← Ch.0407 | Ch.0409 → |
Nghe xong, Lục Vân khó hiểu hỏi lại:
- Ý ngươi ta đã rõ, nhưng dòng nước cuộn trào mãnh liệt ấy đi đâu rồi, lẽ nào lại vô duyên vô cớ biến mất như vậy?
Thệ Thủy Lưu cười nói:
- Ngươi đừng vội, từ từ nghe ta nói đây. Nước sông ở đây tịnh không hề biến mất, chỉ là bởi vì kết giới này đánh lừa con mắt thôi, kì thực nó ở một địa phương song song cách chúng ta ko xa. Kết giới này mặc dù do tự nhiên sinh ra, tuy nhiên lại thần diệu ở chỗ nó đem vị trí của dòng sông tự động dời ra một cự li nhất định, đồng thời nếu từ trên mặt sông tiến nhập kết giới, cũng sẽ bị di chuyển đến một nơi khác, cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy những cảnh tượng này!
- Hiểu thì hiểu rồi, chỉ là cảm thấy có chút không thể ngờ được.
Vừa trả lời, Lục Vân vừa phát xuất Ý Niệm Thần Ba kiểm tra chỗ ảo diệu bên trong.
Thệ Thủy Lưu nghe vậy thản nhiên nói:
- Việc kì diệu trong trời đất nhiều vô số, ai có thể biết được hết đây?! Được rồi, ngươi hiểu là tốt, trước mặt chính là Thủy Tinh môn, theo ta tới đi.
Dứt lời đột nhiên tăng tốc, chỉ trong khoảnh khắc đã đến nơi.
Chăm chú nhìn, Lục Vân chỉ thấy một đạo Thủy Tinh môn màu xanh ngọc tỏa ra lam quang kỳ diệu, bốn phía là vô số các đồ án quái thú sinh động như đang sống dậy bay lên nhảy múa. Phía trên Thủy Tinh môn ánh lên bốn chữ "Biệt hữu thiên địa" (thế giới riêng biệt), cảnh sắc kỳ lạ đó tựa huyễn cảnh, làm người ta như bước vào trong mộng.
Dùng Ý Niệm Thần Ba dò xét, Lục Vân biết đấy là do một loại vật chất kỳ lạ tạo nên, đơn giản chính là một loại phân tử khí lưu của Yêu vực ngưng tụ lại hình thành cảnh trí kỳ diệu này. Chỉ là tất cả những cảnh này tuy ở thể khí, nhưng Lục Vân lại cảm nhận được rõ ràng một sự thần bí khó lường ẩn tàng bên trong cánh cửa.
Nghi hoặc nhìn Thệ Thủy Lưu, Lục Vân còn chưa mở miệng, Thệ Thủy Lưu đã cười nói:
- Đừng hỏi, ta biết trong lòng ngươi hiếu kỳ, nhưng có những chuyện chẳng thể lập tức làm rõ được, ngươi cứ từ từ quan sát, ta không phải cái gì cũng biết đâu. Tốt rồi, theo ta vào trong đi.
Nói xong thân thể bay thẳng vào, cả người tựa như xuyên qua một tầng sóng xanh, biến mất sau Thủy Tinh môn giữa lúc những gợn sóng đầu tiên bắn lên.
Thấy Thệ Thủy Lưu đã động thân, Lục Vân không tiện hỏi nhiều, chậm rãi tiến đến gần. Khi cơ thể xuyên qua Thủy Tinh môn, Lục Vân cảm thấy mình phảng phất như từ không gian này bước qua một không gian khác, cảm giác rất mới lạ, cổ quái. Xoay người trông lại Thủy Tinh môn, Lục Vân mới phát hiện đấy căn bản là một thác nước, không hề tìm thấy dấu vết gì của Thủy Tinh môn hồi nãy.
Kinh dị quay đầu nhìn về Thệ Thủy Lưu ở cách đó không xa, Lục Vân đang cảm khái về sự thần kỳ của nơi này thì chợt phát giác vẻ đẹp của cảnh sắc trước mắt còn vượt xa Nhân gian. Nơi đây hóa ra là một sơn cốc, hai bên là sườn dốc dựng đứng như bị đao bổ xuống, xảo đoạt thiên công. Giữa cốc có một đầm nước, diện tích tuy không lớn nhưng hoa sen trong đầm nở rộ, hồng, trắng tím, xanh, vàng ngũ sắc tề tụ, ngoài ra còn phân bố theo phương vị ngũ hành, khiến Lục Vân kinh ngạc vô cùng.
Trên mặt nước là tòa tiểu đình tinh xảo nằm giữa không trung, chẳng có một cột trụ nào chống đỡ, duy chỉ thấy mấy bông hoa sen ngũ sắc phát ra quang mang mỏng manh, hình thành một lồng khí kỳ diệu nâng đỡ tiểu đình.
Dưới vách núi bên trái phía sau đầm nước là một tòa cung điện hình dạng chéo dài, nhìn vào chỉ thấy lục quang bóng bẩy phát ra, trên cửa lớn viết bốn chứ màu vàng "Thủy Tinh thiên địa", chốc chốc lại lóe hào quang.
