← Ch.087 | Ch.089 → |
Thiên Đao khách kinh thường nói:
- Cho nên ngươi còn sống đến hiện nay cũng tính là ngươi may mắn rồi!
Ông lão trọc đầu thẹn quá hóa giận nói:
- Câm miệng, lão phu có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là nhớ thực lực, không phải nhờ may mắn.
Thiên Đao khách lạnh lùng nói:
- Phải vậy chăng? Thế ta hôm nay phải xem cho rõ, ngươi thật ra có được bao nhiêu thực lực mà dám náo loạn trên đầu ta!
Nói rồi quái kiếm trong tay múa lên, làn kiếm đỏ rực bắn ra tám phía, hơn nữa tự động phân hóa, chỉ chớp mắt đã hình thành một vầng mây bao trùm trong phương viên vài dặm.
Trong không khí ngập tràn tiếng kiếm ngâm chói tai, hệt như từng làn sóng liên tục, trong lúc nhấp nhô lại chấn động hồn người, khiến người ta cảm thấy dấu hiệu bất an.
Ông lão trọc đầu toàn thân hơi chấn động, nhìn khí thế Thiên Đao khách xuất thủ và tình hình xung quanh tâm lý liền hơi mơ hồ.
Theo ông lão trọc đầu suy nghĩ, mọi cảnh tượng do Thiên Đao khách ra tay tạo thành tuy xem ra vô cùng kinh người, nhưng với tu vi bản thân của ông lão trọc đầu, còn chưa đến mứa cảm thấy bất an.
Nhưng vì sao trong lòng có cảm giác mất tự tin, lại có cảm giác run sợ vậy?
Trong lúc suy tư, ông lão trọc đầu không quên trả lời, vừa múa trường thương phòng ngự, vừa nói:
- Không có ba phần thực lực sao dám bắt cọp. Lão phu nếu đã dám đến đây thì không sợ gì rồi.
Bốn phía, bóng thương dày đặc như bọt sóng nước, từng lớp nối tiếp từng lớp, hình thành một kết giới phòng ngự bịt kín trong phương viên vài chục trượng chống cự lại công kích của Thiên Đao khách.
Bật cười lạnh lùng, Thiên Đao khách toát ra mùi vị tà mị, chất vấn:
- Không sợ? Rất tốt. Ta xem thử ngươi có dáng vẻ như thế nào đây?
Dứt lời, Thiên Đao khách phảng phất như cả người đổi khác, toàn thân bá khí đầy đủ, lạnh lùng tàn khốc mà cuồng ngạo, cả người toát ra khí thế ngạo thị thiên hạ, hắn khống chế vầng mây giữa không trung, khiến nó chấn động kịch liệt, hàng ngàn làn kiếm hóa thành ngọn lửa muốn đốt cháy bầu trời.
Cảnh tượng biến hóa vô cùng lớn, chỉ thấy bầu trời chỉ một lúc trở thành màu đỏ như máu, trong vầng mây lửa đỏ bốc hừng hực, hệt như một con quỷ lửa ngàn năm đang gào thét và không ngừng biến hóa.
Một lúc sau, con quỷ lửa thân thể kéo dài ra ảo hóa thành một làn đao sáng dài đến cả trăm trượng, hệt như một cột sáng đỏ rực từ trên không trung đánh xuống thẳng vào vị trí của ông lão trọc đầu.
Thực tế chưa quen thuộc với Thiên Đao khách, ông lão trọc đầu từ lúc bắt đầu đã vô cùng cẩn thận, chọn lựa phương án vừa phòng ngự vừa quan sát.
Nhưng lão không sao tưởng tượng được, Thiên Đao khách ngạo khí tới trời, vừa ra tay đã khiến sông núi biến hình, cả mặt đất kêu lên thảm thiết, không cho lão bất kỳ cơ hội và quá trình tìm hiểu, khiến lão rơi vào trong tình cảnh bất ổn.
