← Ch.0828 | Ch.0830 → |
Nắm vững tình hình, Lục Vân trầm ngâm giây lát, sau đó liền tùy ý chọn lựa một cửa cảm thấy an toàn, từ từ bay vào bên trong. Trên đường đi, Lục Vân không hề chịu một công kích nào, nhanh chóng tiến vào trong điện, liền bị cảnh tượng bên trong làm cho chấn động kinh ngạc.
Vô Cực thần điện, hiệu xưng tượng trưng cho Vân Chi Pháp giới, cảnh tượng thần bí của nó tự nhiên không giống bình thường. Nhưng khi Lục Vân thực sự nhìn thấy, tuy đã sớm có tâm lý chuẩn bị nhưng cũng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Đứng giữa đại điện, ánh mắt Lục Vân lướt nhìn bốn phía, chỉ thấy một Thái Cực Bát Quái do ánh sáng xanh đỏ tạo thành phân bố khắp trong đại điện, tám cửa của nó vừa đúng tám phương, trên mỗi cửa đều có một khối ngọc thạch dài ba thước rộng một thước, lần lượt phát ra ánh sáng khác nhau, hình thành tám luồng sáng phản chiếu vào ngay tâm điểm của biểu tượng Âm Dương trong Thái Cực Bát Quái, ngưng tụ thành hai quả cầu ánh sáng chói mắt, không ngừng phát ra những làn sáng khắp bốn phía để duy trì vận hành của Bát Quái.
Ngưng quan sát thêm, Lục Vân tập trung vào hai quả cầu ánh sáng, Ý Niệm Thần Ba nhạy bén phát hiện một chút dị thường, lập tức một cảnh tượng kỳ diệu hiện lên trong não của chàng. Thời khắc này, khi Lục Vân tập trung tinh lực, vô số hình ảnh hối hả hiện lên trong não, tổ chức thành một cảnh tượng hành động, không ngờ đó chính là đồ án phân bố cụ thể của mười ba cung điện thuộc Vân Chi Pháp giới, cùng với cảnh tượng của mười hai cung điện bên ngoài, hình ảnh bên trong đại điện cũng rõ ràng vô cùng.
Lục Vân cảm thấy kinh ngạc, chàng hoàn toàn không hề ngờ được, trong Vô Cực thần điện lại có được Bát Quái thần kỳ như vậy, có thể nhìn thấy tình huống bất kỳ của mười hai cung điện còn lại. Như vậy nhất cử nhất động của mình đều bị người thấy hết. Quan sát tình hình của mười hai cung điện, Lục Vân phát hiện ở đó không thấy người nào, vậy những cao thủ còn lại của Vân Chi Pháp giới đều đi đâu hết rồi?
Lục Vân nghi hoặc quan sát cẩn thận, phát hiện mỗi khi ý nghĩ của mình đến đâu, cảnh tượng nơi đó lại trở nên tỏ tường hẳn. Phát hiện điều này, trong lòng Lục Vân bắt đầu suy nghĩ đến Lôi Thiên, cảnh tượng trong não nhanh chóng biến đổi, vị trí của Lôi điện liền hiện ra rõ ràng, điều này khiến chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Lục Vân xoay chuyển ý nghĩ đến địa phương quỷ bí phía Đông Bắc trên tầng mây mà mình đã từng phát hiện khi vừa mới vào Vân Chi Pháp giới. Nơi này không biết tại sao mà bất kỳ sóng thăm dò nào đến gần đều bị thôn tính, thật ra trong đó ẩn chứa bí ẩn nào đây?
Theo sự chuyển đổi ý nghĩ, cảnh tượng trong não cũng biến đổi, chỉ thấy một vùng mây mù ngập đầy không gian, bảy bóng hình người mơ hồ phân bố theo phương vị của bảy ngôi sao chòm Bắc Đẩu, hình thành một Thất Tinh trận pháp, ai nấy tự phát ra linh lực to lớn, không ngừng áp chế khu vực quỷ bí lấp lánh sóng ánh sáng ở trung ương.
