← Ch.0308 | Ch.0310 → |
- Ta nguyện ý, ta không cần sức mạnh gì cả, ta chỉ muốn như phụ mẫu của ta thôi, đường đường chính chính làm một con người thực thụ, không phân biệt với những người thường.
Nhìn vào Lục Vân, Hoàng Thiên xác nhận một cách kiên quyết. Hài lòng ngó hắn ta, Lục Vân nói:
- Tốt, để ta thành toàn cho ngươi. Bây giờ ngươi hãy thư giãn toàn thân và nhắm mắt lại, dù chịu đau đớn cũng nhớ không được phản kháng, ngươi làm được như thế là ổn.
Yêu cầu phụ mẫu hắn đứng qua một bên, Lục Vân một lần nữa phóng xuất hạt châu bay vòng trên Bách Hội huyệt của Hoàng Thiên, dần dần đến sát đỉnh đầu hắn. Cùng với sự tiếp cận của viên châu, trên khuôn mặt xấu xí của Hoàng Thiên các cơ mặt run lên mãnh liệt, toàn thân phát ra quang hoa tán loạn, miệng thét lên thảm thiết. Ở bên cạnh, phụ mẫu của Hoàng Thiên chỉ biết nắm chặt song thủ, dáng điệu vô cùng lo lắng, trong khi thần sắc Lục Vân khá trầm trọng, nhãn thần xuất hiện vẻ phức tạp tựa hồ đang phải đối mặt với một sự lựa chọn khó khăn.
Đột nhiên Lục Vân la lên một tiếng, tả thủ vung chưởng án tại ngực Hoàng Thiên, Trấn Hồn phù mang theo khí tức thần thánh nhất kích tiêu diệt phần lớn yêu ma chi khí trong thân thể, phần còn lại nhanh chóng ẩn sâu vào nội thể. Trên đỉnh đầu lúc này, hạt châu kim quang đại thịnh tiến nhập vào trong, khiến Hoàng Thiên kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết. Cùng lúc hạt châu biến mất, chu thân Hoàng Thiên bắt đầu tỏa ra kim sắc quang mang, một cỗ hắc khí khổng lồ nhanh chóng bị bức tán ra khỏi cơ thể, yêu ma chi khí trong thân thể cấp tốc phiêu tán tứ phương.
Lúc này, trên thân Hoàng Thiên hắc khí hoàn toàn tiêu thất, song thủ bắt đầu tiêu biến, song cước dần biến dài ra, trong khoảnh khắc hoàn toàn trở thành một người khác, dù khuôn mặt không được thanh tú cho lắm nhưng cũng không đến nỗi xấu xí như trước đây, đường đường chính chính trở thành một con người bình thường. Những thanh âm vui mừng từ phụ mẫu hắn thốt ra, cả ba người lao vào ôm chặt lấy nhau, cười nói vô cùng hoan hỉ. Vậy là gia đình của họ đã thực sự đoàn tụ sau mười năm xa cách...
Nhìn tình cảnh đó, Lục Vân nhãn thần phức tạp nói:
- Ta nghĩ, trước đây sở dĩ vị thánh tăng đó lưu lại Bồ Đề châu là để cường hành áp chế yêu khí trong cơ thể các ngươi, chỉ cần các ngươi nhất tâm hướng thiện, sau này nhất định hoàn toàn có thể trở thành người bình thường. Còn nếu các ngươi tâm sinh tà niệm, công sức các ngươi bỏ ra sẽ hoàn toàn lãng phí một cách vô ích. Hy vọng rằng sau này các ngươi biết tự bảo trọng.
Nói xong, Lục Vân rời khỏi hang động, nhìn sang Thiên Hạo đạo trưởng, cả hai đều trầm mặc không nói tiếng nào.
Khi gia đình Hoàng Thiên đi ra ngoài, thần tình của Thiên Hạo đạo trưởng liền có sự biến đổi, tựa hồ không ngờ rằng Lục Vân thực sự đã ra tay cứu họ. Tuy nhiên, khi đang rời khỏi hang động, Hoàng Thiên bỗng thét lên một tiếng kinh hoàng vì bị thạch Phật ở hang động đối diện phát ra kim quang đánh bật trở lại vào trong.
