← Ch.0968 | Ch.0970 → |
Thương Nguyệt nghe xong nhẹ giọng nói:
- Như vậy, chúng ta hãy tăng tốc độ thôi.
Bách Linh mỉm cười gật đầu, vỗ lên Tam Đầu linh xà đang ngồi lên, lập tức tốc độ xông lên đột nhiên tăng lên vài lần, bốn người chớp mắt liền biến mất.
Ngắm nhìn huyệt động to lớn đường kính vài trăm trượng, ba người nữ vẻ mặt nghiêm túc, đều cảm thấy rất rõ bên trong có một luồng khí tức đáng sợ, khiến người ta cảm thấy nghi ngờ phải dừng bước.
Hải Nữ cười duyên, không hề sợ hãi lên tiếng:
- Ba vị dì thương yên đừng sợ, Hải Nữ sẽ đi đuổi nó.
Bách Linh đầy nghi ngờ nhìn Hải Nữ hỏi lại:
- Con thật sự nắm chắc không?
Hải Nữ gật đầu đáp:
- Thú lớn ở Ma Quỷ hải vực Hải Nữ còn không sợ, sao phải sợ nó?
Bách Linh nghĩ qua thấy cũng đúng, không khỏi cười nói:
- Được, con hãy đi thử qua, nhưng phải cẩn thận, có biết không?
Hải Nữ cười duyên đáp:
- Yên tâm, con sẽ không để các dì phải thất vọng.
Nói rồi thân thể nhỏ nhắn bắn ra, chớp mắt đã xông vào trong huyệt động rồi.
Rất nhanh, một tiếng rít rung trời vang lên, chỉ thấy nước biển bên ngoài động rung chuyển, sóng âm mạnh mẽ phát sinh ra sức mạnh khiến thân thể ba người nữ run lên, khuông mặt không khỏi xuất hiện vẻ kinh ngạc.
- Sức mạnh đáng sợ, Hải Nữ không biết có bị gì không?
Thương Nguyệt khuôn mặt lo lắng nhìn vào cửa động nhẹ giọng hỏi.
Trương Ngạo Tuyết cau mày nói:
- Rất kỳ quái, sức mạnh bên trong dao động quá lớn, thần kiếm của muội trong nhất thời không ngờ lại không thể nắm bắt được hình ảnh hoàn chỉnh, nhìn không rõ tình hình được.
Bách Linh nghe vậy thất kinh, còn chưa kịp nói gì, đã thấy trong động bắn ra một bóng người, đó chính là Hải Nữ.
Thân thể xoay chuyển giữa không trung, Hải Nữ tư thế xinh đẹp áp chế được luồng xung lực, sau đó cất tiếng mắng to hướng về cửa động:
- Ngươi là tên xấu xa, không ngờ lại muốn cắn ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào.
Hai tay đột nhiên giơ cao quá đầu, lòng bàn tay hào quang luân chuyển, chân nguyên mạnh mẽ theo sự khống chế của Hải Nữ hóa thành hai dải sáng bắt chéo, lên qua đỉnh đầu liền ngưng tụ thành một cột sáng hình rồng, gào lên liền phóng thẳng vào trong động.
Một tiếng rống "Quào" giận dữ vang lên, một bóng đen trong động lóe lên, một con thú lớn hai đầu đột nhiên xuất hiện, mở to mồm liền nuốt lấy luồng hào quang do Hải Nữ phát ra. Con thú này hình dáng to lớn, ít ra cũng năm trăm trượng.
Đây là chỉ mới nhìn được nửa thân trước của nó, hai cái đầu to lớn hơi giống như cá sấu, nằm song song hệt nhau, ánh mắt đầy vẻ hung tàn. Chân trước con thú to lớn ngắn ngủn, bên dưới có bốn cái xúc tu không ngừng co dãn bắn ra, ít nhất cũng dài khoảng vài chục trượng.
Thấy Hải Nữ không sao, ba người Bách Linh trong lòng mừng lại, cũng không ngăn Hải Nữ tấn công, để cho Hải Nữ tùy ý phát huy sở trường của bản thân.
