Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0706

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0706: Vô Vọng tầm thù
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


- Đúng là ta, nếu không phải ngươi cho rằng ai có thể thù ngươi sâu nặng như thế?

Lạnh lùng tàn khốc nhìn Hắc Sát Hổ Vương, khuôn mặt người thần bí tràn đầy vẻ hận thù.

- Hôm đó ngươi từ Ảo Thú động thiên xuất hiện, tiêu diệt toàn bộ Đạo viên của ta, hôm nay ta đến đây để thanh toán tất cả.

Người này quả thật đúng như Pháp Quả đại sư đã dự đoán, chính là Vô Vọng của Đạo viên.

Hắc Sát Hổ Vương gầm lên:

- Tiểu tử cuồng vọng, có bản lĩnh gì hãy thể hiện hết ra đi, xem xem bổn vương có sợ ngươi không.

Từ "không" còn đang trong miệng, Hắc Sát Hổ Vương đã lắc mình bay đến, hai quyền múa lên có sấm sét ầm ầm tuôn trào, quyền phong mãnh liệt rẻ mây rung trời, khiến cho khí lưu ở đó dao động, tạo thành một khu vực chết.

Đối mặt với công kích đó, Vô Vọng thản nhiên không chút sợ sệt, trường kiếm trong tay phải bay ra ngang dọc, kiếm khí khắp trời cuồn cuộn chuyển động, lại có khí thế hừng hực không sức mạnh nào có thể địch nổi, quyết một trận đến chết với Hắc Sát Hổ Vương. Trận chiến này, hai bên ai nấy đều thể hiện uy lực cũng như ảo diệu của mình, tuyệt kỹ của Yêu vực tranh hơn thua với kiếm thuật của Đạo viên, có thể nói là mỗi bên đều có ảo diệu riêng, không ai chịu kém ai.

Nhìn lên không trung, Đan Thanh kiếm hiệp khẽ than thở:

- Đúng là Vô Vọng, thật làm cho người ta ngạc nhiên.

Pháp Quả đại sư nói:

- Nếu như Thất Huyền đạo hữu còn sống, có thể nhìn thấy cảnh tượng này không biết ông ấy sẽ có cảm nhận gì?

Đan Thanh kiếm hiệp nói:

- Ta nghĩ ông ấy sẽ cảm thấy rất an ủi và vui mừng, ít nhất thì tu vi của Vô Vọng lúc này cũng hơn chúng ta rất nhiều.

Pháp Quả đại sư khẽ thở dài thì thào:

- Tu vi của hắn đúng là mạnh hơn chúng ta rất nhiều, chỉ có điều giá to lớn mà hắn phải trả là gì, liệu có đáng không?

Đan Thanh kiếm hiệp lặng người đi, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ.

Cuộc giao chiến diễn ra khá lâu, Hắc Sát Hổ Vương nhận thấy công kích mạnh mẽ không hơn, không nhịn được gầm lên một tiếng phẫn nộ, quát lên tàn bạo:

- Tiểu tử, trận đấu sinh tử chính là ở lúc này. Hãy tiếp một chiêu toàn lực của ta!

Còn đang nói, hắn rút trong người ra một lá cờ nhỏ màu đen, thuận tay vung lên không trung, lập tức lá cờ đón gió biến thành một màn sáng che phủ bầu trời, bao trùm phương viên trăm trượng.

Lá cờ đó vừa bay ra, giữa không gian tiếng hổ kêu gào rung trời, một con hổ khổng lồ uy nghiêm ngạo nghễ giữa tầng mây, toàn thân hào quang luân chuyển, phối hợp với đồ án cổ quái trên lá cờ đó, khiến cho người ta cảm thấy chấn động run sợ. Sau khi thi triển Hắc Sát lệnh kỳ, Hắc Sát Hổ Vương lại thi triển đại pháp "Hồn Phách Ảo Thể", thân thể thật và ảo đồng thời xuất hiện, cả cơ thể ngạo nghễ trên lưng con hổ khổng lồ, phát động một chiêu công kích cực mạnh.

Đưa mắt nhìn cảnh tượng kinh người trước mặt, vẻ mặt Vô Vọng biến hẳn, ánh mắt hơi hơi lấp lánh vài lần, hào quang sắc xanh đen toàn thân lập tức biến thành màu tím, cả cơ thể toả ra khí tức tà mị, thân thể nhanh chóng bay lên.

