← Ch.476 | Ch.478 → |
Gió lạnh gào thét, hơi nước bốc cao. Mặt hồ to lớn bao trùm một tầng sương khói màu vàng nhạt, phát ra mùi vị lưu hoàng cay mũi. Giữa không trung, Xà Thần lơ lửng đứng đó, hai thị nữ yên lặng bên cạnh, cả ba người yên yên lặng lặng chăm chú nhìn, dường như đang chờ đợi chuyện gì đó. Trong gió tuyết, thời gian trôi qua chậm chạp. Khi mặt hồ nước xuất hiện một lượng lớn sương khói màu vàng, thị nữ Tiểu Ngọc vẻ mặt hơi biến khẽ lẩm bẩm:
- Chủ nhân, xem ra thời gian sắp đến rồi.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, liếc hồ nước dưới chân, sau đó đưa mắt nhìn ra xa xăm, khẽ nói:
- Cái phải đến cuối cùng không cách nào né tránh, sớm muộn của thời gian và vận mạng của một số người kết liền với nhau.
Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân nói chính là Thiên Lân.
Xà Thần bật cười phức tap, không khẳng định đáp:
- Vận mệnh của Thiên Lân thần bí vô cùng, dính líu đến quá nhiều nhân vật.
Thị nữ còn lại khẽ hỏi:
- Nghe giọng nói của chủ nhân, chuyện lần này dường như không liên hệ trực tiếp đến Thiên Lân?
Xà Thần đáp:
- Các ngươi đều rất thông minh, nhưng mỗi người chỉ nói đúng một nửa mà thôi.
Tiểu Ngọc trầm ngâm:
- Nói như vậy, người đó chắc có quan hệ mật thiết đến Thiên Lân, nhưng người đó là ai đây?
Xà Thần nhìn lên bầu trời, giọng đầy thâm ý nói:
- Người phi thường tất nhiên có vận mạng phi thường, có kỳ ngộ thì tất nhiên sẽ có trách nhiệm.
Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại hiểu mà như không, sửng sốt nhìn Xà Thần, dường như muốn nhìn từ khuôn mặt của bà ta để đoán ra được điều gì.
Lúc này, hồ nước dưới chân ba người xuất hiện tình hình khác thường, nước hồ sôi trào cuồng loạn, chỉ giây lát đã lan tràn khắp cả mặt hồ, nhanh chóng làm tan băng tuyết ở vùng lân cận. Đồng thời, mặt đất vốn bình tĩnh chấn động tăng lên, những tiếng kêu quái dị trầm thấp vang lên hệt như dã thú ở địa ngục phát ra khiến người ta nghe thấy mà lạnh cả lòng. Xà Thần phát hiện được tình hình như vậy, vẻ mặt hơi kỳ quái, dường như có phần đau thương lại bất đắc dĩ, lại có mấy phần than thở không nói ra được ẩn vào trong.
Tiểu Ngọc quan sát tình hình chung quanh, thất kinh la lên:
- Chủ nhân người nhìn coi, núi băng xa xa bắt đầu đổ gục, mặt đất xuất hiện những vết nứt, dường như ... dường như ...
Xà Thần u oán đáp:
- Văn minh đã biến mất tái hiện ở nhân thế, luôn mang đến một sự xung động hủy diệt. Khi thần thoại viễn cổ và văn minh hiện nay gặp gỡ chế ngự, tất nhiên có một phía phải bị hủy diệt đáng sợ.
Tiểu Ngọc hiểu mà như không hỏi lại:
- Chủ nhân, chúng ta bây giờ phải làm thế nào đây?
Xà Thần vẻ mặt quỷ dị, khẽ nói:
- Một việc nào cũng luôn phải trải qua chờ đợi, đối mặt, kết cục. Chúng ta bây giờ phải làm là chờ đợi, sau đó mới suy xét đối mặt như thế nào.
Tiểu Ngọc nói:
- Chờ đợi ở nơi này?
Xà Thần trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Nơi này sắp sửa xảy ra biến hóa kịch liệt, hay là chúng ta lùi lại một bước thì tốt hơn.
Cánh tay phất lên, ánh nhạt lóe sáng, Xà Thần mang hai thị nữ chớp mắt đã không còn thấy, một lúc sau lại xuất hiện trên tầng mây cách đó vài dặm.
Lúc này, núi băng trên mặt đất bắt đầu sụp đổ, mặt tuyết xuất hiện những vết nứt khổng lồ, hồ nước bắt đầu tan đi, mặt đất chấn động nổ ầm ầm. Từ xa xa, một chùm ánh vàng kim từ mặt đất dâng lên cùng với uy nghiêm chấn động trời đất, kinh động đến khí tức của vạn vật sinh linh, chớp mắt đã phân bố cả bầu trời khiến cho vô số sinh linh phải chú ý đến. Bầu trời, mây mù tan đi, thái dương xuất hiện, cuồng phong gào thét mờ hiện ánh sáng bảy màu, điểm xuyết cho thế giới đơn lặng.
Xà Thần nhìn chùm sáng vàng kim đang từ từ bay lên cao đó, trong mắt toát ra sự than thở không tên, thân thể rùng mình khó thấy một chút, sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại vẻ mặt kinh ngạc, nhìn ánh sáng vàng kim khổng lồ kia, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi phảng phất như gặp phải khắc tinh, thân thể không khỏi rùng mình. Bốn phía, gió tuyết gào thét, mặt đất nổ vang. Núi băng sụp đổ và hồ nước vỡ vụn tạo thành một bức tranh trời đất khác lạ, đang mô tả một loại bình hình nào đó. Khi chùm sáng vàng kim bắt đầu xoay tròn và thu nhỏ lại, vị trí trung tâm của hồ nước đột nhiên bắn lên một cột nước, nhanh chóng hóa thành sương mù màu đỏ rực. Sau đó, sương mù tan ra, một cột lửa nóng hổi đỏ ngầu phá hông bay lên cùng với độ nóng cực lớn, làm tan chảy gió tuyết chung quanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Ngọc kinh hãi la lên:
- Chủ nhân, nó sắp xuất hiện rồi.
Xà Thần vẻ mặt nặng nề, gật khẽ đáp:
- Vài ngàn năm bị phong ấn cũng đến lúc phải xuất hiện.
Trên mặt đất, hồ nước bị nham tương đốt nóng nên nhanh chóng cạn khô, trở thành một dòng sông băng bị một luồng sức mạnh to lớn mạnh mẽ hất lên, từ đó sinh ra những khe nứt chằng chịt, khiến cho mặt đất vốn bằng phẳng ổn định bị phá thành năm bảy mảnh, hỗn độn hẳn lên. Bốn phía, vô số ngọn núi trở thành vụn vỡ, vô số khe nứt tung hoành đan xen hình thành vô số ao rãnh, tạo nên một bộ mặt và địa hình mới cho cả vùng đất. Thời gian, vào lúc này trở nên im lặng, ngàn vạn biến hóa tập trung cùng lúc khiến con người ta khó mà tiếp thu và lý giải được.
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn phá vỡ bình an vài ngàn năm. Cột lửa đỏ rực đột nhiên to lên mấy lần, từ lòng đất phun ra ngoài cùng với khí thế như gào thét trời đất, dùng tư thế vượt hẳn mọi người để thể hiện trong mắt người đời. Thời khắc đó, Băng Nguyên rộng lớn tràn ngập một tầng khí tức quỷ dị, hàng trăm hàng chục luồng khí tức mạnh mẽ phá băng xuất ra, cùng lúc phát xuất những tin tức cừu hận lẫn nhau mà lại ngập tràn oán hận.
