Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 481

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 481: Ám thành chi hành (Cuộc hành trình đến thành Hắc Ám)
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Shopee


Nhìn thành Hắc Ám lơ lửng giữa không trung, Diệp Tâm Nghi kinh hãi than:

- Không ngờ chẳng khác chút nào như đã thấy trên màn hình, quả thật là khiến cho người ta không thể nào bàn luận được.

Lục Vân cười nói:

- Coi như là một chuyến lữ hành không phải cũng rất hay sao?

Diệp Tâm Nghi nhìn chàng, thấy chàng bình thản thong dong, nhịn không được hỏi lại:

- Huynh không hề lo lắng gì sao?

Lục Vân cười kỳ dị, đáp:

- Muội chắc vì những chuyện đó chọc giận ta lo lắng mới vừa lòng.

Nói xong bay thẳng tới thành Hắc Ám. Diệp Tâm Nghi bật cười kinh ngạc, nghĩ lại câu nói của Lục Vân cũng đúng, lập tức theo chàng đi liền.

Đến khu vực có ánh sáng của thành Hắc Ám, Lục Vân dừng lại dặn dò Diệp Tâm Nghi vài câu, bảo nàng phải chuyển biến tần suất bản thân như thế nào để ẩn mình trong vùng sáng này. Sau đó, hai người âm thầm tiến lên, nhanh chóng đến Tây Tà lĩnh.

- Đám mây đỏ bên trên kia có tên là Viêm Xích Ma Vân, chính là một trong bốn đại tuyệt địa, nghe nói không cách nào đi xuyên qua được. Bây giờ ta dự tính trước hết tự mình thử dò xét qua một lượt, nếu như thật sự không thể xuyên qua được mới tính toán đến mưu kế khác.

Diệp Tâm Nghi quan sát một lúc, nhỏ giọng nói:

- Được, muội cùng đi với huynh.

Dứt lời, không chờ Lục Vân đồng ý nàng liền bay lên trước. Tăng tốc đuổi theo Diệp Tâm Nghi, Lục Vân hoàn toàn không trách mắng nàng, hai người cẩn thận đi men theo Tây Tà lĩnh tiến lên phía trên, khi cách mặt đất khoảng chừng hai trăm dặm, Lục Vân đột nhiên cảm ứng được vài luồng khí tức xa lạ, lập tức dừng lại ra dấu bảo Diệp Tâm Nghi cẩn thận.

- Gào...

Một tiếng gầm khẽ từ hư không trống rỗng truyền đến, âm thanh điếc tai lại khàn khàn trầm thấp, cảm giác giống như dã thú. Diệp Tâm Nghi hơi lo lắng, không khỏi tự động đến gần phía sau Lục Vân, khẽ nói:

- Cái gì vậy, vì sao chỉ nghe tiếng mà không thấy hình.

Lục Vân mắt lóe ánh bảy màu, Ý Niệm Thần Ba dày đặc như tơ nhện kéo dài ra chung quanh, nhanh chóng có kết quả liền.

- Có bảy luồng khí tức rất kỳ dị đặc biệt, ngập tràn ý niệm hung tàn giết chóc. Ta suy đoán có khả năng đây là một loại yêu thú nào đó của thế giới này.

Diệp Tâm Nghi ngạc nhiên nói:

- Yêu thú? Ồ, có khả năng...

Còn đang nói, chung quanh lóe lên ánh sáng, bảy thân hình lấp lánh vây quanh hai người thành một vòng, nhìn qua hệt như một vòng ánh sáng. Lục Vân đánh giá qua những khách không mời mà đến này, phát hiện ánh sáng trên người bọn họ có bốn loại màu thuần là đỏ, vàng, xanh lam, xanh lục cùng với bốn loại màu hỗn hợp. Ngoài ra, trên người bọn họ còn có một điểm chung, đó chính là đều phát xuất mùi vị hung tàn, có phần điên cuồng hoang dã mà thiếu đi một chút trầm ổn.

- Gào...

Như một tiếng gầm nhẹ tượng trưng cho uy hiếp cùng với một luồng sóng ánh sáng bắn thẳng đến người cả hai. Lục Vân vẻ mặt bình thản, ý nghĩ trong lòng biến đổi, một luồng sức mạnh âm thầm từ hư không đột ngột xuất hiện, lập tức hình thành những lồng khí nén vào trong quanh bảy bóng hình đang bao vây chàng, lập tức phá nát ánh sáng trên người bọn họ, để lộ ra bảy con dã thú hình dáng khác nhau, xấu xí ghê tởm khó coi.

- Gào...

Đàn thú chấn động tức giận, cả bảy con cùng mở to đôi mắt đỏ như máu, hung hăng trừng Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, mơ hồ còn có một chút kinh hoảng.

- Quả nhiên không ngoài dự đoán, quả thật là bảy con yêu thú. Nhưng không biết yêu thú nơi này có lợi hại như yêu thú ở nhân gian không.

Có phần tùy tiện, Diệp Tâm Nghi tỏ ra hoàn toàn không để ý đến. Lục Vân điềm nhiên nói:

- Yêu thú nơi này tự nhiên không lợi hại như nhân gian, bất quá hung tàn của bọn chúng lại không thể xem nhẹ được.

Quanh đó, bảy con yêu thú lúc này lại khôi phục nguyên dạng, thân người phát xuất ánh sáng khác nhau, miệng gầm thét giận dữ.

- Các ngươi là ai, dám tự tiện xông vào Tây Thiên Trụ?

Giọng nói có phần sượng cứng, rõ ràng con yêu thú cất tiếng không giỏi tiếng con người. Lục Vân khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ cười đáp:

- Không ngờ còn hiểu được tiếng con người. Nhưng ngươi hỏi ra lai lịch rồi thì làm sao?

Diệp Tâm Nghi cười duyên đáp:

- Có lẽ bọn chúng muốn trước hết hiểu rõ chi tiết của chúng ta, nếu như đối phó không được thì tốt nhất rút lui có trật tự.

- Gào... Câm miệng, chúng ta thân là bảy Đại Thủ Hộ sứ của Tây Thiên Trụ, làm sao lâm trận mà lùi bước.

Trong tiếng gầm gừ, một con yêu thú vọt miệng nói ra. Lục Vân ánh mắt hơi dao động, hỏi lại:

- Bên trên nếu có Viêm Xích Ma Vân, các ngươi còn có gì mà phải thủ giữ?

Con yêu thú đó rống lên:

- Không có Tứ Thiên Trụ, Viêm Xích Ma Vân làm sao mà có rễ được?

Lục Vân nghe vậy cười đáp:

- Nói như vậy, một khi phá hủy Tứ Thiên Trụ, Viêm Xích Ma Vân tự động không đánh cũng sụp đổ nữa?

Dường như ý thức được sơ xuất nói lộ ra, con yêu thú đó giận dữ nói:

- Bớt nói nhảm đi, nếu như ngươi không muốn nói ra lai lịch rõ ràng thì hãy chịu chết đi.

