← Ch.0631 | Ch.0633 → |
Áp lực khiến toàn trường yên lặng hoàn toàn, cử động của Kiếm Vô Trần khiến mỗi người tại đó có suy nghĩ khác nhau, không ai đoán ra được mũi tên này của hắn thật ra là có ý gì, hay là chỉ hư trương thanh thế. Tuy rằng sắc mặt trắng bệch của hắn khiến người ta hoài nghi, nhưng ánh mắt kiên định lại khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Giữa không gian yên tĩnh, Vô Gian Quỷ Sát nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Diêm Quân, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Thời điểm này, nếu liều mạng lấy cứng chọi cứng với hắn thì thật sự là không tốt, mong ngài suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Sát Huyết Diêm La gầm lên:
- Ngươi dám khẳng định mũi tên này của hắn là hư trương thanh thế sao?
Vô Gian Quỷ Sát lên tiếng phân tích:
- Từ khí tức của hắn cũng có thể biết được, hắn lúc này cho dù còn có sức bắn ra một phát, nhưng thật sự còn rất nhiều sự việc. Nếu hắn dám ngang nhiên bắn ra mũi tên này, chẳng lẽ hắn không sợ Huyền Phong môn lợi dụng cơ hội tập kích hay sao? Còn nữa, phía trên còn có Vô Nhân Tọa đang như hổ rình mồi, Kiếm Vô Trần sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.
Sát Huyết Diêm La trầm ngâm giây lát, thấy Kiếm Vô Trần mãi dương cung không bắn, trong lòng đã khẳng định được ít nhiều, nên nhỏ giọng nói:
- Được, mau chóng rời đi, lần sau lại tìm cơ hội khác, chỗ này nhường cho bọn họ tranh với nhau.
Nói đến đây, Sát Huyết Diêm La sắc mặt đầy cừu hận nhìn Kiếm Vô Trần nói:
- Hôm nay, bổn Diêm Quân bỏ qua cho ngươi trước, lần sau nhất định lấy cái mạng chó của ngươi.
Kiếm Vô Trần trào lộng đáp lại:
- Nếu có bản lãnh thì đừng đợi đến lần sau. Hôm nay chúng ta cùng nhau phân sinh tử, để xem mũi tên này của ta có thể tiêu hủy được tấm thân bất diệt của ngươi hay không?
Sát Huyết Diêm La giận dữ rống lên, tuy biết rằng hắn cố ý sỉ nhục mình, nhưng lại không dám ngang nhiên thử lần nữa, chỉ có thể không cam lòng than thở vài tiếng, cùng với Vô Gian Quỷ Sát, Bất Tử Huyết Lệ kế bên hóa thành ba luồng sương đen tan biến như một làn khói giữa hư không.
Thấy phe Quỷ vực rời đi, Kiếm Vô Trần ngầm thở ra một hơi, tính ra cũng bớt đi một địch thủ. Ngay lúc này tại đây với kiểu nguy cơ trùng trùng như vậy, việc này có tác dụng rất quan trọng.
Trông thấy cảnh này, Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang, Thiên Kiếm Khách cũng thở nhẹ một hơi, đối với sự mạo hiểm của hắn cũng cảm thấy lo lắng. Huyền Phong môn chủ Vô Tâm ánh mắt khẽ biến đổi, vừa đưa tay gọi Lý Trường Xuân đến bên mình, nói nhỏ mấy câu với lão, vừa lưu ý động tĩnh xung quanh.
Trên không, Vô Nhân Tọa khẽ hừ một tiếng. Sự giảo hoạt của Kiếm Vô Trần đúng là hơi bất ngờ. Sát Huyết Diêm La bỏ đi khiến kế hoạch của hắn phải thay đổi đi một chút. Chuyện này dẫn đến một số thay đổi trong dự tính ban đầu của hắn.
Phẫn nộ dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn càng thêm lo lắng. Một khi Kiếm Vô Trần tiếp tục dùng phương thức này ép Huyền Phong môn rút lui, đến lúc đó muốn thực hiện kế hoạch khiến cho những con cá rơi vào vòng xoáy mạnh sẽ không còn thực hiện được. Vì vậy, lo lắng lại xuất hiện trong lòng hắn, khiến hắn bắt đầu cảm thấy do dự.
