← Ch.0750 | Ch.0752 → |
Rời khỏi Vu tộc, Dương Thiên và Bắc Phong nhanh chóng đuổi kịp Bạch Vân Thiên, ba người cùng nhau bay về trung thổ.
Đối với việc Vu thần sống dậy, Bắc Phong chỉ hơi kinh ngạc, hoàn toàn không để ý lắm. Nhưng tâm tình Dương Thiên và Bạch Vân Thiên lại phức tạp khó nói. Về phía Dương Thiên, mục đích của chuyến đi này nhằm tìm được phương pháp khắc chế Địa Âm Tà Linh từ Vu thần, nhưng mắt thấy Vu thần sống dậy khác biệt rất nhiều với những gì hắn đã nghĩ.
Còn về phía Bạch Vân Thiên, hắn chính là Ma thần tông chủ, Vu thần sống dậy đại biểu cho một thế lực đáng sợ khác đã xuất hiện, tạo nên uy hiếp rất lớn đối với hắn. Nhân gian hiện nay chánh tà lẫn lộn, trên lập trường của hắn, đối mặt với cục diện hỗn loạn như vậy hẳn phải rất thận trọng xem xét.
Ba người mãi bay không nói câu nào. Đến khi vượt qua địa giới của Nam Cương, Bắc Phong mới nhịn không được cất tiếng:
- Ồ, hai ngươi đều u mê rồi chăng, sao không thể hiện chút nào cả vậy?
Dương Thiên nghe vậy trừng hắn, lạnh giọng nói:
- Ngươi không phải là rất thông minh sao, không thấy chúng ta đang suy nghĩ à?
Bắc Phong hơi lặng đi, sau đó cười hềnh hệch đáp:
- Ta tự nhiên biết các ngươi đang suy nghĩ, nhưng có rất nhiều chuyện nói ra tốt hơn là giấu trong lòng.
Dương Thiên hừ một tiếng, không hề đáp lại, Bạch Vân Thiên lại cười nhẹ nói:
- Được, hai ngươi cũng đừng tranh hơi. Bây giờ đã rời khỏi Nam Cương rồi, chúng ta hãy quên hết những chuyện không thích thú, trò chuyện một lát.
Bắc Phong thấy hắn nói giúp, không khỏi cười hắc hắc tiếp lời:
- Nói đúng đó, cho dù Vu thần sống dậy hay không, chúng ta bây giờ không cần phải đối mặt với chuyện đó, có gì mà phải lo lắng. Ngược lại ba người chúng ta khó mà gặp nhau, hay chúng ta nói chuyện học hỏi lẫn nhau một lúc, các vị thấy thế nào?
Dương Thiên nghe vậy mở to mắt nhìn hắn, miệng hừ một tiếng nhỏ, đột nhiên gia tăng tốc độ mở rộng cự ly với hắn.
Bạch Vân Thiên vẻ hơi biến đổi, né tránh ánh mắt nồng cháy của Bắc Phong, cười khổ nói:
- Động thủ ta không dám có hứng thú, hay ngươi tìm Dương Thiên đi, rốt cuộc thì hắn và ngươi đều nổi tiếng.
Nói rồi bắn mình bay đi, chỉ còn lại Bắc Phong điên cuồng la lên:
- Ồ, đừng đi, sao các ngươi không có tinh thần tìm kiếm thiên đạo chút nào cả vậy?
Hoàng hôn, ba người từ tầng mây hạ mình xuống trên một ngọn núi, ánh mắt nhìn về xa xăm.
Trên bầu trời, mây xám tràn ngập, đỉnh núi đầy phần âm khí. Việc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện để lại hậu quả cho toàn bộ nhân gian khó mà tưởng tượng được.
Quay đầu, Dương Thiên nhìn lại Bạch Vân Thiên hỏi:
- Bạch tông chủ, đã quay về đến trung thổ, tình thế trước mắt ngươi có cái nhìn thế nào đây?