Chân trước múa lên, bảy con yêu thú đồng thanh gầm giận dữ, âm thanh điếc tai hệt như một cơn cuồng phong hủy diệt, khi đến gần Lục Vân và Diệp Tâm Nghi liền sinh ra không gian vặn vẹo, ý đồ phá hủy hai người. Sau đó, bảy con yêu thú bắt đầu chuyển động, ánh sáng trên người bọn chúng liên kết lại hình thành một vòng tròn bảy màu, tốc độ chớp mắt đã gia tăng đến ba ngàn vòng mỗi sát na. Đến lúc này, vòng tròn bị ảnh hưởng của chuyển động xoay tròn nên tự động thu nhỏ lại, hệt như một thanh kiếm sắc bén đang nhanh chóng khép chặt hai người Lục Vân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Tâm Nghi hơi kinh ngạc, lên tiếng:

- Không ngờ bọn chúng cũng lợi hại như vậy.

Lục Vân ánh mắt hơi động, vừa phân tích tình hình, vừa trả lời:

- Thực lực đơn nhất của bọn chúng không tính là mạnh mẽ, nhưng bọn chúng lại thiện nghệ thuật hợp sức tấn công. Hơn nữa khí tức bảy con đó một khi dung hợp lại, công kích sẽ tăng thêm uy lực gấp bảy lần, điều này trở nên đáng sợ. Lần này đến đây, ta đã để binh khí ở Ánh Nhật hồ, mà muội cũng không có thần binh nào trong tay, chúng ta muốn dùng tay phá vỡ công kích của bọn chúng thì có phần bị động.

Diệp Tâm Nghi nói:

- Nói như vậy, đánh thẳng bằng tay không được, chúng ta phải suy nghĩ thêm rồi?

Lục Vân vẻ mặt điềm nhiên, cười đáp:

- Ta chỉ phân tích tình hình khách quan thôi, hoàn toàn không nói tìm không được biện pháp ứng phó. Nếu ngay cả mấy con yêu thú này cũng thu thập không được, ta còn là Lục Vân chăng?

Diệp Tâm Nghi nũng nịu mắng:

- Đáng ghét, hại người ta lo lắng cho huynh.

Lục Vân nụ cười sượng sùng, sau đó bình thường trở lại, hai tay giơ cao lên trời, lòng bàn tay có sấm sét lấp lánh, chớp điện trắng bạc bắn thẳng xuống đầu kết liền với Viêm Xích Ma Vân. Lập tức, chớp điện trong Ma Vân đánh xuống, ánh chớp trắng bạc dung hợp với sức mạnh của Viêm Xích Ma Vân biến thành chớp điện đỏ thẫm, liên miên không ngừng đánh vào vòng sáng bảy màu đang thu nhỏ lại quanh người của Lục Vân.

Đến lúc này, giữa không trung ánh sáng chớp lòe, vô số hoa lửa tung bay như mưa, phới hợp với những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, chỉ chốc lát đã đánh nát vòng sáng bảy màu do bảy con yêu thú tạo ra.

- Gào...

Tiếng gầm giận dữ bất cam cùng với tiếng kêu thảm, bảy con yêu thú bị sức mạnh xâm thực của Viêm Xích Ma Vân công kích, lập tức bị trọng thương đánh rớt ầm xuống. Lúc này, một hiệp chiến đấu kết thúc. Thành quả này khiến cho Diệp Tâm Nghi vô cùng bội phục.

- Quả không hổ là Thất Giới chi thần, đánh chiêu này thật là tuyệt đẹp.

Lục Vân không hề vui mừng, ngược lại cau chặt mày trầm ngâm đáp:

- Viêm Xích Ma Vân quả nhiên danh bất hư truyền, sức mạnh xâm thực của nó có thể duyệt quỷ chém tiên.

Diệp Tâm Nghi nhìn lên đỉnh đầu, trên trán liền lóe lên ánh đỏ, hình ảnh dục hoa lúc này hiện lên, dùng tần suất kỳ quái để thăm dò Viêm Xích Ma Vân kia, nhanh chóng phản hồi tín hiệu cảnh cáo.

- Rất kỳ lạ, dục hoa trên trán của muội không ngờ lại phát xuất tín hiệu cảnh cáo, bảo muội không được đến gần Viêm Xích Ma Vân.

Lục Vân suy nghĩ một lúc, có quyết định mới.

- Nơi này không nên tự tiện xông vào, hay là chúng ta quay lại điều đập vào mắt trước, đó là thử thăm dò thái độ của thành Hắc Ám rồi sau đó mới tính toán tiếp.

Diệp Tâm Nghi theo sát bên cạnh, liếc bảy con yêu thú đang gào thét đuổi theo, cất tiếng hỏi:

- Bảy con quỷ này thế nào đây?

Lục Vân đáp:

- Không cần để ý đến, một lúc sau chúng sẽ tự quay về.

Quả nhiên, bảy con yêu thú đuổi theo một lúc liền quay về trong sự không cam lòng.

Nhìn lên thành Hắc Ám rực rỡ trong màn đêm, Diệp Tâm Nghi hỏi:

- Lục Vân, huynh thật sự khẳng định đây là nơi chúng ta phải đi chăng? Huynh không tính đi tìm những người khác trước, rồi cùng nhau tiến lên sao?

Lục Vân trầm giọng đáp:

- Hành động lần này của chúng ta quan trọng nhất là phải cứu thoát cha ta, sau khi đã đảm bảo an toàn vô sự cho cha rồi ta mới dám phân tâm đi làm những chuyện khác. Còn đối với mấy người Ngạo Tuyết, bọn họ tu vi không kém, ta có phần yên tâm hơn.

Diệp Tâm Nghi chất vấn:

- Vạn nhất cha huynh bị người Kính Ảo thời không cướp đi, chúng ta lại đến thành Hắc Ám, vậy chẳng phải là trống đánh xuôi kèn thổi ngược sao?

Lục Vân đáp:

- Cho dù cha ta rơi vào trong tay người nào, hai nơi này sớm muộn chúng ta đều phải chú ý đến.

Phi thân bay lên, Lục Vân không ẩn núp nữa, trực tiếp lên đến cao độ ngang với thành Hắc Ám, không nhanh không chậm bay một vòng quanh thành Hắc Ám.

Theo sát phía sau, Diệp Tâm Nghi quan sát chung quanh, nhanh chóng phát hiện sáu bóng người từ mặt đất bay lên ngăn ngay trước mặt hai người. Đó là sáu bóng màu đỏ nhạt, người đứng đầu quát lên:

- Người đến dừng chân, vì sao lại đến gần thành Hắc Ám, có ý đồ như thế nào?

Lục Vâm điềm nhiên đáp:

- Hai chúng ta có chuyện xin gặp thành chủ.

