← Ch.0352 | Ch.0354 → |
Nhìn thấy những điều này, Tư Đồ Thần Phong thần sắc nhất thời đại biến, không tưởng tượng được tuyệt kỹ Ngũ Hành tề xuất lợi hại nhất của mình lại bị Hắc Hà quỷ vương chế ngự.
Một bên, Trần Ngọc Loan theo dõi biến hóa vạn thiên của âm sâm quỷ khí tại trung tâm trận pháp, trầm giọng:
- Đừng dừng lại, mặc dù tạm thời không thể công phá trận pháp phòng ngự của quỷ vương, nhưng cũng làm tiêu hao một lượng lớn chân nguyên của hắn. Bây giờ huynh cứ cố duy trì tình trạng này, những việc khác cứ để cho ta. Hôm nay chúng ta nhất định phải thu thập tên Hắc Hà quỷ vương này nếu không sẽ không thể giành được toàn thắng, cũng sẽ không thể vượt qua Chính Đạo liên minh.
Thối lùi hai bước, Trần Ngọc Loan sau khi nói xong, chuyển thân ngồi xuống, toàn thân phát ra khí thần thánh trang nghiêm, bốn phía mây khí bao phủ, thanh khí xoay chuyển xung quanh, Thiên Hậu linh tự động xoay vòng phía trên đầu nàng, cùng lúc với toàn thân thần thánh chi khí càng lúc càng cường thịnh, phát ra tử sắc kỳ quang chói lọi.
Giữa không trung Trần Ngọc Loan khoác vẻ trang nghiêm tử hoa lưu chuyển rực rỡ, toàn thân chẳng khác một nữ thần, mây tím tầng tầng lớp, biến thành một màn võng không ngừng trói buộc thân thể quỷ vương.
Không ngừng co rút theo đạo tử quang, quỷ vương đang chống đỡ bên trong lúc này đã biến thành một đám hắc vân, miệng gầm lên:
- Xú nha đầu, ngươi không thể giết được ta, ta có linh thể bất diệt, cho dù ngươi có Thiên Hậu linh thì cũng không làm gì được ta.
Trần Ngọc Loan pháp quyết không đổi, vừa thôi động Thiên Hậu linh vừa lạnh lùng nói:
- Ngươi lầm rồi quỷ vương, nếu ta có khả năng khốn trụ ngươi thì nhất định có khả năng hủy diệt ngươi, nếu không tin thì ngươi sẽ biết ngay thôi.
Thiên Hậu linh lại đem tử quang phát ra lúc nãy bắt đầu thu hồi lại, chỉ một lúc sau đã đem hắc vân do quỷ vương hóa thành khống chế lại trước mắt Trần Ngọc Loan. Mắt thấy đám hắc vân cố sức chống trả, Trần Ngọc Loan nghiêm túc nói:
- Nên kết thúc thôi quỷ vương. Đây là trận chiến đầu tiên của Trừ Ma liên minh bọn ta từ lúc khai sơn lập phái tới giờ, vì thế bọn ta nhất định phải thắng. Chỉ trách ngươi vận khí không tốt nên gặp đúng lúc này. Bây giờ ngươi hãy mở mắt mà xem ta làm cách nào để hủy diệt linh thể bất diệt của ngươi.
Song thủ pháp quyết tức thì xoay chuyển, khí tức toàn thân Trần Ngọc Loan lập tức biến đổi, một cỗ khí tức trang nghiêm vô bờ tức khắc tuôn trào cuồn cuộn ra khắp thiên địa, khiến mọi người đều giương mắt nhìn về phía nàng một cách kinh ngạc. Lúc này thần thánh chi khí trên thân thể Trần Ngọc Loan biến mất, thay vào là khí thế uy nhiếp thiên địa. Đạo tử sắc quang hoa liền biến thành kim sắc quang hoa, toàn thân nàng kim quang chói sáng chẳng khác gì đại la thiên tiên.
