← Ch.0461 | Ch.0463 → |
Huyền băng chi khí làm đóng băng kinh mạch của Kiếm Vô Trần, phong ấn chân nguyên của hắn ta, nỗi đau thấu xương làm nhiễu loạn thần kinh khiến hắn vô pháp tập trung tinh thần. Nếu như nói đến đó đã đủ để người ta khó chịu rồi thì cảm giác thứ ba – linh hồn phân ly lại càng khiến cho người ta thêm sợ hãi. Ngay khi Kiếm Vô Trần vừa nắm lấy khối băng trụ thì sự lạnh lẽo tức thì vây khốn hắn ta, tiếp đó là đau đớn, toàn thân kinh mạch đều trở nên đau đớn kịch liệt, sau cùng là một lực lượng đáng sợ nuốt trọn hồn phách, xâm thực ý chí của hắn, khiến hắn ta từng bước từng bước tiến vào trong hắc ám, đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Sinh tử quan đầu, nỗi sợ hãi tràn ngập, tuy nhiên ngoại trừ nỗi sợ hãi ra thì trong lòng Kiếm Vô Trần còn có phần bất cam lẫn phẫn nộ. Nghĩ đến tất cả những điều xảy ra trong quá khứ, hận ý tràn ngập trong lòng, nghĩ đến hành động vừa rồi, hắn ta không khỏi cảm thấy hối hận, nộ hoả trong lòng cuồn cuộn dâng lên, rồi tuỳ theo sự gia tăng oán niệm càng sâu của hắn mà bắt đầu phục hồi một cách có quy luật.
Nhãn thần đang kinh hoàng thất thố bỗng trở nên lạnh lùng, sau nỗi sợ hãi ngắn ngủi, Kiếm Vô Trần tâm chí phát sinh chuyển biến cực đại, Huyết Hà Đồ bên ngoài thân thể cũng dần dần thức tỉnh, một cổ lực lượng mạnh mẽ từ trong Huyết Hà Đồ phát ra một cách dữ dội, không ngừng truyền vào trong nội thể và gia tăng theo ý niệm huyết sát tà ác của hắn ta.
Không gian tĩnh lặng, tính cách của Kiếm Vô Trần dần hồi phục bất định, dưới sự tranh đấu của hàn băng chi khí và huyết sát chi khí, khi thì sát khí ngập đầu, khi thì lạnh lùng tựa băng. Thời gian cứ như thế mà trôi qua rất lâu, dưới sự ảnh hưởng của hàn băng chi khí, Huyết Hà Đồ dần chuyển thành một cổ lực lượng âm hàn tà độc, tràn ngập tất cả kinh mạch toàn thân của Kiếm Vô Trần, thay đổi tính cách xung động dễ giận nguyên bổn của hắn ta.
Thời gian Kiếm Vô Trần chuyển biến tính cách dần trôi qua, khi hắn ta dung hợp được hàn băng chi khí và huyết sát chi lực, đồng thời hình thành một loại tính cách âm sâm tà ác thì thân thể đột nhiên thoát khỏi sự khốn tù của hàn khí, toàn thân phát tán âm tà chi khí, há miệng điên cuồng gầm rú. Tiếng rú đinh tai trong thế giới băng nguyên vô biên có vẻ hơi yếu nhược, Kiếm Vô Trần sau khi điên cuồng gầm rú thì mục quang dừng trên khối băng cong hình trụ, song nhãn loé sáng huyết quang tà ác.
Huy động chân nguyên toàn thân, Kiếm Vô Trần vận dụng tất cả sức mạnh của bản thân, lấy huyết sát chi khí trong nội thể làm chủ, thông qua tay phải không ngừng xâm nhập vào trong khối băng phong. Lúc mới bắt đầu thì chẳng có chút phản ứng gì cả, nhưng tuỳ theo chân nguyên toàn thân của Kiếm Vô Trần điên cuồng thâu nhập thì huyết sát chi khí dần dần biểu hiện lên trên bề mặt của khối băng phong, những tia huyết sắc dầy đặc bắt đầu xuất hiện, hình thành một đạo đồ án như hình một cây trường cung không dây. -
Nhìn thấy đạo đồ án đó càng lúc càng rõ ràng, trong mắt Kiếm Vô Trần tinh quang bắn xạ ra khắp tứ phía, khoé miệng hiện lên một nụ cười khẽ đáng sợ, âm sâm nói: "Ta rốt cuộc cũng tìm thấy nó rồi, ha ha ..., từ nay về sau trong tam gian thất giới ai có thể ngăn cản được ta? Lục Vân, Bạch Vân Thiên, Bắc Phong, Ma tôn, từng tên từng tên trong các ngươi đừng hòng sống lâu thêm nữa, ha ha ...". Trong tiếng cười điên cuồng, Kiếm Vô Trần toàn thân loé sáng huyết quang, khối băng hình trụ trong tay lập tức nứt ra theo những tơ máu, chớp mắt đã lộ ra một cây trường cung.