Người đứng đầu trầm ngâm một lúc, khẽ nói:

- Hai vị chờ một chút, ta đi hỏi lại đã.

Nói rồi xoay mình quay ngược lại, lóe lên biến mất.

Khoảng chừng giây lát, người đó quay lại, nói với Lục Vân:

- Hai vị xin mời theo ta tiến vào.

Lục Vân mỉm cười theo sau, Diệp Tâm Nghi lại có phần nghi hoặc truyền âm cho Lục Vân:

- Chuyện này dường như quá dễ dàng.

Lục Vân trả lời:

- Không cần phải kinh ngạc quá, Hắc Ám thành chủ kia thực ra đã sớm chờ đợi chúng ta đến rồi.

Diệp Tâm Nghi sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ yên lặng đi theo phía sau chàng.

Một lúc sau, hai người đến bên ngoài thành Hắc Ám, quan sát ở cự ly gần mới phát hiện thành này hùng vĩ tráng lệ, quả thật khiến cho người ta phải thán phục. Khi cửa thành xoay tròn đối diện với ba người, kết giới ánh sáng bảo vệ thành Hắc Ám tự động để lộ ra một cửa ánh sáng, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi theo người đó tiến vào bên trong thành Hắc Ám. Đứng ở cửa thành, Lục Vân đánh giá qua cảnh tượng trước mắt, phát hiện trên cửa thành có khắc hai chữ "Nam Môn", trên tường thành lại không có binh sĩ nào cả.

- Xin mời hai vị vào thành, đến lúc đó sẽ có người dẫn đường.

Người đó nói lại một câu rồi sau đó xoay người đi ra. Diệp Tâm Nghi nhìn cổng thành chầm chậm mở ra, kinh ngạc than thở:

- Một thành trì khổng lồ như vậy, thật ra được xây dựng như thế nào?

Lục Vân đáp:

- Điều này không quan trọng, điều quan trọng chính là ý nghĩa của việc tồn tại thành này như thế nào?

Chậm bước tiến lên, Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh đi vào.

Trên đường đi, một thân hình khổng lồ cao cả trượng, toàn thân hiện ánh máu chăm chú nhìn Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, đôi mắt màu xanh lam thẫm toát ra mấy phần nghi ngờ.

- Hoan nghênh hai vị quang lâm đến thành Hắc Ám, ta là Nam Thành thần tướng Hỏa Vũ.

Lục Vân dừng chân cách cả trượng, mỉm cười nói:

- Té ra là Hỏa Vũ tướng quân, thật thất kính. Ta là Lục Vân, đây là sư muội của ta Diệp Tâm Nghi.

Hỏa Vũ liếc hai người, xoay mình vừa đi vừa nói:

- Hai vị mới đến đây lần đầu, không biết thấy bản thành như thế nào?

Lục Vân vừa thưởng thức kiến trúc hai bên, vừa trả lời:

- Không dám nói thấy thế nào, bất quá có vài chuyện muốn thỉnh giáo tướng quân.

Hỏa Vũ nói:

- Ông nói đi.

Lục Vân trả lời:

- Thành Hắc Ám có bốn cổng thành, lại không có người trấn thủ, chuyện này là thế nào?

Hỏa Vũ trả lời:

- Thành Hắc Ám trên dưới một lòng, cổng thành chỉ bất quá dùng để phòng bị Kính Ảo thời không, vì thế bình thường không có người trấn thủ.

Lục Vân hoàn toàn không kinh ngạc, tiếp tục hỏi:

- Người trong thành vĩnh viễn bất tử, lực lượng có phải sẽ tăng trưởng theo thời gian hay không?

Hỏa Vũ đáp:

- Không phải vậy, lực lượng vĩnh viễn bất biến, bắt đầu thế nào thì kết thúc cũng như vậy.

Lục Vân trầm ngâm một lúc hỏi tiếp:

- Lòng người thế nào? Cũng là vĩnh viễn bất biến?

Hỏa Vũ trả lời:

- Đúng thế, ngàn đời không đổi.

Diệp Tâm Nghi bên cạnh thấy kỳ quái, hỏi tiếp:

- Thế thì sự tồn tại như vậy còn có ý nghĩa chăng?

Hỏa Vũ liếc nàng, trả lời:

- Ý nghĩa nằm ở chỗ người nắm vững vận mệnh, chúng ta chỉ cần sống thôi.

Lục Vân nghe vậy có phần cảm xúc, chăm chú nhìn Hỏa Vũ, trầm giọng nói:

- Nói như vậy, mọi thứ nơi này đều là tồn tại vĩnh viễn, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào?

Hỏa Vũ chần chừ rồi trả lời:

- Nếu như thật sự không có sự xuất hiện của các vị, có thể nói là như vậy.

Lục Vân phân tích câu nói này, mơ hồ phát hiện được gì đó. Diệp Tâm Nghi không hiểu, trực tiếp hỏi lại:

- Ý là thế nào, ngươi hãy nói cho rõ.

Hỏa Vũ không đáp, chỉ kiến trúc cao lớn trước mặt nói:

- Được rồi, phía trước chính là Lục Dương đại điện, nơi cư ngụ của thành chủ, ta chỉ phụ trách hộ tống các vị đến nơi này.

Dứt lời, Hỏa Vũ liền xoay mình hờ hững bỏ đi. Diệp Tâm Nghi có phần không vui, hừ giọng nói:

- Có cái gì mà khó lường, không phải là ...

- Tâm Nghi, không đáng nổi giận với hắn. Nơi này rất kỳ quái, chúng ta phải cẩn thận.

Lục Vân nhẹ nhàng dặn dò nàng.

Diệp Tâm Nghi xem thường nói:

- Chúng ta mới đến, nơi xa lạ này đương nhiên cảm thấy quái dị. Đợi sau khi quen thuộc rồi, huynh sẽ không còn cảm giác đó nữa.

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Không phải vậy, muội không hiểu ý của ta. Ta muốn nói thế giới này rất khác thường, nhiều chuyện đều không hợp tình hợp lý. Giống như người nơi này vĩnh viễn bất tử, tu vi vĩnh viễn cố định, lòng người vĩnh viễn không thay đổi, chuyện này đều trái với quy luật, lại không thể tìm được lời giải thích hợp lý.

Diệp Tâm Nghi chợt nói:

- Đúng thế, huynh nói ra muội mới cảm giác được. Nhưng vì sao lại như vậy?

Lục Vân không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Dương đại điện phía trước, trầm giọng nói:

- Có lẽ nơi này sẽ có đáp án chúng ta muốn tìm.

Diệp Tâm Nghi ngửng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Dương đại điện cao vài trăm trượng, trên đầu hào quang ngàn vạn khiến cả tòa đại điện chìm trong ánh sáng ngời ngời, tỏ ra uy nghiêm thần thánh, ngập tràn bá khí.

- Nơi này khí dương cương cực thịnh, chắc chánh là cả sức mạnh của thành Hắc Ám tập trung ở đây.

