← Ch.0625 | Ch.0627 → |
Nàng phát hiện ra, Kiếm Vô Trần và Sát Huyết Diêm La vẫn đang duy trì trạng thái giằng co, Bạch Quang cùng Vô Tâm tạm thời xem ra chưa phân thắng bại. Quỷ vực tam hung và Tam Tài Tà Sát giao chiến kịch liệt, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ cùng Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa lại đang rơi vào tình cảnh tuyệt vọng dưới sự công kích của cao thủ Huyền Phong môn, cả hai từng bước từng bước bị dồn dần tới chỗ chết. Còn lại Thiên Kiếm Khách bị vu thuật quỷ dị của Vu sư Kim Thạch tấn công cũng trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, chỉ còn duy nhất Thái Phượng tiên tử xem ra còn tương đối tốt, tạm thời không bị thất bại.
Tuyệt vọng trong lòng, Diệp Tâm Nghi ngẩng đầu nhìn trời buông tiếng cười chua chát.
Lúc này, nàng giận dữ hỏi trời xanh, tại sao Chánh Đạo liên minh lại gặp vận mệnh như vậy?
Đáng tiếc trời xanh không một lời đáp, chỉ có từng cơn gió nhẹ nhàng thổi đi xa.
Giữa không trung, Ngũ Thải Đại Bàng đang vùng vẫy né tránh, cảm giác thấy áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, không gian vùng vẫy của bản thân càng lúc càng nhỏ, điều này khiến cho nó cảm thấy vô cùng đau khổ, vô cùng chán nản.
Đã sống mấy ngàn năm, những dạng kỳ thú của trời đất giống như nó, mặc dù kém hơn người bình thường trong phương diện thể hiện ngôn ngữ, nhưng trí tuệ hoàn toàn không kém so với con người. Nó cũng giống như con người có cảm tình và cảm xúc, đối với sinh mệnh không nghi ngờ gì cũng lưu luyến hệt như một người bình thường.
Nhìn chằm chằm Tứ Linh thần thú, trong ánh mắt của Ngũ Thải Đại Bàng thấy rõ sự bất cam và cừu hận, nó đối với kẻ địch muốn tiêu diệt mình, tuy sợ hãi khí tức vương giả trên thân thể của đối thủ, nhưng sự cừu hận chẳng vì thế mà giảm bớt chút nào.
Cảm giác sinh mệnh đang từ từ mất đi, Ngũ Thải Đại Bàng trước lúc chết giận dữ rống lên một tiếng, toàn thân hào quang phát ra mãnh liệt, sau khi chấn vỡ một điểm khống chế nho nhỏ, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một ngũ thải quang ảnh chỉ nhỏ cỡ khoảng gần bằng nắm tay, với tấm lòng quyết tử, phát động đòn đánh cuối cùng.
Cảnh giác nhìn Ngũ Thải Đại Bàng từ xa bay tới, Tứ Linh thần thú biết rõ, Ngũ Thải Đại Bàng tại thời khắc này đã lâm vào tình huống chỉ còn con đường chết, nên đem nội đơn tu luyện mấy ngàn năm chấn vỡ, khiến cho trong chớp mắt đã chuyển hoá thành một sức mạnh đáng sợ, phát ra một đòn tấn công khủng khiếp trả giá bằng sinh mệnh.
Đòn tấn công này mặc dù nhìn tầm thường nhưng lực phá hủy cực lón, năng lực xuyên thấu đáng sợ, chớp mắt đã phá vỡ mấy trăm quang giới phòng ngự của Tứ Linh thần thú, đánh thẳng vào tim của nó.
Nguy hiểm cận kề, Tứ Linh thần thú toàn thân hào quang bảy màu lóe lên, khí thế mạnh mẽ to lớn theo chân nguyên trong cơ thể của nó bạo phát nhiều lần, tức thời chuyển hóa thành một luồng quang diễm kinh thiên, hình thành phòng ngự cuối cùng, ngăn cản đòn tấn công của Ngũ Thải Đại Bàng.
Sau đó Tứ Linh Thần Thú há cái miệng nho nhỏ phun ra quang diễm bảy màu kèm theo sấm sét như điện, nghênh đón Ngũ Thải Đại Bàng lao tới.
Tại thời khắc này, chân trời phong vân hội tụ, sấm sét rền vang, lôi quang chói mắt xuất hiện trên mình Tứ Linh thần thú, khiến cho nó tăng thêm mấy phần uy nghiêm và thần bí.