Cây cung này khoảng chừng sáu xích, thân cung lấp lánh ánh sáng bóng loáng chẳng khác gì ngọc thạch, phân ra làm ba màu, hai bên phân biệt là xanh, đỏ hai màu, ở chính giữa là một màu trong suốt. Trên thân cung ẩn hiện vô số quang phù, trông như được khắc sâu bên trên, nhưng lại chuyển động không ngừng, mang theo sự thần bí khôn tả. Thêm vào đó là cây cung không có dây, nhưng hai bên đầu cung lại đều có một cái lỗ nhỏ, đồng thời cũng có hai đồ án quái thú khắc sâu vào hai đầu cung, nhìn vào cảm thấy vô cùng thần bí.
Nắm chặt trường cung, toàn thân Kiếm Vô Trần tán phát huyết khí, không ngừng dao động qua lại giữa người và cung, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong thân cung. Ngay thời khắc này tất cả các toà băng phong trong thế giới băng nguyên đều sụp đổ, các tầng băng ở dưới mặt đất đều nứt ra, trường cung tán phát quang mang chói loá bao phủ khắp đại địa, trông chẳng khác gì thiên thần hiện thế uy nhiếp tứ phương!
Quang mang rực rỡ, Kiếm Vô Trần sắc mặt kích động, khí tức trường cung trong tay càng lúc càng cường đại, một loại ý thức đã ngủ vùi đang dần dần tỉnh giấc, mang theo một sức mạnh khủng khiếp đến đáng sợ, khiến cho hắn vừa kinh vừa hỉ, lòng tràn đầy hào tình tráng chí, chỉ hận không thể ngay lập tức tuyên cáo thiên hạ. Trong lúc kinh hỉ, trường cung mang theo quang mang vạn trượng đột nhiên tán xuất ra cả ngàn đạo ánh sáng đan xen lẫn nhau khắp xung quanh Kiếm Vô Trần, cuối cùng dệt thành một đệm sáng năm màu nâng hắn ta lơ lửng trên không trung.
Tay phải giương cao trường cung, Kiếm Vô Trần đứng ngạo nghễ trên quang toạ, toàn thân tán phát khí thế, thể hiện vẻ sung mãn tự tin lẫn kiêu ngạo, ánh mắt coi khinh mọi thứ, trông chẳng khác gì lúc này bản thân chính là bá chủ thiên hạ! Tình cảnh như thế duy trì được một lúc, sau đó quang mang trên trường cung tức thì ngưng tụ lại thành một đoàn quang cầu trắng lấp lánh, nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh đầu Kiếm Vô Trần, cuối cùng dung nhập vào bên trong thân thể hắn ta.
Nụ cưới đắc ý tức thì trở nên đờ ra, trên mặt Kiếm Vô Trần trước tiên là hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là cuồng hỉ, cuối cùng là cả thân thể đều trở nên hưng phấn ngẩng đầu lên trời mà gầm rú, khí phách toàn thân tán phát khắp nơi. Tay phải vừa xoay chuyển, trường cung trong tay liền loé sáng quang hoa, trường cung không dây vốn dĩ cao bằng thân người tức thì nhanh chóng co nhỏ lại, hoá thành một cây cung nhỏ độ ba thốn nhẹ nhàng nằm ở trong lòng bàn tay của hắn ta.
Cười nhẹ một tiếng, Kiếm Vô Trần hét to: "Cửu thiên thập thiên, vạn vật quy tòng, ta dương thiên hạ, tiễn phá vòm trời!" Lời vừa dứt thì lòng bàn tay loé sáng quang hoa, Vô Huyền Cung (cung không dây) lập tức khôi phục lại nguyên trạng, dưới sự khống chế của hai tay Kiếm Vô Trần, liền xử ra thế thức Loan Cung Xạ Điêu.
