Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 816

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 816: Tổn binh chiết tướng - Hao binh tổn tướng - phần 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Shopee


Phổ Tế hòa thượng, Yến Phiêu Phi, Nam Cung Húc Nhật nghe vậy tản ra, bốn người tạo thành một trận pháp tứ tượng vuông vức, ai nấy thu thế chuẩn bị. Từ xa xa nhìn lại, Thông Thiên Tẩu toàn thân có ánh tím hội tụ, Phổ Tế hòa thượng quanh mình có ánh vàng kim chói hẳn lên, Yến Phiêu Phi trên người có ánh sáng xanh rực lên, Nam Cung Húc Nhật trên người có ánh đỏ chói mắt. Bốn loại màu sắc đại biểu cho bốn loại pháp quyết khác loại không giống nhau, mỗi cái có tính chất khác nhau. Khi bốn loại ánh sáng hiện lên mạnh mẽ đến cực hạn, Nam Cung Húc Nhật, Yến Phiêu Phi, Phổ Tế hòa thượng đồng thời ra tay, đem tất cả sức mạnh của từng người tập trung vào trên người của Thông Thiên Tẩu, khiến cho ánh sáng bốn màu tập trung vào một người, tạo nên một luồng khí thế to lớn đến kinh thế hãi tục, khiến cho vạn vật phải cúi đầu.

Thời khắc đó, Thông Thiên Tẩu bay vút lên không trung, vẻ mặt trang nghiêm tức giận nhìn Thiên Lân, trầm giọng nói:

- Diệt Thần tam thức - Tuyệt Diệt trảm!

Tay phải giơ cao, chưởng thẳng như đao, không hề có chút hoa dạng nào cả, cứ đơn đơn giản giản như vậy mà chém xuống, một lưỡi đao sáng rực rỡ liền xuất hiện trước mắt của Thiên Lân.

Bốn bề, không khí gào thét, áp lực nặng nề như núi. Lưỡi đao sáng đi qua nơi nào thì thế giới vặn vẹo, tiếng động vang lên liên miên, khiến cho người ta cảm thấy không dám đối mặt. Nhìn thấy một chiêu này, Thiên Lân mặt mày bình tĩnh lộ ra chút kinh hãi, một sự khiếp sợ thâm sâu bao trùm trong tâm linh của hắn. Diệt Thần tam thức đặc biệt nhằm vào Lục Vân, uy lực của nó mạnh mẽ đến mức tự nhiên không khó tưởng tượng được. Khi xưa, Thiên Lân chết dưới thức thứ nhất của Diệt Thần tam thức, điều đó khiến hắn cả đời nuối tiếc. Bây giờ, tu vi của Thiên đã tăng mạnh, tuy không còn phải sợ thức thứ nhất của Diệt Thần tam thức, nhưng đối với thức thứ nhất đã từng thấy qua lại có một sự bất an trong tiềm thức. Ngoài ra, thực lực của Trương Phàm lúc trước không tính là quá mạnh mẽ, so với Thông Thiên Tẩu còn kém một chút. Nhưng hiện tại, Thiên Lân đối mặt lại là một chiêu do bốn đại cao thủ môn hạ Cửu Hư liên hợp, thực lực của nó mạnh yếu thế nào tự nhiên là rõ ràng vô cùng. Tình hình như vậy, biến hóa như vậy, Thiên Lân chắc chắn đã sớm có dự liệu, vì sao hắn còn muốn kiên trì dùng cứng đấu cứng? Bởi vì hắn quá tự cao tự đại không có thực tế? hay còn có mục đích khác đây?

Đối mặt với Tuyệt Diệt trảm của Thông Thiên Tẩu, Thiên Lân vẻ mặt lập tức biến hóa trăm đường. Từ việc ban đầu kinh hãi, sau đó bình tĩnh trở lại, tiếp đó chuyển thành nụ cười mỉm lạnh lẽo, mọi thứ đều phát sinh trong chớp mắt. Năm ngón tay thu lại, nắm chặt thành quyền. Thiên Lân phản kích không hề chậm chút nào, cơ hồ cùng lúc với tiến công của Thông Thiên Tẩu.

- Thiên Tượng Vô Thường, Ảo Diệt Tuyệt Sát!

Thanh âm băng lạnh vang lên từ miệng của Thiên Lân mô tả một chiêu quan trọng này.

Té ra, vào thời điểm sống chết, Thiên Lân dùng Thần Tàm Cửu Biến pháp quyết làm cơ sở, thúc động Thiên Tượng Vô Thường, sử dụng tất cả sức mạnh cả đời có thể vận dùng được, thi triển Ảo Diệt Tuyệt Sát không gì chống được. Một chiêu này dung hợp vài chục loại sức mạnh khác nhau, áp suất của nó thật cao, bao gồm rộng rãi nhiều sức mạnh, có thể xưng tụng là tuyệt thế vô song, uy lực tự nhiên có thể tưởng tượng được. Ngoài ra, trong mấy chục loại sức mạnh đó, Thiên Cực Chi Quang, Địa Huyền Âm Sát Ma Linh khí, Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, Liệt Hỏa chân âm là những sức mạnh đặc thù do thuộc tính đặc biệt, thể hiện uy lực khiến cho người ta khó có thể tin được.

