← Ch.813 | Ch.815 → |
Tức giận trừng ba địch nhân, trong mắt người đàn ông tóc bạc toát ra một sự tàn khốc, miệng quát to một tiếng, sau đó bắn mình lên thẳng đến trời cao. Thấy vậy, Nam Cung Húc Nhật tung mình truy kích, thiếu nữ áo hoa lại lùi về phía sau, Phổ Tế hòa thượng và Yến Phiêu Phi phân ra trái phải, khóa chặt lấy tung tích của thiếu nữ áo hoa. Trên không trung, người đàn ông tóc bạc sau khi bay lên đến một cao độ nhất định, thân thể đảo chuyển giữa không trung quay ngược lại, hình thành một cột gió đáng sợ nhắm thẳng xuống mặt đất thổi ào ào. Nam Cung Húc Nhật nhanh chóng ứng phó, thân thể đảo ngược xuống, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, làn kiếm dày đặc tầng tầng hội tụ hình thành một cột kiếm rực rỡ, nhanh chóng theo sát với cột gió, chụp thẳng vào nó.
Bên ngoài, Tử Hàn đang quan sát thấy tình hình như vậy nhịn không được hô khẽ:
- Nhìn điệu bộ như vậy, một chiêu này uy lực kinh người, chúng ta chi bằng lùi lại xa xa để tránh bị tai họa.
Thiên Lân vẻ mặt bình thản, đối với tình hình giao chiến, hắn cũng không cho là gì, hoàn toàn không lo lắng chút nào. Nhưng vào lúc mà người đàn ông tóc bạc và Nam Cung Húc Nhật đồng thời ép gần đến mặt đất, thiếu nữ áo hoa, Phổ Tế hòa thượng, Yến Phiêu Phi đột nhiên hành động, năm người vào một khoảng thời gian xác định, xuất hiện ở những vị trí đã định sẵn, tạo thành một bố cục đặc biệt sắp xếp khiến cho Thiên Lân phải chú ý. Vào thời khắc đó, một chút cảnh giác xuất hiện trong đáy lòng của Thiên Lân, khiến hắn không kịp suy tính, theo phản xạ có điều kiện, một chưởng đẩy Tử Hàn bên cạnh đi ra ngoài cả chục trượng. Sau đó, một âm thanh to lớn vang lên, sương khói hội tụ, một lượng lớn khói sương tràn ra chung quanh che phủ lấy thân hình của mọi người. Tử Hàn hơi kinh ngạc, sau khi bị Thiên Lân một chưởng đánh lùi lại, liền có cảnh giác, dễ dàng hóa giải được luồng chưởng lực đó của Thiên Lân, sau đó mới bay ngược trở về giữa chiến trường, phất tay đè những trận khói xanh xuống, để lộ tình hình giữa chiến trường.
Sương khói tan biến rồi, giữa chiến trường sáu người chỉ còn lại một, chính là Phổ Tế đại sư. Tử Hàn thấy vậy rất kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Những người khác đâu rồi?
Phổ Tế hòa thượng vẻ mặt ngạc nhiên, chờ cho Tử Hàn hỏi đến ông ta mới tỉnh táo trở lại, có phần mơ hồ đáp:
- Cô nương nói gì vậy?
Tử Hàn nóng nảy cho an nguy của Thiên Lân, vội vàng nói:
- Bọn họ đâu rồi?
Phổ Tế hòa thượng nhìn chung quanh, ngạc nhiên nói:
- Không biết nữa, có khả năng vừa rồi hai con yêu nghiệt kia đã thi triển pháp thuật yêu ma nào đó cuốn lấy những người còn lại đi mất rồi.
Tử Hàn trong lòng đầy lo lắng, kinh ngạc nói:
- Yêu pháp? Đại sư vừa rồi lẽ nào không hề phát giác được gì sao?
Phổ Tế hòa thượng đáp:
- Vừa rồi, người đàn ông tóc bạc và Nam Cung Húc Nhật đồng thời ập đến, dòng khí mạnh mẽ khiến phát nổ, ta tự lo cho mình còn không được, chưa từng để ý đến những chuyện khác.
Tử Hàn lo lắng cho Thiên Lân, không có lòng xem xét đến những lời Phổ Tế hòa thượng nói thật hay giả, hỏi tiếp:
- Đại sư có biết hai con yêu nghiệt kia từ đâu đến không?
Phổ Tế hòa thượng trả lời:
- Bần tăng từ phía Tây đi đến, trên đường truy kích đến nơi này, chắc sào huyệt của bọn chúng ở phía Tây.
