← Ch.0522 | Ch.0524 → |
Tên đệ tử đó liền đáp:
- Bẩm minh chủ, nội tình bên trong thế nào chúng tôi còn chưa rõ. Nhưng sau đó có xảy ra một chuyện, đó là sau khi Tam Nhãn Long Lang cùng thủ hạ đột vây thành công, lại gặp đại quân của Quỷ vực, hai bên giao phong kịch liệt, hiện nay không biết tung tích của Tam Nhãn Long Lang ra sao, tứ đại cao thủ tùy thân đều đã tử trận cả.
Trên gương mặt mọi người lại lộ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ một lát sau liền biến thành vui mừng. Đối với chính đạo nhân gian mà nói, kết quả này thực là một tin tốt lành vô cùng.
Nhớ lại lúc đầu, Kiếm Vô Trần suất lĩnh cao thủ lục viện tấn công Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực, thương vong hết sức nặng nề, cái giá thảm khốc đó có thể coi là tuy thắng mà bại. Vậy mà nay, chỉ một mình Lục Vân ra tay đã có thể phá tan chiến tuyến Long - Ma, không chỉ giết được Hắc Ám Tôn Chủ mà còn san bằng cả Đan Hoa sơn, trước sau khác biệt lớn như vậy, hỏi sao không khiến người ta cảm thán a!
Nhìn Thiên Kiếm Khách một lát, Diệp Tâm Nghi vui mừng mà nói:
- Tốt! Rất tốt! Thật là tốt quá! Ngày nay Yêu vực đã biến mất khỏi nhân gian, còn về Quỷ vực, Huyết Giới tôn chủ và Hắc Ám tôn chủ đều bị tiêu diệt, Ma vực tứ giới chỉ còn lại hai. Tính thêm cả Quỷ vực, thực lực của chúng ít nhất đã tổn thất tới gần nửa. Đối với thiên hạ mà nói, đối với chính đạo mà nói, đều là quá tốt. Ngày nay chúng ta án binh bất động để chúng tự tranh giành với nhau, đợi khi bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta mới thế thiên hành đạo diệt trừ tà ác, bảo vệ nhân gian!
- Lời của minh chủ thật là chí lí, lấy tình huống của chúng ta kết hợp với hình thế trước mắt, quả thực không tiện trực diện giao chiến với tam vực. Bây giờ công việc chính của chúng ta là tìm thấy hai vật trong truyền thuyết đó(là "Thánh Long phù" và "Thiên Uy lệnh" - DG) để đối phó với Địa Âm và Thiên Sát, còn phải tìm cách trị bệnh cho Trương Ngạo Tuyết. Còn những việc khác tạm thời bỏ qua một bên, đợi đại sự được giải quyết xong sẽ dần dần chỉnh đốn. - Thái Phượng tiên tử nhìn mọi người chậm rãi nói.
Nghe hết lời này, mọi người đều gật đầu, ánh mắt lại hướng về Diệp Tâm Nghi. Hiểu được ánh mắt ấy, Diệp Tâm Nghi khảng khái nói:
- Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người nên quay về. Ngày mai chúng ta lại phải tiếp tục cùng thương nghị một lần nữa về tình hình nhân gian. Có quyết sách hay giải pháp gì mới, mọi người đều có thể đề ra, chúng ta cùng bàn bạc, nhất định sẽ tìm được cách tốt nhất.
Mọi người nghe xong đều gật đầu đồng tình rồi đi ra với những thần sắc khác nhau.
Đợi mọi người về cả, Thiên Kiếm Khách cười nói:
- Tâm Nghi ngày càng có khí chất và uy nghiêm của minh chủ rồi đấy, tiếp tục cố gắng, tin rằng con sẽ thành công.
Diệp Tâm Nghi cười ngượng ngịu, hạ giọng nói:
- Người quá khen rồi, Tâm Nghi nhất định sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa.
Nói xong thân hình chuyển động, cùng với Thiên Kiếm Khách rời đi.