Cùng với kim quang càng lúc càng cường thịnh, trên trán Trần Ngọc Loan kim quang chớp hiện dòng chữ Tàn Thần Quyết, đạo kim sắc tự phù này tức thì ấn lên thân hình quỷ vương, lập tức truyền ra một tiếng cuồng hống kinh thiên động địa lẫn kinh hãi vô cùng.
- Không thể, điều này là không thể ...
Chỉ hai câu ngắn ngủi, hắc vân tản mạn hồn tiêu phách tán, Hắc Hà quỷ vương tự xưng bất diệt đã chết dưới Tàn Thần quyết của Trần Ngọc Loan.
Phía dưới, những quỷ vật còn sót lại đều cảm thụ được khí tức của quỷ vương đã tiêu tán, đều không khỏi gào thét một cách kinh hoàng, tinh thần trở nên bất an, chỉ một lúc sau liền bị đệ tử Trừ Ma liên minh tiêu diệt. Hai gã quỷ tiên với tu vi tối cường lúc này cũng bị Đạo Tà Tàn Kiếm và liên minh cao thủ giết chết. Trận chiến kịch liệt chung quy đã kết thúc viên mãn, Trừ Ma liên minh kết thúc toàn thắng.
Ngạo nghễ tĩnh lập giữa không trung, Trần Ngọc Loan lướt mắt nhìn các liên minh đệ tử, lớn giọng nói:
- Trận chiến này đã thành công viên mãn, kết quả này là do mọi người đồng tâm hiệp lực, vì thế đây là công lao của mọi người. Đối với các đệ tử đã hy sinh vì chính nghĩa, ta đại biểu cho bách tính thiên hạ bày tỏ lòng cảm kích khôn cùng. Về sau bọn ta sẽ phải học tập họ, vì chính nghĩa mà không tiếc sinh mệnh bản thân, bảo gia vệ quốc không sợ cường bạo. Giờ mọi người trước hết hãy điểm lại nhân số, sau khi thu thập thi thể các đệ tử xong, chúng ta lập tức ly khai.
Vừa dứt lời, chúng nhân đều cao giọng hoan hô, rồi lập tức lĩnh mệnh kiểm tra nhân số thương vong.
Sau một nén hương thời gian, Văn Bất Danh cùng Vô Quy Đạo Trưởng đã chỉnh đốn xong liên minh đệ tử, song song tiến lên phía trước phục mệnh. Chỉ nghe Văn Bất Danh nói:
- Hồi bẩm minh chủ, liên minh tổng số lúc xuất động là bốn trăm lẻ sáu người, kết quả tử vong một trăm chín mươi sáu người, thụ thương bảy mươi bốn người, giá phải trả cũng không nhỏ.
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Để có được thành quả này, tính ra cái giá đó cũng đáng. Sau khi trở về hãy nhớ hậu táng những đệ tử, làm hậu sự an ủi vong linh những người này. Bây giờ chúng đệ tử ở đây do Đạo Tà tiền bối và sư phụ ta suất lĩnh về trước, còn lưỡng vị hộ pháp và Tư Đồ Thần Phong huynh theo ta trở lại quan sát tình huống vùng phụ cận đây.
Đạo Tà Tàn Kiếm đáp lại một tiếng, cùng Ngũ Hành chân nhân đồng suất lĩnh cao thủ liên minh rời đi.
Nhìn về hướng Hoa Sơn, Quy Vô đạo trưởng nhẹ giọng nói:
- Trận chiến này chúng ta đã thắng, thật không hiểu bên Chính Đạo liên minh kia, kết quả thắng bại như thế nào?
Văn Bất Danh cười:
- Thiết tưởng sẽ không dễ để biết điều đó, bọn ta cùng thám xét một lần là biết ngay.
Trần Ngọc Loan đồng tình:
- Ta cũng đang có ý này, chúng ta đi thôi.
