Vay nóng Tima

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0277

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0277: Song Phương Liễu Thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Lazada


Trong cuộc giao tranh, quang cầu hình tròn đã bị phá huỷ khi va chạm vào đạo quang tiễn tam sắc, Chu Hỉ đang ở bên trong đã kịp bay ra ngoài, lưỡi Thiên Tà Nhận trong tay ánh lên thứ ánh sáng yêu mị, lăng không hất trảm bạo phát cơn phẫn nộ ngút trời.

Nhìn lưỡi đao đang chém đến, giọng nói của Tư Đồ Thần Phong ngày càng nhỏ đi, miệng hô lên một câu:

- Ngũ hành kỳ tứ, nộ trảm thiên long!

Vừa dứt lời, Thanh Long, Xích Long, Hoàng Long, Kim Long tất cả cùng lúc xuất hiện trước ngực, bốn thanh thần binh đều đang tự mình chuyển động, những tiếng ngân đinh tai phát ra khiến cho mây bay tan tác, hình thành một luồng lực âm sát kì diệu bao trùm khắp cả một vùng rộng chừng mười trượng.

Ngay sau đó, bốn thanh kiếm đan xen vào nhau, Thanh Long kiếm và Xích Long kiếm hợp nhất, Hoàng Long kiếm và Kim Long kiếm đang hoà vào với nhau một cách kỳ diệu. Chỉ còn lại hai thanh kiếm một trái một phải chuyển động ngược hướng, trong nháy mắt hàng nghìn kiếm ảnh phân hợp hội tụ, hai luồng sức mạnh của thần binh dung hợp vào nhau, đột nhiên hoá thành hàng ngàn hàng vạn, hình thành nên một đạo quang thuẫn lấp lánh kiếm mang, ngăn chặn một đao liệt thiên của Chu Hỉ.

Nhìn từ xa, chỉ thấy một đạo quang đao rực rỡ đang dừng trên quang thuẫn đó, hai bên giao tranh quyết liệt, còn không ngừng chuyển động xoay tròn. Trận chiến quyết liệt đến thế, hồng y thiếu nữ kinh ngạc nói:

- Hai người này đúng là kỳ phùng địch thủ, một đao một kiếm có thể giành thiên hạ.

Trong mắt của Đồ Thiên ánh lên thần quang, nói nhỏ:

- Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy đao pháp bá đạo và kiếm trận tuyệt diệu như vậy, đúng là trên đời chỉ có một. E rằng trời đất mặc dù rộng lớn, cũng khó có thể tìm thấy thứ đao pháp nào có thể sánh với Thiên Tuyệt trảm pháp này.

Nhìn Đồ Thiên một lượt, thấy trong mắt hắn ta ánh lên một chút gì đó nóng bỏng, Lục Vân nhẹ nhàng nói:

- Thiên Tuyệt trảm pháp mặc dù bá đạo, nhưng theo quan sát của ta, so với Ma Đao Đồ Thần của Ma Thiên tôn chủ thì vẫn còn thua kém. Hôm đó ta tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa Ma Thiên tôn chủ và Ma Phật Huyền Túc của Vạn Phật tông, một đao đó đúng là chí cường, làm kinh thiên địa, làm khiếp quỷ thần.

Đồ Thiên kinh ngạc hỏi:

- Huynh nói Ma Thiên tôn chủ còn lợi hại hơn cả tên Chu Hỉ này nữa sao? Lục Vân gật đầu trả lời:

- Đó là điều đương nhiên rồi, nếu không thì danh hiệu đệ nhất Ma vực há chẳng phải là hư danh sao. Nhưng lợi hại nhất thật ra vẫn không phải là Ma Thiên tôn chủ mà là Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực. Hắn là địch thủ mà ta thấy mạnh nhất từ trước đến giờ, gần như không thể tìm thấy người nào đủ năng lực để phân cao thấp với hắn, bao gồm cả hai người trước mắt này nữa. Nếu họ đã gặp phải Sát Huyết Diêm La thì chỉ có một con đường - chết!

Đồ Thiên và hồng y thiếu nữ nghe xong liền thay đổi sắc mặt, hiển nhiên đang suy nghĩ cẩn thận xem lời nói của Lục Vân có mấy phần đáng tin. Sát Huyết Diêm La thì bọn họ chưa hề gặp qua, nhưng Chu Hỉ và Tư Đồ Thần Phong lại đang hiện sờ sờ trước mắt, công lực mạnh mẽ của họ làm bọn Đồ

Thiên vô pháp tiếp thụ những lời dự đoán của Lục Vân.