Đối diện là một hoa viên kỳ mỹ, trong vườn kì hoa dị thảo nhiều vô số kể, thi thoảng hương hoa tỏa lan, kỳ thảo múa lượn. Nhìn xa xa, chỉ thấy hào quang đủ màu đang không ngừng nhấp nháy, cả hoa viên giống như một vương quốc của tinh linh, bên trong mỗi cành hoa cỏ đều có một sinh mệnh khác nhau, luôn luôn tán phát tinh hoa của mình.
Sau hoa viên là một khu rừng rậm ngũ sắc, trong rừng đủ loại chim thú bay đi bay lại, có loại ngoại hình tựa tiên hạc, có loại lại giống như rồng có cánh trong truyền thuyết, còn có những loại không biết là dị thú đặc biệt gì, Lúc Vân chưa hề thấy qua. Đáng kinh ngạc là khi nhìn tổng thể tất cả thác nước, đầm nước, hoa sen, cung điện, hoa viên, sâm lâm, phi cầm, tẩu thú, cả một tổ hợp ở cùng nhau, lại tạo nên một sự hoàn mỹ vô khuyết, thật làm người ta không thể không thán phục!
Hít sâu một hơi, tâm tình Lục Vân bình tĩnh trở lại, chàng ca ngợi:
- Vẻ đẹp của nơi này e còn hơn cả thiên cung! Chỉ là nói ra, sợ rằng người chưa nhìn qua thì vô luận thế nào cũng không tin trong Bách Thú Yêu vực này lại còn có một tuyệt mĩ tiên cảnh như vậy. Thực lòng ta rất bội phục các ngươi, thân là yêu vật mà lại có ý niệm yêu cái đẹp như thế, đúng là phi thường!
Thệ Thủy Lưu có chút đắc ý, nhìn ra bốn phía rồi cười nhẹ nói:
- Kỳ thực nơi này cũng chứa đầy tử khí, nó đã hao phí của ta không biết bao nhiêu tinh lực mới xong đấy. Chỉ riêng cái hồ sen ngũ sắc này thôi nhé, hồng sắc và bạch sắc hoa trong hồ rất dễ kiếm, nhưng tử sắc và kim sắc hai loại lại cực kỳ khó tìm, trong cả Yêu vực, trừ chỗ của ta, e là nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm ra hai nơi nữa trồng được. Lại nói đến tiểu đình này, nó có thể tọa giữa trời mà không rơi, tự nhiên là dựa vào lực đỡ của những bông sen kia, nhưng làm thế nào mới có thể khiến mấy bông sen phát huy được sức mạnh thần kỳ ấy, việc này cũng rất hao tổn tâm huyết đấy.
Lục Vân nhìn đám hoa sen trong đàm nước, Ý Niệm Thần Ba cẩn thận dò xét chúng, phát hiện ra mấy bông sen này đều là sinh mệnh thể, có ý thức riêng của mình. Ý Niệm Thần Ba đến gần, chúng liền tự động sản sinh ra lực bài xích, ngăn cản sự thăm dò của Lục Vân. Tuy là vậy, Lục Vân vẫn gặt hái được chút kiến thức, hiểu rằng bọn chúng đã có sẵn một số yêu khí nhất định, có thể quy là yêu vật được rồi, bất quá là thực vật tu luyện. Chúng sống ở thủy đầm, cả ngày hấp thụ âm lãnh chi khí trong đầm, phát ra một phần yêu khí, dùng phương thức đặc thù liên hợp với nhau đỡ tiểu đình kia lên.
Thấy chàng trầm tư không nói, Thệ Thủy Lưu liền hỏi:
- Nghĩ gì vậy, có phải muốn biết nguyên lý của việc này không? Ngươi đúng là rất hiếu kỳ, cái gì cũng muốn biết!
Lục Vân thản nhiên cười rằng:
- Hiếu kỳ là thiên tính của con người, không có gì kỳ quái cả. Lần đầu tới Yêu vực, ta tự nhiên muốn hiểu biết nhiều thêm một chút, không chừng sau này chúng ta có thể biến thành địch nhân, ngươi nói có đúng không?
Tắt nụ cười, Thệ Thủy Lưu thần tình phức tạp đáp:
- Thế sự vô thường, chuyện sau này không ai rõ được. Bây giờ ta chỉ hi vọng chúng ta làm bằng hữu là tốt nhất, nếu tương lai thật sự không tránh khỏi chuyện phải đối địch, cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Thôi không nói chuyện sau này nữa, ta mang ngươi tới Thủy Tinh thiên địa nghỉ ngơi một chút cho khỏe, mới có sức mà làm chính sự. Đợi sau khi ngươi hoàn thành mọi chuyện, ta sẽ nói tất cả cho ngươi, bao gồm cả thân phận của ta, và nơi này là nơi nào. .
