Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0109

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0109: Ma Vực Lãnh Túc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Lazada


Nhìn vào dáng dấp kiều mị của Bách Linh, nói không làm rung động lòng người chính là gạt người ta. Chỉ nghĩ đến cá tính của Bách Linh thì rõ ràng là một nữ nhân hay thay đổi, khi thì điêu ngoa không nói đến lý lẽ, lúc thì nũng nịu khiến người khác khó lòng kháng cự. Thật đoán không ra bản tính của nàng rốt cuộc như thế nào. Nhìn đôi mắt có chút trông mong đó, Viên Mộc bất giác mỉm cười gật đầu nhè nhẹ đưa tay kéo ngọc thủ nàng và bắt đầu phi thân."

Thấy Viên Mộc vừa đáp ứng đề nghị của mình, Bách Linh lập tức nở nụ cười yêu kiều, bỗng nhiên gương mặt mỹ lệ áp sát mặt Viên Mộc, trong sát na khiến chàng ta giật nẩy mình, nàng cất giọng ngọt ngào thì thầm:"

- Đa tạ huynh, huynh rất tốt mà."

Dứt lời ánh mắt có phần đắc ý nhìn chàng, tựa hồ như muốn nói ʺthế nào, huynh cho là ta sẽ ăn thịt huynh sao, xem huynh còn dám không chú ý đến ta. Bổn cô nương dung mạo tựa thiên tiên, không tin huynh không động tâm."

Viên Mộc cười khổ, thật sự có chút sợ nàng ta. Bách Linh này thỉnh thoảng lại tỏ vẻ như một nữ hài tinh nghịch và nũng nịu, tựa hồ như vô tình, hoàn toàn không biết đó là sức hấp dẫn cực kỳ quyến rũ đối với nam nhân. Viên Mộc thay đổi suy nghĩ nhìn Văn Bất Danh hỏi:"

- Huynh vẫn khẳng định ta thông hiểu tu chân pháp thuật, không sợ phỏng đoán sai sao?"

- Điều này đích xác ta không dám khẳng định hoàn toàn, bởi vì trong tất cả những người ta gặp chỉ có số ít một hay hai người ta nhìn nhầm. Nhưng ngươi nhất định thuộc loại người đó. Sở dĩ có can đảm phỏng đoán là vì ta phát giác trên mình ngươi có một cỗ khí tức rất quen thuộc với ta, chỉ là che giấu quá kỹ không dễ dàng nhận ra."

Trong lòng kinh ngạc, Viên Mộc hơi nhìn lên trời khẽ cất tiếng:"

- Huynh muốn nói trong số pháp quyết trên mình ta có một loại tương tự với huynh, phải không? Tên của huynh trước giờ ta chưa từng nghe, nhưng một thân tu vi của huynh lại cao thâm thực sự khiến ta hết sức ngạc nhiên. Bất ngờ hơn huynh lại tu luyện đến cảnh giới đại thành của Hạo Nhiên Thiên Cương chân quyết Nho gia. Huynh không phải người của Nho viện, vậy huynh từ đâu đến?"

Văn Bất Danh sắc mặt biến đổi, thần tình kinh hãi nhìn Viên Mộc nói:"

- Cái tên Viên Mộc rõ ràng không phải là danh tính đích thực của ngươi, một thân tu vi của ngươi tuy ta vô pháp nhìn thấu toàn bộ, nhưng ta tin chắc ngươi tuyệt không phải hạng vô danh trong tu chân giới. Rốt cuộc ngươi xuất thân từ nơi nào? Ngũ phái, Lục viện, hay môn phái tu chân nào khác? -

Viên Mộc cười nhạt nhìn về phía trước khẽ đáp:"

- Chuyện cũ đã bay theo gió, tất cả những điều đó đã trôi vào quên lãng. Ta bây giờ bất quá chỉ là một thiếu niên đứng giữa trời đất hành sự tùy tâm, ngược lại lai lịch của huynh e rằng không đơn giản. Ta hơi thắc mắc không biết trong thiên hạ này ngoài Nho viện còn nơi nào có tu chân đệ tử Nho gia không?"

