Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 686

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 686: Nghênh chiến Tàm tổ - phần 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Lazada


Hoa Hồng bản tính lạnh lùng cao ngạo, thấy Thiên Tàm lão tổ làm ra bộ dạng tự cao tự đại, không khỏi châm chọc:

- Chỉ sợ ngươi có mạng đến mà không có mạng quay về.

Thiên Tàm lão tổ hừ giận một tiếng, âm lạnh nói:

- Chớ có mạnh miệng, chút nữa ai chết ai sống tự có kết cục.

Mẫu Đơn nhìn Thiên Tàm lão tổ, cười lạnh nói:

- Nghe nói ngươi năm xưa uy danh cực mạnh, không biết những người trước mắt này ngươi biết được mấy?

Thiên Tàm lão tổ quét mắt qua, hừ lạnh:

- Những người này ta còn chưa để mắt đến.

Mẫu Đơn bật cười kỳ dị, cất tiếng hỏi:

- Có phải vậy chăng? Chỉ sợ những người này cũng không hề để ngươi vào trong mắt.

Hắc Ma nghe vậy hừ lạnh một tiếng, quát lên:

- Chớ có ở đây mà khích bác ly gián, chúng ta hôm nay đến đây là nhắm vào các ngươi.

Mẫu Đơn lạnh lẽo đáp:

- Nếu như mục tiêu rõ ràng rồi, vì sao lại không ra tay giải quyết đi?

Hắc Ma hừ giọng trả lời:

- Chỉ mấy người phụ nữ các ngươi còn chưa cần phải nóng lòng.

Mẫu Đơn phản bác lại:

- Ta thấy ngươi chính là sợ người khác thừa cơ đánh lén, không dám ra tay mà thôi.

Hắc Ma bị nhìn rõ tim đen, thẹn quá hóa giận nói:

- Câm miệng, ta không động thủ bởi vì ta đang chờ Thiên Lân, chỉ cần tiểu tử đó xuất hiện, ta lập tức nghiền nát nó thành cám.

Mẫu Đơn nhìn Hắc Ma, trong ánh mắt toát ra vài phần lạnh lẽo, lãnh đạm nói:

- Thương thế của ngươi đã lành chưa? Dám ở đây càn rỡ như vậy.

Câu này vừa nói ra, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực và Thiên Tàm lão tổ đều chăm chú nhìn Hắc Ma, thăm dò tình trạng cơ thể lão ta. Hắc Ma vẻ mặt nặng nề, vừa thu lại khí tức, vừa phản bác:

- Muốn biết thì vì sao không ra tay thử xem?

Mẫu Đơn cười nhẹ đáp:

- Vì sao ta phải thử, chờ chút nữa sẽ tự động có người thử qua với ngươi. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, U Ảo Vũ Tiên kẻ thù không đội trời chung với ngươi cũng không hề chiếm được lợi thế chút nào. Bạch Vũ do hắn khổ luyện cả ngàn năm đã bị hủy diệt, thực lực bây giờ nhiều lắm cũng chỉ khoảng sáu bảy phần của thời kỳ cực đỉnh mà thôi, nói không chừng chưa bằng được ngươi. Còn lại Thiên Tàm lão tổ, lão cũng bị bất lợi năm xưa, trước bị bại trong tay của Tân Nguyệt, sau lại bị Thiên Lân cho nếm quả đắng, hiện nay cũng chỉ là cái xác không hồn, cố làm ra vẻ như vậy mà thôi.

- Câm miệng! Ngươi không ngờ còn dám nói loạn lung tung để hủy diệt danh dự của (lão tổ) ta!

Lời nói của Mẫu Đơn chọc giận U Ảo Vũ Tiên và Thiên Tàm lão tổ, khiến hai người đồng thời giận dữ mắng mỏ nàng.

Mẫu Đơn không hề để ý chút nào cả, hỏi ngược lại:

- Nếu như nói loạn lung tung, các ngươi hà tất phải nóng nảy như vậy? Cứ làm như Ma Ưng môn chủ nhà ngươi kìa, bị thương là bị thương rồi, hà tất phải che giấu làm gì?

Câu nói của Mẫu Đơn lộ ra một tin tức trọng yếu, đó là Hắc Ma, U Ảo Vũ Tiên, Thiên Tàm lão tổ đều đã bị thương không nhẹ, điều này chắc chắn đối với Ngũ Sắc Thiên Vực là một tin tức tốt lành vô cùng. Xà Ma trong lòng mừng thầm, liếc Bạch Đầu Thiên Ông, hai người đều lộ ra nụ cười mỉm hiểu ý, hoàn toàn không vội nhúng tay vào trong.

