← Ch.0936 | Ch.0938 → |
Phần Thiên thất kinh, vội vàng ngửng đầu nhìn chàng hỏi liền:
- Huynh dự tính đem nàng giới thiệu với ai?
Lục Vân ra vẻ trầm ngâm lên tiếng:
- Chọn người mà, trong nhất thời khó mà khẳng định được. Bất quá ta thấy Thiên Mục Phong cũng được, nhân phẩm tuấn tú, tu vi kinh người, xem ra cũng là dạng rất thích hợp.
Phần Thiên trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhỏ nhẹ nói:
- Nếu Lục Doanh không thích thì sao?
Lục Vân phản bác lại:
- Huynh sao biết được muội ấy không thích?
Phần Thiên vọt miệng trả lời:
- Ta tự nhiên biết được.
Lục Vân kinh ngạc hỏi:
- Phải vậy chăng?
Phần Thiên mặt đỏ hồng, xấu hổ nổi giận nói:
- Huynh thật đáng ghét. Không thể cho ta giữ mặt mũi được chút nào sao?
Lục Vân thôi cười, nghiêm chỉnh nói:
- Ta hỏi huynh chuyện này hoàn toàn không phải có ý đùa giỡn với huynh. Lục Doanh là bằng hữu của ta, ta đã từng cứu mạng muội ấy, mà muội ấy cũng gián tiếp cứu mạng ta, vì thế ta hy vọng Lục Doanh có được kết cục tốt đẹp. Cả đời Lục Doanh đã trải qua rất nhiều bể dâu, đã từng có vô số đàn ông yêu thích, nhưng muội ấy vì Đông hải mà bỏ đi hạnh phúc cá nhân của mình. Bây giờ ta lại đến Hải vực, ngoại trừ giúp muội ấy hoàn thành tâm nguyện ra, còn hy vọng tận hết sức cho muội ấy được chút an ủi tâm linh, khiến tấm lòng cô độc đã lâu có được bến tàu để tránh gió.
Phần Thiên trầm ngâm, nhìn về hình bóng màu xanh lục phía trước, đáy mắt toát lên vẻ hơi phức tạp. Lục Vân tiếp tục nói:
- Hỏi huynh bởi vì ta tín nhiệm huynh, hy vọng huynh không phụ đi niềm tin.
Phần Thiên thôi nhìn, trịnh trọng đáp:
- Lục Vân, huynh yên tâm. Nếu như nàng quả thật yêu thương ta, ta bảo đảm sẽ không phụ nàng.
Vỗ vai hắn, Lục Vân cười nói:
- Đừng lo lắng, Lục Doanh là một cô gái thẳng thắn, ánh mắt của muội ấy đã lộ ra vẻ tín nhiệm huynh rồi.
Phần Thiên nghe vậy hơi mừng vui, cười nhẹ rồi cùng Lục Vân gia tăng tốc độ.
Nam hải, Lưu Li cung. Hàn Ngọc Dương khi nghe được có người xông lên Ma Thánh phong rồi, vẻ mặt lộ ra nụ cười kỳ dị. Tả Quân Vũ thấy vậy, không hiểu nên cất tiếng:
- Sư phụ, đám cao thủ nhân gian đó không tầm thường, bọn họ ...
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Sư phụ biết điều này, bởi vì bọn họ không tầm thường mới có ý nghĩa.
Tả Quân Vũ cau mày nói: Truyện Tiên Hiệp -
- Ý của sư phụ hy vọng bọn họ hai bên lưỡng bại câu thương chăng?
Hàn Ngọc Dương không đáp, đổi sang chuyện khác:
- Phía Tây hải thế nào rồi?
Tả Quân Vũ đáp:
- Nghe nói Tỏa Long đỉnh đi đâu không biết, người nào lấy đi cũng không biết. Hiện nay Tây hải đang tổ chức toàn bộ nhân lực để truy tìm.
Hàn Ngọc Dương bật cười cô độc, hừ giọng nói:
- Bọn chúng không tìm được Tỏa Long đỉnh rồi, bây giờ rất có khả năng bọn chúng đang dự tính đánh chúng ta.
