← Ch.865 | Ch.867 → |
Đao Hoàng Lãnh Vân khẽ thở dài đáp:
- Ta không muốn nói như vậy, nhưng quả thật trong lòng ta rất lo lắng.
Thiên Lân hoàn toàn không hề tức giận, ánh mắt quay lại nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, hỏi:
- Hai vị có cảm tưởng thế nào, còn muốn cùng ta đi nữa chăng?
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình không hề do dự, đồng thanh đáp:
- Cho dù tiền đồ nguy hiểm nhiều thế nào, chúng ta đều quyết tâm đi theo huynh!
Thiên Lân nghe vậy bật cười, lớn giọng nói:
- Được, nếu như hai vị đã tin tưởng ta như vậy, thế thì ta sẽ dẫn hai vị cùng đi. Bắt đầu từ bây giờ, tạm thời hai vị ở lại nơi này, có thời gian rảnh rỗi thì giao tranh với những cao thủ nơi này, nắm vững hơn một số kinh nghiệm giao chiến.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chuyến này mục đích của các con là Ngũ Sắc Thiên Vực, Đao Hoàng Lãnh Vân đã từng ở nơi đó trong một thời gian rất dài, huynh ấy có hiểu biết nhất định với cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực, có thể để huynh ấy truyền thụ cho các con một số kinh nghiệm. Ngoài ra, Dao Quang kiêm đủ pháp quyết chính tà, cũng là một sư phụ rất tốt, các con đừng ngại thỉnh giáo nhiều thêm.
Thiên Lân nói:
- Trước mắt, ta còn có chuyện phải làm, thời gian cụ thể tạm thời không rõ ràng. Trong lúc này, ta sẽ để Mẫu Đơn và Hoa Ảnh giao chiến với hai người, lại thêm mọi người ở đây chỉ điểm, hai vị chắc chắn có thể học được không ít thứ. Đợi ta xử lý mọi chuyện xong rồi, chúng ta lập tức đi Ngũ Sắc Thiên Vực.
Triệu Vận Đình nói:
- Nếu thời gian khẩn cấp như vậy, chúng ta hãy bắt đầu ngay đi.
Dao Quang cười trả lời:
- Thêm một phần kinh nghiệm, có thể thêm một phần chiến thắng, thêm một phần an toàn. Đến đây, tranh thủ thời gian đi.
Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình hai người không nói gì cả, lập tức đứng lên rời khỏi bàn, đến một vùng đất bằng phẳng cách vài trượng. Dao Quang mỉm cười, chầm chậm đi đến trước mặt hai người, ngừng lại cách một trượng. Đao Hoàng Lãnh Vân chần chừ một chút, rồi cũng tung mình bay đến bên cạnh Dao Quang. Những người còn lại ngồi nguyên tại chỗ, mỉm cười quan sát, chăm chú giao chiến sắp sửa bắt đầu.
Nhìn kỹ hai người trước mắt, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình vẻ mặt nghiêm túc, sau khi quan sát một chốc rồi, Lê Thánh Kiệt chọn lấy Dao Quang, còn Triệu Vận Đình nghênh chiến Đao Hoàng, cả hai đồng thời mở màn giao chiến.
Nhìn trận đấu trước mắt, Thiên Lân khẽ nhíu mày, đứng lên nói với hai người Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình giữa chiến trường:
- Không được thi triển Nhật Nguyệt thần cung.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, Dao Quang lập tức hỏi liền:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân giải thích:
- Chỉ để tăng độ khó cho bọn họ.
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình cũng không nói gì cả, hai người triển khai thân pháp nhanh chóng để né tránh, chọn lựa đối sách phòng ngự. Dao Quang và Lãnh Vân tăng mạnh tiến công, hai người khí thế như sơn, ra tay cực nặng, ép cho Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình phải né tránh khắp nơi. Ban đầu, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình động tác còn mới lạ, tuy có tu vi không hề yếu lại chưa thể phát huy hoàn toàn, thế cho nên tay chân luống cuống, bị ép cho chật vật khó chịu. Sau đó, theo thời gian trôi qua, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình từ từ ổn định được trận cước, tuy còn chưa cách nào phản kích nhưng về phương diện phòng ngự cũng đã có tiến bộ rất to lớn. Nhìn thấy như vậy, những người quan sát đều nở nụ cười, vô cùng mừng rỡ trước biểu hiện của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình.