Cảnh tượng này kéo dài trong chốc lát. Đợi đến khi những khí tức đó tự tiêu tan hoặc ẩn đi rồi, cột lửa ở trung tâm của hồ nước bắt đầu thu xuống, hệt như mưa máu bao trùm trong phạm vị vài chục dặm. Xà Thần thấy vậy khẽ hừ một tiếng, dẫn hai thị nữ lùi lại vài dặm, né tránh khu vực đó, lạnh lùng quan sát động tĩnh của cột lửa ở trung tâm. Ở đó, cột lửa phun trào liên tục, thế có phần giảm bớt. Đợi khi ngọn lửa bắt đầu dần dần tan ra, mặt đất để lộ một cái động lửa khổng lồ, một con hỏa quy toàn thân lửa đỏ vây phủ, hình dáng như một ngọn núi từ dưới đất bay lên.
- Ngao ...
Tiếng kêu điếc tai như thiên lôi vang lên từ miệng của hỏa quy, chấn cho Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại toàn thân run rẩy, vẻ mặt toát ra sự kinh khiếp. Xà Thần hừ lạnh một tiếng, toàn thân hào quang hội tụ bố trí một kết giới phòng ngự, chớp mắt đã xua tan thanh âm rung hồn đoạt phách đó. Mặt đất, hỏa quy tiếp tục bay lên, thân thể như quả núi kia đủ vượt qua năm dặm, khiến cho Tiểu Ngọc và thị nữ kia kinh hãi biến sắc, trong mắt đầy sự lo lắng.
Một lúc sau, Thái Huyền Hỏa Quy bay lên giữa không trung, cái đầu khổng lồ của nó đột nhiên ngước phắt lên, phát xuất âm thanh điên cuồng đầy phẫn nộ hệt như Thiên Lôi đánh xuống, chớp mắt đã đánh cho núi băng lân cận hóa thành bụi phấn, uy lực của nó mạnh mẽ khiến người nghe thấy phải khiếp sợ. Sau khi phát tiết rồi, Thái Huyền Hỏa Quy hơi bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Xà Thần trên tầng mây, con mắt đen ngòm toát ra ánh sáng kỳ dị, há cái miệng như chậu máu dùng âm thanh điếc tai nói:
- Thanh Ảnh, ngươi đến rồi.
Xà Thần vẻ mặt phức tạp vô cùng, thản nhiên đáp:
- Đúng thế, ta đến rồi.
Thái Huyền Hỏa Quy hai mắt khép hờ, hỏi lại:
- Tới chúc mừng hay đến châm chọc?
Xà Thần đáp:
- Ta đến không phải vì những chuyện này.
Thái Huyền Hỏa Quy bình tĩnh hỏi:
- Phải vậy chăng? Thế thì vì sao?
Xà Thần đáp:
- Vì định mệnh.
Thái Huyền Hỏa Quy nghe vậy cười lớn, đầy hận thù hỏi tiếp:
- Định mệnh? Thứ đồ thật thâm ảo, ngươi quả thật cho là thế gian này có định mệnh luân hồi sao?
Xà Thần phản bác lại:
- Nếu như không có, ta đã không xuất hiện ở nơi này.
Thái Huyền Hỏa Quy không cho là vậy nói:
- Cái mà ngươi gọi là định mệnh chỉ là một loại suy đoán sau khi ngươi suy nghĩ lung tung mà thôi, hoàn toàn không phải chân thực.
Xà Thần chăm chú nhìn vào mắt của Thái Huyền Hỏa Quy, lạnh lẽo nói:
- Phong ấn vài ngàn năm đã khiến ngươi mất đi lý trí, đã quên mất thân phận của bản thân mình.
Thái Huyền Hỏa Quy hận thù đáp:
- Ngươi sai rồi, ta từ trước đến giờ chưa từng quên thân phận của bản thân, cũng không quên được đoạn cừu hận này.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, u oán nói:
- Ý niệm cố chấp đối với ngươi là một loại nghiệt. Đối với thiên hạ, điều đó lại trở thành một trường tai kiếp. Nếu như tình nguyện nghe ta một câu, thì xin hãy quên đi mọi thứ dĩ vãng, quay về thế giới thuộc ta và ngươi, chỉ cho là mọi thứ từng trải qua là một giấc mộng mà thôi. Ta không hy vọng ngươi càng lúc chìm càng sâu.
Thái Huyền Hỏa Quy giận dữ cười nói:
- Lúc này ngươi muốn khuyên ta quay đầu không thấy là quá trễ một chút sao?
Xà Thần đáp:
- Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa phải muộn lắm, thiện hay nghiệt bất quá chỉ là ý niệm mà thôi.
Thái Huyền Hỏa Quy rống to:
- Nói bậy, những thứ đồ chơi gạt người đó ta không thể nào tin được. Chỉ cần ta kiên định niềm tin, trên thế gian này không có chuyện gì ta làm không được cả.
Xà Thần nghe vậy thở dài một tiếng, thất vọng nhìn Thái Huyền Hỏa Quy khổ sở nói:
- Ngươi năm xưa tự phụ đến cỡ nào, ngay cả ông trời cũng không coi vào đâu. Nhưng kết quả thì sao? Sinh linh nhỏ bé yếu đuối ngươi coi thường nhất lại dễ dàng phong ấn ngươi vài ngàn năm, điều này nói lên điều gì đây? Vài ngàn năm trôi qua, ta cho là ngươi sẽ trở nên thông minh khiêm tốn, nhưng trên thực tế ngươi vẫn cuồng vọng như cũ, cho là không ai trong thiên hạ có thể làm gì được ngươi.
Thái Huyền Hỏa Quy tức tối rống lên:
- Câm miệng. Ta không muốn ngươi đến đây giáo huấn ta, ngươi tốt nhất cút xéo cho ta, nếu không đừng trách ta vô tình.
Xà Thần trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn khư khư cố chấp, không sợ hối hận sao?
Thái Huyền Hỏa Quy gằn giọng đáp:
- Hối hận? Đúng thế, ta thật sự hối hận năm xưa quá nương tay mới khiến cho bị khốn đến như vậy. Hiện nay, ta đã quay lại nhân thế, những khuất tất và cừu hận phải chịu đựng trong quá khứ, ta phải thu lại gấp trăm lần.
Nhìn vẻ mặt hung tợn của Thái Huyền Hỏa Quy, Xà Thần đáy mắt hiện lên thất vọng nồng đậm, than thở:
- Chuyện năm xưa, ta cho là ngươi có thể thu được giáo huấn từ đó. Ai ngờ ngươi không biết hối cải, còn khư khư cố chấp, có lẽ đây chính là ý trời.
Thái Huyền Hỏa Quy quát lên:
- Đủ rồi, ngươi chớ có trước mặt ta ra vẻ huyền hoặc. Nể mặt năm xưa, lần này ta không tính toán với ngươi, sau này tốt nhất là đừng để ta gặp lại ngươi nữa. Nếu không, ngươi chớ có trách ta trở mặt vô tình.
Xà Thần trong lòng đau khổ vô cùng, nhìn cố nhân quen thuộc trước mắt, hai môi hơi run run vài lần, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng, cảnh cáo:
- Huyền Hỏa, ngươi sẽ hối hận.
Thái Huyền Hỏa Quy lạnh lùng đáp:
- Ngươi không biết quả quyết mới phải hối hận, ta làm chuyện từ trước đến giờ không hối hận.
Xà Thần hừ giọng nói:
- Không cần phải mạnh miệng, khi trong lòng ngươi xuất hiện tiếc nuối, ngươi sẽ biết rõ như thế nào là hối hận. Bây giờ, ta cho ngươi một ít thời gian suy xét, hy vọng lần tới gặp mặt, ngươi có thể hồi tâm chuyển ý.
Dứt lời, Xà Thần lóe lên đi liền, ngay cả hai thị nữ cũng đi theo, chớp mắt đã biến mất không thấy hình bóng.
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giận một tiếng, đợi sau khi Xà Thần đi rồi, lửa giận trong lòng dần dần bình tĩnh lại, thân thể khổng lồ bắt đầu thu nhỏ, chỉ một lúc sau đã trở thành một con hỏa quy to chừng ba trượng, toàn thân lửa đỏ rừng rực. Từ từ hạ xuống mặt đất, Thái Huyền Hỏa Quy toàn thân lóe lên ánh đỏ, chớp mắt đã biến thành một người đàn ông trung niên áo đỏ, trên lưng có mang một cái mu rùa màu đỏ tía, nhìn xa xa hệt như một người rùa.
