phá hủy cực mạnh đang xông thẳng đến quyền kình của Hắc Kim Cương. Bên cạnh, Tiết Phong cũng múa quyền công kích, quyền kình màu vàng kim lẫn đỏ hệt như một con rồng bằng ánh sáng hỗ trợ Công Dương Thiên Tung phát động công kích. Lập tức, quyền kình ba phe tụ lại một chỗ.
Công Dương Thiên Tung và Hắc Kim Cương là chính diện chạm nhau, Tiết Phong chính là từ bên ập vào, đánh tan một phần quyền kình của Hắc Kim Cương, giảm yếu bớt sức trùng kích mà Công Dương Thiên Tung phải chịu rất hữu hiệu. Phân tích như vậy, Công Dương Thiên Tung và Tiết Phong phải có phần chiếm ưu thế. Nhưng kết quả thực tế lại hoàn toàn bất ngờ, Tiết Phong bị hất lui ngay tại chỗ, chịu thương không nhẹ. Công Dương Thiên Tung bị một quyền của Hắc Kim Cương đánh bay gần trăm trượng, toàn thân gân cốt nát vỡ, một quyền uy lực kinh người, quả thực khiến cho người ta khó mà tin tưởng được. Tiết Phong đảo người lùi lại, nhanh chóng ổn định thân thể, sau khi nhìn thấy rõ ràng kết quả của cuộc chiến này, la lên một tiếng đau thương, nhanh chóng xông đến bên cạnh Công Dương Thiên Tung, đau lòng nói:
- Sư phụ, người hãy tỉnh lại đi, con sẽ mang người quay về Đằng Long cốc, người sẽ không sao đâu.
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng tuôn máu tươi không ngừng, ánh mắt ảm đạm yếu ớt nói:
- Không cần phải đau lòng, vi sư luôn sống rất khổ sở, đã sớm nghĩ tìm cơ hội hạ gánh nặng xuống, cùng Tuyết Ny đi du ngoạn khắp nơi để bổ khuyết lại thiếu sót tình cảm của ta ở đời này. Hiện nay, Tuyết Ny đã rời khỏi nhân thế, vi sư cũng không muốn sống tiếp nữa, chỉ còn một chuyện không yên tâm được chính là con ...
Tiết Phong khóc lóc nói:
- Sư phụ, ngươi không thể bỏ con một mình được.
Công Dương Thiên Tung khẽ nói:
- Tiết Phong, con là một đứa trẻ rất kiên cường. Con phải sống tiếp tục cho tốt, tương phai có thể thay thế vi sư mà báo thù rửa hận, phát dương bản môn.
Tiết Phong kích động lên tiếng:
- Sư phụ, con sẽ báo thù cho người, giết chết địch nhân trước mắt.
Công Dương Thiên Tung nắm lấy tay của Tiết Phong, lắc đầu nói:
- Hắc Kim Cương thực lực kinh khủng, con tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, không được tiến tới chịu chết.
Tiết Phong nghe vậy nước mắt rơi xuống, một sự áy náy xông lên trong lòng. Tiết Phong vốn có thể thi triển Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Châu để giao chiến với Hắc Kim Cương, tuy không thể trăm phát trăm trúng, nhưng ít ra có một chút hy vọng. Như vậy, Cơ Tuyết Ny có khả năng không chết, Công Dương Thiên Tung cũng không bị trọng thương. Nhưng lúc đó Tiết Phong đang bị thương, sẽ ảnh hưởng đến phát huy thực lực, lại thêm Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu là một bộ tuyệt học đả thương người cũng gây bất lợi cho mình, Tiết Phong mới học cơ bản nên có phần kiêng dè, vì thế vẫn chưa hề tình nguyện thi triển. Hiện nay, Cơ Tuyết Ny chết rồi, Công Dương Thiên Tung thân cũng bị trọng thương, Tiết Phong mới nghĩ đến việc thi triển bộ tuyệt học này, tâm tình không được tốt đẹp. Trên không trung, Hắc Kim Cương tỏ ra không chút hoang mang, dường như hắn đang rất thích thú thưởng thức cảnh tượng sinh ly tử biệt này, miệng không ngừng phát ra tiếng cười ha hả.
Tiết Phong không thèm để ý đến hắn, ánh mắt dừng lại ở Công Dương Thiên Tung, trầm giọng nói:
- Sư phụ, người hãy yên tâm, con sẽ báo thù cho người.
Công Dương Thiên Tung bật cười miễn cưỡng, dường như hiểu rõ đây là Tiết Phong an ủi mình, ánh mắt có ít nhiều đau thương tang tóc.
- Phong nhi, vi sư phỏng chừng sẽ không còn ổn nữa rồi, con hãy đưa ta đến bên Tuyết Ny, sau đó hãu tận hết sức hết khả năng để rời khỏi nơi này, như vậy vi sư cho dù chết đi cũng sẽ không hối hận.
Tiết Phong bật cười đau thương, khom mình ôm lấy thân thể cao lớn của Công Dương Thiên Tung, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, đi từng bước đến Cơ Tuyết Ny. Rất nhanh, Tiết Phong đến bên cạnh Cơ Tuyết Ny, cẩn thận đặt Công Dương Thiên Tung trong lòng xuống, khẽ nói:
- Tuyết Ny, người hãy an nghĩ đi, con sẽ báo thù cho người.