Hào quang năm sắc cùng quang diễm bảy màu gặp nhau, cả hai ngừng lại giữa trời, rồi những bông hoa lửa lóe lên, sấm sét ầm ầm liên hồi không ngừng lóe sáng. Bốn bề sấm sét vang rền, sức mạnh tia chớp chí dương chí cương từ thân thể của Tứ Linh thần thú phát ra, mỗi lần đánh trúng Ngũ Thải Đại Bàng thì làm cho hào quang của nó ảm đạm đi vài phần.
Thời gian lúc này như dừng lại, cuộc chiến giữa hai con kỳ thú, một bên liều mạng tử chiến, một bên uy hiếp thiên địa, lực lượng khủng khiếp và cực kỳ đáng sợ nhanh chóng va vào nhau, với mắt thường không có cách nào phân biệt được tốc độ, phát sinh biến dị kinh người.
Đột nhiên, vùng giao nhau của hào quang năm sắc và quang diễm bảy màu xuất hiện một khối quang cầu sáng rực rỡ, đang bành trướng với tốc độ kinh người, trong nháy mắt gộp cả hai lực lượng đó, hình thành một khối quang cầu cực lớn, đường kính khoảng ba trượng, trên bề mặt lấp lóe những bức tranh mĩ lệ khiến cho người xem kinh tâm động phách, nhìn kỹ thì đó là những hình ảnh giao chiến của Ngũ Thải Đại Bàng và Tứ Linh thần thú.
Quang cảnh này tiếp tục duy trì trong giây lát, sau đó một luồng ánh sáng cực mạnh cùng với một tiếng nổ long trời phát ra, cả trời đất thời khắc này chấn động kịch liệt, vụ nổ sinh ra khí lưu làm cho tầng mây trong vòng mấy trăm dặm bị chấn tan, khiến bầu trời trên đầu trở nên khoáng đãng không mây.
Trên mặt đất, mọi người đang giao chiến chịu ảnh hưởng của khí lưu nghiêng ngả, ngay cả Vô Nhân Tọa đang hấp thu linh khí cũng bị sức mạnh này chấn bay, thế mới biết uy lực mạnh mẽ kinh tâm động phách thế nào.
Hào quang vỡ vụn như pháo hoa tứ tán, nhảy múa tại lưng chừng trời. Hoa lửa của vụ nổ nhấp nháy như mưa sao băng chói mắt, mỹ lệ nhưng lại mang đến khí tức chết chóc.
Ngạo nghễ giữa không trung, Tứ Linh thần thú toàn thân quang mang lấp lóe, khí tức uy chấn thiên hạ sung mãn bao phủ khắp mọi nơi, thể hiện một cách rõ ràng sự mạnh mẽ cùng thần bí của nó.
Trước mặt nó, ngay trung tâm vụ nổ, khí tức quen thuộc đã biến mất, đòn tấn công cuối cùng của Ngũ Thải Đại Bàng không có thương hại tới Tứ Linh thần thú chút nào, chỉ như thêm mấy phần bi tráng mà thôi.
Ngửng đầu nhìn trời cao, mọi người đều thấy quang cảnh vừa xong, thần sắc chấn động kinh hãi lại có tâm tình phức tạp. Ngũ Thải Đại Bàng cứ như vậy mà biến mất, điều này khiến cho mọi người khó mà tin được.
Mặc dù trước đó mọi người đều đã đoán Tứ Linh thần thú mạnh mẽ, nhưng nó đem Ngũ Thải Đại Bàng với thân thể vô cùng to lớn như vậy dễ dàng hủy diệt, điều này không ai có thể ngờ được.
Cảm giác được Ngũ Thải Đại Bàng đã biến mất, Thiên Kiếm Khách kêu lên một tiếng đau thương, âm thanh buồn bã, tình cảm đau đớn, làm mọi người lập tức tỉnh lại. Bạch Quang thở dài liếc mắt nhìn Thiên Kiếm Khách, trong lòng lưu lại một nỗi đau buồn và ưu tư man mác.
Thái Phượng tiên tử nhìn Thiên Kiếm Khách, ánh mắt đau thương không rõ, một nét buồn bã vô hạn hiện rõ trên khuôn mặt diễm lệ của bà. Thời khắc này, có những việc, có những tình cảm, đã bước vào tình cảnh tuyệt vọng. Ngoại trừ xót xa buồn bã ra thì còn lại cái gì nữa? Nhớ lại, hay chỉ còn là....