Tả Quân Vũ nghi hoặc lên tiếng:
- Điều này sợ là không phải. Với tình hình Tây hải hiện nay, đang bị cao thủ Đông hải phản công gây hao binh tổn tướng, lúc này hẳn toàn lực phòng ngự Đông hải, làm sao lại bận tâm đến chuyện chúng ta?
Ngoài điện lúc này xuất hiện một bóng người đi vào vội vã, đó chính là Hải Tuyền Tùy Hành, một trong Thất Tuyệt của Nam hải.
- Bẩm cung chủ, đại sự không ổn. Tây hải Ngân long Liễu Tàn Hồng đang thống lĩnh Cuồng Sa quân đoàn phát động đột kích, lúc này đã phá được phòng tuyến bên ngoài của chúng ta, lại đang hướng thẳng về Lưu Li cung.
Tả Quân Vũ vẻ mặt biến hẳn, giận dữ nói:
- Sao lại như thế, chúng ta không phải luôn luôn phòng ngự nghiêm mật, vì sao chuyện này trước nay không hề có dấu hiệu gì?
Hải Tuyền Tùy Hành cười khổ đáp:
- Chuyện này đến bất ngờ, ai cũng không ngờ bọn chúng sẽ phát động tiến công chúng ta.
Hàn Ngọc Dương vẻ mặt bình thản, không chút kinh ngạc, chỉ nói:
- Chuyện này ta đã biết rồi, ngươi lập tức hạ lệnh toàn lực phản kích, cần phải ngăn cản Cuồng Sa quân đoàn của Tây hải ở vùng bên ngoài Lưu Li cung. Quân Vũ theo hắn, lấy cho được đầu Liễu Tàn Hồng về đây.
Tả Quân Vũ hỏi:
- Sư phụ, nơi đây sư phụ đã tính thế nào?
Hàn Ngọc Dương điềm nhiên đáp:
- Sư phụ tự có chuẩn bị, con đi đi.
Tả Quân Vũ hơi không tình nguyện, nhưng không dám chống lệnh, đành cùng với Hải Tuyền Tùy Hành bỏ đi.
Đợi hai người biến mất rồi, Hàn Ngọc Dương miệng cười nhẹ, giây lát trong điện hào quang lóe lên, xuất hiện bốn bóng người. Bốn người này có phần kỳ quái, tuổi chừng bốn mươi đến năm mươi, ăn mặc hệt như nhau, vẻ mặt im lặng khác thường.
Nhìn thấy bốn người, Hàn Ngọc Dương trầm giọng nói:
- Bốn vị trưởng lão, hôm nay triệu các vị xuất hiện, do có chuyện quan hệ đến tồn vong của Nam hải cần phải báo cho các vị biết.
Nghe vậy, đại trưởng lão cao tuổi nhất trong bốn người lên tiếng:
- Cung chủ xin nói thẳng. Bọn ta thân là trưởng lão của Lưu Li cung, có trách nhiệm bảo hộ sự tồn tại của Lưu Li cung.
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Hiện nay, Tây hải đang thống lĩnh đại quân xâm phạm Nam hải ta. Với thực lực của song phương, muốn ngăn cản được Cuồng Sa quân đoàn của bọn chúng, ta sẽ phải trả giá rất lớn. Đương nhiên, nếu chỉ một điểm này, ta còn không làm phiền đến bốn vị trưởng lão. Điều thật sự khiến ta lo lắng chính là Sở Hoài Dương thừa cơ xâm phạm. Theo tin tức ta thu được, Sở Hoài Dương đã từng vào nhân gian, hẳn hắn đi tìm người trợ giúp đối phó với ta. Một khi hắn đến, chắc hẳn đã nắm vững, nếu không với tính cách của hắn, sẽ không thể dễ dàng mạo hiểm.
Bốn vị trưởng lão vẻ mặt hơi biến đổi, hiển nhiên ba chữ Sở Hoài Dương khiến bọn họ chấn động không ít. Trầm ngâm một lúc, nhị trưởng lão cất lời:
- Cung chủ yên tâm, nếu như Sở Hoài Dương quả thật dám đến đây, bọn ta tuyệt đối không nể nang gì, nhất định sẽ bắt hắn để mọi người biết uy danh Nam hải. Hiện nay, Tây hải xâm phạm, cung chủ có nắm vững bình định được chiến sự không?