Nghe vậy, Lục Vân chăm chú nhìn hắn trong giây lát rồi gật đầu:
- Được thôi, chuyện tương lai để sau này hãy nói, ta cũng muốn xem xem Thủy Tinh thiên địa của ngươi có chỗ nào phi thường.
Dứt lời liền theo sau Thệ Thủy Lưu vòng qua hồ sen, hướng về cung điện kia.
Bước qua cửa cung, Lục Vân chỉ thấy bốn bức tường sáng chói, vô số phi cầm tẩu thú khắc trên tường được ngũ sắc quang mang trong điện chiếu vào trở nên sống động như thật. Trên cột trụ chạm hình long phượng, rồng vàng bay lên, loan phượng rực rỡ, hai bên chiếu rọi lẫn nhau giữa một phiến mây khói mờ ảo, làm người ta hoa hết cả mắt, khó mà phân biệt thật giả!
Xuyên qua một tấm màn nước kín đáo, Lục Vân nhìn vào mọi thứ bên trong, không nhịn được cảm thán:
- Thủy Tinh thiên địa quả nhiên danh bất hư truyền, tuy diện tích thủy tinh phân bố không nhiều, chỉ là những vị trí mấu chốt mới đặt các loại thủy tinh nhiều màu lên để phản xạ ra các ánh sáng khác nhau, nhưng chính bố cục này lại làm cho cả cung điện, bách thú trên tường và long phụng trên cột, cả những bức họa trên vách đều trở nên chân thực, làm rung động cảm quan con người!
Thệ Thủy Lưu đắc ý, tỏ vẻ khiêm tốn cười nói:
- Quá khen rồi. Không cần thổi phồng ta đâu, còn khen nữa, ta đến quên cả chuyện đưa ngươi đi nghỉ ngơi mất, mà không phải đã xem hết rồi đâu.
Đang nói, một thiếu nữ dáng vẻ ôn nhu mỹ lệ, người mặc bộ quần áo ngắn màu lục xuất hiện trước mặt Thệ Thủy Lưu.
Còn chưa kịp mở miệng, Thệ Thủy Lưu đã nói trước:
- Lục Nhi, vị này là quý khách của ta, ngươi nhớ khoản đãi cho tốt. Những lời không thích hợp thì đừng đem ra nói linh tinh, tránh phiền nhiễu tâm tình vị ấy.
- Lục Nhi hiểu rồi, chủ nhân.
Thiếu nữ áo xanh mau chóng đến trước mặt Lục Vân, cung kính:
- Lục công tử, mời theo tiểu nữ, tiểu nữ đưa công tử đi nghỉ ngơi trước.
Lục Vân nhìn cô gái, lại quay sang ngó Thệ Thủy Lưu, thấy hắn cười khẽ gật đầu nên không tiện hỏi nhiều, liền theo thiếu nữ vào trong.
Nhìn Lục Vân rời đi, Thệ Thủy Lưu trầm mặc một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Tử Phong, nhớ chiếu cố tốt Lục Vân, tạm thời không thể nói cho hắn biết thân phận của chúng ta, đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ tự mình nói với hắn.
Âm thanh vừa dứt, tử quang chợt lóe, một thiếu nữ gương mặt thanh tú động nhân từ thinh không xuất hiện, cung kính đáp:
- Chủ nhân yên tâm, Tử Phong nhớ rồi. Lần này chủ nhân đến Nhân gian khá nhiều ngày, không biết trên đường có gặp phải chuyện gì nguy hiểm không?
Thệ Thủy Lưu thần sắc nghiêm túc, ngữ khí trầm trọng trả lời:
- Lần này không có nguy hiểm gì, bất quá cũng gặp không ít việc, trong đó có chẳng ít chuyện liên quan đến chúng ta. Trước mắt tại Nhân gian, Hắc Sát hổ vương đã hao binh tổn tướng, biến thành một kẻ đơn độc, bị bức phải cùng với Ma vực Huyết Giới tôn chủ liên thủ. Mà Tam Nhãn long lang sau khi cùng Ma vực Hắc Ám tôn chủ hợp tác vẫn luôn trốn tránh, ít giao du với bên ngoài, thực lực chưa từng suy yếu, nhưng tựa hồ chuyện gì cũng để cho Hắc Ám tôn chủ giải quyết, tâm cơ cực kỳ thâm trầm. Còn về những phương diện khác, Nhân gian chính đạo có hai thực lực hùng hậu Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới nâng đỡ, chỉ là vận khí thường không tốt, luôn luôn thua trận. Còn lại là một vài nhân vật, ví dụ như truyền nhân của Tây Vực Bất Dạ thành Bắc Phong, Lư Sơn Vô Nhân Tọa, Luyện Hồn Động Thiên Kim Luyện, cùng với Huyền Phong môn chủ mấy người đều là những nhân vật khó chơi, mà làm ta bất an nhất là Địa Âm Tà Linh trong truyền thuyết cũng xuất thế rồi.
- Địa Âm Tà Linh, rất lợi hại phải không?
Nhìn Thệ Thủy Lưu, thiếu nữ Tử Phong kinh ngạc hỏi.
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |