← Ch.0933 | Ch.0935 → |
- Ồ, Huyết Ma Thiên Cơ ở đâu, chúng ta phải đi tìm bà ta như thế nào?
Nắm lấy thân thể Thất Tà thiên quân, Hắc Thạch thiên quân không khỏi cất tiếng hỏi.
Bật cười âm độc, Thất Tà thiên quân đáp:
- Không cần đi tìm, bà ta sẽ tự tìm tới. Bất cứ ai đặt chân lên hòn đảo này, đều sẽ không thể sống sót ra đi.
Hắc Thạch thiên quân cả giận nói:
- Ngươi dọa ta, ta mà lại để cho ngươi hù dọa như vậy à?
Thất Tà thiên quân nghe vậy cười lớn, oán hận và đắc ý theo tiếng cười của lão truyền khắp bốn phương.
Diệp Tâm Nghi trong lòng nóng nảy, quát lên:
- Bịt miệng hắn lại, hắn đang cố ý làm bại lộ hành tung của chúng ta đấy.
Hắc Thạch thiên quân vừa nghe, nổi giận mắng:
- Giỏi cho tên không sợ chết này, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sợ hãi.
Ông liền đưa tay phải bịt miệng hắn, luồng lửa đen bắn thẳng vào yết hầu. Liền đó, Thất Tà thiên quân thân thể run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt, miệng muốn kêu lên một tiếng buồn nhưng lại không thể phát ra tiếng.
- Hắc Thạch cẩn thận, tránh mau!
Lăng Thiên la lên kinh hãi. Đúng vào tích tắc đó, ông chỉ mơ hồ cảm thấy dường như có một chút khí tức cổ quái đến gần, còn chưa rõ là gì, khí tức đó đã phóng thẳng tới Hắc Thạch thiên quân.
Nghe tiếng la kinh hãi, Hắc Thạch thiên quân bừng tỉnh, lắc mình tránh né, đáng tiếc là lại chậm nửa bước, thân thể bị một bóng máu đánh trúng, kêu thảm thiết một tiếng, sau đó bay đi đánh sầm vào một cây đại thụ cách đó vài trượng.
- Kẻ nào? mau ra đây!
Trong tiếng gầm lên giận dữ, Bạch Quang, Bá Kiếm Vương Hầu, Toàn Phong vũ sĩ, Đao Tôn Hùng Liệt cùng phi thân lên không trung, quan sát bốn bề. Đạo Nhất, Trường Phong cùng nhau phóng đến, người trước kiểm tra tình trạng của Hắc Thạch thiên quân, người sau có chụp lấy Thất Tà thiên quân nhưng lại vồ hụt. Lăng Thiên, Huyền Đan vũ sĩ, Diệp Tâm Nghi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, mơ hồ hơi khác thường.
Bóng máu sau khi đánh trúng Hắc Thạch thiên quân, liền nhanh chóng bay đến bên người Thất Tà thiên quân, khiến hắn biến hóa cực nhanh, khi Trường Phong tiến tới, hắn tự động lắc mình tránh né được. Sau đó, Thất Tà thiên quân phi thân bay lên, khiến cho bốn người Bạch Quang, Bá Kiếm Vương Hầu, Toàn Phong vũ sĩ, Đao Tôn Hùng Liệt cùng chú ý.
- Muốn chạy? Lưu lại đây cho ta.
Chỉ nghe một tiếng quát lạnh, một luồng đao màu lam hung mãnh cuốn theo không khí cuồn cuộn cấp tốc chém xuống, chỉ trong sát na đã xuất hiện trên đầu Thất Tà thiên quân.
Nhìn thấy một đao chém xuống của Đao Tôn Hùng Liệt, mắt Thất Tà thiên quân lóe lên một tia máu, tay phải giơ lên đỉnh đầu, tay trái nắm chặt thành quyền, khi luồng đao đến gần đột nhiên đánh ra.
Như vậy, một âm thanh kì lạ truyền đến, chỉ thấy một đao của Đao Tôn Hùng Liệt chém đôi Thất Tà thiên quân. Tuy nhiên, từ tay trái của Thất Tà thiên quân cũng xuất ra một quyền đỏ tươi, hung hãn đánh trúng tim của ông. Đồng thời, bóng quyền đỏ tươi này tựa như có sức sống, tự động rời khỏi người Thất Tà thiên quân, chuyển đến trên người Đao Tôn Hùng Liệt.
Thảm thiết kêu lên một tiếng, Đao Tôn Hùng Liệt bị một quyền mạnh mẽ đánh trúng bay xa vài trượng, rơi vào trong lòng của Toàn Phong vũ sĩ:
- Thế nào, bị thương có nặng không?
Đao Tôn Hùng Liệt cười khổ đáp:
- Không sao, vẫn còn chịu được.
Nói xong liền rời ra, dời mắt nhìn đi nơi khác.
Trên mặt đất, Đạo Nhất kiểm tra một lượt tình hình của Hắc Thạch thiên quân, liền phát hiện ra rằng nội thương không nhẹ, ngoại thương lại không quá nghiêm trọng, hiển nhiên "Hắc Thạch pháp thể" của ông có tính phòng ngự rất mạnh.
Trường Phong lui về bên cạnh Lăng Thiên, vừa để ý tình huống xung quanh, vừa hỏi:
- Trưởng lão, với tình hình này xem ra chúng ta cần phải thay đổi kế hoạch rồi.
Lăng Thiên trầm mặc không đáp, trong mắt lóe lên ánh sáng kì dị.
Đứng một bên, Huyền Đan vũ sĩ kinh hô:
- Không hay rồi, cẩn thận Đao Tôn Hùng Liệt, ông ta ...
Lời còn chưa dứt, giữa không trung, Đao Tôn Hùng Liệt đột nhiên mắt tóe ánh máu, tay phải vung trường đao lên, hàng ngàn nhát đao tỏa ra tám hướng bao phủ cả bọn Bạch Quang, Bá Kiếm Vương Hầu, Toàn Phong vũ sĩ.
Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi, Đạo Nhất, Hắc Thạch thiên quân, Trường Phong đều kinh ngạc. Nét kinh giận hiện lên trên mặt Lăng Thiên, thân thể chợt lóe rồi biến mất, xuyên qua lưới đao, một chưởng đánh trúng ngay giữa ngực Đao Tôn Hùng Liệt.
Thời khắc này, lưới đao của Đao Tôn Hùng Liệt không chém trúng Lăng Thiên, nhưng lại khiến cho bọn Bạch Quang, Bá Kiếm Vương Hầu, Toàn Phong vũ sĩ bị thương rất nặng. Trong đó, Toàn Phong vũ sĩ đứng ở khoảng cách tương đối gần, hai tay bị chém đứt, trọng thương rất nặng.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, khi Bạch Quang cùng Bá Kiếm Vương Hầu bị thương nhẹ, tránh được ra ngoài phạm vi công kích của Đao Tôn Hùng Liệt mới phát hiện ra, cùng thời khắc đó, một chưởng âm thầm lóe hào quang ngũ sắc của Lăng Thiên ấn lên ngực Đao Tôn, không những đánh văng thân thể của ông, đồng thời cũng chấn bay một bóng máu rời ra.
Như thế, Đao Tôn bị thương không nhẹ, nhưng đã hồi phục lại trạng thái bình thường. Trên mặt đất, Huyền Đan vũ sĩ phi thân bay lên, hai lòng bàn tay lóe lên ánh xanh lục rực rỡ, ảo hóa thành hai con rồng xanh lục, phóng thẳng đến bóng máu đó.
Tiếng rít kỳ quái vang lên giữa không trung, rõ ràng bóng máu nọ đã bị rồng xanh thôn tính, đột nhiên lại chia ra làm ba lướt ngang vài trượng ngay lúc rồng xanh còn đang kinh ngạc. Sau đó, ba bóng máu hội tụ làm một, biến thành một người phụ nữ toàn thân đỏ tươi như máu.
Người phụ nữ này tuổi chừng ba mươi sáu, ba mươi bảy, thân thể to lớn hơn người bình thường, tướng mạo vài phần xinh đẹp nhưng khuôn mặt hung ác, trong mắt ánh máu lập lòe, mái tóc dài màu vàng chanh, hiển nhiên đẹp đẽ dị thường.
Nhìn kĩ nàng, Huyền Đan vũ sĩ hỏi:
- Ngươi chính là Huyết Ma Thiên Cơ? Tại sao vừa thấy mặt đã đánh lén chúng ta?
