← Ch.0909 | Ch.0911 → |
Ở Hải vực, Long tộc chính là giới thống trị bốn hải, có huyết thống cao quý, hơn nữa năng lực biến hình mạnh hơn những hải tộc khác, vì thế trăm ngàn năm qua, mãi mãi chiếm lấy vị trí cao.
Ngoài ra, sức công kích của Long tộc trong nước tăng mạnh, trời sinh có được một luồng khí uy hiếp, cho dù gặp phải con thú biển có thể hình to lớn nào cũng không chút sợ hãi.
Như vậy, Long tộc xưng bá bốn hải, không người nào có thể thay thế được.
Lúc này, Lục Doanh biến hình công kích, chính là do bởi thực lực không bằng Liễu Thiên Hoa, vì thế dự tính dùng bản năng trời cho để liều mạng với Liễu Thiên Hoa.
Thấy vậy, Liễu Thiên Hoa bật cười lạnh, sau một chiêu thân thể cũng chuyển biến hóa rồng, trở thành một con rồng to lớn sắc xanh lam dài vài chục trượng, khiến cho toàn bộ Hải Toàn cốc ngập đầy chướng khí.
Sự biến hình của hắn khiến cho Đông hải Long vương biến hình. Cứ như vậy, ba con rồng to lớn một xanh lam hai xanh lục chạy qua chạy lại trong đáy nhỏ bé của Hải Toàn cốc, vuốt rồng bay ra, lưỡi rồng lóe lên tứ bề, khiến cho toàn bộ đáy cốc hỗn loạn không ngừng.
Lão già thần bí lợi dụng lúc Lục Vân bất động, thân hình âm thầm tiến gần, một bàn tay đen ngòm mang theo chưởng kình quỷ bí âm thầm phóng đến xuất hiện trên đầu của Lục Vân. Một chưởng này bình đạm không chút khác thường, nhưng Lục Vân hiểu rõ, một khi bị đánh trúng, hậu quả tất nhiên vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này, chất độc trong cơ thể Lục Vân đã hết rồi, nhưng chàng lại không chút lộ ra, mãi đến khi một chưởng của đối phương đến gần, chàng mới đột nhiên múa tay phải lên, lòng bàn tay mang theo ánh máu chói mắt, nhanh chóng vô cùng đón lấy một chiêu của đối phương.
Hai chưởng chạm nhau, thân thể hai người kết thành một. Lục Vân thi triển "Hóa Hồn phù", dùng sức huyết sát của nó, mạnh mẽ đối phó với độc chưởng của đối phương, hai loại chân nguyên rõ ràng khác nhau lần lượt đối kháng hòa lẫn, chớp mắt đã đạt đến điểm giới hạn, phát sinh ra sức nổ rất mạnh.
Như vậy, nước biển bốn bề bị chấn động không ngừng, Lục Vân bị hất bắn xuống đáy bể, còn lão già thần bí đó bị bắn lên không, khoảng cách hai bên kéo dài khoảng hai chục trượng.
Điểm mũi giày, thân thể Lục Vân xoay tròn một vòng tại chỗ, tay phải lơ đãng lắc lư một chút, một luồng sáng ngũ sắc bắn thẳng lên không vừa hay đánh trúng vào thân thể lão già.
Run lên mãnh liệt, lão già đó gầm lên một tiếng điên cuồng, ánh đen toàn thân tan biến, lộ ra một bộ mặt già xám như tro tàn, vùng tim máu tươi phun ra, một chiêu xem ra bình thường của Lục Vân đã bắn trúng vào chỗ yếu hại.
Tàn độc trừng mắt nhìn Lục Vân, lão già đó gầm lên một tiếng tàn khốc, hào quang màu đen toàn thân lóe lên, cả thân hình hóa thành một luồng sáng xanh lục bắn thẳng lên trên. Lục Vân thấy vậy tay phải phát ra sức hút, đáng tiếc nước biển ngăn cản, cuối cùng không giữ được địch nhân.
