← Ch.0826 | Ch.0828 → |
Bất cam khiến Ngưng Hương chần chừ, nghĩ đến hậu quả cuối cùng như vậy nói là không để ý đúng là gạt người. Nhưng tình thế nguy cấp, nếu như không làm như vậy, hẳn đến cơ hội phản kích cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Gầm lên một tiếng tàn bạo, Ngưng Hương đầy ý nghĩ hận thù, rống lên oán độc:
- Lâm Vân Phong, ta sẽ không buông tha ngươi! Truyện Tiên Hiệp -
Ánh máu lóe lên, Ngưng Hương cuối cùng cũng quyết định, đem nguyên thần nhập vào Phệ Tâm kiếm, lập tức bị thôn tính hóa thành kiếm linh.
Như vậy, chỉ thấy hào quang Phệ Tâm kiếm bộc phát, cả thân kiếm rung động kịch liệt, một luồng khí cực tà cực độc không gì ngăn được lập tức phá tan kết giới Âm Dương, bắn thẳng về phía Lâm Vân Phong.
Lâm Vân Phong vẻ mặt thất kinh, hai tay thay đổi pháp ấn, mắt tròn xoe giận dữ, miệng quát lên mạnh bạo:
- Âm dương chi khí, hỗn độn nguyên lực, hóa vi nhất kiếm, duy ngã sở mệnh. Pháp kiếm phá không, nộ trảm thiên địa, thần ma quỷ quái, vô sở thất địch! (1)
Theo tiếng ngâm pháp quyết của gã phát ra, giữa không trung đột nhiên sấm vang chớp giật, một cửa thời không đột nhiên mở ra, bắn ra một thanh ngọc kiếm trong suốt lấp lánh hai màu đỏ xanh lục, toàn thân nó hào quang vây phủ, không ngừng phát ra những phù chú ánh sáng chói mắt, tỏ ra uy nghiêm mà thần kỳ.
Kiếm này vừa xuất hiện, dòng khí bốn bề rung chuyển, vô số khí âm dương hội tụ về thanh kiếm, chớp mắt liền hình thành một Thái Cực Bát Quái rực rỡ, thân kiếm xoay tròn không ngừng phát ra khí thần thánh.
Thái Cực hiện ra, ngọc kiếm rõ ràng, binh khí tà ác đến, hào quang tụ lại.
Khi bát quái hình thành, ngọc kiếm trong suốt kêu nhẹ một tiếng như long ngâm, âm thanh kiếm ngâm chói tai vang ra bốn bề, có được hiệu lực định thần trấn hồn. Sau đó, Phệ Tâm kiếm vừa đến, ngọc kiếm cảm ứng được khí tà ác của nó, lập tức bắn ra, cả hai gặp nhau giữa không trung, bộc phát hào quang rực rỡ.
Tiếng kêu quái dị vang lên từ Phệ Tâm kiếm, hệt như tiếng quỷ gào rú, mang theo khí giận dữ và bất cam, khiến cho tâm thần con người chấn động. Đối mặt với ngọc kiếm, binh khí cực độc Phệ Tâm kiếm thể hiện bộ mặt tà độc của nó, dùng tà khí cực sát đối kháng với sức mạnh thần thánh của ngọc kiếm.
Thấy vậy, ngọc kiếm không chút sợ hãi. Thanh kiếm này hội tụ khí âm dương trời đất, nhìn tuyệt đối không chói mắt, nhưng lại là thăng hoa của pháp kiếm Âm Dương, uy lực so với pháp kiếm Âm Dương mạnh mẽ gấp mười lần.
Cứ như vậy, hai thanh kiếm một chính một tà gặp nhau, hai mũi kiếm gặp nhau, sức mạnh cực tà giao chiến với khí cực thánh, cả hai như nước với lửa, không những bộc phát tiếng sấm rung trời, còn tiêu hủy lẫn nhau, dùng thực lực thẳng thắn đối kháng.
Hoa lửa chói mắt hệt như mưa sao băng, phân bố khắp bầu trời, nhìn từ xa thật dị thường, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Sấm sét chói tai vang vọng mãi không tan trong sơn sốc, mô tả trận chiến thảm liệt cho những người tại đương trường.
