← Ch.0151 | Ch.0153 → |
Tất Thiên nén một tiếng thở dài nói:
- Còn nhớ một đoạn đường cùng nhau nơi Quỷ vực đã để lại trong ký ức mỗi người những sự việc không thể xóa mờ. Nếu không nhờ Lục Vân, ta và những người khác đã không có cách nào quay trở lại nhân gian, chính huynh ấy đã cứu người môn phái chúng ta, cả cuộc đời này ta đã nợ huynh ấy một mạng. Lúc này ta không thể xuất thủ, tính mạng này của ta chính là do huynh ấy nhặt về.
Bốn bên bỗng trở nên im lặng, mọi người đều quay lại nhìn Tất Thiên, trong ánh mắt hàm chứa vạn ý kính phục. Lâm Vân Phong cuối cùng nhịn không được thốt lên:
- Quả là người tốt, không hối tiếc là huynh đệ cùng nhau xuất sinh nhập tử, đệ bội phần kính phục huynh. Chẳng như bọn tham sống sợ chết kia, không dám chống lệnh mà bỏ qua đạo nghĩa, cái loại người đó, cả đời đệ coi khinh hắn, tính mà làm gì!
Lời vừa nói ra tức thì Kiếm Vô Trần sắc mặt tái xanh, nổi điên răng nghiến chặt hận không thể nuốt tươi Lâm Vân Phong ngay lập tức.
Tuy nhiên, trong lúc này hắn không có thời gian cãi vã cùng Lâm Vân Phong, quay nhìn Hạo Vân cư sĩ lên tiếng hỏi:
- Môn hạ cư sĩ quả nhiên có cốt khí, không rõ cư sĩ có ý muốn học theo Dịch viên, rút lui không cần nhìn đến việc này nữa chăng?
Hạo Vân cư sĩ thần sắc biến đổi, chưa kịp mở lời thì Đan Thanh Kiếm hiệp đã lên tiếng:
- Kiếm Minh chủ đừng hiểu lầm, đương nhiên có lệnh của Minh chủ, Nho viên ta tự thấy phải chấp hành. Hiện tại để ta xuất thủ, tận lực một phen.
Nói xong lướt tới hạ xuống giữa trận, chú ý nhìn Lục Vân.
"
Nhìn lão ta lần nữa, Kiếm Vô Trần không nói lời nào, chuyển ánh mắt đảo qua chỗ Ngọc Vô Song chờ đợi bà ta hồi đáp. Ngọc Vô Song thấy vậy không cần hắn ta mở lời, tự thân xuất mã thân ảnh lập tức xuất hiện đối diện Lục Vân, chiếm giữ một hướng thản nhiên nhìn chàng.
Quân Bất Hối thấy mọi người có mặt, liền lên tiếng:
- Mọi người quả nhiên đến đầy đủ, nào chúng ta cùng xuất thủ bắt giữ Lục Vân. Để đề phòng hắn ta đào tẩu nên chẳng cần để ý hắn bảo chánh đạo nhân sĩ chúng ta dùng số đông cầu thắng, bây giờ mọi người từng người một lần lượt vào trận tất bắt được hắn.
Bổn Nhất, Vô Vọng, Ngọc Vô Song, Đan Thanh Kiếm hiệp trầm mặc lặng im không ai có ý lên tiếng. Đối với bọn họ mà nói, Lục Vân trong mắt mọi người có ấn tượng tốt hơn nhiều so với lời buộc tội của Kiếm Vô Trần. Quan trọng qua sự việc lần này, tâm lý mọi người đã ít nhiều hiểu rõ Kiếm Vô Trần có ý riêng mà gây nên rắc rối, mọi người tuy lĩnh mệnh kỳ thực trong lòng không tự nguyện.
Đứng bên, Liễu Tinh Hồn thấy mọi người không nói gì bèn hắng giọng lên tiếng:
- Xem ra mọi người đều không quên được tình cảm lúc trước, thôi thì để ta phá vỡ cục diện khó xử này trước tiên. Mọi người nhớ vì hòa bình cho Nhân gian phải bỏ qua lợi ích riêng, cần dốc toàn lực ứng phó, không như thế sao có khả năng chống lại sự việc phát sinh trong trời đất.
Dứt lời thân ảnh lập tức xuất hiện trước Lục Vân một trượng, lạnh lùng nhìn chàng.