Thu tay phải lại, ánh mắt Lục Vân nhìn sang ba con rồng to lớn đang giao chiến, trong ánh mắt lộ ra vẻ quái dị. Giao chiến trong nước biển khác rất nhiều với trên nhân gian.
Là con người, Lục Vân tuy có thực lực cực mạnh, nhưng chàng phát hiện, cho dù là cao thủ Hải vực hay nhân gian, ai cũng chịu ảnh hưởng của nước biển, rất khó phát huy được thực lực thật sự.
Đối với cao thủ Hải tộc, nơi đây chính là nơi sinh trưởng của bọn họ, cho nên họ đã thích ứng với nước biển, vì thế tập quán khôi phục bản thể trong nước làm tăng khả năng phát huy công kích. Nhưng con người thì sao? Bọn họ vốn dĩ không thuộc về nơi đây, phải làm như thế nào mới có thể sánh vai cùng cao thủ Hải tộc, vấn đề này khiến Lục Vân hao tâm tổn trí.
Vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, Lục Vân dùng âm thanh tâm linh hỏi:
- Đại linh nhi, ngươi có cảm giác quen thuộc với Hải vực không?
Tứ Linh thần thú đáp:
- Có, chỉ có điều không rõ ràng lắm, dường như tồn tại trong bản năng, nhưng đây là lần thứ hai đến Hải vực, vì thế cảm giác thật rõ ràng.
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Ngày trước khi Lục Doanh ấp trứng nở ra ngươi, muội ấy có nói với ta ngươi vốn từ Hải vực, lần này hy vọng ta có thể giải đáp được thân thế của ngươi. Bây giờ, trước hết để ta thu thập tên Tây hải Cuồng long này đã, sau đó mới nói đến những chuyện khác.
Nói rồi Lục Vân chuyển thẳng về phía trước, nhanh chóng đến bên cạnh vị Quy trưởng lão của Đông hải, ánh mắt nhìn vẻ mặt của ông.
Phát hiện Lục Vân đang quan sát mình, Quy trưởng lão nhìn lại, cất tiếng hỏi:
- Lục Vân, huynh đài nhìn ta như vậy lẽ nào có chuyện?
Lục Vân cười cười nhẹ giọng nói:
- Có vấn đề muốn hỏi ông.
Quy trưởng lão đáp: :
- Xin nói ra, chỉ cần ta biết được nhất định sẽ nói cho huynh đài biết.
Lục Vân cười nói:
- Quy trưởng lão hiện nay đã được bao nhiêu tuổi?
Quy trưởng lão sửng người, kinh ngạc nhìn chàng, mãi một lúc mới trả lời:
- Con số cụ thể bản thân ta cũng không rõ lắm, khoảng chừng gần một vạn năm.
Lần này, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt của Lục Vân. Dường như chàng cũng không ngờ được, Quy trưởng lão trước mặt đã sống được cả vạn năm.
Cười ha hả, Lục Vân thôi kinh ngạc, hài lòng lên tiếng:
- Cái này thật tốt, đợi mọi chuyện nơi đây xong ta có vấn đề riêng muốn hỏi trưởng lão, đến lúc đó hy vọng sẽ được cho biết sự thật.
Quy trưởng lão nói:
- Điều này huynh đài yên tâm, chi cần hôm nay huynh đài có thể giúp Đông hải và Bắc hải thoát khỏi nguy khốn, cho dù là chuyện gì, ngay cả chuyện ta không biết ta cũng nhất định hỏi giúp cho huynh đài.
Lục Vân cười nói:
- Thế thì tốt, chuyện này như vậy đi, ta đi thu thập tên Liễu Thiên Hoa giải quyết chuyện công bằng ở đây.
Dứt lời tay trái múa lên, thân thể mượn lực phản xạ bắn đi cả chục trượng đến ngay khu vực ba con rồng đang giao chiến.
