← Ch.0392 | Ch.0394 → |
Hắc Ám tôn chủ nhìn sang hắn ta, hỏi:
- Việc gì mà nghiêm trọng đến vậy? Mau lại gần đây.
Tên hắc y quan sát bốn phía rồi truyền âm kể lại một lượt câu chuyện vừa nghe được, cuối cùng hỏi:
- Ma tôn đại nhân, ngài xem với tình hình hiện tại, chúng ta nên làm thế nào?
Ánh mắt Hắc Ám tôn chủ chợt thay đổi, sau một hồi yên lặng mới nói khẽ:
- Lập tức triệu hai vị ma thần, hai vị ma sát và tất cả ma tiên còn lại, bảo bọn họ hãy chuẩn bị sẵn sàng chờ lệnh, tuyệt đối không được manh động. Ta sẽ liên lạc với Tam Nhãn Long Lang lấy cớ tiêu diệt Dịch viên để đích thân xuất mã lần này.
Dứt lời, ma tôn liền phi thân đi mất.
***
Vào giờ Thân, Hắc Y Quân Tử và thiếu nữ Phiêu Hương đã đến Âm Sơn.
Nhìn hết một lượt các dãy núi của Âm Sơn, Phiêu Hương cất tiếng:
- Bây giờ chúng ta phải tìm nơi trú ẩn của Âm Thi quỷ vương, tiếp đến sẽ nghĩ kế mượn dao giết người, khiến hắn ta công kích Dịch viên. Tình hình trước mắt, muốn gặp quỷ vương dĩ nhiên dữ nhiều lành ít, biện pháp duy nhất là thông qua bọn thủ hạ của hắn để truyền tin tức này đến tai hắn, đây mới là thượng sách.
Hắc Y nhìn quanh rồi nói khẽ:
- Vùng núi này quỷ khí u ám, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rơi ngay vào vòng vây của bọn chúng, ta phải hết sức cẩn thận. Trong khoảng một trăm dặm trở lại, một bóng người cũng không thấy. Rõ ràng khu vực này hoàn toàn nằm trong sự khống chế của tà ma. Tốt nhất chúng ta nên rút lui, chờ nghĩ ra cách rồi quay lại vẫn chưa muộn.
Phiêu Hương lắc đầu:
- Dù sao cũng đã đến rồi, không thể dễ dàng bỏ đi như vậy. Trước tiên chúng ta hãy đi tìm một vài quỷ hồn, sau đó sẽ tính biện pháp. Về mặt này huynh có tinh thông không? Tôi thì không mấy thông thạo những việc như vậy.
Hắc Y bất đắc dĩ trả lời:
- Vậy thì để đó cho ta, nàng hãy kiếm chỗ nào đó ẩn núp đừng để lộ khí tức của mình, khi nào tìm được mục tiêu, ta sẽ truyền âm báo hiệu cho nàng.
Phiêu Hương gật đầu:
- Thế thì rất tốt, tôi sẽ ẩn ở gần đây, khi cần huynh sẽ tìm ra ngay thôi, chúng ta ai làm việc nấy, chúc huynh gặp nhiều thuận lợi.
Hắc Y liền đi về phía xa, Phiêu Hương nhìn theo cười khẩy:
- Trên đời không có gì là không có cái giá của nó, tên tiểu tử nhà ngươi miệng còn hôi sữa mà muốn đấu với ta sao?
Ả ta tìm thấy một khe đá, liền biến hình thành nguyên thần trốn vào đó. Thời gian cứ thế trôi đi, sau nửa canh giờ, Hắc Y quay trở lại chỗ cũ, khẽ gọi:
- Phiêu Hương cô nương, nàng ở đâu? Ta đã tìm được mục tiêu rồi.
Hắc Y vừa dứt lời, trước mắt quang hoa chợt lóe, Phiêu Hương bất thần hiện ra cạnh hắn, cất giọng:
- Có động tĩnh rồi? Mau dẫn tôi đi, tôi đã nghĩ ra cách rồi. Đến lúc đó mọi việc huynh cứ nghe theo tôi là được.
