Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0756

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0756: Trục nhất sạn trừ (Loại bỏ từng người một)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


Miệng bà phát ra một tiếng hô đau thương, đạo hữu với nhau đã mấy trăm năm chớp mắt đã rời xa. Loại đau thương và không cam này khó mà dùng lời để diễn tả hết được.

Xoay người lại, Ngọc Địch Thanh Ca trừng mắt giận dữ nhìn Lục Vân, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo rống lên:

- Lục Vân, ta sẽ giết chết ngươi!

Âm thanh cừu hận cùng với phẫn nộ vô cùng vang vọng giữa đại điện.

Dừng bước, Lục Vân nhìn thẳng vào mắt bà, lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Từ lúc bắt đầu trong lòng ngươi cũng đã muốn như vậy rồi, đáng tiếc thực lực ngươi không đủ. Bây giờ các ngươi đã mất đi một người, tình huống càng thêm phần bất lợi, vì thế lời này của ngươi chỉ để che dấu sự sợ hãi trong lòng thôi.

- Câm miệng! Đây là Vân Chi Pháp giới, chúng ta sao lại sợ ngươi.

Dương tròn mắt giận dữ nhìn chàng, Ngọc Địch Thanh Ca lớn tiếng phản bác.

Lục Vân bật cười tàn khốc, ánh mắt quét qua Âm Dương Điên Tẩu và Thần Bút Họa Hồn, không khỏi lên tiếng:

- Nếu đã như vậy, ngươi sao chỉ nói mà lại đứng yên?

Ngọc Địch Thanh Ca bị chàng châm chọc, lập tức đứng nghiêm lại rồi phóng ra, tay múa lên ngọc địch muốn tấn công. Thấy vậy, Thần Bút Họa Hồn vội vàng mở miệng ngăn lại, lên tiếng nhắc nhở:

- Không được lỗ mãng, Lục Vân đang cố ý khiêu khích bà, muốn khiến bà mất đi lý trí, rồi sau đó lợi dụng lúc bà kích động đột nhiên ra tay. Bây giờ tình huống chúng ta không ổn, nhưng còn có thể giao chiến bằng thực lực với hắn, chỉ cần cẩn thận giữ gìn.

Nghe vậy, Ngọc Địch Thanh Ca lập tức bình tĩnh lạnh lùng trở lại, liếc nhìn Âm Dương Điên Tẩu đang đến gần hỏi:

- Họa Hồn, hiện nay chúng ta đều bị thương, ông xem ...

- Trước mắt, ta và bà liên thủ kiềm chế Lục Vân, còn lại giao hết cho Họa Hồn đi.

Tiến lên phía trước, Âm Dương Điên Tẩu cắt ngang lời của Ngọc Địch Thanh Ca, nói ra suy nghĩ của mình.

Thần Bút Họa Hồn thở dài nhè nhẹ, hơi thương cảm nói:

- Trước mắt chỉ có thể làm như vậy, còn thành bại thế nào phải trông vào vận khí của chúng ta thôi.

Thương nghị xong, ba người bắt đầu hành động.

Đối với mọi thứ của địch nhân, Lục Vân đều nhìn thấy rõ. Chàng vốn có thể lợi dụng cơ hội phát động thế công, nhưng chàng là Lục Vân, chàng không muốn làm như thế. Chàng chỉ lợi dụng lúc ba người đang bàn luận, phát xuất ra Ý Niệm Thần Ba để dò xét chi tiết "Địa Huyền Bát Quái" trên mặt đất một phen, cuối cùng chàng nhận được kết quả khiến chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Vì thế, Lục Vân dương mắt lên, nghi hoặc trong lòng đã giải khai được rồi, cả thân hình lập tức thả lỏng khá nhiều. Nhưng đúng tại lúc đó, một chút dấu hiệu cảnh báo lướt qua não chàng, Lục Vân lập tức tập trung tinh thần, thân thể vốn đang bất động đứng yên lúc này liền bắt đầu dao động như sóng nước, chạy tới chạy lui giữa đại điện.

Một tiếng quát thánh thót, một tiếng rống giận dữ cùng lúc phát ra từ miệng của Ngọc Địch Thanh Ca và Âm Dương Điên Tẩu. Hai người chia làm hai bên giáp kích, cương nhu phối hợp, khí thế hoàng tráng, chiêu thức sắc bén, phong kín hoàn toàn đường lùi của Lục Vân.