Thôi không nhìn nữa, Thiên Lân nhìn qua bầu trời một chút, nói với Mẫu Đơn ở bên cạnh:
- Nàng và Hoa Ảnh lưu lại ở đây, chút nữa cùng luyện với bọn họ, đêm nay tự về Thiên Nữ phong, ta có chuyện phải đi trước một bước, hai người không cần phải lo lắng.
Mẫu Đơn hỏi tiếp:
- Đi đâu vậy?
Thiên Lân chần chừ một lúc rồi khẽ thở dài đáp:
- Ta đi thăm Ngọc Tâm.
Dứt lời liền đứng lên, Thiên Lân từ biệt mọi người, rời đi trong lúc mọi người phất tay dặn dò.
Đưa mắt tiễn Thiên Lân đi rồi, Mẫu Đơn thôi không nhìn nữa, lại vừa hay chạm vào ánh mắt của Trần Ngọc Loan.
Mẫu Đơn sửng người một chốc, sau đó nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói:
- Ta vừa nghĩ đến một chuyện, mọi người phải cẩn thận để ý.
Trần Ngọc Loan hỏi lại:
- Có chuyện gì?
Mẫu Đơn đáp:
- Ba ngày trước, Ngũ Sắc Thần Vương còn phái hai nhóm cao thủ tiến vào nhân gian. Nhóm thứ nhất chính là năm đại sát thủ của Ám Ảnh đường, đường chủ tên là Hoành Ảnh, chính là một người đàn ông trẻ tuổi tóc đỏ rực. Nhóm còn lại chính là Dị Thú đường dưới trướng của Ngũ Sắc Thần Vương, chuyên môn phụ trách thám thính tin tức, đường chủ có tên là Hiểu Vân, chính là một thiếu nữ, tính cách lạnh lùng vô tình, thiện nghệ thuật truy tìm dò xét.
Trần Ngọc Loan nghe vậy cả kinh, phân tích:
- Chuyện đã ba ngày, chắc bọn họ đã sớm tiến vào nhân gian, chúng ta phải lập tức đem tin này truyền về liên minh, khiến bọn họ phải tập trung cao độ chuyện này.
Hoa Ảnh nói:
- Liên quan đến chuyện của đường chủ Dị Thú đường Hiểu Vân thì không cần phải lo lắng, cô ta tạm thời sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Chính đạo của nhân gian. Ngược lại năm đại sát thủ của Ám Ảnh đường lại là hạng tương đối lợi hại. Một khi bọn họ đã hội họp với Thiên Ngô thần tướng rồi, chỉ sợ sẽ mang đến cho quý vị một trận tai họa.
Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Hai ngày hôm nay vẫn chưa có tin tức của Thiên Ngô thần tướng, chuyện này rất khác thường. Nói không chừng bọn họ đã liên hệ được với năm đại sát thủ của Ám Ảnh đường rồi.
Lâm Phàm nói:
- Nếu quả thực là như vậy, chúng ta phải đặc biệt cẩn thận.
Tuyết Sơn thánh tăng tương đối bình tĩnh, điềm nhiên nói:
- Kiếp số đã định sẵn thì không cách nào né tránh được, con đường thuộc về chúng ta thì cần chúng ta phải đối mặt, lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Kế sách hiện nay thì dùng phương án bất biến ứng vạn biến là thượng sách.
Linh Hoa nói:
- Nếu như vậy, mọi người hà tất phải bàn luận nhiều làm gì?
Câu này vừa nói ra, mọi người đều thoải mái, tạm thời bỏ qua chuyện này, tập trung tinh lực vào quan sát giao chiến, chăm chú để ý tình hình bốn người giữa chiến trường.
Bầu trời bão tuyết gào thét, mặt đất sông băng tan chảy, không khí ác liệt mô tả biến hóa của Băng Nguyên, sau này nơi đây sẽ biến thành như thế nào thì có lẽ chỉ có thời gian mới biết được...
Màn đêm buông xuống, gió lạnh gào thét, tuyết lớn như lông ngỗng bao trùm khắp cả Thiên Hà bình nguyên.