Lúc này, hai người trong cuộc giao tranh đã bắt đầu có sự biến hoá, chỉ thấy Chu Hỉ hét lên một tiếng, hữu thủ vỗ một chưởng lên trên Thiên Tà Nhận ở tay bên kia, tức thì tà đao bạo trướng hồng quang, nhất cử phá tan đạo quang thuẫn của Tư Đồ Thần Phong, đao khí lăng lệ đánh vào trước ngực của hắn ta.

Khuôn mặt trở nên tái đi, Tư Đồ Thần Phong phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau. Cùng lúc này, kiếm quyết ở song thủ của Tư Đồ Thần Phong lại một lần nữa thay đổi, trong đạo quang thuẫn bị phá vỡ tứ kiếm lại tề hiện, trong sát na Chu Hỉ đắc thủ cùng lúc đâm xuyên qua cơ thể của hắn, để lại bốn lỗ trên thân thể hắn ta. Trong cuộc giao tranh này song phương đều lưỡng bại câu thương, không bên nào chiếm thượng phong cả.

Mỗi bên đều lui về phía sau vài trượng, Chu Hỉ nhìn vết thương trên thân thể nhãn thần lộ rõ thần sắc phẫn nộ, còn khuôn mặt của Tư Đồ Thần Phong tái nhợt đi, trong ánh mắt còn hiện rõ quang mang kiên nghị. Nâng cao tà đao, Chu Hỉ giận dữ chỉ thẳng vào mặt đối phương, thét lên:

- Đến đây nào, chúng ta hãy phát xuất một chiêu tối hậu, thắng bại sinh tử đều tuỳ ý trời, đệ thất trảm – thiên tuyệt xuất, đao thiêu vạn vật!

Hai tay hắn vung lên một cách điên cuồng, khí lưu xung quanh đều chấn động, cả không gian rộng đến một trăm trượng như bị bóp méo, ánh đao mang vô cùng vô tận như những hoả diễm đang thiêu rụi mọi thứ, phát ra những tiếng động như sét đánh. Khí thế chí cường chí bá tràn ngập khắp thiên địa tựa nộ hải cuồng thao, như muốn nuốt chửng mọi thứ, ngay cả khoảng không giữa đất trời cũng không muốn bỏ qua.

Trong lúc này, trên ngọn Quan Đế sơn có một đám hồng vân đang đằng không, một phiến hào quang rực rỡ chiếu sáng khắp thiên địa, ánh sáng của nó đã che lấp cả vầng liệt nhật, khiến cả bầu trời đang trong xanh lúc này bỗng nhiên hoá thành một màu đỏ như máu. Trong đám hồng vân, một luồng khí đang biến hoá vô cùng, lúc thì biến ra hình dạng một con quỷ mị, lúc lại biến thành một đạo quang nhận chuyển động vòng quanh trên đầu Chu Hỉ một cách thần bí mạc trắc, tuỳ theo sự huy động của song thủ hắn ta mà di động không ngừng.

Nhìn thấy Chu Hỉ tung ra một đao huỷ diệt, Tư Đồ Thần Phong cũng không chịu thua kém, lạnh lùng nói:

- Quyết định thắng thua là trong lúc này đây! Ngũ hành tề xuất, thần ma giai khốc!

Nói xong hắn ta khoanh chân lại, cả thân người lăng không ngồi trên không trung một cách trang nghiêm, hai tay trước ngực không ngừng chuyển động thay đổi kiếm quyết, năm thanh thần kiếm lại một lần nữa tụ lại thành ngũ sắc quang luân chuyển động xoay vòng trên đỉnh đầu Tư Đồ Thần Phong.

Thời gian cứ thế trôi đi, Tư Đồ Thần Phong toàn thân lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, chân nguyên lưu chuyển khắp chu thân, khiến bên ngoài thân thể hình thành một đạo quang trụ xạ nhập vào trong vòng sáng ngũ sắc đang xoay chuyển trên đỉnh đầu. Có được sự hỗ trợ của luồng sức mạnh cường đại như vậy, vòng sáng ngũ sắc bỗng nhiên tản ra, năm thanh thần kiếm chuyển động xoay tròn đan xen lẫn nhau. Sau khi bay xung quanh Chu Hỉ năm vòng, Thanh Long kiếm lơ lửng ở phía đông lấp lánh thanh quang, Xích Long kiếm bay về phía nam khiến nơi đó liệt hoả đằng không, Kim Long kiếm óng ánh kim quang bay sang phía tây, Bạch Long kiếm trấn thủ phía bắc toát ra hàn quang rợn người. Trên bầu trời, Hoàng Long kiếm xoay tít, ngũ hành đều đã xuất hiện, tiếng kiếm khiếu long ngâm đồng thời vang vọng thiên không.