Cảnh tượng này hơi mơ hồ không rõ, bất quá Lục Vân cũng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân, biết được đó chính là nguồn mạch của Vân Chi Pháp giới, bảy người đang trấn thủ theo Thương Vân Thất Tuyệt trận, muốn áp chế sức mạnh Huyền Minh Thiên Cương. Ngưng suy nghĩ thêm, Lục Vân ngửng đầu nhìn lên trên không, nơi đây hoàn toàn kín bưng, căn bản không có cửa vào tầng thứ hai, cuối cùng trên bề mặt tầng thứ nhất chỉ là hư ảo hay còn có huyền cơ nào khác?
Dò xét cẩn thận, Lục Vân phát hiện trên đỉnh đầu có một ngọc thạch màu sắc lấp lánh hơi khác, những làn sáng tổ hợp lại thành một đồ án Thái Cực hoàn chỉnh. Điều này khiến cho Lục Vân tìm được một chút dấu vết.
Nhưng đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên vang lên thanh âm:
- Lục Vân, ngươi hao hết tâm cơ đến nơi đây, thật sự có nghĩ bản thân lại nghịch thiên không được chăng?
Quay đầu nhìn bốn bức tường, Lục Vân hỏi lại:
- Ngươi là ai, có phải là Vân giới Thiên Tôn không, vì sao không dám hiện thân, lẽ nào sợ chết trong tay ta ở nơi này?
Thanh âm đó lạnh lẽo đáp:
- Lục Vân, ta là ai một lúc nữa sẽ cho ngươi biết. Bây giờ ngươi hãy đáp lại câu hỏi của ta đi.
Lục Vân ngưng nhìn, lạnh lùng ngạo nghễ nói:
- Có thể nghịch thiên hay không, trong lòng ngươi đã biết. Từ thời điểm ngươi mở miệng hỏi ta hẳn đã thấy trong lòng ngươi sinh ra lo lắng, cũng xuất hiện tâm tình bất an rồi.
Không hề có tiếng đáp lại, cả đại điện chìm vào im lặng, một lúc sau thanh âm đó lại vang lên:
- Lục Vân, ngươi rất tự phụ, giọng lưỡi cũng rất sắc bén. Nhưng cho dù thế nào, ngươi muốn hủy diệt nền văn minh đã tồn tại vài ngàn năm thì không hề dễ dàng.
- Từ khi ta đến nơi đây, Vân Chi Pháp giới đã dần dần đi vào con đường diệt vong. Bây giờ ta chỉ cần phá hủy thêm nơi này, Vân Chi Pháp giới sẽ nhanh chóng bị hủy diệt thôi.
Thanh âm đó phản bác lại:
- Rất nhiều chuyện nói thì dễ nhưng làm lại gian khổ vô cùng. Hôm nay ngươi đến nơi này, mong ước nhất là kết cục này. Bây giờ ta sẽ hiện thân gặp mặt để kết thúc mọi chuyện của ngươi và Vân Chi Pháp giới.
Dứt lời, bốn bề Lục Vân ánh sáng huyền ảo lóe lên, tám luồng thân ảnh phân ra tám phương bao vây Lục Vân vào giữa.
Đo lường qua tám người, Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ nói: -
- Không thể như thế được, bọn ngươi rõ ràng đã chết rồi, làm sao ...
Té ra lúc này Lục Vân nhìn thấy tám người không ngờ là Tuệ Tâm hòa thượng, Ly Hỏa thần quân, Nhất Trần tiên cô, Ngọc Địch Thanh Ca, Phi Long chân nhân, Âm Dương Điên Tẩu, Thần Bút Họa Hồn, Huyền Cực Âm Tẩu. Đây chính là tám người Lục Vân khi tiến vào Vân Chi Pháp giới đã sát hại, ai ngờ lúc này lại xuất hiện toàn bộ nơi đây, làm sao không khiến người ta thất kinh.
