← Ch.0549 | Ch.0551 → |
Đúng lúc nàng không biết nên nói gì cho phải thì Phần Thiên chợt tỉnh ngộ. Chỉ thấy hắn đi thẳng đến giữa đại điện, hướng về phía Trần Ngọc Loan cúi người hành lễ rồi nói:
- Minh chủ của Trừ Ma liên minh xứng đáng nhận lễ này của Phần Thiên. Lễ này không vì điều gì, chính là vì suy nghĩ quảng đại và quyết tâm kiên định của minh chủ.
Trần Ngọc Loan thất kinh, liền lắc mình đến giữa đại điện, ngăn Phần Thiên hành lễ.
- Phần thiếu hiệp không nên làm thế, Ngọc Loan chỉ là thiếu nữ non dại, không xứng đáng nhận đại lễ này của thiếu hiệp.
Phần Thiên khăng khăng nói:
- Trí tuệ không phân tuổi tác, minh chủ còn trẻ tuổi, nhưng kiến giải và tấm lòng của minh chủ so với Diệp Tâm Nghi lại vượt lên không ít.
Trần Ngọc Loan thấy hắn cứ khăng khăng muốn hành lễ, cũng không tiện từ chối nữa. Sau khi nhận một lễ của Phần Thiên, vừa mời Phần Thiên quay lại chỗ cũ an tọa, vừa cất tiếng hỏi:
- Hôm nay Phần thiếu hiệp đến đây, chắc hẳn phải có việc. Từ nãy tới giờ vẫn chưa tiện hỏi, không biết giờ này Phần thiếu hiệp liệu có thể nói thực ý muốn đến đây không?
Phần Thiên liếc nhìn mọi người, thấy ai cũng đang rất quan tâm, không tiện giấu giếm nữa, thản nhiên nói:
- Hôm nay đến đây quả đúng là có việc cần. Nếu có gì mạo phạm ban đầu thật ra cũng chỉ muốn so sánh giữa minh chủ và Diệp Tâm Nghi xem ai mạnh ai kém.
Phần Thiên hơi dừng một lát, thấy nét mặt mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, liền nói tiếp:
- Không giấu gì các vị, trước khi tới đây ta đã tới Chính Đạo liên minh ở Hoa Sơn, cũng đã gặp mặt Diệp Tâm Nghi. Có lẽ các vị sẽ lấy làm lạ sao ta đã đến đó rồi lại muốn đến đây. Về việc này, ta nghĩ Phật Thánh Đạo Tiên tiền bối ngồi đây nhất định đã đoán ra được ít nhiều.
Bật cười ha ha, Phật Thánh Đạo Tiên thấy mọi người nhìn đến mình, không nhịn được cười rủa:
- Phần Thiên ngươi có chuyện không tự mình nói, còn muốn đem ta ra bêu xấu, thật là không tôn kính người lớn gì cả.
Phần Thiên cười nói:
- Tiền bối đổ oan cho vãn bối rồi, chính vì ta kính trọng lão tiền bối nên mới để tiền bối nói chuyện này, thể hiện rõ tài năng của người.
Mi mày cười cười, lúc này Phần Thiên lại khôi phục vài phần tà khí.
Phật Thánh Đạo Tiên trừng mắt nhìn hắn rồi lập tức cười nói:
- Ngươi đúng là tên tiểu tử thối, tà đạo trong đám tà đạo. Nếu sư tổ ngươi còn ở đây mà không bị ngươi làm cho tức chết thì cũng là lạ đấy.
Phần Thiên nghe xong chỉ cười cười. Đạo Tà Tàn Kiếm đối diện từ nãy tới giờ vẫn chưa hề nói một câu, suốt ruột nói:
- Thôi được rồi, vị hòa thượng này còn không nói mau đi, đừng có luôn nhử mãi không cho ăn thế.