Hắc Y thoáng biến sắc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay người cùng ả ta men theo sườn núi.
Đi được khoảng sáu, bảy dặm, Hắc Y nhẹ lên tiếng:
- Bây giờ hãy ẩn giấu khí tức của mình, tránh để bọn chúng phát hiện ra. Mục tiêu ở ngay dưới vách đá âm u cách đây hơn ba dặm, nơi đó thường không nhìn thấy ánh mặt trời, bên trong có rất nhiều thủ hạ của Âm Thi quỷ vương, đứng đầu là một quỷ tiên, chúng ta phải hết sức cẩn thận.
Nghe xong, Phiêu Hương suy nghĩ một lát rồi thấp giọng:
- Rõ rồi, đợi sau khi tìm được nơi ẩn náu của bọn chúng, huynh phải cùng tôi diễn một màn kịch. Cụ thể như thế này...
Một bên nói một bên nghe, Hắc Y trong lòng chấn động, đối với thiếu nữ Phiêu Hương này có vài phần kinh hãi.
Không lâu sau hai người đã đến nơi, Phiêu Hương sau khi đích thân kiểm tra thấy bên trong đúng là thủ hạ của Âm Thi quỷ vương, liền đưa mắt ra hiệu Hắc Y, hai người lập tức xông vào đánh nhau kịch liệt.
Trong lúc giao chiến, chỉ thấy thiếu nữ thân pháp như điện, hóa ra vô số nhân ảnh làm hoa mắt đối phương, các ngón tay dài và nhọn như một thứ vũ khí giết người lợi hại không ngừng công kích khắp người Hắc Y. Bên này, Hắc Y song thủ lóe sáng, thu vào thả ra như một con rồng đang gào thét, không ngừng nỗ lực phá vỡ ảo ảnh của Phiêu Hương.
- Xú nha đầu, ta đây nếu không vì ngươi có chút nhan sắc thì đã không hạ thủ lưu tình, đâu để ngươi sống đến giờ phút này.
Hắc Y vừa tấn công vừa bỡn cợt.
Phiêu Hương một chỉ bức lui Hắc Y, quát lên tức giận:
- Đừng khoác lác, ngươi có bản lĩnh gì thì mau thi triển ra đi, bằng không lát nữa ngươi có muốn cũng không còn kịp nữa.
Hắc Y liền nổi giận:
- Vậy thì chớ trách ta hạ thủ vô tình, không thương hoa tiếc ngọc. Xem chiêu!
Thế công đột ngột tăng mạnh, toàn thân Hắc Y lóe sáng, song thủ lật chuyển, trong chốc lát đã hình thành một cột phong trụ hướng lên xuyên thủng bầu trời, sức hút của nó lớn đến nỗi khiến cơ thể đang di chuyển cực nhanh của thiếu nữ đột nhiên dừng lại, lộ ra lưu ảnh chuyển động.
- Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, còn không mau nói ra bí mật của Hậu Nghệ thần cung. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cho ta biết, ta chẳng những sẽ không giết ngươi mà còn lập tức thả ngươi đi. Bằng không, đợi đến khi rơi vào tay ta, ngươi có muốn nói cũng đã quá muộn. Hãy suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi.
Hắc Y nhìn vẻ mặt kinh hoàng của thiếu nữ mà uy hiếp.
Cực lực né tránh thế công của Hắc Y, thiếu nữ Phiêu Hương không cam lòng đáp trả:
- Đừng vội đắc ý, hiện giờ ngươi vẫn chưa hoàn toàn chiến thắng, khi nào thắng được ta rồi nói sau.
Hắc Y cười âm hiểm:
- Đã cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết trân trọng, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Long Quyển Thiên Hạ, Tứ Hải Quy Nhất!
Trong tiếng hét, hai tay Hắc Y bắt hai pháp quyết khác nhau, sau khi huy động chân nguyên liền hình thành hai dòng khí lưu bất đồng tính chất. Hắc Y hợp nhất song thủ, lập tức hai luồng khí bắt đầu hòa vào nhau hình thành một cơn bạo phong màu đỏ thẫm, khi mạnh lúc yếu, có cương có nhu, tạo nên một lực lượng không thể công phá nổi hút cả cơ thể đang vùng vẫy của thiếu nữ vào trong.
