← Ch.0506 | Ch.0508 → |
Nghe những lời này, Chiến Tâm tôn giả của Tiên Kiếm môn là người đầu tiên lên tiếng:
- Theo những gì bổn tọa biết được thì Vu thuật này rất tà đạo, hoàn toàn khác biệt với những pháp môn tu luyện thông thường, nó cần phải có sự trợ giúp của một pháp khí để phát ra sức mạnh vô cùng cổ quái, làm người ta căn bản không cách nào chống lại. Nhớ lại hơn hai trăm năm về trước, bổn tọa có lần đi qua Nam hoang, vô ý phát sinh mâu thuẫn với cao thủ từ Vu tộc. Lúc đó ta tuổi trẻ háo thắng, tự nghĩ mình tu vi bất phàm nên cũng không để ý Vu thuật của đối phương thế nào, kết quả trận chiến đó, ta tuy may mắn chiến thắng, chạy thoát khỏi Nam hoang, nhưng phải quay về Tiên Hà lĩnh bế quan mười lăm năm mới có thể hóa giải toàn bộ vu chú trong cơ thể. Đối với điều này, bản môn từng chuyên tâm nghiên cứu kỹ lưỡng Vu thuật, nhưng kết quả rất đáng thất vọng vì không thể nào tìm được tính chất thực sự của nó.
Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi đạo phái tiếp lời:
- Liên quan đến chuyện của Vu tộc, bản phái cũng có ghi chép lại một số chuyện, nhưng có hữu dụng hay không thì bần đạo cũng không dám khẳng định. Theo những tài liệu bản môn ghi nhận được thì Vu tộc này thật ra là một dân tộc thiểu số có từ thời thượng cổ, bởi vì nhiều thế hệ cư trú ở Nam hoang nên từ từ lẫn vào trong Miêu tộc ở vùng phụ cận, đến ngày nay thì trở thành một phân chi của Miêu tộc. Thời viễn cổ, Vu tộc ở tại Nam hoang gặp đại nạn liên tục, các loài chim, thú hung dữ, mạnh mẽ hoành hành làm cho họ sinh hoạt rất khốn khổ, sống trong cảnh bất an không biết sống chết thế nào. Để có thể sinh tồn, người dân Vu tộc bắt đầu cầu nguyện, đối tượng cầu nguyện của bọn họ là rắn, bò cạp và rết, những loài vật cực độc, hy vọng những độc vật này không còn gây thương tích cho người dân nữa. Nhưng mà điều đó hoàn toàn không có tác dụng gì cả, thời khắc đó bốn phía nguy hiểm trùng trùng, vì vậy bọn họ vừa kinh sợ vừa giận dữ đã sinh ra một luồng oán niệm. Trong truyền thuyết, ngày kia có một cặp huynh muội xuất hiện trong Vu tộc, bọn họ thông minh lanh lợi từ nhỏ, lại từ trong việc đối kháng với đại tự nhiên mà học được nhiều bản lĩnh rất cao cường. Rồi đến một ngày, cặp huynh muội này lớn lên, liên thủ với nhau để chiến đấu tạo nên kỳ tích khai phá cả một vùng Nam hoang rộng lớn. Không ai biết thật sự đã xảy ra những gì trong quá trình khai phá đó, bởi vì Vu tộc là một chủng tộc không sử dụng chữ viết, mọi cố sự đều được truyền khẩu mà thôi, tính đến nay có nhiều việc vẫn không cách nào kiểm chứng được. Nhưng với những chuyện đã làm, cặp huynh muội đó đã mở ra con đường tươi sáng cho Vu tộc, giúp cho cuộc sống của Vu tộc bắt đầu có những biến đổi vô cùng mạnh mẽ, do đó cặp huynh muội này được tôn kính như thần thánh, còn được tạc tượng đá gọi là Vu thần. Cái gọi là vu thuật cũng chính là những gì hai huynh muội rút ra từ việc tranh đấu với đại tự nhiên lúc đó, lưu lại thành bí pháp thần kì, liên tục được truyền lại cho đến tận bây giờ mà không bị thất lạc phần nào. Một phần bí pháp đó đã được bản môn ghi lại, phần lớn trong đó đều quỷ dị vô cùng, thật là một bí pháp khó mà tưởng tượng được, điểm quan trọng nhất trong đó lại chính là một loại Cửu U dị thuật thần bí trong truyền thuyết. Nhưng thuật này lại không giống hoàn toàn giống với Cửu U tà thuật, phảng phất là một bản Cửu U xuất phát từ nơi hắc ám quỷ dị vô cùng, người thường khó mà chống lại được.