Công Dương Thiên Tung nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo, kích động trước đây đã dần bình tĩnh lại, trong lòng liền đoán ra gì đó, cất tiếng hỏi:
- Tiết Phong, con thật sự không đùa chứ?
Tiết Phong bật cười đau thương, vẻ mặt phức tạp hỏi ngược lại:
- Con có thể bỏ hai người được sao?
Công Dương Thiên Tung bật cười miễn cưỡng, gật đầu nói:
- Được, đây mới chính là binh sĩ giỏi của Ly Hận thiên cung, vi sư hãnh diện vì con.
Tiết Phong nụ cười sượng lại, khổ sở nói:
- Con lại vì thế mà đến chết cũng không quên được.
Công Dương Thiên Tung an ủi:
- Không cần phải nghĩ như vậy, cho dù kết quả thế nào đi nữa, con vĩnh viễn là sự hãnh diện trong lòng của sư phụ. Đến đây, kéo sư phụ.
Tiết Phong không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay phải ra kéo Công Dương Thiên Tung, vẻ mặt lập tức có biến hóa rất rõ nét.
- Sư phụ, người ...
Trong tiếng la thất thanh, Tiết Phong nóng nảy muốn dứt khỏi tay phải của Công Dương Thiên Tung, đáng tiếc Công Dương Thiên Tung lại nắm chặt lấy tay của hắn.
- Vi sư không còn lòng ở lại nhân thế, điều duy nhất có thể làm chính là đem toàn bộ chân nguyên còn tồn trong cơ thể truyền cho con, hy vọng có thể hỗ trợ con thoát khỏi kiếp này. Như vậy, ta có chết cũng không hề hối hận.
- Sư phụ, con thật sự xin lỗi người.
Công Dương Thiên Tung thân thể run lên, nở nụ cười mỉm nhạt nhẽo, mất hết sức lực ngã xuống bên cạnh Cơ Tuyết Ny, yếu ớt nói:
- Hài tử ngốc, cho dù con làm thế nào đi nữa, sư phụ vĩnh viễn đều không trách tội con. Đi đi, nhớ lấy những điều sư phụ nói, bởi vì đó là hy vọng của ta.
Tiết Phong thân thể lắc lư, kích động trong lòng khiến hắn run rẩy toàn thân, lại có một sự thê lương và bi phẫn không nói ra được.
Đưa mắt nhìn sang Cơ Tuyết Ny đã sớm chết rồi, Công Dương Thiên Tung khẽ lẩm bẩm:
- Tuyết Ny, từ nay về sau chúng ta sẽ không cần phải tuân thủ môn quy, giới điều nào nữa.
Âm thanh u oán có mấy phần đau thương lại như một thanh kiếm bén đâm thẳng vào trong lòng của Tiết Phong. Thời khắc đó, Tiết Phong muốn nổi điên lên, khí thế toàn thân nhanh chóng gia tăng, một sự đau khổ như trùy giáng vào tim khiến hắn như rơi vào cái chết. Lúc này, thân thể Tiết Phong xuất hiện biến đổi, chân nguyên trong cơ thể bộc phát vài lần, chớp mắt đã tạo nên xung quanh một trường khí đặc biệt. Bốn bề, cuồng phong thổi như điên, băng tuyết chấn động, khối băng cứng rắn đông đặc tự động vỡ nát, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ bé vây phủ quanh người Tiết Phong, tầng tầng lớp lớp hệt như những ngôi sao chầu về chủ tinh, tầng tầng tăng mạnh. Công Dương Thiên Tung cảm ứng được luồng sức mạnh đó, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc không nói nên lời, ngạc nhiên nói:
- Đây là ...
Là thế nào thì ông không hề nói, Tiết Phong cũng không hề đáp lại.
Giữa không trung, Hắc Kim Cương lập tức ngừng tiếng cười, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiết Phong, trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi dự báo không may. Trước đây, Hắc Kim Cương sở dĩ không hề hốt hoảng bởi vì hắn nhìn rõ được thực lực của Tiết Phong, nắm vững tuyệt đối thu thập được hắn. Hiện nay, Tiết Phong đột nhiên biến thành sâu thẳm không dò được, điều này khiến cho Hắc Kim Cương lòng đầy thắc mắc, lẽ nào chỉ bởi vì Tiết Phong thu được chút sức mạnh tàn dư của Công Dương Thiên Tung mà thành như vậy?
Đáp án đương nhiên là không phải, đáng tiếc Hắc Kim Cương lại hoàn toàn không biết, ngay cả Công Dương Thiên Tung cũng mơ hồ như vậy. Giữa chiến trường, Tiết Phong lúc này trợn mắt tròn xoe, kích động vô cùng, tình cảm chìm vào trong đau thương cực độ, một loại tự trách thâm sâu khiến hắn cơ hồ chết đi, cả người chìm vào một loại trạng thái tùy lúc đều có thể phát nổ. Lúc này, tình cảnh của Tiết Phong vô cùng nguy hiểm. Nhưng cũng trong hoàn cảnh như vậy, Tiết Phong mới thật sự lĩnh hội được mùi vị của Đoạn Tràng Ly Hận, từ trong đó mà cảm nhận được tâm tình và đau thương của Tình Hải Đoạn Tràng Nhân năm xưa khi sáng lập ra bộ Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu. Lập tức, trong não Tiết Phong xuất hiện một chùm ánh sáng, rất nhiều những không hiểu và nghi hoặc trước đây đều được giải thích rõ ràng, một luồng sức mạnh vô cùng vô tận bao trùm lên người của hắn. Thời khắc đó, Tiết Phong trong tình trạng điên cuồng tức giận, tự trách đến cực điểm, cơ duyên xảo hợp mà lĩnh hội được chân lý của Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu, tu vi tiến vào một cảnh giới còn chưa biết, từ đó nắm vững được sức mạnh của cừu hận.