Ở trong Phệ Tâm kiếm, nguyên thần của Ngưng Hương đã hoàn toàn hợp nhất với thân kiếm, duy chỉ còn một luồng ý niệm oán hận, một mực chống đỡ cho Phệ Tâm kiếm phát động công kích. Nhưng mà điều khiến Ngưng Hương phẫn nộ và bất cam chính là việc ngọc kiếm của Lâm Vân Phong hội tụ khí cực thánh trời đất, uy lực của nó to lớn cơ hồ không thể đối địch.
Điều này khiến mọi nỗ lực của Ngưng Hương đều trôi theo dòng nước, bị ngọc kiếm khắc chế chặt chẽ, căn bản không còn sức phản kích. Cho đến lúc này, Ngưng Hương bắt đầu hối hận, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Nhưng Ngưng Hương tuyệt đối không cam tâm, khi đấu thẳng chưa thắng được liền vội vàng thoái lui.
Lâm Vân Phong đã sớm phòng bị kết quả này. Khi tà khí bắt đầu giảm yếu, Lâm Vân Phong dĩ nhiên đã biết trước, ý nghĩ vừa xoay chuyển, ngọc kiếm liền phát ra hào quang lồng lộng, hai khí Âm Dương mạnh mẽ hóa thành ngàn vạn cánh tay giữ chặt lấy Phệ Tâm kiếm, bắt đầu luyện hóa linh khí tà ác của nó. Phệ Tâm kiếm rung lên, phát ra những tiếng gầm ầm ầm, vô số ánh sáng đen thẫm điên cuồng phát ra đề ngự khí thần thánh của ngọc kiếm.
Lâm Vân Phong ngạo nghễ giữa không trung, đôi mắt mở to, hai tay giữ nguyên tư thế toàn lực thúc động ngọc kiếm, liên tục không ngừng phát ra ánh sáng thần thánh, từng bước từng bước thôn tính khí tà ác của Phệ Tâm kiếm.
Quá trình này cứ tiếp tục, Phệ Tâm kiếm vốn hiệu xưng là binh khí cực độc trong ngũ đại tà binh, khí tà ác của nó tự nhiên mạnh mẽ, đương nhiên không có thể hủy diệt đơn giản. Nhưng Lâm Vân Phong lại là người đã luyện thành công Âm Dương pháp quyết, tinh thông thuật Âm Dương Ảo Hóa Ngũ Hành, biết được phải làm thế nào để khắc chế, nên là người hiếm hoi biết được tiêu diệt kiếm này thế nào.
Thời gian không ngừng trôi qua, khi hào quang Phệ Tâm kiếm bắt đầu giảm yếu, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, đây chính là tiếng kêu thảm không cam lòng cuối cùng của Ngưng Hương, nguyên thần của Ngưng Hương theo sự luyện hóa của khí thần thánh cuối cùng bị phá hủy.
Lúc này, màu đỏ thẫm và xanh thẫm trên Phệ Tâm kiếm đã giảm mạnh, khí huyết sát và khí cực độc đã yếu đi, chỉ còn lại khí đen tà ác thuần chất vẫn lấp lánh như cũ.
Phệ Tâm kiếm đã từng ẩn chứa khí oán hận, khí tàn độc và khí tà sát, trong đó khí oán hận và khí tàn độc chính là thu được sau này, còn khí tà sát chính là căn bản. Vì thế Lâm Vân Phong dễ dàng tiêu hủy hai khí trước, nhưng khí sau lại ngoan cường bất khuất, bởi vì đây là căn bản của Phệ Tâm kiếm.
Lúc này, nguyên thần Ngưng Hương đã bị hủy diệt, Phệ Tâm kiếm thiếu đi ý niệm cố chấp chống đỡ, toàn thân kiếm dưới sự bức bách của khí Âm Dương từ Lâm Vân Phong nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng đen thẫm, xoay vòng vòng giữa không trung một vòng, ngưng tụ lại thành một điểm sáng đen tuyền, từ lớn thu nhỏ lại đến khi không còn nữa.
