← Ch.490 | Ch.492 → |
Lúc đó, Dao Quang phát xuất tiếng cảnh cáo, trầm giọng nói:
- Chính là Thiên Tàm, hắn lại đến đây, còn dẫn theo một địch nhân rất mạnh khác nữa.
Mẫu Đơn vẻ mặt nặng nề, lo lắng vô cùng lên tiếng:
- Thiên Tàm đi rồi quay lại, tất nhiên phải nắm vững vài phần, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không in bước chân lên vết xe cũ.
Lúc này, Tỏa Hồn cũng cảm ứng được khí tức từ phương xa, cười to nói:
- Tân Nguyệt, cường địch đến gần rồi, ta xem ngươi lần này đối phó như thế nào?
Tân Nguyệt không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn bóng hình phương xa, vẻ mặt biến ảo bất định. Từ chân trời, bốn bóng người bắn đến như bay, đi trước là một người toàn thân hiện lên ánh trắng, là một lão già râu tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén mà tàn khốc, mơ hồ toát ra vài phần tàn nhẫn. Theo sau lão già có ba người, chính là Thiên Tàm, Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử.
Nhìn kỹ người đến, Dao Quang vẻ mặt hơi biến, vọt miệng thốt lên:
- Mọi người cẩn thận, người đi đầu tu vi kinh người.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt ưu tư, khẽ nói:
- Dao Quang, đệ có nắm vững ứng phó được người này không?
Dao Quang chần chừ giây lát, lắc đầu trả lời:
- Đệ cũng không biết, đây là địch nhân đầu tiên khiến đệ không cách nào nhìn thấu được.
Câu này vừa nói ra, mọi người vẻ mặt biến hẳn, ai cũng toát ra một chút bất an.
Bên này, Tỏa Hồn lúc này cũng để ý đến địch nhân vừa đến, đối với Thiên Tàm lão tổ dẫn đầu cũng hơi kinh ngạc, mơ hồ có cảm giác không thích. Tân Nguyệt vẻ mặt không đổi, yên lặng đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo như một thanh đao bén toát ra vài phần ý nghĩ bài xích trong lòng. Từ xa đến gần, Thiên Tàm lão tổ dừng lại trước mặt Tân nguyệt, ánh mắt quét qua hai thanh thần kiếm trong tay của Tân Nguyệt, sau đó chuyển sang nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Thiên Lân.
Thiên Tàm im lặng tiếng lên, khẽ nói:
- Tổ phụ, chính là người này.
Thiên Tàm lão tổ gật nhẹ, tán thưởng:
- Tốt, làm không tệ, đáng được khen ngợi.
Thiên Tàm có phần cao hứng cười nói:
- Chỉ cần chúng ta đoạt được Thiên Lân, nguyện vọng chúng ta có thể thành hiện thực.
Thiên Tàm lão tổ tự phụ bật cười, hơi cuồng vọng nói:
- Chỉ bằng những người này đây thì căn bản không đáng để nhắc tới.
Thiên Tàm gật đầu xác nhận, Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử lại hơi có phần hoài nghi nhưng không hề lộ ra rõ ràng.
Tân Nguyệt chăm chú nhìn Thiên Tàm lão tổ, ánh mắt có phần kỳ dị, trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng nói:
- Khí tức của ngươi rất quen thuộc.
Thiên Tàm lão tổ cười lạnh đáp:
- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi còn ngại gì mà không suy đoán lai lịch của ta.
Tân Nguyệt ánh mắt hơi động, phân tích:
- Thiên Tàm gọi ngươi là tổ phụ, cho thấy ngươi cũng xuất thân từ tộc Thiên Tàm. Theo hiểu biết của chúng ta, tộc Thiên Tàm vô cùng hiếm thấy, duy nhất khiến người đời phải chú ý chỉ có một người, chính là Thiên Tàm lão tổ hơn ba ngàn năm trước tung hoành Băng Nguyên trong tám trăm năm, được xưng tụng là vô địch, ngươi chắc là người này rồi.
Thiên Tàm lão tổ hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại:
- Tại sao thấy được vậy?