Vô Huyền Cung, cây cung không tiễn làm sao mà bắn chim cho được? Cái này mà nói ra thì đảm bảo người ta sẽ cho là hồ đồ, nhưng Kiếm Vô Trần lại dễ dàng làm được. Chỉ thấy hắn ta thực hiện thế thức bãi khai, tay trái nắm chặt lấy phần giữa thân cung, tay phải nắm lấy dây cung vô hình, trầm giọng xuống nói: "Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, huyễn hoá chi linh, sử dụng theo ta." Trong lúc đọc khẩu quyết thì hai cái lỗ nhỏ để xỏ dây ở hai đầu cung tự xạ xuất hai đạo quang hoa một xanh một đỏ, cả hai hội tụ lại tại một điểm, nhìn vào trông chẳng khác gì dây cung bình thường.
"Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn sở chí, vạn vật tề tru!" Dây cung vừa hiện thì tại điểm hội tụ của âm dương nhị khí nhanh chóng hoá thành một đạo quang tiễn, dưới sự khống chế của tay phải Kiếm Vô Trần thì cả cây cung đều bị kéo thành hình tròn, vô số linh khí ở trong không gian xung quanh cấp tốc hội tụ lại, lần lượt tập trung vào trên quang tiễn, co rút lại chuẩn bị sẵn sàng.
Lạnh lùng hét lên một tiếng, Kiếm Vô Trần buông tay phải ra, mũi quang tiễn vừa rời tay thì loáng một cái đã lớn mạnh, hoá thành một đạo lực lượng sung mãn huỷ diệt, và một đạo quang trụ to lớn vô cùng tức thì theo hướng xuất phát mà mạnh mẽ lao đi. Hoàn cảnh tại trường lúc này kinh tâm động phách khó thể tả nổi, chỉ thấy phía trước mặt hào quang như ngọc, không chỉ có băng phong tuyết địa, mà ngay cả không gian cũng đều bị xuyên thủng, loại sức mạnh phá toái hư không đó khiến cho Kiếm Vô Trần cũng không khỏi hoàn toàn sửng sốt.
Không biết là lúc nào, một cổ khí tức quen thuộc truyền lại, khiến cho Kiếm Vô Trần trở về với hiện tại. Nhìn lại một lượt trường cung trong tay, hắn chợt động ý niệm, trường cung tức thì tự động co nhỏ lại còn một thốn, rồi được hắn ta giấu vào trong ngực. Xem lại bộ dạng toàn thân một lượt, hắn vừa suy tư vừa phân bố một màn tử sắc vân vụ bên ngoài cơ thể, rồi dọc theo không gian vừa mới khai phá mà phi hành.
Ra khỏi không gian thần bí đó, Kiếm Vô Trần dừng thân giữa không trung, phát hiện thạch miếu nguyên bổn đã không còn nữa, hiển nhiên là bị chính hắn huỷ rồi. Nhưng ở giữa không trung phía xa xa, Bạch Vân Thiên cùng Tam Nhãn Long Lang đang kinh hãi nhìn hắn ta, nhãn thần tràn đầy thần sắc cảnh giác.
Lẳng lặng trừng mắt nhìn hai người, Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói:
- Không phục thì sao lại không qua đây, các người không phải muốn biết nơi hạ lạc của Thông Linh Điểu sao, đến đây, hỏi ta đi!
Tam Nhãn Long Lang hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu tử ngươi đừng vội cuồng vọng, luận về tu vi thì bổn vương hoàn toàn chẳng thèm xem ngươi vào mắt. Ta hỏi ngươi, đạo quang trụ vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì, tại sao nó lại có thể sản sinh lực lượng đáng sợ đến vậy, ngươi hãy nói mau đi!
Kiếm Vô Trần lạnh lùng nhìn vào hắn ta, thần tình vẫn bất động đáp:
- Muốn biết thì hãy qua đây, ta cũng không muốn phí nước bọt để nói chuyện với ngươi.