- Lục Doanh, các vị nghỉ ngơi trước đi, nơi này để ta xử lý.
- Được, huynh phải cẩn thận nhiều.
Còn đang nói, hai luồng ánh xanh lục lóe lên, Đông hải Long vương và Lục Doanh khôi phục lại hình người, lặn xuống đáy biển.
Liễu Thiên Hoa không hề biến hình, hắn chỉ mở rộng miệng rồng to lớn, rống lên với Lục Vân:
- Tiểu tử, ngươi không chết không được sao?
Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên cười nói:
- Ta đến chính là để trợ giúp bằng hữu thu lại đất đã mất, nếu như ngươi xâm chiếm Đông hải, thì đã trở thành kẻ đối địch ta, tự nhiên ta muốn lĩnh giáo, nếu không làm sao có thể chỉ nói rồi cho qua được.
Quét cái đuôi to lớn, Liễu Thiên Hoa giận dữ trả lời:
- Nếu thế hãy đến đây, hôm nay nếu ngươi không chết ở đây thì ta chết, chắc chắn chỉ có một bên tồn tại mà thôi.
Lục Vân lắc mình né tránh một chiêu của Liễu Thiên Hoa, phất tay nói:
- Không cần gấp, muốn động thủ không khó, nhưng ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi đã.
Liễu Thiên Hoa hừ giọng lên tiếng:
- Bớt nói nhảm, ta không có thời gian nói chuyện với ngươi.
Thấy hắn giọng nói cứng rắn, Lục Vân biết hỏi không được gì, vì thế lạnh lùng trả lời:
- Nếu đã như thế, tạm thời bỏ qua trước đã, đợi đến lúc ngươi muốn nói ta mới hỏi cũng không muộn quá.
Biến đổi tư thế, ý niệm của Lục Vân bám sát đối phương, một trận chiến giữa người và rồng sắp sửa bắt đầu.
Lần này Lục Vân có còn thuận lợi như trước kia, dễ dàng đánh bại địch nhân không? Liễu Thiên Hoa đây chính là bá chủ Tây hải, khi đối mặt với sự tấn công của Lục Vân, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào?
Ánh sáng màu xanh lục thẫm thể hiện cho sự yên lặng và hòa bình.
Ở trung tâm của Nam hải, một cung điện do ánh sáng lưu ly màu xanh lục tạo nên, được nước biển hắt sáng, toàn thể cung điện ánh xanh lục nhờ nhờ hệt như cỏ biển xanh lục, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Điện này chiếm diện tích đất rộng lớn, phương viên khoảng chừng vài dặm, toàn thể đều một màu xanh lục là chính, xen lẫn có một số màu sắc khác. Đại điện mở cửa bốn phía, từ ngoài vào trong tổng cộng có chín cửa điện, mỗi một cửa đều có người đứng canh, tổng cộng có chín tầng phòng ngự.
Bên ngoài cùng, cửa điện to lớn toàn thân xanh lục bích, toàn cửa điện một màu như nhau. Cửa điện thứ hai có màu xanh lục hơi hướng sang tím, tầng thứ ba có màu xanh lam, tầng thứ tư có màu trắng, tầng thứ năm xanh tím, tầng thứ sáu đỏ tía, tầng thứ bảy màu xanh lam tím, tầng thứ tám vàng tía, tầng thứ chín màu vàng kim loại.
Theo sự thay đổi của màu sắc, mỗi tầng kiến trúc phong cách đều có biến đổi, khi đến tầng cuối cùng, cung điện tuy vẫn có màu xanh lục nhưng tường và đầu cột lại kết hợp hài hòa sáu màu màu tím, xanh lục, xanh lam, trắng, vàng, hổ phách, hình thành một đại điện thần bí hoa lệ, đó chính là Nam hải Lưu Li cung trứ danh trong bốn hải.