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Với thực lực Nam hải, phối hợp Nam hải Thất Tuyệt hẳn không có chuyện gì quá bất ngờ.
Tam trưởng lão hỏi:
- Nếu như tính cả Sở Hoài Dương, cung chủ tính xem có bao nhiêu phần đại thắng?
Hàn Ngọc Dương lắc đầu trả lời:
- Ta không biết, chuyện đó phải coi trong nhiều năm qua Sở Hoài Dương phát triển thế nào.
Bốn vị trưởng lão nghe vậy, không nói gì thêm, cả đại điện lập tức yên lặng như tờ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đại khái khoảng nửa canh giờ sau, một Nam hải đệ tử vội vã tiến vào.
- Bẩm cung chủ, về phía Tây hải có quân lạ đột nhiên xuất hiện, trong lúc Cuồng Sa quân đoàn đang kiềm chế đại bộ phận thực lực quân ta, một nhánh do nhiều loại chủng tộc có hải cẩu, cá heo, sư tử biển và bạch tuộc tạo thành, từ phía sau đánh vào, lập tức gây rối loạn phòng tuyến quân ta, hiện nay khí thế bọn chúng mãnh liệt, cùng với Cuồng Sa quân đoàn do Liễu Tàn Hồng thống lĩnh hỗ trợ tấn công, ép quân ta thối lui liên tục, thương vong nặng nề.
Hàn Ngọc Dương vẻ mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Truyền lệnh của ta, trước hết tập trung đột phá, hội tụ toàn bộ lực lượng của Nam hải để mạnh mẽ tiêu diệt Cuồng Sa quân đoàn, sau đó mới đối đầu với đội quân đột nhiên xuất hiện đó. Đồng thời, khởi động kết giới phòng ngự Lưu Li cung, trước hết ngăn chặn bước tiến của bọn chúng.
Đệ tử đó nghe rồi, cung kính nói:
- Vâng, đệ tử cáo lui!
Đưa mắt nhìn đệ tử đó rời đi, đại trưởng lão trầm giọng nói:
- Cung chủ, cung chủ cảm thấy quân đội đột nhiên xuất hiện này có phải là quỷ kế của Sở Hoài Dương hay không?
Hàn Ngọc Dương vẻ mặt lạnh nhạt, hừ giọng nói:
- Ngoại trừ hắn ra, còn ai nữa đây?
Tứ trưởng lão nghi ngờ nói:
- Sở Hoài Dương làm sao nắm được thời cơ, nhằm ngay lúc Tây hải xâm lấn để phát động đánh lén đây?
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Trước đây, ta từ phía Đông hải đã biết được, trợ thủ đến từ nhân gian hỗ trợ Lục Doanh, đã từng giao chiến với Tây hải Liễu Thiên Hoa một trận trong Hải Tâm tuyền, nghe nói đã giết chết Liễu Thiên Hoa tại chỗ. Mà hiện nay, Tây hải lại xuất hiện một vị Liễu Thiên Hoa, tất nhiên là do Sở Hoài Dương giả mạo, muốn lợi dụng cơ hội đem thực lực Tây hải đối phó với ta.
Bốn vị trưởng lão sắc mặt trầm xuống, đồng thanh nói:
- Đúng là đồ đê tiện xảo trá, không ngờ hạ lưu như vậy.
Hàn Ngọc Dương lại nói:
- Vì hôm nay, hắn đã mưu tính cả ngàn năm, cần gì phải quan tâm quá nhiều. Được rồi, đừng nóng nữa, chúng ta sẽ ở đây đợi hắn, tin chắc hắn sẽ xuất hiện.
Đại trưởng lão lên tiếng:
- Nếu như hắn xuất hiện, có vẻ Nam hải gặp nguy hiểm.
Hàn Ngọc Dương khổ sở nói:
- Bốn vị trưởng lão, các vị cho là Nam hải quả thật có thể tồn tại thiên thu vạn đại chăng?
Bốn người sửng sờ, trầm ngâm.
