← Ch.0513 | Ch.0515 → |
Trên tầng mây cao, từ trung tâm là Trần Ngọc Loan, âm thanh tiếng chuông rung động tâm hồn vang lên, vạn vật trong phương viên mười dặm lấp lánh phản chiếu, hình thành khung cảnh rất thần kỳ nhưng cũng rất kinh người.
Nhìn rõ mọi chuyện, Tam Nhãn Long Lang vẻ mặt cảnh giác, miệng sói tru lên không ngừng, hai tay thủ thế như muốn phóng lên theo bí pháp tu luyện có một không hai của Yêu vực, thúc động một loại bí thuật nhìn không rõ. Trên trời, không khí chịu ảnh hưởng từ Diệt Hồn đao của Lục Vân trở nên đen đặc, nhưng theo sự phát động thủ thế của Tam Nhãn Long Lang, một đoàn quang lang màu vàng(quầng ánh sáng vàng có hình dạng một đàn sói) phóng lên giữa không trung đối diện với Trần Ngọc Loan. Đoàn quang lang gầm rú điên cuồng, ánh mắt âm lãnh và tàn khốc.
Hai tay giơ cao, Trần Ngọc Loan nghiêm mặt nói:
- Đến đây, phân thắng bại, sống hay chết, tất cả hãy quyết định trong một chiêu này.
Giữa tiếng quát lớn, hai tay Trần Ngọc Loan điều khiển cột sáng từ trên trời rạch xuống đón lấy quang lang đang bay đến với khí thế hung mãnh.
Giữa không trung, cột sáng sắc tím phảng phất như thần kiếm xé toạc trời cao chém xuống những con quang lang phía trước. Ngay lúc đó, cả hai luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên dừng lại, quán tính tiến tới bị ngăn trở, lập tức chuyển hóa thành sức nổ kinh thiên, biến ra một quang cầu rực rỡ bên trong. -
Giữa tiếng sấm vang rền, các vụ nổ nối nhau liên tục. Chỉ trong sát na, hai luồng sức mạnh đã liên tục chạm nhau không dưới trăm lần, tất cả dường như đều bị nhấn chìm trong tiếng sấm rung chuyển và sắc trời âm u. Khi giông tố đã qua, thân ảnh Trần Ngọc Loan đứng yên giữa không trung, khuôn mặt mỹ lệ có chút thất sắc. Đối diện, hào quang quanh thân Tam Nhãn Long Lang đang biến hoá không ngừng, miệng gầm thét như sấm động, khoé mắt xanh thẫm loé lên sự tức giận cùng vẻ không cam lòng.
Hai trận giao chiến dường như đồng thời đã kết thúc. Lúc này, Lục Vân đang rơi vào tình trạng nguy hiểm vô cùng dưới sự công kích của ma thần Dạ Mị. Nhưng đúng lúc ma thần Dạ Mị tưởng rằng Lục Vân chắc chết không sai thì một luồng huyết quang lóe lên, Thiên Ảnh Huyết Mị xuất hiện trước mắt ma thần Dạ Mị. Vừa hay, Tứ Linh thần thú từ phía chân trời bay đến, phát ra quang cầu ngũ sắc bao quanh Lục Vân, đôi mắt đỏ rực nhìn khắp bốn phía xung quanh, vẻ mặt tự tin ứng phó mọi nguy hiểm.
Nhìn thẳng địch nhân, Trần Ngọc Loan lạnh lùng nói:
- Hắc Ám tôn chủ đã ĩong rồi, bây giờ nên đến lượt ngươi. Đến đây đi!
Thân ảnh phiêu hốt chuyển động, Trần Ngọc Loan rõ ràng càng trở nên thanh thoát hơn, phảng phất như trận chiến hôm nay đã giúp tu vi của nàng tăng thêm vài phần lĩnh ngộ, mọi thứ đều rất nhàn nhã.
