Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0143

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0143: Tâm hữu nghi hoặc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Lazada


Nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay mình, Lục Vân nói ra những lời đầu tiên:

- Được cầm tay hai nàng cùng nhau ngao du thất giới, ba chúng ta trọn đời bên nhau, tình này mãi mãi trường tồn. Kiếp này chỉ cần Lục Vân ta không chết, ta sẽ vĩnh viễn trân trọng tình cảm này, vĩnh viễn yêu thương hai nàng. Ngay cả khi phi thăng thành tiên ta cũng sẽ không quên lời thề này.

Thâm tình nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng gật đầu, hạnh phúc và vui sướng biểu hiện tràn đầy trên gương mặt cả hai. Nhẹ nhàng ôm hai nàng vào lòng, Lục Vân cười nhẹ nói tiếp:

- Vân Phong gọi người đến rồi kìa! Chúng ta qua chỗ họ thôi, không thì cuộc gặp gỡ ngu ngơ này e là sẽ bị đệ ấy cười cho.

Nói xong khẽ buông tay Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, cùng với hai nàng thẳng hướng Dịch viên bay tới.

- Lục Vân, trở về lần này là không đi nữa phải không?

Nhìn Lục Vân, trong mắt Ngạo Tuyết thể hiện sự mong chờ vô hạn.

Nở nụ cười gượng gạo, Lục Vân hơi lắc đầu rồi nhẹ giọng nói:

- Con đường đời mà ta sẽ đi không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được. Trở về lần này ta chỉ muốn gặp lại các nàng, sau đó là chưởng môn sư bá, Tử Dương sư phụ, sư thúc, Vân Phong cùng các huynh đệ đồng môn khác để nói lời cáo biệt. Kinh nghiệm ở Dịch viên chỉ là một phần trên chuyến đi dài của cuộc đời ta, ta không thể dừng lại được. Trên thân thể ta ẩn dấu rất nhiều điều, chúng đều có quan hệ tới cuộc đời của ta, ta phải đi giải quyết từng vấn đề một. Đợi sau khi hoàn thành tất cả ta sẽ trở về, các nàng đừng vì ta mà lo lắng.

Đau buồn nhìn Lục Vân, trong đôi mắt của Ngạo Tuyết chất chứa một nỗi mất mát vô hạn. Mặc dầu biết rằng có những việc không có cách nào níu giữ, cũng không thể nào ngăn trở nhưng trong thâm tâm nàng thực sự muốn ngăn cản điều đó. Thương Nguyệt nhìn vào mắt Ngạo Tuyết cất giọng dịu dàng:

- Đừng quá thương tâm, có ly thì mới có hợp, có sầu đau thì mới có vui sướng. Mọi thứ rồi cũng sẽ qua, chỉ cần tận trong đáy lòng vẫn luôn có chỗ cho tình yêu đẹp nhất vậy cũng là đủ rồi. Lục viện đã liên minh, có những việc đã qua rồi không thể nào khác được nữa.

Thân thể chấn động, Ngạo Tuyết bỗng nhiên minh bạch lời của Thương Nguyệt. Đúng vậy mọi thứ đều đã thay đổi, hiện tại đối với việc Lục Vân lưu lại Dịch viên mà nói, chàng và Kiếm Vô Trần sẽ đối xử với nhau ra sao đây? Ngẩng đầu lên nhìn Vân Phong nơi cửa, Ngạo Tuyết nhẹ nhàng nói:

- Chưởng môn sư bá đã đáp ứng Lục viện liên minh, ngày mai nghi thức liên minh sẽ được cử hành tại Dịch viên đến lúc đó mọi thứ sẽ thay đổi. Lần này Minh chủ liên minh không phải là Lý Trường Xuân mà là Kiếm Vô Trần, tất cả mọi việc đều do Vân Chi pháp giới đứng ra điều khiển, toàn lực thúc đẩy cho việc liên minh lần này thành công.

Lục Vân bỗng nhiên dừng lại nhìn Ngạo Tuyết sắc mặt lộ ra một chút trầm trọng. Lục viện liên minh chàng đã sớm biết từ miệng của Ma Thiên Tôn "

chủ, chỉ không nghĩ tới Minh chủ lại là Kiếm Vô Trần. Điều này làm Lục Vân vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ một cách cẩn thận thì sự việc có quan hệ rất lớn. Lục Vân bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác, tự nhủ bản thân nên sớm rời khỏi Dịch viên nếu chậm trễ có khi sinh biến.

Ngẩng đầu lên, Lục Vân tĩnh tại nhìn về phía chân trời và cả ba người rơi vào trầm tư. Thời khắc này, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều minh bạch vấn đề Lục Vân đang nghĩ đến, nhưng kết quả những suy nghĩ đó như thế nào hai nàng không thể đoán được.