Chớp mắt, Tuyệt Diệt trảm và Ảo Diệt Tuyệt Sát không hẹn mà gặp, cả hai đều là tuyệt học cương mãnh bá đạo, lập tức phát nổ, hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán, cơ hồ chiếm hết nửa hang động. Sóng ánh sáng hủy diệt nuốt chửng tất cả mọi thứ, sau đó quả cầu ánh sáng không cách nào chịu đựng được sức mạnh tích lũy, cuối cùng nổ tung khuếch tán, thoáng cái đã nuốt chửng tất cả mọi người có mặt ở đó. Ở trong tình cảnh hiểm nguy, Thiên Lân vẻ mặt trầm tĩnh, lợi dụng rất nhiều biến hóa của Thiên Tượng Vô Thường để kết trận bảo vệ mình, phối hợp với kết giới phòng ngự, cuối cùng hóa giải được một phần lớn sức xung kích, hữu hiệu hạ thấp được mức độ thụ thương. So với Thiên Lân, bốn người Thông Thiên Tẩu không có được may mắn như vậy. Bọn họ chịu công kích của Ảo Diệt Tuyệt Sát do Thiên Lân phát xuất, lập tức trọng thương phun máu tại chỗ, kinh mạch bị tổn hại. Sau đó, Tuyệt Diệt trảm và Ảo Diệt Tuyệt Sát va chạm kịch liệt với nhau tạo nên vụ nổ có tính hủy diệt, hết lần này đến lần khác đánh bốn người Thông Thiên Tẩu trọng thương, khiến cho Yến Phiêu Phi bị tiêu diệt hồn xác, Phổ Tế hòa thượng và Thông Thiên Tẩu bị hủy diệt cơ thể huyết nhục, nguyên thần trọng thương, tình hình vô cùng nguy hiểm. Còn đối với Nam Cung Húc Nhật, nguyên thần của y đã bị thương tổn cực lớn. May mà y có một thanh thần kiếm, chống cự được một bộ phận sức mạnh xâm thực một cách hữu hiệu, tạm thời bảo vệ được nguyên thần của hắn.

Vụ nổ kịch liệt khiến cho mặt đất chấn động, phá hủy cả hang động, cũng hé ra rừng núi ở bên trên, để lộ ánh mặt trời. Như vậy, cuồng phong ập đến nhanh chóng thổi tan sương khói, để lộ tình hình của từng bên giao chiến. Ngạo nghễ giữa không trung, Thiên Lân vẻ mặt hơi tái đi, khóe miệng có máu tươi rỉ ra, xem có vẻ bị thương không nhẹ. Nguyên thần của Thông Thiên Tẩu, Phổ Tế hòa thượng tụ lại với nhau, khẽ lấp lánh ánh sáng, khí tức phiêu hốt bất định. Nguyên thần của Nam Cung Húc Nhật bám vào bên trên Xích Huyết kiếm, thân kiếm lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm chỉ thẳng vào Thiên Lân.

Bật cười kỳ dị, Thiên Lân nhìn ba địch nhân điềm đạm nói:

- Trước khi chết có lời trăn trối nào muốn lưu lại nhân thế không?

Thông Thiên Tẩu hận thù trả lời:

- Chớ có đắc ý, chúng ta ta còn chưa chết.

Thiên Lân cười lạnh trả lời:

- Các ngươi sẽ nhanh chóng chết thôi.

Nam Cung Húc Nhật gằn giọng nói:

- Muốn giết chúng ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Thiên Lân bật cười tàn khốc, trả lời:

- Phải vậy không? Thế thì ngươi hãy mở to mắt mà nhìn, xem thử ta giết chết ngươi thế nào.

Dứt lời, Tàn Tình kiếm tự động bay ra khỏi vỏ, ánh sáng bảy màu chói mắt vô cùng, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên Xích Huyết kiếm, chém thẳng một kiếm xuống Xích Huyết kiếm.