Nhìn cẩn thận, người đàn ông trung niên tướng mạo hơi xấu xí, nhưng lại toát ra khí thế tàn nhẫn, mơ hồ có vài phần bá khí nóng bỏng. Ảo hóa thành hình người rồi, Thái Huyền Hỏa Quy liếc nhìn bầu trời, tự nói:
- Nếu như ngươi cho là điểm ngăn trở này có thể khiến ta khuất phục thì ngươi đã coi thường ta quá rồi. Bắt đầu từ bây giờ, ta phải phá tan mọi điều cấm kỵ, phá hủy tất cả quy tắc do ngươi xây dựng nên, khiến cho thế gian vạn vật phải nghe lệnh của ta.
Thanh âm lạnh lẽo nghe ra bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa hận thù đủ để hủy diệt rất nhiều thứ.
Thời khắc đó, Thái Huyền Hỏa Quy lòng đầy hận thù từ trong cơn ngủ sau tỉnh lại, sự xuất hiện của nó sẽ mang đến tai kiếp cho người đời như thế nào đây? Cuối cùng sẽ mang đến kết cục thế nào? Giữa Xà Thần và Thái Huyền Hỏa Quy thật ra có quan hệ thế nào, giữa bọn họ lại có số mạng ra sao? Sự xuất hiện của Phi Long đỉnh tạo nên sự quay lại của Thái Huyền Hỏa Quy là trùng hợp hay đây là ý trời? Trong đó Lâm Phàm đóng vai diễn nào đây?
Khi Lâm Phàm và Hắc Ma giao chiến đến thời điểm quan trọng, đã khiến cho Phi Long đỉnh xuất hiện. Thời khắc đó, trên Băng Nguyên rộng lớn, ở vài chỗ khác nhau đều đồng thời phát sinh nhiều chuyện. Ngoại trừ việc Thái Huyền Hỏa Quy phá vỡ được kết giới, phía Đằng Long cốc, rồi khe núi băng có mấy người Tân Nguyệt, phía Ngũ Sắc Thiên Vực, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, Yến Sơn Cô Ảnh khách, người khổng lồ tộc Bác Phụ, U Ảo Dị Ảnh, Phong U, Tỏa Hồn đều gặp phải những chuyện bất ngờ mức độ khác nhau.
Trong đó, chủ yếu nhất là ở bốn khu vực, chia ra theo thứ tự là Đằng Long cốc, khe núi băng có Thiên Lân, chỗ Ngũ Sắc Thiên Vực ẩn thân, con đường mà người khổng lồ Bác Phụ đang đi qua. Còn lại những người khác, ai cũng cảm thấy bất ngờ với núi đổ đất nứt, cảm thấy chấn động kinh hãi trước khí tức mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy. Lại thêm dưới sông băng kia, hàng chục hàng trăm luồng khí tức mạnh mẽ nhất thời khiến cho Băng Nguyên đại loạn, thiên hạ không yên.
Trong gió tuyết, Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà sau khi phát hiện được tai kiếp đang ập đến, đồng thời xoay người nhìn về phía Đằng Long cốc, mau chóng bay thẳng về phía đó. Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt kỳ dị, trong não hiện lên hình bóng của Lâm Phàm, Linh Hoa, sau khi suy xét giây lát cũng chọn lựa chạy thẳng đến Đằng Long cốc, dự tính tìm tòi cho đến tột cùng. Tử Vong thành chủ cười quỷ dị, vào thời khắc Thiên Lân chết đi, lão đã dự cảm được còn có chuyện phát sinh, vì thế chạy trước một bước thẳng về phía Bắc. Ngạo Thiên Quân Vương khi cảm ứng được khí tức của Thái Huyền Hỏa Quy xuất thế, trước tiên nghĩ đến chính là Vân Nghê thánh nữ. Để đề phòng phát sinh bất ngờ, Ngạo Thiên Quân Vương không hề do dự, lập tức chuyển mình đi thẳng đến Thiên Nữ phong. Phong U thân là Địa Ngục sứ giả của Cửu U, đến Băng Nguyên có mục đích đốt lên lửa chiến tranh. Hiện nay, Thiên Lân chết rồi, Phi Long đỉnh xuất hiện, Thái Huyền Hỏa Quy phá vỡ phong ấn, đây toàn là những chuyện mà Phong U thiết tha mơ ước, y tự nhiên hưng phấn vô cùng, đắc chí vô cùng. Đối mặt với loại tình hình này, Phong U suy xét cẩn thận, sau khi tính toán, liền chọn đi đến tra xét tin tức Thiên Lân chết đi. Tỏa Hồn khi biết được tin Thiên Lân đã chết, trong lòng cao hứng vô cùng. Vì muốn đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi trên người của Ngọc Tâm, y tạm thời bỏ qua chuyện Phi Long đỉnh và Thái Huyền Hỏa Quy, chạy thẳng đến vị trí có Thiên Lân, dự tính thừa cơ hành động. Ứng Thiên Cừu vẫn luôn chạy loanh quanh trên Băng Nguyên, vừa tu luyện, vừa thám thính động tĩnh của cả hai phe chính tà. Khi cảm ứng được khí tức của Phi Long đỉnh và Thái Huyền Hỏa Quy, một ý niệm tham lam lập tức dâng lên khiến hắn nảy sinh ý nghĩ tà ác. Thời khắc đó, Ứng Thiên Cừu quên đi lo lắng, truy tìm khí tức của Phi Long đỉnh, ý đồ muốn đoạt lấy nó.
Khi Phi Long đỉnh bay lên không trung, Thái Huyền Hỏa Quy phá băng bay ra, Băng Nguyên rộng lớn cuối cùng sẽ gặp phải phá hoại có tính hủy diệt. Lúc đó, ở phía Đông Bắc cách Đằng Long cốc chừng ba trăm dặm, trong một khe núi, sáu đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực ẩn mình trong đây chỉ thấy núi lắc lư đất rung chuyển, vô số băng tuyết và nham thạch ào ào rơi xuống, trong chớp mắt đã che phủ hơn nửa phần khe núi, dọa cho mấy người Xà Ma kinh hoảng bỏ chạy, từ đáy khe núi bay ra ngoài.
Lơ lửng giữa không trung, Bạch Đầu Thiên Ông nhìn mặt trời trên đầu và chùm ánh sáng vàng kim xa xăm, cả cột lửa đỏ rực kia, vẻ mặt kinh hãi lên tiếng:
- Không hay rồi, đây là ...
Thanh âm đột nhiên ngưng lại, Bạch Đầu Thiên Ông dường như nghĩ đến gì đó, lập tức ngậm miệng không nói. Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt nặng nề, ánh mắt bất định, có phần lo lắng nói:
- Khí tức này thật đáng sợ, dường như ... dường như ...
Tiếp theo lão không nói ra, dường như lão cũng không dám khẳng định.
Lam Phát Ngân Tôn và Xà Ma kinh hãi giận dữ vô cùng, thấy Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao ấp a ấp úng, nhịn không được quát lên:
- Biết thì nói, chớ có ra vẻ cả kinh như vậy.
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt kỳ quái, nhìn Băng Nguyên rộng lớn chớp mắt đã đổ sụp, ánh mắt toát ra sự lo lắng, khẽ than:
- Theo truyền thuyết, Băng Nguyên là một nơi kết thúc của thần thoại thượng cổ, chính là thần tích được lưu giữ hoàn chỉnh nhất.
Lam Phát Ngân Tôn nghi hoặc nói:
- Thế thì sao?