Nhãn thần nhất biến, Lục Vân chuyển mắt nhìn vào tượng Phật, thần tình trở nên rất nghiêm túc. Phụ mẫu của Hoàng Thiên vội quỳ trước thạch Phật bái lạy, miệng lẩm bẩm cầu nguyện:
- Thánh tăng khai ân, xin ngài đừng làm hại đến nhi tử của chúng tôi, nó không có ác niệm nào cả, chỉ một lòng muốn thành người mà thôi.
Nhìn qua Lục Vân, Thiên Hạo đạo trưởng mở miệng nói:
- Lục Vân, sắc trời không tốt, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lục Vân xoay đầu trố mắt nhìn sang Thiên Hạo đạo trưởng hỏi:
- Ông không hy vọng ta cứu hài tử đó ra ngoài, đúng không?
Thiên Hạo đạo trưởng thở dài đáp:
- Thiếu hiệp đã áp chế được tà ác yêu khí trong nội thể hắn, thế nhưng tại sao hắn ta không thể ly khai hang động đó?
- Tại sao à? Chắc là ông biết lý do, hãy nói rõ ràng cho ta nghe, bằng không ta sẽ phá huỷ Phật tượng này.
Ngữ khí biến đổi, Lục Vân có phần lạnh nhạt nói.
Thiên Hạo đạo trưởng cười khổ, thấp giọng:
- Đừng loạn động, thiếu hiệp tưởng thạch phật này đơn giản lắm sao. Không có biện pháp nào để đưa hắn ta ra khỏi đây đâu, ta không thể giải thích cho thiếu hiệp nghe vào lúc này. Thiếu hiệp phải dùng sức mạnh của mình giải cứu hắn ra ngoài, nhưng hành động đó là nghịch thiên chi hành, sau này chắc chắn sẽ bị thiên gia khiển trách.
Cười lạnh một tiếng, Lục Vân nói:
- Ông đã quên ta là ai rồi sao, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ là đúng thì ta sẽ làm đến cùng.
Thiên Hạo đạo trưởng hỏi:
- Thiếu hiệp nghĩ hắn ta bị giam cầm ở đây tốt hơn hay tiến nhập thế gian trần tục tốt hơn? Tuy hiện tại hắn không thể bước ra khỏi thạch động, nhưng tối thiểu ở đây còn yên lành hơn ngoài kia, hơn nữa phụ mẫu hắn cũng có thể tự do ra vào, sau này họ có thể cùng chung sống với nhau chỗ, như thế vẫn chưa đủ sao? Nhân tâm bất túc, dục vọng có khả năng huỷ diệt tất cả, thiếu hiệp hãy suy nghĩ cho kĩ càng.
Ngẫm nghĩ những điều Thiên Hạo nói, Lục Vân đưa mắt nhìn sang Hoàng Thiên cùng phụ mẫu, ôn hoà hỏi:
- Các ngươi định thế nào, nếu các ngươi nghĩ như thế là đúng, ta sẽ thuận theo ý của các ngươi, còn nếu hy vọng hắn ta có thể bước ra khỏi thạch động thì ta sẽ phá huỷ thạch Phật, giải phóng hắn khỏi nơi này.
Hoả hồ và trượng phu quay sang nhìn nhau hỏi ý rồi thở dài nói:
- Như thế đã may mắn lắm rồi, hiện tại cả ba người gia đình chúng tôi đã được đoàn tụ, thậm chí dù chịu chút khổ sở nhưng chúng tôi cũng cảm thấy thỏa mãn. Ngày trước, thánh tăng đối với chúng tôi tính ra cũng có ân, chúng tôi không muốn bức tượng Phật bị phá huỷ, đa tạ ân tình của ân công. Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.
- Thế thì các ngươi hãy tự bảo trọng lấy mình.
Nói xong, Lục Vân phi thân biến mất giữa không trung.
Thiên Hạo đạo trưởng cười khổ một tiếng, nhìn qua phu thê hoả hồ nói:
- Sự tình ngày hôm nay, là phúc hay hoạ không thể đoán trước được, tất cả trông chờ vào tạo hoá của các ngươi vậy. Hy vọng lần này ta đến đây không phải là sai lầm, nếu không..., ài ..., thôi hãy bảo trọng.