Đối với môn nhân của Ly Hận Thiên Cung, bọn họ bất kể là tu luyện Huyền Dương thần quyết hay là tu luyện Hàn Băng pháp quyết đều chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Lúc xưa, tôn chỉ của người sáng lập phái Tình Hải Đoạn Tràng Nhân là muốn kéo dài một loại sức mạnh của cừu hận, đáng tiếc đến đời của Công Dương Thiên Tung, cũng không có một người nào thật sự có thể hiểu được điều này. Hiện nay, Tiết Phong trong lúc vô tình mà thừa kế được luồng sức mạnh này, cuối cùng thì hắn sẽ có vận mạng như thế nào đây?
Ngửng đầu, Tiết Phong nhìn Hắc Kim Cương, vẻ mặt kích động chớp mắt đã bình thường trở lại, thay vào đó là một loại lạnh lùng tàn khốc đến vô tình, cả người phát ra mùi vị của cái chết. Né tránh ánh mắt của Tiết Phong, Hắc Kim Cương mắng:
- Tiên sư bố mẹ mày, sớm biết như thế này thì lão tử nên tiên hạ thủ vi cường.
Tiết Phong bật cười âm lạnh, giọng lạnh lẽo như băng nói:
- Thế gian không có thuốc hối hận.
Hắc Kim Cương hừ giọng nói:
- Chớ vội cuồng vọng, với chút bản lĩnh trước mắt của ngươi thì ta còn chưa phải quan tâm đến.
Tiết Phong lạnh lùng tàn khốc nói:
- Phải vậy chăng? Sao chúng ta không thử qua cho biết.
Bước lên một bước, Tiết Phong bay lên không trung, bước từng bước lên không trung. Trên mặt đất, Công Dương Thiên Tung đột nhiên kêu lên:
- Tiết Phong ...
Thân thể dừng lại, Tiết Phong cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt liền êm ái lại, vẻ mặt kỳ lạ nói:
- Sư phụ, hãy chờ xem, con sẽ thay người báo thù cho dì Tuyết.
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt đau thương, hỏi lại:
- Vì sao lại phải như vậy?
Tiết Phong bật cười thê lương, vô cùng thương cảm đáp:
- Năm xưa người sáng lập Ly Hận Thiên Cung đã từng để lại một bộ pháp quyết, đệ tử lần trước trở về vô tình thu lượm được. Chuyện này ...
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt mừng rỡ, hơi kích động nói:
- Được, rất tốt, như vậy thì ta yên tâm rồi.
Tiết Phong nụ cười thê lương, khẽ lẩm bẩm:
- Đoạn tràng nhân, ly hận biệt, hàn tâm như thiết, tuyệt tình diệt.
Vô cùng đau thương, hận ý bi thảm mô tả tâm tình của Tiết Phong, cũng mô tả hết cuộc đời của hắn.
Đều bước trên mây xanh, Tiết Phong đến trước mặt Hắc Kim Cương, ánh mắt sắc bén nhìn cừu nhân trước mặt, tàn khốc quát lên:
- Giữa hai chúng ta thế không đội trời chung, luôn chỉ có một người đêm nay lưu lại ở nơi này.
Hắc Kim Cương vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh đáp:
- Người lưu lại tất nhiên chính là ngươi rồi.
Tiết Phong phản kích lại:
- Người ở lại chính là ta, người đi vào địa ngục chính là ngươi!
Hắc Kim Cương quát lên:
- Bớt nói bậy đi, ai sống ai chết sẽ biết ngay thôi.
Lùi lại phía sau, Hắc Kim Cương kéo giãn cự ly giữa hai bên, bắt đầu thu thế chuẩn bị. Tiết Phong vẻ mặt âm lạnh, khí băng lạnh phủ kín quanh người, tầng tầng dòng khí khuếch tán cùng với vô số mảnh băng bay về bốn phương tám hướng. Giây lát sau, trong phương viên trăm dặm xuất hiện một loại khí tức rất kỳ dị đặc biệt, đó chính là sát khí bén ngót của Tiết Phong, nó chiếm giữ từng phân từng tấc của không gian. Cảm ứng được sự mạnh mẽ của địch nhân, Hắc Kim Cương không dám bảo lưu thực lực nữa, lập tức đẩy chân nguyên lên đến mức cực hạn, xuất hiện dấu hiệu phát cuồng.
- Đến đây, thử qua một chiêu "Diệt Dục Toái Tâm" của ta xem uy lực thế nào.
Trong tiếng quát to, Hắc Kim Cương tay phải khuấy tròn, quyền đầu to lớn hiện lên ánh sáng đen ngòm, trong lúc đánh ra liền xuất hiện hiện tượng vặn vẹo của không gian quanh đó rõ ràng, khiến cho Công Dương Thiên Tung đang nằm dưới mặt đất cũng phải kinh hãi. Một quyền phá không, không gian đảo chuyển, nhuệ khí của nó không gì ngăn được phảng phất như muốn hủy diệt ngàn vạn sinh linh, bổ đôi cả thời không hư vô. Uy lực như vậy thế gian hiếm thấy, có thể nhìn rõ một quyền này của Hắc Kim Cương đáng sợ như thế nào.