Bạch Đầu Thiên Ông khổ sở đáp:
- Theo tình hình hiện nay, sự biến hóa về mặt đất với quy mô lớn như vậy xuất hiện rõ ràng không phải do sức người có thể hoàn thành được. Nói cách khác, thần thoại đã biến mất vài ngàn năm rất có khả năng bắt đầu từ thời khắc này xuất hiện lại lần nữa trước mặt người trần.
Xà Ma kinh dị nói:
- Ngươi nói vậy có nghĩa là những nhân vật đã từng phủ bóng lên dòng lịch sử rất dài có nhiều khả năng sẽ xuất hiện ở trong thế giới hiện nay?
Bạch Đầu Thiên Ông khổ sở cười đáp:
- Hy vọng là ta sai lầm.
Xà Ma nhìn ra xa xăm, chỉ vào cột lửa đỏ rực đó hỏi:
- Đây là hiện tượng tự nhiên hay có nguyên nhân nào khác?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ trả lời:
- Theo phân tích của ta, cột lửa này bên trong toát ra một luồng khí oán hận, chắc là có nguyên nhân khác.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao trầm ngâm nói:
- Trong truyền thuyết, bên dưới Băng Nguyên có một con thần thú ngủ say. Nếu như lần này con thần thú đó tỉnh lại, không chỉ bất lợi cho Băng Nguyên mà cũng tạo nên nguy hại rất lớn cho chúng ta.
Vân Cơ nhìn lên bầu trời, cau mày nói:
- Vừa rồi, ta cảm ứng được không ít luồng khí tức cổ quái phá băng bay ra, sau đó liền biến mất không thấy. Chuyện này sợ là có điểm huyền diệu khác.
Lam Phát Ngân Tôn lên tiếng:
- Thiên Ông và Cuồng Đao là người của thế giới này, tin tưởng bọn họ ít nhiều hiểu được một số chuyện.
Bạch Đầu Thiên Ông lắc đầu đáp:
- Thời đại mà ta sinh ra, thần thoại thời thượng cổ đã kết thúc rồi. Tuy có nghe qua một số truyền thuyết, nhưng thực hay không thì căn bản ta không rõ ràng lắm.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Thực ra liên quan đến chuyện này, chúng ta không cần phải nóng lòng quá, chỉ cần quan sát chặt những người ở Đằng Long cốc, sớm muộn chúng ta đều có thể làm rõ mọi chuyện ra được.
Xà Ma gật đầu đáp:
- Cuồng Đao nói vậy rất có lý, chúng ta trước mắt không cần phải lãng phí tâm cơ để ý đến chuyện này, hay là hãy suy xét thật kỹ tiếp theo phải làm thế nào mới hay.
Vân Cơ nói:
- Biến hóa lần này cơ hồ phá hủy tổng thể Băng Nguyên. Đối với Đằng Long cốc cũng có ảnh hưởng rất to lớn, chúng ta có thể thử đánh lén, lợi dụng cơ hội lần này lập tức đánh cho bọn họ trọng thương.
Hắc Kim Cương nói:
- Ý nghĩ rất hay, nhưng chờ chúng ta chạy đến được Đằng Long cốc thì bọn họ phỏng chừng đã phòng bị tốt rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Biến hóa lần này quá đột ngột, phàm là cao thủ ở trên Băng Nguyên đều chịu ảnh hưởng rất lớn, ai nấy từ các nơi ẩn thân xuất hiện ra. Đến lúc này, nhiều thế lực sẽ quấn rịt lấy nhau, thế tất sẽ tạo nên một trận đại chiến. Đến lúc đó, ai có thể thu lợi được, ai là người khống chế được cục diện.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Nói nhảm nước đôi, ngươi không thể nói thực tế rõ ràng hơn một chút sao?
Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng không vui nhưng vẻ mặt lại không hiển lộ ra, trầm ngâm đáp:
- Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Chúng ta hiện nay trước hết phải làm chính là nắm vững tình hình địch nhân, sau đó mới có thể phân tích thêm nữa để xác định đối sách tương ứng.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Chuyện không thể chần chừ, chúng ta bắt đầu từ giờ thôi.
Những người khác không hề bàn thêm, vì thế một đoàn sáu người Ngũ Sắc Thiên Vực liền bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Khi chấn động từ dưới chân vang lên, Xích Viêm đang bước đi trên mặt tuyết đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hiện lên vẻ hoài niệm. Xích Kim theo sát bên cạnh phát hiện được sự khác thường của Xích Viêm, cất tiếng hỏi:
- Tộc trưởng, thế nào rồi?
Xích Viêm liếc mọi người, khẽ than:
- Thời gian đến rồi, mọi người hãy chuẩn bị cho tốt...
Còn đang nói, chấn động dưới chân đột nhiên tăng mạnh, sau đó núi đổ đất nứt toác ra, cuồng phong nổi lên khiến cho người ta căn bản không đứng vững được.
Xích Viêm vẻ mặt nặng nề, quát lên:
- Mọi người mau bay lên không, cẩn thận cho an nguy.
Những tộc nhân khác nghe vậy ào ào tung mình bay lên, ai nấy trên người hiện lên ánh sáng màu tím, hệt như tám ngôi sao sáng lấp lánh, lơ lửng giữa không trung. Thời khắc đó, giữa trời đất dâng lên một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, đang từ dưới đất tuôn ra nhanh chóng rồi lưu lại giữa hư không. Xích Viêm phát hiện được tình hình này, lớn giọng nói:
- Bát Tinh Liên Hoàn, Nghịch Chuyển Thiên Địa. (Tám sao kết liền, đảo ngược trời đất).
Xích Thạch, Xích Vân, Xích Quang, Xích Địa, Xích Kim, Xích Hà, Xích Thủy nhanh chóng nắm lấy tay nhau, cùng với Xích Viêm hình thành một vòng tròn, ai nấy thúc động thần lực trong cơ thể, tám người phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, khi lên đến cao độ chừng vài trăm trượng liền kết thành một vòng sáng khổng lồ. Lúc này, luồng khí tức kỳ dị đặc biệt tuôn ra từ dưới lòng đất cảm ứng được sự tồn tại của vòng sáng, ào ào tuôn đến vòng sáng, hình thành một cảnh tượng kỳ quan khó thấy, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, vây phủ quanh mấy người Xích Viêm.
Những khí tức đó trên thực tế là một loại linh khí thượng cổ đã bị phong ấn dưới Băng Nguyên. Thể tích của chúng khổng lồ, phủ lên diện tích rộng lớn, mật độ tương đối mỏng manh. Vào thời khắc phong ấn bị phá trừ, luồng linh khí này đại bộ phận đều tự động tiêu tán giữa trời đất. Duy có Xích Viêm phát giác kịp thời, nhanh chóng tổ chức sức người, dùng một loại phương thức đặc thù để hội tụ luồng linh khí đó có trong khu vực lân cận lại với nhau, nhằm tăng cường thực lực của tộc nhân, tiến hành biến hóa đầu tiên trong hành trình cuối cùng.
Cảnh tượng này đại khái kéo dài trong giây lát, đợi tám người Xích Viêm hấp thu sạch linh khí quanh đó rồi, ai nấy trên người liền xuất hiện một số biến hóa. Trước hết, toàn thân Xích Viêm có thêm một tầng ánh vàng kim nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy không bình thường. Còn đối với bảy người Xích Thạch còn lại, bọn họ trên người có ánh sáng màu đỏ nhạt, hơi toát ra một số ánh tím, nhìn qua thấy có điểm khác biệt nhất định với trước đây.
Lơ lửng giữa không trung, Xích Viêm nhìn lên bầu trời, trầm ngâm nói:
- Thần thoại đã biến mất cuối cùng lại xuất hiện ở nhân thế, điều đang chờ đợi chúng ta chính là một trận chiến tranh tàn khốc.
Xích Vân không hiểu hỏi lại:
- Tộc trưởng, sự xuất hiện của chúng ta thật ra có ngụ ý gì đây? Chúng ta đến thế giới này là có nhiệm vụ hay là mục đích thế nào?