Lục Vân cau mày nói:

- Đây chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi. Đi đi, không nên để cho người ta chờ lâu.

Diệp Tâm Nghi vâng một tiếng rồi theo sát phía sau Lục Vân, hai người nhanh chóng tiến vào trong Lục Dương đại điện. Trong điện, một cái thang đá hình tròn dẫn lên cao hùng vĩ bá khí, tứ bề khắc đầy các loại hình ảnh quái thú hiếm thấy khiến cho người ta có cảm giác như đang ở trong thời kỳ viễn cổ. Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đến trong điện rồi, phát hiện đã sớm có một bóng người màu đỏ phấn đang chờ bọn họ. Hai bên chào hỏi khách sáo mấy câu, Lục Vân biết được người đó chính là Nhị hiệu đặc sứ ở bên mình thành chủ.

Lên đến tầng trên cùng, Nhị hiệu đặc sứ dừng lại ngoài điện, nói với Lục Vân và Diệp Tâm Nghi:

- Thành chủ ở bên trong, hai vị tự tiến vào là được rồi.

Lục Vân cũng không khách khí, dẫn Diệp Tâm Nghi chầm chậm đi vào, chàng cảm thấy rất kinh hãi với phong cách kiến trúc và thiết kế bên trong điện. Ở trung ương của đại điện, giữa sáu cây cột đá được phân bố theo phương vị lục hợp, Hắc Ám thành chủ ngồi trên ngai, toàn thân toát ra ánh sáng khác thường, dưới sự rọi chiếu của ánh sáng màu đỏ tía từ trên tỏa xuống khiến cho có phần nhạt màu đi.

- Quý khách vào cửa, quả thật thất lễ nghênh đón từ xa. Xin mời ngồi.

Hắc Ám thành chủ trong lúc chào hỏi, tay trái tùy ý phất lên, trong điện liền hiện ra hai cỗ ghế đá. Lục Vân vẻ mặt bình thản, nhưng cảm thấy kinh ngạc với bản lĩnh hiếm có của Hắc Ám thành chủ.

- Mạo muội đến quấy nhiễu, thành chủ xin chớ nên nghi ngờ.

Nhẹ nhàng ngồi xuống, Lục Vân đưa mắt cho Diệp Tâm Nghi. Thấy hai người ngồi xuống rồi, Hắc Ám thành chủ cười nói:

- Khách từ xa đến, ta hoan nghênh còn không kịp nữa. Không biết hai vị quý khách phải xưng hô thế nào đây?

Lục Vân nói ra tên của hai người, rồi hỏi:

- Chúng ta phải xưng hô với thành chủ thế nào?

Hắc Ám thành chủ cười đáp:

- Hai vị có thể gọi ta là thành chủ, cũng có thể gọi ta là Huyền Minh.

Lục Vân gật nhẹ, mỉm cười nói:

- Lần này hai chúng ta đến nơi này là muốn hỏi đến một chuyện. Không biết thành chủ có thể cho biết hay không?

Hắc Ám thành chủ cười đáp:

- Thế thì phải xem chuyện quý khách muốn hỏi ta có biết hay không.

Lục Vân chăm chú nhìn Huyền Minh, đáy mắt lóe lên một chút kinh ngạc, miệng lại điềm nhiên đáp:

- Với thân phận của thành chủ, muốn biết một chuyện cũng là chuyện dễ dàng.

Hắc Ám thành chủ cười lớn nói:

- Như vậy thì quý khách đừng ngại nói thử xem thế nào.

Lục Vân trầm giọng lên tiếng:

- Ta đến đây là tìm một người.

Hắc Ám thành chủ tiếng cười chợt dừng, hỏi lại:

- Tìm ta?

Lục Vân cười đáp:

- Thành chủ thật thích đùa, người mà ta muốn tìm tự nhiên không phải là thành chủ.

Hắc Ám thành chủ ồ một tiếng, hỏi lại:

- Tìm đồng bạn của quý khách?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Không phải, tìm phụ thân của ta.

Hắc Ám thành chủ ngạc nhiên nói:

- Tìm cha của quý khách? Làm sao quý khách lại đến nơi này?

Lục Vân hỏi ngược trở lại:

- Ta không đến nơi này tìm thì thành chủ thấy ta phải đi tìm ở chỗ nào thích hợp hơn đây?

Hắc Ám thành chủ cười khan hai tiếng, thối thác:

- Chuyện này ta không thể trả lời rõ cho quý khách được. Nếu như quý khách xác định cha quý khách đến thế giới của chúng ta rồi, thế thì đến nơi này để tìm thì cũng bình thường, dù sao ngoại trừ thành Hắc Ám thì chỉ còn Kính Ảo thời không. Nhưng nếu cha quý khách không ở trong thế giới của chúng ta, quý khách chẳng phải đã hao phí tinh lực sao?

Lục Vân vô cùng bình tĩnh, điềm nhiên đáp:

- Thành chủ nếu như không biết thì chúng ta xin cáo từ trước. Đợi sau này khi nào thành chủ có tin tức của cha ta, đến lúc đó mới báo cho ta cũng được.

Đứng lên, Lục Vân xoay mình bỏ đi. Hắc Ám thành chủ sửng người, vội vàng gọi Lục Vân lại.

- Đừgn gấp, lẽ nào hai vị đến đây rồi lại không muốn bàn luận một lúc với bản thành chủ?

Lục Vân dừng chân, vẫn quay lưng về phía Hắc Ám thành chủ, trả lời:

- Tâm tình ta lúc này hẳn thành chủ cũng có thể nhận thức được.

Hắc Ám thành chủ đáp:

- Tâm tình của quý khách ta có thể hiểu được, chỉ cần cha quý khách ở trong thế giới của chúng ta, ta đảm bảo sẽ giúp quý khách tìm ra ông ấy. Nhưng cũng có thể được.

Lục Vân quay mình, nhìn Hắc Ám thành chủ toàn thân bao trùm trong ánh sáng đỏ tía, trầm giọng nói:

- Thành chủ nhiệt tình như vậy, chắc hẳn có mục đích.

Hắc Ám thành chủ thản nhiên đáp:

- Mọi người hợp tác lẫn nhau, theo nhu cầu mà thôi.

Lục Vân cau mày đáp:

- Thành chủ muốn khiến ta đi đối phó với người của Kính Ảo thời không?

Hắc Ám thành chủ đáp:

- Không sai, bản thành và Kính Ảo thời không đối địch đã vài ngàn năm, nếu không tiêu diệt được bọn họ, làm sao có thể khiến ta tiêu được mối hận trong lòng.

Lục Vân hỏi lại:

- Đã vài ngàn năm đối địch, cho thấy các vị hai bên thực lực tương tự, thành chủ thấy ta nhất định có thể giúp thành chủ hoàn thành đại kế được sao?

