← Ch.0757 | Ch.0759 → |
Mây trắng vờn bay, mây khí rung động, ánh kim mờ mờ chiếu rọi bốn phía. Đó là một tòa cung điện, to lớn thoáng đạt, ngập đầy tầng tầng lớp lớp biển mây, cho dù không gió thổi cũng nhấp nhô lên xuống theo quy luật của sóng biển.
Trong đại điện, sông mây cuồn cuộn hệt như một dòng xoáy, vừa dung nạp mây khí bốn bề đang hội tụ lại, vừa phun trào mây mù lên trên. Xa xa nhìn lại hệt như một đóa hoa sen, nhị hoa thỉnh thoảng có ánh sáng lấp lánh.
Lúc này, một luồng sáng rực rỡ lóe lên, từ trong dòng suối phun trào phóng ra một bóng người, sau khi xoay chuyển ba vòng liền dừng lại giữa không trung. Người này là ai? Người này tự nhiên chính là Lục Vân vừa tiến vào từ Khôn Hòa điện.
Ngắm nhìn xung quanh, vẻ mặt Lục Vân hiện lên nét kinh dị, cảnh tượng trước mắt rõ ràng không giống với những gì đã thấy trước đây. Tuy đây cũng là một cung điện, nhưng diện tích lớn gấp ba lần, bên trong lại có mây mù ngập tràn, không những ngăn trở góc nhìn mà cũng ẩn chứa điều gì đó.
Ý nghĩ lướt qua, vô số tin tức ùn ùn đổ vào. Trong não Lục Vân hình thành một đồ án rõ nét, chính là bản vẽ của đại điện. Thông qua đồ án mô tả này, Lục Vân biết được điện này có tên là Nam Phương thần điện, bốn vách chạm khắc rồng phượng, dấu hiệu an lành rất nhiều, toàn bộ cảm giác hệt như là một thần điện do hình vẽ trăm thú tạo nên, mỗi góc mỗi chỗ đều ẩn chứa huyền cơ. Trong đại điện không có vật gì, trừ mây mù tầng tầng lớp lớp che phủ mặt đất ra, chỉ ở trung tâm dòng xoáy có một đồ án Thái Cực, ngoài ra không còn gì cả.
Ngưng không suy tư, Lục Vân nhẹ ngâm:
- Thần điện nguy nga, khí thế đầy đủ. Ở tại nơi đây biểu hiện thật rực rỡ vô cùng, nhưng thực tế chỉ có sự cô đơn tịch mịch. Con đường tu chân, để cầu trường sinh bất tử. Nếu như cả đời chỉ ở mãi nơi này thì cho dù không chết để làm gì đây? Cuộc đời tươi đẹp không cần phải trường sinh, cả đời buồn chán để làm chuyện gì? Cao thủ Vân Chi Pháp giới kiên trì với niềm tin của bọn họ, đã từng có người nào suy nghĩ qua, điều này thật sự đúng chăng?
Lúc này, Lục Vân bỏ hết cừu hận, dùng thân phận bàng quan để phát biểu cảm xúc của mình. Thanh âm vang vọng trong đại điện, yếu dần rồi biến mất, đại điện lại yên tĩnh như cũ, rõ ràng đây là một cung điện trống rỗng, trước mắt không có một người canh gác.
Lục Vân thấy vậy hơi nghi hoặc, bất quá một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu, chàng lập tức nhớ lại té ra nơi đây chính là nơi Thái Phượng tiên tử trấn thủ. Hiểu điểm này rồi, Lục Vân có chút cảm xúc, vận khí mình thật tốt, còn vận khí của Thái Phượng tiên tử có tốt chăng? Vừa suy tư, Lục Vân vừa phóng ra ngoài, khi đến cửa thân thể hơi ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, bốn chữ màu vàng kim "Nam Phương thần điện" đập vào mắt chàng.