Xích Viêm bật cười phức tạp, giọng nặng thấp đáp:
- Chúng ta bản chất thuộc về thế giới này, sở dĩ lại đến nơi này chính là muốn mang thứ không thuộc về thế giới này đi khỏi nơi đây.
Xích Quang kinh ngạc hỏi lại:
- Ý của tộc trưởng nói là sự có mặt của chúng ta là nhằm tiêu diệt những thứ không nên xuất hiện?
Xích Viêm đáp:
- Thời gian trôi qua đại biểu cho quá khứ của lịch sử, đó là tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của thế gian. Nếu như thời gian phát hiện sai lạc đi, tất nhiên có chuyện trọng đại phát sinh. Để không ảnh hưởng đến lịch sử trước đây, luôn có một số người một số chuyện tồn tại bên ngoài tầm mắt của người thường. Chúng ta vừa hay thuộc về hàng ngũ những người đó.
Xích Hà hỏi tiếp:
- Đây chính là định mệnh của chúng ta?
Xích Viêm gật khẽ, than nhẹ:
- Đây cũng là trách nhiệm của chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, mọi người phải đề cao cảnh giác, nguy hiểm tùy lúc tùy nơi đều có khả năng phát sinh.
Xích Kim đáp:
- Tộc trưởng yên tâm, thân là người kế thừa của tộc Bác Phụ, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho người ta coi thường.
Xích Viêm vẻ mặt quái dị, ánh mắt ẩn chứa đau thương nhìn mọi người, khẽ than:
- Định mệnh của chúng ta có khác biệt nhất định so với những gì mọi người nghĩ trong lòng. Khi mọi người thật sự hiểu rõ rồi, lúc đó ... Cẩn thận... Chính là ngưu đầu hổ.
Đột nhiên quay đầu lại, Xích Viêm nhìn về khe núi hẹp cách đó ba dặm, ở đó xuất hiện một con quái thú đầu trâu. Nhìn từ xa, con quái thú đầu trâu đó mờ hiện ánh đỏ nhàn nhạt, da lông mềm mại xinh đẹp vô cùng, lại có hoa văn chói mắt khá nhiều. Nhìn cẩn thận, đó là một con thú quái dị đầu trâu mình hổ, thân hình dài chừng bảy tám trượng, cái đầu trâu khổng lồ nhìn qua thật chướng mắt, đôi mắt đỏ thẫm toát ra ánh hung tàn.
Chăm chú nhìn con ngưu đầu hổ, Xích Địa nói:
- Con thú này hung tàn xảo trá, không dễ đối phó.
Xích Thủy nói:
- Cẩn thận với ánh mắt của nó, nghe nói có thể đoạt lấy tâm trí con người, vào thời khắc quan trọng phát xuất hiệu quả kinh người.
Xích Hà lên tiếng:
- Tộc trưởng, người dự tính đối phó thế nào?
Xích Viêm vẻ mặt trầm ngâm, lạnh lùng đáp:
- Nếu như gặp phải thì là duyên phận, tự nhiên chúng ta phải có nghĩa vụ thực hiện.
Xích Thạch nghe vậy, xin lệnh:
- Tộc trưởng, ta nguyện ra tay tiêu diệt con thú này.
Xích Viêm trầm ngâm giây lát, gật đầu nói:
- Được, giao cho ngươi, nhớ phải cẩn thận an toàn.
Xích Thạch đáp:
- Tộc trưởng an tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Dứt lời, Xích Thạch nhẹ nhàng hạ xuống, chậm bước đến con ngưu đầu hổ, trong mắt toát ra mấy phần lạnh lùng tàn khốc. Chăm chú nhìn Xích Thạch đi đến gần, con ngưu đầu hổ trong mắt toát ra ánh hung hăng, không hề có chút nào sợ sệt, lẽ nào nó hoàn toàn không biết được tộc Bác Phụ, hay là nó nắm chắc tất thắng? Thời khắc này, trận chiến thứ nhất thuộc về thần thoại viễn cổ sắp sửa khai mạc. Xích Thạch và con ngưu đầu hổ cuối cùng giao chiến có kết quả thế nào đây?
Gió lạnh gào thét, tuyết bay lơ lửng. Sau khi đưa tiễn Khiếu Thiên đi rồi, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Dao Quang, Mẫu Đơn, Hoa Hồng bảy người ai nấy tự động tản ra bao phủ quanh Thiên Lân, hình thành một phòng ngự nghiêm mật. Giữa không trung, Bát Bảo lơ lửng bất động thủ giữ lấy bên trên đầu của Thiên Lân, hơn nữa còn quan sát tình hình chung quanh. Trong yên lặng, vẻ mặt bảy người bình tĩnh toát ra mấy phần lo lắng. Tuy nói Thiên Lân còn một tia hy vọng, nhưng thật ra hy vọng nhiều hay ít, cần phải trả qua bao nhiêu trắc trở, điểm này ai cũng không biết được, vì thế trong lòng không khỏi có một cảm giác nặng nề.
Thời gian âm thầm trôi qua. Khi bất an dâng lên trong lòng, Tân Nguyệt vẻ mặt hơi biến sắc, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, ta có một dự cảm không hay, sợ là sẽ có chuyện phát sinh.
Mẫu Đơn tiếp lời:
- Nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là thủ giữ cho Thiên Lân, lại không có đường lui. Cho dù gặp bất kỳ chuyện gì, chúng ta đều không thể lùi bước được.
Vũ Điệp lo lắng nói:
- Sợ là có một số việc chúng ta khó mà đối phó được.
Lâm Y Tuyết nói:
- Mọi chuyện đều do người làm, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể bảo vệ cho Thiên Lân sư huynh.
Dao Quang lên tiếng:
- Mọi người trước hết chớ quá lo lắng, chúng ta phải trấn tỉnh tinh thần, bỏ hết mọi lo lắng trong lòng, toàn tâm toàn ý tập trung vào, như vậy mới có thể không bị khó khăn lay động ...
Còn đang nói vậy, Bát Bảo đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, vang vọng đến tai mọi người. Dao Quang ánh mắt hơi động, trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận, có địch nhân đến gần.
Nghe vậy, sáu cô lập tức đề cao cảnh giác, ào ào triển khai linh thức mở rộng truy tìm động tĩnh bốn phía. Rất nhanh, Mẫu Đơn phát hiện được tung tích của người đến, chỉ lên bầu trời xa xăm nói:
- Phía bên đó, khí tức có phần kỳ dị đặc biệt.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trong gió tuyết có hai bóng người đang bay nhanh đến đây, không bao lâu đã rơi vào tầm mắt của mọi người. Nhìn người đến, Tân Nguyệt cau mày nói:
- Chính là Phi Viên và Thải Điệp tiên tử của Hắc Ngục sâm lâm.
Vũ Điệp nói:
- Lần trước Thiên Lân vì cứu Ngọc Tâm đã giết chết người của Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử. Lần này bọn chúng chạy đến đây, sợ là muốn gây bất lợi cho Thiên Lân.
Hoa Hồng hừ lạnh nói:
- Chỉ bằng hai người đó, sợ là còn chưa đủ bản lĩnh này.
Lâm Y Tuyết phân tích:
- Với thực lực của chúng ta nơi này, hai người bọn họ căn bản không chiếm được tiện nghi, vì sao còn ra vẻ can đảm chạy đến sinh sự?
Giang Thanh Tuyết nghe vậy động lòng, hỏi lại:
- Sư muội, muội nói chuyện này trong đó còn có huyền cơ khác?
Lâm Y Tuyết trả lời:
- Binh pháp nhiều như nước, không có sức đấu thì phải dùng trí. Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử này là hạng thông minh, bọn họ rất có khả năng sẽ thi triển kế điệu hổ ly sơn.