Tân Nguyệt đáp:
- Ngươi năm xưa bị tiên tổ Đằng Long cốc phong ấn, trải qua vài ngàn năm cũng không cách nào thoát khỏi được. Hiện nay, Thiên Tàm một năm trước đã xuất thế rồi, cũng từng đi đến chỗ ngươi bị phong ấn, muốn nghĩ cách cứu thoát ngươi ra, đáng tiếc lại không được như ý. Lần này, Băng Nguyên gặp phải kiếp nạn to lớn, Thái Huyền Hỏa Quy đột nhiên xuất hiện, phá hủy mọi chuyện Băng Nguyên, cũng phá vỡ phong ấn cho ngươi. Trước đây, Thiên Tàm đã từng đến đây đánh lén, nhưng vào lúc quan trọng thì hắn đột nhiên bỏ đi. Lúc đó, chúng ta không ai hiểu được, nhưng hiện nay thấy ngươi xuất hiện ở đây, mọi vấn đề đều giải quyết dễ dàng.
Nghe xong những lời này, Thiên Tàm lão tổ thản nhiên đáp:
- Không sai, lão phu chính là Thiên Tàm lão tổ, nha đầu ngươi rất tài trí.
Câu này vừa nói ra, Vũ Điệp lập tức la lên thất thanh, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết mấy người cũng biến sắc, rõ ràng cái tên Thiên Tàm lão tổ không thể bỏ qua dễ dàng được. Tân Nguyệt có phần bình tĩnh, thản nhiên nhìn Thiên Tàm lão tổ, trong lòng suy xét đối sách thế nào. Phân tích tình hình trước mắt, phía Tân Nguyệt có phần bất lợi, ở đây có năm địch nhân, đều là hạng không hề tầm thường, đặc biệt là Thiên Tàm lão tổ, thực lực của lão mạnh mẽ đến mức độ thế nào, lúc này ai cũng không hề biết được.
Muốn ứng phó tình hình này, phương thức tốt nhất chính là né tránh. Nhưng hiện thực lại không cho phép, mấy người Tân Nguyệt chỉ còn cách phản kích mà thôi. Cuộc chiến này quan hệ đến an nguy của mọi người, quan hệ đến sinh tử của Thiên Lân, chỉ cần nắm không chắc sẽ khiến nỗ lực của mọi người trôi theo dòng nước. Nghĩ đến đây, trong lòng Tân Nguyệt dâng lên áp lực, sau khi trầm ngâm một lúc liền cất tiếng hỏi:
- Thiên Tàm lão tổ, lão đến nơi này cũng vì Thiên Lân phải không?
Thiên Tàm lão tổ ngạo nghễ đáp lại:
- Không sai, các ngươi nếu thức thời thì hãy giao thi thể Thiên Lân cho ta, bằng không thì đến lúc đó đừng trách ta vô tình.
Tân Nguyệt vẻ mặt không trắng lạnh, vẻ vô tình hỏi lại:
- Không còn một thay đổi nào khác?
Thiên Tàm lão tổ hừ giọng đáp:
- Lão tổ nói rồi là làm, từ trước đến giờ chưa nói lại. Các ngươi tốt nhất hãy suy xét cho cẩn thận, ta cho các ngươi thời gian một nén hương, chớ để sau này lại hối hận.
Tân Nguyệt ánh mắt hơi lạnh lại, liếc Tỏa Hồn, hờ hững nói:
- Còn ngươi thì sao? Cũng dự tính cướp đoạt Thiên Lân với Thiên Tàm lão tổ?
Tỏa Hồn ngầm mắng một tiếng, trả lời lại:
- Ta như vậy cũng không có sức mà tranh đoạt, nhưng lại muốn xem kết quả của các ngươi thế nào.
Tân Nguyệt hừ lạnh đáp:
- Hậu họa cũng như nhau, ngươi tốt nhất suy xét cho cẩn thận, chớ để trò hay cũng không thấy được lại thêm gánh nặng vào mình.
Dứt lời, Tân Nguyệt lóe lên lùi về đến bên mọi người, cùng nhau thương nghị đối sách.
Lần này, Thiên Tàm lão tổ phá đất xuất hiện liền đến nơi này, tuy không biết vì sao phải cướp đoạt cho được thi thể Thiên Lân, nhưng sự xuất hiện của lão ta lại khiến cho Tân Nguyệt, Dao Quang, Mẫu Đơn mấy người thêm áp lực lớn lao, khiến tình thế trở thành bất lợi vô cùng. Đương nhiên, chuyện này vốn cũng nằm trong dự tính, mấy người Tân Nguyệt đã sớm chuẩn bị, nhưng thân phận của Thiên Tàm lão tổ lại vượt ngoài dự tính.
