← Ch.0225 | Ch.0227 → |
- Truy Mộng? Có lẽ anh ta cả đời này theo đuổi một giấc mộng, chỉ là cuối cùng có theo đuổi được không thì thật chẳng thể nào biết được. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hôm nay có thêm hai vị cùng chí hướng tới gia nhập, chúng ta phải ăn uống vui vẻ một hôm. Bây giờ không còn sớm nữa, hãy bảo mọi người tối nay làm chút gì đó, chúng ta đón tiếp hai vị thiếu hiệp.
Nói xong mời hai người bọn Trần Ngọc Loan ngồi khiến họ lấy làm cảm kích.
Hoàng hôn, lúc các người Văn Bất Danh sắp sửa dùng cơm thì một đệ tử vào báo tin có các vị cao thủ chân tu của sáu môn phái tới xin gia nhập, điều này khiến tất cả mọi người vô cùng vui mừng.
Nhiệt tình dẫn mọi người vào trong đại viện, đợi tất cả đã ngồi yên vị trí, Văn Bất Danh mới nhìn qua Nhất Hiệt Thư, thắc mắc:
- Các vị cao thủ hôm nay đến gia nhập liên minh, nói thực lòng chúng tôi những người ở đây đều vô cùng vui mừng, bởi vì điều này thể hiện thực lực của nhân gian chính đạo đã tăng lên không ít. Chỉ có điều khiến Văn mỗ không hiểu là tại sao lại có thể trùng hợp đến như thế khi mọi người đồng thời tới gia nhập liên minh, điều này có gì đó không giống với lẽ thường.
Nhất Hiệt Thư cười nói:
- Văn Minh chủ lo nghĩ như vậy có thể thấy rằng người rất cẩn thận, chẳng trách Liên Minh Trừ Ma ngày càng lớn mạnh, điều này khiến chúng tôi vô cũng vui mừng, bởi vì đó mới là thứ chúng tôi cần. Còn về việc hôm nay chúng tôi đồng thời đến, điều này cũng cần phải nói qua một chút, đợi chúng tôi trình bày rõ ràng mọi người sẽ hiể u.
Dứt lời đem chuyện tụ hội tại đỉ nh Kỳ Phong thuật lại một lượt, sau cùng nói:
- Tình hình trước mắt của nhân gian không được tốt, chúng tôi là những môn phái nhỏ bé đương nhiên muốn tìm một nơi thực lực lớn mạnh để nương nhờ, bình an thoát qua kiếp nạn này. Chỉ là Liên Minh Lục Viện gần đây nhiều lần giao chiến nhưng đều thất bại, từ đó có thể thấy họ tự cho rằng thực lực của mình mạnh, kết quả trong mắt không coi ai ra gì, nếu chúng tôi đến nương nhờ họ, cuối cùng dưới sự lãnh đạo sai lầm của bọn họ, chỉ e rằng đau buồn nhiều hơn, sau một hồi suy nghĩ thận trọng, chúng tôi đã quyết định chọn Liên Minh Trừ Ma.
Nghe xong, Văn Bất Danh và Quy Vô nhìn nhau, sau đó Quy Vô đạo trưởng lên tiếng:
- Thành thật cảm ơn mọi người đã coi trọng, bần đạo thay mặt các thành viên trong Liên minh hoan nghênh mọi người đến gia nhập. Sau này vì nhân gian, vì bách tính, vì chính chúng ta, bần đạo hi vọng mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực, chọn cách nhanh nhất, ít hao tổn sức lực nhất, an toàn nhất cùng nhau tiêu diệt yêu ma. Lúc này, bần đạo một lần nữa nhắc lại nguyên tắc của Liên minh, trách nhiệm của Liên Minh Trừ Ma chính là diệt trừ yêu ma. Chính bởi thực lực của chúng ta chưa mạnh, nên vì sự an toàn của các thành viên, chúng ta phải bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, lấy an toàn làm đầu. Từ trước tới giờ, muốn thành nghiệp lớn thì khôn g thể nào để ý được tới những tiểu tiết, mặc dù chúng ta tự nhận là nhân sỹ chính đạo, tuy nhiên chúng ta tuyệt đối không thể chỉ vì ý kiến của cá nhân mà không quan tâm tới sự an toàn của mọi người. Binh pháp có nói, không đánh mà có thể khuất phục được quân địch đó mới là thượng sách. Có thể thấy rằng cứ liều đánh mặc dù quang minh chính đại, nhưng lại không có lợi cho chúng ta, đó chỉ là hạ sách mà thôi.