Dao Quang nói:
- Suy xét của Y Tuyết rất toàn diện, nhưng với tình hình trước mắt, bọn chúng cho dù muốn điệu hổ ly sơn cũng căn bản không có khả năng.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Điệu hổ ly sơn không thành công, bọn chúng có thể dùng kế ám độ Trần Thương.
Giang Thanh Tuyết lo lắng:
- Nói như vậy thì chúng ta cần phải cẩn thận một chút.
Tân Nguyệt trầm ngâm đáp:
- Địch nhân trước mắt có hai người, chúng ta trước hết phái người ngăn bọn họ lại. Còn có địch nhân ẩn núp hay không thì chúng ta cần phải cẩn thận phân tích phán đoán.
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu rõ ý tứ của Tân Nguyệt, đưa mắt cho nhau, Hoa Hồng và Vũ Điệp đồng thanh lên tiếng:
- Để ta đi.
Tân Nguyệt gật nhẹ, dặn dò:
- Nhớ kỹ cẩn thận, không được sơ ý.
Hoa Hồng và Vũ Điệp vâng một tiếng, lập tức bay đi, ngăn chặn Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử cách chừng trăm trượng. Ở tại chỗ, Mẫu Đơn, Tân Nguyệt năm người nhanh chóng điều chỉnh vị trí để bổ khuyết cho vị trí của Hoa Hồng và Vũ Điệp, cẩn thận phòng thủ. Trên đầu, Bát Bảo khẽ gầm lên khiến Dao Quang chú ý. Hắn sau khi lắng nghe cẩn thận rồi, nói với bốn cô đó:
- Bát Bảo còn cảm ứng được một luồng khí tức linh dị, đang âm thầm tiến gần đến, phương hướng còn chưa rõ ràng.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt lo lắng, ánh mắt nhìn chung quanh, bất an nói:
- Quanh đây nhìn không thấy bất kỳ hình bóng nào cả.
Mẫu Đơn khẽ bảo:
- Phỏng chừng người đến đang nghĩ cách đánh úp, lợi dụng Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử phân tán sức chú ý của chúng ta, âm thầm cướp thân thể Thiên Lân đi.
Tân Nguyệt không nói, quan sát cẩn thận động tĩnh bốn phía, đẩy linh thức đến mức cao nhất. Lâm Y Tuyết xuất thân Dịch viên, tinh thông thuật thăm dò, sau một phen thăm dò không được gì, trong não đột nhiên lóe lên ý niệm, thất kinh la lên:
- Không ổn rồi, người đến chính đang ở dưới chân của chúng ta...
Giang Thanh Tuyết vội vàng nói:
- Nhanh bảo vệ Thiên Lân.
Mẫu Đơn nói:
- Chớ hoảng hốt, hỏi qua Tân Nguyệt trước.
Mày đẹp khẽ cau lại, Tân Nguyệt trả lời:
- Chúng ta có thể di động thân thể Thiên Lân, nhưng không thể dời chàng đi khỏi nơi này. Hiện nay, nếu như có địch nhân ẩn bên dưới tầng băng, biện pháp tốt nhất chính là đỡ thân thể Thiên Lân lơ lửng giữa không trung, không cho địch nhân một chút cơ hội nào.
Lâm Y Tuyết nói:
- Chuyện không chậm trễ được, chúng ta trước hết đỡ lấy thân thể Thiên Lân sư huynh, chút nữa rồi mới thương nghị những chuyện khác.
Dứt lời, Lâm Y Tuyết phất tay trái phát xuất một luồng sức mạnh êm ái, đỡ cả người Thiên Lân lẫn những tuyết phủ trên người bay lên trên không trung, lơ lửng cách mặt đất ước chừng một trượng.
Lúc này, Tân Nguyệt, Mẫu Đơn, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết nhìn Thiên Lân giữa không trung, ánh mắt có mấy phần cẩn trọng. Mà cũng vào lúc này, mặt đất đột nhiên truyền đến chấn động nho nhỏ, sau đó chấn động tăng mạnh hơn, một bóng người phá băng bay ra phốc thẳng đến Thiên Lân. Thời khắc đó, Tân Nguyệt và Dao Quang đồng thời quát giận một tiếng, hai người cùng lúc ra tay, chưởng lực mạnh mẽ chớp mắt đã tác dụng lên thân thể người đến, liền hất bay người đó đi ngay. Mẫu Đơn và Giang Thanh Tuyết nhanh chóng đến bên Lâm Y Tuyết, ba người chia thành ba phía, ai nấy phát xuất kết giới phòng ngự ngăn cách hẳn Thiên Lân với bên ngoài.
Một chiêu thành công, Dao Quang nhanh chóng triển khai công kích, hơn nữa còn dặn Tân Nguyệt:
- Người đến giao cho ta, cô hãy lo bảo vệ Thiên Lân.
Tân Nguyệt trầm ngâm không đáp, lắc mình đến bên cạnh Lâm Y Tuyết, ánh mắt kiểm soát động tĩnh chung quanh. Giữa chiến trường, người đánh lén rên lên một tiếng, bị đột kích của Tân Nguyệt và Dao Quang hất bay đi vài chục trượng, sau khi rơi xuống mặt đất gào lên một tiếng, mắt trợn giận dữ nhìn mấy người Tân Nguyệt. Thời khắc đó, Mẫu Đơn nhận ra người đến, hừ giọng nói:
- Thiên Tàm, thì ra là ngươi!
Hai mắt khép hờ, Thiên Tàm liếc Dao Quang ép gần đến, phát xuất một luồng công kích tinh thần, sau đó lạnh lùng nói:
- Không sai, chính là ta.
Giữa không trung, thân thể Dao Quang chấn động, nhanh chóng triển khai phản kích, sau khi hóa giải được thế công của Thiên Tàm rồi liền cất tiếng hỏi:
- Ngươi làm sao lại học được Tâm Dục Vô Ngân?
Dứt lời, phía sau Dao Quang truyền đến lời nói của Tân Nguyệt.
- Thiên Tàm chiếm dụng lấy thân thể này, vốn là đệ tử của Ma môn.
Dao Quang hừ lạnh một tiếng, nói:
- Té ra như vậy, đáng tiếc ngươi gặp phải ta thì định sẵn là xui xẻo rồi.
Lời còn vang bên tai, trong mắt Dao Quang đột nhiên dâng lên một làn sáng màu đen ngòm cùng với tinh thần dị lực không chỗ nào không tới được, lập tức tác dụng lên trung khu đại não của Thiên Tàm, khiến y phát xuất ra âm thanh kêu thảm thiết. Lợi dụng cơ hội này, Dao Quang lập tức xích đến gần, tay trái đánh ra âm thầm xuất hiện trước ngực của Thiên Tàm.
Mắt thấy một chưởng của Dao Quang sắp sửa đánh trúng Thiên Tàm, lúc này Thiên Tàm đang kêu thảm đột nhiên mắt trợn tròn xoe, trong mắt toát ra ánh hung dữ, chỉ một chút đã né tránh được một chưởng của Dao Quang, tung mình xuất hiện bên trái Dao Quang, tay phải đánh ra một chưởng, lòng bàn tay phát xuất một tia sắc trắng bắn thẳng đến Dao Quang. Một chiêu thất bại, Dao Quang ánh mắt hơi biến, vừa lắc mình né tránh, vừa quát lạnh:
- Nhìn không ra ngươi còn có chút khả năng.
Thiên Tàm ánh mắt âm hiểm, hừ giọng nói:
- Dao Quang, chớ có cuồng vọng. Ở trung thổ ngươi tuy có danh tiếng, nhưng đến Băng Nguyên rồi tình hình không phải giống như vậy.
Còn đang nói, sợi tơ màu trắng bạc phát xuất từ tay phải của Thiên Tàm đột nhiên uốn lượn theo sát phía sau Dao Quang như bóng với hình. Chăm chú nhìn sợi tơ màu trắng bạc theo sát sau mình, Dao Quang nói:
- Đây chính là Thiên Tàm Ti?