Khuôn mặt anh tuấn của Bạch Vân Thiên hơi cau mày lại, giọng trầm buồn:
- Thất giới đã náo loạn, chánh tà lẫn lộn, đứng về phía Ma Thần tông, rõ ràng không có khả năng ngồi yên, nhưng tình thế trước mắt muốn ra mặt sợ cũng không dễ dàng chút nào.
Dương Thiên gật gật đầu, giọng đầy cảm xúc:
- Đúng thế, Địa Âm Thiên Sát và Vu thần đã tái xuất hiện, lại thêm Thiên chi tam giới và Vực chi tam giới nữa, cả nhân gian thật là hỗn loạn, ai có thể chân chính đi đến cuối cùng đây.
Bắc Phong nghe vậy, không phục đáp lại:
- Con đường trước mắt hẳn là mờ mịt, nhưng nếu chỉ như thế mà đã mất đi niềm tin, trên thế gian làm sao có thể thành công được chuyện gì đây? Ta không nói chuyện khác, cứ nhìn Lục Vân đi, hắn ban đầu tu vi cũng tuyệt đối không cực mạnh, bị Phong Lôi chân quân của Vân Chi Pháp giới đánh trọng thương gần chết, nhưng hắn có sợ chút nào đâu, hắn không phải đã kiên cường đối mặt, đi đến tận những bước ngày hôm nay sao?
Dương Thiên nghe đến tên Lục Vân, vẻ mặt biến thành hơi cổ quái, miệng ngâm nhẹ:
- Lục Vân thiên hạ chỉ có một, mà cuộc đời hắn lại khác hẳn người ta.
Bạch Vân Thiên tán thành:
- Ngươi nói không sai, người nào cũng có thể so sánh được, nhưng tuyệt đối không thể so với Lục Vân, bởi vì số mệnh hắn không ai nhìn rõ được.
Bắc Phong hơi lặng đi, nhưng nghĩ thấy cũng đúng, lảng sang chuyện khác:
- Nếu đã vậy, không nói Lục Vân nữa, chúng ta nói sang người khác đi.
Bạch Vân Thiên kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
- Người khác? Ngươi tính nói về ai đây?
Bắc Phong cau mày, chần chừ một lúc nói:
- Điều này còn không nói rõ được, thật ra thì ta đến trung thổ chưa được lâu, có những chuyện còn chưa biết rõ.
Dương Thiên bên cạnh lên tiếng:
- Nếu đã không rõ, thế thì không cần nói nữa. Bây giờ tình hình của Lục Vân không minh bạch, ta tính truy theo chuyện này, ngươi sẵn sàng chưa?
Bắc Phong trầm ngâm một lát, không đáp ngay câu hỏi của Dương Thiên mà quay sang hỏi Bạch Vân Thiên:
- Còn ngươi, cũng tính bỏ đi chứ?
Bạch Vân Thiên ánh mắt hấp háy, khóe miệng hơi nhếch lên, điềm nhiên đáp:
- Không chắc chắn, ta tính trước tiên phải xem tình hình thế nào đã rồi hẳn nói.
Bắc Phong nghe vậy cười nói:
- Nếu đã như vậy, hay là chúng ta cùng nhau tìm kiếm tung tích của Lục Vân chăng?
Bạch Vân Thiên nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn trong sáng, không khỏi cười đáp:
- Có thể, nhưng ta có một điều kiện, đó là ngươi không được đề cập đến việc trao đổi học hỏi lẫn nhau, nếu không chúng ta ai làm chuyện nấy.
Bắc Phong hơi thất vọng, rõ ràng không thỏa mãn đáp:
- Được, không nói chuyện đó nữa. Dương Thiên, ngươi có phản đối gì không?
Dương Thiên lãnh đạm đáp:
- Người nói cả rồi, cần gì phải hỏi ta.
Bắc Phong hơi không vui, bất quá hắn lưu ý đến ánh mắt của Dương Thiên, mới phát hiện trong ánh mắt ấy có mấy phần cảnh giác và lo lắng.