Tử Hàn nghe vậy, vội vàng nói:
- Ta phải đuổi theo đây.
Phổ Tế hòa thượng đáp lời:
- Chớ gấp. Chuyến này đi đến vài trăm dặm, cô nương lại không biết đường đi, chỉ sợ khó mà truy tìm được, hay là để bần tăng đi trước thám thính, cô nương ở lại sau giữ chỗ, hay là đi tìm quanh đây một vòng, đợi sau khi bần tăng có được tin tức liền lập tức quay về báo cho cô nương biết.
Tử Hàn có phần chần chừ, suy xét rất lâu, cuối cùng gật đầu đáp:
- Thế thì trông cậy vào đại sư, đi đường cẩn thận.
Phổ Tế hòa thượng nói:
- Trảm yêu trừ ma chính là chuyện bổn phận của bần tăng, cô nương không cần phải tạ ơn. Ngoài ra, chúng ta cũng coi như là bằng hữu, càng không cần phải nói những chuyện kia.
Tử Hàn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
- Lời khách sáo ta cũng không muốn nói nhiều, nhớ phải đi sớm về sớm.
Phổ Tế hòa thượng vâng một tiếng rồi sau đó liền bay thẳng về phía Tây.
Tử Hàn để ý đến hiện trường chung quanh, sau một phen đi tìm rồi liền mở rộng phạm vi sưu tầm, hy vọng có được ích lợi nào đó.
Đây là một khu vực đặc thù, bốn bề thoáng đãng không có chút gì phát sáng, không có bất kỳ động tĩnh nào cả. Ở trong hoàn cảnh như vậy, Thiên Lân càng tăng thêm phần cảnh giác, vừa bố trí một kết giới phòng ngự không màu không vị chung quanh mình, vừa thăm dò động tĩnh chung quanh.
Trước đây, Thiên Lân còn đang quan sát cuộc chiến trong rừng, nhưng hiện nay lại đến nơi này, trong điều này thật ra có điểm gì bí ẩn, lại phát sinh chuyện gì đây? Những nghi vấn này, vào thời khắc Thiên Lân mới đến nơi này, hắn đã hiểu rõ trong lòng. Tuy có chậm trễ một chút, nhưng Thiên Lân hoàn toàn không để ý, ngược lại còn cảm thấy có chút kinh ngạc trước việc địch nhân coi trọng mình đến chuẩn bị mọi thứ như vậy. Đồng thời, Thiên Lân cũng cảm thấy kinh ngạc trước trí tuệ của địch nhân, càng cảm thấy bất ngờ trước việc địch nhân có thể nghĩ ra được kế sách cao minh đến như vậy.
Nhìn quanh một vòng, Thiên Lân không thấy bất kỳ cảnh tượng nào cả, ngoại trừ yên lặng và bóng đêm, phảng phất đây là một thế giới không âm thanh không màu sắc. Hoàn cảnh như vậy, Thiên Lân không thích chút nào, để thay đổi hoàn cảnh chung quanh, toàn thân hắn hiện lên ngọn lửa, nhanh chóng chiếu rọi khu vực lân cận. Theo sự khuếch tán của ngọn lửa, hoàn cảnh chung quanh dần dần rõ ràng hơn. Thiên Lân lúc này đang ở trong một hang động sâu trong núi, bốn bề toàn là đá lửa cứng rắn. Không gian của cái hang động này rất lớn, đường kính đến vài trăm trượng, khiến người ta không ngừng tán thưởng khi quan sát.
Quan sát động tĩnh chung quanh, khuôn mặt tuấn tú của Thiên Lân hiện lên nụ cười thần bí, giọng bình thản nói:
- Làm cũng đã làm rồi, hà tất phải ra sức che giấu làm gì. Ra đây đi.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người hiện ra. Người đàn ông tóc bạc và thiếu nữ áo hoa cùng xuất hiện trước mặt của Thiên Lân, ánh mắt tà mị nhìn hắn.
- Tự cho là thông minh, ngươi cho là ngươi rất cao minh, đoán là đúng sao?
Giọng nói châm chọc, người đàn ông tóc bạc trừng Thiên Lân.
Thiếu nữ áo hoa lên tiếng:
- Đây là nơi tu luyện của chúng ta, ngươi có thể chết nơi này cũng là vinh hạnh cho ngươi.
Thiên Lân nụ cười vẫn như cũ, không nhanh không chậm trả lời:
- Ta là người rất ít khi tự cho mình thông minh, lời nói của ta cũng không phải là không mục đích.