Thời gian trôi qua, thỉnh thoảng có đệ tử vào báo lại tình hình chiến đấu, đều là chuyện bất lợi của Nam hải. Điều này khiến bốn vị trưởng lão trong lòng chấn động, chỉ có duy nhất Hàn Ngọc Dương vẻ mặt vô tình, phảng phất hết thảy mọi chuyện đều đã tính trước rồi. Cuối cùng, khi thời gian trôi qua, Hàn Ngọc Dương chờ đợi kết quả cuối cùng.
Bên ngoài điện, tiếng thét giết rung trời, trong điện, một đệ tử toàn thân thương tích, đang sợ hãi báo cáo:
- Cung chủ, bọn chúng đã đánh sát đến Lưu Li cung, đối với Tây hải, Cuồng Sa quân đoàn toàn quân bị diệt sạch, Liễu Tàn Hồng chết trong tay Tả Quân Vũ. Về phía chúng ta, Hải Báo quân đoàn cũng thương vong hầu hết, Thất Tuyệt chỉ còn lại Hải Tuyền Tùy Hành và Tả Quân Vũ đang ngoan cường chiến đấu ngoài điện.
Hàn Ngọc Dương vẻ mặt lạnh nhạt, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh triệu hồi hai người đó.
Đệ tử kia vâng dạ, sau đó rời đi.
Không lâu sau, Hải Tuyền Tùy Hành và Tả Quân Vũ toàn thân đầy máu vào trong điện.
- Sư phụ, đệ tử đã không phụ sự mong đợi của sư phụ, đã giết chết được Tây hải Ngân long.
Hàn Ngọc Dương hơi hơi gật đầu, hỏi lại:
- Hiện nay phía Tây hải thực lực còn lại thế nào?
Tả Quân Vũ nói:
- So với chúng ta hơi mạnh hơn, nhưng cũng là một chín một mười.
Hàn Ngọc Dương hơi suy nghĩ một lát, nói với Tả Quân Vũ:
- Được, sư phụ biết rồi. Con đi lấy thanh kiếm của sư phụ.
Tả Quân Vũ sửng sốt:
- Sự phụ phải tự mình ra tay?
Hàn Ngọc Dương cười cười, phất tay ra hiệu đi nhanh. Sau đó nói với Tùy Hành:
- Trong lúc giao chiến, có thấy được người nào quen thuộc trước đây không?
Hải Tuyền Tùy Hành kinh ngạc nhìn ông, gật đầu nói:
- Có, hơn nữa còn không ít. Bất quá qua quá trình giao chiến sống chết với Thất Tuyệt chúng ta, cũng đã chết hầu hết, hiện nay gần như chỉ còn lại Cuồng Sư Thiết Ngạo.
Hàn Ngọc Dương cười cô độc, nhẹ nói:
- Hẳn lúc này là lúc phải đối diện với mọi thứ rồi, đến đây, hãy để chúng ta cùng nhau gặp lại một vị bằng hữu già.
Nói rồi quay lại phía trên đại điện, lạnh nhạt ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài điện, mơ hồ có chút trầm buồn.
Lúc này, Tả Quân Vũ quay về, trong tay cầm một thanh trường kiếm lấp lánh bảy màu, tinh xảo xinh đẹp, đứng yên lặng sau lưng Hàn Ngọc Dương. Đại điện yên lặng như tờ, bốn vị trưởng lão phân ra hai bên, cùng với Hải Tuyền Tùy Hành, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra ngoài điện, đợi chờ thời khắc đó.
Cuối cùng, một trận cười lớn phá vỡ không khí yên lặng. Chỉ thấy một hàng mười người đi vào đại điện, đi đầu chính là Liễu Thiên Hoa, bên trái là Kiếm Vô Trần, bên phải lại là một lão già uy vũ thân hình cao lớn.
Phía sau ba người, có bốn người đàn ông trung niên vẻ mặt trầm mặt tàn nhẫn lạnh lùng, trong mắt bắn ra hung quang, toát lên sát khí. Phía sau bốn người, năm cao thủ Hải tộc hình dáng khác nhau, vẻ mặt hung tàn, hoặc đắc ý nhìn bốn bề.
← Ch. 0936 | Ch. 0938 → |