Hắc Ám thành chủ cười đáp:

- Có thêm gia nhập của quý khác thì có thể phá vỡ được cân bằng. Đến lúc đó, thủ thắng chỉ còn là chuyện tính bằng ngày.

Lục Vân nói:

- Nếu cha ta ở trong tay của Kính Ảo thời không, ta giúp thành chủ chẳng phải tự chuốc việc vào mình sao.

Hắc Ám thành chủ thề cứng:

- Quý khách yên tâm, có bản thành chủ hỗ trợ quý khách, tuyệt đối sẽ không để cho quý khách có vấn đề phiền muộn nào trong lòng.

Lục Vân lắc đầu trả lời:

- Đối với thế giới này ta bất quá chỉ là một khách qua đường mà thôi. Ta chỉ đi tìm cha của ta, ân oán khác không quan hệ đến ta. Bây giờ nếu như ta còn chưa thể khẳng định cha ta ở nơi nào, cũng tạm thời không có lòng bàn luận chuyện này. Còn đối với ý tốt của thành chủ, ta trước hết xin ghi nhận. Nếu như tương lai có cơ hội hợp tác, chúng ta mới thương nghị rõ ràng. Cáo từ.

Kêu Diệp Tâm Nghi đi cùng, Lục Vân không hề quay đầu cứ thế bỏ đi.

Hắc Ám thành chủ phất cánh tay phải, muốn lưu Lục Vân lại nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Rất nhanh, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi rời khỏi đó, Nhị hiệu đặc sứ ở ngoài điện lại tiến vào.

- Thành chủ, ngài vì sao lại không trực tiếp làm rõ ra?

Hắc Ám thành chủ lắc đầu đáp:

- Ngươi không hiểu đâu, Lục Vân người này trông tuổi còn nhỏ mà ngay cả ta cũng không nhìn ra được tu vi thực sự của hắn. Một khi ta đem chuyện này nói rõ ra, nếu hắn phản đối thẳng thắn, thế thì chỉ có lợi cho Kính Ảo thời không.

Nhị hiệu đặc sứ nói:

- Thế hiện giờ có cần phái người theo dõi bọn họ, tùy lúc quan sát động tĩnh của bọn họ không?

Hắc Ám thành chủ cười âm hiểm đáp:

- Bây giờ còn chưa cần phải theo hắn quá gấp để tránh hư bột hư đường. Dù sao sớm muộn hắn cũng phải quay lại thành Hắc Ám, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Rời khỏi Lục Dương đại điện, Lục Vân luôn trầm ngâm không đáp. Diệp Tâm Nghi bên cạnh hỏi vài lần, chàng cũng đều không để ý gì đến. Biết chàng đang lo cho phụ thân, Diệp Tâm Nghi cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ im im lặng lặng đi bên cạnh chàng hệt như bóng với hình. Rất nhanh, hai người theo lối cũ rời khỏi thành Hắc Ám. Lúc này, Lục Vân đột nhiên nói:

- Chúng ta quay lại thành Hắc Ám.

Diệp Tâm Nghi ngờ ngờ vực vực đáp:

- Không phải là mới ra khỏi sao? Vì sao lại muốn lập tức quay lại?

Lục Vân đáp:

- Lần này quay lại, không thể để cho Hắc Ám thành chủ phát giác được.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:

- Huynh dự tính âm thầm tiến vào?

Lục Vân bật cười kỳ dị, đột nhiên kéo tay này bắn mình ra xa, chớp mắt đã biến mất khỏi khu vực có ánh sáng. Diệp Tâm Nghi mặt xấu hổ lại vui mừng, ánh mắt lấp lánh vài phần ước mơ, đang âm thầm ảo tưởng về tâm sự trong lòng.

- Muốn âm thầm lẻn vào thành Hắc Ám, chắc chắn phải tìm được thế thân, nếu không sẽ không thể nào vượt qua được tầng kết giới phòng ngự.

Dừng lại, Lục Vân đột nhiên mở lời, cắt đứt suy nghĩ của Diệp Tâm Nghi.

- À ... thế thân? Làm sao tìm được?

Có phần bối rối, Diệp Tâm Nghi mặt đỏ bừng hỏi lại. Lục Vân nhìn nàng một lúc, trầm ngâm nói:

- Ta dự tính lưu muội lại ở bên ngoài để chờ mấy người Ngạo Tuyết, để một mình ta lẻn vào trong thành Hắc Ám.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy lập tức không đồng ý.

- Không được, muội phải đi cùng với huynh.

Lục Vân chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, thấy vẻ kiên định lập tức cau mày khuyên bảo:

- Thành Hắc Ám là nơi chúng ta chắc chắn phải vượt qua, mấy người Ngạo Tuyết sớm muộn sẽ đến đây. Muội ở lại nơi này tiếp ứng bọn họ, đó là chuyện quan trọng ...

Diệp Tâm Nghi kiên quyết đáp:

- Muội không ở lại, muội phải đi theo cùng với huynh.

Lục Vân thấy này quật cường như vậy, cũng đành bất đắc dĩ đáp ứng nàng.

- Được, ta mang nàng đi, nhưng nàng phải nghe lời.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy vui mừng, cười duyên đáp:

- Muội có lúc nào không nghe lời đâu?

Lục Vân trừng nàng, vốn muốn phản bác lại nhưng nghĩ đến tình hình lúc trước ở Dục Hoa Ly Hồn giới, lập tức bỏ đi ý niệm này.

- Đi thôi, chúng ta trước hết phải tìm cho được thế thân thích hợp, sau đó mới nghĩ cách lẻn vào trong thành.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt cười vui, theo sau Lục Vân quay ngược lại chạy thẳng đến thành Hắc Ám.

Bách Linh rời khỏi Kính Ảo thời không rồi, hoàn toàn không chạy thẳng đến thành Hắc Ám mà triển khai thăm dò cẩn thận địa hình khu vực lân cận. Theo suy đoán của nàng, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không chắc chắn có một mối quan hệ nào đó, nếu có thể tìm được mấu chốt bên trong, chắc chắn sẽ có ích nhiều cho chuyến cứu người lần này của các nàng. Đi một vòng đại khái, Bách Linh không có hành động gì lớn lao, bởi vì nàng phát hiện có người đang giám thị nàng.

Giây lát, Bách Linh rời đi. Để có thể thoát khỏi người giám thị, nàng bay lên không trung, từ trên không nhìn xuống khu vực có thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không. Theo quan sát của Bách Linh, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không lân cận nhau, tuy nhìn không có đường ranh giới rõ ràng (bởi vì Kính Ảo thời không ẩn mình kín đáo), nhưng nói đại thể, cả hai vừa hay tọa lạc ở trung tâm một thung lũng bằng phẳng bốn bề có núi vây lại.