Ở cửa động, con thú lớn đó bắn ra ánh mắt cảnh cáo, khi nhìn thấy Tam Đầu linh xà và Tứ Linh thần thú, ánh mắt hơi hơi biến đổi, bất quá cũng không hoàn toàn rõ ràng.
Hải Nữ trừng mắt nhìn con thú lớn, vẻ mặt thần sắc rất khó chịu, quát lên:
- Con quái dị, xem ta đánh vào đầu ngươi thế nào.
Dứt lời, bàn tay nhỏ đẩy ra, toàn thân ánh sáng bảy màu lấp lánh, một luồng khí thánh linh ngập tràn bốn phía.
Dường như cảm ứng được luồng khí tức đặc thù trên người Hải Nữ, con thú lớn hai đầu ánh mắt mất đi luồng sáng hung hãn, thay vào đó là một loại cảnh giác bất an, thân thể nhanh chóng lùi lại, gần như chỉ còn lộ hai cái đầu ở bên ngoài.
- Muốn chạy hả? Bây giờ đã quá muộn rồi.
Trong tiếng quát, Hải Nữ nhanh chóng đưa Tỏa Long đỉnh ra, hai tay thúc động cho nó to lên.
Sau đó, toàn thân Hải Nữ hào quang rực rỡ, chín con rồng ánh sáng từ người nó bay ra phóng vào trong Tỏa Long đỉnh, đan xen bay lượn cùng nhau, chớp mắt đã dung hợp thành một con thần long bảy màu, sau khi bay ra khỏi Tỏa Long đỉnh, thân hình đột nhiên tăng lên gấp chục lần, phóng thẳng về phía con thú lớn hai đầu.
Giận dữ nhìn con rồng to lớn bay đến, con thú lớn hai đầu gào lên một tiếng lớn, hai cái đầu mở to miệng, phát xuất hai cột sáng đường kính vượt hơn năm trượng ngăn con rồng lớn không cho tiến lên.
Thấy vậy, con thần long bảy sắc rống to một tiếng, hai trảo trước múa lên giữa không trung, phát xuất hai luồng bóng sáng trảo rồng to lớn đớn lấy hai cột sáng to lớn của con thú lớn. Đồng thời, hai mắt thần long bắt ra hai ngọn lửa ánh sáng sắc xanh lam, hung hăng đánh trúng vào hai cái đầu của con thú lớn.
Gào lên một tiếng, con thú lớn hai đầu đột nhiên rút lui, chui hẳn vào trong cửa động. Con thần long bảy sắc thừa thắng truy kích, nhanh chóng bắn vào theo, không lâu liền vang lên những tiếng nổ vang trời điếc tai, núi non lân cận rung chuyển không ngừng, hệt như một cơn động đất.
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó thần long bị hất bắn ra ngoài động. Điều này khiến Hải Nữ và ba người nữ đều cảm thấy bất ngờ.
Tiếp theo, con thú lớn xông ra, chỉ thấy cái đầu bên trái của nó đã bị phá nát, gần như chỉ còn một cái đầu, lúc này đang phát điên phóng thẳng về phía con thần long bảy sắc.
Có lẽ do quá phẫn nộ, cũng có khả năng do con thú lớn quá to, trong trận giao chiến tiếp theo, thần long bảy sắc tuy liên tiếp gây trọng thương cho con thú lớn, nhưng con thú lớn hệt như không hề có cảm giác, điên cuồng phản kích, cuối cùng đánh nát thần long bảy sắc, khiến nó quay trở lại thành chín con rồng ánh sáng bay về lại Tỏa Long đỉnh.
Thiếu đi cường địch là thần long bảy màu, con thú lớn trong lúc phẫn nộ quay lại nhắm mục tiêu vào ba người nữ, nhấc cả thân hình to lớn hệt như một ngọn núi nhỏ đè xuống đầu ba người nữ.
Ba người lập tức quyết định chọn phương án né tránh. Hải Nữ lại không cam lòng mắng một câu, thân hình nhỏ bé đón lấy con thú lớn đang xông đến, chuẩn bị nghênh chiến lần thứ ba.