Đến giờ, mọi thứ đã kết thúc, nhưng Lâm Vân Phong lại cau chặt đôi mày, miệng thở dài.
Đỡ Càn Nguyên chân nhân đi đến bên cạnh Lâm Vân Phong, Hứa Khiết thấy gã trầm mặc không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Vân Phong, huynh sao vậy, vì sao không thấy hứng thú?
Lâm Vân Phong bật cười khổ sở, quay đầu nhìn nàng một lúc, hơi hối tiếc nói:
- Người nữ ác độc đó đã không còn, đáng tiếc binh khí tà ác kia lại chưa bị hủy diệt hoàn toàn.
Hứa Khiết hơi lặng đi, còn Càn Nguyên chân nhân lại nghi hoặc nói:
- Vừa rồi rõ ràng chúng ta thấy con đã hủy diệt Phệ Tâm kiếm, làm sao lại ...
- Sư bá chưa biết đó thôi, vừa rồi kiếm đó tuyệt đối không bị tiêu diệt, mà đã dùng một phương thức trốn thoát.
Cười khổ một tiếng, Lâm Vân Phong nhẹ giọng giải thích. Nhưng vừa dứt lời, gã lại đột nhiên tỉnh lại, thất kinh nói:
- Phệ Tâm kiếm? Khó trách lại tà ác như vậy, nhưng làm sao lại trong tay cô ta.
Càn Nguyên chân nhân đau thương than thở:
- Chuyện này nói ra rất dài, còn có nhiều chuyện các con còn chưa biết.
Lâm Vân Phong nhìn ông, mơ hồ cảm thấy bất an, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Sư bá, người còn có chuyện gì dấu diếm đệ tử phải không?
Càn Nguyên chân nhân nhìn về phương xa, vẻ mặt đau khổ thống thiết, giọng như khóc nói:
- Vân Phong, Đạo gia có môn Huyền Linh Tụ Thần quyết, con có biết không?
Lâm Vân Phong hơi lặng đi, gật đầu nói:
- Điều này đệ tử đã từng nghe qua, nghe nói rất quỷ dị, người thi pháp có thể đạt được sức mạnh thần kỳ, nhìn thấy trước một số chuyện tương lai, nhưng lại không thể nói ra, nếu không chắc chắn sẽ chết.
Càn Nguyên chân nhân ánh mắt mê đi, nước mắt âm thầm rơi xuống, cất tiếng nghẹn ngào nói:
- Nhớ khi con và Ngạo Tuyết trọng thương quay về Hoa Sơn, sư phụ con Huyền Âm chân nhân liền âm thầm thi triển Huyền Linh Tụ Thần quyết, từ đó biết được nhiều chuyện. Khi đó ta còn cảm thấy kỳ quái, đệ ấy vì sao lại biến đổi bất ngờ như vậy. Mãi đến sau này Tĩnh Nguyệt sư thúc của con nói cho ta biết, sư phụ con vì con và Ngạo Tuyết, không tiếc hiến thân thi pháp, cam lòng chấp nhận sự trừng phạt của trời đất do làm chuyện nghịch thiên, cuối cùng chết trên Hoa Sơn!
Lâm Vân Phong thân thể lắc lư, rống lên giận dữ:
- Không phải vậy, sư bá lừa con, sư bá lừa con rồi!
Vẻ mặt điên cuồng, rõ ràng tin tức này có đả kích rất lớn với gã.
Càn Nguyên chân nhân không hề nhìn gã, vẫn nhìn về phương xa, tiếp tục nói:
- Ngày sư đệ chết rồi, sư muội đã đứng trước mộ phần cả một đêm. Mà cũng vào đêm đó, Hoành Phi vì cứu Ngạo Tuyết đã cùng Tất Thiên đấu sức với Kiếm Vô Trần, cả hai đều chết trong tay Kiếm Vô Trần, Ngạo Tuyết thì được Thiên Mục Phong cứu đi, cuối cùng không biết tung tích. Ngày thứ hai, Thiên Mục Phong không muốn Lục Vân trúng kế đã tiến đến báo tin, lại tạo cơ hội cho Kiếm Vô Trần thi triển thần cung, cuối cùng Thương Nguyệt vì cứu Lục Vân cũng đã chết trong tay của Kiếm Vô Trần.