***************
Đêm, bóng tối mịt mùng, một vài ngôi sao đang le lói ánh sáng lấp lánh trên bầu trời xa.
Trong màn đêm, có một bóng người lặng im như pho tượng đá, lặng lẽ đứng dưới cây đại thụ trong sân, phảng phất giống như u linh, thưởng thức những ánh sáng yếu ớt đó.
Là ai, ai đang ngâm nga dưới cây đại thụ, là ai, đang lưỡng lự trong đêm?
Gió khe khẽ thổi, giống như là tiếng thở than lúc đêm khuya của những du hồn dạ quỷ, lại như những tâm linh ngủ say đang bay liệng...
Thời gian trong màn đêm vô tận lộ ra nỗi tang thương, chẳng biết là khi nào, một tiếng than trầm xé rách màn đêm như một con sóng đang cuồn cuộn phiêu lãng trong bóng đêm.
Dưới ánh sao, thân ảnh đó từ từ chuyển động, trên khuôn mặt già yếu, gầy gò, xanh xao hiện lên vẻ bi thương mà ban ngày không thể nhận ra được.
Lặng ngắm bầu trời đêm, nơi xa xôi dường như có một ánh đèn thu hút ánh mắt của người đó.
Là ai, đang gọi ở nơi xa, là ai, đang đau lòng đứt ruột trong đêm vắng?
Tiếng gió du dương, như hữu ý mà lại vô tình, lúc nhanh lúc chậm nói những điều mà không ai hiểu.
Đột nhiên, chân trời có một vệt sao băng vụt qua, kéo theo cái đuôi lấp lánh rực rỡ khiến màn đêm bỗng nhiên lóe sáng.
Lúc này, hình bóng trong đêm khe khẽ run lên, tay phải bấm đốt tính toán, trong khoảnh khắc, lại thấp giọng than vãn:
- Một tia hi vọng, tai kiếp khó tránh!
Trong câu nói mâu thuẫn ấy dường như có ý gì sâu xa, nhưng sau đó, trong bóng tối mọi thứ lại rời vào trầm mặc, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nửa đêm, tiếng mở cửa khẽ khàng phá vỡ sự yên tĩnh, Càn Nguyên chân nhân đứng bên cửa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào hình bóng trong đêm tối, thấp giọng khẽ hỏi:
- Đêm khuya rồi sư đệ còn chưa ngủ sao?
"Chẳng phải sư huynh cũng không ngủ được sao?" Hóa ra hình bóng kia chính là Huyền Âm chân nhân, chỉ có điều tiếng than của ông mang hàm ý gì?
Càn Nguyên chân nhân chậm rãi bước ra vườn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nói giọng đầy thương cảm:
- Sao đêm nay mờ nhạt quá, mặt trăng cũng trốn sau đám mây, có phải điều này ám chỉ rằng ngày mai ánh dương cũng sẽ bớt phần rực rỡ?
Huyền Âm chân nhân cũng u oán than rằng:
- Sư huynh muốn hỏi điều gì sao không nói rõ ra?
Càn Nguyên chân nhân quay lại, nhìn sư đệ bằng ánh mắt rối bời, hỏi lại:
- Ta hỏi liệu đệ có trả lời không?
Trong màn đêm, sắc mặt Huyền Âm chân nhân dường như thay đổi, chỉ tiếc là nhìn không được rõ. Vậy mà giọng điệu vẫn bình tĩnh như xưa, tuyệt không bộc lộ chút cảm xúc nào:
- Sư huynh không hỏi, đệ làm sao mà biết được. Nói không chừng sư huynh vừa mới hỏi đệ đã trả lời ngay.
Càn Nguyên chân nhân than rằng:
- Nếu đã như vậy, ta muốn hỏi đệ một chuyện, vì sao từ sau khi Ngạo Tuyết và Vân Phong quay lại, đệ lại thay đổi?
- Thay đổi ư? Sư huynh khẳng định là đệ thay đổi ư?"