Nghe xong lời thuật lại, cả đại điện trở nên im lặng, sự mất mát từ từ lan tràn trong lòng mỗi người.
Càn Nguyên chân nhân trầm giọng hỏi:
- Theo như truyền thuyết mà nói, trước mắt chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là tìm cho được vu sư của vu tộc để chính họ giải cấm chế trong đó. Nhưng theo quan hệ giữa Huyền Phong môn và Chính Đạo liên minh thì sợ rằng sẽ không làm được việc này.
Thiên Túc đạo trưởng trầm lặng một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Cũng không hoàn toàn như vậy. Vu thuật chỉ là một tên gọi chung, giống như phật pháp đạo quyết vậy, đó chỉ là một khái niệm chung chung. Còn về vu thuật tác động lên Trương Ngạo Tuyết có mức độ lợi hại như thế nào thì trước đó vẫn chưa tra ra rõ ràng, tạm thời còn chưa thể kết luận được điều gì cả. Vì vậy, việc nhận định phương pháp chữa trị cho cô ấy lúc này thì có hơi sớm. Những điều ta vừa kể lại chỉ là hy vọng mọi người hiểu thêm về nguồn gốc của vu thuật cũng như phương pháp chữa trị tổng quát. Còn tình huống thực tế thì có thể khác biệt đối với từng người.
Đứng phía trên, Diệp Tâm Nghi giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, trầm giọng nói:
- Mọi người đừng quá kích động, việc này cho dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải giải quyết, bởi vì đây không chỉ là việc riêng của môn hạ Dịch viên mà cũng chính là cuộc đọ sức giữa Chính Đạo liên minh và Huyền Phong môn. Vì vậy, phía bên Dịch viên không cần phải quá lo lắng, chúng ta đều sẽ cố gắng toàn lực giúp đỡ. Còn vấn đề thảo luận hôm nay là mọi người có cách giải quyết nào tốt hay không, nếu có thì cứ nêu ra rõ ràng, còn nếu vẫn chưa có thì cũng không cần phải vội vã, chúng ta vẫn còn thời gian để giải quyết việc này.
Đại điện đột nhiên im lặng trở lại, mọi người chỉ biết nhìn nhau, nhưng vẫn không có ai nghĩ ra được đối sách nào. Thấy vậy, Càn Nguyên chân nhân trong lòng thầm thờ dài, xem tình hình thì việc này khó giải quyết được ngay. Đúng lúc đó, Liễu Tinh Hồn của Thiên Kiếm viện đứng dậy nói:
- Thấy mọi người còn chưa đưa ra được biện pháp nào, ta thấy có một cách, được hay không còn phải trông chờ vào vận khí của Trương Ngạo Tuyết.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, dồn chú ý về phía Liễu Tinh Hồn, đợi lão tiếp tục nói. Liễu Tinh Hồn quét mắt nhìn tất cả mọi người rồi nói:
- Biện pháp này nói ra cũng có chút khó khăn bởi vì có liên quan đến vấn đề tin tưởng. Nếu mọi người tin ta, ta sẽ nói ra, nếu mọi người không tin ta, thì coi như ta chưa từng đề cập.