Lúc này ngũ hành kiếm bắt đầu rung động, năm loại kiếm ngâm bất đồng về âm thanh đã hình thành nên một một lực âm sát tuyệt cường, bao trùm lên xung quanh Chu Hỉ, tạo nên một khu vực vô cùng đáng sợ. Cùng với lực âm sát ngày càng mạnh lên, năm thanh thần kiếm bắt đầu hoá ra hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh, cả khu vực được bao trùm bởi Ngũ Hành kiếm trận sở hữu hàng vạn ngũ sắc quang kiếm đang phi xạ vòng tròn, hướng thẳng đến Chu Hỉ phát động đợt tấn công tuyệt cường.

Chu Hỉ gầm lên một tiếng giận dữ, toàn thân lóng lánh hồng quang, cả thân thể giống như một liệt hoả chiến thần, Thiên Tà Nhận trong tay ảo hoá xuất ra phiến phiến hoả vân, mang theo Cửu Thiên Huyền Hoả thiêu đốt vạn vật nghênh chiến với ngũ sắc quang kiếm ở khắp tứ phía. Nhìn từ xa, chỉ thấy những quang kiếm vừa tiến nhập vào trong những đám hoả vân liền nhanh chóng bị dung hoá rồi biến mất, các đám hoả vân đó cũng dần biến nhỏ lại rồi tiêu tán. Như vậy, Chu Hỉ cùng với Tư Đồ Thần Phong lại bắt đầu một cuộc chiến gay go không ngừng nghỉ, song phương liên tục thôi động hoả vân lẫn kiếm quyết hai cỗ lực lượng chí cường, gắng sức tiêu diệt đối phương.

Giao tranh một lúc, khí thế của các tuyệt học mà hai bên tung ra cuối cùng đã đi đến cực hạn, cả không gian bắt đầu rung chuyển. Trên Quan Đế sơn lúc này đã xuất hiện các vết nứt trên các ngọn núi đá cheo leo, luồng khí lưu mạnh mẽ của trận chiến đã hình thành nên một sức mạnh huỷ diệt to lớn, trong lúc chuyển động đã khiến cả ngọn núi biến thành bình địa, tiếng nổ khủng khiếp làm rung động cả một vùng rộng lớn chừng mười dặm, thảo mộc tan hoang, điểu thú tuyệt tích.

Trên bầu trời, ngàn vạn quang kiếm đã bắt đầu thưa thớt, hoả vân đầy bầu trời cũng dần ít đi. Lúc này, Thiên Tà Nhận trong tay Chu Hỉ bạo phát quang mang chí cường, một đạo tà binh đao hồn đằng không xông thẳng lên phía trên, cùng với luồng khí thể trong suốt trên đỉnh đầu hợp lại làm một, cuối cùng sau một loạt các biến hoá đã trở thành một luồng quang nhận loá mắt đang tự động xoay tròn. Cùng với quang nhận, một đạo quang trụ xích hồng đường kính ba xích hướng thẳng lên trên bầu trời, trực xạ giữa không.

Chính lúc này, ánh mắt của Tư Đồ Thần Phong trở nên sắc lạnh, song thủ sau khi liên tục chuyển hoá bảy mươi hai lần kiếm quyết cuối cùng chắp lại với nhau, cả cơ thể xoay tròn trên bầu trời, toàn thân phát ra ánh hào quang ngũ sắc như một thiên thần với khí thế uy nghiêm vô thượng. Dưới sự điều khiển - của Tư Đồ Thần Phong, năm thanh thần kiếm trong không trung cùng lúc chuyển động, bạo phát ra ngũ sắc quang hoa, cuối cùng tụ lại ở phía dưới Hoàng Long kiếm, tạo nên một đạo ngũ sắc kì quang bắn thẳng về phía ngọn hoả diễm phá thiên của Chu Hỉ.

Hai cỗ quang trụ lại một lần nữa gặp nhau, lần này hai người đều dồn tất cả công lực bình sinh của mình vào một kích này, không hề có ý nghĩ rút lui, Thiên Tà Nhận và Ngũ Hành kiếm đối kháng cực kỳ quyết liệt, vô số ánh hào quang tô điểm thêm lên bầu trời. Trên không trung, cơ thể Chu Hỉ run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt như tuyết, còn khoé miệng Tư Đồ Thần Phong lại trào ra tiên huyết, hồn thân chấn động, nỗ lực duy trì thế ngồi, tiếp tục thôi động các kiếm quyết.