- Minh chủ nói rất đúng, có những lời này của Minh chủ, sau này mọi người càng đồng lòng hợp tác với nhau. So sánh với cách thức mà Liên Minh Lục Viện đã chọn, tin rằng sẽ có nhiều người theo Liên Minh Trừ Ma, nhất định sẽ có một ngày chúng ta sẽ vượt qua bọn họ.
Mọi người đều tán đồng, Nhất Hiệt Thư đắc ý vô cùng.
Màn đêm buông xuống, một bữa tiệc lớn được tổ chức tại sơn thôn yên tĩnh. Lúc này mọi việc xem ra có vẻ bình thường, ai có thể biết trước được tương lai của nhân gian chứ, có lẽ nào bởi đêm nay mà mọi việc thay đổi? Bánh xe lịch sử đang lăn về phía trước, kết cục cuối cùng sẽ nghiêng về bên nào? Nói về Nhã viên, nhìn thấy tất cả đều bình thường, Kiếm Vô Trần ít nhiều thở phào nhẹ nhõm. Lần hao binh tổn tướng này, trở về công cốc khiến thâm tâm mọi người đều không thấy thoải mái, rõ ràng đây lại là một lần hành động thất bại, ảnh hưởng nghiêm trọng tới niềm tin của mọi người.
Ngồi trong đại sảnh, Kiếm Vô Trần nhìn hai hàng lác đác vài cao thủ, khẽ thở dài:
- Tình hình trước mắt của nhân gian thật căng thẳng, còn chúng ta thì liên tiếp năm lần thất bại, điều này ảnh hưởng không ít tới niềm tin của mọi người. Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại những gì đã qua, chúng ta trong một số sự việc quả thật có phần lỗ mãng, vì vậy mới lâm vào tình thế bị động như ngày hôm nay, rơi vào vòng nguy hiểm. Tuy nhiên mọi người cũng đừng nản lòng, những lần thất bại này chính là những bài học, chỉ cần chúng ta biết tiếp thu, tổng kết kinh nghiệm, sau này chúng ta nhất định sẽ chiến thắng bọn tà ma ngoại đạo. Hai hàng người không nói gì, mọi người đều trầm mặc yên lặng, dường như vẫn ngập sâu trong những kí ức đau thươ ng, không muốn đón nhận sự thật bất ngờ ập tới. Nhớ lại những ngày đầu của Liên minh, cao thủ Lục viện tầng tầng lớp lớp, các môn hạ xuất sắc đến từ các viện tổng cộng lên tới hơn hai trăm người, còn bây giờ thì sao? Ngoài vài người trong đại sảnh cùng với một bộ phận những người trước kia của Dịch viên ra, những người khác hoặc đã chết, hoặc bị thương trong các cuộc chiến liên miên.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Đạo viên đã bị tiêu diệt chỉ còn lại ba người, còn Thiên Kiếm viện cũng tổn thất mấy chục đệ tử xuất sắc. Nếu như tính cả sư phụ Quân Bất Hối của Kiếm Vô Trần thì cả Thiên Kiếm viện chỉ còn lại Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn cùng ba vị sư đệ trấn thủ Thái Huyền sơn và Triển Ngọc, Kiếm Vô Trần vẻn vẹn có bảy người, sự cường thịnh trước kia dường như đã biến mất. Cao thủ Tứ viện khác tạm thời vẫn như cũ nhưng đệ tử môn hạ đã tử thương rất nhiề u, thực lực suy yếu rõ rệt. Lại nói về Tam phái, ngày đầu của Liên minh ngoài Kim Cương Thánh Phật ba đại cao thủ ra còn có hơn hai mươi đệ tử, đáng tiếc chỉ sau vài lần giao đấu tất cả đã chết trên chiến trận, toàn đồng minh Tam phái chỉ còn lại bốn người là Diệp Tâm Nghi và ba vị cao thủ. Vân Chi Pháp giới trước kia có tam đại cao thủ xuống nhân gian, bây giờ Huyền Mộc đại sư kinh mạ ch toàn thân đã bị Lục Vân phong toả vẫn chưa tìm được cách gì để giải, còn Phong Lôi chân quân lần này lại bị trọng thươ ng, nhìn toàn thể thực lực của Lục viện tổn thất tầng tầng lớp lớp, điều này khiến người ta phải giật mình.