Trong tiếng chất vấn, Dao Quang đảo chuyển tay trái, lòng bàn tay bắn ra một ngọn lửa ánh sáng màu đỏ chụp lấy những sợi Thiên Tàm Ti kia rồi, lập tức tiêu hủy nó liền.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Thiên Tàm lóe lên không thấy, điều này khiến cho Dao Quang chấn động trong lòng, lập tức triển khai phòng ngự. Tân Nguyệt thấy vậy trầm giọng nói:
- Mọi người đề cao cảnh giác, Thiên Tàm này quỷ bí vô cùng, nhớ không được sơ suất.
Mẫu Đơn mắt đẹp khép hờ, khẽ lẩm bẩm:
- Phép ẩn thân của Thiên Tàm có phần kỳ dị đặc biệt, nhưng lại không thể qua khỏi mắt của ta. Bây giờ mọi người hãy trông coi Thiên Lân cho tốt, ta đi gặp Thiên Tàm một chuyến.
Giang Thanh Tuyết dặn dò:
- Cẩn thận một chút.
Mẫu Đơn khẽ gật đầu, sua đó thân hình vỡ nát, cả người chớp mắt đã biến mất vào hư không.
Dao Quang thấy vậy, vội vàng quay về bên mấy người Tân Nguyệt, bổ sung vào vị trí của Mẫu Đơn. Lâm Y Tuyết quan sát tình hình chung quanh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hoa Hồng và Vũ Điệp ở xa xa, hơi có phần lo lắng nói với những người bên cạnh:
- Bọn họ xem ra dường như có phần cố gắng.
Giang Thanh Tuyết nhìn bốn người giao chiến ngoài trăm trượng, trầm ngâm:
- Nhớ lại Thiên Lân đã từng nói qua, Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử là người lợi hại đứng thứ nhất thứ hai trong Hắc Ngục sâm lâm, muốn thu thập bọn họ không quá dễ dàng chút nào.
Tân Nguyệt nhìn bốn người giao chiến, bình tĩnh đáp:
- Hoa Hồng và Vũ Điệp không gặp chuyện gì đâu, Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử bây giờ đang cố kéo dài thời gian, phỏng chừng là đến cùng với Thiên Tàm.
Dao Quang lên tiếng:
- Trước mắt người chúng ta có hạn, không nên kéo dài thời gian với bọn chúng, cần thi triển thủ đoạn sét đánh.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Điểm này Hoa Hồng và Vũ Điệp đều hiểu rõ, bọn họ đang tăng cường tấn công, bất đắc dĩ gặp phải địch nhân tránh nặng tìm nhẹ, nhất thời cũng không làm gì được đối phương.
Lâm Y Tuyết ánh mắt hơi lay động, phân tích:
- Nếu như để Bát Bảo ra mặt, phỏng chừng có thể lập tức xoay chuyển được loại cục diện này.
Dao Quang trầm ngâm một lúc, gật đầu đáp:
- Có thể thử qua, ta sẽ khiến Bát Bảo ra mặt.
Ngửng đầu, Dao Quang nhìn Bát Bảo, miệng phát xuất tiếng kêu trầm trầm. Bát Bảo vừa nghe, trước tiên gầm nhẹ một tiếng, sau đó lóe lên đi liền, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Vũ Điệp, chụp thẳng đến Đằng Phi.
Kêu lên một tiếng quái lạ, Đằng Phi kinh hãi tức giận vô cùng, dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh Bát Bảo truy đuổi, né tránh công kích của Vũ Điệp. Đối với Đằng Phi, hắn có thể cảm ứng rõ ràng luồng khí tức thần thú trên mình của Bát Bảo, có sự khiếp hãi vốn tiềm ẩn trong người. Trong giới động vật, loại có thể tu luyện có rất nhiều, bọn chúng có một số là kẻ thù truyền kiếp của nhau, vì thế quan hệ khá phức tạp, so với nhân loại thì không thể nào tính được.
Trước mắt, Bát Bảo đột nhiên ép sát, luồng khí tức uy nghiêm đó chính là một loại tín hiệu mang theo sự cảnh cáo rõ ràng, chớp mắt đã truyền vào trong đáy lòng của Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử. Đối mặt với loại tình hình này, Đằng Phi trước hết nghĩ đến chính là né tránh, hoàn toàn quên mất sự dặn dò của Thiên Tàm. Các đó vài trượng, Thải Điệp tiên tử vốn luôn quấn lấy Hoa Hồng cũng cảm ứng được Bát Bảo đến gần, vẻ mặt cũng lộ ra thần sắc kỳ quái, vừa phân tâm quan sát động tĩnh của Bát Bảo, vừa ứng phó với công kích của Hoa Hồng.
Từ khi bắt đầu giao chiến, Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử chọn lựa né nặng tìm nhẹ, có ý hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lại không có lòng dạ nào ra sức tấn công. Vũ Điệp và Hoa Hồng mới lần đầu tiếp xúc hai người, do chưa quen biết nhiều lắm, không dám ngang nhiên tấn công dồn dập. Lại thêm Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử bản thân thực lực kinh người, vì thế trong nhất thời rơi vào thế giằng co. Hiện nay, Bát Bảo đột nhiên bay đến làm rối loạn kế hoạch hiện tại của Đằng Phi và Thải Điệp, khiến cho trong lòng bọn chúng có thêm nhiều băn khoăn.
Phát hiện được tâm tình của Thải Điệp tiên tử biến hóa, Hoa Hồng được thế không tha, lòng bàn tay bay ra những hoa hồng hệt như là thiên sứ, tự động phân bố quanh Thải Điệp tiên tử, hình thành một khu vực công kích tương đối kín. Liếc Hoa Hồng một cái, Thải Điệp tiên tử mặt nở nụ cười đầy khinh khi, hai tay mười ngón múa lên phát xuất những sợi tơ màu sắc rực rỡ tạo thành một tấm võng vừa hay ngăn cản được công kích của Hoa Hồng.
Đến lúc này, tơ và hoa hồng gặp nhau, giữa hai bên hoa lửa tung tóe bộc phát âm thanh ri ri chói tai. Cảnh tượng này đại khái kéo dài giây lát, sau đó sợi tơ đánh nát hoa hồng, phá giải được công kích của Hoa Hồng. Đối mặt với tình hình như vậy, Hoa Hồng phẫn nộ vô cùng lại có mấy phần kinh ngạc. Từ lúc bắt đầu giao chiến, Hoa Hồng đã lĩnh giáo được uy lực của Câu Hồn Ti Tuyến do Thải Điệp tiên tử phát xuất, biết được phương thức công kích này vô cùng bá đạo khó phòng ngự, là một loại tuyệt kỹ quỷ bí khiến người ta khó mà ứng phó.
Đối với Hoa Hồng, nàng xuất thân từ Hắc Trì Huyền vực trong Ngũ Sắc Thiên Vực, ngoại hiệu là Hắc Trì Huyết Mân, có danh tiếng rất to lớn. Sau khi đến Băng Nguyên, do một số nguyên nhân mà nàng trước giờ chưa từng thật sự thể hiện thực lực của bản thân mình, vì thế ngoại trừ Mẫu Đơn ra, căn bản không có người biết được thực lực chân chính của nàng. Hiện nay, Thiên Lân đột nhiên chết đi, lòng Hoa Hồng đau khổ vô cùng. Thải Điệp tiên tử vào lúc quan trọng này lại đến sinh sự, còn thể hiện tư thế cao ngạo lập tức chọc giận Hoa Hồng, khiến nàng sinh ra một quyết tâm dồn địch nhân vào chỗ chết.
Nghĩ đến làm liền, dám yêu dám hận. Đây là tính cách của Hoa Hồng. Lúc này, nàng đang giận dữ trừng mắt Thải Điệp tiên tử, trong mắt hiện lên sát cơ tàn khốc. Dường như cảm ứng được sự phẫn nộ trong lòng của Hoa Hồng, Thải Điệp tiên tử né tránh ánh mắt của nàng, phất tay bố trí quanh người một tuyến phòng ngự bằng sợi tơ, đề phòng Bát Bảo đánh lén. Hoa Hồng vẻ mặt lạnh như băng, vào thời khắc Thải Điệp tiên tử né tránh ánh mắt của nàng, cả người đột nhiên biến mất không thấy một chút vết tích nào cả.