Điện này thần dị, vận dụng cơ hồ trên chín mươi phần trăm ngọc lưu ly của bốn hải, tuân thủ theo những cách cục nhất định để xây dựng, vô cùng đậm chất yếu lĩnh phong thủy của Đạo gia. Mỗi một chỗ trên tường, mái hiên, đầu cột, hành lang đều điêu khắc các loại hình ảnh kỳ thú tung tăng trong nước, sử dụng những màu sắc khác nhau, khiến cho toàn thể bên trong đại điện phong phú đa dạng.
Đồng thời, cung điện Lưu Ly tổng cộng trong ngoài do mười tầng kiến trúc tạo thành, ngụ ý thập toàn thập mỹ, không chê vào đâu được. Tầng trong cùng, cửa điện treo một tấm biển đề "Uy Chấn Tứ Hải", đây chính là trung tâm quyền lực của Lưu Ly cung.
Nơi đây ánh vàng phóng ra vạn trượng, mây khí hội tụ, trên tường bốn bề có rồng bay phượng múa, rùa hạc cưỡi mây. Nhìn xa xa, trong mông lung lại có vẻ thần bí. Nhìn ở gần, những hình ảnh kỳ thú điêu khắc này sống động như thật, dưới ánh sáng phản chiếu, thỉnh thoảng lại lắc lư, phát ra tầng tầng hình ảnh ánh sáng, dường như ảo bí dường như thật. Điện này chính là trung tâm của Lưu Ly cung, to lớn rộng rãi hào quang rực rỡ, tạo nên sức mạnh chấn động lòng người rất lớn, khiến người ta có cảm giác như đang trong mộng.
Một bóng người lúc này đang từ ngoài điện tiến vào. Khi đến giữa điện, bóng người liền quỳ xuống mặt đất, âm thanh rổn rảng vang lên:
- Bẩm cung chủ, vừa rồi phát hiện Đông hải Long nữ từ tầng không đi xuyên qua, theo sau có năm người, hai nam ba nữ, tất cả đều là người từ nhân gian.
Âm thanh vang vọng trong đại điện, mãi thật lâu vẫn không tan biến đi.
Phía trên, một bóng người to lớn màu vàng kim quay lưng với người báo tin, đang nhìn vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn những bức họa, toàn thân toát ra khí tức lạnh lùng.
- Được, chuyện này ta biết rồi, phía Tây hải có động tĩnh gì không?
- Bẩm cung chủ, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa đang giao chiến với thế lực sót lại của Đông hải và Bắc hải, địa điểm chính ở Hải Toàn cốc, kết quả cụ thể còn chưa có tin tức gì.
- Tiếp tục lưu ý, gia tăng phòng ngự, chú ý nhiều hơn nữa động tĩnh của ba hải.
- Vâng, cung chủ còn dặn dò gì không?
- Ta có dự cảm, kẻ ly khai vừa mới đội đất sống dậy, ngươi phái người toàn lực truy xét tung tích của hắn, có tin tức lập tức báo lại, không được tự tiện hành động.
- Cung chủ an tâm, chuyện này thuộc hạ sẽ xử lý thích đáng.
Dứt lời, người đó liền đứng dậy nhanh chóng bỏ đi.
Bóng hình to lớn toàn thân lấp lánh ánh kim xoay người nhìn về cửa điện, khuôn mặt lộ chút ưu tư. Người này ước chừng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mắt hổ, có một luồng khí uy nghiêm trời sinh.
Thân là cung chủ Lưu Ly cung, Nam hải Thần long Hàn Ngọc Dương không những có thực lực kinh người, lại có tướng mạo xuất chúng mà ông ta vẫn lấy làm tự hào từ xưa đến nay.
Trong bốn hải, Hàn Ngọc Dương có danh là người đàn ông đẹp trai nhất, nhưng có điều kỳ quái, ông trước giờ vẫn độc thân, điều này khiến mọi người đều không hiểu rõ được.
← Ch. 0909 | Ch. 0911 → |