← Ch.0917 | Ch.0919 → |
Lục Vân mỉm cười gật đầu, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Ta muốn hỏi ông về một môn phái, không hiểu ông có biết ở nơi đâu chăng?
Quy trưởng lão sửng người, nghi hoặc trả lời:
- Môn phái? Môn phái nào vậy, mời ngài cứ nói.
Lục Vân liếc nhìn bốn phía, quanh thân lóe lên ánh sáng huyền hoặc, phát ra một kết giới ngũ sắc bao quanh ba người nữ, Quy trưởng lão và mình vào trong.
- Môn phái ta muốn hỏi rất thần bí, có tên là Thiên Địa môn, ông có biết được bọn họ ở nơi nào chăng?
Quy trưởng lão biến hẳn sắc mặt, kinh dị nhìn Lục Vân, hối tiếc nói:
- Ngài hỏi điều này để làm gì?
Lục Vân chăm chú nhìn ông, trầm giọng đáp:
- Nghe ông hỏi như vậy, hẳn ông biết được nơi chốn rồi chăng?
Quy trưởng lão lắc đầu:
- Ta nghe nói qua, nhưng lại không biết được rõ ràng.
Lục Vân cau mày, trầm ngâm hỏi tiếp:
- Ông có điều cấm kỵ chăng?
Quy trưởng lão cười khổ đáp:
- Nếu là người khác hỏi, việc ta nói cho người đó biết đúng là có điều bất tiện. Nhưng ngài không phải vậy, vì thế ta không muốn lừa ngài, điều ta biết quả thật không nhiều. Ở Hải vực, người biết được ba từ này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ta có thể biết đến tên môn phái này, đó là vì ta già lão nhất ở Hải vực, kinh nghiệm cũng đã trải qua quá nhiều.
Lục Vân thấy vẻ mặt thẩn thờ của ông, không có vẻ gì giả trá, cũng không truy cứu nguyên nhân, lên tiếng đổi sang chủ đề khác:
- Quy trưởng lão, nếu như ông là người lớn tuổi nhất ở Hải vực, ông có thể nào cho ta biết được ta phải đi đến nơi đâu để có thể tìm được kết quả mong muốn?
Quy trưởng lão nghĩ một lát, nhỏ nhẹ đáp:
- Điều này ta biết, nhưng có cho ngài biết cũng uổng công thôi, bởi vì người này không chút tình cảm, cả gia đình máu mủ cũng không nhận, nếu không trả một giá thê thảm nặng nề, ngài sẽ không hỏi được kết quả nào.
Lục Vân nói:
- Điều này không thành vấn đề, ông cứ cho ta biết, những chuyện còn lại ta tự có biện pháp đối phó được.
Thấy chàng cố chấp muốn hỏi, Quy trưởng lão cũng không ẩn giấu nữa, trầm giọng kể:
- Trong Hải vực, có một người biết được vạn sự. Hắn tên là Thất Tà thiên quân ở Thiên Tà lĩnh. Người này tà ác vô cùng, bất cứ người nào đến cầu cứu, hẳn đều phải thỏa mãn điều kiện cơ hồ không ra gì nữa của hắn, nếu không sẽ không hỏi được điều gì. Người này không tha cho điều ác nào, nhưng lại âm hiểm giảo trá, tu vi cực mạnh, trong Hải vực cơ hồ ít người địch nổi, đến hiện nay hắn đã sống được hơn ba ngàn năm. Trong cả bảy hải, vô số người đều muốn tiêu diệt ác ma này, nhưng vài ngàn năm lại đây, chỉ thấy người tiến vào mà không thấy đi ra, vì thế hiện nay không có người nào dám đến cửa khuấy phá.
Lục Vân ánh mắt lạnh lại, cười lành lạnh lên tiếng:
- Nếu như vậy, ta lại càng muốn lĩnh giáo qua, hy vọng hắn người không sai với danh tiếng, chớ để ta phải thất vọng là được.