Lắc mình phóng ra, Lục Vân cân nhắc hoàn cảnh nơi đây, phát hiện so với nhìn thấy từ xa trước đây có khác biệt. Trước đây, theo hiểu biết của Lục Vân, càng đến gần trung tâm của Vân giới, sương mù càng nhạt đi, ánh trắng trên mặt đất càng tỏ hơn. Nhưng khi đã tiến vào nơi đây rồi, chàng mới phát hiện, mọi thứ đều biến đổi hình thức, mây mù nơi đây không những không yếu đi, ngược lại còn nồng đậm thêm mấy lần, màu sắc của nó còn chuyển thành màu tía sậm.
Bay lên không trung, Lục Vân nhìn về xa xa, phát hiện trước mặt có một cung điện hoành tráng, còn hơn Nam Phương thần điện gấp bội.
Điện này toàn thân lấp lánh ánh sáng, so với những đại điện đã thấy trước đây có phần hơi khác, từ xa nhìn lại trên đỉnh của nó có năm luồng sáng màu vàng kim, đỏ, tía, xanh, xanh lam hội tụ, tựa như một tòa bảo tháp, vươn cao ngay giữa trung tâm của Vân giới. Ngoại trừ điện này ra, hai bên đều có cung điện, to nhỏ khoảng Nam Phương thần điện.
Nhìn thấy vậy rồi, Lục Vân dĩ nhiên đã tính toán biết được tòa đại điện bảo tháp ở giữa chính là nơi trọng yếu nhất của Vân giới – "Vô Cực thần điện", bốn bề bao phủ chính là thần điện bốn phương, hình thành một vòng bảo hộ chặt chẽ cho điện bên trong. Nghĩ đến mục đích của mình, Lục Vân lập tức nghĩ ra một biện pháp, chính là xoay chuyển như một con rồng vàng, chạy vòng quanh thần điện bốn phương rồi xông thẳng vào Vô Cực thần điện.
Suy nghĩ như vậy cũng là bình thường thôi. Nhưng khi Lục Vân vừa có ý nghĩ này, bắt đầu phân tích cẩn thận tình thế trước mắt, chàng đột nhiên phát hiện khu vực ở gần với đại điện, trên thực tế khiến chàng cảm thấy hư vô mơ hồ.
Để kiểm chứng suy đoán trong lòng, Lục Vân phát ra Ý Niệm Thần Ba để dò xét chi tiết, liền phát hiện trước mắt không có một vật nào, nếu không phải chính mình nhìn thấy, chàng nhất định cho rằng đây là một ảo ảnh. Tình cảnh như vậy, người không hiểu rất khó mà suy xét ra. Nhưng trong lòng Lục Vân hiểu rõ, mọi chuyện đều rất đơn giản, trước mắt còn có một kết giới không gian vô hình, chia cách với mọi thứ bên ngoài.
Kết giới này rất thần bí, không phải là kết giới phòng ngự do sức người lập ra, mà do một loại sức mạnh không biết tên tạo nên kết giới không gian, tìm không thấy điểm mấu chốt trong đó, xông thẳng vào chỉ vô dụng. Hiểu được điểm này, Lục Vân đành phải bỏ đi ý tưởng trước đó, tập trung tinh lực dò xét hai tòa thần điện ở hai bên, nghĩ xem nên chọn như thế nào.
Trước đây theo lời của Ly Hỏa thần quân, thần điện bốn phương do Phi Long chân nhân, Thái Phượng tiên tử, Bá Kiếm vương hầu, Huyền Cực Âm Tẩu trấn giữ. Trước mắt mình đang ở phía Nam, bên trái là Tây Phương thần điện được Bá Kiếm vương hầu canh giữ, bên phải là Đông Phương thần điện chính do Phi Long chân nhân. Mình phải chọn chỗ nào đây, trước tiên dẹp bỏ ai mới tốt đây?
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Lục Vân quyết định đi từ trái qua phải, sau đó mới đến nơi xa xôi nhất. Quyết định vậy rồi, Lục Vân không chần chờ nữa, trực tiếp nhắm Tây Phương thần điện bay đến, chỉ giây lát đã đến nơi.