Chăm chú nhìn địch nhân, Tiết Phong ánh mắt âm lạnh, cùng với lúc Hắc Kim Cương đánh quyền ra, hắn cũng thu thế chuẩn bị, tay phải năm ngón nắm chặt lại, thể hiện một loại cảm xúc tạo sức mạnh. Thời điểm đó, trong phương viên trăm dặm ánh trắng rực hẳn lên, màn đêm xuất hiện một luồng sáng lớn, đó chính là ánh sáng của vô số vụn băng tản ra, ẩn chứa sức mạnh vô cùng của băng tuyết trong trăm dặm, tất cả đang hội tụ về quyền phải của Tiết Phong với một tốc độ nhanh đến dùng mắt thường không thể phân biệt, hình thành một luồng sáng mạnh mẽ che phủ hết vạn vật.
- Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Thiên, Ngã Tâm Như Thiết Phá Thương Nhan. (Đoạn trường ly hận làm chín tầng trời phải kinh khiếp, lòng ta rắn như sắt phá vỡ bầu trời. )
Thanh âm băng lạnh cực kỳ mạnh mẽ, hệt như mũi tên rời khỏi dây cung một đi không về. Một quyền đó khiến cho đêm tối phải phát sợ, một quyền đó trời đất phải chấn động, một quyền đó thế gian hiếm thấy.
Trong màn đêm, một quyền Tiết Phong phát ra mang đầy cừu hận và oán niệm trong lòng hắn, thẳng thắn đỡ lấy một quyền muốn phá trời rẻ đất của Hắc Kim Cương. Chớp mắt, quyền kình trắng đen đối lập đụng vào một điểm, hai loại pháp quyết sức mạnh tương phản hợp lại rất nhanh, liền xuất hiện một cục diện giằng co ngắn ngủi. Đối với Hắc Kim Cương, đây là một quyền cực mạnh của hắn, nơi nào quyền đến thì không gian uốn vặn, có khí thế chưa chết chưa dừng. Đối với Tiết Phong, đây là lần đầu thi triển Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu, hắn hoàn toàn chưa biết rõ uy lực của pháp quyết này, chỉ tận hết tu vi cả đời, trong lòng không hề có chút tạp niệm nào cả. Cứ như vậy, hai luồng sức mạnh cực cứng cực rắn gặp nhau, sau khi dừng lại giây lát rồi sự mạnh yếu của hai bên liền dần dần xuất hiện ra.
Lúc đó, một quyền đen ngòm của Hắc Kim Cương đột nhiên run lên, khi phát nổ thì tiếp tục tiến lên, tương hỗ hòa tan với quyền kình của Tiết Phong, xuất hiện quá trình triệt tiêu và tạo nên vụ nổ liên hoàn. Quyền kình của Tiết Phong rực rỡ chói mắt, khi va chạm vào quyền kình đen ngòm của địch nhân liền nhanh chóng bị kích phát, một bộ phận sức mạnh bị quyền kình của Hắc Kim Cương phân hóa đi, phần lớn sức mạnh tiếp tục tiến tới, thẳng đường vượt ải chém tướng, cuối cùng đánh nát quyền kình của địch nhân, ép thẳng đến trước ngực của Hắc Kim Cương. Rên lên một tiếng, Hắc Kim Cương tung mình né tránh, sau khi thoát khỏi được cột sáng trắng bạc rồi thì trong mắt toát ra sự sợ hãi. Đối với Hắc Kim Cương, khi đánh quyền ra hắn đầy lòng tự tin, tự nhận có thể bất bại. Hiện nay, kết quả cuộc chiến xảy ra, Hắc Kim Cương không những bị đánh bại mà còn bị nội thương rất nặng, điều này sao không khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ được. Phía đối diện, Tiết Phong thân thể run nhẹ lên, khuôn mặt tái nhợt. Hắn tuy một quyền đánh bại Hắc Kim Cương, nhưng tình hình cũng hoàn toàn không lạc quan. Trước hết, quyền kình của Hắc Kim Cương vô cùng mạnh mẽ, Tiết Phong bị phản lực làm cho bị thương, điều này không thể nào tránh khỏi. Thứ đến, Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu là một bộ pháp quyết hại người không lợi cho mình, uy lực càng lớn thì thương hại đến bản thân mình càng lớn, điều chính là nguyên nhân khiến cho Tiết Phong bị trọng thương.
Nín thở ngưng thần, Tiết Phong ánh mắt như điện, yên lặng chăm chú nhìn Hắc Kim Cương, toàn thân toát ra một niềm tin quyết giết chết đối phương. Bốn bề, cuồng phong gào thét, ánh sáng chớp giật, tiếng sấm sét liên miên không ngừng hệt như ông trời đang gầm thét, cả mặt đất phải kêu oan. Hắc Kim Cương vẻ mặt bất an, thương thế bản thân hắn vô cùng nghiêm trọng, phần nữa là tính cách hắn hung tàn lúc này đã manh nha ý niệm bỏ chạy.