Huyền Âm chân nhân lạnh nhạt nhìn Càn Nguyên chân nhân, dường như có chút cổ quái, có lẽ bóng đêm đã khiến ông thay đổi.
Cảm nhận được sự khác thường của sư đệ, Càn Nguyên chân nhân trầm giọng nói:
- Ta khẳng định! Trước đây sư đệ đều nhìn mọi việc một cách đơn giản, vậy mà ngày nay đệ lại không nói lời nào, khiến người ta có cảm giác đệ sâu sắc khó lường, không đoán được nội tâm đệ đang suy nghĩ điều gì. Hãy nói cho ta, rốt cuộc tại sao lại như thế này?
Trong màn đêm, Huyền Âm chân nhân nở một nụ cười cổ quái, lại có phần thê lương.
- Nhớ lại trước đây, trong bốn viện của Dịch viên, Càn Viện của huynh là mạnh nhất, Âm viện của đệ khá yếu, có chuyện gì đều đã có huynh và Huyền Ngọc sư huynh gánh vác. Bây giờ Huyền Ngọc sư huynh đã ra đi, Dịch viên chỉ còn mấy người chúng ta, đối diện với cục thế hỗn loạn và tương lai mờ mịt sau này, huynh đã từng nghĩ qua, nếu có chuyện xảy ra, ai sẽ đứng ra đảm đương?
Ánh mắt Càn Nguyên chân nhân chợt sáng lên, trầm giọng hỏi:
- Câu này có ý gì? Rốt cuộc đệ muốn nói điều gì?
Huyền Âm chân nhân cười nhạt:
- Chẳng có gì, đệ chỉ hỏi huynh, ngày nay Vân Phong trọng thương, Ngạo Tuyết bất tỉnh, trong lòng sư huynh nghĩ gì?
- Chỉ đơn giản thế thôi sao?
- Phải, chỉ đơn giản thế thôi, huynh hãy thành thực trả lời là được rồi.
Hai người nhìn nhau trong bóng đêm, mục quang chạm vào nhau, nhất thời đều rơi vào trầm mặc.
Rất lâu sau, Càn Nguyên chân nhân mới nói:
- Nói thực, trong lòng ta cũng rất hoang mang, lo lắng, đau khổ và vô vọng. Dịch viên ngày nay đã không còn là Dịch viên trước kia nữa rồi, mấy người chúng ta lúc này cũng chẳng đủ sức để nắm giữ vận mệnh của nó nữa, chỉ là thuận dòng mà ứng phó với những nguy hiểm sau này thôi. Dịch viên mất rồi, người kiệt xuất nhất là Lục Vân cũng bị trục xuất, chỉ còn lại một Ngạo Tuyết đang hôn mê và một Vân Phong đang trọng thương, chỉ bằng mấy người chúng ta, còn có thể như thế nào đây?
Huyền Âm chân nhân cười đau đớn nói:
- Phải, chỉ còn mấy người chúng ta còn có thể làm gì đây?
Cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của ông, Càn Nguyên chân nhân u oán nói:
- Sư đệ à, nói thực lòng trong mấy huynh đệ chúng ta, người thần bí nhất phải kể đến tiểu sư đệ Huyền Quỷ, sau đó chính là đệ. Pháp quyết của Dịch viên tuy không mạnh lắm, nhưng thuật âm dương cũng không hề đơn giản, đệ khổ luyện một đời, những điều thu được cũng không phải là ít. Hãy nói thực cho ta, có phải đệ cảm nhận được điều gì đó không? Đệ giữ phiền muộn trong lòng, không muốn chia sẻ cùng chúng ta hay sao?
Huyền Âm chân nhân nhìn sư huynh, thần sắc kì lạ đáp:
- Sư huynh, có một số chuyện không biết lại tốt hơn là biết đấy.