Thải Điệp tiên tử vẻ mặt thất kinh, nhanh chóng múa hai tay, mười ngón tay phát xuất những sợi tơ nhiều màu bố trí quanh người kết thành một cái kén với khả năng phòng ngự mạnh nhất. Nhưng đúng lúc này, Hoa Hồng đột nhiên âm thầm xuất hiện, một chưởng đánh trúng vào lưng của Thải Điệp tiên tử, lập tức khiến nàng ta bị trọng thương bay đi. Kêu thảm một tiếng, Thải Điệp tiên tử trong mắt toát ra ý hận muốn giết người, sau khi ổn định được thân thể rồi, giận dữ trừng Hoa Hồng, hận thù nói:
- Ta muốn ngươi chết!
Hoa Hồng lạnh lùng đáp:
- Chỉ sợ ngươi không có được bản lĩnh đó thôi.
Dứt lời, Hoa Hồng lại biến mất vào hư không, chuyện này khiến Thải Điệp tiên tử vẻ mặt bất an, nhanh chóng múa tay phòng ngự. Ánh nhạt lóe lên, Hoa Hồng xuất hiện trên đỉnh đầu của Thải Điệp tiên tử, tay phải một chưởng đánh xuống, lòng bàn tay đỏ rực như lửa phát xuất một chùm ngọn lửa sáng màu đỏ rực. Thải Điệp tiên tử tâm thần căng thẳng, khi cảm ứng được trên đỉnh đầu có động tĩnh, nhanh chóng đẩy tay lên cao, vừa hay gặp phải một chưởng của Hoa Hồng.
Lần này, hai người có thể nói là trực diện đấu nhau, chưởng lực chạm thẳng. Hoa Hồng chiếm được vị thế chủ động, Thải Điệp tiên tử hơi có phần lỗ. Một chiêu này, Hoa Hồng thể hiện thực lực kinh người, thẳng thắn áp chế được phản kích của Thải Điệp tiên tử, ép cho nàng ta rơi xuống đất thật nhanh. Phát hiện tình hình bất lợi, Thải Điệp tiên tử đột nhiên hóa thân thành bướm, trên lưng dài hiện ra một đôi cánh xinh đẹp, trong lúc múa lên phát xuất hương thơm nhàn nhạt còn kèm theo từng đợt ánh sáng âm u.
Bắn mình lên cao, Hoa Hồng lý trí né tránh một chiêu của Thải Điệp tiên tử, lòng bàn tay hào quang hiện ra, vô số hoa hồng cuồn cuộn tuôn trào, chớp mắt đã bao trùm phương viên vài trượng, vây khốn lấy Thải Điệp tiên tử vào trong. Tạm thời đẩy lui được địch nhân, Thải Điệp tiên tử tâm tình khẩn trương có phần tốt lại. Lúc này, nhận thức của nàng ta đối với Hoa Hồng tiến thêm một bước, sự khinh miệt và xem thường trước đây lúc này đã bị sự kinh khiếp thay thế. Nhìn Hoa Hồng giữa không trung, Thải Điệp tiên tử vẻ mặt nặng nề, tròng mắt đảo lộn không ngừng, nàng ta đang suy nghĩ kế sách ứng phó.
Khi một lượng lớn hoa hồng ép đến gần, Thải Điệp tiên tử bay lên né tránh, hai tay mười ngón không ngừng múa lên phát xuất vô số những sợi tơ nhiều màu đan xen thay đổi, triển khai đón đỡ lấy hoa hồng thật chu toàn. Đối mặt với những sợi tơ nhiều màu sắc của Thải Điệp tiên tử, Hoa Hồng cũng không dám coi thường, nàng vừa gia tăng lực độ công kích, khống chế phạm vi hoạt động của Thải Điệp tiên tử, vừa đề phòng những sợi tơ nhiều màu đó, không cho địch nhân cơ hội lợi dụng. Như vậy, giao chiến của hai người liền rơi vào thế giằng co lần nữa. Nhưng lần này Hoa Hồng chiếm được ưu thế chủ đạo.
Cùng lúc đó, giữa Mẫu Đơn và Thiên Tàm cũng triển khai một trận so tài trong khu vực mà mọi người không nhìn thấy được. Như vậy, một bên có lưỡi mâu sắc bén, một bên có tấm thuẫn bền cứng, giao tranh giữa hai bên cuối cùng ai có thể thắng được ai? Thời gian khai mở kết cục của mọi thứ. Quan sát vẻ mặt của Thiên Tàm, Mẫu Đơn hờ hững nói:
- Thiên Tàm, nếu như ngươi thức thời thì tốt nhất lập tức rời đi, nếu không đừng mong còn sống sót.
Nghe vậy, Thiên Tàm dường như tỉnh lại từ trong trầm tư, liếc qua mọi người phòng bị thật nghiêm túc, hừ giọng nói:
- Chớ có đắc ý, chỉ bằng mấy người các ngươi căn bản không thủ giữ được thi thể của Thiên Lân.
Mẫu Đơn lạnh lẽo đáp:
- Phải vậy không? Thế thì ngươi đừng ngại thử qua đi.
Tân Nguyệt liếc Thiên Tàm, chất vấn:
- Thiên Lân đã chết, cho dù ngươi và chàng có đụng chạm với nhau, thì cũng là chuyện quá khứ rồi. Ngươi đến đây cướp thi thể của Thiên Lân thật ra có mục đích gì?
Thiên Tàm liếc thi thể Thiên Lân được Lâm Y Tuyết đỡ giữa không trung, ánh mắt quái dị trả lời:
- Câu hỏi này ta tạm thời không thể cho các ngươi biết được, nhưng ta có thể nhắc nhở ngươi một câu, chớ nên uổng phí khí lực.
Tân Nguyệt cau mày hỏi lại:
- Ngươi có ý gì?
Thiên Tàm cười thần bí trả lời:
- Không bao lâu sau, ngươi sẽ hiểu rõ được ý tứ của ta ...
Còn đang nói, mặt đất quanh đó đột nhiên xuất hiện chấn động quy mô lớn, thế lại mãnh liệt, đến thật nhanh làm cho mọi người có mặt đều kinh hãi ngây ra.
Thời khắc đó, Băng Nguyên an bình lại có núi băng sụp đổ mặt đất nứt toác, vô số sông băng sụp xuống, khe nứt tung hoành, mặt đất bị một luồng sức mạnh đáng sợ xé nát ra, một số tầng băng bị đè ép biến hình, một số khe nứt đang nhanh chóng kéo dài, tình cảnh phảng phất như ngày tận thế. Đồng thời, trên bầu trời cuồng phong nổi lên tứ bề, mây mù bao trùm quanh năm cũng nhanh chóng tản ra để lộ mặt trời hiếm thấy. Từ xa xa, một luồng ánh kim dâng lên cùng với sức mạnh chấn động trời đất, phảng phất như bá chủ trời đất hạ phàm, khiến cho người ta cảm thấy kính sợ và khiếp hãi.
Theo chùm ánh kim đó dâng lên, trên Băng Nguyên lại xuất hiện vài cột sáng đỏ rực, trong đó có một cột sáng rực rỡ nhất khiến mọi người có mặt đều phải chú ý đến. Quan sát cột sáng đó, Thiên Tàm đột ngột la lên thất thanh, sau đó chuyển tầm nhìn sang một phía khác, miệng liền phát xuất tiếng hoan hô vui mừng. Thời khắc này, biểu hiện của Thiên Tàm ngược với bình thường một chút, đáng tiếc mấy người Tân Nguyệt không để ý nhiều lắm.
← Ch. 476 | Ch. 478 → |