Đảo mắt xoay tròn, Tam Nhãn Long Lang đang phân tích tình hình trước mắt, trong lòng có phần trầm trọng. Trần Ngọc Loan tuy tu vi không được như mình, nhưng Tàn Thần quyết của nàng kỳ quái dị thường, giao tranh bao lần rồi cũng vậy, chỉ bằng vào tu vi hiện nay thì không cách gì đột phá được. Hơn nữa, Lục Vân đã tiêu diệt Hắc Ám tôn chủ, phía hắn tuy có sáu người, nhưng khả năng đạt đến thắng lợi cuối cùng lại hoàn toàn do nha đầu trước mắt quyết định.
Lắc mình chuyển động, Tam Nhãn Long Lang đang suy tính tìm cách né tránh, đợi có được đối sách rồi sẽ hành động. Trần Ngọc Loan tất nhiên không hiểu điều này, nhưng nàng cũng không thèm để tâm đến chuyện đó, chỉ một lòng đẩy nhanh tốc độ, chớp mắt khoảng cách giữa hai người đã thu ngắn lại khá nhiều. Vì vậy, Tam Nhãn Long Lang trong lòng kinh động, ánh mắt kinh dị nhìn Trần Ngọc Loan, nhưng chỉ thấy nàng nghiêm túc chăm chú nhìn hắn, khóe miệng có vẻ lạnh lùng.
Hiểu được hàm ý trong ánh mắt của Trần Ngọc Loan, Tam Nhãn Long Lang tức giận gào thét, đôi mắt bừng bừng lửa giận. Sự phong tỏa này khiến cho Tam Nhãn Long Lang, một trong ba đại bá chủ của Yêu vực giận quá nổi khùng. Có ai ngờ được rằng, chính hắn lại bị một thiếu nữ bức đến không còn đường chạy, hơi khẩu khí này làm sao có thể nuốt trôi dễ dàng được?
Ngẩng đầu nhìn trời quát, Tam Nhãn Long Lang lên một tiếng đầy bi phẫn, anh dũng không còn chút uý kị, khí khái của anh hùng mạt lộ tản ra bốn phía. Lúc này, hai bên giao chiến đều chấn động tâm thần, ánh mắt nhìn đến hai người với vẻ quan tâm lo lắng. Đột nhiên, quang ảnh lóe lên bên cạnh Tam Nhãn Long Lang, bốn đại cao thủ Yêu vực còn lại gần đó liền phân ra bốn phía, bảo hộ chặt chẽ cho hắn ở giữa.
- Lang Vương, nơi này cứ giao cho bọn tôi, ngài hãy chạy mau.
Giọng đầy khẩn cấp, nhưng hàm ý trong câu nói ấy khiến Tam Nhãn Long Lang chấn động, sắc mặt hiện lên mấy phần tang thương.
- Còn nhớ khi mới tiến vào nhân gian, ta đã từng hứa với mọi người, sẽ có một ngày ta chúng ta có sinh sống trên mảnh đất sung túc, mỹ lệ này. Nhưng hôm nay, mọi lời hứa đều đã trôi theo dòng nước, các ngươi theo ta ngoài những gian nan, vất cả thì chưa từng được hưởng chút nào cuộc sống đã mong ước. Bây giờ, lúc nguy hiểm đang cận kề, ta mong mọi người hãy nghe ta một câu, nhanh chóng rời khỏi nơi, tại đây hãy để mình ta ứng phó.
- Không, đã đến đây rồi, không kể sống chết chúng tôi đều nguyện theo sau ngài, quyết không lùi lại. Hối hận thì người nào cũng đều có, chuyện này Lang Vương ngài đừng để tâm, ngài cần phải lấy đại cục làm trọng, trước hết hãy quay về Yêu vực rồi hãy tính đến tương lai.
Lời còn chưa dứt, Văn Bất Danh và Tư Đồ Thần Phong đã đánh bại đối thủ chợt lắc mình xuất hiện bên cạnh Trần Ngọc Loan.
Vẫy tay ra hiệu cho Tư Đồ Thần Phong đừng lên tiếng, Trần Ngọc Loan nói:
- Nơi đây cứ để muội, huynh hãy đi đối phó với ma thần Dạ Mị, nhất định không được để hắn có cơ hội tháo chạy.
Quay đầu lại, Trần Ngọc Loan nói với Văn Bất Danh:
- Ông hãy lùi qua một bên, trừ khi ta gặp nguy hiểm, nếu không thì đừng ra tay, ta muốn thử xem gần đây muội tu luyện có tiến bộ không.