Suy nghĩ cẩn thận, Bắc Phong phát hiện đúng là mình đã lỗ mãng, Bạch Vân Thiên thật ra là Ma Thần tông chủ, dạng người này trong tình huống chưa nắm rõ, ngang nhiên đồng hành thì đúng là không thỏa đáng. Nhưng lúc này biết cũng đã muộn, Bắc Phong cũng chỉ có thể làm như không biết, cười khổ che dấu cảm giác trong lòng.
Bạch Vân Thiên liếc Dương Thiên, hiểu được điều hắn nghĩ trong lòng, cũng không muốn nói thẳng ra, chỉ làm như không biết cất tiếng:
- Nếu như vậy, chúng ta sau đây đi đến nơi nào?
Dương Thiên nhìn lên bầu trời, điềm đạm nói:
- Trời cũng đã tối, hôm nay tạm thời dùng chân nơi đây, đợi sáng mai mới đến chỗ Chánh Đạo liên minh tìm kiếm tung tích của Lục Vân.
Ngày hôm sau, Bạch Vân Thiên dẫn hai người đến ngọn núi thần kỳ. Khi ba người đến nơi, phát hiện cả ngọn núi đã bị phá hủy, trừ những phế tích ra không hề có bất cứ một hình bóng nào.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Thiên thở dài nhè nhẹ thất vọng. Bắc Phong lại kinh ngạc thốt lên:
- Xem ra trận chiến ngày hôm quả hẳn phải kinh thiên động địa. Đáng tiếc ta lại lỡ mất.
Bạch Vân Thiên nhìn xung quanh, giọng quái dị:
- Lỡ dịp lại là chuyện tốt, thật sự gặp phải nói không chừng ngươi còn thêm hối hận. Bây giờ chúng ta đi thôi, trước thám thính một lượt xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới nói tiếp đến những điều khác.
Rời khỏi nơi đó, ba người bắt đầu tìm kiếm chuyện gì đã xảy ra hôm qua. Sau khi nỗ lực một lượt, ba người cuối cùng hiểu được tình huống đại khái, có cảm xúc không thốt thành lời được với cuộc chiến kịch liệt đó.
Hành tung của Lục Vân tạm thời chưa biết, vì thế Dương Thiên đề nghị phân ra tiếp tục tìm kiếm.
- Bắc Phong, ngươi có tính toán thế nào, tiếp tục việc tìm kiếm hay là có biện pháp khác?
Bắc Phong trầm ngâm trả lời:
- Ta cũng không thông thuộc trung thổ, hay là theo ngươi tìm được Lục Vân rồi hãy nói, dù sao hắn cũng là bằng hữu của ta.
Dương Thiên cười cười, đưa mắt nhìn Bạch Vân Thiên điềm nhiên nói:
- Bạch tông chủ, ta muốn hỏi ngươi, ngày hôm qua ngươi đồng ý tìm kiếm Lục Vân với chúng ta, thật ra là vì chuyện gì?
Bạch Vân Thiên liếc nhìn hai người, thản nhiên đáp trả:
- Chuyện này thật ra liên quan đến hai chuyện. Thứ nhất là tình cảm riêng, thứ hai là chuyện công. Lập trường của ta và Lục Vân, theo những chuyện trước đây hẳn phải là đối lập, nhưng chúng ta chưa từng giao đấu, tuyệt đối cũng không có ân oán chân chánh nào, ngược lại ta rất thích tính cách của Lục Vân. Còn về chuyện công, Lục Vân khuấy động cả thất giới, ta tìm được nơi ở của hắn, cũng chỉ nhằm hiểu được động thái của nhân gian thôi.
Không lời phản đối chỉ gật gật đầu, Dương Thiên tiếp lời:
- Nếu đã như vậy, ta cũng không có gì để hỏi, chúng ta chia tay ở đây, bảo trọng.
Lời dứt xoay người dẫn Bắc Phong chuẩn bị bỏ đi.