Giữa hư không, thanh âm đó lại vang lên:
- Lục Vân, ta biết ngươi rất kinh ngạc, nhưng ngươi có ý thức được tiếp theo ngươi sẽ đối diện với chuyện gì không?
Nghe thấy thất kinh, Lục Vân lập tức ngưng tụ tinh thần, một mặt phát xuất Ý Niệm Thần Ba dò xét tình hình của tám người, một mặt châm chọc trở lại:
- Chỉ bằng bọn họ hẳn có thể kềm chế ta được khá lâu, nhưng tuyệt đối không cách nào ngăn cản bước tiến của ta, cuối cùng cũng chỉ chết thêm lần nữa mà thôi.
- Lúc này, ngươi còn tự tin như vậy, hào khí này khiến người ta bội phục. Nhưng đáng tiếc ngươi có tà ác trong người, lại là kẻ nghịch thiên, hôm nay không thể không chết nơi này. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, định mệnh sinh tử hẳn phải xem bản lĩnh của ngươi.
Lời vừa dứt, tám người bên ngoài Lục Vân đồng thời tiến công, tám thế công sắc bén hội tụ thành một, hình thành một kết giới kín bưng, vừa bắt đầu đã vây khốn Lục Vân tại chỗ.
Không hề phản kích, Lục Vân thay đổi chiến thuật trước đó, bắt đầu thi triển thuật "Vạn Nguyên Quy Nhất" trong "Thiên Địa Vô Cực", dùng tốc độ cực nhanh hấp thu tám luồng chân nguyên to lớn đó, biến nó trở thành sức mạnh của bản thân, lập tức thôn tính hết.
Chiến thuật của Lục Vân khiến người ta thất kinh. Khi tám cao thủ phát hiện được không ổn, Lục Vân đã ảo hóa biến thành tám phân thân, lợi dụng thời điểm đối phương còn đang kinh ngạc phát động một chiêu cực mạnh.
Bất ngờ quá nhanh, khi công kích của Lục Vân hất bay tám người, một cảm giác kỳ quái đã ập vào trong lòng Lục Vân. Mới vừa rồi, tại thời điểm Lục Vân phân ra đánh trúng tám người, phản lực của đối phương mạnh mẽ khiến cho Lục Vân nhạy bén phát hiện được một điểm dị thường, đó là sức phòng ngự của tám người không ngờ hệt như nhau, tính chất hoàn toàn giống hệt.
Điểm này không hợp lý, cho dù tám người đều là cao thủ Vân Chi Pháp giới, nhưng theo tình huống giao chiến với Lục Vân lúc trước, pháp quyết bọn họ tu luyện không giống nhau, làm sao lại xuất hiện tình hình này được.
Nghĩ đến đây, Lục Vân lập tức hiểu ra, vẻ mặt không chút lộ rõ, ảo ảnh phân tán di động rất nhanh, lần lượt lấp lánh ánh sáng, chớp mắt ảo hóa thành hình dạng của địch nhân.
Cứ như thế, trong đại điện xuất hiện mười sáu bóng hình, vừa hay phân chia thành tám cặp song sinh, khiến người ta phân biệt không được. Giao chiến không hề ngừng lại, lần lượt từng cặp song sinh ai nấy đấu nhau, nhưng sau đó một lúc chiến thuật của Lục Vân lại đổi, cứ như vậy càng phân biệt không rõ được.
- Lục Vân, ngươi quả nhiên thông minh, không ngờ vừa bắt đầu đã nhìn rõ hết mọi thứ, thật sự là một kỳ tài, đáng tiếc ...
Còn đang nói, tám bóng hình đột nhiên hợp nhất lại, lộ rõ một vị trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thần thái uy nghiêm. Người này toàn thân bao bọc hào quang ngũ sắc, khuôn mặt anh tuấn lại có vẻ điềm đạm, đang lạnh nhạt nhìn Lục Vân.