Người phụ nữ xinh đẹp giọng căm hận đáp:
- Nếu đã biết ta là Huyết Ma Thiên Cơ, còn cần phải hỏi sao? Nói đi, các ngươi tới nơi này làm gì?
Huyền Đan vũ sĩ liếc Lăng Thiên, thấy ông gật đầu ra hiệu, vì vậy mở miệng nói:
- Chúng tôi đến lần này, chỉ là muốn tìm kiếm một vật, không có chủ ý đối đầu với ngươi, cho nên ngươi cũng không cần hận thù với chúng ta như vậy, mọi người tuyệt đối không hề có ân oán gì cả. -
Huyết Ma Thiên Cơ bật cười lớn, khinh khỉnh nói:
- Trước khi đến đây, các ngươi có từng hỏi rõ, đây là chốn nào chưa?
Huyền Đan vũ sĩ đáp:
- Chúng ta đến từ nhân gian, không hiểu Hải vực nhiều lắm, cho nên có thể đã mạo phạm đến chốn này.
Huyết Ma Thiên Cơ hai mắt híp lại, chất vấn:
- Nhân gian? Khó trách khí tức các ngươi không giống với bọn cao thủ Thất Hải. Nói đi, các ngươi muốn tìm vật gì?
Trong khi hai người nói chuyện, Lăng Thiên đã triệu tập mọi người lại với nhau, để Đạo Nhất và Bá Kiếm Vương Hầu xem thương thế cho Toàn Phong vũ sĩ, Hắc Thạch thiên quân cùng Đao Tôn Hùng Liệt, còn bản thân dẫn Bạch Quang, Trường Phong, Diệp Tâm Nghi đến bên cạnh Huyền Đan vũ sĩ.
Đưa mắt nhìn Huyết Ma Thiên Cơ, Lăng Thiên nói:
- Chúng ta muốn tìm Thiên Uy lệnh, nghe nói nó hiện tại đang nẳm trong tay ngươi.
Huyết Ma Thiên Cơ tâm thần chấn động, lạnh lùng hỏi:
- Ai nói cho các ngươi? Nói mau!
Thấy biểu tình của bà ta như vậy, mấy người Lăng Thiên âm thầm vui mừng, xem ra Thiên Uy lệnh thật sự đang nằm trong tay bà ta. Lạnh nhạt bật cười, Lăng Thiên đáp:
- Tự nhiên là do Thất Tà thiên quân nói, nếu không làm sao chúng ta biết được chứ?
Huyết Ma Thiên Cơ nghe vậy cười lạnh:
- Các người rất đắc ý vậy sao? Các ngươi có từng nghĩ sẽ không toàn mạng rời khỏi đây chưa?
Lăng Thiên trả lời:
- Chúng ta chỉ muốn mượn Thiên Uy lệnh dùng một chút, sau đó tất nhiên trả lại. Ngươi cần gì phải hẹp hòi như vậy, nhường nhịn nhau một chút không phải là vui vẻ hơn sao?
Huyết Ma Thiên Cơ cười nói:
- Ta thích như vậy đấy, sao nào? Có bản lãnh thì lại đây mà lấy.
Chữ lấy vừa thốt ra, bóng máu phân tán, hằng hà sa số tia máu điên cuồng gào thét, như mang theo cơn ác mộng giận dữ kêu gào khắp xung quanh không ngớt.
Lăng Thiên cay đắng cười, hạ lệnh nói:
- Chuyện đã đến nước này, chỉ có thủ đoạn phi thường để giải quyết. Mọi người cẩn thận một chút, an toàn trên hết.
Dứt lời, khí thế toàn thân phát ra, một luồng khí có hào quang ngũ sắc kinh thiên chiếu thẳng lên trời, trong chốc lát, cả Ma Thánh phong như bị hào quang ngũ sắc bao phủ.
Bạch Quang, Trường Phong, Diệp Tâm Nghi, Huyền Đan vũ sĩ đều tự mình xuất chiêu, các pháp quyết khác nhau đan xen tung hoành, hình thành nên một khu vực đặc biệt giữa không trung, khuếch tán bốn phương nhanh chóng. Dưới mặt đất, trường kiếm của Bá Kiếm Vương Hầu bay lên, làn kiếm sắc bén như mưa to gió lớn, hình thành nên một lưới kiếm phòng ngự bên ngoài thân thể, kết hợp với kết giới ánh xanh của Đạo Nhất bảo vệ cho ba người bị thương.
