← Ch.1089 | Ch.1091 → |
Liệt Thiên thấy vậy nhắc nhở:
- Tôn chủ, chuyện đến mức này, chúng ta ...
Phất tay, Hư Vô tôn chủ ngăn lời của Liệt Thiên lại, nói với sáu người xung quanh:
- Nếu các vị đều thấy là đã đến lúc, thế thì bổn tôn chủ cũng không muốn nói nhiều nữa. Bây giờ Yêu Hoàng nếu có lòng cứu người, chi bằng hãy đi trước một bước. Còn lại mấy vị nơi này, chúng ta lại bàn luận xem làm sao kết thúc ân oán mấy ngàn năm đây.
Lời này vừa phát ra, Liệt Thiên liếc Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, hơi chần chừ một lát liền dẫn Huyền Dạ bỏ đi thẳng về phía Tinh La Vạn Tượng kỳ trận. Vu Thần vẻ mặt cổ quái, ánh mắt biến ảo bất định, lúc thì nhìn Âm Đế, Thiên Sát, Hư Vô tôn chủ rồi lại Liệt Thiên, rõ ràng đang suy nghĩ.
Thiên Sát vẻ mặt như bình thường, khuôn mặt ngạo khí lạnh lùng tàn khốc ngạo nghễ khiếp người, lạnh nhạt nhìn về phía trước. Chỉ có Âm Đế biến đổi cực lớn, khí giận toàn thân dần dần biến mất, thay bằng một luồng khí tức âm hiểm quỷ dị, đang âm hiểm lạnh lùng nhìn Hư Vô tôn chủ, không nói một lời.
Thấy ba đại cao thủ không nói gì, Hư Vô tôn chủ nói:
- Thế nào? Mọi người đều không vội, dự tính chuẩn bị làm gì với bổn tôn chủ đây?
Vu Thần cười tà dị nói:
- Mới lần đầu đến Hư Vô Giới Thiên, bổn thần muốn được biết qua tiên cảnh bất tử trong truyền thuyết, không biết tôn chủ có đồng ý hay không vậy?
Hư Vô tôn chủ lạnh lùng nói:
- Không muốn động thủ trước, Vu Thần có thể nói rõ hà tất phải mượn cớ này kia.
Bật cười ha hả, Vu Thần lên tiếng:
- Ân oán giữa bọn họ và ngươi còn sớm hơn ân oán giữa ta và ngươi. Bây giờ muốn tính sổ, tự nhiên cũng để bọn chúng bắt đầu.
Âm Đế cười lạnh nói:
- Vu Thần, ngươi muốn ở sau chiếm tiện nghi, ngươi cho bổn đế là đứa ngốc sao?
Vu Thần nhún vai, mỉa mai:
- Nói muốn động thủ là ngươi, không phải là ta. Bây giờ ngươi đột nhiên sợ sệt không dám động thủ, lại đem mọi thứ đổ lên đầu bổn thần, đây làm sao không đáng cười chê được.
Âm Đế giận dữ nói:
- Bổn đế dám đến chắc chắn không sợ! Nhưng bây giờ bổn đế thay đổi ý định, không muốn động thủ sớm, ngươi có thể làm sao đây?
Vu Thần khinh bỉ trả lời:
- Bên này không có chút náo nhiệt, bổn thần qua bên kia xem thử có điều gì lớn lao hay không?
Nói rồi kêu Hách Triết bay thẳng về phía quái trận Tinh La Vạn Tượng.
Âm Đế thấy vậy rất giận dữ, hầm hừ nói:
- Xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, ngươi tưởng muốn chiếm tiện nghi không phải chuyện dễ dàng đâu.
Hư Vô tôn chủ thấy vậy, điềm nhiên nói:
- Nếu mọi người đều muốn xem náo nhiệt trước hết, thế chúng ta hãy cũng nhau đi xem thử, xem vận khí Yêu Hoàng thế nào đây.
Nói rồi kêu Lăng Thiên xoay người đi thẳng về phía sau.
Thiên Sát liếc Âm Đế, chất vấn:
- Ngươi quả thật muốn ...
Âm Đế cười đáp:
- Đến cũng đến rồi, hà tất phải vội vàng? Trước hết hãy xem thử cũng không sao.
Thiên Sát chần chừ một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý, đi theo Âm Đế bay thẳng về phía Tinh La Vạn Tượng kỳ trận.