Kinh ngạc nhìn Viên Mộc, Văn Bất Danh suy nghĩ một chút rồi nói:"

- Ngươi đã không muốn nói ra lai lịch ta cũng không miễn cưỡng, tin rằng tương lai có một ngày sẽ biết tất cả. Còn ngươi nói về số môn phái tu chân của Nho gia, điều này trong thiên hạ thật sự không nhiều. Trong giới tu chân, hệ phái Đạo gia nhiều nhất, kế đến là Phật gia. Những hệ phái khác, tuy môn phái rất đông nhưng ít nhiều cũng có chút quan hệ với hai hệ phái này. Còn Nho gia đối với Phật Đạo lưỡng giáo không có quan hệ, trong cả thiên hạ chỉ có vỏn vẹn ba nơi mà thôi. Trong đó Nho viện danh tiếng cao nhất, môn đồ đông nhất. Thần bí nhất là Hạo Thiên phủ, ta chính xuất thân từ Hạo Thiên phủ. Chỉ đáng tiếc Hạo Thiên phủ nhân tài điêu linh, đến đời ta còn không quá mười người."

Viên Mộc nghe xong khẽ nói:"

- Nguyên lai là như thế, thảo nào tu vi huynh cao đến vậy."

Bách Linh đang dựa vào mình Viên Mộc, nghe hai người chỉ nói về những vấn đề không có gì thú vị bất giác kêu lên:"

- Mộc đầu, nói đến chuyện khác đi, hay là nói về Ánh Nguyệt tỉnh nhé. Huynh đoán xem trong đó huynh nhìn thấy ai, có khi nào là ta không?"

Vừa nghe xong Viên Mộc liền ngẩn người, không ngờ Bách Linh đột nhiên nói ra những lời này nhất thời không biết trả lời nàng ta như thế nào. Mới quen biết hai người trong ngày hôm nay, giờ nàng ta lại hỏi như thế khiến Viên Mộc không biết xử trí ra sao. Liếc nhìn Văn Bất Danh, thấy hắn ta lén nở một nụ cười, Viên Mộc bất giác có chút bi ai. Sao hôm nay hai người gặp được đều cổ quái như thế này? Bách Linh thì không nói rồi, còn cao thủ đến từ Hạo Thiên phủ Nho gia lại không có điểm gì gọi là tri thư đạt lý của nhà nho, phong cách thì chểnh mảng lại còn khiếm nhã."

Trông thấy dáng vẻ dở khóc dở cười vạn phần bất lực của Viên Mộc, Văn Bất Danh cười nói:"

- Ánh Nguyệt tỉnh ở trong cánh rừng phía trước mặt, chúng ta nhanh chân đến đó thôi."

Hắn nói xong tăng tốc vọt thẳng. Viên Mộc nhìn lướt qua cánh rừng rồi dẫn Bách Linh đuổi theo."

Trong cánh rừng khá lớn, ánh nắng xuyên qua những cành lá thưa thớt chiếu sáng cả một vùng. Chính giữa cánh rừng có một cái giếng hình bát giác thập phần cổ quái. Không người nào biết nó đã ở đây bao lâu, ai là người tạo nên. Nói chung khi đến đây đã thấy nó hiện diện."

Bên cạnh Bát giác tỉnh là một thạch bia cổ xưa trên mặt khắc ba cổ tự Ánh Nguyệt tỉnh, nói rõ ràng với người đời nơi đây chính là Ánh Nguyệt tỉnh trong truyền thuyết. Tứ phía bóng người lay động, không rõ bao nhiêu thiếu niên nam nữ, kẻ đứng người ngồi vây quanh bờ giếng yên lặng như đang chờ đợi điều gì đó."