- Ha ha, thực lực các cao thủ nhân gian này quả thật không tồi.
Tiếng cười quái dị đến chói tai văng vẳng trong không trung, bóng máu chớp động như điện, nháy mắt đã hình thành nên một vùng không gian đỏ máu rộng vài trăm trượng, vô số bóng máu kêu gào tựa như lệ quỷ, mang theo những âm thanh khủng bố, hướng thẳng đến từng người.
- Đây là ảo ảnh, mọi người không phải sợ, nhớ kĩ giữ vững tâm trí, chớ để lâm vào mê hoặc là được.
Lăng Thiên trong lúc lên tiếng nhắc nhở, thân thể chuyển động giữa không trung, trong sát na hàng vạn hàng nghìn bóng dáng phân tán khắp nơi, truy đuổi theo các bóng máu, triển khai giao đấu thân pháp.
Phát hiện được ý đồ của Lăng Thiên, tiếng cười âm hiểm của Huyết Ma Thiên Cơ từ bốn phương truyền đến:
- Ảo ảnh? Ha ha, các ngươi coi đó như là ảo ảnh, tốt lắm.
Ánh máu chợt lóe, trăm ngàn bóng máu bắt đầu chuyển biến. Có bóng biến thành quỷ dữ, có bóng lại biến thành quái thú, phần lớn biến thành các hình các dạng sinh vật biển, điên cuồng hướng về đám người Lăng Thiên tấn công.
Vì thế, bóng dáng Lăng Thiên biến ảo như bóng với hình, hóa thành thần phật trên trời, ngăn ác quỷ quái thú lại, triển khai một trận chiến hư hư thật thật.
Bạch Quang nhìn thấy cảnh hỗn loạn, nhắc nhở nói:
- Mọi người trước tiên nên xuống đất, liên hợp phòng ngự, tránh thương tổn vô ích xảy ra.
Diệp Tâm Nghi hỏi:
- Huyết Ma Thiên Cơ thì sao, không lẽ lại để cho Lăng tiền bối đơn phương đối phó?
Bạch Quang đáp:
- Việc này cứ để cho trưởng lão ra tay, chúng ta chỉ cần toàn lực bảo vệ bản thân là được.
Huyền Đan vũ sĩ đồng ý nói:
- Bạch hộ pháp nói không sai, có trưởng lão đích thân ra tay, Huyết Ma Thiên Cơ dù cho lợi hại thế nào cũng đừng hòng chạy thoát.
Diệp Tâm Nghi nghe xong, không nói nhiều nữa, nhanh chóng hạ xuống mặt đất, vừa tiến gần lại mọi người, vừa lưu ý đến tình hình xung quanh.
Đột nhiên, Diệp Tâm Nghi phát ra một tiếng kêu sợ hãi, chỉ thấy một người nữ giống hệt mình xuất hiện bên cạnh Bạch Quang:
- Bạch tiền bối cẩn thận, mau tránh ra.
Nghe vậy, Bạch Quang liền né tránh, xoay người lại, thấy ngay là Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt ngẩn ngơ. Nhưng đúng vào sát na đó, Diệp Tâm Nghi trước mặt đột nhiên bật cười quỷ dị, tay phải không một âm thanh nhẹ nhàng đánh vào ngực của ông.
Lúc đó, Bạch Quang cảm giác rất kì diệu. Phảng phất như một luồng gió xuân thổi qua, mang theo một mùi hương thơm mê hoặc, làm cho ông như mê lạc. Tiếp theo trong nháy mắt, mơ hồ có thanh âm kêu gọi, nhưng khi Bạch Quang nhận ra, một nỗi thống khổ vô cùng đã bao trùm lấy ông.
Nhìn Bạch Quang bị trọng thương văng ra, Trường Phong cùng Huyền Đan vũ sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, cùng nhau phóng đến Diệp Tâm Nghi. Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi đó cười duyên một tiếng nhanh chóng thối lui, đúng ngay phương hướng Diệp Tâm Nghi thật đang tới.
← Ch. 0933 | Ch. 0935 → |