Đến Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, Liệt Thiên vừa nhìn liền thấy được Bạch Như Sương đang bị vây ở trung ương, cả người lập tức kích động trở lại.
- Như Sương, nàng thế nào rồi? Đừng sợ, ta đến cứu nàng.
Huyền Dạ nắm lấy Liệt Thiên, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân phải bình tĩnh trở lại, Bạch cô nương lúc này vẻ mặt không chút sắc thái, rõ ràng không hề nghe được người. Hơn nữa, Tinh La Vạn Tượng kỳ trận trước mắt uy lực kinh người, huyền diệu vô cùng, chúng ta phải vô cùng lưu ý mới được.
Liệt Thiên hơi giận dữ, hận thù dậm chân, không cam lòng lên tiếng:
- Bất kể Tinh La Vạn Tượng cái gì, chỉ cần ngăn cản đường của ta, ta sẽ hủy diệt nó.
Huyền Dạ khuyên bảo:
- Chủ nhân đừng kích động, trận pháp này chúng ta chưa từng thấy qua, có gì lợi hại cũng chưa biết rõ. Một khi người hủy diệt trận này, có gây tổn thương cho Bạch cô nương hay không chúng ta cũng không nói rõ được.
Liệt Thiên nghe vậy thất kinh, quan sát cẩn thận trận pháp trước mắt, trầm ngâm nói:
- Trận pháp này quỷ dị khó lường, biến hóa phức tạp, muốn thuận lợi phá giả không phải là dễ dàng. Hiện nay, chúng ta không có nhiều thời gian để tiến từng bước giải mở nó, duy chỉ có dùng thủ đoạn sấm sét, dùng sức mạnh phá vỡ vận chuyển của nó.
Huyền Dạ lo lắng nói:
- Trận này nếu xuất phát từ Hư Vô Giới Thiên, hẳn uy lực nhất định kinh người. Hư Vô tôn chủ biết chủ nhân muốn cứu người, còn đặt Bạch cô nương vào bên trong, nhất định nắm chắc phần nào. Chúng ta nếu xông thẳng vào, thế thì đã nằm trong kế hoạch của Hư Vô tôn chủ, vì thế ...
Liệt Thiên nói:
- Suy xét quá nhiều chỉ khiến ngại chân ngại tay. Bây giờ chúng ta thử qua uy lực trận pháp, sau đó mới căn cứ tình hình mà xác định.
Huyền Dạ nói:
- Như vậy hãy để thuộc hạ đi vào trước thử qua, xem uy lực trận pháp này thế nào?
Nói rồi không chờ Liệt Thiên mở miệng, Huyền Dạ liền bước lên ba bước, hai tay đánh ra nhanh chóng, chưởng lực mạnh mẽ rít lên như sấm, mang theo làn sáng màu trắng bạc tạo thành một tấm lưới sáng dày đặc bay thẳng về phía Tinh La Vạn Tượng.
Quan sát một chiêu của Huyền Dạ, Liệt Thiên phát hiện lưới sáng này khi đến gần trận pháp liền hơi hơi lắc lư một chút, sau đó liền bị trận pháp vận hành dời sang một chỗ khác, dễ dàng hóa giải nó.
Thấy vậy, Huyền Dạ hoàn toàn không quan tâm, bắt đầu công kích thứ hai. Chỉ thấy lòng bàn tay của hắn lấp lánh hào quang, chưởng lực ngưng tụ không tan, hệt như một con rồng to lớn vẫy đuôi, theo sự khống chế của hắn co dãn không ngừng, tìm kiếm chỗ hở của trận pháp.
Ban đầu, hai luồng chưởng lực từ hai tay Huyền Dạ phát ra vừa tiếp xúc với Tinh La Vạn Tượng, liền bị làn sáng trên bề mặt trận pháp chuyển động rất nhanh hất bắn ra.
Nhưng sau đó, theo sự gia tăng sức mạnh của Huyền Dạ, hai luồng chưởng lực đó liên tiếp chạm vào trận pháp, cuối cùng tìm được một chút hở chui lọt vào trong đó.
Đến lúc này, Huyền Dạ tự nhiên cao hứng. Nhưng hắn còn chưa kịp cười, cả thân hình liền bị Tinh La Vạn Tượng kỳ trận cuốn vào.