Khi Viên Mộc dẫn Bách Linh đi theo Văn Bất Danh tiến vào, mới thấy đúng là có vài trăm nam nữ, tất cả đều si si dại dại nhìn vào miệng giếng. Tĩnh lặng đứng ở phía xa xa, mục quang Viên Mộc dừng lại trên người một thiếu niên đang đứng dưới cây đại thụ ở phía tây."

Văn Bất Danh nhìn theo mục quang của Viên Mộc, nhẹ nhàng khai khẩu:"

- Người đó là Vân Hoa của Đạo viên, sao ngươi biết hắn, chẳng lẽ ngươi xuất thân từ tu chân Lục viện?"

Viên Mộc lẳng lặng đáp:

- Huynh đối với động thái của thiên hạ biết rõ quá nhỉ, cả danh tính của Vân Hoa cũng biết, xem ra địa vị của huynh trong tu chân giới cũng không thấp kém. Còn về lai lịch của ta, huynh muốn đoán thế nào cũng được. Giống như huynh vừa nói khi nãy, có một ngày huynh sẽ biết, không phải sao?"

Văn Bất Danh khẽ cau mày đoán không ra rốt cuộc Viên Mộc đang che giấu điều gì, vì sao không muốn đề cập đến những việc trong dĩ vãng."

Kéo tay Viên Mộc, Bách Linh hạ giọng nói:"

- Mộc đầu, chúng ta đến gần một chút xem thử xem được không? Ở xa như thế này không trông thấy được gì, một điểm cũng nhìn không rõ."

Viên Mộc khẽ lắc đầu hờ hững:"

- Đừng nóng ruột, cô không thấy mọi người đều đợi trời tối sao. Mặt trời còn ở trên cao chiếu xuống, dù cô đến gần cũng có xem được gì đâu? Nếu có thể xem được, nhiều người như vậy còn ai ngồi đó nữa không. Đợi một lúc nữa, đến ban đêm mới biết truyền thuyết này có thực hay là không."

Bách Linh nhìn thần sắc Viên Mộc bình tĩnh, bất giác bị gương mặt anh tuấn của chàng cuốn hút, khe khẽ gật đầu không nói thêm lời nào."

Màn đêm mà vô số người chờ đợi dần buông xuống, khi trăng tròn lên cao hầu như toàn bộ ánh mắt những người có mặt trong khu rừng đều nhìn chăm chăm vào Ánh Nguyệt tỉnh. Nhưng lúc này có duy nhất một người không nhìn vào Ánh Nguyệt tỉnh, đó là Viên Mộc. Chàng đang nhìn Vân Hoa của Đạo viên, thần sắc có phần hoài niệm như đang chìm trong hồi ức."

Đột nhiên ánh mắt Viên Mộc biến đổi, xoay đầu nhìn ra phía ngoài cánh rừng gương mặt hiện lên một tia kinh dị. Quay lại thấy mọi người không chút phản ứng, Viên Mộc không kìm được than khẽ một tiếng thu hút sự chú ý của Văn Bất Danh."

Văn Bất Danh hỏi:"

- Sao thế, tại sao lại than thở? Có phải khi nghĩ về chuyện cũ trong lòng có chút cảm xúc, cảm thấy đời người kỳ thật có nhiều việc, trong đó cay đắng nhiều hơn ngọt ngào?!"

Nhẹ nhàng kéo Bách Linh đang chuẩn bị đến gần Ánh Nguyệt tỉnh lại, Viên Mộc bình tĩnh nói:"

- Ánh Nguyệt truyền thuyết, lần này sợ rằng sẽ đẫm máu."

Hai câu nói ngắn gọn, không có thêm lời giải thích cũng như không thuyết minh."

Sắc mặt Văn Bất Danh thay đổi, đôi mắt lập tức bắn ra một luồng quang mang sáng chói thận trọng quan sát tứ phía. Bỗng nhiên thân thể Văn Bất Danh rung lên, sắc mặt đại biến hét lớn:"

- Không xong, có ma đầu Ma vực đến gần, mọi người hãy cẩn thận."