Lời nói vừa dứt thân cũng rời khỏi, dưới mặt đất, ba người bất giác ngước lên nhìn vào thiên không.
o0o
Từ sau trận chiến với Hắc Sát Hổ Vương khiến Nhã viên bị huỷ, trọng địa của Lục Viện liên minh bất đắc dĩ phải chuyển dời. Sau đó tất cả mọi người tập trung lại thương nghị, cuối cùng Kiếm Vô Trần quyết định trước tiên về lại Thái Huyền sơn chữa trị cho những người thụ thương và tái trùng chấn căn cứ địa của liên minh.
Bên dòng Hoàng Hà, Tất Thiên được Kiếm Vô Trần phái đi thám sát lúc này đã trở lại, trên tay mang theo một người, không ngờ đó lại là Xảo Thủ Lang Quân.
- Ta phát hiện người này nằm lẫn trong đống cỏ dày, toàn thân bị chế trụ kinh mạch, nội thương cực kì trầm trọng.
Kiếm Vô Trần thần tình âm lạnh, thuận tiện giải khai cấm chế trên thân thể Xảo Thủ Lang Quân, cất giọng hỏi:
- Ai đã ra tay chế trụ ngươi? Ngoài ra kẻ tấn công vào Nhã viên có phải là yêu vật thủ hạ của Hắc Sát Hổ Vương không?
Chuyển mình hạ thân xuống đất, Xảo Thủ Lang Quân thần sắc vô cùng kinh hoàng đáp:
- Không, không phải bọn chúng. Đó là một nhóm người trước ngực có xăm chữ "Huyền Phong", chúng đột nhiên xâm nhập chém giết mọi người. Ta tuy đào thoát được nhưng lại bị yêu vật truy đuổi, trải qua trận hỗ chiến, ta bị ném vào một bãi cỏ cao dày, cuối cùng được người phát hiện, suy cho cùng cũng là ông trời có mắt.
Chúng nhân nghe xong ngay lập tức thần tình biến đổi, ngây ra nhìn nhau, tất nhiên không hề nghĩ rằng Nhã viên bị huỷ bởi Huyền Phong môn thủ hạ.
Kiếm Vô Trần giọng thù hận nói:
- Không ngờ Huyền Phong môn lại hành sự ác độc như vậy, ở đâu cũng bất thình lình đối nghịch với chúng ta. Ta phải tiêu diệt các ngươi, nếu không ta làm sao đối mặt với những người đã khuất.
Diệp Tâm Nghi thấp giọng:
- Sự tình đã qua rồi, chàng đừng quá kích động. Đoạn ân cừu này không nằm trong tính toán của chúng ta, hiện tại còn nhiều việc trọng yếu phải thực hiện. Hãy tạm thời bỏ qua chuyện này, tương lai tập hợp lại được lực lượng, sau này quay lại tính toán nợ nần với họ cũng không muộn.
Kiếm Vô Trần bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói:
- Đa tạ, ta đã biết mình phải làm gì. Bây giờ chúng ta đi thôi, trước tiên khởi hành trở về Thiên Kiếm viện.
Một ngày sau đó, Lục Viện liên minh cùng Tam phái liên minh về đến Thiên Kiếm viện. Sắp xếp chu toàn cho những người thụ thương xong, Kiếm Vô Trần liền triệu tập Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử, Thương Nguyệt, Bổn Nhất, Tất Thiên, Phong Viễn Dương sáu người đến Thiên Huyền động nghị sự.
Nhìn qua mọi người, Kiếm Vô Trần trầm giọng nói:
- Hiện tại liên minh chúng ta tổn thất rất nặng nề, đại bộ phận cao thủ đều thụ thương ngiêm trọng, để đối phó với bọn yêu ma quỷ quái sau này, ta muốn hỏi xem mọi người có biện pháp nào không.
Bổn Nhất khẽ niệm phật hiệu, thấp giọng đáp:
- Bây giờ yêu ma náo loạn nhân gian, vực chi tam giới thực lực lại cường đại, chúng ta một mình phải chống lại rất nhiều thế lực cần nhất là cùng nhau đồng tâm hiệp lực ứng phó. Trong trận đại chiến chính tà này, thực lực địch nhân thật sự đã vượt quá tưởng tượng của chúng ta rất xa. Thiết nghĩ sau này muốn chân chính đối kháng với bọn chúng, chỉ lòng tự tin chiến thắng thôi chưa đủ còn phải gia tăng thực lực cùng tài lực của mình nữa mới được. Nhưng hiện tại toàn bộ lực lượng đang tập trung ở đây, lục viện cao thủ đạt từ bát tầng chân tu trở lên lại không nhiều nên khả năng duy nhất chỉ là nhờ cậy vào Vân Chi pháp giới.
