Vay nóng Tima

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0846

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0846: Quyển thổ trọng lai (Đội mồ sống dậy)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Lazada


Giữa không trung, Tứ Linh thần thú đứng thẳng cao ngạo giữa bầu trời. Vào lúc vụ nổ sắp xảy ra, hai cánh trắng đen trên lưng Tứ Linh thần thú hơi đập, lập tức ngưng đọng không gian bốn bề, không hề chịu một chút ảnh hưởng nào.

Bay người đến cạnh Phần Thiên, Bách Linh phát ra một luồng sức mạnh ôn hòa êm ái, vừa ổn định thân thể hắn, vừa giúp hắn trị thương.

- Tập trung tinh thần, không được bỏ cuộc, huynh cần phải sớm khôi phục trở lại.

Phần Thiên cười khổ đáp:

- Đa tạ công chúa quan tâm, Âm Đế đó có tin tức gì chăng?

Bách Linh vẻ mặt nặng nề, phát ra linh thức dò xét mọi động tĩnh trong phương viên vài dặm, miệng lại lên tiếng:

- Rất kỳ quái, sau khi phát nổ rồi, khí tức của hắn liền biến mất toàn bộ.

Trần Ngọc Loan phi thân đến bên hai người, nhẹ giọng nói:

- Âm Đế có bị hủy diệt như vậy dưới một chiêu liên thủ công kích của chúng ta không?

Bách Linh không đáp, Phần Thiên lại nghi ngờ:

- Điều này sợ là không có khả năng. Một chiêu vừa rồi, nếu đổi lại là bất cứ người nào hẳn đã sớm hủy diệt cả xác lẫn hồn. Nhưng Âm Đế không phải là người thường, chúng ta tốt nhất phải cẩn thận một chút.

Trần Ngọc Loan cau mày nói:

- Âm Đế toàn thân tà khí kinh người, nếu như cho rằng hắn còn tồn tại hẳn Không Linh điểu phải cảm ứng được. Lúc này Không Linh điểu không chút phản ứng, không biết có phải Âm Đế vừa rồi đã quá tự phụ, sơ ý mất đi tiên cơ, cuối cùng ...

Bách Linh lắc đầu nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:

- Trước hết không nên nói như thế, mọi người quan sát cẩn thận một lúc rồi hãy đưa ra kết luận.

Nói rồi đỡ thân thể Phần Thiên lên người Tam Đầu linh xà, bốn người hội tụ một chỗ.

Trên lưng rắn, Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong đang tranh thủ thời gian tự trị thương. Bách Linh lại nắm chặt tay Trần Ngọc Loan, toàn lực hỗ trợ nàng khôi phục, hơn nữa còn quan sát tình huống bốn bề.

Âm Đế chịu một chiêu vừa rồi hẳn bị trọng thương, nhưng theo hiểu biết của Bách Linh, hắn chắc chắn không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, thế thì hiện tại hắn còn sống hay đã chết?

Nếu như chết rồi, tự nhiên không còn gì để phải bàn. Nhưng một khi chưa chết, hắn đang ẩn nấp ở vùng lân cận, hay đã âm thầm bỏ đi rồi? Với bản tính cuồng ngạo tự phụ của Âm Đế, hắn có cam lòng bỏ qua như vậy chăng?

Suy nghĩ vấn đề này, khuôn mặt Bách Linh mờ hiện một chút lo lắng, một cảm giác bất an mơ hồ trong lòng.

Trần Ngọc Loan nhìn nàng, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vài phần quan tâm, nhẹ giọng nói:

- Bách Linh tỷ, tỷ lo lắng Âm Đế sẽ đội đất sống dậy chăng?

Bách Linh miễn cưỡng bật cười đáp:

- Một chiêu công kích vừa rồi của chúng ta có thể đắc thủ thành công, một là nhờ Âm Đế quá tự phụ, chưa hiểu sâu sắc về chúng ta, hai là chúng ta phối hợp rất hoàn hảo. Bây giờ Âm Đế biến mất rồi, nếu như chết hoặc đã bỏ đi thì hẳn là tốt rồi. Nhưng nếu hoàn toàn không như suy nghĩ của chúng ta, thế thì tình huống tiếp theo của chúng ta sẽ rất nguy hiểm.