Ngay lập tức, những người đang chú tâm sực tỉnh. Trong đám đông vài bóng người bắn vọt lên, bồng bềnh giữa không trung cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh. Tính sơ qua thì trên không trung có chín đạo nhân ảnh, hiển nhiên những người này đều xuất thân từ các môn phái tu chân, mỗi người có tu vi pháp lực khác nhau."

Chín đạo nhân ảnh xuất hiện làm cho thiếu niên nam nữ dưới mặt đất một phen kinh hoảng, gần đây bọn họ đối với các tên ma đầu giết người ăn thịt đều sợ hãi vô cùng, cả hiện trường trở nên hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn thì có một tiếng rú cuồng dại kinh tâm truyền đến, thanh âm cực lớn làm vô số người có mặt thét lên sợ hãi. Một đạo hắc ảnh vút qua, một bóng người toàn thân tỏa ra hắc vụ nhàn nhạt xuất hiện giữa không trung, trong đôi mắt đỏ ké bập bùng hỏa diễm tà ác, hung tàn nhìn đám người xung quanh."

- Yêu ma phương nào dám đến nhân gian quấy rối, còn không mau báo danh tính cho ta hay."

Một đạo sĩ khoảng ngũ tuần xuất hiện trước hắc ảnh lớn tiếng chất vấn."

Hừ một tiếng giận dữ, thân ảnh đen kịt của ma đầu tiến lại gần túm chặt lão đạo sĩ sắp sửa trốn tránh, hung bạo nói:

- Tu đạo nhân đáng ghét, các ngươi cứ tự cho rằng mình tài giỏi, việc tốt không làm, chuyên làm việc xấu xa làm tổn thương ngươi ta yêu nhất, ta phải giết sạch các ngươi. Ta phải giết sạch các ngươi, giết sạch các ngươi."

Trong tiếng gầm cuồng nộ, ma đầu này hiện thân hai tay phân khai xé toạc thân thể lão đạo sĩ ra làm hai mảnh. Cùng lúc đó, xung quanh vang lên tiếng kêu la phẫn nộ, kiếm mang phù chú chói mắt bắt đầu tấn công vào ma đầu. Từ trong thân thể lão đạo thoát ra một đạo nguyên thần yếu ớt cấp tốc chạy trốn ra phía ngoài."

Nở nụ cười lạnh lùng, hắc ảnh nhoáng lên song thủ dễ dàng túm vào lòng bàn tay nguyên thần đang trốn chạy của lão đạo sĩ. Thấy nguyên thần vùng vẫy không ngừng kêu lên thảm thiết, ma đầu phát ra tiếng cười bi phẫn như thể hắn đang báo cừu rửa hận cho người yêu. Hắc sắc quang hoa vừa lóe lên, nguyên thần trong lòng bàn tay ma đầu chớp mắt bị huỷ diệt. Đồng thời, toàn thân ma đầu lập lòe hắc sắc tinh vân quỷ dị, pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân thần kỳ mạc trắc phát ra vài đạo tinh thần lực đáng sợ, chấn bay một lúc toàn bộ tám đạo nhân ảnh đang đến gần."

Mục quang lướt qua những thiếu niên nam nữ kết thành đôi dưới mặt đất, trong mắt ma đầu lộ ra vẻ nhu hoà hiếm thấy, hắn tịnh không tấn công họ. Tám đạo nhân ảnh bị bắn tung tiếp tục quay trở lại, tự mỗi người huy động trường kiếm phát xuất kiếm khí mãnh liệt. Tám đạo kiếm mang chói mắt xếp theo vị trí bát quái hội tụ thành một đạo kinh thiên kiếm trụ với huyền thanh sắc quang hoa một đòn đánh xuống."