Thấy Đạo Tà đã mở miệng, Phật Thánh Đạo Tiên cười lên mấy tiếng khô khốc, rồi giọng điệu lập tức biến chuyển, mang vẻ rất trang trọng nói:
- Kì thực, Phần Thiên đến Chính Đạo liên minh ở Hoa Sơn vì quan hệ đến sư môn. Năm đó, Thiên Hoả lão tổ, Cửu Thiên Hư Vô giới cùng với Vân Chi Pháp giới có quan hệ rất tốt đẹp. Mặc dù ngày này không còn được như thế nữa, nhưng môn phái Hoả Diệm Sơn luôn đứng về phe Chính Đạo. Lần này Phần Thiên xuất sư, đúng lúc thiên hạ đại loạn, sư phụ hắn tự nhiên sẽ dặn dò hắn đến Hoa Sơn để trợ giúp cho Chính Đạo một tay. Còn làm sao mà lại đến đây, có lẽ nghe hắn nói mới được.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, rồi lập tức lại tiếp tục mê mê hoặc hoặc, tại sao Phần Thiên lại đến đây?
Việc này Phần Thiên giải thích:
- Những lời tiền bối nói không câu nào sai. Khi ta xuống núi đúng là gia sư đã lệnh cho ta đi đến Hoa Sơn, nhất định phải đỡ cho bọn họ một tay nhằm duy trì mối quan hệ tốt đẹp năm nào. Nhưng kể cũng lạ, trước khi đến được Hoa Sơn, ta lại vô tình gặp một người làm cho ta trở nên do dự. Đến lúc lên Hoa Sơn, ta lại gặp Diệp Tâm Nghi, sau đó .... Cũng chính vì thế ta rời Hoa Sơn đến đây.
Nghe những lời hắn tự nói ra, mọi người lập tức hiểu rõ duyên cớ sự việc. Trần Ngọc Loan lại hỏi:
- Nguyên nhân Phần thiếu hiệp đến đây chúng tôi đã rõ, chỉ có điều bây giờ Phần thiếu hiệp có quyết định thế nào, không biết có thể nói rõ được không? Còn nữa, thiếu hiệp có đề cập đến việc đã từng gặp một người làm cho thiếu hiệp sinh ra do dự để cuối cùng đến đây, không biết người đó là ai?
Phần Thiên liếc nhìn nàng, giọng trù trừ nói:
- Khi ta xuống núi theo lời sư phụ, muốn bằng chính sức lực của mình để làm cho nhân gian chút việc gì đó. Nay lại rời bỏ Hoa Sơn, cũng giống như làm trái mệnh lệnh của lão nhân gia, vì thế cảm thấy có chút bất an. Ta vốn không muốn làm trái sư mệnh, cũng không thèm để ý Diệp Tâm Nghi tốt xấu. Nhưng vì gặp người đó mới khiến ta chọn lựa, cuối cùng quyết định đến đây. Còn người đó chính là Cửu Âm Thánh Mẫu, là sư thúc của ta. Năm xưa bà với sư phụ ta có tình cảm rất tốt, nhưng không hiểu vì sao sau đó lại trở nên căng thẳng, vì thế cứ mãi bực tức sư phụ ta.
- Cửu Âm Thánh Mẫu? Là bà ta sao. thảo nào!
Lục Vân, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng và Trần Ngọc Loan đồng thanh kêu lên kinh ngạc, đến đây mọi người mới hiểu ra nguyên gốc của sự việc.
Phần Thiên hơi ngạc nhiên nhìn bốn người, sau đó thuật lại vắn tắt việc đã gặp Cửu Âm Thánh Mẫu như thế nào, sau cùng hỏi:
- Vì sao các người lại kinh ngạc đến vậy, hay giữa minh chủ và sư thúc ta có quan hệ?
Lục Vân cười nói:
- Đích xác có quan hệ. Hôm đó Ngọc Loan đã từng giao chiến với sư thúc của ngươi, tuy thất bại nhưng lại làm sư thúc ngươi vui vẻ. Vì thế lần này nghe thấy bà ta muốn ngươi đến đây, chúng ta đều rất ngạc nhiên, cũng có đôi chút cao hứng.