Nhìn thiếu nữ bị vây hãm trong cơn lốc đỏ, Hắc Y cười đắc ý:
- Xú nha đầu, bây giờ không còn cơ hội nữa rồi, muốn hay không ngươi vẫn phải khai ra mà thôi, ha ha ha...
Cố vùng vẫy hòng thoát khỏi sự trói buộc của phong trụ, cuối cùng, thiếu nữ mệt mỏi thốt lên:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì, mau thả ta ra, nghe thấy chưa hả?
Hắc Y cười nói:
- Rất đơn giản, thứ nhất, ngươi hãy cho ta biết bí mật, thứ hai, hãy nghe theo lời ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Sắc mặt thiếu nữ thay đổi, do dự một hồi lâu, cuối cùng cự tuyệt:
- Điều kiện này quá hà khắc, cho dù tu vi ta không bằng ngươi nhưng cũng không thể để ngươi sỉ nhục. Ta chỉ nói cho ngươi bí mật rồi ngươi phải thả ta ra, nếu không ta sẽ tự huỷ nguyên thần, đến lúc ấy ngươi sẽ chẳng được gì nữa.
Hắc Y nghe vậy cả kinh, vội nói:
- Đừng làm chuyện ngốc nghếch. Ta đồng ý điều kiện của ngươi, chỉ cần ngươi cho ta biết điều bí mật ấy, ta sẽ thả ngươi đi.
- Ngươi sẽ giữ lời hứa chứ? -
- Ngươi yên tâm, ta quyết không nuốt lời.
- Được, ta tin ngươi một lần, về chuyện Hậu Nghệ thần cung, ta chỉ biết có một bản đồ kho báu được giấu tại Tây Thục Dịch viên. Chuyện này chỉ có các bậc chưởng giáo mới biết được, hơn nữa đã phát thệ không nói cho bất cứ ai, vì vậy cho dù trực tiếp hỏi chưởng giáo Dịch viên, họ sẽ không công nhận có chuyện này. Nghe nói bản đồ kho báu và Ngũ Lôi Chính Thiên quyết của Dịch viên được để cùng một chỗ, vì vậy muốn có được bản đồ kia, ắt phải tìm thấy Ngũ Lôi Chính Thiên quyết. Chỉ thế thôi, ngươi mau thả ta ra.
Nhìn thiếu nữ Phiêu Hương một hồi, Hắc Y hừ giọng:
- Hi vọng ngươi không lừa ta, nếu không cho dù ngươi trốn tận chân trời, ta cũng sẽ tìm ngươi thanh toán.
Nói xong Hắc Y thu hồi thế công, phong trụ tiêu đi, thiếu nữ hét lên một tiếng rồi bay lên hướng thẳng về phương nam.
- Ngươi hãy nhớ cho rõ, bản cô nương ta sẽ không tha cho ngươi, một khi ta chiếm được Hậu Nghệ thần cung, ta sẽ giết ngươi đầu tiên.
Hắc Y sắc mặt giận dữ quát:
- Ta đã có lòng tốt thả ngươi, vậy mà ngươi không biết điều, để xem ta trừng trị ngươi như thế nào.
Dứt lời, quanh thân lục mang vụt sáng, Hắc Y trong chớp mắt đã xuất hiện trong mây đuổi theo thiếu nữ.
Hắc Y vừa rời khỏi, tại nơi ấy liền hiện ra một bóng đen ánh mắt âm trầm nhìn về phía chân trời, miệng phát ra tiếng cười âm lạnh.
- Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần Âm Thi gian chúng ta có được Hậu Nghệ thần cung, khi đó không cần phải sợ tên Sát Huyết Diêm La nữa, ha ha ha... Quỷ vương mà biết được tin này chắc chắn sẽ rất cao hứng.
Dứt lời quỷ ảnh liền tan biến, mọi việc vừa xảy ra tựa như một giấc mộng.
← Ch. 0392 | Ch. 0394 → |