Giây lát sau, Vô Nhân Tọa thấy Kiếm Vô Trần mở miệng muốn nói, trong lòng biết là không đợi được nữa. Khi ý niệm vừa xuất hiện, lam quang ngoài thân lóe lên, liền dễ dàng xuyên qua không gian hàng trăm trượng, xuất hiện trên đầu của Kiếm Vô Trần. Chỉ thấy một luồng điện quang biến hóa khó lường đột nhiên hiện ra, trong lúc Kiếm Vô Trần còn lo hô hoán đã lập tức bao trùm lấy hắn, phát động công kích mạnh mẽ quỷ dị.
Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi nổi giận hét lên, Bạch Quang lại phi thân tức khắc hướng về phía Vô Nhân Tọa. Ngay khi lão vừa sắp tiếp cận, Vô Tâm đột nhiên hiện ra ngăn cản, nhãn thần âm trầm khiến cho trong lòng của lão khẽ run rẩy, có chút gì đó cảm thấy bất an. Dưới mặt đất, Kim Thạch đột nhiên rời khỏi, Lý Trường Xuân lại múa kiếm phát động công kích đến Diệp Tâm Nghi, cản trở nàng giúp đỡ Kiếm Vô Trần.
Nhìn thấy tình hình chém giết như vậy, Trần Ngọc Loan cau mày nói:
- Chẳng lẽ đến lúc chết hết thì cuộc chiến này mới coi như là kết thúc hay sao?
Cửu Âm Thánh Mẫu điềm nhiên nói:
- Cái này gọi là vì lợi không màng đến việc gì hết. Sinh tử trong lúc này sẽ bị xem nhẹ hơn lúc bình thường khác. Thật ra, mỗi một cá nhân có xuất phát điểm ở những địa phương khác nhau, dẫn đến cách suy nghĩ khác nhau. Cứ lấy Lục Vân mà nói, hắn có thể vì tình mà không thèm để ý đến chuyện gì, còn Kiếm Vô Trần lại không phải vậy, đây chính là sự khác biệt giữa bọn họ.
Trần Ngọc Loan buồn bã gật đầu, thần tình có chút rầu rĩ. Thiên Mục Phong lại cảm xúc cất tiếng:
- Kẻ tu chân vốn phải quên đi danh lợi, nhưng với những người này mà nói, ai có thể bỏ qua được đây? Trảm yêu trừ ma, bảo vệ hòa bình, đây chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi. Điều bọn họ muốn thực chất là sự phục tùng của những người khác khi họ ra lệnh, như vậy thì thiên hạ sẽ thái bình. Nếu có ai không phục phản kháng lại, không phải là yêu ma thì là cái gì đây?
Tư Đồ Thần Phong tán đồng:
- Đúng vậy, những người thật sự không màng danh lợi đều ẩn mình trong rừng núi, ai lại đi làm loạn thế gian, làm phong ba dậy sóng chứ?
Đạo Tà Tàn Kiếm không đồng ý cất tiếng phản đối:
- Nếu nói như các ngươi, những người tu đạo đều ẩn cư hết, vậy thì ai quan tâm đến việc của thiên hạ nữa đây? Sức mạnh của việc giáo hóa có thể cải thiện một số sự tình ác liệt, nhưng tuyệt đối không cách nào ngăn cản được tất cả những việc phát sinh. Vì thế trên nhân gian mới xuất hiện một số người tu chân chuyên trảm yêu diệt ma, nếu không thất giới đại loạn thì tình cảnh lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra?
Suy nghĩ những lời nói vừa rồi, mọi người cảm thấy đúng là có mấy phần đạo lý.
Trầm mặc không nói, mỗi người thần tình khác nhau. Trong số đó, người quan tâm nhất đến chiến cục không phải là Trần Ngọc Loan, cũng không phải Thiên Mục Phong, hay Đạo Tà Tàn Kiếm, mà chính là Lục Nga, bởi vì nàng biết cuộc chiến này quan trọng đến một đời của Vô Tâm.
Chăm chú nhìn vào hình ảnh người trong mộng, Lục Nga không ngừng cầu khẩn trong lòng, hi vọng Vô Tâm có thể thủ thắng. Không phải là vì tranh bá thất giới gì cả, chỉ mong hắn có thể bình an vô sự là được.
