← Ch.533 | Ch.535 → |
Phần Thiên nghe vậy đột nhiên chấn động, rõ ràng thời khắc này ông ta mới ý thức được tin cái chết của Thiên Lân đại biểu cho hàm nghĩa như thế nào.
Lâm Vân Phong giận dữ rống lên một tiếng, điên cuồng nói:
- Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Khiếu Thiên và Dao Quang làm thế nào vậy? Bọn họ rõ ràng biết được thân phận của Thiên Lân mà còn để xảy ra chuyện như vậy.
Trần Ngọc Loan khổ sở nói:
- Bọn họ cũng không muốn như vậy, đây chính là ý trời trêu ngươi.
Lục Doanh vẻ mặt đau đớn, hận thù nói:
- Phái Cửu Hư thật đáng ghét, chúng ta phải tiêu diệt hết chúng để tế Thiên Lân.
Phần Thiên bật cười tang tóc, khổ sở nói:
- Báo thù là chuyện nhỏ, chúng ta phải báo cho Lục Vân như thế nào mới là chuyện quan trọng.
Hàn Ngọc Dương kinh hãi vô cùng, nghe xong câu nói của Phần Thiên, tâm tình rõ ràng hơi ổn định, nghi hoặc nói:
- Sự tích của Lục Vân năm xưa người đời đều biết, làm sao lại đột nhiên nảy ra một đứa con, chuyện này khiến người ta khó mà tin được!
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chuyện này chúng ta cũng không biết rõ, nhưng nghe Khiếu Thiên nói, Thiên Lân tinh thông Phật, Ma, Quỷ, Đạo, Nho pháp quyết năm phái, lớn lên giống hệt như Lục Vân, tuyệt đối là con trai của Lục Vân. Còn về mẹ của Thiên Lân, nghe nói tên là Điệp Mộng, nhưng đó chỉ là một cái tên giả, thân phận thực sự chúng ta không biết rõ được.
Lục Doanh nói:
- Trước đây Hải Nữ ở lại nơi này trong một khoảng thời gian, ta đã từng cẩn thận hỏi qua tình hình của Lục Vân đại ca, theo như Hải Nữ nói, Lục Vân toàn gia quy ẩn, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh làm bạn, nhưng hoàn toàn không có con cái. Diệp Tâm Nghi hiện nay cũng ở cùng với Lục Vân, nhưng cũng không có con cái gì cả.
Lâm Vân Phong nghe vậy sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Diệp Tâm Nghi cũng ở chung với Lục Vân?
Phần Thiên đáp:
- Đúng thế, chuyện này chúng ta cũng rất ngạc nhiên, sau một phen truy hỏi mới biết được, sư phụ của Lục Vân và sư phụ của Diệp Tâm Nghi đã từng là một bạn tình, lại thêm Lục Vân đã từng xóa đi mọi ký ức trong lòng Diệp Tâm Nghi có liên quan đến Kiếm Vô Trần, khiến cho Diệp Tâm Nghi yêu Lục Vân. Khi đó, Lục Vân hoàn toàn không muốn tiếp nhận Diệp Tâm Nghi, nhưng sau đó bọn họ gặp phải một chuyện quái lạ thần bí, sau khi trải qua một phen gian khổ, Diệp Tâm Nghi cuối cùng được Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh chấp nhận, năm người cùng nhau sinh sống.
Nghe những lời này, Lâm Vân Phong hơi bình tĩnh lại, Trần Ngọc Loan cuối cùng cũng hiểu được chuyện giữa Diệp Tâm Nghi và Lục Vân.
Tả Quân Vũ nghi hoặc nói:
- Nói như vậy, Thiên Lân không có khả năng là con của Lục Vân.
Trần Ngọc Loan nói:
- Ta tin tưởng vào nhãn quang của Khiếu Thiên và Dao Quang, bọn họ năm xưa cũng tính là rất quen thuộc với Lục Vân.
Hàn Ngọc Dương nhìn Lâm Vân Phong, hỏi lại:
- Lâm chưởng giáo, ông là đồng môn sư huynh đệ của Lục Vân, cá nhân ông thấy Thiên Lân có khả năng là con của Lục Vân hay không?
Lâm Vân Phong cau mày trầm tư, không khẳng định lắm trả lời:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, nếu như quả thật là con của Lục Vân, thế thì hai mươi năm trước Lục Vân tất nhiên đã phát sinh quan hệ với một nữ nhân nào đó. Theo ta biết được, Lục Vân năm xưa ngoại trừ yêu thương ba nữ nhân ra, dường như không có quan hệ thân cận đối với nữ nhân nào khác cả.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Tuy nói là như vậy, nhưng năm xưa Lục Vân đã từng nhiều lần một mình đi vào hiểm nguy, ai có thể khẳng định ở trong đó lại không phát sinh ra những chuyện bất ngờ nào cả?
Phần Thiên nói:
- Minh chủ suy đoán như vậy có lý nhất định.
Lục Doanh nói:
- Hiện nay bàn luận chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả, hay là chúng ta thương nghị qua, làm thế nào để báo thù cho Thiên Lân, làm thế nào để báo chuyện này cho Lục Vân.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Thực ra, ta lần này đến Đông hải chủ yếu nhất cũng chính là tìm Hải Nữ.
Lục Doanh kinh ngạc nói:
- Muội tìm Hải Nữ, chính là muốn nói cho nó biết chuyện liên quan đến Thiên Lân?
Trần Ngọc Loan khẽ than:
- Hiện nay, thi thể Thiên Lân còn ở Băng Nguyên, Dao Quang và Khiếu Thiên, lại thêm mấy người Tân Nguyệt đang toàn lực bảo vệ cho hắn, còn phải nỗ lực đến cuối cùng.