Thành Hắc Ám lơ lửng giữa không trung, trên đỉnh đầu hào quang như ban ngày, trong khu vực đen ngòm tỏ ra vô cùng chói mắt, động lực của nó đến từ chỗ nào? Kính Ảo thời không ẩn mình trong hư không, nó làm thế nào để không hiện hình ra rõ ràng. Hai nơi này một sáng một tối, một cương một nhu, tương phản đối nghịch đã vài ngàn năm rồi, đây là bản tính trời sinh hay còn có nguyên nhân khác? Chuyện này, Bách Linh đều thấy rất khả nghi, nhưng nàng nhất thời lại không tìm được lời giải thích hợp lý.

Lơ lửng trên bầu trời, Bách Linh yên lặng suy xét. Trong lúc lơ đãng, nàng lại ngửng đầu nhìn lên không trung đen ngòm, trong lòng nghĩ đến đó là đen tối chưa biết ở xa xa kia hay là một thứ nào đó không thấy được đã ngăn cách tầm nhìn. Loại ý niệm này hiện lên trong đầu của nàng chỉ thoáng qua, nhưng ý niệm không tầm thường này của nàng khiến nàng chú ý. Bay lên cao, Bách Linh liên tục tăng độ cao, khi đến cao độ ước chừng bốn trăm trượng liền bị một luồng sức mạnh trói buộc vô hình áp chế mạnh mẽ. Bách Linh thử cố vượt qua nhưng kết quả khiến nàng kinh khiếp, luồng sức mạnh này to lớn vô cùng, chỉ bằng sức lực cá nhân nàng thì vẫn không cách nào lay chuyển được.

Bất đắc dĩ, Bách Linh bỏ việc tiếp tục thăm dò, nhưng đúng lúc này, trên không trung đen ngòm đột nhiên lóe lên một tia sáng nhạt, chớp mắt đã không còn thấy. Bách Linh hơi vui, triển khai linh thức toàn lực thăm dò, nhưng chờ đợi rất lâu cũng không có chút hồi âm. Lúc này, trên đầu Bách Linh hào quang lóe lên, Ngũ Thải Tiên Lan tự động bay ra, di động chầm chậm trên không trung đen ngòm, hơn nữa còn phát ra một chùm ánh sáng màu xanh lam thẫm chiếu rọi quanh đó.

Nhờ vào ánh sáng yếu ớt này, Bách Linh phát hiện khu vực vốn đen ngòm không thấy gì, lại lộ ra vô số dày đặc những ký hiệu do bụi đen tạo thành, bao trùm toàn bộ tầng không trung. Thấy vậy, Bách Linh vô cùng kinh khiếp. Nếu như suy đoán không sai, cái gọi là Song Cực Thiên này thực ra là một thế giới tương đối kín mít. Người thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không vài ngàn năm nay vẫn luôn bị vây vào bên trong, căn bản không cách nào ra ngoài. Nếu như quả thật như vậy, sự có mặt của bọn họ thì còn ý nghĩa gì đây? Tại sao lại vĩnh viễn bất biến, bất tử bất diệt?

Trong lúc suy tư, Ngũ Thải Tiên Lan bay về trên đầu của Bách Linh, mọi thứ liền khôi phục lại như thường. Nhẹ nhàng hạ xuống, Bách Linh suy nghĩ đầy tâm sự, khi sắp hạ xuống mặt đất, một luồng khí tức khác thường đột nhiên truyền đến khiến tâm thần Bách Linh chấn động. Trong sát na, Bách Linh do phản xạ có điều kiện liền bắn mình lên không, toàn thân ánh sáng lưu chuyển, phát xuất một kết giới phòng ngự rọi chiếu quanh đó. Đồng thời, đôi mắt đẹp của Bách Linh đảo tròn truy tìm nguồn gốc của luồng khí tức đó. Khi đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Bách Linh la lên một tiếng thất thanh.

Thật ra vào thời khắc đó, Bách Linh phát hiện được chuyện nào đây?

- Sư nương, sao người chỉ một mình đến đây, sư phụ đâu rồi?

Trong lúc đi xuyên qua đường hầm, Hải Nữ hiếu kỳ cất tiếng hỏi. Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đáp:

- Lần này mọi người đến đến cả, nhưng giữa đường đi lạc nhau. Ngoài ra, sư công của con cũng bị cuốn vào trong này, trước mắt còn chưa biết tung tích thế nào.

Hải Nữ kinh ngạc nói:

- Sư công không biết pháp thuật, có khả năng rất nguy hiểm, chúng ta trước mắt hãy đi tìm sư công về đã rồi mới đi tìm mấy người sư phụ, sư thúc.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Muốn tìm người, trước hết chúng ta phải hiểu rõ tình hình nơi này. Bây giờ trước hết chúng ta đi thành Hắc Ám thám thính tin tức nơi đó trước.

Hải Nữ nghe vậy nũng nịu trả lời:

- Mấy người quái dị kia thật là xấu, không ngờ lừa con, chúng ta trước hết quay về giáo huấn bọn họ.

Trương Ngạo Tuyết cười nói:

- Đây là kinh nghiệm, sau này con phải để tâm nhiều hơn.

Hải Nữ đỏ mặt, không vui nói:

- Vâng, Mộng Dao biết rồi.

Rời khỏi đường hầm, thành Hắc Ám phía trước như một hạt minh châu trong đêm tối, lập tức đập vào mắt của hai người. Hải Nữ vẻ mặt kinh ngạc, hưng phấn nói:

- Thật là xinh đẹp, quả thật quá thần kỳ rồi.

Trương Ngạo Tuyết hơi bình tĩnh hơn, cau mày nói:

- Mộng Dao, con xem thành Hắc Ám có phải giống hệt như tình hình đã thấy trong Ảo Bích U Ảnh không?

Hải Nữ gật ngay, cười nói:

- Đúng thế, giống nhau như đúc, quả là quá đẹp.

Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nói:

- Cổ nhân có nói, cái gì càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Câu này tuy là có phần phiến diện nhưng vào lúc này cũng không phải là không hợp lý.

Hải Nữ sau khi hưng phấn đã bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi:

- Nguy hiểm? Vì sao vậy?

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Bởi vì đây là thành Hắc Ám. Câu này bây giờ con nghe có lẽ không hiểu, nhưng có một số thứ con phải tự mình đi lĩnh hội. Đi thôi. Đi tìm sư công của con.

Ngự kiếm bay lên không trung, tiến nhanh như tên bắn. Trương Ngạo Tuyết nhờ vào sức mạnh thần kỳ của Tử Ảnh thần kiếm truy tìm khí tức còn lưu lại của Lục Văn Vũ bay thẳng đến thành Hắc Ám.

Một lúc sau, Trương Ngạo Tuyết mang Hải Nữ đến khu vực có ánh sáng quanh thành Hắc Ám, lại đột nhiên phát hiện hai luồng khí tức tương phản hẳn nhau đang nhanh chóng đến gần. Dừng lại, Trương Ngạo Tuyết ra dấu cho Hải Nữ cẩn thận, hơn nữa còn bố trí lưới sáng phòng ngự quanh mình. Sau đó, trước mắt ánh sáng lóe lên, xuất hiện hai bóng người một xanh một đỏ. Hiếu kỳ nhìn hai người này, Hải Nữ từ phía sau lưng Trương Ngạo Tuyết thò đầu ra hỏi:

- Các ngươi là ai?