Trong cuộc chiến, Vô Tâm và Bạch Quang đã mấy phen tranh đấu, hai người cũng có mấy phần quen thuộc thủ đoạn của nhau, cho nên phương pháp giao tranh quen thuộc lại vô cùng kịch liệt. Còn Lý Trường Xuân và Diệp Tâm Nghi cũng từng giao thủ mấy lần, tuy rằng có mạnh yếu khác nhau, nhưng trong chốc lát cũng khó mà phân được thắng bại.
Ảnh hưởng đến toàn cục nhất tự nhiên là cuộc chiến giữa Vô Nhân Tọa và Kiếm Vô Trần.
Bởi Vô Nhân Tọa đột nhiên tập kích, nên Kiếm Vô Trần phòng ngự cũng có phần bối rối, thêm việc chân nguyên bản thân tiêu hao quá nhiều và thân thể lại bị trọng thương nên một chiêu này cơ hồ khiến hắn rơi vào tử địa.
Nắm chắc thần cung trong tay, trong lúc cấp bách lấy cung thay kiếm thi triển ra Thiên Kiếm Cửu Quyết bá đạo, kiếm mang sắc bén liên miên không dừng hình thành một quang trụ rực rỡ, tuy lập tức hóa giải thế công của Vô Nhân Tọa, nhưng hắn cũng bị sức phản lực bắn ra xa.
Cười lạnh một tiếng, Vô Nhân Tọa xẹt thân đuổi theo. Cái ghế thần kỳ phát xuất ra hào quang chói mắt, phảng phất như ngàn vạn cánh tay hướng vào Kiếm Vô Trần công đến, không cho hắn một cơ hội nghỉ ngơi.
Nhãn thần Kiếm Vô Trần u ám, tình trạng thân thể khiến cho hắn dù nổi giận cũng không làm gì được. Lúc này, hắn có chút bội phục Lục Vân, bởi vì Lục Vân có khả năng mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể bộc phát ra một sức mạnh khiếp người, còn hắn thì không có khả năng đó.
Không cam lòng rống lên một tiếng, Kiếm Vô Trần tay phải múa lên, hào quang xanh đỏ lấp lánh lưu động trên thần cung cong cong, theo sự thúc động của hắn ảo hóa ra trăm ngàn quang ảnh, hình thành nên một màn sáng hình cái trùy, hệt như một cái dù che mưa, phòng ngự thế công của Vô Nhân Tọa.
Thấy vậy, Vô Nhân Tọa cười âm trầm một tiếng, chữ vương ở chính giữa ghế phát ra một luồng hào quang chói lòa theo hình chữ Vương(王) bắn thẳng ra, đập mạnh lên màn sáng hình giống cái dù che mưa, hai bên va chạm kịch liệt, trong chốc lát quang âm đã chấn nát phòng ngự của Kiếm Vô Trần, lập tức hất văng hắn bay ra xa.
Nói ra cũng kỳ quái, Kiếm Vô Trần dưới tình huống này thì đáng lẽ khó mà thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng một chiêu này của Vô Nhân Tọa làm hắn thụ trọng thương rất nặng, lại vô ý cho hắn một chút sinh cơ. Đó là bởi vì Kiếm Vô Trần bị sức mạnh đó điều khiển, không ngờ lại rơi trúng ngay trên đài tròn có chữ Dương trong bốn đài tròn khắc chữ "Âm, Dương, Cực, Địa". Linh khí sung mãn trên đài tròn đang cấp tốc bồi bổ cho cơ thể của hắn.
Đương nhiên, việc này không đơn gian như bề ngoài nhìn thấy được có vẻ như hắn vô tình rơi vào nơi đó. Nguyên nhân thật sự vì ngày trước khi Kiếm Vô Trần ở đây nghiên cứu ra sự kỳ bí của Hậu Nghệ thần cung, hắn rất quen thuộc với linh khí nơi đây, đồng thời thần cung trong tay hắn cũng có tình cảm thân thiết đối với luồng linh khí này. Do đó thời khắc hắn rơi xuống thạch đài này, không chỉ hắn mà thần cung trong tay hắn cũng tự động không ngừng hấp thu linh khí, lúc này tốc độ khôi phục của hắn thật khiếp người.