Cảm thụ được nỗi tuyệt vọng này, Diệp Tâm Nghi kêu lên một tiếng đau lòng, bay lên lưng chừng trời, lớn giọng hô:
- Giữ vững tinh thần, chỉ cần chưa chết, chúng ta không thể buông xuôi.
Trong thời khắc cuối cùng, mặc dù biết rõ tình huống không ổn, nhưng nàng với tư cách là người đứng đầu liên minh, cũng phải đưa lưng chống đỡ tới cùng.
Cảm nhận được quyết tâm của nàng, cao thủ của liên minh đồng thanh hét lên, biểu lộ tâm tình bi tráng không thể diễn tả bằng lời. Tại thời điểm quan trọng cuối cùng này, mọi người thể hiện một sự kiên định cùng niềm tin vững chắc.
Cất tiếng cười lạnh lùng âm trầm, Lý Trường Xuân tà ác nói:
- Số mạng đã định, không ai có thể chạy thoát được! Ngay cả thủ hộ thần của Thiên Kiếm viện cũng đã chết rồi, các ngươi còn có cơ hội trở mình hay sao? Ha ha.
Trong tiếng cười âm hiểm, Lý Trường Xuân ánh mắt lạnh tanh, tay phải làm một thủ thế cổ quái, cao thủ Huyền Phong môn đang tiến công đột nhiên lùi lại, bày ra một trận thức kỳ lạ bên cạnh lão, phát tán ra khí tức âm trầm tà ác.
Diệp Tâm Nghi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, vừa cùng với cao thủ liên minh hợp thành một khối, vừa chăm chú đánh giá trận pháp cổ quái này. Chỉ thấy trận này do năm người tổ hợp thành, lão quái Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái đứng đầu, hai bên là Thanh Vu Nhị thánh, Kim Thạch đứng ở vị trí trung ương, Thiên Cổ môn Thiên Nhất đứng đằng sau, có chút giống như Ngũ Hành trận pháp nhưng lại có chỗ không giống. Năm người khí mạch liên thông với nhau, khí tức tà mị quỷ dị mang theo khí âm trầm dao động với tần suất cổ quái, khiến cho người khác khó có thể nhìn ra được bí ảo trong đó.
Quay đầu về phía sau, Diệp Tâm Nghi đưa mắt nhìn bốn người phía sau mình là Thái Phượng tiên tử, Thiên Kiếm Khách, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ cùng Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, thấp giọng hỏi: :
- Các vị có ai biết trận pháp này không?
Bốn người không đáp, thần sắc trầm trọng nhìn vào trận pháp cổ quái, trong mắt biểu lộ ra một chút phức tạp.
Trong lúc này, Huyền Phong môn bày ra trận pháp cổ quái này, hiển nhiên là có dụng ý. Chỉ có điều lúc này, cho dù bọn chúng trực tiếp tấn công cũng có khả năng toàn thắng rất lớn, vậy vì sao còn phải bố trận như vậy, làm ra dáng vẻ như vậy làm gì?
Tuy không hiểu rõ được đạo lý bên trong, nhưng cao thủ liên minh cũng biết trận pháp tất nhiên phải có sự bí ảo. Rốt cuộc ý muốn của Huyền Phong môn là gì, điều này tạm thời vẫn còn là một câu đố.
Giữa trời, Kiếm Vô Trần đang giao chiến trong lòng đột nhiên chấn động kịch liệt khi khí tức của Ngũ Thải Đại Bàng biến mất, một nỗi buồn đau thương vô hạn dâng lên trong lòng. Không biết là vì cái chết của Ngũ Thải Đại Bàng, hay càng trọng yếu hơn là vì tương lai của cuộc chiến này.
Không có sự giúp đỡ của Ngũ Thải Đại Bàng, cũng giống như đem các cao thủ liên minh bóc trần trước mặt địch nhân, không có một chút phòng ngự. Thiếu mất Ngũ Thải Đại Bàng, cũng giống như sự huỷ diệt tới gần. Với thực lực bây giờ của liên minh, đối mặt với cường địch bên ngoài xâm nhập, lại do hoàn cảnh phải giữ thể diện nên không có cách nào né tránh, vậy có khác gì lấy trứng chọi đá.