Đứng trầm mặc giữa đấu trường, Lục Vân thần sắc đầy vẻ bình tĩnh làm cho người khác không thể soi thấu lúc này trong tâm chàng đang nghĩ gì. Lúc Liễu Tinh Hồn xuất hiện trước mắt, Lục Vân liền thản nhiên nhìn lão ta lạnh lùng cất giọng:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, quay lại kêu Kiếm Vô Trần ra đây.
Cất tiếng cười âm sâm, Liễu Tinh Hồn nói:
- Lục Vân, ngươi đừng đánh giá bản thân quá cao, ngươi tài nghệ tu luyện được bao năm mà dám cuồng vọng như vậy, thật mục trung vô nhân. Ngày hôm này ta vì lòng tốt mà giáo huấn ngươi một lần để ngươi hiểu được Thiên kiếm viện ta lợi hại thế nào.
Dứt lời trường kiếm trong tay phát ra một tiếng kiếm khiếu, tự động bay lên xoay tròn trên đỉnh đầu lão ta phát tán kiếm khí mãnh liệt bức thẳng mười trượng.
Nghiêm túc nhìn lão ta, Lục Vân thần sắc lãnh ngạo nói:
- Thiên Kiếm viện chính xác có rất nhiều điểm lợi hại, bởi do khinh địch nên mới bị kẻ học nghệ vài năm vô danh tiểu tốt như ta đả bại. Nhưng người như ngươi lòng phàm quá nặng, vô duyên với tiên đạo, tu vi chỉ gần đến trung tầng cảnh giới Bất Diệt, muốn cầm giữ được ta cho đến khi ngươi chết đi cũng chỉ là vọng tưởng.
Xung quanh đồng loạt xôn xao, mọi người tựa hồ đều không tưởng được Lục Vân ở tình cảnh này ngữ khí càng trở nên sắc bén, không lộ chút nào tỏ ý coi sự việc trước mắt là quan trong. Bọn người Thiên Kiếm viện nghe xong sắc mặt biến đổi thập phần khó coi. Còn đệ tử Dịch viên nghe không nhịn nổi phát ra một loạt tiếng cười chế nhạo, ẩn ước trong đó sự cổ vũ Lục Vân.
Gào lên giận dữ, Liễu Tinh Hồn thân ảnh từ một nhanh chóng biến thành năm đạo thân ảnh khoái nhược lưu quang, cùng với năm đạo kiếm mang diệu nhãn phân thành năm hướng nhắm vào Lục Vân. Trong thế công bốn bề không khí cấp tốc lưu động, kiếm khí mạnh mẽ tạo thành luồng lốc xoáy phát ra thanh âm kinh nhân. Cười lạnh một tiếng thân ảnh Lục Vân mãnh liệt bắn tới, cả thân hình như một con linh báo tại không trung liên tục xoay chuyển mười bảy lần, mười bảy đạo xích hồng lưu chuyển tầng tầng mật bố hình thành nên một màn kiếm võng tuyệt đẹp, tốc độ nhanh tới mức kinh nhân hướng vào bên trong khẩn trương thu vào.
Trên không song kiếm không ngừng va chạm, phát xuất quang mang kỳ dị hàm chứa luồng khí lưu đáng sợ, hình thành một trận cuồng phong cực mãnh khuế ch tán ra phía ngoài. Trong cuộc giao tranh, thân ảnh Lục Vân huyễn hóa bất định vây quanh Liễu Tinh Hồn hình thành vô số hư huyễn nhân ảnh không tiếng động, làm cho lão ta hoàn toàn không phân biệt nổi thật giả.
Liễu Tinh Hồn tâm trí cực kỳ hoảng sợ, lão hoàn toàn không thể tưởng tượng được Lục Vân mới vào trận đã đại triển uy lực đánh cho lão ta cuống cả chân tay. Cảm giác được đạo kiếm mang của Lục Vân càng lúc càng gần, Liễu Tinh Hồn thét lớn, thân hình dưới đất chuyển động tạo thành thế đà loa chi thức, toàn thân bạo phát một cổ đạm tử sắc quang hoa mãnh liệt xuyên thẳng lên không.