Cùng lúc đó Tử Dương chân nhân biết tin Lục Vân trở về, vội vàng phi kiếm bay tới chỉ sợ đồ đệ yêu quý đi mất. Thân ảnh lóe lên, Tử Dương chân nhân đã nắm lấy tay phải Lục Vân quan sát một cách cẩn thận rồi nói với vẻ mặt kích động:

- Trở về là tốt rồi, là tốt rồi! Sau này phải cố gắng tu hành ở Dịch viên cho thật tốt nhé! Thầy trò ta cùng nhau trảm yêu trừ ma, vì hòa bình của Nhân gian mà góp chút cống hiến.

Nhìn Tử Dương chân nhân, Lục Vân sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường và mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Sư phụ có khỏe không? Chân nguyên trên cơ thể sư phụ không ổn định, xem ra mấy ngày gần đây nhất định là rất vất vả vì Nhân gian trừ hại rồi.

Nói xong toàn thân Lục Vân hồng quang chớp sáng, một luồng liệt hỏa chí cực chân nguyên cường thịnh theo tay phải truyền vào nội thể của Tử Dương chân nhân giúp khôi phục lại phần lớn nguyên khí đã mất.

Phong Viễn Dương nhìn Lục Vân, vui mừng nói:

- Sư đệ, hoan nghênh đệ trở về, sau này huynh đệ mọi người chúng ta tiếp tục liên thủ kề vai sát cánh trừ ma vệ đạo, cùng chiến đấu vì hòa bình của Nhân gian.

Lục Vân hờ hững lắc đầu:

- Đệ trở về chỉ là muốn gặp lại mọi người vì đệ sắp có việc phải đi xa, đợi sau khi hoàn thành xong việc của mình sẽ quay lại thăm mọi người. Giờ chúng ta đi thôi!

Nói xong buông tay Tử Dương chân nhân nhằm hướng Dịch viên bay tới. Thân ảnh chớp động, Vân Phong xuất hiện chặn ngay chỗ Lục Vân cười giễu cợt:

- Hảo Lục Vân huynh, về mà không thèm lý tới đệ, nhìn thấy đệ gọi cũng chẳng thèm đáp lại một tiếng, huynh muốn đi ư? Vô phương! Mấy ngày trước đệ tìm huynh muốn gãy cả chân, nhưng mỗi lần phát hiện được khí tức của huynh, khi đệ đến nơi thì huynh đã đi khỏi rồi. Huynh cố ý hại đệ hả? Làm đệ mệt gần chết. Huynh nói đi, rốt cuộc là có việc gì vậy?

Tươi cười vỗ vai Vân Phong, Lục Vân nói:

- Chỉ mới có mấy ngày không gặp, đệ đã muốn to tiếng với ta rồi à?! Ta mấy hôm nay không hề ẩn tàng khí tức, dùng Âm Dương pháp quyết của đệ tự nhiên rất dễ dàng tìm thấy, sao lại không tìm được?

Thấy Lục Vân không tin, Vân Phong nói nhanh:

- Đệ gạt huynh làm gì, nếu không tin lời đệ huynh tự mình hỏi Ngạo Tuyết sư tỷ xem, hỏi cả Phong sư huynh nữa xem đệ có tìm huynh hay không. Lúc đó chưởng giáo sư bá bởi vì ma vật hung dữ đã hạ lệnh cho đệ phải tìm huynh về, đệ dùng Âm Dương thần toán tính rất nhiều lần nhưng một điểm khí tức của huynh cũng không tìm thấy. Về sau ngẫu nhiên tìm ra được một chút, nhưng khi đệ đến nơi huynh đã rời khỏi mất rồi. Khi đó đệ thấy rất kỳ quái, trong đầu nghĩ huynh giống như là biết đệ tìm mình nên có ý ẩn tàng khí tức đi, ai mà biết được huynh không dám thừa nhận lại còn nói đệ to tiếng với huynh, đệ tức chết mất thôi. Bất luận thế nào thì huynh cũng phải giải thích rõ việc này.

Nhìn thấy cả Ngạo Tuyết và Phong Viễn Dương cùng gật đầu, sắc mặt Lục Vân ngây ra trên mặt lộ ra thần sắc có vẻ không tin:

- Không có khả năng xảy ra sự việc như thế được. Bản thân ta không cẩn thận tới mức đi che dấu khí tức như vậy, vì sao Vân Phong lại không tìm thấy nhỉ?

Trầm tư suy nghĩ một thoáng, Vân Phong kêu lên:

- Được rồi, bây giờ không nói về vấn đề đó nữa, trước tiên chúng ta phải trở về có việc gì chúng ta sẽ nói sau. Hiện tại Lục viện cao thủ khá nhiều, đệ đợi một chút rồi đưa huynh đi dạo qua một vòng, chúng ta cùng thăm dò một chút xem những cao thủ đó có bao nhiêu lợi hại, được chứ?