Diệp Tâm Nghi thấy mọi người trầm tư không nói gì, tinh thần giảm sút, không đành lòng, an ủi:
- Về sự việc lần này, mặc dù cuối cùng chúng ta không thành công, nhưng đó cũng là quá khứ rồi, chúng ta không thể mãi sống trong quá khứ. Trước mắt chúng ta cần phải tìm ra được một phương án thiết thực khả thi để tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái, sau đó phải quyết thực hiện để báo thù cho những đồng đạo đã hi sinh, và để bảo vệ hoà bình cho nhân gian. Bây giờ mọi người đều đã mệt rồi, cộng thêm những vết thương ở trên người, chúng ta tạm thời không nhắc tới những chuyện đau buồn này nữa, mọi người trước tiên hãy nghỉ ngơi điều dưỡng, đợi hai hôm sau khi mọi người bình tĩnh lại chúng ta lại tiếp tục bàn bạc.
Mọi người đã rời đi, Diệp Tâm Nghi nhìn Kiếm Vô Trần dịu dàng nói:
- Huynh cũng chớ nên nản lòng, thắng bại là việc thường tình của nhà binh, huynh đừ ng để những việc vặt vãnh này dằn vặt mình mãi, chỉ cần huynh rút ra được những kinh nghiệm từ đó là có thể có thu hoạch. Sự việc mấy lần này theo muội nghĩ, những lần trước là do chúng ta có phần nóng vội, muốn nhanh chóng có được thành công, cuối cùng thì thất bại thảm hại, còn lần này lại khác, nếu như lúc sau cùng kẻ địch không dùng gian kế thì chúng ta trên thực tế không thể thua, chỉ có thể là hòa. Lần sau, huynh phải nhớ kỹ, dù thế nào đi nữa thì cũng không được hành động nóng vội, nhất đị nh phải thắng, nếu không lòng người sẽ xáo động, nhân gian chính đạo sẽ bị tiêu diệt.
Kiếm Vô Thần lặng lẽ cảm kích nhìn Diệp Tâm Nghi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng thấp giọng nói:
- Cám ơn muội đã quan tâm khích lệ, luôn luôn ở bên cạnh ta, ta tin rằng nhất định có một ngày chúng ta sẽ chiến thắng, có được thành công huy hoàng. Bây giờ nàng cũng mệt rồi, hãy đi nghỉ đi, ta muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ.
Nói xong hôn lên má người con gái xinh đẹp, ánh mắt ra hiệu nàng hãy đi nghỉ.
Tiễn Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần một mình ngồi trong đại sảnh, ánh mắt nhìn ra ngọn núi xa xăm, một mình trầm tư. Không biết từ khi nào, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng hé một nụ cười bí hiểm, ẩn trong đó phảng phất chút ít âm u đáng sợ, nhưng đáng tiếc không có ai nhìn thấy. Kiếm Vô Trần lấy tấm Huyết Hà đồ trên ngực ra, nhướn đôi lông mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng, một tia máu mờ mờ hiện ra, rồi trong chớp mắt biến mất. Trưa ngày hôm sau, khi Kiếm Vô Thần đang ngồi cùng mọi người bàn bạc kế sách đối phó với bọn yêu ma quỷ quái, bỗng xuất hiện một cao thủ vội vàng chạy vào Dịch viên, chỉ nghe Ngọc Vô Song nói: - Thôn g báo với mọi người một tin buồn, chiều hôm nay trên đường trở về Dịch viên, tôi đã nghe thấy giới chân tu truyền tai nhau một thông tin, nói rằng Nho viên và Bồ Đề học viện bị bọn cao thủ Quỷ vực tập kích, mặc dù cuối cùng đã đuổi được chúng đi, tuy nhiên môn hạ của hai viện cũng tổn thất nghiêm trọng, bây giờ Hạo Vân cư sĩ đã dẫn môn hạ kịp thời trở về, sư thúc của tôi sợ bọn họ trên đường trở về có thể lại bị bọn yêu ma quỷ quái lén tập kích nên đã đi cùng bọn họ rồi.