Phật Thánh Đạo Tiên đứng bên cạnh nói:
- Phần Thiên, ngươi nói Cửu Âm Thánh Mẫu là sư thúc của ngươi, ta nhớ là hình như không phải vậy. Năm đó Thiên Hoả lão tổ chỉ thu nạp một người là sư phụ ngươi, sau đó chưa hề thu thêm bất cứ đệ tử nào khác. Nhưng Cửu Âm Thánh Mẫu cũng xuất thân từ vùng băng giá cực bắc, làm sao có thể họ hàng thân thích với sư phụ ngươi được?
Phần Thiên giải thích:
- Ta cũng không rõ, chỉ biết sơ lược thế thôi. Sư phụ của sư thúc Cửu Âm Thánh Mẫu và sư tổ ta hình như là đồng môn.
Phật Thánh Đạo Tiên nghe xong liền trầm tư suy nghĩ, Quy Vô đạo trưởng lại cất tiếng:
- Được rồi, không nói những điều này nữa, quay lại vấn đề chính đi, bây giờ Phần thiếu hiệp quyết định sẽ làm thế nào?
Phần Thiên nhìn quanh mọi người, trầm giọng nói:
- Trước khi tới đây ta vốn đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu ở đây làm cho ta thấy ưng ý, đáng để Phần Thiên ta ở lại thì ta sẽ lưu lại nơi đây. Nếu không vừa ý, ta sẽ quay về nói rõ với sư phụ mọi chuyện, chịu mọi trừng phạt. Bây giờ đã nghe những lời khẳng định của minh chủ, ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, nhưng không biết Trừ Ma liên minh có thể tiếp nhận ta, một tiểu tốt non dại tự tiến cử hay không?
Trần Ngọc Loan hơi biến sắc mặt, giọng thành khẩn và nghiêm túc đáp:
- Phần thiếu hiệp quá khiêm tốn rồi, nếu huynh có thể gia nhập Trừ Ma liên minh thì quả là một vinh hạnh của chúng ta. Nay ta xin thay mặt toàn thể thành viên liên minh hoan nghênh huynh gia nhập. Từ nay về sau, vì hoà bình nhân gian, vì thiên hạ bách tính, chúng ta có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, sinh tử không ngại ngần. Cầu mong hoàn thành được ý nguyện to lớn diệt yêu trừ ma, đem lại thái bình cho thiên hạ.
Cảm nhận được sự chân thành và nhiệt tình của Trần Ngọc Loan, Phần Thiên hởi lòng hởi dạ cất tiếng:
- Đa tạ hậu ái của minh chủ, từ nay Phần Thiên ta sẽ là một thành viên của Trừ Ma liên minh, thề cùng mọi người đồng tiến đồng thối, tất cả nỗ lực vì hoà bình nhân gian.
Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đều rất cao hứng, tiến tới nắm lấy tay Phần Thiên, hỏi han chào đón. Phật Thánh Đạo Tiên lại cười nói:
- Tiểu tử thối, coi như ngươi vận khí tốt. Ngươi mà chạy đến Hoa Sơn, chắc ngươi sẽ đầu tro mặt đất đến không còn mặt mà nhìn người khác nữa. ha ha ha ....
Phần Thiên giật mình, sau đó cười cười không để ý đến nữa.
Khiếu Thiên thấy cảnh đó nói với Trần Ngọc Loan:
- Chúc mừng minh chủ, lại có thêm một trợ thủ đắc lực.
Trần Ngọc Loan khiêm tốn nói:
- Đây đều do Phần thiếu hiệp coi trọng bổn minh, đồng thời cũng là phúc của thiên hạ bách tính, mới có được quý nhân trợ giúp.
Ân Hồng Tụ thấy Khiếu Thiên mở lời chúc mừng, cũng nắm tay kéo Đồ Thiên cùng tiến lên phía trước. Nhưng thần sắc Đồ Thiên lại rất khác lạ, có chút ngần ngại nói:
- Ta nghĩ, chúng ta phải ....
Ân Hồng Tụ mỉm cười nhìn hắn, nói nho nhỏ:
- Huynh có phải là nghĩ là chúng ta cũng giống như Phần Thiên, cùng gia nhập Trừ Ma liên minh đúng không?
Đồ Thiên né tránh ánh mắt của nàng, hơi chút kinh hoảng lúng túng nói:
- Ta đúng có ý tưởng như thế, nhưng không biết trong lòng nàng nghĩ sao, vì thế .....