Rời mặt đất khoảng chục trượng, Vô Vọng đưa mắt nhìn Hắc Sát Hổ Vương đối diện, giọng nói âm trầm lên tiếng:

- Đến đây, quyết một trận sinh tử, xem ta báo thù cho Đạo viên như thế nào!

Hai tay chống thẳng lên trời, trường kiếm bay vút ra, tay trái Vô Vọng ánh tím luân chuyển, lòng bàn tay phải ánh kim chuyển động, tựa như hai dòng xoáy, đang nhanh chóng hấp thu khí trời đất.

Ban đầu, tất cả đều tỏ ra rất bình thường, duy chỉ có trường kiếm đang xoay tròn là không ngừng gia tăng tốc độ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tay trái Vô Vọng đang giơ cao đã hội tụ một lượng linh khí khá lớn, tay phải lại tụ tập được tà khí khiếp người, hai bên đua nhau toả sáng, hai cột sáng một tím một vàng xé nát tầng mây tê liệt bầu trời, đang toàn lực va chạm với hấp lực do Hắc Sát lệnh kỳ đó phát ra. Ngoài ra, khắp người Vô Vọng ánh tím như điện, ánh kim đan xen, hai loại ánh sáng tương hỗ dung hợp lại, cuối cùng tạo thành một cổ chiến giáp rực rỡ, ôm chặt quanh người của hắn.

Hoàn thành những việc đó, Vô Vọng vút lên không trung rồi xoay vòng, hai tay chống trời đan xen với nhau, cột sáng rực rỡ xen lẫn tạo thành một cơn lốc điên cuồng, hội tụ khí trời đất, va đập mãnh liệt với màn ánh sáng trên không. Đồng thời, ánh sáng toàn thân hắn cũng theo chuyển động của hắn tỏa ra bên ngoài, hệt như một thanh kiếm ánh sáng, phân bố ở khắp mọi nơi, phòng ngự chống chọi với thế công của kẻ địch.

Trong khi tiến lên, Hắc Sát Hổ Vương hơi chấn động trong lòng, hắn hoàn toàn lạ lùng trước pháp quyết Vô Vọng thi triển, điều này khiến hắn có cảm giác không ổn. Nhưng vào lúc này, thời gian đã quá gấp gáp, căn bản không còn nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, vì thế trong lòng hắn quyết định, không thèm để ý gì nữa, tu vi toàn thân tu luyện vài ngàn năm hội tụ lại trên hai quyền, tung ra chiêu sấm sét làm rung động cả núi sông. Trên trời, hai con hổ ánh sáng gào thét bay ra, một phải một trái lao thẳng về phía lồng ngực của Vô Vọng.

Trận chiến kinh thế hãi tục giao hội trên không trung, hai bên đang giao chiến đồng thời phát động, hai sức mạnh to lớn hội tụ với nhau, hình thành điểm sáng chói lòa có đường kính hơn ba trượng, bao phủ hai người vào trong.

Ở bên ngoài, sấm giật giận dữ, cuồn phong thổi long lở trời đất, sức mạnh huỷ diệt to lớn ngang dọc tứ phía, không những để lại vô số hố sâu trên mặt đất, mà còn cuốn Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp lên tận mây xanh lần nữa, khiến cho hai người phải chịu đủ sức phá hủy của cuồng phong.

Bên trong điểm ánh sáng, Hắc Sát Hổ Vương và Vô Vọng cách nhau một trượng, hai người toàn lực thúc động pháp quyết, chân nguyên ngoài thân dùng các loại màu sắc chói mắt làm phương tiện, liên tục không ngừng hội tụ vào giữa. Theo sự giao hợp và dung hóa của sức mạnh đôi bên, đường kính của điểm sáng dần dần nở to ra, áp lực bên trong càng ngày càng mạnh, một luồng sức mạnh hủy diệt bắt đầu thôn tính màn sáng hộ thân của hai người.

Cảm nhận áp lực đã kề bên, không còn cách nào né tránh nguy hiểm, Hắc Sát Hổ Vương nóng nảy gào thét điên cuồng một tiếng, hai quyền múa ra bất ngờ thu lại, sau đó lại đánh ra với tốc độ nhanh hơn, cơ thể hắn cũng nhân cơ hội đó chuyển động xoay tròn, biến thành một cột sáng màu đen chói lòa, theo sau một quyền mãnh liệt đó phóng thẳng về phía Vô Vọng.