Đảo tròn mắt, Hắc Kim Cương liếc xuống mặt đất. Công Dương Thiên Tung yên lặng nằm trên mặt đất, ánh mắt vô thần hiện ra mấy phần nhớ mong chờ đợi. Tâm tư biến chuyển, Hắc Kim Cương đột nhiên bắn thẳng xuống mặt đất, khi đến gần Công Dương Thiên Tung, xoay người một cách tuyệt vời chớp mắt đã chạy thẳng đến chân trời. Tiết Phong vẻ mặt âm lạnh, hắn dường như hiểu rõ dụng ý của Hắc Kim Cương nhưgn lại không thể không ra mặt ngăn cản. Như vậy, Hắc Kim Cương thuận lợi bỏ chạy, chỉ để lại một câu mắng:
- Tiểu tử, ta sẽ quay lại nghiền nát ngươi thành ngàn vạn mảnh.
Tiết Phong hận thù vô cùng, gằn giọng nói:
- Lần tới gặp mặt ta sẽ khiến cho ngươi phải bồi hoàn gấp trăm ngàn lần.
Câu nói đầy cừu hận theo gió tan đi, thoáng cái Tiết Phong đã xuất hiện bên mình Công Dương Thiên Tung.
Bật cười yếu ớt, Công Dương Thiên Tung đã đi đến giới hạn của sống chết, cố gắng nói:
- Giỏi ... như vậy ... a... sư phụ ... sẽ hãnh diện ... vì con ...
Tiết Phong vẻ mặt tái nhợt, đau thương nói:
- Sư phụ, đệ tử thẹn với lão nhân gia người, đệ tử ...
Rên lên một tiếng, Tiết Phong đột nhiên há miệng phun ra một bụm máu tươi, cả người run lên, khí thế toàn thân thoáng cái đã suy yếu hẳn.
Công Dương Thiên Tung ánh mắt hơi biến, lo lắng hỏi:
- Phong nhi, con ... sao ... vậy?
Tiết Phong bật cười cay đắng, vốn không muốn đem chuyện thực báo cáo cho sư phụ biết, nhưng nghĩ lại sư phụ đã không còn sống được bao lâu, hắn cũng không che dấu làm gì.
- Pháp quyết tổ sư năm xưa lưu lại có tên là Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu, chính là một bộ ngàn chữ tám trăm chiêu để giết địch, uy lực của nó càng to lớn, thì thương tổn đến bản thân càng lớn, mãi cho đến cái chết...
Công Dương Thiên Tung nghe vậy, bật cười đau thương, khẽ lẩm bẩm:
- Đây chính là nguyên nhân mà trước đây con không muốn thi triển phải không?
Tiết Phong không trả lời, vẻ mặt u ám thở dài một hơi, Công Dương Thiên Tung tự nói:
- Tổ sư chúng ta bởi vì tình mà đứt ruột, con lại vì hận mà đứt cả ruột gan, điều này thực đáng tức cười.
Tiết Phong khổ sở đáp:
- Có lẽ đây chính là định mệnh của con.
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt tái nhợt, chỉ nói vài câu mà ông cơ hồ đã hao hết sức lực, tinh thần thoáng cái đã héo hon, ánh sáng torng mắt bắt đầu tán loạn.
Ánh mắt chuyển dời, Công Dương Thiên Tung đã không nhìn thấy rõ dung nhan của Cơ Tuyết Ny, ông chỉ chăm chú nhìn về phía đó, yếu ớt nói:
- Tuyết Ny, đi chậm lại một chút, không cần phải bỏ ta như vậy ...
Tiết Phong thấy vậy, dường như ý thức được chuyện gì, đau khổ kêu lên:
- Sư phụ ...
Công Dương Thiên Tung dường như nghe ra tiếng kêu của Tiết Phong, ánh mắt tán loạn hơi ngừng lại một chút, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống.
- Phong nhi, nhớ phải chôn chúng ta cùng nhau, đó là tâm nguyện cả đời của chúng ta.
Tiết Phong nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, con sẽ làm, người cứ yên tâm ra đi.
Công Dương Thiên Tung sắc mặt ảm đạm đi, ánh sáng trong mắt đã tan rã rồi, u oán khẽ lẩm bẩm:
- Tình hải đoạn tràng, hận hải vô biên, quang âm tự mộng, di hận nhân gian ... (Biển tình đứt ruột gan, biển hận không biên giới, thời gian như giấc mộng, để hận lại nhân gian...)
Gió thổi qua nhẹ nhàng, xua tan đi những u oán, mang đi một linh hồn, cũng mang đi một phần thương cảm, Công Dương Thiên Tung ra đi trong gió, đi tìm người ở phương xa, đi tìm bầu trời khác. Tiết Phong đau khổ vô cùng, ôm chặt lấy thi thể của sư phụ, trong mắt lệ rơi không ngừng. Hơn hai mươi năm, Tiết Phong bình tĩnh đi qua. Trước đây, hắn chỉ biết khắc khổ tu luyện, lập chí muốn đánh bại môn hạ Thiên Tà tông. Hiện nay, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, biến hóa đột nhiên đến, cừu hận vô biên khiến hắn hoàn toàn thay đổi. Đứng lên, Tiết Phong tức giận trừng mắt nhìn trời, hận thù vô cùng vô tận chớp mắt đã mất đi, hắn từ đây không còn như trước nữa. Khom lưng xuống, Tiết Phong ôm lấy thi thể của Cơ Tuyết Ny và Công Dương Thiên Tung chầm chậm bước đi, mang theo những chuyện cũ đau lòng, đi đến Băng Nguyên đã từng yên tĩnh. Đêm, im lặng lạnh lẽo, cô đơn làm bạn. Tiết Phong gặp phải đại kiếp, vận mạng xuất hiện điểm xoay chuyển. Đối với hắn là số mạng phải vậy, hay là đóa phù dung sớm nở tối tàn trên con đường dài?