Trần Ngọc Loan an ủi:

- Tỷ tỷ không cần phải quá lo lắng, hiện tại tình huống cũng chưa rõ ràng, tốt hay xấu rất khó nói rõ được. Cho dù Âm Đế ẩn núp bên ngoài, bốn người chúng ta một nửa đã bị trọng thương, chỉ còn lại tỷ muội đủ sức chiến đấu, chúng ta vẫn còn có tuyệt chiêu.

Bách Linh nghe vậy vẻ mặt hơi tốt lại, gật đầu nói:

- Muội nói đúng, ta đã quá lo. Bây giờ chúng ta ở đây chờ một lúc, nếu như Âm Đế không xuất hiện, thế thì chúng ta hãy quay về liên minh, đợi sau này gặp lại hãy nói. Nếu như hắn ...

Một âm thanh kỳ quái do Tứ Linh thần thú phát ra lập tức cắt ngang lời của Bách Linh. Chỉ thấy hai mắt nó mở tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đầu hai người, phảng phất nơi đó có vật gì đó đang tồn tại.

Không Linh điểu phát hiện sự dị thường của Tứ Linh thần thú, miệng nhẹ kêu lên một tiếng, toàn thân đỏ rực bay thẳng lên không. Trong lúc bay đi miệng phát ra những tiếng hót nho nhỏ, từng luồng khí thần thánh bao phủ khắp bầu trời, khiến cho trên tầng mây lộ ra một hình bóng màu đen, đó chính là Âm Đế đã biến mất trước đây.

Nhìn thấy Không Linh điểu bay thẳng về phía mình, vẻ mặt Âm Đế đầy nóng giận, tay phải múa lên, Tàn Hồn Toái Tâm nhận đột nhiên hiện ra mang theo sức mạnh cực tà từ trên chém xuống, đón lấy khí cực thánh của Không Linh điểu. Cả hai chụp vào nhau giữa không gian lập tức phát nổ kinh người.

Một tiếng hót nhẹ nhàng, Không Linh điểu hệt như một thanh thần kiếm phóng ngược lên trời, thân thể hóa thành một luồng sáng rực đỏ, đánh tan sức mạnh tà sát do Tàn Hồn Toái Tâm nhận phát ra, chấn động tay phải của Âm Đế, khiến hắn phải lắc mình né tránh vài trượng.

Giận dữ nhìn Không Linh điểu, Âm Đế giọng tàn bạo nói:

- Con súc sinh đáng ghét, ngày đó giáo huấn cho ngươi chưa đủ chăng? Nếu như vậy, hôm nay đừng trách ta ra tay vô tình.

Hai tay giang rộng, toàn thân Âm Đế ánh sáng tà ác chiếu rọi, những làn sáng sắc lục quỷ dị lan khắp bốn bề, đi đến nơi nào không gian liền ngưng đọng lại, hình thành một khu vực chịu sự khống chế của hắn, bao phủ bốn người Bách Linh ở giữa.

Cảm nhận được sự mạnh mẽ của Âm Đế, Tứ Linh thần thú lập tức phát ra tiếng gầm. Bách Linh thấy vậy hô nhẹ một tiếng, vuốt ve Tứ Linh thần thú nhỏ giọng nói:

- Đại linh nhi đừng gấp, trước hết ngươi hãy ẩn giấu thực lực, sau này khi có cơ hội sẽ để ngươi xuất trận.

An ủi được Tứ Linh thần thú rồi, Bách Linh quay đầu nói với ba người:

- Bây giờ Phần Thiên trọng thương, tạm thời theo Tam Đầu linh xà đi trước để tránh nguy hiểm. Tư Đồ thiếu hiệp ở bên cạnh quan sát, tuyệt đối nhanh chóng trị thương, ta và Ngọc Loan sẽ đón đánh Âm Đế, xem có thể chống cự nổi không.

Phần Thiên trong lòng biết mình có lưu lại cũng không giúp được gì, liền dặn dò:

- Mọi người cẩn thận, ta về liên minh tìm cứu binh trước đây.

Bách Linh ừ một tiếng, miệng phát ra một loạt những tiếng kêu nhỏ, Tam Đầu linh xà liền bắn mình bay đi mang theo Phần Thiên, chỉ chớp mắt đã rời xa.

Ngửng đầu, Bách Linh nhìn Âm Đế, trầm giọng nói:

- Ngọc Loan, cẩn thận một chút. Lần này không giống lần vừa rồi, quyền chủ động nằm trong tay của Âm Đế. Một chiêu như vừa rồi mạnh mẽ, nhưng xem ra Âm Đế không chút thương tổn, chúng ta cần phải đề phòng đặc biệt.

Trần Ngọc Loan lúc này thương thế đã khôi phục hơn phân nửa, nghe Bách Linh dặn dò liền nghiêm mặt nói:

- Muội đã hiểu rõ, bây giờ hãy bắt đầu thôi, để càng lâu hắn càng bất lợi cho chúng ta.

Vừa dứt lời liền phi thân lên không, trong khi tiến lên hai tay bắt chéo, sức mạnh thần thánh to lớn từ lòng bàn tay phát ra phân tán bên ngoài, hình thành một vùng không gian nhỏ hẹp để đối chọi lại sức mạnh trói buộc do Âm Đế phát ra.

Nhìn thấy Trần Ngọc Loan bắt đầu tiến công, Bách Linh cũng không chút chậm trễ, thân thể yêu kiều ngồi xếp bằng lơ lửng, trên hai đùi ánh lam lóe lên liền có cây huyền cầm xuất hiện, theo mười ngón tay của nàng múa lên, từng trận âm thanh đàn cầm vang lên, ép cho tà khí do Âm Đế phát ra tản mát sang hai bên.

Tiếng đàn cầm huyền diệu vang vọng giữa không trung, hệt như một luồng khói xanh, uốn lượn xoay múa hội tụ thẳng về phía Âm Đế, hình thành một khu vực âm sát bên ngoài thân thể của hắn, dùng khí thần thánh áp chế tà khí trên người hắn lan tràn.

Đối mặt với luồng khí công kích của Âm Đế, miệng Không Linh điểu hót lên không ngừng, khí thần thánh của nó hệt như từng từng tràng sấm động phân bố khắp bốn bề Âm Đế, ma sát kịch liệt với khí tà do hắn phát ra, sản sinh từng loạt vụ nổ.

Cứ như vậy, Âm Đế muốn vây khốn nó, trong nhất thời cũng khó mà làm được, hai bên rơi vào cục diện giằng co.

Đối với Âm Đế, sức mạnh Không Linh điểu trong mắt hắn không có gì là to lớn, nhưng khí không linh do nó phát ra lại vừa hay khắc chế được hắn. Điều này có thể so sánh với nước lửa tương khắc, mà hắn là lửa còn Không Linh điểu là nước, chỉ cần có nó tồn tại, Âm Đế sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Phân rẽ được làn sáng trói buộc màu xanh lục quỷ dị, Trần Ngọc Loan thi triển thuật "Bích Ba Yên Hà", thân hình xinh đẹp múa lượn nhẹ nhàng chung quanh Âm Đế, ảo hóa thành vô số thần nữ có khí mạch liên thông, tạo thành một trận pháp hoa sen bằng mỹ nữ cực lớn.

Cảnh tượng này chói mắt, rực rỡ nhiều màu. Khi hoa sen đã hình thành, linh khí bốn bề của trời đất hội tụ, vô số làn sáng ngưng tụ thành đài hoa, còn nhị hoa lại hướng đúng về Âm Đế, vừa chuyển động vừa phát ra luồng sáng sắc trắng, phảng phất như ngàn vạn cánh tay đồi thời chụp lên thân hình Âm Đế.

Cảm ứng được khí thần thánh đến gần, ánh mắt Âm Đế lóe lên làn sáng xanh lục, nhanh chóng thiết lập bên ngoài thân thể một vách sáng đỏ thẫm, ngăn cản những luồng sáng sắc trắng đó ở khoảng cách ba trượng. Phòng ngự của Âm Đế là dùng khí tà làm căn bản, tương phản hẳn khí thần thánh do Trần Ngọc Loan phát ra, cả hai tương hỗ tan biến, rơi vào giai đoạn giằng co.

Đương nhiên loại giao chiến này tình thế xem ra chậm rãi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vụ nổ, nhưng lại có tác dụng kiềm chế, có thể phân tán sức chú ý của Âm Đế.

Trần Ngọc Loan xoay người thoát khỏi trận pháp hoa sen, để cho nó tự động công kích, còn chính mình lại bay đến trên đầu Âm Đế, thuận tay gỡ lấy Thiên Linh hậu đeo ở eo, rồi hai tay thúc động pháp quyết, khống chế nó bay thẳng về phía Âm Đế. Miệng chuông nhắm thẳng xuống đỉnh đầu của Âm Đế, bắt đầu phát động tiến công mạnh mẽ.

Chuông tím vừa rung lên, khí thần thánh tràn ngập. Thiên Hậu linh dùng linh khí to lớn của mình, vừa rung động phát ra âm thanh huyền diệu của trời, vừa thu nhỏ hào quang sắc tím, biến nó hóa thành một ngọn lửa ánh sáng không gì ngăn nổi, vừa hay chụp xuống đỉnh đầu Âm Đế.

Bật cười ha hả, khuôn mặt Âm Đế lộ vẻ tàn khốc cười lạnh:

- Vở cũ diễn lại, ngươi cho ta còn mắc lừa chăng?

Còn đang nói đã thu hồi lại Cửu U lệnh bài, hai tay mạnh mẽ giơ cao, một luồng lửa ánh sáng đen tuyền theo hai tay hắn xông thẳng lên cao, đột ngột hình thành một vầng mây sáng quỷ bí uốn éo biến hình trên đỉnh đầu, lập tức thôn tính hoàn toàn ánh sáng sắc tím do Thiên Linh hậu phát ra.

Giây lát sau, vầng mây sáng uốn éo hơi hơi run lên, một luồng sắc tím quay ngược phóng lên, lập tức hất bắn Thiên Hậu linh, khiến Trần Ngọc Loan bị trọng thương.

Bốn bề, công kích của Không Linh điểu và kỳ trận hoa sen bị một chiêu phẫn nộ của Âm Đế đánh tan. Chỉ còn lại tiếng đàn cầm của Bách Linh còn khổ sở duy trì, dĩ nhiên không tạo được thương tổn cho Âm Đế.

Bật cười to điên cuồng, toàn thân Âm Đế ánh xanh lục lóe lên chói mắt, ánh mắt tà ác quét qua ba người tại trận, giọng lạnh lùng tàn khốc vô cùng lên tiếng:

- Vừa rồi chỉ là đùa giỡn với các ngươi, muốn coi thử các ngươi có bản lĩnh thế nào. Bây giờ bổn Đế đã chơi đủ rồi, các ngươi hãy đem hết dũng khí thực hiện tranh đấu cuối cùng đi. Ha ha ha ...

Tư Đồ Thần Phong thấy Trần Ngọc Loan trọng thương, không quan tâm đến thương thế bản thân, bay đến đỡ lấy nàng, khuôn mặt nóng nảy hỏi:

- Ngọc Loan, nàng thế nào rồi, không sao chứ?

Trần Ngọc Loan trừng hắn, mắng nhẹ:

- Không cần thiết phải làm như vậy, không chuyện gì cũng bị huynh làm cho thành có chuyện. Được rồi, buông muội ra, muội không có gì quan trọng, đừng để Bách Linh tỷ tỷ một mình đối mặt với Âm Đế.

Tư Đồ Thần Phong thấy nàng không sao, cũng không cho lời nàng là thật, chỉ cười ngô nghê mấy tiếng, liền rời khỏi người nàng, cùng nàng bay về phía Bách Linh.

Đối mặt với Âm Đế, Bách Linh vẫn vung tay đàn, khuôn mặt điềm nhiên.

- Âm Đế, ngươi lúc này cao hứng còn quá sớm đó.

Âm Đế nhìn nàng, trong ánh mắt làn sáng tà ác lưu động, cười ha hả nói:

- Dư nghiệt của Thiên Chi đô, giây lát sau lúc ngươi phải chết, hẳn sẽ không cần phải nói như thế đâu.

Bách Linh hừ giọng nói:

- Âm Đế ngươi rất mạnh, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chết trong tay ngươi đâu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1114)