Quy trưởng lão nghe ra sự chán ghét trong lời của chàng, thở dài nhẹ nói:
- Ngài đã có tấm lòng như vậy là tốt, nhưng không thể lỗ mãng chút nào được, đối phương không dễ đối phó như Liễu Thiên Hoa.
Lục Vân cười cười, nói tránh đi:
- Được, ta biết rồi. Bây giờ hay là ông nói cho chúng ta biết một số nơi cần chú ý và đề phòng ở Hải vực.
Quy trưởng lão thôi lo lắng, nhỏ nhẹ đáp lời:
- Hải vực rộng rãi vô biên, ẩn chứa thần bí vô cùng. Trong đó theo ta biết được, có mấy nơi cần phải chú ý. Thứ nhất, chính là Thiên Tà lĩnh ta vừa nhắc đến, nó dương danh là nhờ có Thất Tà thiên quân.
Thứ hai, Nam hải Lưu Li cung, chính là nơi truyền kỳ nhất trong bốn hải, lưu truyền không ít truyền kỳ.
Thứ ba, Hải Tâm tuyền, đây là biên giới phân chia bốn hải, không có người nào đã từng thấy được dòng xoáy cuối cùng, ai cũng không đoán được ở đó thật ra ẩn chứa bí mật thế nào.
Thứ tư, chính là Ma Quỷ hải vực, hiệu xưng là một trong ba nơi tuyệt địa nhất của Hải vực, có bá chủ của Hải vực là Cự Linh thiên thú sinh sống, bất cứ sinh vật nào đến gần đều là tìm cái chết.
Thứ năm là Ma Thánh phong, được xưng tụng là một trong ba tuyệt địa nhất của Hải vực, được xếp vào hàng thứ hai, trên đó có Thánh Tâm tiên đồng và Huyết Ma thiên cơ sinh sống, hai người một chính một tà.
Thứ sáu, Tuyệt Thiên đại hiệp cốc, đứng hàng thứ nhất trong các tuyệt địa của ba hải trong Hải vực, chu vi phân bố Hồng hải, Hắc hải và Tử hải, chính là địa phương thần bí nhất ở Hải vực.
Thứ bảy, Ảo Long động thiên, ở nơi Tịch Tĩnh thủy vực, có gì thần bí không ai biết được, chỉ có truyền thuyết không ai có thể đến gần nơi đó.
Thứ tám, Hải thần điện, vị trí cụ thể không ai biết được, đó là truyền thuyết xưa nhất ở Hải vực, có tồn tại hay không, tồn tại nơi nào, ai cũng không thể nói chính xác được.
Thứ chín, Hải Tâm tháp, nghe nói vạn năm mới hiện một lần, đi đến đều không tung tích, người có duyên thấy được có thể hoàn thành một tâm nguyện, cho dù muốn người chết sống dậy cũng có thể hoàn thành dễ dàng như trở bàn tay.
Chín nơi này là những nơi truyền kỳ nhất trong Hải vực, trong đó ba nơi cuối hư thực thế nào khó phân biệt, vì thế ba đại tuyệt địa liền trở thành những nơi đáng chú ý nhất ở Hải vực.
Nghe rồi Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói:
- Nói như vậy, Hải vực phức tạp vượt xa trong tưởng tượng.
Quy trưởng lão cảm thán lên tiếng:
- Ta đã sinh sống nơi đây gần vạn năm, thấy được vô số cuộc đời sinh ra rồi chết đi. Nói thật lòng, đến nay ta còn đo lường Hải vực chưa hết, huống gì là các vị.
Thấy vẻ mặt hai người nghiêm trọng, Bách Linh đổi sang chuyện khác:
- Được rồi, khoan hãy nói đến những chuyện này, trên mặt nước đã có động tĩnh rồi, chúng ta cẩn thận một chút.
Lục Vân nghe vậy, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trên mặt nước yên tĩnh lúc này đã xuất hiện cả chục con cá mập đang ngửng đầu nhìn lên. Ngưng nhìn, Lục Vân vẻ mặt thản nhiên nhẹ giọng nói:
- Đi, chúng ta cùng xuống dưới đó xem thử Cuồng Sa trận của Tây hải có chỗ nào lợi hại.