Dừng lại, Lục Vân nhìn ngắm, đại điện hùng vĩ trước mắt bên ngoài cũng tương tự những cái kia, chỉ khác duy nhất những chữ đề trên cửa chính. Điện trước ghi là Nam Phương thần điện, còn ở đây lại là Huyền Nguyệt thần điện. Điều này khiến cho Lục Vân thất kinh. Chẳng phải là Tây Phương thần điện chăng, sao lại biến thành Huyền Nguyệt thần điện rồi, lẽ nào Ly Hỏa thần quân trước đây cố ý lừa dối mình?
Suy nghĩ mãi chuyện này, Lục Vân từ từ tiến đến, không lâu đã đứng trước của thần điện, ý thức lưu ý bốn phía. Nơi này không giống với Nam Phương thần điện, Lục Vân vừa mới đến gần liền phát giác một chút dao động của vật sống, đó chính là khí tức của người sống, cho thấy trong đây có người trấn thủ. Nhưng khí tức này rất kỳ quái, không liên tục, lúc ẩn lúc hiện, điều này khiến cho Lục Vân không nắm được chuẩn xác người bên trong có phải là Bá Kiếm vương hầu không?
Trầm ngâm giây lát, Lục Vân nhẹ nhàng lướt mình tiến vào, không cần biết nơi này có bất kỳ bí ẩn nào chàng đều không chút sợ hãi, bởi vì chàng là Lục Vân, chàng đến đây để báo thù. Tiến vào trong điện rồi, Lục Vân vừa phát ra Ý Niệm Thần Ba thăm dò tình huống xung quanh, vừa lưu ý đến trước mặt, nơi đó có một thân thể bao trùm trong sương mù ánh sáng đang phát ra ánh Phật ôn hòa, tựa như Phật đang tại thế, ánh sáng chiếu khắp mặt đất.
Người này rất kỳ dị đặc biệt, trên người có một loại khí tức ở khoảng giữa người chết và người sống. Theo Lục Vân khảo sát được, dao động sức sống của người này rất kỳ quái, lúc mạnh lúc mất, lúc xuất hiện lúc không còn, khoảng thời gian giữa hai chuyện này không bằng nhau, cho dù là Lục Vân cũng có cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Thêm nữa, người này do ánh sáng mù mờ bao phủ, tướng mạo Lục Vân nhìn không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ suy đoán là người nam mười mấy tuổi, nhưng khuôn mặt đối phương có vẻ phẳng như gương, nhìn không rõ được hình dạng ngũ quan thế nào. Cảm giác này hệt như thấy một gương mặt trắng trơn, ngoại trừ hình dạng ra không còn gì nữa.
- Hoan nghênh đến Huyền Nguyệt thần điện, ta đã đợi khá lâu rồi.
Một âm thanh nam giới phát ra từ bốn phương tám hướng.
Lục Vân trong lòng hơi sợ, nhưng khóe miệng lại cười điềm nhiên đáp:
- Nghe lời của ngươi, hẳn đã sớm đoán ta sẽ tới nơi này chăng?
Trong điện, một âm thanh phụ nữ vang lên:
- Nhân duyên tiền định, biết hay không biết lại như thế nào đây?
Lục Vân khuôn mặt hơi biến đổi, kinh dị nói:
- Ngươi là nam hay nữ, vì sao thanh âm biến ảo bất định?
Một giọng nói đàn ông đáp lại:
- Nam nữ có khác biệt chăng?
Lục Vân bật cười lạnh hỏi ngược lại:
- Phật Ma có khác nhau chăng?
Trong điện, giọng nữ nói:
- Một ý nghĩ đã thành Phật, một ý nghĩ liền thành Ma, là Phật hay là Ma, tất cả do bởi mình.
Nghe vậy cười lớn, Lục Vân hơi phẫn nộ nói:
- Nếu đã như vậy, Vân Chi Pháp giới ngày trước sao lại chống đối ta?
Tiếng người nam điềm nhiên trả lời:
- Phàm chuyện nào cũng có nhân có quả, đúng sai để cho người sau phán xét.