Thờ ơ nhìn xung quanh, ma đầu ngẩng mặt hú lên, thanh âm phát ra chất chứa bi thương đau khổ làm rung động lòng người. Thân thể hắn lay động, trong lúc né tránh cực nhanh đã phát ra tinh thần lực vô thanh vô sắc công kích, phát huy sức phá hoại kinh khủng và mạnh mẽ. Một âm thanh rất lớn truyền ra, quang mang bắn tung ra tứ phía, tiếng kêu kinh hoàng cùng với tiếng kêu thảm thiết hòa vào nhau tạo thành một loại giai điệu kỳ diệu. Nhân ảnh chớp động, hắc ảnh huyễn hoá, sau đợt tấn công cường mãnh, trong tám đạo nhân ảnh có năm người rơi xuống đất không đứng dậy nổi."

- Thật ra ngươi là ai, tại sao lại có tu vi cường đại như vậy? Ngươi đến đây với mục đích sát nhân tiết hận hay còn mục đích nào khác?"

Tiếng nói lạnh nhạt phát ra từ miệng Vân Hoa. Vân Hoa nãy giờ đứng dưới cây đại thụ quan sát trận chiến, lúc này đã bước ra đứng yên cách ma đầu ba trượng nhìn hắn một cách thờ ơ."

Nhìn Vân Hoa với ánh mắt điên cuồng và phẫn nộ, hiển nhiên ma đầu hết sức thống hận người tu chân. Vừa nghe Vân Hoa nói, bất giác hắn đáp trả với giọng cừu hận:"

- Ta là ai? hừ, ta bất quá chỉ là một kẻ chạy trốn từ Ma vực. Nhưng các ngươi, những kẻ tu chân đáng ghét ngoài mặt ra vẻ nhân nghĩa đạo đức để che đậy những chuyện xấu xa bên trong, không hỏi trắng đen phải trái, đánh lén, ám sát, vây công, không chuyện gì không làm so với bọn ta còn hèn hạ hơn. Ta gọi là Lãnh Túc, hôm nay đến đây nhất định phải giết sạch các ngươi những kẻ tu chân đáng ghét, báo cừu cho người ta yêu. Các ngươi chuẩn bị chịu chết đi, 'Ma Tâm Liệt Diễm'!"

Trong tiếng gầm, toàn thân ma đầu Lãnh Túc hắc sắc quang hoa bạo trướng, một đạo hắc sắc hoả diễm lập lòe quang mang yêu dị điên cuồng cuốn tới Vân Hoa."

Ánh mắt trở nên lạnh lùng, Vân Hoa đáp trả:"

- Tà ma yêu nghiệt dám mở miệng nói bậy nói bạ, hãy xem ta hôm nay vì nhân gian trừ hại."

Dứt lời Vân Hoa dịch sang chỗ khác, trường kiếm phát ra đạo huyền thanh sắc kiếm mang hội tụ thành một loạt bảy tầng phòng ngự trước mặt. Sau khi bố phòng chắc chắn, Vân Hoa huy động hữu thủ cực kỳ nhanh nhẹn, vô số kiếm mang hội tụ lại tạo thành một đạo kiếm trụ chói mắt trông như thật hung hãn chém vào ma đầu Lãnh Túc.

Quang hoa thanh hắc va chạm mãnh liệt giữa không trung, khí kình bá đạo cực mạnh liên tục ma sát dồn nén, trong chớp mắt tạo nên vùng xoáy nghịch phát ra tiếng nổ kinh thiên. Thanh hắc sắc quang mang vỡ tan bắn ra tứ phía, tại điểm gặp nhau của hai cỗ kình lực bộc phát một cơn lốc xoáy kinh khiếp điên cuồng di chuyển khắp nơi. Vô số tiếng kêu la kinh hoàng thảm khốc phát ra từ miệng các thiếu niên nam nữ vô tội, trong số bóng người đang chạy tán loạn có không ít người sau khi té xuống đất không còn chút động tĩnh."