Tử Dương chân nhân nghe vậy liền ngăn cản:

- Không được phép làm càn, hiện nay trong Lục viện Tam phái chi nhân toàn là cao thủ, tu vi thấp nhất cũng đã tiến nhập vào cảnh giới bất diệt, há có thể dễ dàng đi gây chuyện ư! Hãy nên để Lục Vân an tâm nghỉ ngơi một chút, đợi khi việc liên minh diễn ra xong, sau khi những người ấy rời khỏi sẽ quay lại nói vấn đề này.

Vân Phong nghe qua liền minh bạch, hắn hiểu Tử Dương chân nhân sợ bí mật của Lục Vân bị người khác phát hiện liền cười hắc hắc nói:

- Đệ tử nói chơi thôi mà! Hắc hắc... Đệ tử đi tìm Hứa Khiết đây, nói cho nàng ấy biết Lục Vân đã về rồi!

Dứt lời, nhanh chóng biến mất như làn khói. Trong âm thanh tiếng cười, Lục Vân theo mọi người cùng nhằm hướng Dịch viên thẳng tiến. Trong lúc đi Lục Vân hỏi thăm sơ về các huynh đệ Dịch viên khác, cuối cùng cũng đến chỗ của Huyền Ngọc chân nhân. Nhìn Huyền Ngọc chân nhân, Lục Vân nhẹ nhàng thưa:

- Sư bá, Lục Vân lần này trở về ngoài việc thăm mọi người, đồng thời cũng có một vài chuyện cần nói.

Tươi cười nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân hỏi:

- Có chuyện gì vậy, con cứ nói. Chỉ cần không là việc rất trọng yếu, ta đều có thể lập tức ưng thuận với con.

"

Yên lặng nhìn Huyền Ngọc chân nhân, Lục Vân trầm giọng nói:

- Đệ tử lần này trở về là muốn cáo biệt mọi người. Hai năm sống ở đây, đệ tử đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp, nhưng hiện tại đệ tử không thể không rời khỏi Dịch viên, đệ tử mang vinh quang của Dịch viên đã là quá khứ rồi, cũng đã đến lúc đệ tử nên rời khỏi nơi này.

- Tại sao vậy? Có phải bởi vì Lục viện liên minh, Kiếm Vô Trần đảm nhiệm chức Minh chủ, con cảm thấy con và Kiếm Vô Trần khó có thể sống hòa hợp với nhau được phải không?

Vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân dường như không nghĩ tới Lục Vân có thể đề xuất một việc như thế.

Nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc Lục Vân có chút kỳ dị nói:

- Nhớ thời gian đệ tử vừa vào Dịch viên, khi đang phơi nắng trên bãi cỏ bên ngoài, sư bá đã đến và hỏi con vì sao lại lựa chọn tu chân? Lúc đó con đã từng nói rằng, con tu chân là vì một tâm nguyện, một lời thề từ thời thơ ấu. Hiện tại con phải đi để hoàn thành tâm nguyện đó, hoàn thành lời thề lúc nhỏ, cho nên con cần phải rời khỏi Dịch viên.

Lặng yên nhìn Lục Vân một lúc, Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên nói:

- Trên người con luôn luôn ẩn tàng bất lộ rất nhiều bí mật, có lẽ đó là một trong những nguyên nhân con rời khỏi Dịch viên phải không? Nếu như con thực sự phải ra đi, ta dẫu có muốn lưu lại cũng không khiến con ở lại được. Chỉ là ta hy vọng con sau khi làm xong việc nhớ quay trở về, nơi này có rất nhiều người đang đợi con. Ta tin rằng con có thể cảm nhận được điều đó phải không? Con vĩnh viễn là đệ tử kiệt xuất nhất của Dịch viên, vĩnh viễn là niềm tự hào của chúng ta.

Không gật đầu, Lục Vân chỉ biểu lộ vẻ xin lỗi nhìn Huyền Ngọc chân nhân rồi nhẹ nhàng đứng lên đi ra. Khi tới cửa Lục Vân hơi dừng thân lại, vẫn quay lưng về phía Huyền Ngọc chân nhân, nói:

- Đa tạ sư bá, cuộc đời này con mang vinh quang về cho Dịch viên nhưng đồng thời cũng mang lại không ít phiền phức cho Dịch viên. Hy vọng sau này sư bá không phải hối hận vì con.

Dứt lời Lục Vân dần biến mất nơi cửa. Huyền Ngọc chân nhân nhìn theo lưng bóng nhân ảnh đó lộ vẻ khó hiểu, không nghĩ được vì sao Lục Vân lại nói như vậy. Cuối cùng thì trên người Lục Vân ẩn dấu những bí mật gì đây? Lục Vân trước lúc rời khỏi có một chút vẻ xin lỗi trong ánh mắt, sao lại ám thị như vậy chứ?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1114)