Nhìn thấy làn đao chém xuống đầu, ông lão trọc đầu không nhịn được gào thét giận dữ, trong thời gian ngắn nhất liền gia tăng tu vi bản thân lên đến cực hạn, hơn nữa hai tay còn nắm chắc trường thương, dùng tốc độ nhanh nhất múa lên.
Lúc này, chỉ thấy vài trăm bóng thương đỏ rực chớp mắt đã phát ra cùng với khí cực dương cực cương, vừa bay thẳng lên bầu trời, vừa xoay tròn cả tổng thể.
Hai bên tranh hơn với nhau, trong lúc tiến lên dần dần dung hợp, cuối cùng hình thành một cột sáng giống như rồng đỏ bay lên trời, đón lấy một đao của Thiên Đao khách.
Lân cận, không gian bị ảnh hưởng của nó, liền có hiện tượng vặn vẹo rõ ràng, như vậy có thể thấy rằng một chiêu toàn lực của ông lão trọc đầu đáng sợ đến thế nào.
Chớp mắt, một đao kinh thiên và cột sáng chạm vào nhau, tại điểm giao nhau xuất hiện hiện tượng ngừng lại trong chốc lát.
Lúc này, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, một luồng hào quang rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phía.
Sau đó, tiếng sấm rung trời, cuồng phong gào thét.
Vô số làn sáng như pháo hoa từ điểm giao nhau rơi xuống bốn phía.
Bầu trời, mây đen xuất hiện, chớp điện nhảy múa.
Thời không lân cận vào lúc đó liền có hiện tượng vặn vẹo mãnh liệt, bất quá chỉ trong chớp mắt liền không còn.
Mọi thứ chỉ chớp mắt đã qua rồi, biến hóa vô cùng.
Khi hai luồng sức mạnh ngưng không còn phát sinh biến hóa, Thiên Đao khách đó xem ra chỉ phát một chiêu tùy ý lại dễ dàng áp chế được cột sáng do ông lão trọc đầu phát ra.
Lúc này, ông lão trọc đầu cảm thấy không ổn, do bởi phải duy trì trạng thái của cột sáng, lão căn bản không cách gì tách ra, chỉ đành rống lên một tiếng điên cuồng rồi lại gia tăng chân nguyên, ý đồ muốn xoay chuyển cục diện.
Nhưng khoảng cách của tu vi lúc này rõ ràng vô vùng, ông lão trọc đầu vốn là cảnh giới Quy Tiên, khi gặp phải Thiên Đao khách không ngờ lại chịu không nổi một chiêu, điều này khiến Tân Nguyệt và Thiên Lân đang quan sát kinh hãi vô cùng.
Chăm chú nhìn tình hình giao chiến, Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Quả thật không ngờ được, ông ta lại lợi hại như vậy, quả thật là ngoài ý nghĩ.
Tân Nguyệt vẻ mặt phức tạp, nhìn theo một đao chém xuống, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Đúng ...Ồ, ta theo ông ta học nghề đã sáu năm, hôm nay mới biết được, té ra trận chiến năm đó, ông ta căn bản không có ý muốn đả thương ta. Chỉ là ...
Thấy nàng đột nhiên ngừng lại, Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Chỉ là thế nào? Vì sao không nói thêm?
Tân Nguyệt khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Chỉ là sáu năm rồi, ta ngay cả bảy chiêu kiếm pháp ông ta dạy cũng chưa từng học cho tốt. Nếu không, lần này sao phải cần ông ta ra tay?
Thiên Lân thấy này thương cảm, an ủi:
- Đừng suy nghĩ nhiều, người tu đạo thiên phú cố nhiên là quan trọng, nhưng tu vi càng quan trọng hơn nữa. Người thông minh không nhất định phải mạnh mẽ, có một số pháp quyết lại cần có người ngu xuẩn mới có thể luyện thành, đây chính là sự kỳ diệu của thế gian. Gặp được ông ta, đây là định mệnh khiến vậy, nàng chỉ cần tận sức không thẹn với lòng, mọi thứ sẽ tùy duyên mà thành.