Văn Bất Danh đang quan sát ở phía xa xa hét lên một tiếng giận dữ cấp tốc lao vào hiện trường, song thủ không ngừng huy động dùng nhu kình hoá giải kình lực đáng sợ này nhằm làm giảm thương vong của mọi người xung quanh. Viên Mộc nhìn qua Bách Linh thấy ánh mắt nàng có vẻ kinh hoàng và lo lắng, bất giác hạ giọng nói:"

- Cô đứng yên ở đây một lúc, ta đến giúp Bất Danh một tay cố gắng giảm thiểu số người vô tội bị thương."

Nhân ảnh chớp động rồi biến mất."

Ở phía trên, Vân Hoa bị sức mạnh cường đại chấn lùi ba trượng sắc mặt lộ vẻ kinh hãi. Nhìn Lãnh Túc điên cuồng trước mặt ánh mắt Vân Hoa trấn tĩnh trở lại, thân ảnh một lần nữa vọt lên phía trước nhắm thẳng vào ma đầu Lãnh Túc. Trong lúc tiến lên Vân Hoa dựa vào lực xoay tròn, cả thân mình theo thế xoay tròn cực nhanh che giấu bản thể hóa thành một mũi huyền thanh sắc quang tiễn bắn thẳng vào thân thể ma đầu Lãnh Túc."

Tiếng rít xé gió của mũi tên truyền đến, nháy mắt mũi huyền thanh sắc quang tiễn chói mắt xuất hiện trước ngực Lãnh Túc. Trong cơn cuồng loạn thần sắc Lãnh Túc biến đổi, chân khí kết thành một đóa hoa đen kịt xuất hiện trước ngực ngăn chặn nhất tiễn xuyên tâm đáng sợ này. Đồng thời, ánh mắt Lãnh Túc tràn ngập cừu hận và cuồng dại nhìn thẳng về phía trước, chưởng tâm tay phải lóe sáng một hắc sắc quang cầu cực kỳ tà ác đập vào huyền thanh sắc quang ảnh."

Một tiếng gầm giận dữ truyền ra, quang tiễn với sức mạnh đáng sợ cùng thân thể Lãnh Túc bắn ra ngoài cực nhanh. Trên không trung, Lãnh Túc liên tục gào thét giận dữ, hắc sắc quang hoa toàn thân run lên đang cố hết sức chống đỡ đòn tấn công của Vân Hoa. Đột nhiên huyền thanh quang hoa bừng sáng đột phá hàng rào phòng ngự của Lãnh Túc, trực tiếp xuyên qua thân thể hắn. Rống lên điên cuồng, Lãnh Túc không cam tâm ra sức phản kích, hữu thủ hung hãn đập vào thân Vân Hoa."

Quang hoa vụt tắt hai nhân ảnh lập tức phân tán. Khi một đòn tấn công cường mãnh kết thúc, Vân Hoa sắc mặt tái nhợt thân thể lắc lư bay ngược trở lại va rất mạnh vào một cây đại thụ. Phía đối diện, toàn thân Lãnh Túc hắc sắc quang hoa ảm đạm, trước ngực máu tươi màu đen phun ra ngoài như tên bắn, cả thân mình liên tục đụng gãy ba cây đại thụ mới dần dần dừng lại."

Văn Bất Danh vừa thấy Lãnh Túc thụ trọng thương, lập tức thân thể di động muốn đi tới hạ sát hắn nhưng lại bị Viên Mộc giữ lại. Văn Bất Danh không hiểu hỏi:"

- Ngươi kéo ta làm gì, tên ma đầu hung tàn như thế không giết đi chẳng phải lưu lại thế gian mối nguy hại cho bách tính sao?"

Lắc đầu đầu nhè nhẹ, Viên Mộc khẽ đáp:"

- Nếu huynh ra tay hạ sát hắn, có lẽ trong tương lai huynh sẽ hối tiế c. Hiện tại vài tên ma đầu đáng sợ hơn sắp xuất đầu lộ diện, huynh nên lưu chút khí lực đối phó với cường địch chuẩn bị hiện thân kìa.