Nhìn Liễu Tinh Hồn, Càn Nguyên chân nhân nói đầy khách khí:
- Liễu chưởng giáo có lời gì xin cứ nói thẳng ra, tất cả mọi người trên đỉnh Hoa Sơn này đều có cùng một mục đích, cùng một chiến tuyến, chính là đối phó với tà ma thế gian, chúng ta sao có thể không tin huynh. Còn về biện pháp của huynh, nếu thật sự có thể cứu được đệ tử Trương Ngạo Tuyết của bản môn thì ta xin thay mặt môn hạ Dịch viên cảm tạ huynh.
Liễu Tinh Hồn khiêm tốn đáp:
- Càn Nguyên đạo huynh đã quá lời rồi, chỉ có điều việc này có quan hệ trọng yếu, nếu không may ảnh hưởng đến tính mạng của Trương Ngạo Tuyết thì lúc đó ta sợ không gánh vác nổi. Vì vậy... :
Nói đến đây Liễu Tinh Hồn đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi.
Hiểu rõ ý tứ của lão, Diệp Tâm Nghi nói:
- Thành công hay thất bại tạm thời chưa đề cập đến, ngài đã có biện pháp thì trước tiên hãy nói ra đi để mọi người cùng tham khảo và bàn bạc.
Nghe thế Liễu Tinh Hồn mới nói:
- Minh chủ đã nói vậy thì ta sẽ nói rõ. Theo như những gì ta biết thì ở vùng biên giới đất Vân Quý có một quái nhân, người này hiểu biết rất thâm sâu những pháp thuật kì bí của vùng Nam hoang. Nếu có thể được thì mang Trương Ngạo Tuyết đến đó xin chữa bệnh ta nghĩ phần lớn là không có vấn đề gì cả. Nhưng chuyện này có quan hệ đến nhiều mặt, thứ nhất, tính cách của người đó rất cổ quái, ai không quen biết thì không gặp. Thứ hai, người đó sống ở sâu trong đất Vân Quý, cách chỗ ở của Vu tộc không xa, nên nếu ta có nói người này với Vu tộc không có chút quan hệ sợ rằng mọi người cũng khó mà tin được. Thứ ba, tình trạng của Trương Ngạo Tuyết thật sự như thế nào, có thể nhất định chữa được hay không ta cũng không dám khẳng định. Để không làm mọi người hiềm nghi, ta mới nói những điều này ra.
Nghe thấy những lời đó xong, mọi người suy nghĩ cẩn thận đều cho là đúng, xác thật trong việc này còn có phần kiêng kị, khó trách Liễu Tinh Hồn ngay từ đầu không nguyện ý nói ra.
Hiểu rõ ý tứ của lão, Diệp Tâm Nghi nói:
- Những gì ngài đã nói cũng không có quan hệ gì cả. Ngược lại, mọi người ai cũng chỉ muốn tốt cho Trương Ngạo Tuyết, ta nghĩ phía Dịch viên chắc cũng không có nghi ngờ gì, đúng thế không Càn Nguyên chân nhân?
Càn Nguyên chân nhân gật mạnh đầu, thể hiện rõ sự cảm kích, nhẹ giọng đáp:
- Minh chủ nói rất đúng. Liễu chưởng giáo đã nhiệt tình giúp đỡ, Dịch viên môn hạ bọn ta cảm kích còn chưa kịp, làm sao lại có thể nghi ngờ được. Chỉ không biết bây giờ nên làm như thế nào, xin minh chủ đưa ra ý kiến, để tránh phải bỏ phí thời vận.
Diệp Tâm Nghi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Với tình hình như hiện tại, trước tiên còn phải xem xét kĩ tình hình của Trương Ngạo Tuyết, sau đó tất cả mọi người ra tay thử qua một lần nữa xem thế nào. Nếu không được gì thì chỉ còn cách là làm theo biện pháp của Liễu chưởng giáo đã nói thôi.