Lúc này, Tứ Linh thần thú lắc mình xông đến, đậu lại trên vai của Hải Nữ nói với nàng:
- Thu thập gã to lớn này ngươi còn phải theo học thêm nhiều kỹ xảo của sư phụ ngươi. Bây giờ hãy lui lại, để ta ra mặt.
Nói rồi hai cánh trên lưng hơi hơi vẫy lên, một luồng sức mạnh to lớn không gì chống nổi dễ dàng đưa Hải Nữ không chịu quay về đến bên cạnh Bách Linh.
Chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không cao hứng, Hải Nữ hừ giọng nói:
- Tiểu bảo bảo không giỏi chút nào, lại bất ngờ tranh đoạt với ta.
Bách Linh cười mắng:
- Con thật hiếu cường đó. Nhưng nói thật, không một người nào trong chúng ta ở đây là đối thủ của Đại linh nhi. Cho dù là sư phụ của con, nói về thực lực mạnh yếu cũng xem ra chưa chắc hơn được Đại linh nhi.
Hải Nữ không vui đáp lời:
- Con không tin như vậy đâu, sư phụ nhất định lợi hại hơn, nếu không làm sao lại chế phục được nó ngoan ngoãn như vậy?
Bách Linh day day cái mũi nhỏ của nó, cười duyên nói:
- Tiểu tinh nghịch, con cứ xem thử đi không phải sẽ biết sao?
Lạnh lùng nhìn con thú lớn đang xông đến, Tứ Linh thần thú gào lên một tiếng nhỏ phát ra lời cảnh cáo.
Con thú lớn vừa nghe, lập tức dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhưng chỉ giây lát, sự sợ hãi đã bị con giận dữ vượt qua, cuối cùng nó gào lên một tiếng điên cuồng xông lên.
Tứ Linh thần thú ngạo nghễ nhìn lại, thân thể gầy nhỏ đột nhiên phình ra, chớp mắt đã to lên khoảng ba trượng, rõ ràng uy vũ mà lại điên cuồng ngạo nghễ.
Cảm nhận được luồng bá khí vương giả, thân thể con thú lớn không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã muốn dừng lại. Nhưng cuối cùng nó không làm vậy mà lại chọn phương án tiếp tục. Điểm này thật ra rất khác thường.
Về lý thuyết, Tứ Linh thần thú có bá khí vương giả, chỉ cần nó phát xuất ra luồng khí tức này, cho dù là thú lớn của Ma Quỷ hải vực cũng phải kiêng kị, huống gì là con thú lớn trước mắt. Nhưng thế sự nhiều chuyện, cho dù chuyện gì đi nữa cũng phải chú ý đến điều kiện tiên quyết. Hiện nay, con thú lớn này là một ngoại lệ.
Nó không phải là không sợ Tứ Linh thần thú, mà trong lúc giao chiến với thần long bảy sắc, một cái đầu đã bị đánh nát, thân thể bị trọng thương trí mạng, đã không còn sống được lâu nữa. Như vậy, nó đang được cừu hận chống đỡ thì làm sao còn bận tâm quá nhiều đây?
Liều mạng xông đến, con thú lớn mở to cái miệng, một luồng hào quang chói mắt ẩn chứa sức mạnh toàn thân của nó vào lúc cuối cùng đột nhiên bộc phát. Nhìn thấy cột sáng kinh người kia, Tứ Linh thần thú gào lên giận dữ, hai cánh múa lên, thân thể hệt như một mũi tên bắn ra hóa thành một ngọn lửa ngũ sắc bắn thẳng vào trong miệng của con thú lớn.
Một chiêu cực mạnh, chớp mắt hai bên gặp nhau, tạo nên sấm chớp kinh trời, chớp điện chói mắt, sóng ánh sáng mạnh mẽ kèm theo gió lốc hủy diệt thổi theo hướng tiến lên của Tứ Linh thần thú, chỉ giây lát đã thôn tính mất thân thể của con thú lớn, biến nó thành bụi đất.
Khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, Hải Nữ há miệng nho nhỏ, thẹn thùng nói:
- Ồ, tiểu bảo bảo lợi hại thật!