Tiếp theo, giao chiến giữa hai bên ở thế không thể tránh được, kết cục cuối cùng như thế nào, sẽ quan hệ chặt chẽ đến cuộc đời của những người này. Lúc đó, mấy người Tân Nguyệt có thể chống lại được Thiên Tàm lão tổ, có thể đạt được thắng lợi của cuộc chiến đấu này hay không, lúc này ai cũng không biết được. Chỉ có một khả năng duy nhất có thể khẳng định, mấy người Tân Nguyệt sẽ không chịu thua, bọn họ sẽ chiến đấu đến cuối cùng.
Băng Nguyên rộng lớn yên lặng không một tiếng động, khiến cho người ta bị áp chế. Từng phiến từng phiến hoa tuyết dừng lại giữa không trung hệt như những tinh linh trắng như tuyết đang nhìn xuống mặt đất dưới chân. Lơ lửng giữa không trung, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ dị, sau khi trầm ngâm rất lâu rồi đột nhiên đưa tay thu lấy một phiến hoa tuyết, yên lặng nhìn nó.
- Sự thánh khiết của ngươi không che phủ được tội nghiệt của thế gian, cái thuộc về nhân thế thì ngươi hà tất phải che giấu đi làm gì?
Thanh âm nhàn nhạt được Triệu Ngọc Thanh phát ra khiến những người ở đó nghe vậy cảm thấy hơi nghi hoặc, không hiểu rõ được ý tứ của câu này.
- Sư huynh, muội từ trước đến giờ chưa từng thấy huynh như vậy, thật ra đã phát sinh chuyện nào rồi?
Mang theo tâm tình có mấy phần nặng nề, Phương Mộng Như khẽ hỏi lại. Triệu Ngọc Thanh khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười phức tạp, ánh mắt chăm chú nhìn lên trời, vẻ mặt ảm đạm đáp:
- Ta chỉ bất nhẫn khi nhìn thấy những chuyện sắp sửa xảy ra ...
Tay phải phất lên, Triệu Ngọc Thanh lơ đãng phẩy tay, lòng bàn tay ánh ngọc lấp lánh phát xuất một luồng sức hút không tên chớp mắt đã kéo những bông hoa tuyết đang ngừng lại đó chuyển động trở lại, khiến chúng ào ào bay đến trên bàn tay của Triệu Ngọc Thanh.
Cảnh tượng đó có phần quỷ dị, cả bầu trời có ngàn vạn bông hoa tuyết đang chen chúc xông đến, hệt như vừa phá vỡ một thế giới, hình thành trước mặt mọi người một không gian vặn vẹo, lập tức hiện ra một bóng người. Nhìn cẩn thận, đó là một người đàn ông trung niên áo đỏ, trên lưng mang một cái mai rùa màu đỏ tía, tướng mạo xấu xí lại có khí thế tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén tàn khốc vô tình, khiến cho người ta cảm thấy bất an vô cùng.
Chăm chú nhìn người này, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, tay phải nâng lên đột nhiên phẩy ra ngoài, những đóa hoa tuyết hội tụ lại tự nhiên tan ra, mọi thứ lại trở thành như trước kia. Bốn bề, mọi người đều nhìn người đàn ông trung niên áo đỏ kia, ai nấy tự suy đoán lai lịch của y, vẻ mặt không hề giống nhau. Đối với Ngũ Sắc Thiên vực, Bạch Đầu Thiên Ông khi vừa thấy người đàn ông trung niên áo đỏ thì la lên thất thanh, đáy mắt hiện lên một sự khiếp hãi, phảng phất thấy một chuyện gì đó đáng sợ.
Xà Ma tâm thần thất kinh, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Sợ cái gì mà sợ, Đằng Long cốc còn chưa hề sợ, chúng ta chẳng lẽ còn sợ sao?
Bạch Đầu Thiên Ông kinh hãi vô cùng, run rẩy nói:
- Hắn ... hắn ... là ... là ...
Lam Phát Ngân Tôn cau mày nói:
- Là ai?
Bạch Đầu Thiên Ông thần sắc biến ảo, chần chừ rồi lúc lắc đầu, cuối cùng không hề nói ra lai lịch của người đàn ông trung niên áo đỏ. Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn Bạch Đầu Thiên Ông một lúc, có phần lĩnh ngộ, hai môi run rẩy một hồi, nhưng lại không hề nói tiếng nào.
Phía Đằng Long cốc, Phương Mộng Như khi nhìn rõ dung mạo của người đàn ông trung niên rồi, trong lòng lập tức nổi lên ý nghĩ, vọt miệng nói:
- Sư huynh, hắn lẽ nào là ... là ...