Nhìn cánh rừng sâu hun hút, ánh mắt Văn Bất Danh khẽ biến đổi:"

- Ngươi khẳng định sẽ có ma đầu xuất hiện, vì sao ta không phát giác được điều gì? Hơn nữa ngươi nói sau này ta sẽ hối tiếc như thế có ý gì?"

Mục quang nhìn sang gương mặt của Viên Mộc, im lặng chờ câu trả lời."

- Huynh không phát hiện vì huynh tu luyện Hạo Nhiên Thiên Cương chân quyết sử dụng thiên địa chánh khí trong thế gian vô cùng cương mãnh. Chân quyết này tuy uy lực cường đại nhưng truy tìm tra xét đối với một số sự việc lại không xuất sắc, cho nên có rất nhiều thứ ẩn núp huynh không nhất định có thể nhận ra."

Giọng nói đều đều, Viên Mộc tịnh không hồi đáp phần sau của vấn đề này."

Văn Bất Danh định mở miệng hỏi thêm nhưng lại nhìn thấy bốn đạo nhân ảnh kể cả Vân Hoa bỗng nhiên vọt thẳng về phía Lãnh Túc muốn tiêu diệt hắn cho bằng được. Kiếm quang lóe lên, bốn thanh trường kiếm đồng thời chia ra tấn công vào những vị trí yếu hại trên thân thể Lãnh Túc. Rống lên một tiếng cuồng nộ, Lãnh Túc vận khởi chân nguyên mạnh mẽ cố gắng di động tránh né đợt tấn công của bốn người. Tuy nhiên Vân Hoa trước đó đã toàn lực tập kích làm thân thể hắn tổn thương nghiêm trọng, nên khi hắn muốn tránh né mới phát hiện tốc độ không nhanh như mong muốn."

Bốn thanh trường kiếm sắp giết chết hắn, đột nhiên một tiếng kêu hoảng hốt của nữ tử truyền đến:"

- Đừng làm tổn hại chàng, đừng!"

Thanh âm gấp gáp và buồn khổ, hiển nhiên người phát thoại hết sức quan tâm đến sinh mệnh của Lãnh Túc. Lãnh Túc trong cơn tuyệt vọng chợt rung lên, mục quang ghim chặt vào nhân ảnh đang đến ánh mắt lộ xuất vẻ nhu tình vô cùng. Hắc ảnh vút qua, thân ảnh một nữ tử yêu kiều xuất hiện giữa không trung đánh tung một lượt bốn thanh trường kiếm. Nữ tử độ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, nàng có gương mặt thanh tú với vóc dáng thon thả, mái tóc dài mượt mà tung bay trong gió trông dáng vẻ vô cùng mỹ lệ."

Nhìn thân thể đẫm máu của Lãnh Túc, nữ tử thoáng chốc nắm chặt tay hắn nói với giọng vạn phần lo lắng:"

- Túc, chàng không việc gì chứ, tại sao chàng lại khờ dại thế này, một mình chàng chạy đến nơi này làm gì?"

Tay phải nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của hắn, ánh mắt tràn ngập vẻ ôn nhu bất tận."

Lắc đầu nhè nhẹ, Lãnh Túc thần sắc đang cuồng dại trở nên hiền hòa an ủi nàng:"

- Đừng khóc nào, ta không xảy ra chuyện gì đâu. Thương thế trên người nàng chưa hồi phục, cần nghỉ ngơi cho thật tốt rồi mau trở về đợi ta, việc ở đây ta lo được rồi. Đợi đến khi ta quay về lúc đó thương thế của nàng cũng đã hồi phục nhiều hơn, hãy nghe lời ta, biết không? Nơi đây rất nguy hiểm, nàng mau trở về đi nhé."

Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt nữ tử cùng âm điệu vạn phần lo lắng, sự biểu lộ tình cảm nồng nàn của Lãnh Túc khiến người ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1114)