Nam Cung Húc Nhật tức giận gầm rống, điều khiển Xích Huyết kiếm né rất nhanh, không đánh thẳng với Tàn Tình kiếm. Nhưng Tàn Tình kiếm được Thiên Lân khống chế, tốc độ của nó nhanh vô cùng, chiêu thức biến hóa lại tinh diệu, làm sao mà Nam Cung Húc Nhật đã bị trọng thương lại so được. Chốc lát sau, Tàn Tình kiếm đã ngăn Xích Huyết kiếm lại, làn kiếm bảy màu kích trúng vào Xích Huyết kiếm, khiến cho Nam Cung Húc Nhật phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Sau đó, Tàn Tình kiếm từng bước ép sát đến, sau vài chục lần liên tục chém trúng, Xích Huyết kiếm cuối cùng vang lên một tiếng liền bị Tàn Tình kiếm chém đứt đôi, Nam Cung Húc Nhất bám mình trên đó cũng bị chém rời khỏi thân kiếm, quay về bên cạnh Thông Thiên Tẩu.

Thu lại thần kiếm, Thiên lân từ từ bước gần đến ba địch nhân, lại tiếp tục câu nói cũ một lần nữa.

- Cơ hội cuối cùng, trước khi chết có gì nuối tiếc không xua đi được không?

Thông Thiên Tẩu lạnh lùng đáp lại:

- Thiên Lân, ngươi không cần phải ép người quá đáng!

Thiên Lân cười lạnh trả lời:

- Giết người thì người giết lại! Đây chính là các ngươi gieo gió phải gặt bão.

Phổ Tế hòa thượng nói:

- Nếu như vậy, chớ có nói nhảm, động thủ là được rồi.

Nam Cung Húc Nhật hận thù lên tiếng:

- Ngươi thoát khỏi ngày hôm nay, cũng không thoát được tiếp theo. Cuối cùng ngươi sẽ chết trong tay thủ hạ của phái Cửu Hư.

Thiên Lân hoàn toàn không tức giận, châm chọc nói:

- Vài ngày trước, chúng ta còn chưa biết nhau. Các ngươi trải qua cuộc sống tươi đẹp của mình, ta trải qua những ngày truy tìm của ta. Nhưng vào giờ này ngày này, các ngươi chỉ vì sai trong một ý niệm, tự mình đi vào chỗ chết. Nhớ lại quá khứ, những ngày vui vẻ khoái lạc đó, các ngươi có thấy hối hận không?

Nam Cung Húc Nhật rống lên:

- Câm miệng! Ngươi có gì thì hãy giết chúng ta, chớ có ở đó mà dương dương đắc ý.

Thiên Lân cười lạnh nói:

- Giết các ngươi thì quá lợi cho các ngươi, ta muốn cho ác ngươi nếm thử từ từ mùi vị chết đi.

Còn đang nói, Thiên Lân lại thi triển ra Thiên Tượng Vô Thường, dùng để điều khiển Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát trong cơ thể của hắn, khiến nó tác dụng lên người của ba địch nhân.

Lúc này, Thông Thiên Tẩu miệng gào lên, gằn giọng nói:

- Thiên Lân, ngươi thật là tâm địa độc ác.

Phổ Tế hòa thượng và Nam Cung Húc Nhật đồng thời gào thét, thể khí của nguyên thần lập tức suy giảm, nhanh chóng tử vong.

Thiên Lân lạnh lẽo trả lại:

- Ta chỉ dùng đạo của người để trả lại cho người, không tính là độc ác gì cả.

Thông Thiên Tẩu mắng:

- Ngươi sẽ chết không được tốt đẹp gì, ngươi tuyệt đối không thoát được đâu.

Thiên Lân cười nói:

- Dùng sức mà chửi mắng đi, cuộc đời của ngươi đã đi đến tận cùng rồi.

Thông Thiên Tẩu gào thét lên:

- Tôn chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Thiên Lân hừ lạnh nói:

- Yên tâm, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chỉ trong thời gian vài câu nói, Thông Thiên Tẩu khí tức đã yếu đi rất nhiều, ngay cả nói cũng không nói ra được.

Rất lâu sau, nguyên thần của Phổ Tế hòa thượng và Nam Cung Húc Nhật trước sau tiêu vong, Thông Thiên Tẩu khổ sở chống đỡ, nhưng cuối cùng cũng chỉ lưu lại thế gian một lúc, rồi cũng đi theo Phổ Tế hòa thượng và Nam Cung Húc Nhật. Đến đây, trận chiến này Thiên Lân đã giành được thắng lợi.

Kết quả như vậy thật ngoài ý nghĩ, không những Thông Thiên Tẩu chưa từng nghĩ ra mà ngay cả bản thân Thiên Lân cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thở dài u oán, Thiên Lân tự nói với mình:

- Xem ra tu luyện ngày hôm qua quả thật khiến ta tiến bộ rất lớn, sau này càng phải nỗ lực hơn mới được.