Trong vài câu nói, tình hình giao chiến đã lại phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy một đao đó của Thiên Đao khách áp chế được cột sáng do ông lão trọc đầu phát xuất, cuồng phong gào thét xung quanh, ngọn lửa đỏ hồng nuốt lấy một lượng lớn linh khí trong không khí, hội tụ thành một cơn lốc hủy diệt giữ chặt ông lão trọc tại chỗ, đang nhanh chóng xâm chiếm lồng phòng ngự của lão.
Bị ép rơi xuống đất, ông lão trọc đầu ngửa mặt thét lên giận dữ, khuôn mặt già lão đỏ bừng, hai tay nắm chặt thương không ngừng run rẩy, sau khi duy trì cảnh tượng được một chốc, trường thương trong tay liền nhanh chóng vỡ nát.
Lúc này, một luồng sức mạnh không gì chống nổi phủ chụp xuống, gây trọng thương cho ông lão trọc đầu, đồng thời cả thân thể lão bị ép mạnh xuống lòng đất, lưu lại một huyệt động lớn sâu không thấy đáy. Mọi thứ mô tả rõ ràng hiệu quả của trận chiến này.
Ngạo nghễ đứng giữa trời, Thiên Đao khách vẻ mặt hơi mỉm cười, không nhìn thấy chút nào đang chống địch, cứ hệt như đang hoạt động cho giãn gân cốt.
Trong tay hắn, quái kiếm lấp lánh ánh sáng xanh đỏ kỳ dị, hệt như có linh tính, đang dần dần thu nhỏ lại.
Đáng tiếc Thiên Lân và Tân Nguyệt bị trọng thương, lại thêm khoảng cách khá xa, hoàn toàn không để ý quá nhiều đến cảnh tượng này.
Giữa không trung, ngọn lửa chói mắt đang theo gió phiêu diêu, hiện tượng trời đất biến hóa kinh người đang từ từ bớt đi.
Khi mọi thứ đều bình thường trở lại, Thiên Lân mở miệng muốn kêu lên.
Nhưng lúc này, từ trong động sâu đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ đến nát tim, một bóng đỏ bay nhanh ra, chính là ông lão trọc đầu bị thương kia.
Chỉ thấy toàn thân lão đỏ nhạt, bị một ngọn lửa máu bao trùm thân thể, khiến người ta không nhìn ra được dung mạo.
- Thiên Đao khách, có một ngày ta phải bằm ngươi ra ngàn vạn mảnh!
Lơ lửng giữa không trung, bóng sáng màu máu sát khí bốc ra ngoài, tỏ rõ oán hận và bất cam mạnh mẽ.
Quái kiếm múa lên, tiếng kiếm ngâm thấu trời.
Thiên Đao khách lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Chỉ bằng như ngươi, muốn sống cũng khó, còn dám lên tiếng ngông cuồng.
Ánh đỏ lóe lên, bóng sáng màu máu run rẩy nhè nhẹ, dường như biết được tình hình trước mắt, lập tức gầm giận một tiếng rồi bắn mình bay đi.
- Ngươi nhớ lấy, ta sẽ quay lại!
Thiên Đao khách không hề làm khó lão, chỉ cười lạnh đáp:
- Lần này chỉ cho ngươi bài học, chờ lần tới đồ nhi của ta sẽ tự mình thu lấy mạng già của ngươi.
Trên mặt đất, Thiên Lân thấy vậy hơi thất vọng, Tân Nguyệt khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn về phía ông lão trọc đầu bay đi xa, trong mắt toát ra ánh kiên định.