Đối mặt với tấn công của Hắc Sát Hổ Vương, ánh mắt Vô Vọng đột nhiên lạnh lại trầm xuống, hai tay giơ cao lúc này kết ấn trước ngực, khống chế trường kiếm trên đỉnh đầu, phân ra làm ba, phát ra ba cột kiếm xanh đen, đỏ hồng và xanh lam nhạt, di chuyển từ trên đầu về đến trước ngực theo hình chữ phẩm, vừa xoay tròn vừa bay ra, ngay khi tiến sát người Hắc Sát Hổ Vương, ba cột kiếm đó đột nhiên hợp nhanh lại làm một, bộc phát khí thế kinh trời, đập trúng lên quyền đầu của Hắc Sát Hổ Vương.

Bên trong kết giới ánh sáng chặt chẽ, quyền phong và kiếm khí đối kháng nhau, hai bên một cương một nhu, lần đầu tiên chạm nhau liền tạo ra tiếng sấm rung trời hoa lửa tung tóe. Sau đó, cột sáng sắc đen và trường kiếm rực rỡ giằng co kịch liệt, hai bên thâm nhập vào nhau, rất nhanh, trường kiếm dường như không còn sức chống chọi với áp lực đó mà mãnh liệt vỡ tung, cột sáng lại xông qua một đoạn dài, ngừng lại ngay trước ngực của Vô Vọng khoảng ba thốn, bị một tầng lưới ánh sáng vô hình ngăn lại.

Nhìn thấy cột sáng trước ngực có thể thôn tính mình bất cứ lúc nào, sắc mặt Vô Vọng có chút trắng bệch, bất quá ánh mắt lại càng tăng thêm mấy phần âm trầm. Nhếch mép cười một tiếng, toàn thân Vô Vọng trở nên tà mị dị thường, kết ấn pháp quyết trước ngực thủ pháp biến đổi, một luồng khí to lớn hùng dũng tuôn trào ra từ trong cơ thể hắn, nhanh chóng tụ tập lại trên hai lòng bàn tay, tạo thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, bên trong một thanh ngọc kiếm to khoảng một thốn đang chuyển động xoay tròn, khiến cho người ta cảm thấy thần bí mà run sợ.

Cùng với sự xuất hiện của quả cầu ánh sáng, sắc mặt trắng bệch của Vô Vọng dần dần chuyển sang xám như tro. Nhưng trong khi cột sáng Hắc Sát Hổ Vương phát ra đó lấp lánh rực rỡ, khí thế ẩn chứa trong trường kiếm vỡ nát kia bất ngờ khí thế mạnh hẳn, xông ngược lên trên phá vỡ tất cả mọi ngăn cản, lập tức xuyên thủng cơ thể Hắc sát Hổ Vương.

Biến cố bất ngờ, khiến cho cột sáng vốn đang mãnh liệt công kích Vô Vọng bất ngờ ảm đạm, sau đó chừng giây lát cột sáng liền biến mất. Khi đó, khí lưu cân bằng trong kết giới ánh sáng bị phá vỡ, một luồng sức mạnh không nơi phát tiết lại không bị kiềm chế, lập tức sinh ra cuồng phong hủy diệt, lấy nơi đó làm trung tâm, điên cuồng bắn thẳng ra bốn phía.

Âm thanh đinh tai nhức óc, lại có khí tức điên cuồng quét khắp xung quanh, phá hủy rừng núi trong phạm vi mấy dặm một lượt. Đang giao chiến, Vô Vọng bị dòng khí đó thổi bay lên trời, thân thể lơ lửng như lá rụng, không ngừng lắc lư tuôn ra những hạt màu đỏ tươi, giống hệt như một vòng kết bằng những viên trân châu huyết ngọc, giữa hỗn loạn cát bụi tung tóe, càng trở nên lộng lẫy khác thường.

Bên này, Hắc Sát Hổ Vương chịu sự tấn công "Tụ Thiên Linh quyết"phối hợp với "Ngọc Thanh pháp kiếm" tối cao vô thượng của Đạo viên, thân thể phải chịu đựng sức mạnh hủy diệt, phát nổ biến thành cát bụi, chỉ còn sót lại phần nguyên thần yếu ớt, đung đưa lay động dưới tác động của cơn gió điên cuồng.