Lâm Vân Phong nghe vậy hứng khởi, hỏi tới:
- Câu này của muội là có ý gì?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Theo như Khiếu Thiên nói, có hai vị cao thủ đã từng dự báo Thiên Lân còn một tia hy vọng sống sót. Chỉ cần bọn họ có thể thủ giữ cho Thiên Lân trong ba ngày ba đêm, không để bất kỳ người nào tiếp xúc đến thi thể của Thiên Lân, Thiên Lân liền có khả năng xuất hiện kỳ tích. Đương nhiên, đây chỉ là một lời dự báo, đúng hay không thì ai cũng không cách nào khẳng định được. Vì thế chúng ta phải tìm cho được Hải Nữ, đem chuyện Thiên Lân nói cho nó biết, khiến nó đi mời Lục Vân ra mặt, xem thử có thể cứu sống được Thiên Lân hay không.
Câu này vừa nói ra, Lâm Vân Phong, Lục Doanh, Phần Thiên lập tức mừng rỡ, Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, đau thương trong lòng thoáng cái đã giảm bớt.
Nâng cao lại tinh thần, Lâm Vân Phong lập tức khôi phục lại bình tĩnh lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi tìm Hải Nữ, bảo nó nhanh chóng tìm ra Lục Vân để tiện cứu Thiên Lân.
Lục Doanh đáp:
- Hải Nữ đã rời khỏi Đông hải, trước mắt chính là đang đi vào trung tâm Tử hải, ở đó cũng không tiện cho chúng ta tiến vào.
Phần Thiên đáp:
- Tử hải vẫn luôn thần bí, ngoại trừ Lục Vân và mấy người Trương Ngạo Tuyết năm xưa tiến vào được, vài ngàn năm chưa từng có người ngoài đi vào. Lại thêm năm xưa khi Lục Vân rời đi, đã từng có lời nói trước, không đồng ý cho chúng ta tự tiện xâm nhập Tử hải, vì thế chúng ta chỉ có thể ở ngoài này chờ đợi.
Trần Ngọc Loan chần chừ nói:
- Nếu như trong thời gian ngắn thì không sao cả, nhưng nếu trong thời gian dài, chỉ sợ mọi thứ đều đã trễ rồi.
Lục Doanh nói:
- Hải Nữ rời khỏi Thủy Tinh cung đã từng nói với ta, muốn đi Tử hải làm chút chuyện, sẽ nhanh chóng quay lại, chắc chắn sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Nếu như vậy, chúng ta có thể làm cùng lúc hai việc, vừa phái người chờ ở đây, vừa đi Bắc hải, thương nghị những chuyện liên quan đến Băng Nguyên.
Trần Ngọc Loan nói:
- Theo như chúng ta hiểu được, tai ách Băng Nguyên chủ yếu đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực và Thái Huyền Hỏa Quy, cả hai phe đều thần bí, chúng ta còn chưa nắm vững được nhiều tin tức.
Hàn Ngọc Dương nghe vậy thất kinh vọt miệng nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy? Minh chủ có thể khẳng định là không sai lạc chứ?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Tin tức có thể tương đối tin tưởng được, không có lầm lẫn lớn. Cung chủ chừng như biết được một số chuyện có liên quan đến Thái Huyền Hỏa Quy?
Hàn Ngọc Dương vẻ mặt nặng nề, than thở:
- Theo ta biết được, Thái Huyền Hỏa Quy chính là thần thú thượng cổ, nắm trong tay năng lực điều khiển Địa Huyền Liệt Diễm, có thể phá hủy vạn vật thế gian, có thể nói là vị thần hủy diệt. Nếu như tai ách mà do người này khởi xuống, chắc chắn sẽ cuốn khắp thiên hạ tạo nên biết bao khốn khó khôn lường.
Lâm Vân Phong trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, tai ách Băng Nguyên lần này cũng không hề thua kém chút nào so với hai mươi năm trước rồi.
Phần Thiên đáp:
- Bình an đã hai mươi năm, cũng đến lúc phải hoạt động gân cốt một chút.
Trần Ngọc Loan khổ sở nói:
- Chỉ sợ lần này lại có rất nhiều người phải rời khỏi chúng ta vĩnh viễn.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta hay là hãy thương lượng qua, làm thế nào để phân phối nhân sự.
Lâm Vân Phong đáp:
- Phía Bắc hải có thể để hai vị cung chủ ra mặt, về phía Hải Nữ để ta và Trần minh chủ phụ trách, mọi người thấy như vậy có được không?
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Suy nghĩ của Lâm chưởng giáo rất tốt, nhưng để tránh phát sinh bất ngờ, ta thấy hay là để Quân Vũ đi cùng với hai người, tránh xảy ra những chuyện không đáng có.
Lục Doanh tán đồng:
- Cung chủ suy xét chu đáo, chuyện này xác định như vậy. Còn về phía Bắc hải, ta và cung chủ tự mình đi một chuyến, mọi người không cần phải lo lắng.
Phần Thiên nói:
- Đợi sau khi gặp được Hải Nữ rồi, minh chủ nhớ quay về nơi này, chúng ta phải thương nghị chu đáo, mọi người thống nhất hành động cũng có thể giúp đỡ nhau tốt hơn.
Trần Ngọc Loan gật khẽ, cùng Lâm Vân Phong, Tả Quân Vũ đứng lên rời đi. Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương cũng đứng dậy đưa tiễn, mãi đến ra ngoài Thủy Tinh cung hai bên mới chia tay từ biệt.
← Ch. 533 | Ch. 535 → |