Bên ngoài, Thần Bút Họa Hồn nhanh chóng điểm bút, vô số ảo ảnh đan xen trùng điệp, ẩn chứa ngàn vạn nét bút, vẽ ra vô số bóng người lấp lánh, hệt như những ác quỷ địa ngục, không ngừng hùng dũng xông thẳng đến Lục Vân.

Công kích của ba người kết hợp xảo diệu, lại chiếm lấy tiên cơ, khiến cho Lục Vân rơi vào thế bất lợi, nhất thời liền ở thế bị động. Bất quá Lục Vân không giống người thường, Ý Niệm Thần Ba của chàng thần kỳ vô cùng, gần như trong chớp mắt đã nắm rõ toàn bộ tình huống, còn định ra được đối sách hữu hiệu. Vì thế, Lục Vân xem ra bị động, nhưng thực tế lại đang đảo chuyển cục thế, ba người đang tiến công không hề ý thức được.

Trong giao chiến, thời gian lướt qua vội vã. Khi thế công bên ngoài và sức mạnh phản kháng bên trong đạt đến một trình độ nhất định, cục diện quân bình lập tức bị mất đi. Trong điện tiếng sấm chói tai, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, ánh sáng hệt như mây mù tầng tầng tản ra, thể hiện hình bóng của bốn người.

Lục Vân ngạo nghễ giữa không trung, trước mặt là Ngọc Địch Thanh Ca, sau lưng là Âm Dương Điên Tẩu, còn Thần Bút Họa Hồn ở bên trái, khoảng cách bốn người gần như tương đương, hình thành một hình giống kim tự tháp, bốn luồng sáng giao nhau lưu động.

Ánh mắt hơi động đậy, Lục Vân âm trầm nói:

- Đối kháng tu vi, biện pháp rất thông minh, nhưng lúc này các ngươi sẽ phải hối hận rồi, bởi vì kết quả tuyệt đối không như tưởng tượng của các ngươi. Bây giờ mọi thứ đều do ta nắm giữ, các ngươi cứ từ từ mà thưởng thức mùi vị của tử vong đi.

Thần Bút Họa Hồn ánh mắt kinh khiếp, lên tiếng chất vấn:

- Vì sao vậy?

Lời này rất quái dị, nhưng Lục Vân hiểu rõ ý của ông, cười âm lạnh đáp lại:

- Rất đơn giản, sức mạnh của các ngươi liên hợp lại đúng là nhằm vào trên người của ta, nhưng các ngươi đã quên mất một điều rất quan trọng, đó là ta tinh thông pháp quyết chánh tà, dùng phương pháp các ngươi không biết để hóa giải sức mạnh này, đồng thời còn kềm chặt các ngươi nữa.

Ngọc Địch Thanh Ca rất thất vọng, cũng rất phẫn nộ. Khi đối diện với nguy cơ khó mà tránh được, bà không khỏi lên tiếng rủa:

- Lục Vân, ngươi thật là âm hiểm, ngươi sau này sẽ không có kết quả tốt đâu.

Lục Vân trừng bà, giọng lạnh lùng tàn bạo nói:

- Âm hiểm? Ta thắng thì là âm hiểm, còn bốn người các ngươi vừa rồi liên thủ tấn công ta, đó không phải là rất bỉ ổi sao? Cái gọi là chánh đạo, cái gọi là cao thủ, thật ra cũng chỉ là như vậy thôi.

Âm Dương Điên Tẩu rống lên giận dữ:

- Lục Vân câm miệng, đừng nói lung tung nữa. Người trong Vân Chi Pháp giới ta, ai nấy đều chánh trực vô tư, sao có thể so sánh với những thứ gian ác trong miệng ngươi được. Bây giờ ngươi đừng đắc ý, xem ta phá giải hạn chế của ngươi thế nào rồi sau đó mới tiêu diệt ngươi đi.

Nói rồi hai tay múa lên hai bên, chân nguyên mạnh mẽ phát ra từ lòng bàn tay của ông, hình thành một dòng xoáy cực mạnh ở vùng phụ cận, thân thể mượn phản lực bắt đầu chuyển động.

