← Ch.0960 | Ch.0962 → |
- Yên tâm, sẽ có một ngày như thế.
Nhìn theo Tử Hồn rời khỏi, Lục Vân không hề đuổi theo vì chàng cũng không có ý giết người. Chí ít là hiện tại chàng và Tử Hồn vẫn chưa phải là tử thù đến nỗi phải truy sát lẫn nhau.
Ngưng nhìn theo Tử Hồn, Lục Vân quay lại nhìn Huyết Ma Thiên Cơ, chỉ thấy bà ta toàn thân ánh máu kết thành kén tơ phủ đầy, màn sương máu dày đặc tỏa ra từng luồng sát khí, đang dùng sức mạnh tà sát không ngừng tiêu hủy làn kiếm thần thánh của Trương Ngạo Tuyết, chống đỡ công kích của nàng.
Thực lực của Huyết Ma Thiên Cơ kinh người, quỷ bí khác với Tử Hồn. Toàn thân bà ta hừng hực lệ khí, ra đòn vô cùng ác hiểm, bà ta có thể xem là nữ bạo chúa. Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt bình tĩnh, thần kiếm không ngừng xoay chuyển múa may, khiến nàng trông như tiên tử hạ phàm. Làn kiếm rực sắc tím không gì chống nổi, hoàn toàn không e ngại với phản kích của Huyết Ma Thiên Cơ.
Khẽ cười nhạt, Lục Vân không còn lo lắng, lắc mình đến cạnh Thương Nguyệt, cười nhẹ nói:
- Chỗ này cứ để huynh, muội hãy đi xử lý Hắc Mị.
Thương Nguyệt liếc chàng rồi mỉm cười rời khỏi, nhanh chóng đuổi theo Hắc Mị.
Thấy Lục Vân xuất trận, Hắc Lệ hơi chột dạ, trong lúc đắn đo nghĩ ngợi kế sách đối phó, hắn đã bị trúng một đòn tấn công bất ngờ nặng nề của tinh thần dị lực đáng sợ.
Rống lên đau đớn, Hắc Lệ vội vàng né tránh, tiếc rằng trước một cao thủ như Lục Vân, thân pháp vốn dĩ nhanh nhẹn của hắn chẳng còn phát huy tác dụng nữa. Mặc cho hắn nỗ lực thế nào Lục Vân vẫn giữ được khoảng cách ba thước, khiến cho hắn không khỏi lo sợ đến vỡ mật.
- Hắc Lệ, không hay rồi, rút mau.
Hắc Mị cất giọng đầy hoảng loạn. Trước đó do phải đối phó với Tam Đầu linh xà, hắn đã rất vất vả. Sau đó lại thêm Thương Nguyệt, hắn càng khổ sở hơn. Với lại tâm tính của Ma Sa tộc vốn dĩ đa nghi, tham sống sợ chết, vì thế hắn chẳng màng gì đến hình tượng cao thủ nữa, cao chạy xa bay ngay sau khi gửi lời cảnh báo.
Thương Nguyệt khẽ quát đuổi theo nhưng đã nghe tiếng Lục Vân gọi lại:
- Đừng đuổi theo, lưu hắn lại có thể đối phó với bọn cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới, trì hoãn bước tiến của bọn họ.
Thương Nguyệt nghe vậy bèn ngừng và quay lại.
Hắc Lệ thấy Hắc Mị bỏ chạy trong lòng nóng nảy, rống lên tỏ vẻ hung dữ hòng hù dọa Lục Vân. Thấy vậy, Lục Vân không khỏi cảm thấy buồn cười, tuy chàng không có ý muốn giết hắn nhưng lại không muốn dễ dãi như vậy, liền vung hai tay lên giữa không, tạo thành một lồng khí ngưng tụ không trung, khiến hắn bất động giữa chừng.
Hắc Lệ vô cùng kinh hãi giận dữ, trong lúc nóng nảy sức mạnh toàn thân bộc phát, lập tức đánh tan lồng khí của Lục Vân, bản thân cũng bị phản lực làm trọng thương và bay ra xa.