Vẻ phẫn nộ lẫn lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt luôn trấn định của Kiếm Vô Trần, bây giờ hắn mới hiểu rõ, Lục Vân có bao nhiêu âm lạnh tàn độc, có thể ẩn tàng một bí mật kinh người như vậy, vào lúc cuối cùng khi mà bản thân mình nhận thấy mọi thứ tất cả đã sắp xếp đâu vào đấy, mới đánh cho hắn một đòn trí mạng.
Vì thế, Kiếm Vô Trần ánh mắt biến thành cuồng loạn, một cơn lửa giận trong lòng dâng lên, từ miệng phát ra âm thanh như dã thú gầm thét.
Cười lạnh lùng âm hiểm, Sát Huyết Diêm La rõ ràng là vô cùng cao hứng, cố ý chế nhạo nói:
- Giờ nhà ngươi mới phát hiện bí mật của Lục Vân, thế thì quá trễ rồi. Thú thật, Lục Vân vẫn là người nhân từ, nếu đổi lại là Diêm Quân ta, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, mi nghĩ rằng có thể sống sót trước mặt kỳ thú đó chăng?
Vừa nói, Sát Huyết Diêm La vừa tăng cường tấn công, một chút cũng không cho hắn kịp thở.
Kiếm Vô Trần giận dữ rống lên:
- Câm mồm, ngươi đừng quá đắc ý, Lục Vân cho dù hắn có giảo hoạt hơn đi nữa thì cũng có chỗ sơ suất, tự mình đi vào tuyệt địa. Giờ ngươi nên biết điều tốt nhất là lập tức mang thủ hạ của ngươi cút đi, nếu không thần cung của bổn minh chủ xuất ra, lúc ngươi đó hối hận đã muộn rồi.
Sát Huyết Diêm La cười lạnh đáp:
- Tiểu bối cuồng vọng, ngươi còn tưởng là ngươi đang là minh chủ, còn nghĩ là ngươi có cơ hội thi triển ra Hậu Nghệ thần cung hay sao? Nói cho ngươi rõ, lúc này ngươi đã đánh mất cơ hội rồi, chẳng còn khả năng nào nữa rồi, ngươi cứ đợi chết đi, cho ngươi lưu lại một chút hơi thở để xem những kẻ khác từ từ chết đi, ha ha....
Cơn giận bộc phát, Kiếm Vô Trần giận dữ rống lên, hai tay huy động toàn thân chân nguyên cuồn cuộn phát ra, ý đồ muốn phá vỡ hạn chế của Sát Huyết Diêm La, thoát khỏi sự ngăn cản của hắn. Nhưng bởi vì nguyên do chênh lệch tu vi, mà cho dù chênh lệch giữa Kiếm Vô Trần và Sát Huyết Diêm La không lớn lắm, nhưng dưới sự công kích kiên trì của Sát Huyết Diêm La, hắn khó mà đào thoát. Như vậy, hai bên lâm vào thế giằng co, nhất thời không phân được thắng bại.
Trên không trung, Tứ Linh Thần Thú lúc này thu hồi lại khí tức mạnh mẽ, cặp mắt đỏ máu trong suốt liếc nhìn bốn phía xung quanh, rồi dừng lại một chút, gầm nhẹ một tiếng, sau đó bay xuống đáp trên vai Trần Ngọc Loan.
Tận mắt chứng kiến lực lượng mạnh mẽ to lớn của con súc sinh không nhỏ này, Trần Ngọc Loan cảm xúc nói:
- Thần thú a, nếu mi ngay từ đầu đã phát huy uy lực của ngươi, Thương Nguyệt tỷ đã không...ôi...
Tứ Linh thần thú cúi đầu, miệng gầm nhẹ một tiếng, phảng phất có chút gì buồn bã.
Bên cạnh, Cửu Âm Thánh Mẫu quát nhẹ:
- Nha đầu cũng đừng quá buồn bã, người trong thế tục có mấy ai không bị vận mệnh trói buộc, cho dù có người có thể chống cự lại vận mệnh, đó cũng là một số cực kỳ ít, do vậy có rất nhiều sự việc đã được định trước rồi, không vì sự buồn bã đau thương của ngươi mà có thể cải biến được gì. Hiện tại Chánh Đạo liên minh cùng Quỷ vực và Huyền Phong môn giao chiến đã đến lúc tối hậu quan đầu, trận chiến này không những chỉ liên quan trực tiếp đến vận mệnh của bọn họ, mà còn liên quan đến vận mệnh của các ngươi, do vậy người cần phải lưu tâm nhiều hơn, để tính kế về sau.
← Ch. 0625 | Ch. 0627 → |