Ban đầu, tốc độ xoay tròn không nhanh, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt đau khổ của ông. Nhưng sau đó, theo sự tăng nhanh của tốc độ, toàn thân Âm Dương Điên Tẩu đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ xanh mạnh mẽ, theo sự điều khiển của sức mạnh xoay tròn hình thành một cột sáng rực rỡ.

Nhìn thấy cảnh này, Ngọc Địch Thanh Ca và Thần Bút Họa Hồn vẻ mặt biến hẳn, miệng hô lên kinh hãi:

- Điên lão không cần! Lão sao phải khổ sở như vậy!

Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh nói:

- Âm Dương xoay chuyển điên đảo, quỷ thần đều phải khóc. Hôm nay ta đã thấy được rồi, xem thử một chiêu liều mạng toàn lực này của ngươi thật ra có uy lực to lớn đến thế nào.

Tay phải chỉ trời, thần kiếm bay lên, một vòng làn kiếm dày đặc theo sự khống chế của Lục Vân, trước từ một phân thành chín, sau chín kiếm hợp làm một, trong lúc nở ra thu lại đột nhiên thu hồi sức mạnh phóng ra bên ngoài, hình thành một làn kiếm sắc bén đón lấy Âm Dương Điên Tẩu.

Trong đại điện, cột sáng hai màu đỏ xanh đấu với làn kiếm năm màu của Lục Vân, không bên nào chịu kém bên nào, va chạm nhau mãnh liệt, bộc phát ánh sáng tung tóa đầy trời cùng với âm thanh chói tai. Không khí lưu động điên cuồng dũng mãnh giữa không trung, ánh sáng sắc bén như đao muốn cắt nát cả gió tung tóe, phân cắt từng thốn từng thốn khắp xung quanh.

Âm thanh cực to khiến Ngọc Địch Thanh Ca và Thần Bút Họa Hồn đang đau thương bừng tỉnh lại, người trước la lên một tiếng đau thương, hoàn toàn quên hết mọi cố kỵ, cánh tay ngọc ngà múa lên hình thành sức mạnh, lập tức đánh tan sức mạnh kiềm tỏa của Lục Vân, sử dụng phương pháp độc nhất tấn công thẳng vào Lục Vân. Truyện Tiên Hiệp -

Thần Bút Họa Hồn thấy vậy hô lên một tiếng đau thương, vẻ mặt đau khổ vô cùng. Trong lòng Lục Vân chấn động, hai mắt đang khép hờ đột nhiên mở to, một luồng sức mạnh tinh thần dị lực phóng ra như tên, khi Ngọc Địch Thanh Ca đến gần lập tức xuyên thủng phòng ngự trong đại não của bà, đánh nát nguyên thần của bà, khiến bà hệt như Nhất Trần tiên cô, âm thầm chết đi.

Hành động này không đúng lắm với suy nghĩ ban đầu của Lục Vân, chỉ là lúc này có muốn cũng không được nữa. Với tu vi hiện nay của Lục Vân, có thể dễ dàng tiêu diệt mấy người, nhưng chàng rất mực cẩn thận, lúc nào cũng ẩn giấu thực lực của bản thân mình, để ứng phó với những biến cố bất ngờ.

Tiêu diệt xong Ngọc Địch Thanh Ca, Lục Vân liền chuyển toàn bộ tinh lực hướng về Âm Dương Điên Tẩu, cẩn thận lưu ý tình huống giao chiến. Lúc này, hai bên xem ra đang giằng co, nhưng thực tế lại có khá nhiều những biến hóa nhỏ bé mắt thường không thể nào thấy được, nhưng những điều này lại là điểm quan trọng quyết định thắng bại.

Âm Dương Điên Tẩu thực lực không kém, tuy trước đó đã bị trọng thương, nhưng lần này ông ta rõ ràng đã thi triển một loại pháp quyết cấm kỵ, thực lực toàn thân tăng thêm gấp bội, cơ hồ đánh tan làn kiếm của Lục Vân.