Người bên trái toàn thân rực ánh sáng đỏ phấn trả lời:

- Ta là Tam hiệu đặc sứ, một trong ba đại đặc sứ của thành Hắc Ám, phụng mệnh thành chủ đặc biệt đến đây mời hai vị đi đến thành Hắc Ám.

Phía bên phải, bóng người toàn thân ánh xanh lục nói:

- Ta là một trong tám đại thần sứ của Kính Ảo thời không, phụng lệnh của kính chủ mời hai vị tập trung đến Kính Ảo thời không.

Trương Ngạo Tuyết nhìn hai người, điềm nhiên đáp:

- Hai vị đồng thời đến đây, ta phải cự tuyệt hay là đáp ứng người nào đây?

Tam hiệu đặc sứ giành nói trước:

- Hai vị tốt nhất theo ta đến thành Hắc Ám, bởi vì thành chủ biết tin tức của Lục Vân.

Bóng xanh lục thẫm nói theo:

- Kính chủ của chúng ta biết được tin tức của Bách Linh.

Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ tinh thần chấn động, nghe qua có tin tức của Lục Vân và Bách Linh, lập tức vô cùng hưng phấn. Nhưng hiện nay bên nào cũng có chỗ dựa vào, phải đi thế nào đây? Suy xét một lúc, Trương Ngạo Tuyết nói:

- Nếu như hai bên đều có chuyện ta muốn biết, thế thì ta sẽ đi cả hai bên. Chẳng qua là thứ tự trước sau ...

Thấy Trương Ngạo Tuyết dừng lại không nói, Tam hiệu đặc sứ lên tiếng:

- Thành Hắc Ám ngay trước mặt, tự nhiên là đi bản thành trước.

Bóng xanh lục thẫm nói:

- Kính Ảo thời không và thành Hắc Ám chỉ cách nhau một đường tơ, cự ly như nhau. Lại thêm chúng ta cùng là nữ tính, cô chắc phải tin tưởng chúng ta.

Tam hiệu đặc sứ nói:

- Giới tính không quan hệ đến đại cục. Thành chủ của chúng ta rất có thành ý.

Kính Ảo thần sứ nói:

- Kính chủ của chúng ta cũng đầy thành ý.

Thấy hai người tranh luận không ngừng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

- Được rồi, ý các vị ta đã hiểu rõ, bây giờ ta quyết định trước hết đi Kính Ảo thời không rồi sau đó mới đi thành Hắc Ám.

Tam hiệu đặc sứ không nói, chăm chú nhìn Trương Ngạo Tuyết giây lát rồi khẽ nói:

- Như vậy, ta xin cáo lui trước, thành Hắc Ám lúc nào cũng hoan nghênh hai vị.

Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên gật đầu, đưa mắt tiễn hắn đi xa rồi sau đó dẫn Hải Nữ đi theo Kính Ảo thần sứ.

Kính Ảo thời không, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ sau khi đã được thưởng thức kính thành như mộng ảo rồi, liền được gặp kính chủ Ảo Ảnh. Hai bên sau khi thông qua danh tính rồi, Ảo Ảnh cười nói:

- Hai vị mới lần đầu đến đây, không biết có cảm giác thế nào?

Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đáp:

- Cảm giác rất mới lạ, cũng rất kinh ngạc.

Ảo Ảnh trả lời:

- Thế hai vị có suy nghĩ qua sẽ ở lại Kính Ảo thời không hỗ trợ chúng ta đánh với thành Hắc Ám?

Trương Ngạo Tuyết nhìn bà ta, trầm ngâm đáp:

- Ý của kính chủ chúng ta hiểu rõ, nhưng chúng ta không thuộc về thế giới này, đến đây bất quá cũng chỉ để tìm thân nhân bị thất lạc. Nếu như lại nhúng tay vào, điều này dường như có phần không hay.

Kính chủ cười trả lời:

- Ta biết các vị đến từ thế giới khác, nhưng các vị đến đây là có mục đích của mình. Chỉ cần chúng ta hai bên hợp tác, ta có thể đảm bảo các vị sẽ như ý nguyện trở về.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, vẻ bình thản nói:

- Nghĩ khi đến thành Hắc Ám, chúng ta chắc cũng nghe tương tự như vậy.

Kính chủ Ảo Ảnh giọng chợt lạnh lại, không vui vẻ trả lời:

- Hai vị đang nghi ngờ thành ý và thực lực của chúng ta?

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Không, chúng ta chỉ không muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai bên các vị. Trong thế giới này, với hai thế lực của các vị, nếu như những người đi cùng với ta đồng ý theo thành Hắc Ám, chúng ta chẳng phải là gà nhà bôi mặt đấu nhau sao?

Ảo Ảnh nghe vậy, trầm tư giây lát rồi hỏi:

- Cô muốn ta tìm các bạn đi cùng với mình để mọi người cùng nhau thương nghị rồi mới có thể đồng ý được phải không?

Trương Ngạo Tuyết không đáp mà hỏi ngược lại:

- Kính chủ không thấy yêu cầu này của ta là rất hợp tình hợp lý sao?

Ảo Ảnh đáp:

- Từ góc độ bình thường thì đúng là rất hợp lý. Nhưng từ góc độ hiện thực, thì lại không hợp lý rồi. Ta muốn mời hai vị đến đây là hy vọng hai vị hợp tác với ta, như vậy cho dù người của cô ở trong thành Hắc Ám, các vị cũng có thể ngầm liên lạc, dùng kế phản gián như vậy không phải càng tốt hơn chăng?

Trương Ngạo Tuyết cười nói:

- Chiêu binh bất yếm trá này của kính chủ nghe ra rất hay, nhưng kính chủ có thể khẳng định chắc chắn là người nhà ta sẽ nghe theo lời ta hay là ta sẽ nghe theo bọn họ, bán đứng các vị đây?

Ảo Ảnh không nói, rất lâu sau mới cười trả lời:

- Hợp tác lẫn nhau, mọi người tự nhiên phải tín nhiệm lẫn nhau. Còn một số phương pháp đề phòng thì đến lúc đó có thể thương nghị được.

Thấy bà ta nói như vậy, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu suy xét, hôm nay phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Hải Nữ nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, cánh tay bé nhỏ kéo y phục của nàng, khuôn mặt trắng như ngọc nở nụ cười ngây thơ. Đối với những loại thần bí của Kính Ảo thời không, Hải Nữ trong lòng hết sức tò mò, nhưng lần này đến đây, Trương Ngạo Tuyết đã ngầm dặn, không cho cô bé thể hiện thân phận quá mức của mình, vì thế Hải Nữ từ đầu đến cuối đều cố gắng kiềm chế bản thân, tận hết sức đóng vai ngây thơ không biết gì cả. Lúc này, Hải Nữ đột nhiên kéo tay áo của Trương Ngạo Tuyết, reo lên:

- Sư nương, Hải Nữ nhớ sư phụ rồi, chúng ta đi tìm sư phụ đi.