Vội vàng tiến bước, Thiên Lân dẫn mọi người đi khắp nơi tìm kiếm, trải qua một lúc rất lâu thì đến trên không trung của một hẻm núi tuyết, Thiên Lân dừng lại ở đó.
Lâm Y Tuyết hơi kỳ quái, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, huynh sao không đi tiếp nữa?
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, ánh mắt chăm chú nhìn xuống khe núi tuyết ở dưới chân, hơi thương cảm đáp:
- Đây chính là chỗ chúng ta muốn tìm.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy hẻm núi tuyết phủ toàn một màu trắng toát, không có gì khác thường, trong lòng không khỏi thắc mắc, ngạc nhiên cất tiếng:
- Nơi này? Không thấy gì cả.
Dao Quang nhắc nhở:
- Không thấy gì khác thường bởi vì gió tuyết che phủ chân tướng.
Lâm Y Tuyết chợt nói:
- Ta hiểu rồi, nơi này chắc là ... ồ ... các vị sao vậy, ai cũng đau thương cả vậy?
Khiếu Thiên khẽ nói:
- Y Tuyết, con từ nhỏ đã không ưu không tư, còn trải qua ít chuyện lắm. Nếu con trải qua nhiều hơn, tự nhiên sẽ hiểu được vì sao chúng ta đau thương.
Lâm Y Tuyết mơ hồ hiểu được, ánh mắt nhìn Thiên Lân hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, người chúng ta muốn tìm ở nơi này chăng?
Gật nhẹ, Thiên Lân có phần thương cảm đáp:
- Hàn Hạc tiền bối chết ở nơi này.
- Cái gì? Ông ấy chết rồi?
Tuy đã suy đoán một chút, nhưng Lâm Y Tuyết vẫn chưa từng nghĩ đến kết quả lại như vậy.
Tân Nguyệt run mình, trong mắt toát ra đau thương thống thiết, khẽ lẩm bẩm:
- Sư thúc tổ, người vì sao không chờ đợi chúng con?
Ngọc Tâm cảm nhận được đau thương của Tân Nguyệt, nắm chặt tay của nàng.
Giang Thanh Tuyết đau lòng nói:
- Đến chậm một bước quả thật đáng hận.
Phỉ Vân than nhẹ:
- Phật nói vạn pháp đều tùy duyên, mọi thứ đều là định số.
Lâm Y Tuyết tâm tình phức tạp, nghi hoặc nói:
- Hàn Hạc tiền bối tu vi tinh thâm, làm sao lại dễ dàng chết như vậy được?
Mẫu Đơn cười khổ đáp:
- Với thực lực của Xà ma, muốn giết Hàn Hạc chắc chắn là rất dễ dàng.
Hoa Hồng nhìn xuống dưới chân, trầm ngâm nói:
- Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, Thiên Lân bằng vào gì mà tìm được nơi này, lại bằng vào đâu để xác định Hàn Hạc nhất định chết ở nơi này?
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền nhìn lại Thiên Lân, rõ ràng tất cả đều cảm thấy kỳ quái với chuyện này.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái, tâm tình nặng nề nhìn xuống dưới chân đáp:
- Ta có thể tìm được nơi này là nhờ có Băng Thần quyết, chỉ đáng tiếc Hàn Hạc tiền bối cố tình ẩn giấu khí tức của bản thân, nếu không ông ấy cũng không rơi vào kết quả như vậy.
Giang Thanh Tuyết không hiểu hỏi lại:
- Hàn Hạc tiền bối vì sao lại cố tình muốn ẩn giấu khí tức của bản thân vậy?
Thiên Lân chần chừ đáp:
- Ta suy đoán ông ấy lúc đó cũng dự cảm được không ổn, che giấu khí tức là để né tránh Xà Ma, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể né được.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Nói như vậy, Xà Ma đã giết chết Nhị sư thúc tổ?
Thiên Lân suy đoán qua, lắc đầu nói:
- Tình hình lúc đó hoàn toàn không phải như vậy ...
Ý niệm vừa động, toàn thân Thiên Lân hào quang lóe lên, sức mạnh băng tuyết quanh đó chuyển hóa thành một loại hào quang sắc trắng bám vào người của Thiên Lân. Lúc đó, hai tay Thiên Lân đẩy ra, lòng bàn tay ánh sáng rực rỡ, một cảnh tượng kỳ dị liền xuất hiện trước mặt của mọi người, chính là mọi thứ mà Hàn Hạc trước khi chết đã trải qua.
Nhìn xong cảnh tượng chiếu lại này, Khiếu Thiên cảm xúc nói:
- Hàn Hạc tuy chết nhưng phải khen ngợi tấm lòng.
Giang Thanh Tuyết tán đồng:
- Đồng quy ư tận, phương thức này tuy thê thảm một chút nhưng lại có giá trị tinh thần đáng để chúng ta phải học tập.