Thiên Tàm lão tổ giận dữ vô cùng, đối với Thiên Lân từ đó đến giờ chẳng được lợi lộc gì cả, còn phải hy sinh Thiên Tàm, trong lòng hận thù có thể suy đoán được thế nào. Hiện nay, Mẫu Đơn lạnh lẽo châm chọc, Thiên Tàm lão tổ làm sao có thể nuốt được cơn giận này, lập tức giận dữ rống to một tiếng, quát lên:

- Câm miệng, lão tổ ta hôm nay không lột da của ngươi không được.

Ánh nhạt lóe lên, bóng người ập đến. Thiên Tàm lão tổ nói được làm được, lập tức dời ngang vài trăm trượng, xuất hiện trên đỉnh Thiên Nữ phong, cách khoảng Mẫu Đơn chừng ba trượng.

- Mẫu Đơn...

Kêu khẽ một tiếng, Hoa Hồng vẻ mặt lộ ra sự lo lắng.

Mẫu Đơn cau chặt mày, lắc đầu cho Hoa Hồng, sau đó đưa mắt nhìn Thiên Tàm lão tổ, cười lạnh nói:

- Rất dũng cảm. Biết rõ hại mình lợi người mà ngươi cũng là người đầu tiên xông đến đây, quả thật phải đáng tán dương vài câu.

Thiên Tàm lão tổ nghe vậy tỉnh lại, lập tức hiểu được ý tứ Mẫu Đơn, trong lòng vừa tức vừa giận, quát lên:

- Câm miệng. Lão tổ ta há sợ chuyện phiền phức?

Mẫu Đơn hừ giọng nói:

- Tuy không phải người sợ phiền phức, nhưng lại là hạng ngu xuẩn.

Thiên Tàm lão tổ vừa tức giận lại vừa nóng, lập tức không nói thêm lời nào, thuận tay đánh ra một chưởng vỗ thẳng vào ngực của Mẫu Đơn. Thấy Thiên Tàm lão tổ ra tay, Mẫu Đơn trong lòng ngầm than một tiếng, biết rõ trận chiến này không thể nào né tránh, chỉ đành tập trung tinh thần bắt đầu một lòng đối phó với địch nhân. Hoa Hồng vẻ mặt nặng nề, đánh mắt ra hiệu cho Hoa Ảnh, sau đó liền ngầm chuẩn bị, chăm chú quan sát cẩn thận cuộc giao chiến. Vân Nghê thánh nữ nhìn Thiên Tàm lão tổ, khuôn mặt xinh đẹp nhíu chặt mày, đang dự tính mở miệng quát ngừng lại, một tin tức bất ngờ đột nhiên truyền vào trong não của bà, khiến bà lập tức bỏ đi ý định nhúng tay vào.

Lúc này, Hắc Ma, Tỏa Hồn, U Ảo Vũ Tiên quan sát cao độ cuộc chiến, đối với hai bên giao chiến tỏ ra quan tâm đặc biệt. Về phía cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực, Lam Phát Ngân Tôn cho là cơ hội tốt đã đến, không khỏi đề nghị:

- Lúc này ra tay, chúng ta có thể dùng dao sắc chém loạn mây rối, trước tiên giết chết Hoa Hồng, sau đó mới đối phó với Mẫu Đơn.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ nói:

- Sao không chờ một lúc nữa để mượn đao giết người?

Lam Phát Ngân Tôn đáp:

- Có thể mượn đao giết người được thì tốt rồi, chỉ sợ những người này không giết được Mẫu Đơn và Hoa Hồng, ngược lại còn lãng phí thời gian của chúng ta, bỏ qua mất cơ hội ngàn năm mới có này.

Xà Ma nghĩ lại cũng thấy đúng, khẽ nói:

- Lời nói của Ngân Tôn không phải không có lý, mục đích chuyến này của chúng ta chính là Mẫu Đơn và Hoa Hồng, những chuyện khác sau này mới làm cũng không muộn.

Bạch Đầu Thiên Ông không hề bàn thêm, cơ hội như vậy nếu mà mất đi thì cũng đúng là đáng tiếc. Nhưng Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng còn có một lo ngại, nhưng lại không tiện đề cập, bởi vì đây còn là chuyện chưa biết thế nào, nói ra chỉ khiến lòng người dao động mà thôi. Thấy mọi người không ai phản đối, Xà Ma hạ lệnh:

- Để một chiêu thành công, Hoa Hồng giao cho ta và Hắc Kim Cương, ba người các ngươi hãy nghĩ cách ngăn cản hai người phụ nữ còn lại, đợi sau khi ta thành công rồi, các ngươi ... ồ?