Trương Ngạo Tuyết quay đầu liếc cô bé một cái, trong đầu lóe lên ý nghĩ, khẽ nói:

- Mộng Dao à, con không thấy nơi này chơi vui sao, nếu không con trước hết lưu lại nơi này, đợi ta tìm được sư phụ của con rồi mới quay lại hội họp với con.

Hải Nữ không đồng ý đáp:

- Không được, con phải theo sư nương cùng nhau đi tìm sư phụ, con không muốn ở lại nơi này.

Trương Ngạo Tuyết hơi cau mày, bất đắc dĩ nói với Ảo Ảnh:

- Kính chủ, xem ra chuyện hợp tác sau này hãy nói tiếp.

Ảo Ảnh cố lưu lại:

- Thực ra chuyện tìm người chúng ta sẽ dễ làm hơn các vị. Thay vì các vị đi bôn ba khắp nơi, chi bằng để ta phái người mời bạn của các vị đến đây, như vậy lại nhanh hơn một chút.

Trương Ngạo Tuyết chần chừ trả lời:

- Trước đây ta còn đáp ứng đi thành Hắc Ám một chuyến, nếu như ở tạm nơi này thì chẳng phải đã nuốt lời sao?

Ảo Ảnh cười trả lời:

- Cô không hề nói lúc nào sẽ đi, chậm một chút thì có quan hệ gì.

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Nếu như kính chủ đã nói như vậy, thế thì chúng ta tạm thời lưu lại ở đây, bất quá kính chủ phải cho ta một kỳ hạn, khi nào có thể tìm được người, quá thời hạn nếu không tìm được bạn của ta, đến lúc đó ta chỉ có thể tự mình đi tìm kiếm mà thôi.

Thấy Trương Ngạo Tuyết đồng ý ở lại, Ảo Ảnh rất cao hứng cười trả lời:

- Như vậy được rồi, chúng ta cứ lấy một ngày làm hạn định.

Hải Nữ không hiểu nói:

- Một ngày nơi này lâu mau thế nào?

Ảo Ảnh cười trả lời:

- Song Cực Thiên tuy vĩnh viễn đen tối, nhưng chúng ta cũng có phương thức tính giờ. Trong Kính Ảo thời không, có một mặt kính thời gian, bên trên có một chùm ánh đỏ, nó xoay một vòng là một ngày.

Hải Nữ kinh ngạc nói:

- Thần kỳ như vậy sao, ở nơi nào, ta phải đi xem mới được.

Ảo Ảnh cười trả lời:

- Được, ta dẫn các vị đi xem thế nào.

Nói rồi hai tay múa lên nhè nhẹ, hoàn cảnh chung quanh đột nhiên biến đổi, ba người liền ở trên một mặt gương bằng như lòng bàn tay, dưới chân là một vùng trắng bạc, phía trước có một mặt gương dựng đứng. Nhìn cẩn thận, mặt gương đó ở giữa có một chùm ánh đỏ mảnh mai đang chầm chậm di chuyện, tần suất đều đều.

Hải Nữ thấy kính này, lập tức hoan hô vỗ tay, tiến lên tới trước mặt gương chuyển động vòng quanh không ngừng, miệng phát ra những tiếng cười duyên dễ nghe. Trương Ngạo Tuyết đứng song đôi với Ảo Ảnh, mỉm cười nhìn Hải Nữ khẽ nói:

- Khiến kính chủ phải chê cười.

Ảo Ảnh đáp:

- Trẻ con như vậy thấy vật gì cũng đều cảm thấy hứng thú.

Trương Ngạo Tuyết không đáp, chờ Hải Nữ chơi đùa một lúc rồi kêu cô bé lại, hai người theo Ảo Ảnh rời khỏi nơi đó.

Dàn xếp ổn thỏa hai người Trương Ngạo Tuyết, Ảo Ảnh hạ lệnh truy tìm toàn diện những người khác, nhất định chỉ trong một ngày phải mang Lục Vân, Bách Linh, Thương Nguyệt mấy người về đầy đủ. Lúc đó, chỉ cần bọn họ đều đến Kính Ảo thời không rồi, việc hợp tác liền nắm chắc trong tay, thế giằng co đối địch vài ngàn năm cũng phải thay đổi. Nghĩ đến đây, Ảo Ảnh không nhịn được đắc ý, miệng phát cười vang.

Cũng đúng lúc đó, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ được đệ tử Kính Ảo thời không hướng dẫn, vừa tham quan các loại huyền bí của kính thành, vừa ngầm trao đổi tin tức.

- Sư nương, trên người kính chủ đó có một luồng tà khí rất yếu ớt.

Trương Ngạo Tuyết trong lòng kinh ngạc, truyền âm hỏi lại:

- Con khẳng định không? Tử Ảnh thần kiếm của ta sao lại không hề cảm ứng được chút tà khí nào cả, lẽ nào con bị lầm lẫn?

Hải Nữ truyền âm:

- Không thể nào sai, khi con lần đầu gặp bà ta, Ngọc Hồ Điệp trên đầu liền hơi chấn động, Như Ý hoàn được sư phụ tặng đeo trên cổ con cũng phát xuất cảnh cáo.

Trương Ngạo Tuyết chìm vào trầm tư, một lúc sau mới nói:

- Với suy đoán của ta, con có thể cảm ứng được tà khí trên người của bà ta, chắc có liên quan đến Ngọc Hồ Điệp trên đầu của con. Vật này đối với chúng ta là một loại linh dị, nhưng đối với thế giới này lại là một loại linh thú, nó có một số những bí mật mà chúng ta còn chưa biết được.

Hải Nữ tán đồng:

- Sư nương nói đúng, chắc có liên quan đến Ngọc Hồ Điệp của con. Bởi vì khi đối mặt với kính thời gian, con cũng cảm ứng được một sự quỷ dị không mô tả được, dường như mặt kính đó hoàn toàn không đơn giản như bề mặt của nó, nhưng tình hình thực tế thế nào con lại không rõ lắm.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Đừng gấp, chúng ta quan sát thêm nữa, tự nhiên sẽ giải mở được những mơ hồ trong lòng.

Hải Nữ cười đáp:

- Sư nương yên tâm, cho dù nơi này thần bí hơn nữa, chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng ra. Nếu như sư công bị bọn họ bắt đi, đến lúc đó chúng ta trước hết cứu sư công, sau đó mới hủy diệt nơi này.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, không nói nhiều, dẫn Hải Nữ tham quan kính thành.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-971)