Lúc này, Bạch Vân Thiên đang muốn mở miệng nói câu bảo trọng, nhưng lại bị âm thanh chói tai phát ra từ mộc tiêu trên vai của Dương Thiên che lấp. Âm thanh kêu lên bất ngờ rõ ràng hơi đột ngột, Dương Thiên dừng chân lại, toàn tâm nói chuyện với mộc tiêu. Bên cạnh, Bắc Phong và Bạch Vân Thiên đều nhìn hắn, mơ hồ cảm thấy có chuyện không hay.
Chỉ một lát, ánh mắt Dương Thiên rời khỏi mộc tiêu, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người nhỏ giọng nói:
- Cách đây không xa, có một luồng ma khí rất mạnh dao động, hẳn là có quan hệ đến Ma tông hoặc là Ma vực.
Bạch Vân Thiên thất kinh, vội vàng nói:
- Ngươi khẳng định không sai?
Dương Thiên nghiêm túc gật đầu, rõ ràng là khẳng định rất chắc chắn.
Vì thế, Bạch Vân Thiên liền trầm mặc, Bắc Phong bên cạnh lại hơi hứng thú nói:
- Nếu như vậy, chúng ta nhanh chóng đến xem đi, nói không chừng có thể chứng kiến một trận chiến kinh thế hãi tục.
Dương Thiên trừng hắn, hai môi hơi mấp máy muốn nói, nhưng sau đó lại thở dài nhè nhẹ, dẫn hai người nhắm thẳng theo hướng Tây bay đi.
***
Sống và chết, khổ ải và khoái lạc, những chuyện này tất nhiên làm người phải trải qua. Nhưng con người thích sống ghét chết, bi khổ vui khoái, ai cũng không tình nguyện dễ dàng bỏ hết mọi chuyện. Nhưng thế sự vô thường, cho dù tình nguyện hay không, khi không thể chọn lựa, cho dù không cam lòng thì có thể làm gì đây?
Gió nhẹ thổi mơn man, tương tư mơ hồ, lại có thêm thê lương đang tản mát trên vùng hoang dã. Cái chết, chính là kết thúc của cuộc đời, là kết thúc cảm giác. Khi mọi thứ đã không còn gì, linh hồn hòa trộn có thể giữ lại mộng ước đang trôi xa hay không.
Tiếng cười âm lạnh, chê trách, đắc ý, phẫn nộ, những âm thanh đó tràn ngập bốn phía trên vùng hoang dã này, hỗn hợp thành khúc nhạc tử vong, tạo nên cảm giác âm trầm lạnh lẽo.
Giữa không trung, hình bóng lắc lư, nghiêng ngã như muốn té, hệt như một chiếc lá rơi rụng trong gió, mang theo mấy phần bi thảm thê lương, khi thì hướng về Tây, lúc lại quay sang Đông, đang từ từ hạ xuống.
Cuối cùng, một tiếng ầm cùng với bụi đất tung tóe, một hình bóng đầy bụi bặm thế gian vương lên, yên yên lặng lặng nằm im bất động nơi đó.
Thời gian, lúc này như đang ngừng chuyển động, một lúc sau, một thanh âm phát ra:
- Ma vương đại nhân, bọn họ ...
Ma Thiên tôn chủ trừng mắt nhìn Ma thần Khiếu Phong đang nói, hừ giọng ngắt ngang:
- Ta thấy rồi, không cần ngươi nói. Bây giờ bọn chúng còn chưa chết hoàn toàn, các ngươi tiếp tục công kích, không để cho Âu Dương Vân Thiên dễ dàng thoát khỏi như vậy.
Bốn Ma thần dạ một tiếng, ai nấy tiến lên phía trước một bước, bốn người tám tay đồng thời đẩy ra, phát xuất tám luồng ánh ma màu đen sậm, mang theo sức mạnh xâm hồn đoạt phách, khiến cho thân thể Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử cuộn tròn giữa không trung.
← Ch. 0750 | Ch. 0752 → |