Sau một kích này, Vô Nhân Tọa trong lòng biết rõ không giết được địch ngược lại sẽ bị hại, vì thế liền nắm lấy cơ hội cấp tốc đuổi theo. Khoảng thời gian này chỉ trong chớp mắt, vì thế tuy Kiếm Vô Trần có tốc độ khôi phục cực nhanh, nhưng nguy hiểm kéo đến cũng thật khẩn cấp. Đưa mắt nhìn thân thể cổ quái không phải hình người của Vô Nhân Tọa, trong lòng Kiếm Vô Trần phẫn nộ vô cùng, không chỉ vì vừa rồi bị hắn lén tập kích, quan trọng là hắn liên tục công kích, thật sự là muốn tiêu diệt bản thân mình.
Trong lúc nguy hiểm đến gần, lựa chọn đầu tiên của Kiếm Vô Trần là né tránh. Tuy nhiên trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu làm như vậy thì hắn sẽ bị Vô Nhân Tọa bức vào hiểm cảnh, cuối cùng cũng không tránh được cái chết. Nghĩ đến điều này, sắc mặt Kiếm Vô Trần đanh lại, mặc kệ thân thể đang còn trọng thương, tay trái nắm lấy thần cung, chân trái bước lên trước một bước, trong một thời gian rất ngắn, thân thể nghiêng về một bên tạo thành thế dương cung bắn mặt trăng, lựa chọn phương thức ngọc đá đều tan.
Vô Nhân Tọa ở trên không đang công đến thấy vậy liền thất kinh, không ngờ Kiếm Vô Trần lại dám chọn cách thức này. Bởi theo nhận định trước đây của hắn, khi Kiếm Vô Trần bắt đầu thi triển Hậu Nghệ thần cung, cũng đã bị phản lực rất lớn, lúc này thì hắn không có khả năng lại thi triển thần cung được nữa.
Nhưng nghĩ đến uy lực khiếp người vừa rồi của thần cung, hắn lại không thể không cố kỵ, trong nhất thời bối rối không quyết định được. Những việc này chỉ xảy ra trong một sát na, Vô Nhân Tọa đang suy tư nhưng bề ngoài vẫn giữ nguyên tốc độ của thế công không một chút giảm chậm lại. Không phải hắn không muốn giảm tốc độ, mà bởi vì hắn đã tiến đến quá nhanh không thể thu hồi kịp, chỉ có thể thuận thế công đến.
Cự li hai bên càng lúc càng gần, lúc này nhãn thần của Kiếm Vô Trần lóe lên, một ý chí tàn độc mờ hiện trong đáy mắt hắn. Còn về phía Vô Nhân Tọa đang công đến thì tâm tư hỗn loạn, trong lúc phóng đến không kịp né tránh, hắn đành phải cá cược một phen, xem thử Kiếm Vô Trần đang hư trương thanh thế hay là có thực lực thật sự.
Vì vậy, Vô Nhân Tọa toàn thân phát ra hào quang rực rỡ, mức độ chói mắt muốn xông thẳng lên cao che lấp cả mặt trời, giống như một luồng quang diễm màu xanh lam. Từ trong hào quang đó phát ra một quang vân có hình dáng kỳ lạ, có kim quang lấp lánh bên trong, ngoài rìa thì có quang luân màu xanh lam lấp lánh hình chữ Vương(王), đây là pháp quyết mạnh nhất của hắn "Vương Giả Thiên Hạ".
Kiếm Vô Trần chăm chú nhìn vào thế công của hắn, miệng hét lên một tiếng, toàn thân chân nguyên xoay chuyển ngược lại. Lúc này hắn không chỉ ngưng hấp thu linh khí bên ngoài thân, đồng thời lại phân chân nguyên trong cơ thể ra làm hai, một hội tụ ở tay để thúc động Hậu Nghệ thần cung, một phân bố bên ngoài thân để dung hợp với linh khí mạnh mẽ xung quanh lại thành một thể.
Kiếm Vô Trần rất thông minh, trong lòng hắn hiểu rất rõ thể trạng hiện nay của mình không thể nào chịu được phản lực của thần cung. Do đó hắn phân tán chân nguyên ra ngoài kết hợp với linh khí trên đài tròn lại làm một thể. Làm như vậy, hắn không chỉ có thể gia tăng uy lực cho một chiêu này mà còn có thể giảm thiểu việc cơ thể phải chịu phản lực do thi triển thần cung.
← Ch. 0631 | Ch. 0633 → |