Người đàn ông tóc bạc hừ giọng nói:
- Không cần phải che giấu, lần này ngươi sai rồi, không thừa nhận cũng không thay đổi được sự thực.
Thiên Lân cười lạnh trả lời:
- Ngươi thấy như vậy rất có ý tứ phải không?
Người đàn ông tóc bạc quát lên:
- Ta chỉ không chịu được chuyện ngươi cho mình là đúng.
Thiên Lân hờ hững trả lời:
- Nếu không chịu được, ngươi đừng ngại cứ ra tay là được.
Thiếu nữ áo hoa lên tiếng:
- Không gấp, đây là địa bàn của chúng ta, có thể từ từ hành hạ ngươi được.
Thiên Lân cười lạnh nói:
- Các ngươi không gấp, nhưng có người lại gấp, bọn họ không có thời gian để lãng phí nơi này.
Câu này vừa nói ra, trong động liền vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Thiên Lân, xem ra ngươi đã biết rất rõ hoàn cảnh của bản thân mình, biết lần này có đi mà không về rồi.
Trong bóng đêm, Thông Thiên Tẩu để lộ vị trí của mình.
Nhìn Thông Thiên Tẩu, Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc, điềm đạm nói:
- Xem ra ngươi đã quên mất lần giáo huấn trước kia, tiếp tục đưa bản thân mình vào chỗ chết rồi.
Thông Thiên Tẩu vẻ mặt nặng nề, hừ giọng đáp:
- Chớ có đắc ý, lần này ngươi chắc chắn phải chết.
Thiên Lân cười lạnh trả lời:
- Chỉ bằng đám dư nghiệt không ai thừa nhận Cửu Hư các ngươi mà ngươi cho là quỷ kế của ngươi có thể thành công chăng?
Thông Thiên Tẩu nghe vậy biến sắc, âm lạnh nói:
- Xem ra ngươi quả thực không ngốc nghếch, không ngờ biết được thân phận của ta.
Thiên Lân ngạo nghễ trả lời:
- Không chỉ mình ngươi, nay cả ba vị ở bên cạnh ngươi ta cũng đã hiểu rõ ràng rồi.
Thông Thiên Tẩu tâm thần chấn động, phản bác lại:
- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi ngại gì mà không nói rõ ràng ra.
Thiên Lân cười lạnh đáp:
- Môn phái Cửu Hư vốn chính là Cửu Thiên Hư Vô giới năm xưa, do Hư Vô tôn chủ một tay sáng lập ra, chỉ nhằm đối phó với cha của ta. Nhưng các ngươi lại không dám chọc đến cha của ta, vì thế tập trung tinh lực vào ta, dự tính trước khi ta gặp được cha thì thừa cơ giết chết ta đi dùng để đả kích cha ta. Để có thể giết chết ta, các ngươi đã trăm phương ngàn kế dẫn dụ sư tỷ ta đi, hơn nữa còn thiết kế bẫy rập lợi dụng thuật Ngũ Hành Nã Di để mang ta đến nơi này.
Thông Thiên Tẩu ánh mắt biến ảo không ngừng, hừ lạnh nói:
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Thiên Lân trả lời:
- Môn phái Cửu Hư tổng cộng có mười người, trong đó Hoàng Kiệt và Trương Phàm đã chết ở Băng Nguyên, hiện nay chỉ còn lại tám người. Ngoại trừ Hư Vô tôn chủ ra, chỉ còn bảy người. Mà bây giờ ở đây có bốn người, các ngươi quả thật nhọc công mệt sức đối phó với ta thật.
Thông Thiên Tẩu hừ giọng nói:
- Làm sau thấy được hôm nay nơi này có bốn người thuộc về môn hạ Cửu Hư?
Thiên Lân cười âm hiểm đáp:
- Chuyện đến thế này rồi, ngươi thấy có cần phải che giấu lai lịch ba người ở bên cạnh ngươi nữa không?
Thông Thiên Tẩu nói:
- Lão phu không hề có lòng che giấu, chỉ muốn hiểu rõ ngươi làm sao mà nhìn ra được bí ẩn trong đó.
Thiên Lân trả lời:
- Nói thực lòng, ngày hôm qua ta chỉ hoài nghi mà thôi, hơn nữa đối tượng hoài nghi chỉ có hai người. Nếu không phải trước đây các ngươi vận dụng thuật Ngũ Hành Nã Di mang ta đến nơi này, làm sao ta cũng không ngờ được ngay cả Phổ Tế hòa thượng cũng là đệ tử môn hạ của Cửu Hư.