Ân Hồng Tụ cười rồi mắng
- Ngốc quá, huynh đã suy nghĩ thế, tôi đương nhiênlà cũng nghĩ giống huynh. Đi thôi.
Nói xong kéo Đồ Thiên lên phía trước, nói với Trần Ngọc Loan:
- Minh chủ, người xem hai chúng tôi thế nào, có khả năng gia nhập vào liên minh không?
Trần Ngọc Loan liếc nhìn nàng với ánh mắt rất lạ, sau đó cười nói:
- Ta đã sớm đợi câu nói này của tỉ tỉ lâu lắm rồi. Bây giờ nghe thấy, trong lòng không biết cao hứng nhiều đến thế nào đây.
Ân Hồng Tụ nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Trần Ngọc Loan, cố làm ra vẻ đáng thương nói:
- Nói như vậy là tỉ tỉ đây tự mình chui đầu vào rọ à?
Trần Ngọc Loan cười êm ái nói:
- Đương nhiên là vậy. Bây giờ tỉ có hối hận cũng đã muộn rồi. Hi hi ...... Đúng rồi, có hai người gia nhập tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu sư môn của hai người hỏi đến thì có ảnh hưởng gì đến hai người không?
Trong lòng vốn sẵn có ý đề phòng, nhưng khi vừa nghe nàng nói thế, Ân Hồng Tụ và Đồ Thiên lập tức cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều. Chỉ thấy Ân Hồng Tụ nói:
- Cũng chính như lời minh chủ nói, gặp nhau là đã có duyên. Hiện nay thiên hạ hỗn loạn, chúng tôi lại hãm thân trong đó, tự nhiên chỉ có thể tùy nghi quyết định. Cái gọi là duyên đến thì tụ hội, duyên đi lại phân li. Bây giờ duyên phận nếu đã gắn liền, không nên quan tâm đến những chuyện khác, tương lai một khi duyên thật đã hết, lúc đó lại chia li cũng chính là thiên ý. Đã gọi là thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, không phải là đạo lý đó sao?
Trần Ngọc Loan tán thành:
- Tỉ tỉ nói đúng lắm, đời người trăm năm có hội tụ, có phân ly, đâu có việc gì là mãi mãi không đổi.
Nói xong nàng quay về ngồi chỗ cũ.
Trần Ngọc Loan giơ tay ra hiệu cho mọi người ngưng nói, cất tiếng:
- Hôm nay là ngày rất đáng vui mừng, không những diệt được Thiên Tàn Lão Tổ trừ hại cho dân, cũng hoàn thành được tâm nguyện của Lục đại ca. Quan trọng hơn, hôm nay Phần Thiên thiếu hiệp gia nhập Trừ Ma liên minh chúng ta, lại có thêm Đồ thiếu hiệp và Hồng Tụ tỉ tỉ cũng gia nhập. Như thế, thực lực Trừ Ma liên minh chúng ta tăng lên rất nhiều, từ nay việc diệt yêu trừ ma nhất định sẽ bắt đầu một thời kì huy hoàng thuận lợi diệt trừ kẻ địch. Vì thế, tối nay chúng ta hãy làm tiệc chúc mừng, cầu chúc cho tương lai liên minh chúng ta sẽ phát triển mạnh mẽ, sớm trả lại hoà bình cho nhân gian.
Mọi người trong đại điện nghe xong liền vỗ tay hoan hô và cùng nhau chia sẻ sự vui mừng. Khiếu Thiên kéo tay Lục Vân nói nhỏ ý đồ lần này. Nghe xong những lời của Khiếu Thiên, sắc mặt Lục Vân hơi biến đổi, lòng chợt nghĩ tới một chuyện nhưng chàng lại không nói ra, chỉ hỏi vu vơ vài câu. Lúc đó, trời bên ngoài đã tối hẳn, Quy Vô đạo trưởng quay người đi chuẩn bị sắp xếp yến tiệc, chỉ còn lại vài người tiếp tục nói chuyện.
← Ch. 0549 | Ch. 0551 → |