Tung mình bay lên, Thiên Lân nhắm thẳng lên tầng mây cao, quan sát tình hình chung quanh. Chốc lát sau, Thiên Lân phát hiện được mùi vị quen thuộc, mặt liền nở nụ cười mỉm, cả người chớp mắt đã biến mất không thấy nữa. Cũng đúng lúc sau khi Thiên Lân rời đi rồi, trong huyệt động đột nhiên lóe lên một chùm ánh sáng, Thông Thiên Tẩu vốn dĩ đã bị tận diệt nguyên thần đột nhiên xuất hiện, nhìn theo hướng Thiên Lân đang đi ra xa xa một lúc, sau đó không nói lời nào rời khỏi nơi đó.

Trong rừng núi, Tử Hàn vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thiên Lân, đáng tiếc không thu hoạch được gì, tâm tình vô cùng nóng nảy.

Lúc này, Hải Mộng Dao truy tìm tung tích của Thông Thiên Tẩu trước đây đột nhiên xuất hiện, đến bên cạnh Tử Hàn.

- Thế nào, sao có mình muội vậy, Thiên Lân đâu?

Thấy Hải Mộng Dao xuất hiện, Tử hàn lập tức dựa vào nàng giọng cấp thiết nói:

- Tỷ tỷ, Thiên Lân không thấy đâu nữa.

Hải Mộng Dao nghe vậy chấn động, trầm giọng nói:

- Không cần gấp, muội từ từ mà nói, trước đây đã phát sinh những chuyện thế nào?

Tử Hàn không dám chần chừ, đem toàn bộ những chuyện trước đây kể lại tử tế qua một lượt, cuối cùng nói:

- Quanh đây muội đã tìm qua một lượt, đáng tiếc ngay cả bóng dáng Thiên Lân cũng không thấy đâu.

Hải Mộng Dao an ủi:

- Không cần nóng nảy, Thiên Lân thực lực phi thường, người tầm thường muốn đối phó với đệ ấy cũng không phải chuyện dễ, chúng ta đi tìm thôi.

Kéo tay Tử Hàn, Hải Mộng Dao tung mình bay lên, cả hai cô triển khai tìm kiếm bằng Địa Thảm thức khu vực phụ cận.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu thời gian, Hải Mộng Dao đang tìm kiếm đột nhiên ngửng đầu nhìn lên xa xăm, khẽ bảo:

- Tử Hàn, Thiên Lân không sao đâu, sẽ nhanh chóng quay về tới.

Tử Hàn nghe vậy rất mừng, vội vàng nói:

- Tỷ tỷ đã cảm ứng được khí tức của Thiên Lân rồi phải không?

Hải Mộng Dao gật đầu trả lời:

- Đúng thế, đệ ấy đang chạy lại phía này, chốc lát nữa sẽ đến.

Tử Hàn nghe vậy lập tức bình tâm lại liền, khuôn mặt dưới tấm khăn che để lộ nụ cười. Rất nhanh, trên không trung xa xăm, một bóng người từ nhỏ lớn lên, chớp mắt đã đến trước mặt.

Thấy Thiên Lân quay lại, Tử Hàn tung mình đón lấy, giọng quan tâm nói:

- Huynh có sao không, miệng huynh có máu kìa, huynh bị thương phải không?

Đưa tay nắm lấy cánh tay của Thiên Lân, Tử Hàn kích động vô cùng, lập tức quên đi những kiêng kỵ. Thiên Lân thấy vậy mặt nở nụ cười mỉm, kéo cánh tay ngọc của Tử Hàn nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, đến bên cạnh Hải Mộng Dao. Tử Hàn khuôn mặt nóng bừng, rút tay ngọc về, cúi đầu vân vê tà áo.

Hải Mộng Dao nhìn Thiên Lân, cười nói:

- Xem bộ dạng của đệ dường như rất cao hứng, chuyến này thu hoạch không nhỏ phải không?

Thiên Lân cười trả lời:

- Tỷ tỷ pháp nhãn như đuốc, quả thật không chuyện gì có thể qua mắt được tỷ.

Hải Mộng Dao cười mắng:

- Bớt làm bộ đi, còn không nhanh kể lại.

Thiên Lân bật cười ha hả, lập tức đem tất cả mọi chuyện phát sinh trước đây kể qua một lượt, Hải Mộng Dao nghe qua gật đầu tán thưởng, Tử Hàn thì lòng đầy kinh ngạc, vọt miệng hỏi:

- Phổ Tế quả thật là môn hạ Cửu Hư?

Thiên Lân trả lời:

- Lúc này chắc chắn không giả rồi.

Tử Hàn cảm xúc lên tiếng:

- Thế sự vô thường, quả thật khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được.

Hải Mộng Dao nói:

- Chuyện này đã qua rồi, không cần phải nhắc đến nữa. Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta nhanh chóng lên đường, trước khi mặt trời lặn phải đến kịp Dịch viên.

Tử Hàn và Thiên Lân cũng không có ý gì thêm, đồng thời đi theo Hải Mộng Dao bay thẳng về phía Dịch viên.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-971)