Phỉ Vân nuối tiếc:
- Chỉ đáng tiếc chúng ta đến quá muộn rồi.
Dao Quang thấy mọi người chìm đắm trong không khí đau thương, chuyển sang chủ đề khác:
- Người chết đã xong rồi, người sống phải truy đuổi. Hay là chúng ta đi tìm đồng đạo ở Ly Hận thiên cung đi.
Mọi người nghe vậy lập tức giật mình tỉnh lại, ào ào đồng ý với kiến nghị của Dao Quang. Lúc này, trong màn đêm xa xa đột nhiên lóe sáng hẳn lên, biến hóa bất ngờ này lập tức khiến mọi người chú ý.
Lâm Y Tuyết dịu dàng lên tiếng:
- Đi nhanh, bọn họ nhất định ở phía đó.
Khiếu Thiên kéo tay nàng lại, trầm giọng nói:
- Không được lỗ mãng, trước hết hãy nghe theo cái nhìn của Thiên Lân đã.
Lâm Y Tuyết không vui, hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Khiếu Thiên không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Thiên Lân. Lúc này, trong màn đêm ánh sáng đột nhiên không còn thấy nữa, mọi thứ liền trở về nguyên dạng. Thiên Lân thấy vậy, vẻ mặt phức tạp khẽ than:
- Đi thôi, chúng ta cần phải trở về rồi.
Tung mình bay lên, không hề giải thích, Thiên Lân bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Tân Nguyệt, Ngọc Tâm đi theo đầu tiên, kế đến là Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Phỉ Vân, cuối cùng là Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết, Dao quang cũng ào ào theo sát. Lâm Y Tuyết vẻ mặt mơ hồ, cưỡi Bát Bảo ngăn Thiên Lân lại, hỏi tới:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân nhìn nàng, ánh mắt đầy đau thương nói:
- Sáng mai muội sẽ tự biết.
Lắc mình né qua, Thiên Lân tiếp tục tiến lên không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Giang Thanh Tuyết đến Lâm Y Tuyết, khẽ than:
- Vẻ mặt Thiên Lân đã nói rõ ràng mọi thứ, muội hà tất phải hỏi tới làm gì nữa?
Lâm Y Tuyết biến sắc, chần chừ nói:
- Lẽ nào ...
Giang Thanh Tuyết thở dài đáp:
- Đi đi, mọi thứ sáng sớm mai sẽ tự biết rõ thôi.
Lâm Y Tuyết bật cười cay đắng, điều hiểu rõ trong lòng khiến nàng vô cùng khó chịu, lúc này mới cảm nhận được thế nào gọi là đau thương.
Trong màn đêm, một đoàn người Thiên Lân bay trên Băng Nguyên, chỉ một lúc đã đến bên ngoài Đằng Long cốc. Lúc này, Mẫu Đơn và Hoa Hồng chào tạm biệt mọi người quay về Thiên Nữ phong. Ở cửa vào Đằng Long cốc, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân thấy mọi người quay về liền cùng tiến lên hỏi thăm về tình hình thế nào. Mọi người vẻ mặt đau thương, đối với hỏi han của hai người ai cũng không muốn mở miệng trả lời, không khí có phần kỳ quái. Phương Mộng Như phát hiện khác lạ, cẩn thận quan sát những người quay về, trong lòng liền dâng lên dấu hiệu không hay, vọt miệng nói:
- Nhị sư huynh và mấy người Ly Hận thiên cung ...
Băng Tuyết lão nhân thân thể chấn động, vội vàng nói:
- Không, không thể nào.
Tân Nguyệt bật cười khổ nói:
- Sư thúc tổ người đã rời chúng ta đi rồi.
Phương Mộng Như nghe vậy thân thể chấn động, vẻ mặt đau thương, cả người chớp mắt đã già đi không ít.
Băng Tuyết lão nhân đau đớn la lên:
- Nhị sư huynh, huynh sao có thể cứ vậy mà bỏ đi.
Giang Thanh Tuyết khuyên bảo:
- Hai vị tiền bối chớ quá đau thương, ta nghĩ Hàn Hạc tiền bối ở dưới cửu tuyền cũng không hy vọng các vị như vậy.
Phương Mộng Như lòng đau bật cười, trầm buồn hỏi:
- Sư huynh chết như thế nào?
Tân Nguyệt đáp:
- Chúng con đang trong quá trình truy đuổi liền rơi vào bẫy của Xà Ma, sư thúc tổ và chúng con bị lạc nhau, kết quả người gặp phải Hằng Giang thủ hạ của Xà Ma, hai bên kịch chiến, sư thúc tổ cuối cùng đồng quy ư tận với Hằng Giang.
Phương Mộng Như thân thể liêu xiêu, nhìn Băng Tuyết lão nhân đang đau khổ muốn chết, khẽ lẩm bẩm:
- Tứ sư huynh, đây là số mệnh chăng?
Băng Tuyết lão nhân cay đắng nói:
- Đúng thế, định từ xưa đến nay đều là như vậy.
Dao Quang thấy vậy, đau lòng liền khuyên bảo:
- Hai vị tiền bối hãy nén bi thương, hay là chúng ta vào cốc đã rồi bàn tiếp.