Xung quanh mọi người đều cẩn thận quan sát cuộc chiến, muốn xem trận đấu có một không hai giữa Lục viện quán quân với đệ nhị cao thủ Thiên Kiếm viện Liễu Tinh Hồn kết cục thật sự ai lợi hại hơn. Bên phía Dịch viên, mọi người nhìn xem với lòng đầy lo lắng. Bất kể cuộc chiến này ai thắng ai thua, ngày hôm nay Lục Vân muốn sống mà rời khỏi thật không dễ dàng. Tuy Lục Vân tu vi thâm hậu trong Lục viện chỉ số ít người địch nổi, nhưng tại đây ngoại trừ người Lục viện còn có cao thủ Tam phái cùng siêu cấp cao thủ Vân Chi pháp giới, Lục Vân liệu có khả năng sống mà rời khỏi được không?
Ngoài trận, Kim Cương thánh phật, Thiên Thương đạo trường, Chiến Tâm tôn giả, Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân, Huyền Mộc đại sư, Thải Phượng tiên tử đều nhìn Lục Vân trong ánh mắt lộ xuất tia chấn động. Chỉ thấy Lục Vân khí tức cường thịnh, thân pháp linh hoạt dụng chân nguyên xuất ra những thế chưởng tuyệt hảo làm cho người ta phải kinh sợ. Hiện tại xem tình hình cuộc đấu tuy Liễu Tinh Hồn tu luyện cũng vài trăm năm nhưng tu vi còn lâu mới bằng Lục Vân, điều này không làm cho tất cả cao thủ giật mình sao được?
Trong trận đấu tử sắc quang hoa trùng trùng mãnh liệt bay lên tầng không cao khoảng ba trượng, vừa định đột phá vòng phong tỏa của Lục Vân thì một đạo xích hồng quang hoa đột hiện, lập tức một cỗ khí tức cường mãnh vô biên mãnh liệt bạo phát, trong chớp mắt khối tử sắc quang hoa đang bốc lên trên bị ép ngược trở xuống. Một tiếng thét tắc nghẹn truyền lại, trong quang ảnh bị phá vỡ, một đạo nhân ảnh toàn thân dính đầy tiên huyết bay thẳng ra ngoài rớt thẳng xuống bãi đất mềm bên dưới.
Nhìn kỹ thân ảnh đó là Liễu Tinh Hồn, hiện thực xảy ra làm người xem thần sắc biến đổi. Quay lại nhìn Lục Vân chỉ thấy chàng đang thờ ơ đứng thẳng giữa tầng không, toàn thân phát tán một cỗ khí tức lãnh liệt làm cho người khác có cảm giác kinh tâm. Quan sát xung quanh Lục Vân hiểu rõ, kể từ bây giờ mình cùng với chánh đạo duyên đã tận, chàng tự nhủ với mình có lẽ đây là sự chủ định dành cho kẻ nghịch thiên chi tử như chàng.
Hai ánh mắt từ Trương Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, hai đôi mắt tuyệt đẹp chứa đầy sự lo lắng cùng quan tâm là hồi ức tối trân quý của cả cuộc đời chàng. Bất luận tương lai sẽ ra sao, bản thân phải toàn lực bao bọc hai người đẹp mỹ lệ này làm cho họ trong lòng vui vẻ hạnh phúc. Dù rời bỏ Lục viện, rời bỏ Dịch viên thì trái tim này đã vĩnh viễn lưu lại ở đây, vì nơi đây có hai tâm hồn mĩ lệ vẫn luôn chờ đợi mình. Dù cho biển cạn đá mòn, tình này quyết không thay đổi!
Cảm nhận được ánh mắt đầy cừu hận của Kiếm Vô Trần, Lục Vân quay đầu nhìn hắn ta trong nhãn thần chợt lóe quang mang lạnh buốt. Nếu đã không cách nào trốn được thì hãy dũng cảm đối diện toàn lực cùng hắn ta sống chết một phen. Giả sử ông trời đã có một lời nguyền như thế, bắt chàng phải tuân theo sự sắp đặt của số phận, bất kể như thế nào Lục Vân cũng không chịu khuất phục càng không thể buông bỏ, vì chàng muốn cả thiên địa đều biết đến tên chàng là Lục Vân, đều biết chàng chịu lời nguyền của ông trời từ thuở thiếu niên, quyết không bị vận mệnh trói buộc chàng phải phá bỏ mọi cấm kỵ!
← Ch. 0151 | Ch. 0153 → |