Thông Thiên Tẩu lạnh lẽo đáp lại:
- Theo như ngươi nói, hành động hôm nay quả thật đã bộc lộ thân phận của chúng ta?
Thiên Lân cười tà dị trả lời:
- Thế sự luôn không được hoàn toàn như ý người, các ngươi quá nóng vội, tự nhiên không thể tránh bị lộ ra dấu vết được. ngày hôm qua, khi ta trị thương cho Yến Phiêu Phi, thiếu chút nữa đã chết trong tay của hắn, khi đó ta đã bắt đầu hoài nghi rồi. Sau đó, Nam Cung Húc Nhật thừa cơ ra tay nhưng bị Thánh Tâm ngăn lại, chuyện đó cũng đã khiến cho ta chú ý đến. Lại thêm hôm nay trùng hợp gặp nhau, ta càng xác định các ngươi đến đây là vì ta, nhưng vừa bắt đầu ta còn chưa đưa Phổ Tế vào trong nhóm nghi vấn. Nhưng sự thực đã nói rõ mọi chuyện, vị này ở trong Tu Chân giới có được Phật Kiếm Nhu Tràng xưng danh Phổ Tế đại sư cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị người lợi dụng.
- Không hổ là con trai của Lục Vân, quả thực có vài phần thông minh.
Ánh nhạt lóe lên, Nam Cung Húc Nhật chủ động xuất hiện, trong lời nói có vài phần nhuệ khí.
Gần đó, Yến Phiêu Phi và Phổ Tế đồng thời xuất hiện, ánh mắt kỳ dị trừng trừng Thiên Lân, mơ hồ có vài phần tình cảm thương hại.
- Thiên Lân, ngươi làm sao đoán được thuật Ngũ Hành Nã Di?
Trong lòng không hiểu được, Phổ Tế hòa thượng nói ra nghi vấn.
Thiên Lân điềm nhiên trả lời:
- Điểm này, chắc là Thông Thiên Tẩu phải biết được nguyên nhân.
Khẽ hừ một tiếng, Thông Thiên Tẩu lên tiếng:
- Chớ có đắc ý, ngươi nếu không nhờ có sức mạnh của Ma kính, thì làm sao hiểu được trận pháp này được.
Yến Phiêu Phi chăm chú nhìn Thiên Lân, hỏi lại:
- Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngày hôm qua ngươi làm sao hóa giải được luồng Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy ta sẽ nói thực cho ngươi biết sao?
Yến Phiêu Phi sửng mình, sau đó tỉnh ngộ, không nói gì thêm.
Thông Thiên Tẩu tức giận trừng Thiên Lân, cười lạnh nói:
- Chuyện quá khứ không cần phải nhắc lại, hôm nay chúng ta kết thúc tất cả tại đây. Trước khi chết ngươi có di ngôn nào, có cần ta thay ngươi chuyển đến Lục Vân không?
Thiên Lân vẻ mặt bình thản, khóe miệng nở nụ cười thần bí, không nhanh không chậm đáp trả:
- Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, hay là ngươi hãy nghĩ lại cho kỹ, xem bản thân có chuyện gì nuối tiếc mà chưa hoàn thành không.
Nam Cung Húc Nhật cười lạnh nói:
- Quả thật là người cuồng vọng, không ngờ dám coi thường chúng ta đến vậy.
Thiên Lân chân mình nhướng lên cao, vẻ mặt khinh thường nhìn Nam Cung Húc Nhật, cười lạnh đáp:
- So với Trương Phàm, ngươi còn kém một chút.
Nam Cung Húc Nhật tự phụ hơn người, bị Thiên Lân chọc tức như vậy lập tức nổi giận nói:
- Chớ có đắc ý, bản công tử như vậy cũng có thể giết chết ngươi rồi.
Thiên Lân khinh thường trả lời:
- Phải vậy không? Thế thì ngươi ngại gì mà không thể hiện bản lĩnh, cho ta thấy thế nào.
Nam Cung Húc Nhật tức giận đùng đùng, muốn tiến lên động thủ nhưng bị Phổ Tế hòa thượng ngăn lại.
- Không nên kích động, hắn đang cố ý muốn chọc giận ngươi.
Yến Phiêu Phi nói:
- Tranh thủ thời gian, Thiên Lân dường như có ý kéo dài chắc là đang chờ đợi Hải Mộng Dao tìm đến.
← Ch. 813 | Ch. 815 → |