Lục Vân hừ giọng nói:
- Nói như vậy, ngươi không muốn giải thích chuyện gì chăng?
Giọng nữ cất lên:
- Giải thích với ngươi có tác dụng nào chăng? Ngươi nghe những lời giải thích liền ngừng lại được à?
Lục Vân bị người này hỏi nhất thời lặng đi, sau đó thản nhiên nói:
- Nói rất đúng, ta đúng là sẽ không dừng tay. Nếu như vậy, hà tất phải nói nhiều chi nữa.
Bốn bề, giọng nam bình đạm vang lên:
- Đã có một đoạn nhân, hẳn phải có quả. Ngươi đến đây chính là do nhân quả, ta chỉ sống ở đây vì ngươi mà thôi.
- Vì ta mà sống? Ha ha ha, như vậy mà ngươi cũng nói được. Ngươi muốn ngăn cản bước chân của ta, bảo vệ Vân Chi Pháp giới à.
Không khỏi trừng mắt nhìn người đó, Lục Vân giận quá hóa cười.
Trong điện, giọng nữ nhẹ nhàng điềm đạm đáp lại:
- Về phía ngươi, tiến vào nơi này mới biết có ta tồn tại, trước khi tiến vào ngươi có thể đã từng biết có ta chăng?
Lời này như câu đố cho người, bất quá Lục Vân hiểu được ý người này, đó chính là một loại biện bạch thuyết pháp của Phật, ý chỉ thấy trước mắt là tồn tại, không thấy chính là không tồn tại. Điều này nói theo chủ nghĩa duy tâm.
- Theo lời ngươi, rời khỏi đây ngươi hẳn sẽ không tồn tại, nhưng nếu ta không muốn bỏ đi, lại không muốn ngươi tồn tại, ngươi nói xem ta phải chọn lựa thế nào?
Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, toàn thân Lục Vân lộ ra một luồng bá khí khiến cho người khác có cảm giác lạnh lùng tàn khốc vô cùng.
Đối diện với sự phẫn nộ của Lục Vân, đại điện bình yên như ban đầu, không hề có chút biến đổi nào, chỉ có giọng nữ đã chuyển thành nam, điềm đạm nói:
- Không cần ta nói, ngươi hẳn đã có chọn lựa rồi.
Lục Vân trầm giọng nói:
- Ngươi rất kỳ dị đặc biệt, ít ra là rất trấn tĩnh trước mặt ta, điểm này đáng để bội phục. Nhưng tiếp theo ngươi còn có thể trấn tĩnh dài lâu hay không, cần phải xem tu vi ngươi như thế nào.
Chữ nào vừa thoát ra, một dòng khí điên cuồng hoang dã từ Lục Vân nhanh chóng tỏa ra bốn phía, trong đó dòng khí chuyển động mãnh liệt nhất mang theo ngọn lửa đỏ rực, bắn thẳng vào bóng người bao phủ trong ánh sáng mù mờ.
Đối mặt với tiến công của Lục Vân, ánh Phật quang người đó rung động, hệt như lắc lư bất định do không có sức lực chống lại cuồng phong, nhưng kết quả bất ngờ hóa giải thế công của Lục Vân.
Trong điện cuồng phong cuồn cuộn, nhưng trong phương viên ba trượng quanh người đó bụi không hề bay lên, không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, điều này khiến cho Lục Vân đang tấn công hơi kinh hãi, cũng đồng thời sinh ra cảm giác chờ đợi. Nơi cao không quá lạnh, Lục Vân tuy liên tục ẩn giấu thực lực của mình, nhưng vô tình có cảm giác mong mỏi có được kẻ đối đầu mạnh mẽ cũng là chuyện thường tình.
Trong điện, âm thanh mơ hồ bất định vang vọng quanh người đó, chỉ nghe thấy giọng nữ lên tiếng:
- Lục Vân, trên đường đi ngươi vượt qua mấy quan ải, giết chết không ít cao thủ Vân giới, trong lòng có cảm xúc chăng?
← Ch. 0757 | Ch. 0759 → |