Càn Nguyên chân nhân nói:
- Điều này ta hiểu, nhưng cái gì phải đối mặt thì sớm muộn cũng phải biết, đệ hà tất phải giữ một mình trong lòng, một mình chịu đựng đắng cay, không muốn để sư huynh ta cùng chia sẻ?
Huyền Âm chân nhân buồn bã, chầm chậm lắc đầu:
- Có một nỗi đau là vết thương lòng, có một nỗi hận gọi là khó quên. Có rất nhiều thứ có thể chia sẻ, những người biết được đều sẽ vui mừng. Nhưng có những bí mật không thể nói ra bởi những người biết được đều sẽ đau lòng. Đệ chỉ nói với huynh một câu, dù cơ hội đến nhưng vẫn có không ít điều đệ sẽ không nói với huynh, bởi vì đệ không muốn huynh biết.
Càn Nguyên chân nhân bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt đầy vẻ xúc động:
- Tại sao không nói với ta, tại sao không chia sẻ với ta, hay là ta không thể...
- Huynh sai rồi. Có một số chuyện không nói với huynh là vì muốn tốt cho huynh. Ngày nay Đạo viên đã không còn, Thất Huyền chân nhân chết rồi, Vân Hoa đã chết, Vô Vọng cũng đã mất tích, còn lại ai đây? Đạo viên đã mất, chỉ còn năm viện chúng ta, theo sư huynh thì đến cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu?
Ngắt lời Càn Nguyên chân nhân, Huyền Âm chân nhân ngữ khí kỳ dị hỏi.
Càn Nguyên chân nhân không hiểu vì sao Huyền Âm lại nói đến Đạo viên, suy nghĩ một lát, ông đáp:
- Điều này rất khó nói, cứ phân tích tin tức hôm nay có được, thực lực của vực chi tam giới đã giảm đi rất nhiều, chúng ta chỉ cần theo sau Chính Đạo liên minh, lúc nào cũng cẩn thận chú ý, ta nghĩ muốn giữ gìn được Dịch viên cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Còn về những viện khác, tình hình cũng gần giống chúng ta, chỉ cần ứng xử thích đáng thì kết quả cũng không tệ.
Huyền Âm chân nhân lắc đầu không nói gì, ánh mắt lộ xuất thần sắc khó hiểu, hạ giọng nói:
- Sư huynh nghĩ ngây thơ quá. Nếu theo như huynh nghĩ, Thiên Kiếm Khách sẽ không để Diệp Tâm Nghi tụ tập tất cả các cao thủ chính đạo về Hoa Sơn rồi. Địa Âm hiện thế, Thiên Sát lâm không, Thái Âm chi nhật, thất giới tranh hùng. Huynh muốn biết cách nhìn của đệ với năm viện còn lại không?
Càn Nguyên chân nhân hừ giọng:
- Muốn thì sao? Đệ chịu nói sao?
Huyền Âm chân nhân cười, ngẩng đầu nhìn màn đêm, nói:
- Không còn sớm nữa, cũng nên đi nghỉ thôi.
Nói xong chuyển thân đi về hướng phòng mình đồng thời mở miệng:
- Đạo viên bị diệt, Nho viên khó thoát, Bồ Đề lá rơi, Phượng Hoàng về tổ. Thiên Kiếm gẫy cánh, Dịch viên khó liệu, tam phái tránh đời, Tà ma đương đạo, Thái Âm chi nhật, tai kiếp khó tránh, ai thị ai phi, nào ai biết được?
Thanh âm thấp dần rồi chìm vào màn đêm. Huyền cơ ẩn tàng trong đó, Càn Nguyên chân nhân liệu có hiểu hay không?
Sau khi Huyền Âm chân nhân về phòng, Càn Nguyên chân nhân mới khẽ giật mình, lẩm nhẩm hai lần, độc thoại một cách nghi hoặc:
- Lẽ nào lại là...
Là gì ông không nói rõ, chỉ thở dài một hơi, ngữ khí bi thương trở về phòng.
← Ch. 0522 | Ch. 0524 → |