Thấy địch nhân đã hiện hình, Lục Vân cũng thu hồi ảo ảnh lộ ra chân thân, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn đối phương hỏi:
- Ngươi hẳn là Vân giới Thiên Tôn?
Người trung niên điềm nhiên nói:
- Không sai, ta chính là Vân giới Thiên Tôn, là người sáng tạo ra nơi đây.
Lục Vân nói:
- Ngày đó ngươi phái người tiến vào nhân gian chuyên tâm đối phó với ta, chỉ bởi vì thân phận của ta?
Vân giới Thiên Tôn hỏi ngược lại:
- Lý do này lẽ nào không đủ sao?
Lục Vân bật cười lớn nói:
- Đủ rồi, quá đủ rồi. Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua, có một ngày Vân Chi Pháp giới của ngươi vì đó mà bị hủy diệt chăng?
Vân giới Thiên Tôn vẻ mặt âm trầm, hơi đau lòng nói:
- Đúng là ngày đó chưa từng nghĩ qua chuyện này, bất quá cho dù mọi sự như hiện nay, ta vẫn kiên định niềm tin như cũ, người không thể ra khỏi Vân Chi Pháp giới của ta.
Lục Vân cười lạnh nói:
- Phải vậy chăng, thế thì để ta thử qua một lần, xem ngươi có thể thoát khỏi bàn tay ta chăng.
Dời ngang vài trượng, Lục Vân âm thầm đi đến trước mặt Vân giới Thiên Tôn, múa tay đánh ra một chưởng, tốc độ tuyệt đối không nhanh.
Vân giới Thiên Tôn ánh mắt hơi biến đổi, chần chừ một lúc, sau đó đánh ra một chưởng đỡ lấy một chưởng không nhanh của Lục Vân. Hai chưởng gặp nhau, thân thể hai người đồng thời run lên, toàn thân Lục Vân lóe lên hào quang bảy màu, lập tức ổn định thân thể, còn Vân giới Thiên Tôn lại lùi lại một bước xảo diệu, đề ngự được sức mạnh Hóa Hồn phù đáng sợ trong lòng bàn tay của Lục Vân.
Giao đấu sơ qua, Lục Vân trong lòng hơi cảnh giác, thực lực Vân giới Thiên Tôn cực mạnh, so với tưởng tượng của chàng không khác mấy, đúng là không phải hạng tầm thường. Vì thế, chàng tung mình bay lên, hai tay phát ra hào quang, chân nguyên mạnh mẽ sau khi ra khỏi tay liền ảo hóa thành các loại các dạng hình ảnh, vần vũ bay lượn trong đại điện hệt như trăm thú đang tranh giành, hình ảnh kỳ lạ kinh người.
Vân giới Thiên Tôn lắc mình né tránh, hai tay múa lên, ánh sáng xanh lam thẫm nhấp nhô không ngừng, hình thành một lưới sáng phóng ngự bên ngoài thân thể, chống đỡ được quá nửa công kích của Lục Vân. Sau đó, Vân giới Thiên Tôn bắt đầu phản kích, chỉ thấy hai tay ông mười ngón điểm liên tục, các luồng sáng xanh lam thẫm tung hoành đan xen, khi gặp phải kết giới phòng ngự của Lục Vân liền dễ dàng phá hủy, rồi bắn thẳng vào thân thể Lục Vân.
Hơi kinh ngạc, Lục Vân đề cao cảnh giác, trong khi né tránh suy nghĩ về lai lịch của làn sáng xanh lam thẫm. Trước đây, khi Lục Vân gặp phải Hư Vô cư sĩ, cũng đã từng thử qua với làn sáng xanh lam thẫm quỷ dị này trên người lão. Lần này lại gặp ở đây, trong lòng Lục Vân không khỏi sinh ra một chút hoài nghi.
← Ch. 0828 | Ch. 0830 → |