Gật khẽ, Triệu Ngọc Thanh nghiêm mặt đáp:
- Không sai, hắn chính là Thái Huyền Hỏa Quy, là kẻ địch truyền đời của Đằng Long cốc.
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt kinh hãi chấn động, cho dù là Ngũ Sắc Thiên Vực, Ứng Thiên Cừu hay mấy người Lâm Phàm đều vô cùng kinh hãi trước thân phận của người đàn ông trung niên áo đỏ.
Khẽ hừ một tiếng, Thái Huyền hỏa Quy nói như sấm sét, chấn động cả trời đất, vòng quanh một vòng liền hất cho mọi người thân thể lắc lư, vẻ mặt toát ra sự kinh khiếp. Triệu Ngọc Thanh cau mày, trầm giọng nói:
- Ngàn năm trôi qua trong nháy mắt. Oán khí trong lòng của ngươi lại chưa hề mất đi chút nào.
Huyền Hỏa bật cười lạnh hệt như tiếng sấm, giọng như băng đáp:
- Chịu bụi trần vài ngàn năm chỉ vì đoạn cừu hận này, ta hiện nay phải thu lại mọi thứ thuộc về ta.
Triệu Ngọc Thanh khép hờ hai mắt, chất vấn:
- Bao gồm cả những tội nghiệt thuộc về ngươi?
Huyền Hỏa hai mắt trợn tròn, ngọn lửa ánh sáng đỏ rực phá không xông đến cùng với thanh âm lạnh lùng.
- Được làm vua, thua làm giặc, tội nghiệt chỉ thuộc về người thất bại.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, lòng bàn tay phải lóe lên ánh đỏ, bắn ra hai luồng sáng ảo hóa thành hai con rồng đón lấy ánh mắt của Huyền Hỏa. Lập tức, rồng bay gặp phải ngọn lửa ánh sáng, hai bên va chạm mãnh liệt, sau khi giằng co một lúc liền cùng hóa thành ánh sáng tuôn chảy tiêu tán trong gió.
Huyền Hỏa hơi kinh ngạc, hừ giọng nói:
- Thực lực không kém, chẳng trách dám nói như vậy với ta. Nhưng ngươi chỉ một mình, ngươi có thể thay đổi số mệnh nơi này sao?
Triệu Ngọc Thanh né tránh ánh mắt của Huyền Hỏa, giọng nghiêm túc đáp:
- Ý trời sớm định rồi, người khác nhau sẽ có vận mệnh khác nhau, ta không cần phải quá quan tâm.
Huyền Hỏa cười lạnh nói tiếp:
- Làm bộ làm tịch, ngươi cho là ngươi cố làm ra vẻ bình thản thì có thể che dấu được sự bất an và nóng nảy trong lòng sao?
Triệu Ngọc Thanh thản nhiên trả lời:
- Ta không có lòng dạ nào che dấu cả, lại cũng không sợ hãi. Đã là địch nhân truyền đời rồi, ta đã sớm có tâm lý chuẩn bị cho sự xuất hiện của ngày hôm nay.
Huyền Hỏa nghe vậy hơi không vui, bớt đi màu sắc thần bí thì cũng như bớt đi sức uy hiếp, điều này khiến cho khí thế y tạo ra lúc ban đầu thoáng cái đã tiêu tan đi nhiều. Huyền Hỏa vốn là người cao ngạo háo thắng, phong ấn vài ngàn năm không những không giảm bớt bá khí của y, ngược lại càng tăng thêm oán hận sâu đậm, khiến y có tâm lý hủy diệt đối với người đời.
Trước mắt, câu trả lời của Triệu Ngọc Thanh không hề nhường nhịn chút nào, dường như hoàn toàn không để y vào trong mắt, điều này chính là việc coi thường Huyền Hỏa không nghi ngờ gì nữa, lập tức khêu lên oán khí nhiều năm qua của Huyền Hỏa. Âm thầm đến gần, Huyền Hỏa khi vào trong phạm vi mười trượng, ánh mắt sắc bén giận dữ trừng Triệu Ngọc Thanh, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Nếu ngươi đã sớm chuẩn bị tâm lý, chắc hẳn biết đây là cơn tai ách không cách gì tránh khỏi. Bây giờ ngươi dự tính liều chết đánh một trận hay là ngoan ngoãn chịu mệnh đây?
← Ch. 490 | Ch. 492 → |