Ba người nữ Bách Linh tuy không phải lần đầu tiên thấy loại tình hình như vậy, nhưng cũng không khỏi tán thưởng, cảm thấy kinh khiếp cho sức mạnh to lớn của Tứ Linh thần thú.
Lúc này, Tứ Linh thần thú tự động bay về, móng trước nắm giữ một quả cầu ánh sáng lấp lánh, hơi tỏ vẻ cao hứng nói:
- Đây là nguồn năng lượng của con cự thú đã tu luyện được vài ngàn năm, chỉ cần ta nuốt nó vào, thân thể của ta hẳn sẽ có tiến hóa.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Ngày trước ngươi đã nuốt lấy sức mạnh của Phích Lịch lôi báo, thực lực đã đạt đến mức mạnh nhất. Sao bây giờ ... :
Tứ Linh thần thú đáp:
- Lúc trước sức mạnh của ta chỉ gia tăng đến một giai đoạn nhất định, nhưng thân thể ta lại không hề phát triển hoàn toàn.
Bách Linh trầm ngâm nói:
- Cũng đúng, ngươi vốn xuất thân từ Hải vực, có được sức mạnh to lớn như vậy, thân thể cũng không thể nhỏ nhoi tương đối được. Thôi, ngươi hãy nhanh chóng ăn đi, để chúng ta coi thử xem hình dạng thật sự của ngươi thế nào đây.
Tứ Linh thần thú theo lời nuốt lấy quả cầu ánh sáng kia, sau đó bay đi khoảng vài trăm trượng, toàn thân dần dần xuất hiện ánh sáng kỳ lạ rực rỡ. Quá trình này kéo dài giây lát, thân hình Tứ Linh thần thú nhanh chóng bắt đầu phình lên, gần như chỉ trong chốc lát đã tăng lên vài trăm lần, trở nên to lớn cỡ con thú lớn hai đầu kia.
Tam Đầu linh xà gào nhỏ một tiếng, nhanh chóng đưa bốn người nữ lùi lại, đối với luồng khí điên cuồng bá đạo của Tứ Linh thần thú, nó cảm thấy kinh hoàng vô cùng.
Trương Ngạo Tuyết nhìn Tứ Linh thần thú, giọng cảm xúc than thở:
- Đại linh nhi quả thật thần bí, sau khi dùng tinh hoa tu luyện của thú lớn hai đầu, thân hình liền trở nên to lớn như vậy, nếu như lại ăn được một con thú lớn của Ma Quỷ hải vực, thế thì nó có thể so đo lớn nhỏ cùng Tam Đầu linh xà.
Thương Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Trời đất to lớn, không gì không có. Tứ Linh thần thú chính là loại thần kỳ nhất, há có thể dùng lý lẽ thông thường để phân định nó được.
Bách Linh nghe vậy cười nói:
- Được rồi, đừng nói chuyện đó, Tứ Linh thần thú đến đây, chúng ta còn phải thăm dò huyệt động đó, xem thử có thông được đến Hắc hải hay không.
Dứt lời vỗ vỗ Tam Đầu linh xà, bốn người liền leo lên.
Nhìn Tứ Linh thần thú thu nhỏ lại, Hải Nữ cười duyên phốc lên trên, miệng hét vang:
- Tiểu bảo bảo, mau tới đây, để ta ôm một cái.
Tứ Linh thần thú lắc mình né tránh, trừng mắt Hải Nữ:
- Kêu khó nghe quá, từ nay về sau không được kêu ta như vậy.
Hải Nữ vồ hụt xoay người đuổi theo, miệng lại hét:
- Ta kêu ngươi tiểu bảo bảo, ngươi làm sao vậy?
Ba người nữ nghe vậy lắc đầu, ai cũng bị Hải Nữ chọc cho phát cười.
Tứ Linh thần thú hơi không vui, né tránh Hải Nữ đuổi theo, đậu lại trên vai của Thương Nguyệt.
Thấy vậy, Hải Nữ hơi bất mãn, còn muốn đuổi tiếp nhưng bị Bách Linh ngăn lại. Như vậy, một hàng bốn người theo sau Tam Đầu linh xà biến mất vào trong động.
← Ch. 0968 | Ch. 0970 → |