Hôm nay, Lâm Phàm và Linh Hoa thành hôn, cùng nhau đi đến bạc đầu. Đêm nay, Lâm Phàm và Linh Hoa động phòng, thời khắc đó cả đời không quên được. Nằm trên giường ấm áp, Lâm Phàm dùng sức hai tay ôm chặt lấy Linh Hoa, để nàng tựa vào trên ngực của mình. Nhắm chặt hai mắt, Linh Hoa đầu tựa chặt vào ngực của Lâm Phàm, lắng nghe tiếng tim hắn đập, miệng nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Nhẹ nhàng, Linh Hoa lẩm bẩm:
- Sư huynh, cuộc đời này muội giao tất cả cho huynh, muội đã không còn nuối tiếc gì nữa rồi.
Lâm Phàm vuốt ve lưng trần của Linh Hoa, êm ái đáp lại:
- Sư huynh sẽ trân trọng yêu quý cả đời, bảo vệ muội thật tốt đẹp, không để muội chịu chút thương tổn nào cả.
Linh Hoa cười cười, khẽ lẩm bẩm đáp:
- Đêm nay muội phải cảm tạ ông trời, chính ông trời đã để chúng ta đi đến với nhau. Tuy điều này có thể ngắn ngủi, muội cũng không hề hối hận.
Lâm Phàm cười nói:
- Nói bậy bạ không thôi, chúng ta như vậy là mới vừa bắt đầu, chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời.
Linh Hoa mi mắt khẽ động, nhẹ nhàng mở to hai mắt, chăm chú nhìn vào trong mắt của Lâm Phàm, ánh mắt rất phức tạp.
Rất lâu sau, Linh Hoa từ từ nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm:
- Sư huynh, hôm nay muội là tân nương của huynh, hãy yêu thương muội thật tốt đẹp nhé.
Lâm Phàm tình ấm nồng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ mong đợi, xoay mình ép lên Linh Hoa, vừa hôn lên má của nàng, vừa vuốt vẻ ngực của nàng, dùng hành động để biểu đạt tình yêu trong lòng của mình.
Linh Hoa khẽ rên rỉ, nghênh đón kết hợp với những vuốt ve của Lâm Phàm, mặc cho hắn tận hứng, hai người nhanh chóng say đắm vào trong đó, không muốn tỉnh lại. Thời gian từ từ trôi qua, hưng phấn từ từ bình tĩnh trở lại. Không biết từ lúc nào, Linh Hoa đã ngủ rồi, Lâm Phàm lại mở to hai mắt, miệng nở nụ cười đầy hạnh phúc. Ngày hôm nay, Lâm Phàm chờ đợi đã lâu rồi, hiện nay cuối cùng cũng đã được như ý nguyện, vui mừng trong lòng tự nhiên có thể tưởng tượng được. Tâm tình kích động khiến Lâm Phàm ngủ không được, hắn cứ vậy mà ôm chặt lấy Linh Hoa, yên yên lặng lặng nhớ lại quá khứ, trong não thỉnh thoảng lại lóe lên những hình ảnh, mặt nở nụ cười tươi tắn vui thích. Trong yên lặng, những chuyện quá khứ đã gặp theo Lâm Phàm tiến vào trong mộng.
Sau khi hắn đã ngủ say rồi, Linh Hoa đang nằm trong lòng hắn đột nhiên mở to hai mắt, yên lặng bất động chăm chú nhìn hắn, mặt đầy vẻ phức tạp.
Đêm âm thầm trôi qua, mộng miên man kéo dài. Linh Hoa chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Lâm Phàm, phảng phất như muốn ghi chặt hắn vào lòng, trong ánh mắt toát ra một chút sầu não.
Bật cười u oán, Linh Hoa dùng âm thanh cực nhỏ khẽ lẩm bẩm:
- Đây là tình yêu của muội, định sẵn không thể đến tuổi già. Sư huynh, huynh có biết chăng?
Mang theo u oán, cùng với thương tang, Linh Hoa từ từ nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ từ tuôn trào, rơi xuống ngực của Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngủ rất say sưa, khóe miệng lại nở nụ cười mỉm, dường như trong mộng thấy được gì đó, hoàn toàn không cảm giác được khác thường của Linh Hoa.
← Ch. 865 | Ch. 867 → |