Mọi người đều rời khỏi đó, bốn người một mặt thẳng tiến, một mặt ẩn giấu khí tức, cẩn thận quan sát tình huống vùng phụ cận. Không quá năm dặm, bốn người phát hiện trong rừng có đệ tử của Chính Đạo liên minh.
Phong bế hô hấp, bốn người Trần Ngọc Loan lặng lẽ đến gần, chọn một nơi ẩn náu, chú tâm quan sát tình huống. Ba tên đệ tử Chính Đạo liên minh lúc này đang thấp giọng trao đổi.
Chỉ nghe người thứ nhất nói:
- Ta vừa nhận được tin tức là Diệp minh chủ đã tự mình trở lại tìm đoàn người của Tịch Diệt thiền chủ, và truyền lệnh cho bọn họ lập tức đi về Thái Huyền sơn Thiên Kiếm viện.
- Chuyện này là sao, chẳng lẽ đã xuất hiện tình hình ngoài ý muốn? Không phải liên minh vừa phái người chạy tới Lạc Dương để chi viện cho Nho viên hay sao, tại sao giờ lại còn phái người đến Thiên Kiếm viện, chẳng lẽ ở đó cũng có chuyện?
- Ai nói là không? Lần này Chính Đạo liên minh bọn ta có thể nói là xuất sư bất lợi, trước tiên là đám người Tịch Diệt thiền chủ bị bát đại cao thủ Long Ma chiến tuyến hí lộng, trúng kế dương đông kích tây của địch, để bọn chúng lén tập kích Lạc Dương Nho viên mà không ai biết. Hiện tại lại có tin truyền tới nói rằng Thiên Kiếm viện tại Thái Huyền sơn bị Âm Thi quỷ vương suất lĩnh đại quân bất ngờ tấn công, tình huống vạn phần nguy ngập, Kiếm Vô Trần đang cùng Tịch Diệt thiền chủ vội vàng trở về, không biết có về kịp hay không. Ngẫm ra đây cũng không phải là vấn đề để bọn ta bàn luận, nên cẩn thận thì hơn, đi thôi!
Lời vừa dứt cả ba tên liên minh đệ tử nhanh chóng rời khỏi khu rừng, rồi biến mất ở phía xa.
Trong rừng, bốn người nghe xong đều thất kinh, Văn Bất Danh mở lời trước:
- Tin tức này thật sự kinh nhân, nếu điều đó là sự thật thì Lục Viện liên minh lần này thảm rồi. Đạo viên đã bị hủy, Phượng Hoàng thư viện cũng đã bị hủy, bây giờ nếu như Nho viên và Thiên Kiếm viện bị hủy nữa, thì Lục Viện liên minh chỉ tồn tại mỗi cái danh thôi ư?
Vô Quy đạo trưởng trầm giọng nói:
- Lời này quả không sai, bất quá tình hình trước mắt vẫn chưa thể nói trước được điều gì, bởi vì bọn ta vẫn chưa biết được kết quả sau cùng như thế nào.
Trần Ngọc Loan suy nghĩ sâu xa hơn, cất lời:
- Xem tình hình trước mắt, trận tuyến của Chính Đạo liên minh đã đại loạn, bọn ta nên thâm nhập để có thể điều tra rõ ràng việc này. Một khi việc bọn họ thảm bại là sự thật, đối với Trừ Ma liên minh chúng ta mà nói có một ý nghĩa rất to lớn. Vì vậy chúng ta phải biết được tin tức đích xác, không thể bất cẩn. Bây giờ Thái Huyền sơn ở quá xa, không thuận tiện để cấp tốc tới đó, bọn ta trước tiên hãy đến Lạc Dương một chuyến, cụ thể tra xét tình huống ở đó. Đến lúc đó thiết nghĩ là tin tức ở Thiên Kiếm viện sẽ truyền về.
Sau nửa thời thần, Trần Ngọc Loan dẫn bốn người phi vào thành Lạc Dương, tìm một tửu lâu ngồi xuống.