Sấm sét dội vang trời, hào quang dần phi tán, khi tất cả đã gần kết thúc, cuối cùng hai đạo quang trụ đó lại bạo phát ra một uy lực chấn thế, Thiên Tà Nhận cùng Ngũ Hành kiếm đều tản ra. Miệng Chu Hỉ thổ ra máu tươi, cơ thể thụ trọng thương, khi thân người rơi xuống mặt đất thì hắn lại ngẩng mặt lên trời, gầm lên một tiếng không cam chịu. Tiếp đó, Chu Hỉ lấy tay nắm chặt lấy Thiên Tà Nhận đang rơi, tả thủ phách xuống mặt đất mượn lực bay lên, nhanh chóng tìm đường chạy về phía chân trời. Trong không trung, chỉ nghe thấy tiếng hắn hét lớn:

- Tư Đồ Thần Phong, trận đấu hôm nay chỉ là hoà, lần sau ta nhất định sẽ cho ngươi thất bại dưới tay ta một cách tâm phục khẩu phục.

Trong không trung, Tư Đồ Thần Phong vô lực rơi xuống, cả cơ thể bị luồng khí lưu mạnh mẽ chấn mạnh khiến cho phủ tạng lệch lạc, miệng thổ huyết ròng ròng. Đôi môi run lên, Tư Đồ Thần Phong nhìn về hướng Chu Hỉ bỏ trốn, mấy lần định nói gì nhưng không thể nói nên lời, cuối cùng trong ánh mắt hắn lộ ra một vẻ thất thần.

Cách đó không xa, Lục Vân, Đồ Thiên, hồng y thiếu nữ thấy cuộc chiến đã kết thúc liền xuất hiện với vẻ mặt kinh hãi, hiển nhiên vẫn còn đang chìm đắm trong trận chiến tuyệt thế đó. Thu hồi mục quang, Lục Vân nhìn Tư Đồ Thần Phong ở dưới mặt đất một lượt, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh thân thể hắn ta, khẽ nói:

- Vết thương của huynh không nhẹ, nếu không ngại thì ta sẽ giúp huynh một tay chữa trị.

Tư Đồ Thần Phong nhìn chàng không nói một lời nào, cố hết sức còn lại gật đầu một cái.

Hữu thủ nhẹ nhàng ép lên bối tâm Tư Đồ Thần Phong, Lục Vân từ từ truyền vào cơ thể hắn một luồng chân nguyên nhu hoà, vừa giúp khôi phục lại những kinh mạch bị thương, vừa đả thông những huyệt đạo bị tắc nghẽn, mất chừng một tuần hương thời gian, Lục Vân mới nhẹ nhàng thu hồi hữu thủ. Nhìn xung quanh một lúc, Lục Vân giơ cả hai tay lên, một luồng sức mạnh kỳ diệu phân bố đều khắp tứ phía, nhanh chóng tìm thấy năm thanh thần kiếm rồi lăng không thu hồi chúng lại.

Đồ Thiên nhìn Tư Đồ Thần Phong đang tự mình chữa trị vết thương ở dưới mặt đất, nhẹ nhàng nói:

- Nhìn huynh ấy như vậy, ở trận chiến vừa rồi có lẽ đã bị hạ phong. Nếu như là ở nơi khác thì e rằng huynh ấy không phải là đối thủ của Chu Hỉ.

Lục Vân gật đầu trả lời:

- Điều này huynh nói không sai, Chu Hỉ lúc trước đã hao tổn không ít chân nguyên trong trận giao chiến với các huynh, nếu không thì trận này hắn đã thắng chắc rồi. Điểm kỳ diệu nhất của Tư Đồ Thần Phong là kiếm trận, nội hàm đạo tương sinh tương khắc của ngũ hành, nói đúng ra thì uy lực của nó không thể nào bằng được Thiên Tuyệt trảm pháp, hơn nữa Thiên Tà Nhận cũng mạnh hơn Ngũ Hành kiếm rất nhiều, vì vậy cuối cùng huynh ấy đã bị nội thương rất nặng.

Hồng y thiếu nữ nói với chút lo lắng:

- Với công lực của Tư Đồ Thần Phong mà còn không phải là đối thủ của Chu Hỉ thì sau này khi chúng ta gặp phải hắn, e rằng ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có.

Đồ Thiên nghe xong không nói gì, tỏ ra cũng đồng tình với lời nói của nàng ta, Lục Vân liền mở lời an ủi:

- Đừng quá lo lắng, hôm nay đã không chết dưới tay của hắn thì lần sau cũng không dễ dàng chết trong tay hắn đâu. Thật ra nhát kiếm của cô hôm nay đã làm hắn bị thương, chỉ cần cô luyện tập thêm một thời gian nữa, một khi tu vi có tiến bộ, với pháp quyết kỳ diệu của mình có thể sẽ liều mạng được với hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1114)