Đột nhiên ngửng đầu lên, Xà Ma nhìn lên tầng không của Thiên Nữ phong, chỉ thấy một luồng ánh sáng lóe lên, Bát Bảo và mấy người Tân Nguyệt, Dao Quang đã phá không ập đến. Hoa Hồng hô nhẹ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm. Thiên Tàm lão tổ hừ giận một tiếng, lóe lên liền chạy đi vài trăm trượng liền. Trong mắt lão ta đầy cừu hận và không cam lòng.

Mẫu Đơn trong lòng mừng thầm, liếc mấy người Tân Nguyệt đang nhẹ nhàng hạ xuống, lo lắng trong lòng đã giảm nhẹ một phần, nàng tiến lên gặp gỡ mấy người kia. Hoa Ảnh nhìn sáu người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt nhìn một lượt cả bốn nàng, cuối cùng dừng lại ở Tân Nguyệt, cảm thấy vô cùng khiếp hãi trước vẻ đẹp của Tân Nguyệt. Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, Thánh Nữ Hoa Ngạo Nguyệt hiệu xưng là mỹ nữ đệ nhất, Hoa Ảnh là người bên cạnh nàng ta, tự nhiên hiểu rõ vô cùng. Hiện nay, khi Tân Nguyệt xuất hiện, Hoa Ảnh mới bất ngờ phát hiện, người phụ nữ này không ngờ có thể so sánh sắc đẹp đối với Thánh Nữ, trên người phát xuất ra một khí tức cao quý thánh khiết.

Nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh núi, Tân Nguyệt trước tiên hành lễ với Vân Nghê thánh nữ, hơn nữa còn giới thiệu với Dao Quang và Đồ Thiên, mọi người chào hỏi nhau vài câu, sau đó mới tiến lên gặp gỡ Mẫu Đơn, Hoa Hồng. Mẫu Đơn giới thiệu đơn giản Hoa Ảnh với mọi người, nhưng lại không hề nói rõ lai lịch của nàng để đề phòng mấy người Xà Ma. Quét mắt qua địch nhân chung quanh, Dao Quang hỏi:

- Những cây băng hoa bạc này là chuyện như thế nào?

Mẫu Đơn nhỏ giọng đáp:

- Đây chính là do Thiên Lân tạo ra, cụ thể phải hỏi Thiên Lân.

Đồ Thiên vội vàng nói:

- Thiên Lân đang ở đâu?

Mẫu Đơn chần chừ không đáp, đang suy tính có nên trả lời hay không thì Tân Nguyệt đột nhiên lên tiếng:

- Thiên Lân đang ở quanh đây, chút nữa sẽ xuất hiện.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Như vậy, hay là chúng ta thương nghị qua phải ứng phó thế nào với tình thế trước mắt.

Hoa Hồng nói:

- Theo quan sát của chúng ta, những người này không hợp tác lẫn nhau, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng điểm này để đánh bại từng phần một.

Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Trước khác nay khác, trước đây chúng ta người ít lực mỏng, bọn họ tự nhiên không từng để ý. Hiện nay thực lực chúng ta tăng mấy lần, bọn họ nói không chừng sẽ bỏ qua thành kiến, cùng nhau nhắm thẳng vào chúng ta.

Lâm Y Tuyết phân tích rất có lý, những người có mặt ở đây đều không phải hạng ngu xuẩn, tuy ai cũng không thể rõ ràng bỏ qua sĩ diện, nhưng trong lòng, bọn họ lại có một ý thức tiềm ẩn, đó chính là đánh ngã mọi người trên Thiên Nữ phong. Vũ Điệp nghe ra ý tưởng của Lâm Y Tuyết, đưa ra một chút kiến nghị.

- Những người này tự tư tự lợi, đối địch lẫn nhau, chúng ta có thể lợi dụng tâm trạng hại người ích mình của bọn họ, phát động công kích với từng nhóm một. Lấy ví dụ, chúng ta trước tiên khai đao với Thiên Tàm lão tổ, trước khi tiêu diệt hoặc đuổi Thiên Tàm lão tổ đi, chúng ta tuyệt đối không phái người đi đối phó với nhóm khác. Như vậy, với tâm tính của những người này, trong tình trạng bản thân không hề bị uy hiếp, bọn họ bình thường sẽ không chủ động xuất kích.

Mẫu Đơn cười nói:

- Suy đoán của Vũ Điệp rất có lý, chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu qua, trước tiên nên thu thập địch nhân nào đây?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-971)