Lâm Vân Phong vẻ mặt biến hẳn, một loạt sự kiện đau buồn khiến gã cơ hồ phát điên, miệng đau khổ la lên:
- Vì sao lại như vậy, vì sao? Kiếm Vô Trần, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ giết chết ngươi, giết chết ngươi!
Hứa Khiết mặt đầy đau thương, nước mưa như mưa, nắm lấy tay Lâm Vân Phong, khóc lóc:
- Vân Phong, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ, khiến cho Kiếm Vô Trần phải trả giá đắt.
Lâm Vân Phong trầm giọng nói:
- Muội yên tâm, ta sẽ không để cho những người đã chết thất vọng. Sư bá, bây giờ người có tính toán thế nào, chúng ta tiếp tục làm như thế nào đây?
Càn Nguyên chân nhân than thở nói:
- Sư muội trước khi chết một mực nhắc nhớ đến Ngạo Tuyết không quên. Vân Phong con nhất định phải tìm cho ra Ngạo Tuyết, cùng với Ngạo Tuyết trùng hưng lại uy phong của Dịch viên, để không phụ kỳ vọng của những người đã chết.
Lâm Vân Phong nghiêm mặt nói:
- Sư bá yên tâm, con nhất định tìm cho ra sư tỷ, tìm lại Dịch Thiên xích, trùng hưng lại Dịch viên.
Hứa Khiết thôi đau thương, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta tìm nơi nào đó để trị thương cho sư bá, ngày mai mới chính thức bắt đầu.
Lâm Vân Phong đồng ý, mỗi tay nắm lấy một người, toàn thân ánh sáng huyền hoặc lóe lên, cả ba liền biến mất.
***** *************
Đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, Khiếu Thiên vẻ mặt lộ ra vài phần ưu tư. Bên cạnh, Quy Vô đạo trưởng nhẹ giọng than:
- Trận mưa hôm qua thật lớn, đã cuốn đi không ít bụi trần, có thể tẩy rửa được khí tà của thế gian chăng?
Khiếu Thiên cười khổ nói:
- Có lẽ trận mưa này không phải tẩy rửa tà khí, mà là ông trời khóc cho nhân gian.
Quy Vô đạo trưởng nghe thấy chấn động, giọng lo lắng:
- Đứng vậy, ông trời rơi lệ, người trần đau thương, cuối cùng chịu khổ lại là ngàn vạn sinh linh.
- Biết rõ không né được, sao lại khổ sở nhắc đến. Nếu là vì nối nghiệp trời, kiếp nạn chính là thời điểm xoay chuyển.
Thanh âm từ sau truyền lại, không biết Phật Thánh Đạo Tiên đã vào trong điện từ lúc nào.
Quy Vô đạo trưởng xoay người đi đến bên ông, vừa ngồi xuống vừa hỏi:
- Tiền bối, người có phải ám chỉ điều gì không, vì sao không nói rõ ra?
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha ha đáp:
- Ta chỉ tùy nghi nói ra, nghe được thì nghe, không hiểu thì cứ coi như ta không nói.
Quy Vô đạo trưởng bất lực, biết ông không muốn nói liền xoay sang chuyện khác:
- Vừa rồi mới thu được tin tức, Dao Quang và Đạo Tà tiền bối đã tiến vào Ma vực thuận lợi, sau này sợ phải mất một khoảng thời gian mới có thể nhận được tin tức tiếp theo của bọn họ.
Ghi chú:
(1) Âm dương chi khí, hỗn độn nguyên lực, hóa vi nhất kiếm, duy ngã sở mệnh. Pháp kiếm phá không, nộ trảm thiên địa, thần ma quỷ quái, vô sở thất địch! = khí Âm Dương, nguồn sức mạnh hỗn độn, hóa thành kiếm để một mình ta ra lệnh. Pháp kiếm phá không, giận dữ chém trời đất, thần ma hay quỷ quái, không gì chống nổi!
← Ch. 0826 | Ch. 0828 → |