Băng Tuyết lão nhân bật cười phức tạp, ánh mắt nhìn qua những người có mặt ở đó, giọng thê lương nói:
- Trước khi chúng ta về kịp, nơi này cũng để lại những chuyện không nên có.
Dao Quang nghe vậy biến sắc, vọt miệng nói:
- Ý của tiền bối ...
Băng Tuyết lão nhân than thở đáp:
- Để chống lại cường địch, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong đều đã hy sinh quang vinh.
- Thế nào! Sao lại là như vậy?
Vọt miệng la lên, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt liền tái nhợt.
Lâm Y Tuyết thân thể lắc lư, sau khi nghe tin Trần Phong chết rồi, một loại rung động mãnh liệt bao trùm cả người nàng. Trước đây, cái chết của Hàn Hạc, sống chết không rõ của ba người Ly Hận thiên cung tuy tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Lâm Y Tuyết, nhưng những người đó chỉ là đồng đạo của nàng mà thôi, hoàn toàn không có cảm tình sâu đậm, vì thế nàng hoàn toàn không đau thương lắm. Hiện nay, Trần Phong là sư huynh chơi từ nhỏ đến lớn đột nhiên chết đi, tạo thành đả kích rất lớn với Lâm Y Tuyết, cái chết của Hàn Hạc hoàn toàn không thể so sánh được.
Thiên Lân mơ hồ bật cười, trong lòng bi thương, khẽ nói:
- Không trải qua sinh tử, con người làm sao có thể trưởng thành được?
Phỉ Vân cảm xúc nói:
- Đúng thế, con người luôn trưởng thành trong bi thương, quên lãng trong khoái lạc.
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Chuyện cũ cũng qua rồi, chúng ta trước hết vào cốc đã rồi nói tiếp.
Mọi người không nói gì thêm, ai cũng mang tâm tình khác lạ, theo Băng Tuyết lão nhân tiến vào trong Đằng Long cốc.
Khi đoàn người đến bên ngoài huyệt động thiên nhiên làm Đằng Long phủ, Băng Tuyết lão nhân dừng chân, than thở:
- Mọi thứ trước đây đều phát sinh ở nơi này.
Giang Thanh Tuyết không nói gì, nàng chỉ nắm chặt tay của Dao Quang, trong mắt lệ lấp lánh.
Lâm Y Tuyết như thành một người khác, ngây ngốc đứng nhìn hiện trường trước mặt, không nói lời nào.
Phỉ Vân thấy vậy, khuyên bảo:
- Đi thôi, đau thương cũng không làm được gì, chúng ta phải kiên cường hơn.
Phương Mộng Như bật cười đau thương, cất bước đi trước tiên, những người khác cũng âm thầm đi theo.
Khi vào trong Đằng Long phủ, mọi người phát hiện Triệu Ngọc Thanh đang đứng quay lưng lại.
Phương Mộng Như không nhịn được đau thương la lên:
- Đại sư huynh ...
Triệu Ngọc Thanh không hề nhúc nhích, giọng trầm buồn đáp:
- Mọi người đã trở về rồi.
Băng Tuyết lão nhân kích động nói:
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh ... đã ... đã ... rời ... chúng ta đi.
Triệu Ngọc Thanh thân hình hơi lay nhẹ, trầm giọng nói:
- Ta biết, ta đang tiếc thương cho đệ ấy đây.
Khiếu Thiên nói:
- Cốc chủ hãy bảo trọng.
Triệu Ngọc Thanh trầm buồn đáp:
- Đúng thế, ta phải bảo trọng, mọi người cũng phải bảo trọng.
Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh xoay mình lại, trong mắt ẩn chứa không biết bao ưu tư đau buồn.
Mời mọi người ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi han tình hình sau khi chia tay. Sau khi biết những chuyện mọi người đã trải qua, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân đều chán nản tinh thần. Sau đó, Triệu Ngọc Thanh cũng thuật lại tình hình Đằng Long cốc một lượt, cẩn thận nói rõ cái chết của ba người Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, cũng coi như là đền đáp một phần công đạo cho hai phái lớn của trung thổ. Nghe xong mọi chuyện phát sinh lúc đó, Khiếu Thiên hỏi:
- Tiếp theo cốc chủ có dự tính thế nào?
Triệu Ngọc Thanh than khẽ:
- Mỗi một vết thương đều cần thời gian để chữa trị, chúng ta trải qua quá nhiều đau thương, nếu không thể kịp thời để vết thương kín miệng, thế thì vĩnh viễn để lại vết thương không xóa được. Hiện nay, phe Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tổn thất ba cao thủ, bọn họ tạm thời cũng không dám hành động lung tung, ta muốn thừa dịp này để mọi người bình tĩnh trở lại cho tốt, để tiện nghênh đón phong ba đáng sợ hơn nữa.
Khiếu Thiên đồng ý nói:
- Suy nghĩ của cốc chủ rất hợp lý, chúng ta đúng là cần phải điều chỉnh lại tâm tình để tránh bị cừu hận vây khốn lấy.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Bầu trời không còn sớm nữa rồi, các vị cũng đi nghỉ ngơi đi, cơm sáng mai xong ta sẽ triệu tập tất cả mọi người còn lại đến nơi này để tổng kết thành quả thắng bại lần này.
Mọi người không ai nói gì thêm, ai cũng đau thương và phức tạp rời đi.
← Ch. 462 | Ch. 464 → |