Giữa không trung, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp vốn đã yếu ớt, lại thêm sự hành hạ này, Đan Thanh kiếm hiệp may mắn hơn một chút, gần như chỉ rơi vào trạng thái hôn mê, còn Pháp Quả đại sư lại bị đá vỡ bay lên đập trúng, toàn thân phân làm bốn năm phần, đồng thời, nguyên thần yếu ớt cũng vì thế mà bị hủy diệt.

Cuồng phong tan đi, Vô Vọng liếc nhìn nguyên thần yếu ớt của Hắc Sát Hổ Vương, sau đó di chuyển đến bên cạnh Đan Thanh kiếm hiệp, nhẹ nhàng ôm lấy ông. Liếc nhìn xung quanh, Vô Vọng khe khẽ thở dài, tay phải truyền một luồng chân nguyên đưa vào cơ thể Đan Thanh kiếm hiệp, nhanh chóng giúp ông hồi tỉnh lại.

Cúi đầu, Vô Vọng khổ sở cười cười, giọng tự trách lên tiếng:

- Xin lỗi, tiểu bối đã sơ ý không quan tâm đến hai vị mới khiến cho đại sư phải mất đi.

Đan Thanh kiếm hiệp nghe thấy lặng đi, sau đó mặt mày ủ rũ, ánh mắt lộ ra nỗi buồn thương vô hạn.

- Tất cả đều là số mệnh, ngươi cũng không nên tự trách mình. Nơi này không tốt, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không kịp đâu.

Vô Vọng khẽ nói:

- Tiểu bối biết, đợi tiểu bối tận tay giết chết Hắc Sát Hổ Vương để báo thù cho Đạo viên, rồi sẽ đi ngay.

Nói xong hắn quay người đi về phía nguyên thần yếu ớt của Hắc Sát Hổ Vương. :

Hắc Sát Hổ Vương lúc này cơ thể xương thịt đã bị tiêu hủy, nguyên thần đáng lẽ phải thoát đi, nhưng đáng tiếc Vô Vọng đã động sát cơ trước, bố trí một cấm chế xung quanh hắn, khiến hắn yếu ớt căn bản không thể trốn chạy được.

Nhìn Vô Vọng từng bước từng bước tiến gần, nguyên thần Hắc Sát Hổ Vương phát ra tiếng kêu gào không cam chịu, cố gắng muốn phản kích lại. Thấy vậy, Vô Vọng cười lạnh lùng tàn khốc, giọng cay nghiệt nói:

- Gieo nhân ngày đó, gặt quả hôm nay. Ngươi nộp mạng đi.

Tay phải giơ cao, một luồng tử mang lại có khí tức hủy diệt nhanh chóng đánh thẳng đến Hắc Sát Hổ Vương.

Mọi chuyện đã kết thúc tại thời điểm này. Nhưng sự thực lại thường không nằm trong dự liệu của con người, một chưởng hủy diệt này của Vô Vọng không ngờ lại không thể giết được Hắc Sát Hổ Vương. Đó là vì sao vậy?

Bất ngờ đến từ trời cao, chỉ thấy trên tầng mây xuất hiện một thân ảnh bảy sắc, toàn thân tỏa ra uy nghiêm bá đạo thiên hạ, chỉ cần luồng khí tức đó cũng đã khiến cho thân thể Vô Vọng run lên bần bật, cơ hồ không cách nào đứng vững được.

Kinh hãi nhìn về phía bầu trời, Vô Vọng thất kinh hô lên:

- Ngươi là ai, sao lại nhúng tay vào?

Từ trên tầng mây, người đó ngạc nhiên nói:

- Liệt Thiên, hoàng đế của Yêu vực! Ngươi dám gây trọng thương cho môn hạ Yêu vực, bổn hoàng tự nhiên không thể ngồi yên không quan tâm đến được.

Ra sức giãy giụa, Vô Vọng miễn cưỡng đứng thẳng dậy, có chút kinh hãi nói:

- Yêu Hoàng Liệt Thiên? Tên này nghe rất lạ, ngươi có phải là chủ nhân của Hắc Sát Hổ Vương không?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1114)