Mục quang lướt nhìn khắp tứ phía, Trần Ngọc Loan nhẹ giọng:
- Hiện tại bọn ta trước hết ngồi tại đây, để cho Tư Đồ Thần Phong đi xem xét tình hình Nho viên đã.
Văn Bất Danh vừa nghe thấy, liền hăng hái tự đề cử:
- Hay là để ta và lão đạo đi cho, để hắn ở lại trò truyện cùng cô cũng tốt.
Nói xong hắn mỉm cười thần bí, trong mắt ánh lên một tia kỳ dị.
Nhẹ lắc đầu, Trần Ngọc Loan nói: :
- Các người không nên đi, hãy để huynh ấy đi thì hơn. Bởi vì trong bốn người bọn ta, huynh ấy là thần bí hơn cả, những người từng thấy mặt không nhiều, vì thế không bị người khác chú ý. Nếu là các người đi, thì người khác sẽ lập tức biết hành tung của bọn ta, điều này nhất định có ảnh hưởng ít nhiều tới việc làm của bọn ta.
Sắc mặt tức thì ngây ngốc, Văn Bất Danh cười một cách bối rối:
- Những ngày qua, cô đích xác đã thành thục hơn rất nhiều, không hổ là nhất minh chi chủ.
Quy Vô Đạo Trưởng cười:
- Ngươi bây giờ mới biết à, không phải là phản ứng quá chậm sao? May là lúc đầu đã đáp ứng Lục Vân, ngược lại nếu cứ để người như ngươi làm minh chủ, e rằng Trừ Ma liên minh nhất định chẳng có tiền đồ như vậy.
Văn Bất Danh sắt mặt chẳng chút biến đổi nói:
- Lão đạo ngươi giỏi lắm bây giờ lại muốn xô ta xuống, lúc liên minh mới lập sao ngươi không nói như lúc này?
Ngồi một bên, Trần Ngọc Loan cùng Tư Đồ Thần Phong nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười, thì thầm qua lại đôi câu, Tư Đồ Thần Phong liền đứng dậy rời khỏi tửu lâu.
Xen lời ngăn cản hai người đấu khẩu, Trần Ngọc Loan chỉ tay về phía cửa nói:
- Nhìn kìa, hai người kia không phải đã thấy ở Động Đình hồ ngày trước sao, làm sao bọn họ lại xuất hiện tại Lạc Dương thành này nhỉ?
Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nghe vậy nhìn ra, chỉ thấy tại cửa tửu lâu xuất hiện Hồng Vân Thái Tử và Toàn Phong Phủ Lý Vân Long.
Cúi đầu tránh mục quang của hai người kia, Quy Vô Đạo Trưởng nói:
- Việc này thật kỳ quái, bọn họ xuất hiện tại nơi này, thiết tưởng tất có nguyên do. Chỉ là vì sao bọn họ tới đây, điều này không thể đoán được.
Văn Bất Danh suy đoán:
- Liệu có phải bọn họ đến xem nhiệt náo của cuộc chiến chính tà không? Ta nghĩ hai người này chắc không hứng thú lắm với chuyện này, vì thế sự xuất hiện của họ tất nhiên có thâm ý, cần phải lưu ý hơn.
Trần Ngọc Loan tán đồng:
- Sự việc này đích xác là cần phải lưu ý, bất quá phải chờ sau khi có tin tức về Nho viên rồi mới nói tiếp. Bây giờ bọn ta nên ăn vài món, không cần chú ý bọn họ để tránh bị họ phát giác.
Bên kia, Hồng Vân Thái Tử và Toàn Phong Phủ Lý Vân Long đã tìm đựoc một vị trí phía xa để ngồi, tùy ý gọi vài món ăn. Sau khi thức ăn được mang lên hai người vừa ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện.
← Ch. 0352 | Ch. 0354 → |