Thấy tình hình này, Lục Vân bật cười đầy hiểm ý, đột ngột thu hồi khí thế phát ra, khiến cho nước biển đổ ầm xuống, tác dụng của áp lực đáng sợ lên cơ thể của Hắc Lệ, thiếu chút đã đè bẹp hắn.
Hắc Lệ đau khổ vô cùng, nhưng vì phải trốn chạy để bảo toàn mạng sống, không màng gì đến cơ thể tả tơi của mình nữa, chỉ gắng gượng lội ngược dòng, biến mất tăm.
Cùng lúc đó, âm thanh đầy phẫn nộ của Huyết Ma Thiên Cơ vang vọng tứ phía, bà chạy còn nhanh hơn cả Hắc Lệ, chớp mắt đã mất tăm.
- Lục Vân, sớm muộn rồi ta phải giết ngươi!
Đối với lời nói của Huyết Ma Thiên Cơ, Lục Vân chẳng hề để tâm. Nhưng Trương Ngạo Tuyết lại cảm thấy có gì đó không ổn, buột miệng hỏi:
- Sao dáng vẻ bà ta lại đặc biệt kích động nhỉ, giống như là hận Lục Vân đến tận xương tủy vậy, thế là do đâu?
Thương Nguyệt cau mày phỏng đoán:
- Có phải vì Tỏa Long đỉnh không?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu phản đối:
- Cảm giác không phải như vậy. Nếu chỉ vì Tỏa Long đỉnh, lần này không được vẫn còn cơ hội sau. Cho dù bà ta có oán hận cũng không đến nỗi kích động như vậy.
Lục Vân cười nói:
- Đừng lo lắng, sớm muộn rồi sẽ biết tại sao thôi. Bây giờ chúng ta nên xem tình trạng của Hải Nữ thế nào rồi.
Nói xong chàng đã đến cạnh Bách Linh, đưa tay đón lấy Hải Nữ.
Mỉm cười ngọt ngào, Hải Nữ khẽ cất tiếng:
- Chú lợi hại quá, đánh bọn chúng bỏ chạy hết rồi.
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hải Nữ, Lục Vân xót xa:
- Phệ Tâm Huyết Tiễn quả thật tà độc, khiến cho người ta chết không được sống không xong.
Bách Linh than thở:
- Đúng vậy, muội đã thử rất lâu mà vẫn không cách nào ngăn chặn được, thật không hiểu huynh có cách nào để khắc chế luồng sức mạnh tà ác trong cơ thể nó được.
Tay phải đặt nhẹ nhàng lên trán của Hải Nữ, Lục Vân vừa bồng lấy cô bé đi về hướng sơn động, vừa nói:
- Trước đó huynh đã truyền vào cơ thể của cô bé chân nguyên Thái Ất Bất Diệt, dùng đặc tính vĩnh sinh bất diệt để khắc chế uy lực phá hủy chưa chết chưa dừng của mũi tên máu đó. Nay muốn chữa trị dứt điểm thì phải dùng đến sức mạnh của Hóa Hồn phù, hóa giải luồng sức mạnh tà ác. Tuy nhiên, Hóa Hồn phù rất bá đạo, dễ dàng lấy đi mạng sống của người ta, muốn cứu người thì phải muôn phần cẩn trọng.
Thương Nguyệt tỏ vẻ lo âu:
- Nói vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm cho Hải Nữ sao?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Đúng, rất nguy hiểm, nhưng có Ngũ Thải Tiên Lan của Bách Linh hẳn không thành vấn đề.
Bách Linh dò hỏi:
- Huynh định dùng Ngũ Thải Tiên Lan của muội để bảo vệ tâm mạch của cô bé, sau đó thi triển Hóa Hồn phù, trục xuất tà lực của Huyết Tiễn ra khỏi cơ thể?
Lục Vân gật gù, ánh mắt nhìn Hải Nữ, dịu dàng hỏi:
- Hải Nữ, cháu sợ không?
Chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt của Hải Nữ đã có khởi sắc, nghe thấy câu hỏi của Lục Vân cô bé liền lắc đầu bảo:
- Hải Nữ không sợ, có chú ở bên cạnh Hải Nữ rất vui.
Mỉm cười hiền từ, Lục Vân gật gù:
- Vậy thì tốt, chúng ta sẽ tìm một chỗ đặt chân trong động rồi chú sẽ chữa thương cho cháu.
Dứt lời Lục Vân đã tăng tốc, chỉ một chốc đã đi vào sâu bên trong động. Trước mắt là một mảng sáng hào quang mờ mờ, ngăn cách hoàn toàn nước biển.
Lục Vân dừng lại, ngóng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt rồi trầm ngâm:
- Kết giới này rất cổ quái, độ dẻo lại cao, cơ hồ không thể miễn cưỡng xông vào.
Ba người nữ đều im lặng, việc mà Lục Vân cảm thấy khó xử thì họ cũng không thể nghĩ ra điều gì trong nhất thời.
Hải Nữ vừa nhướn người vừa nói nhỏ:
- Chú ơi, Hải Nữ có cách, chỉ cần thúc động Tỏa Long đỉnh là có thể mở kết giới này ra.
Lục Vân nhìn theo cô bé, hỏi:
- Cháu chắc không?
Hải Nữ kiên định trả lời:
- Đúng vậy, Hải Nữ đến đây cũng là vì muốn đi vào đó để tìm một thứ đồ.
Trương Ngạo Tuyết ở bên cạnh cất tiếng hỏi:
- Hải Nữ, cháu nói đi, tại sao cháu đến đây, tại sao phải lấy Tỏa Long đỉnh?
Hải Nữ nhìn nàng trả lời một cách thân tình:
- Dạ thưa dì Ngạo Tuyết, Hải Nữ cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng Tỏa Long đỉnh đó cứ kêu gọi cháu. Cháu tìm nó rất lâu, đến tận Tây hải này mới tìm thấy và lấy được nó. Sau đó cháu học được vài thứ trên Tỏa Long đỉnh, nhưng quan trọng nhất là không học tốt được. Sau đó Tỏa Long đỉnh đã dẫn cháu đến đây, cháu biết được bên trong có vật mà cháu phải tìm được. Chỉ cần tìm được, cháu sẽ học thành công những thứ trên Tỏa Long đỉnh.
Lục Vân và ba người nữ nhìn nhau kinh ngạc, Hải Nữ này đúng là có chút thần bí.
Bách Linh điềm nhiên mỉm cười nhìn Hải Nữ hỏi:
- Cháu nói cho chúng ta biết đi, sức mạnh của cháu có từ đâu, có sư phụ nào không, tại sao lại sống giữa biển khơi, cháu bao nhiêu tuổi?
Nghe vậy, khuôn mặt của Hải Nữ đột nhiên mất đi nét cười vui, giọng nói thoáng vẻ đau buồn:
- Hải Nữ năm nay gần bốn tuổi, trước đây cháu vốn sống trên nhân gian nhưng ba năm trước song thân dẫn cháu đi qua Đông hải. Ai ngờ gặp nạn ngay gần Ma Quỷ hải vực, từ đó không còn biết tung tích của song thân nữa, Hải Nữ thì rơi xuống biển, được U Linh thú cứu sống, từ đó sống ở biển cho đến bây giờ.
Bốn người đều tỏ ra kinh ngạc, không ngờ Hải Nữ chỉ mới bốn tuổi, thật là khó tin. Lục Vân vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, an ủi:
- Hải Nữ đừng buồn, nói cho chú biết, sau đó cháu thế nào.