Kiếm Vô Trần dời mục quang sang Thái Phượng tiên tử, mọi người trầm mặc không nói lời nào, chỉ Tất Thiên thở dài lên tiếng:
- Từ xưa đến nay, tu chân giới do ngũ phái và lục viện chống đỡ. Trong tam phái ngày nay, Vô Vi đạo phái ngay đến tai kiếp của mình còn lo chưa xong, chẳng còn tâm trí nào mà quản đến chuyện này. Còn hai vị tiền bối Chiến Tâm tôn giả cùng Kim Cương Thánh Phật lần này lại thụ thương trầm trọng, nhắc đến lục viện thì Đạo viên và Phượng Hoàng thư viện bị phá huỷ, thử hỏi thực sự những cao thủ có thể đối phó với lũ yêu ma còn bao nhiêu người? Hiện tại ở tu chân giới, những môn phái nhỏ đều bị tiêu diệt hoặc ẩn thế bất xuất, trong khi đó, những tà ma yêu đạo trong truyền thuyết lại chuẩn bị xuất thế tiềm nhập vào nhân gian. Duy chỉ Trừ Ma Liên minh là còn có chút thanh thế mà thôi.
Diệp Tâm Nghi lạnh lùng gằn giọng:
- Ý ngươi là chúng ta cùng Trừ Ma Liên Minh liên hợp nhau đối kháng với yêu ma quỷ quái?
Tất Thiên nhìn sang Diệp Tâm Nghi, lắc đầu đáp:
- Ta không có ý đó, ta chỉ nói ra sự thật. Đúng như những gì Bổn Nhất huynh vừa nói, chúng ta không thể tìm thấy sự viện trợ nhiều hơn nữa ở Nhân gian mà chỉ có thể dựa vào sự ra mặt của Vân Chi pháp giới. Nếu họ không xuất thủ tương trợ thì cuối cùng chúng ta cũng thất bại thôi, mọi người minh bạch chứ.
Nghe những lời này, Thương Nguyệt cùng Phong Viễn Dương đều trầm mặc không nói. Thái Phượng Tiên Tử thở dài, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Vấn đề này tất nhiên Vân Chi pháp giới không thể khoanh tay đứng nhìn, tuy nhiên có một vài sự việc các ngươi đều không hiểu, vì thế không thể tránh khỏi có những tính toán sai lầm. Ta nghĩ sau trận chiến vừa rồi, Vân Chi Pháp giới nhất định sẽ lại phái các cao thủ xuống để hỗ trợ chúng ta. Hy vọng mọi người đừng quá lo lắng, chỉ cần kiên định cùng tín nhiệm thì nhất định có khả năng tiêu diệt được mọi thế lực tà ác.
Kiếm Vô Trần tán đồng:
- Tiên tử nói phải, chỉ cần chúng ta có lòng quyết tâm, nhất định sẽ chiến thắng. Bây giờ ta có ý kiến như thế này, hiện tại trong liên minh Đạo viên và Phượng Hoàng thư viện tất cả chỉ còn ba người, tứ viện cao thủ còn lại tương đối yếu, ta nghĩ chúng ta một lần nữa tuyển định căn cứ địa của liên minh, tập trung tất cả cao thủ lục viện lại với nhau để thống nhất việc điều động môn hạ đệ tử, không phân biệt tông phái. Đến khi trường hạo kiếp này qua đi mới tái khôi phục nguyên trạng, mọi người suy nghĩ thế nào?
Bổn Nhất thở dài một tiếng, Tất Thiên chán nản lắc đầu, Thương Nguyệt im lặng không nói, còn Phong Viễn Dương thần sắc trầm trọng.
Sau một lúc khá lâu, Phong Viễn Dương nhìn thấy mọi người im lặng, liền nhẹ giọng nói:
- Kiếm minh chủ đã có ý tưởng như thế, ta không tiện nói nhiều. Chỉ hy vọng minh chủ suy nghĩ kĩ càng trước khi có một quyết định nào đó. Còn về vấn đề này, ta không có quyền quyết định, mong minh chủ cho ta thời gian để thỉnh giáo ý kiến của chưởng giáo sư bá.
← Ch. 0308 | Ch. 0310 → |