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên, nghe nói xong Kiếm Vô Thần nói:
- Việc này xảy ra lúc nào vậy, tại sao hôm qua khi trở về chúng ta lại không nghe thấy bất cứ tin tức nào?
Nghe xong, Ngọc Vô Song nhìn năm vị cao thủ của Dịch viên, thở dài:
- Nói như vậy, chắc mọi người cũng không biết được tình hình của Vô Vi đạo phái rồi?
Kiếm Vô Trần nhìn bà ta, tỏ vẻ không hiểu:
- Vô Vi đạo phái xảy ra chuyện gì? Chúng ta quả thật không nghe thấy một chút động tĩnh gì cả, tại sao lại như vậy? Mau nói đi, bên đó cũng bị tập kích sao, kết quả thế nào?
Ngọc Vô Song nhìn mọi người một lượt, thấp giọng đáp:
- Nghe nói Vô Vi đạo phái đã tổn thất rất nhiều binh tướng vào tay Ma Huyễn Tôn chủ, Thiên Thương đạo sỹ đã chết trong tay Ma Huyễn Tôn chủ.
- Cái gì?
Mọi người trong đại sảnh kêu lên kinh ngạc, đứ ng bật dậy không dám tin, nhìn Ngọc Vô Song cứ như nghe không rõ lời nàng ta nói, tất cả đều sững sờ. Thiên Thương đạo sỹ là một trong bốn cao thủ của đạo phái, đã lên tới cảnh giới Quy tiên, sao lại chết dễ dàng vậy, như thế làm sao không khiến cho mọi người nghi ngờ được? Ngọc Vô Song nhìn khắp đại sảnh, phát hiện ra rằng đã không thấy nhiều gương mặt quen thuộc, bà thở dài, tất cả thay đổi chỉ trong nháy mắt, đã chết rồi thì không bao giờ có thể trở lại nữa. Trong đại sảnh nặng trĩu một không khí trầm lắng, lúc này mọi người đang tiếc thương cho những người đã chết, đau lòng vì chính đạo đã mất đi không ít cao thủ. Truyện Tiên Hiệp -
Trong yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng ngồi xuống đơn điệ u, chỉ nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Phong Lôi chân quân đang ngồi ngây ra trên ghế, nói:
- Đi rồi, ông bạn Thiên Thương thế là đã đi rồi, đây là một việc thật khiến người ta đau lòng. Dựa vào những gì tôi biết về ông ấy thì làm sao có thể chết trong tay Ma Huyễn Tôn chủ được? Không lẽ võ công của Tôn chủ Ma vực tứ giới lại mạnh như vậy sao, một cao thủ đã tu luyện đến cảnh giới Quy tiên rồi cũng không thể thoát khỏi tay chúng?!
Kim Cương Thánh Phật thở dài:
- Điều này bần tăng cũng không rõ lắm, đã hàng nghìn năm nay cao thủ Ma vực không tới nhân gian, còn những người ngồi đây thì chưa bao giờ bước chân tới Ma vực, vì vậy chẳng có cách nào có thể đoán biết được công lực của Ma Huyễn Tôn chủ đã mạnh tới mức nào. Về việc này bần tăng vẫn không thể nào tin được, bởi vì đó chỉ là tin đồn, trừ khi có những bằng chứng cụ thể, nếu không ta sẽ không bao giờ tin Thiên Thương đạo hữu đã chết.
← Ch. 0225 | Ch. 0227 → |