Hải Nữ áp sát khuôn mặt vào lòng của Lục Vân, giọng thỏ thẻ:
- U Linh thú dẫn cháu đến một nơi kỳ diệu lắm, ở đó có rất nhiều rồng, suốt ngày bay tới bay lui. Mỗi lần cháu giơ tay muốn bắt thì lại bắt hụt, vui lắm chú ạ. Lúc đó U Linh thú biến thành người, thường xuyên cho cháu ăn nhưng không có dạy cháu gì cả, chỉ để mặc cháu chơi đùa ở đó thôi. Thoáng chốc đã một năm trôi qua rồi.
Rồi một ngày kia cháu vô tình phát hiện, những con rồng bay đó đang giành nhau một viên ngọc châu sáng lấp lánh, cháu thấy tò mò nên cũng tranh luôn một phần. Ai ngờ cháu bắt được thật, nhưng sau đó không hiểu tại sao cháu lại ngủ mất tiêu.
Khi cháu tỉnh dậy, U Linh thú nói là cháu đã nuốt mất viên châu rồi, lúc đó cháu buồn lắm. Nhưng không lâu sau thì cháu thấy cơ thể phát sinh biến hóa, vô tình có được nguồn sức mạnh to lớn này.
Cháu ở lại nơi đó hơn hai năm và học được khá nhiều bản lĩnh từ những con rồng bay. Mãi cho đến khi cháu thấy không còn gì để học nữa, U Linh thú mới hiện thân ra bảo rằng, cháu đã ăn "Thất Hải Long châu" và học được mọi thứ trong "Ảo Long Động Thiên". Đây cũng là lúc cháu nên rời khỏi.
Lúc đó chú ấy còn nói cháu có Thất Hải Long châu hộ thể, không có bất kỳ con thú lớn cổ xưa nào trong hải vực có thể làm hại đến cháu. Hơn nữa với sức mạnh và những gì cháu đã học được, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể chu du khắp bảy hải. Lúc ra đi, chú ấy có tiễn cháu và bảo rằng Ảo Long Động Thiên này có khu vực nước biển tĩnh lặng ngăn cách, không ai có thể vào được, duyên phận chú cháu đến đây là hết.
Sau khi rời khỏi nơi đó, cháu không biết phải đi đâu, chỉ ngao du đây đó và gặp không ít cao thủ bảy hải. Không ai trong số họ đánh lại cháu, họ còn đặt tên cháu là Hải Nữ. Không lâu sau thì cháu nghe tiếng gọi của Tỏa Long đỉnh nên đi khắp nơi để tìm và xảy ra mọi chuyện như vậy.
Sau khi nghe Hải Nữ kể lại, cả bốn người vừa mừng vừa kinh ngạc. Kinh ngạc khi biết Hải Nữ đã có những duyên ngộ kỳ lạ, mừng vì cô bé đã có được bản lĩnh siêu phàm. Trương Ngạo Tuyết bất giác xúc cảm lên tiếng:
- Hải Nữ có được Thất Hải Long châu, thành tài rời khỏi Ảo Long Động Thiên, thật không hổ danh là Hải Nữ."
Thương Nguyệt đồng tình:
- Đúng đó, chỉ mới bốn tuổi mà đã dương oai trong Hải vực, sau này trưởng thành chẳng phải trở thành Hải vực Thiên Nữ sao?
Bách Linh cũng cảm động quay nhìn Hải Nữ hỏi:
- Hải Nữ, cháu sau này dự định thế nào?
Hải Nữ lúc lắc cái đầu nói:
- Cháu không biết nữa, cháu muốn tìm song thân nhưng cháu không nhớ nỗi họ trông như thế nào.
Bách Linh trầm tư đôi chút rồi hỏi:
- Cháu vốn đến từ nhân gian, thế cháu định tiếp tục ở Hải vực hay quay về nhân gian?
Hải Nữ nhìn nàng, vẻ mặt mơ màng nói:
- Hải Nữ muốn quay về, mà tiếp theo nên làm gì thì cháu cũng không biết.
Bách Linh thấy cô bé đáng thương không khỏi đau xót:
- Dì sẽ đưa ra ý kiến này, cháu suy nghĩ xem thế nào, được không?
← Ch. 0960 | Ch. 0962 → |