Bạch Vân Thiên chú ý tới Kiếm Vô Trần từ lúc hắn ta xuất hiện tới giờ, lúc này thấy hắn ta bình tĩnh không giận, nên không khỏi nghi hoặc nói:
- Không biết là từ lúc nào Lục Viện minh chủ lại trở nên điềm tĩnh đến vậy, đó quả là chuyện hiếm thấy, thật không biết là chuyện vui hay chuyện buồn đây.
Nghe thế nhưng Kiếm Vô Trần vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, chẳng chút để ý đến lời nói của hắn ta, nhưng Tam Nhãn Long Lang ít nhiều cũng nhìn thấy điểm khác thường, mục quang cổ quái nhìn vào Kiếm Vô Trần một lúc rồi trầm giọng lẩm bẩm: "Tên tiểu tử này hình như có gì khác lạ, tính cách dường như trở nên âm trầm hơn nhiều, xem ra chuyện vừa rồi quá nửa là có liên quan đến hắn ta."
Lời vừa dứt thì thân ảnh cách không xuất hiện, một đạo thân ảnh hư thật khó phân tức thì xuất hiện trong mắt Kiếm Vô Trần.
Nhãn thần thoáng lạnh, Kiếm Vô Trần huy kiếm trảm xuống, một trăm năm mươi sáu kiếm tung hoành đan xen nhau, dệt thành một màn kiếm võng năm màu, phong tỏa mọi đường tiến của đối phương. Sau đó thân ảnh Kiếm Vô Trần từ một phân ra làm chín, Thiên Linh Thần Kiếm trong tay nhanh chóng bắn ra, kiếm mang liên miên không ngừng mang theo ngũ thải quang mang thần thánh dệt thành một màn kiếm võng đạo kiếm võng bao trùm cả khuôn viên trăm trượng, nhằm vây khốn Tam Nhãn Long Lang ở bên trong.
Một tiếng sói tru từ hư không truyền xuất, trong màn kiếm võng dày đặc loé sáng kim quang, hàng loạt tiếng sấm sét rì rầm vang lên mang theo đó là các tia lửa chói loá bắn xạ khắp tứ phía. Đột phá thành công sự phong toả của Kiếm Vô Trần, Tam Nhãn Long Lang lạnh lùng mỉm cười, thân ảnh chớp mắt hoá ra cả trăm, vô số lang ảnh mang theo kim sắc quang mang khiến cho Kiếm Vô Trần nhất thời khó tìm thấy hành tung chuẩn xác của lão. Nhưng trong sát na chạy trốn và truy tầm đó, Tam Nhãn Long Lang đã xảo diệu lợi dụng cơ hội, thuận lợi xuất hiện ở sau lưng Kiếm Vô Trần, giương thiên lang trảo mang theo khí tức âm tà vồ xuống đỉnh đầu Kiếm Vô Trần.
Nguy hiểm tới gần, Kiếm Vô Trần đột nhiên chuyển thân, thần kiếm trong tay đảo ngược chém lên, một chiêu thức thần diệu vô thanh vô tức xuất hiện ngay trước mắt của Tam Nhãn Long Lang. Ngay thời khắc này tay phải của Tam Nhãn Long Lang chỉ cách đỉnh đầu của Kiếm Vô Trần chỉ gần một xích, nhưng mũi kiếm của Kiếm Vô Trần cũng cách tim của Tam Nhãn Long Lang cũng không hơn một xích cự li, song phương ở thế quân bình. Theo tình hình mà nói thì một trảo đó của Tam Nhãn Long Lang đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng Thiên Linh Thần Kiếm trong tay Kiếm Vô Trần lại là thần khí nên đối với yêu ma quỷ quái đều có tác dụng khắc chế tiên thiên, một khi đâm trúng tâm tạng của Tam Nhãn Long Lang thì kết quả cũng không phải là nhẹ.
Vấp phải sự lựa chọn, Tam Nhãn Long Lang trong lòng cực kì phẫn nộ, không ngờ được cơ hội đến tay mà lại phải bỏ qua đáng tiếc như thế, lão thật sự không cam tâm. Nhưng khi Tam Nhãn Long Lang nhìn thấy đôi mắt âm sâm của Kiếm Vô Trần thì tâm thần liền chấn động, thân thể chớp mắt biến hoá, chọn lựa bỏ qua.
← Ch. 0461 | Ch. 0463 → |