Văn Bất Danh lo lắng đáp:
- Như vậy thì là không hay lắm. Tam Nhãn Long Lang đó tu vi cao thâm khó lường, chỉ mình nàng e là ...
Trần Ngọc Loan nói:
- Không cần lo lắng, nói về tu vi thì ta đúng là không bằng hắn. Bất quá sở học của ta lại đúng là khắc chế với hắn, nếu không làm sao có thể ép hắn từng bước thối lui được?
Nghe nàng nói vậy rồi, Văn Bất Danh cũng không tiện nhắc tới nữa, đành phải lùi xa hơn mười trượng, cẩn thận theo dõi diễn biến của trận đấu.
Một trận giao chiến lại sắp sửa diễn ra. Lúc này, Trần Ngọc Loan một mình đấu với năm đại cao thủ của Yêu vực, thân hình phiêu hốt lộ ra vài phần hấp dẫn, mỗi cử động đều cho thấy sự mạnh mẽ vững vàng, lưới sáng sắc tím vàng kết hợp với Thiên Hậu linh, một công một thủ, không hề thua kém. Ngược lại, Tam Nhãn Long Lang hoàn toàn không để ý, hắn đang nghĩ xem có cách nào có thể không bị Trần Ngọc Loan khống chế, chuyển từ thế bị động sang thế chủ động, làm một cái xoay chuyển càn khôn.
Với thực lực của năm đại cao thủ Yêu vực, đối phó với ba người của Trừ Ma liên minh, cộng thêm Lục Vân đang bị trọng thương không còn sức, về lý thuyết xem chừng có vẻ khá dễ dàng. Điều cố kỵ nhất lúc này chính là Trần Ngọc Loan, sở học chân chính của nàng khắc chế Tam Nhãn Long Lang, khiến hắn cho dù tu vi mạnh mẽ cực kỳ cũng không cách nào phát huy, thực lực vì vậy đã giảm đi rất nhiều.
Ở xa xa, Lục Vân vừa được Tứ Linh thần thú trị thương, vừa quan sát các bên nghênh chiến, ánh mắt lộ đầy vẻ do dự. Hắc Ám tôn chủ đã bị tiêu diệt, mối thù Dịch viên cũng tính là đã trả được, điều đó an ủi chàng rất nhiều.
Nhưng đối với Tam Nhãn Long Lang, Lục Vân cứ do dự mãi không quyết định được. Giết hắn rồi, sau này đối diện với Yêu Hoàng Liệt Thiên, đối diện với Thủy Kì Lân Huyền Dạ, sợ là khó ăn khó nói. Nhưng nếu tha cho hắn thì lại càng không thể nào thỏa hiệp với Trừ Ma liên minh, với bách tính nhân gian. Cả một khoảng thời gian Lục Vân rơi vào vòng lẩn quẩn.
Ban đầu trước khi đi lên Đan Hoa sơn, Lục Vân vốn chỉ muốn tìm Hắc Ám tôn chủ để báo thù, tránh chạm trán với Tam Nhãn Long Lang là tốt nhất. Nhưng bây giờ, lại có Trừ Ma liên minh xen vào chuyện này, tuy là đã hiệp trợ một chút cho chàng, nhưng cũng liên lụy đến họ, đây mới là điều khiến Lục Vân lại phải đau đầu suy nghĩ.
Xét cho cùng thì Tam Nhãn Long Lang là người của Yêu vực, đã từng là thuộc hạ của Yêu Hoàng Liệt Thiên, một khi tiêu diệt hắn, đến lúc Yêu Hoàng Liệt Thiên hỏi tới, với tính cách bá đạo cùng với sức mạnh đáng sợ của hắn, Lục Vân tự tin không có chút lo lắng nào, nhưng chàng không thể nào không tính toán cho Trừ Ma liên minh.