Vì thế, Lục Vân cười cười, thiên tính của chàng là càng gặp mạnh lại càng mạnh, chàng cũng tuyệt đối không thích loại chiêu thức đánh ra lập tức tiêu diệt địch thủ. Vì thế, ý nghĩ của chàng thay đổi, chân nguyên trong cơ thể mãnh liệt tăng ba tầng, ánh sáng thần kiếm trong tay lập tức mạnh lên, đánh tan ngay cột sáng của Âm Dương Điên Tẩu đang ép xuống, chỉ giây lát đã ép ông phải giảm tốc độ xoay tròn, trên khuôn mặt già nua trắng bệch lộ ra thần sắc kinh hãi mà không cam lòng.

Lục Vân thấy vậy cười lạnh lùng nói:

- Uy lực như vậy, đã định sẵn ngươi khó mà thoát khỏi kiếp nạn. Bây giờ ngươi cũng nhận cái chết đi.

Tay phải ép xuống, thần kiếm đến gần, khí tức tử vong ngập đầy trong đại điện.

- Lục Vân ngừng tay, muốn giết ông ta ngươi hãy giết ta trước đã!

Giữa tiếng quát lớn, Thần Bút Họa Hồn bay lên chém xuống, bút ngọc trong tay vẽ một con rồng, chớp mắt liền thấy một con thần long xuất hiện, gầm lên phóng thẳng về phía Lục Vân.

Nghe vậy, Lục Vân liếc nhìn ông, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc nói:

- Muốn tìm cái chết cũng không gấp, đợi một lát ta sẽ cho ngươi cơ hội.

Dứt lời, ánh sáng mạnh mẽ đột nhiên rực lên trong đại điện, Như Ý Tâm Hồn kiếm lấp lánh ngũ sắc, ánh kiếm cực mạnh cực bá đạo như mây giăng mắc bốn phía, lập tức thôn tính Âm Dương Điên Tẩu.

Không một tiếng la thảm, không một tiếng gào giận dữ, Âm Dương Điên Tẩu ngay cả một âm thanh cũng không hề phát ra đã bị ánh kiếm đáng sợ của Lục Vân hủy diệt rồi. Kiếm này uy lực vô cùng, nhưng sức khống chế của Lục Vân rất mạnh, ngoại trừ việc hủy diệt địch nhân ra, toàn bộ đại điện không hề chịu ảnh hưởng chút nào, điều này khiến cho Thần Bút Họa Hồn đang tiến công mà lòng run lên khiếp sợ.

Sự mạnh mẽ to lớn của Lục Vân đang dần dần lộ ra, tiếp theo tự mình có thể đủ khả năng ứng phó được chăng? Đang còn suy nghĩ, Lục Vân đã thu hồi thần kiếm chém trúng vào con thần long, lập tức đánh tan con rồng đó. Thần Bút Họa Hồn nhanh chóng lắc mình né tránh gió kiếm của Lục Vân, ánh mắt lấp lánh trừng trừng nhìn chàng, giọng hận thù nói:

- Lục Vân, thủ đoạn của ngươi thật sự là thâm độc.

Nghe vậy bật cười lớn, Lục Vân phản bác lại:

- Đổi lại là ngươi, không phải cũng giống vậy chăng?

Thần Bút Họa Hồn hừ giọng nói:

- Ít ra ta chưa từng đi xâm phạm đến lãnh thổ của người khác.

Lục Vân ngưng cười, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

- Muốn trách thì ngươi hãy trách Thiên Tôn của Vân giới, chính hắn đã phái người đến thế gian để hãm hại ta trước, vì thế mới có hậu quả như ngày hôm nay.

Thần Bút Họa Hồn thản nhiên nói:

- Những chuyện trước đây nói lại cũng vô dụng thôi, chúng ta còn phải tiếp tục cuộc chiến của chúng ta. Hiện giờ nơi đây chỉ còn ta và ngươi, vì thế ta muốn đánh cá với ngươi, không biết ngươi có dám không?

Lục Vân cười lạnh đáp:

- Đánh cá hả? Ha ha ha, biện pháp khích tướng rất tốt, ngươi hãy nói ra đi.

Thần Bút Họa Hồn vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Điều kiện đánh cá của ta rất đơn giản, chúng ta chỉ trong một chiêu để phân thắng bại. Ngươi thắng thì tính mệnh của ta là của ngươi, ngươi thua thì tính mệnh của ngươi thuộc về ta.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1114)