Nghe vậy, mọi người đều không có ý kiến gì cả. Liễu Tinh Hồn lại lên tiếng phản đối:
- Ý của minh chủ thật thoả đáng, nhưng để thể hiện thành ý của mình, ta nghĩ việc này nên để các vị tiền bối cao nhân ở đây toàn lực thử qua một lần, nếu không thành thì lại sử dụng phương pháp của ta. Đồng thời, để giảm bớt sự nghi ngờ, ta sẽ đích thân đến Vân Quý mời người đó lại đây, đến lúc đó mọi người đều được trực tiếp theo dõi việc chữa trị, cũng sẽ đỡ hiềm nghi.
Trong lòng Càn Nguyên chân nhân cảm thấy rất ngạc nhiên, những hành động của Liễu Tinh Hồn dường như quá nhiệt tình, theo quan hệ giữa lão với Dịch viên mà nói thì có một chút gì đó không bình thường. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, cách này tuy hơi kì quặc nhưng so với việc đưa Trương Ngạo Tuyết đến Vân Quý thì dù sao vẫn an toàn hơn. Nên mặc dù trong lòng ông có những hoài nghi nhưng không nói ra, tránh khéo quá hóa vụng làm nguy hiểm đến tính mạng của Trương Ngạo Tuyết.
Ở trên, Diệp Tâm Nghi nhìn Liễu Tinh Hồn một chút rồi tán thưởng:
- Liễu chưởng giáo đã nhiệt tình như vậy thì ta nghĩ các vị ở đây cũng không nên có chút hoài nghi gì, việc này cứ định như thế. Chiều nay chúng ta trước tiên đi xem thương thế của Trương Ngạo Tuyết, các vị ở đây hãy nhớ cố gắng toàn lực thử qua, nếu như thật sự không được thì làm theo lời của Liễu chưởng giáo, mọi người thấy thế nào?
Không có bất kỳ ý kiến nào khác, mọi việc thế là đã được quyết định.
Diệp Tâm Nghi đứng lên, chuẩn bị giải tán cuộc họp thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một tên đệ tử chính đạo, cấp tốc chạy vào đại điện la lớn. Vào trong đại điện, sau khi hành lễ, tên đệ tử dõng dạc nói:
- Bẩm minh chủ, vừa nhận được tin tức mới nhất, ma đồng Dao Quang đã xông thẳng vào khu vực Lục Bàn Thủy của ma vực Huyết Giới tôn chủ, hai bên đánh nhau rất kịch liệt, Huyết Giới ma vực bị tổn thất nặng nề.
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, đó là một tin động trời nhưng đối với Chánh Đạo thì lại tốt.
Diệp Tâm Nghi hỏi lại:
- Cuối cùng, kết quả thế nào?
Đệ tử đó đáp lại:
- Cuối cùng, đến thời điểm quan trọng nhất, đại quân của quỷ vực đột nhiên xuất hiện, Huyết Giới tôn chủ chết dưới tay của Sát Huyết Diêm La, ma thần Viêm Huyết chết trong tay của Âm Thi quỷ vương, trong liên minh này chỉ còn Hắc Sát Hổ Vương bị thương nặng trốn thoát, ma đồng Dao Quang an nhiên rời đi không rõ tung tích.
Vẻ mặt hoan hỉ, Diệp Tâm Nghi nói:
- Như vậy có thể nói ma vực Huyết Giới đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Từ giờ trong nhân gian sẽ bớt đi một thế lực tà ác, còn với chúng ta cũng như đối với thiên hạ thì đó thực sự là một tin rất đáng mừng.
Thái Phượng tiên tử thấy thế liền đề tỉnh:
- Những lời của minh chủ không sai, nhưng theo như những gì chúng ta biết, đại quân của quỷ vực sau khi xâm nhập vào nhân gian thì án binh bất động, ngoài sự việc lần trước ở Thiên Kiếm viện và Dịch viên, bình thường đều ẩn nấp ít khi xuất hiện. Lần này đột ngột ra tay không biết có phải là chúng đã bắt đầu hành động.
← Ch. 0506 | Ch. 0508 → |