Rõ ràng, Tân Nguyệt hiểu rõ dụng ý của Thiên Đao khách, không những không một chút lo lắng, ngượi lại còn có một chút bốc đồng, ngầm quyết định chính tay đâm chết ông lão trọc để báo đáp kỳ vọng của Thiên Đao khách.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Thiên Đao khách đến trước hai người, vẻ mặt như cười như không, lại có mấy phần thất vọng.
- Chật vật đến vậy, quả thật là mất mặt quá.
Thiên Lân bật cười ngượng nghịu, có ý xấu hổ nói:
- Có khổ sở một chút, bất quá chỉ cần còn sống là còn có hy vọng. Đời người, ai có thể không hề thất bại?
Thiên Đao khách nhìn hắn, trong mắt ánh lên mấy phần phức tạp Thiên Lân nhìn không hiểu, lắc đầu nói:
- Trước đây có một người, cả đời hắn đều chưa từng thất bại.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Có dạng người như vậy, không thể nào? Người đó là ai vậy?
Thiên Đao khách nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt vô tình đáp:
- Lục Vân, một thần thoại trong truyền thuyết. Tương lai ngươi sẽ gặp được hắn.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Ta sẽ gặp được hắn? Vì sao vậy?
Thiên Đao khách không trả lời, ánh mắt nhìn Tân Nguyệt, điềm nhiên nói:
- Các ngươi bị thương không nhẹ, trước hết để ta trị thương cho các ngươi đã.
Nói rồi không chờ hai người đáp lời, hắn liền đưa tay trái ra lòng bàn tay hướng lên trời, phát xuất một chùm ánh sáng đỏ rực, hình thành một lồng sáng màu đỏ nhạt giữa không trung, chầm chậm hạ xuống vây phủ lấy bản thân hắn cùng với Thiên Lân và Tân Nguyệt.
Sau đó, lồng sáng màu đỏ nhạt này bề mặt hiện lên một số hình vẻ, chủ yếu dùng lưỡng nghi, tứ tượng, bát quái làm chủ.
Những hình vẽ đan xen lẫn nhau, tạo thành các hình các dạng hình ảnh phức hợp, đang hấp thu nhanh chóng linh khí trong không gian bốn phía, lại chuyển thành một loại sức mạnh thuần khiết, từ những góc độ khác nhau bắn vào trong thân thể của Thiên Lân và Tân Nguyệt để trị thương cho cả hai.
Loại hình trị thương này chói lòa mà thần diệu, thêm lần nữa thể hiện sự khác thường của Thiên Đao khách.
Thời gian, trong quá trình trị thương trôi qua rất nhanh, không bao lâu thì Thiên Lân và Tân Nguyệt đã khỏi hẳn thương thế, điều này khiến hai người cảm thấy bất ngờ.
Theo suy nghĩ bình thường của bọn họ, thương thế nghiêm trọng như vậy ít ra cần phải mấy ngày mới có cơ hội bình phục hoàn toàn, ai ngờ trong tay của Thiên Đao khách, chưa đến một lúc đã lành rồi.
Thu lại chân nguyên, Thiên Đao khách cười nói:
- Hy vọng lần tới không cần ta phải ra tay giúp các ngươi thu thập tàn cục nữa.
Thiên Lân cảm kích cười nói:
- Tiền bối yên tâm, chỉ có một lần này thôi, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Đao khách, ánh mắt rất phức tạp, chần chừ một lúc mới nói:
- Sư ... phụ ...
Sau sáu năm, Tân Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng, chuyện này đối với nàng có bao nhiêu khó khăn.
Thiên Đao khách thôi cười, ánh mắt hơi lay động, dường như hơi kinh ngạc, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, điềm nhiên nói:
- Trời không còn sớm nữa, con hẳn còn có chuyện phải làm, đi đi.
Tân Nguyệt thân thể run rẩy, dường như thời gian chờ đợi ngắn ngủi này đã hao phí tâm lực của nàng rất nhiều, mãi đến lúc Thiên Đao khách mở miệng, nàng mới đột nhiên thư giãn khỏi trạng thái khẩn trương bất an.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |