Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0854

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0854: Ý ngoại địch đối (Bất ngờ đối địch)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


Kiếm Vô Trần không an tâm lên tiếng:

- Con cũng không thể nói rõ được, con đang muốn tìm một địa phương để trốn sư tổ, đến khi nào không thể né tránh được rồi hãy tính.

Liễu Tinh Hồn lắc đầu nói:

- Như vậy không tốt, trốn tránh không phải là biện pháp. Hiện tại con chỉ có hai con đường, thứ nhất là phản kháng, vượt ra khỏi hạn chế của Cửu Thiên Hư Vô giới, trong lòng muốn làm thế nào thì làm như thế đó. Thứ hai chính là xảo biện, phủ nhận tất cả mọi thứ do Diệp Tâm Nghi nói.

- Xảo biện, làm thế nào xảo biện đây? Như vậy còn có thể xảo biện được chăng?

Kiếm Vô Trần không hiểu được ý lão cất tiếng hỏi.

Liễu Tinh Hồn cười âm lạnh nói:

- Làm sao không thể, chỉ cần con kiên định, sống chết đều không nhận, chỉ bằng những lời của Diệp Tâm Nghi làm sao có thể cho là con đã làm như vậy.

Kiếm Vô Trần vẫn còn không hiểu, nghi ngờ hỏi:

- Với tình cảm yêu mến của sư tổ dành cho Diệp Tâm Nghi, sư tổ nhất định sẽ tin lời của cô ta, con căn bản không có cơ hội xảo biện được.

Liễu Tinh Hồn cười ha hả nói:

- Chuyện này không đơn giản như vậy, Diệp Tâm Nghi được Lâm Vân Phong cứu chạy thoát. Với quan hệ của Lâm Vân Phong và Lục Vân, hận thù Diệp Tâm Nghi còn chưa hết, làm sao có thể cứu cô ta được. Như vậy, Lâm Vân Phong cứu người tất nhiên có ý đồ riêng. Hơn nữa hiện nay tu vi của hắn đã tăng mạnh, nhất định là học thành được loại pháp quyết tà ác nào đó, vì thế muốn mê hoặc tâm trí của Diệp Tâm Nghi, khiến cô ta cố ý đánh con bị thương, chuyện này còn không phải là chuyện đơn giản nữa chăng?

Kiếm Vô Trần nghe thế rất mừng, cất tiếng tán dương:

- Sư thúc người thật là quá thông minh rồi, tuyệt chiêu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

Liễu Tinh Hồn điềm nhiên đáp:

- Điều này không thành vấn đề, nhưng sư thúc muốn biết, con cuối cùng đã chọn phương thức thứ nhất hay là phương thức thứ hai đây?

Kiếm Vô Trần đè ép cơn kích động trong lòng, hỏi ngược lại:

- Sư thúc thấy con nên chọn phương thức nào mới tốt đây?

Liễu Tinh Hồn nhìn vào trong mắt hắn, chầm chậm nói:

- Chuyện đã đến bước này rồi, che dấu thật ra không thể lâu dài được, vì thế ta cho là con nên chọn phương thức thứ nhất. Con có thần khí cực mạnh trong tay, có đủ lưng vốn để tranh hùng Thất giới, con cũng nên nắm lấy cho tốt. Nếu như cả ngày chỉ biết trảm yêu trừ ma, đến ngày nào mới có thể đi hết tận cùng được.

Kiếm Vô Trần cười đáp:

- Sư thúc đúng là hiểu được con, ngay cả trong lòng con nghĩ điều gì đều có thể thấy rõ ràng. Nếu đã như vậy, chúng ta cùng nhau chung tay khai sáng thời đại mới thuộc về chúng ta.

Liễu Tinh Hồn tán thưởng nói:

- Được, nói rất tốt, không hổ là người thừa kế thần cung, hãy để chúng ta cùng nhau sáng tạo tương lai, sáng tạo huy hoàng. Hiện nay, chuyện cấp thiết của chúng ta chính là xác định rõ mục tiêu, làm sao loại trừ các trở ngại tốt hơn, thuận lợi vươn đến đỉnh cao trên Thất giới. Để đạt đến được mục tiêu này, chúng ta có thể không cố kỵ điều gì, chỉ cần chuyện gì có ích lợi cho chúng ta, đều phải nghĩ suy tìm phương cách thực hiện.

Kiếm Vô Trần tán đồng nói:

- Sư thúc nói đúng, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể mở rộng lòng dạ, thi triển tài hoa. Bây giờ sư thúc có kế sách gì, sao không nói ra.

Liễu Tinh Hồn nói:

- Kế sách thì chưa gọi là có, nhưng theo tình thế trước mắt, Tà đạo đang mạnh lên, Chánh đạo đang suy vong. Không kể Trừ Ma liên minh, không thể tìm được thế lực nào đối kháng được với Vực chi tam giới. Trước mắt, Địa Âm đã xuất hiện, Thiên Sát trổ oai, lại thêm Yêu Hoàng và Vu Thần, Hư Vô Giới Thiên căn bản không nghĩ đến chuyện của con được. Như vậy, con chỉ cần khơi dậy chiến tranh giữa chánh tà, đẩy nhanh cho hai bên đều bại vong. Một khi bọn chúng đã lưỡng bại câu thương, con lại dùng thần khí cực mạnh để hủy diệt, lúc đó Thất giới hẳn là thiên hạ của con rồi.

Kiếm Vô Trần cười lớn cất tiếng:

- Lời sư thúc chính hợp ý của con, nhưng làm cụ thể như thế nào còn phải cần sư thúc chỉ giáo nhiều.

Liễu Tinh Hồn cười âm hiểm đáp:

- Chuyện này không cần gấp, chúng ta cần bước từng bước một. Hiện nay, chuyện chúng ta cần làm trước hết chính là hiểu rõ tình huống cụ thể giữa hai phe chánh tà, sau đó mới khơi dậy sự chống đối để hai bên chánh tà giao chiến, nắm lấy thời cơ tự mình ra tay thực thi sách lược đánh từng phần. Đương nhiên, chuyện cần làm trước hết chính là né tránh sư tổ của con, tập trung tinh lực đối phó với Trừ Ma liên minh.

Kiếm Vô Trần nghi hoặc nói:

- Trừ Ma liên minh? Bọn chúng ở đó thực lực không yếu, chúng ta lúc này chống đối bọn chúng dường như hơi không được thỏa đáng.

Liễu Tinh Hồn cười ha ha nói:

- Vô Trần, con không phải cứ mãi thấy không có được Trương Ngạo Tuyết là rất hối tiếc chăng? Bây giờ nếu như con đã có lòng tranh bá Thất giới, đó chính là muốn lấy được Trương Ngạo Tuyết, trước tiên phải ra tay từ Trừ Ma liên minh, bởi vì sư thúc tin tưởng hễ là nhân vật có quan hệ với Lục Vân đều tập trung ở nơi đó. Đến lúc đó con có thể báo cừu, lại lấy được điều mong muốn trong lòng, đây lẽ nào không đáng để con nỗ lực và mạo hiểm chăng?

Kiếm Vô Trần gật đầu nói: -

- Biết được ta chỉ có sư thúc. Nhưng hiện tại nơi đó cao thủ không ít, Bách Linh, Trần Ngọc Loan, còn có Lâm Vân Phong phần lớn cũng đã đến nơi đó. Nếu như thế, chúng ta sợ là cũng khó mà ra tay được.

Liễu Tinh Hồn âm hiểm cất tiếng:

- Địch ngoài sáng ta trong tối, có phòng cũng khó mà phòng được. Đi thôi, trước tiên hãy rời khỏi nơi này mới nói.

Kiếm Vô Trần thấy Liễu Tinh Hồn đã phi thân bay đi, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm, đáng tiếc Liễu Tinh Hồn không hề thấy được.

Bỏ đi vẻ âm hiểm, Kiếm Vô Trân tung mình đuổi theo Liễu Tinh Hồn, cả hai rất nhanh biến mất không còn thấy.

***** *************

Mở hai mắt ra, Thiên Mục Phong nhìn về phía trước, bầu trời âm trầm ánh sáng không có nhiều, cẩn thận tính toán thì đã chính ngọ. Thiên Mục Phong đứng dậy, ngắm nhìn ngọn cỏ trời ở trong ao nước, bề mặt nó không hề có biến hóa gì nhiều, nhưng sương mù xanh bốn bề nhạt đi một chút.

Quay đầu nhìn lại tảng đó to lớn bên cạnh, Thiên Mục Phong nhẹ giọng nói:

- Đa tạ ngươi, ta cũng phải đi rồi.

Thiên Mục Phong tung mình phóng lên bầu trời, nhắm thẳng về phương xa bay đi.

Thời gian khoảng chừng một ngày một đêm, nội thương của hắn cũng đã tốt rồi. Hiện tại hắn tiếp tục tự mình đi tìm Trương Ngạo Tuyết để bổ khuyết lại sự lỗ mãng ngày đó của mình.

Cái chết của Thương Nguyệt khiến hắn đau lòng. Tuy người yêu trong lòng hắn là Trương Ngạo Tuyết, nhưng đối với sự dũng cảm của Thương Nguyệt, tình yêu cao thượng giữa Thương Nguyệt và Lục Vân, hắn còn kính phục thâm sâu hơn.

Thở dài một tiếng, Thiên Mục Phong bỏ qua sự đau lòng, vừa bay đi vừa mở rộng linh thức, dùng thuật dò xét độc đáo của Thiên Tà tông để tìm kiếm tình huống bốn bề.

Rất lâu sau, Thiên Mục Phong đến trên không trung một khu rừng rậm, linh thức sắc bén của hắn phát hiện hai luồng khí tức hơi yếu ớt, điều này khiến hắn hơi kinh ngạc. Cẩn thận dò xét trở lại, Thiên Mục Phong phát hiện tu vi hai người này không yếu, nhưng ai nấy đều ẩn giấu khí tức, vì thế không lưu ý sẽ không cách nào phát hiện.

Suy nghĩ một chút, Thiên Mục Phong quyết tâm xem thử một chuyến, vì thế hắn ẩn giấu khí tức bản thân, hóa thành một cơn gió thoảng từ trời hạ xuống.

Dưới một cây cổ thụ, một hòa thượng trẻ tuổi đang ngồi, đối diện hòa thượng có một người trung niên tướng mạo đường hoàng, cả hai đang nói chuyện với nhau.

Lúc này, hòa thượng mở miệng nói trước.

- Bể khổ không bờ bến, quay đầu là bờ. Lý chưởng giáo sao phải khổ sở quay quắt không quên được?

Người trung niên quát lên:

- Câm miệng, thân phận ngươi là gì mà dám đến đây giáo huấn ta.

Hòa thượng niệm khẽ mấy tiếng Phật pháp, điềm nhiên nói:

- Ý niệm oán hận quá hung bạo, chỉ người có tình. Nếu đã có tình hà tất phải có hận thù? Cuộc đời con người khổ sở ngắn ngủi, vui buồn lẫn lộn, quên hết kiếp trước mới có thể tu luyện sống tiếp theo.

Người trung niên rất giận, giọng tàn bạo nói:

- Bổn Nhất, ngươi mà không câm miệng lại, đừng trách ta không niệm tình cũ.

Té ra hai người ở nơi đây chính là Lý Trường Xuân và Bổn Nhất của Bồ Đề học viện, thật không ngờ lại gặp gỡ ở nơi đây.

Bổn Nhất hối tiếc lắc đầu, thở dài nhè nhẹ nói:

- Trước đây, tiền bối đã đứng trên đỉnh của Lục viện, bây giờ lại chìm vào bể tà ác, điều gì đã khiến tiền bối có biến đổi như vậy? Danh lợi, dã tâm, hay là thứ khác? Nhớ lại lúc trước ở Dịch viên, Kiếm Vô Trần khiến các vị đồng ý rằng Lục Vân là kẻ tà ác, nhưng bây giờ các vị lại không phải là tà ác chăng?

Lý Trường Xuân vẻ mặt âm lạnh lại, quát lên:

- Bổn Nhất, ngươi đang ép ta phải ra tay với ngươi chăng?

Bổn Nhất cười nói:

- Ta không nói đến những chuyện đó, tiền bối cũng sẽ không phải bỏ đi khơi khơi như vậy, đúng không?

Lý Trường Xuân hừ giọng nói:

- Nếu đã như vậy, đừng rườm lời nữa, ngươi chịu chết thôi.

Thẳng người tiến tới, hai tay thành trảo chụp lên không trung, chân nguyên mạnh mẽ hóa thành hai dải sáng màu tím cuốn đến thân thể của Bổn Nhất.

Thấy vậy, Bổn Nhất lắc đầu thở dài, thân thể đang ngồi xếp bằng bắn thẳng lên không, hai lòng bàn tay bắt chéo chữ thập, một vầng sáng ánh kim từ trên người hắn phát xuất ra.

Dải sáng sắc tím gặp phải kết giới ánh sáng sắc kim, hai bên ma sát va chạm, vô số hoa lửa bắn lên. Đối với hai người đang giao chiến, tu vi của Lý Trường Xuân cao hơn Bổn Nhất không ít, pháp quyết cả hai tu luyện lại tuyệt đối không tương khắc, vì thế chuyện thu thập Bổn Nhất đối với Lý Trường Xuân hẳn là chuyện rất đơn giản nhẹ nhàng.

Nhưng hiện tại, Lý Trường Xuân sau khi ra tay mới phát hiện, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi không gặp, tu vi Bổn Nhất không ngờ đã tiến bộ rất nhiều, đã đủ sức đối kháng với lão rồi.

Hừ lạnh một tiếng, Lý Trường Xuân gia tăng sức mạnh công kích, mà ánh kim Phật pháp của Bổn Nhất lại vẫn mạnh mẽ như cũ, điều này khiến lão cảm thấy hơi chấn động giận dữ và kinh ngạc. Lùi lại, Lý Trường Xuân đưa tay rút trường kiếm sau lưng, tay phải vừa chuyển động thân kiếm liền rung lên, một làn kiếm sắc bén bắn thẳng vào ngực của Bổn Nhất.

Cảnh giác nhìn một kiếm này, Bổn Nhất ngâm lên Phật pháp, hai tay bắt chéo chữ thập nắm ấn xoay chuyển, một luồng Cự Linh thần chưởng màu vàng kim lập tức bay đến nhanh chóng đón đỡ lấy một kiếm kia.

Một âm thanh to lớn vang lên, ánh sáng phát tán bốn bề. Một kiếm một chưởng gặp nhau giữa không trung phát nổ mãnh liệt, lập tức đánh tan thế công của hai bên, hất bắn hai người đang giao chiến về phía sau. Khuôn mặt Bổn Nhất hơi tái đi, tuy đã đỡ được một kiếm này, nhưng trong lòng hắn biết được, bản thân mình thật ra đã khô kiệt toàn lực rồi.

Lý Trường Xuân tình huống hơi tốt hơn, lão chăm chú nhìn vẻ mặt biến hóa của Bổn Nhất, miệng cười âm hiểm nói:

- Không sai, tu vi tiến bộ thần tốc, nhưng tiếp theo thế nào, ngươi làm sao ứng phó với thế công của ta đây?

Bổn Nhất lạnh lùng đáp:

- Thành Phật hay thành Ma, chỉ là nhân quả của một ý niệm. Sống hay là chết, không thuộc về ta và ngươi.

Lý Trường Xuân hừ giọng nói:

- Phải vậy chăng? Thế để ta cho ngươi biết, sống chết của ngươi là ở trong tay ta.

Nói rồi đột nhiên thu trường kiếm lại, rút từ trong người ra một cái hồ lô ngọc.

Bổn Nhất nhìn vật trong tay của Lý Trường Xuân, trầm giọng nói:

- Đây là vật gì đây?

Lý Trường Xuân cười âm hiểm nói:

- Cho ngươi biết cũng không sao, vật này chính là "Tụ Linh hồ", có thể thôn tính tiêu diệt tiên phật, hấp thu yêu quỷ, diệt cả ma. Bây giờ ta để cho ngươi được biết một lần, xem ngươi có thể chạy thoát hay không. Ha ha ha...

Bổn Nhất thấy vẻ mặt lão tự phụ, trong lòng không khỏi vô cùng cảnh giác, nhanh chóng gia tăng chân nguyên trong cơ thể đến mức cực hạn, dùng Phật pháp tiến hành gia cố cho bản thân để tăng cường sức phòng ngự.

Lý Trường Xuân cũng không gấp, đợi Bổn Nhất chuẩn bị thỏa đáng mới niệm chân quyết, hồ lô ngọc trong tay bay lên không trung, miệng hồ lô nhắm chuẩn xác vào Bổn Nhất, phát ra một luồng hào quang ngũ sắc. Hồ lô vừa bắt đầu, cuồng phong bốn bề gào thét, một sức hấp dẫn mạnh mẽ vô cùng theo luồng hào quang ngũ sắc lập tức cuộn lấy thân thể Bổn Nhất, hút hắn lên giữa không trung.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1114)