Đang mãi suy nghĩ thì bất ngờ Không Linh điểu ở chân trời bỗng phát lên tiếng kêu, không chỉ tăng cường khí thế của Trần Ngọc Loan mà còn làm Lục Vân cảm thấy nghi hoặc. Lục Vân ngẩng đầu nhìn lên trên cao, ánh mắt ẩn chứa khó hiểu, tại sao Không Linh điểu lại đột ngột cất tiếng kêu? Điều này chàng không tài nào đoán nổi, chẳng qua thần tình chàng biến hóa để che đi sự tương thông tâm linh giữa chàng và Tứ Linh thần thú.
- Muốn biết tại sao thì cứ hỏi ta đây, không cần phải nhìn lên trên mãi như vậy.
Chợt có tiếng nói dội vào trong đầu Lục Vân, đó là tiếng truyền âm đặc thù của Tứ Linh thần thú.
Ngoảnh đầu lại nhìn nó, Lục Vân hỏi:
- Ngươi biết à?
Tứ Linh thần thú hừ giọng đáp:
- Điều đó có gì lạ đâu, nó có thể biết được chuyện gì, thì tại sao ta lại không biết? Cho huynh biết, cách nơi này hơn mười dặm, có một khí tức rất lạ ẩn giấu. Nếu ta đoán không nhầm thì đó chính tên Huyết Sát Diêm La trước kia chúng ta đã gặp qua trên Âm sơn, chẳng qua bên cạnh hắn chỉ có vài thuộc hạ thôi. Ngoài ra, xa hơn chút nữa còn có một vòng vây quỉ khí, đã phong toả mọi lối thoát xung quanh.
Nghe thấy, Lục Vân lại chìm đắm vào suy tư. Lát sau, Lục Vân ngẩng đầu nhìn phía chân trời, tự nhủ: "Ta đã hiểu rồi, hoá ra là như vậy, thảo nào bọn họ lại có thể đến đây kịp thời thế này."
Nói rồi, hình như nghĩ được điều gì, ánh mắt Lục Vân hướng về phía Trần Ngọc Loan, cất tiếng:
- Dừng tay!
Tiếng nói đột ngột vang tới làm hai bên đang giao chiến đều giật mình, ai nấy cũng đều dừng tay, ánh mắt nhìn Lục Vân không hiểu.
Liếc mắt nhìn mọi người, Lục Vân nói:
- Tư Đồ huynh, huynh hãy giúp ta để mắt đến ma thần Dạ Mị, đừng để hắn trốn mất. Còn các vị Yêu vực, mời đi cho, hiện tại ta không muốn làm khó lưu bọn ngươi lại.
Vừa nghe thấy vậy, Tư Đồ Thần Phong liền gật đầu đồng ý, mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Mị. Nhưng sắc mặt Văn Bất Danh và Trần Ngọc Loan lại biến đổi tỏ rõ không hiểu Lục Vân đang nghĩ gì.
Nghi hoặc nhìn Lục Vân, Tam Nhãn Long Lang hỏi vặn:
- Tại sao lại phải làm vậy?
Lục Vân thản nhiên đáp:
- Điều này thì sau này ngươi tự sẽ biết. Hôm nay ta đến đây chỉ vì muốn báo thù cho Dịch viên, vì thế bất kể người nào của Ma Vực Hắc ám giới cũng không được sống sót. Còn về ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều, đợi khi ngươi trở về Yêu vực thì tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Ánh mắt của Tam Nhãn Long Lang biến đổi không ngừng, một lúc sau mới lên tiếng đáp lại:
- Được, món nợ hôm nay sẽ nhớ kỹ, sẽ có ngày ta tính toán rõ ràng với ngươi, chúng ta đi.
Nhìn theo năm đại cao thủ của Yêu vực, Trần Ngọc Loan và Văn Bất Danh chuyển đến bên Lục Vân, đồng thanh hỏi:
- Sao lại tha cho bọn chúng đi, cơ hội này khó khăn lắm mới có được?
Lục Vân trầm giọng đáp:
- Ta tự có đạo lý. Bây giờ trước tiên thu thập ma thần Dạ Mị rồi sẽ nói sau.
Nói rồi, Lục Vân rời khỏi Tứ Linh Thần Thú đang trị thương, lắc mình liền xuất hiện phía sau ma thần Dạ Mị, một chưởng không một tiếng động ấn vào lưng của hắn.
← Ch. 0513 | Ch. 0515 → |