Lục Vân nghiêng mình bắn xuống như tên, chỉ thấy sóng nước tung tóe, chàng liền biến mất vào trong nước. Giây lát sau, ba người nữ Bách Linh vội vàng theo sau, cuối cùng là Quy trưởng lão, chỉ giây lát bốn người liền chìm vào trong nước đến bên cạnh Lục Vân.
- Cẩn thận, có một trăm con cá mập, trận thế không nhỏ.
Nhìn về phía trước, Lục Vân lên tiếng nhắc nhở nhưng lại không chút có ý né tránh.
Bách Linh liếc nhìn, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Huynh dự tính làm thế nào, chúng ta tự mình đối phó hay khiến Tam Đầu linh xà xuất tướng?
Lục Vân vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, cười nhẹ đáp:
- Đại linh nhi nói, những con cá mập này vừa nghe thấy khí tức của nó liền run sợ trong lòng, không dám tiến đến.
Bách Linh cười nói:
- Nói như vậy, căn bản không cần chúng ta ra tay?
Lục Vân mỉm cười lắc đầu:
- Đây là cơ hội rèn luyện, huynh dự tính để Thương Nguyệt đi thí nghiệm kiếm quyết.
Đang nói chàng đưa mắt nhìn Thương Nguyệt, trong ánh mắt đầy tình cảm êm ái và vẻ quan tâm.
Thương Nguyệt bật cười êm ái, nói với Trương Ngạo Tuyết:
- Cho tỷ mượn kiếm của muội một chút, tỷ thử qua Phượng Hoàng kiếm quyết.
Trương Ngạo Tuyết cười nhẹ gật đầu, ánh tím lóe lên trên tay, Tử Ảnh thần kiếm liền xuất hiện trước mặt Thương Nguyệt.
Tay ngọc múa lên, Thương Nguyệt nắm lấy thần kiếm, thân thể lắc nhẹ liền phóng vụt ra, ánh tím trong tay bộc phát, một luồng làn kiếm sắc bén như tiên nữ giỡn hoa bao quanh thân thể Thương Nguyệt, chuyển động nhanh chóng trong đám cá mập.
Phượng Hoàng kiếm quyết, kiêu ngạo gáy đến chín tầng trời. Tu vi Thương Nguyệt lúc này đã đạt đến cảnh giới đại thành cao nhất, trong lúc ý niệm biến chuyển, kiếm liền tùy ý di động, kiếm pháp hồn nhiên tạo nên lại xảo diệu đoạt quyền ông trời, diễn hóa thành các loại các hình, lúc như phượng hoàng giương cánh, lúc lại là phượng hoàng ngửa cổ gáy chín tầng trời. Chỉ trong giây lát, cả trăm con cá mập đã bị làn kiếm sắc bén của nàng chém tan nát không còn hình dạng, làm đỏ hồng phương viên vài dặm.
Kinh ngạc nhìn Thương Nguyệt, Quy trưởng lão kinh ngạc lên tiếng:
- Kiếm quyết thật bá đạo, không ngờ có thể dùng sức mạnh một người phá tan cả trăm con cá mập mà không bị chút thương tích, quả thật khiến người ta phải rung động.
Bách Linh cười nói:
- Đó là do ở trong nước, đổi lại trên đất liền thì thực lực Thương Nguyệt còn mạnh hơn nữa.
Lục Vân cười cười, khẽ lẩm bẩm:
- Xem ra phải tìm một thanh kiếm cho Thương Nguyệt để có thể giảm bớt nguy hiểm.
Trương Ngạo Tuyết nhìn chàng nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Lục Vân, còn huynh nữa, có cần phải tìm một thanh không?
Nhìn vào đôi mắt đong đầy tình cảm của nàng, Lục Vân cười đáp:
- Huynh không cần đâu, muội và Thương Nguyệt phải có kiếm huynh mới yên tâm được.
Trương Ngạo Tuyết né tránh ánh mắt tình cảm của chàng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đợi đến một ngày không cần phải dùng kiếm, đến lúc đó bờ vai của huynh có thể ...
Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, chân thành lên tiếng cắt lời:
- Ngoài hai vai, còn có ngực của huynh có thể để cho các muội tựa vào.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, trên vầng trán phát xuất vẻ đẹp rung động, đáng tiếc chỉ trong giây lát.
Quay lại bên cạnh Lục Vân, Thương Nguyệt vừa đưa trả kiếm cho Trương Ngạo Tuyết, vừa lên tiếng:
- Chúng ta tiếp tục tiến tới hay đợi chờ ở đây?
Lục Vân nhìn Quy trưởng lão, lên tiếng hỏi:
- Ông có ý kiến thế nào?
Quy trưởng lão trầm ngâm nói:
- Ở trong nước, khứu giác của cá mập vô cùng linh mẫn, đặc biệt đối với máu tanh, cho dù xa xôi thế nào bọn chúng đều có thể ngửi thấy. Bây giờ chúng ta có thể tiến lên hay chờ đợi ở đây đều được.
- Thế thì tốt, chúng ta hãy tiến đến.
Lúc này, Lục Vân tỏ vẻ chủ chiến, điều này có liên quan đến tính cách không phục trời đất của chàng rất lớn.
Theo ngay sau Lục Vân, ba người nữ nhỏ nhẹ trao đổi, vẻ mặt đầy hân hoan vui mừng, dường như sự tồn tại của Lục Vân là một biểu tượng của hạnh phúc lúc này đang làm ấm lòng ba nàng.
Quy trưởng lão vẻ mặt bất an, tuy biểu hiện trước đó của Thương Nguyệt khiến ông khiếp đảm, nhưng sự sợ hãi lâu năm đối với Cuồng Sa quân đoàn khiến cho vị trưởng lão này của Đông hải trong nhất thời chưa thay đổi được.
Tiến lên không lâu, Lục Vân liền cảm nhận run sợ trong lòng, nước biển chấn động mơ hồ có uy thế của sấm sét, còn chưa đến gần đã khiến Lục Vân rung động rất mạnh.
Quy trưởng lão vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi la lên:
- Đi nhanh, Cuồng Sa quân đoàn lập tức sẽ xuất hiện.
Lục Vân không ngừng tiến lên, trầm giọng lên tiếng:
- Bình tĩnh lại, không cần phải lo sợ, tất cả đã có ta ở đây!
Ba người nữ vẻ mặt hơi biến, nước biển rung động rất mãnh liệt, có thể thấy số lượng địch nhân rất nhiều trong vài dặm, điều này khác hẳn trước đó.
- Đến rồi, mọi người lưu ý, tổng cộng có bốn ngàn một trăm con cá mập, mỗi một con đều có khả năng biến hình.
Thời khắc này, Trương Ngạo Tuyết vẫn tỉnh táo như cũ, dùng sức mạnh dò xét của Tử Ảnh thần kiếm để nắm rõ động thái địch nhân.
Bách Linh nghe vậy, cau chặt đôi mày, trầm ngâm lên tiếng:
- Số lượng như vậy quả thật kinh người, trực tiếp đánh thẳng sợ là rất khó khăn.
Lục Vân không nói, chàng chỉ dùng ngón tay thon dài vuốt ve Tứ Linh thần thú, miệng nhếch cười cao thâm khó lường, toàn thân lộ ra vẻ tự tin thản nhiên.
Một tiếng gầm nhẹ từ xa truyền đến. Lập tức xuất hiện dòng chảy ngầm, những đầu cá nhọn đột nhiên xuất hiện, vô số cá mập đen đặc hình thành một trận hình vuông xuất hiện cách năm người Lục Vân vài chục trượng.
Ở phía trước, một con cá mập to khoảng năm trượng như mũi thương nhìn thẳng vào Lục Vân, ánh mắt âm lạnh mà tàn khốc, lộ ra oán hận và hung tàn.
- Té ra là lão rùa đen, ngươi làm sao thoát được Hải Toàn cốc, nhanh chóng nói ra.
← Ch. 0917 | Ch. 0919 → |