Liệt Thiên thấy vậy thất kinh, ra tay muốn đoạt lại nhưng đã quá trễ, chỉ có thể bất cam nhìn Huyền Dạ bị hút vào trong trận pháp.
Giây lát, thân thể Huyền Dạ ổn định rồi, chỉ thấy hắn đứng ở phạm vi vòng thứ nhất của trận pháp đang mở miệng hô hào nhưng không nghe được thanh âm của hắn.
Bên này, Huyền Dạ dường như gặp phải một loại ảo cảnh, một mình ở đó điên cuồng tấn công hệt như đang đối địch.
Liệt Thiên trong lòng nóng nảy, hắn xuất thân từ Yêu vực tuy có thực lực kinh người, nhưng với kỳ môn độn giáp của nhân gian lại không hiểu rõ.
Trước đây, hắn bằng vào thực lực bản thân khắc phục mọi thứ. Nhưng hiện nay lại khiến cho hắn cảm thấy áp lực uy hiếp.
- Ha ha, trận pháp này quả thật huyền bí, ngăn cản được Yêu Hoàng danh vang Thất giới.
Âm thần đến, Vu Thần vẻ mặt đầy tà khí cười ha hả nói nhỏ.
Xoay người, Liệt Thiên thấy mọi người đến gần, lập tức vẻ mặt trầm xuống, nói thẳng với Vu Thần:
- Bớt ở đây nói năng lung tung, bây giờ tâm tình bổn hoàng không tốt, chọc giận ta chỉ khiến ngươi gặp xui xẻo thôi.
Vu Thần cười lạnh nói:
- Bản thân phá không được trận, còn nói này nói khác với người ta, ngươi đúng là bá đạo hết mức.
Liệt Thiên giận dữ trừng hắn, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi có lòng muốn đánh một trận với ta trước phải không?
Cảm nhận được giận dữ của Liệt Thiên, Vu Thần giọng biến hẳn, cười ha hả nói:
- Bổn thần chỉ nhắc nhở ngươi, ai muốn xen vào việc người khác, quả thật khó làm người tốt được, không có người tin tưởng quả thật đáng buồn!
Liệt Thiên khinh bỉ hừ một tiếng, quát lên:
- Chuyện bổn hoàng không cần ngươi phải nhắc nhở.
Nói rồi xoay người đối mặt với Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, hào quang trong lòng bàn tay lóe lên, thần binh cực bá đạo đột nhiên xuất hiện cùng với làn sáng kinh người, chớp mắt đã đánh trúng Tinh La Vạn Tượng kỳ trận.
Lúc này, Liệt Nhật long thương hào quang rực rỡ, làn sáng chói mắt khiến người ta không mở mắt được, hơn nữa còn có tiếng sấm rung trời và kình khí đáng sợ, dùng điểm giao nhau làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Một chiêu uy lực kinh người vừa sinh ra sức phá hoại khiến cho trận pháp Tinh La Vạn Tượng đang vận chuyển dừng lại.
Vì thế, Liệt Thiên nắm lấy thời cơ, lóe lên xông đến xuyên qua được tầng phòng ngự thứ nhất, tiến vào bên trong trận pháp.
Bên ngoài, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần và Hư Vô tôn chủ sáu người chịu ảnh hưởng của không khí chuyển động, thân thể hơi run rẩy, vẻ mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Tiến vào trong trận pháp rồi, Liệt Thiên chỉ phát hiện ánh sao bốn bề rực rỡ, làn sáng mê loạn khiến hắn nhìn không rõ cảnh sắc bốn bề.
Như vậy, đang ở chỗ nào, Huyền Dạ và Bạch Như Sương đang ở đâu, Liệt Thiên hoàn toàn không cách gì làm rõ.
Nhắm chặt hai mắt, Liệt Thiên dò xét động tĩnh bốn bề, rất nhanh cảm ứng được khí tức Huyền Dạ, vì thế nhanh chóng tiến gần hắn.
Rất nhanh, Liệt Thiên tìm được Huyền Dạ, hai người bắt đầu thương nghị.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Thiên hơi lo lắng hỏi:
- Tôn chủ, người thấy bọn họ ...
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên nói:
- Tinh La Vạn Tượng nếu dễ dàng phá giải như vậy, chắc chắn không được xem là một trong tam kỳ của Hư Vô giới.
Lăng Thiên nghe vậy hơi ổn định, ánh mắt quét qua địch nhân lân cận, nhẹ nhàng nói:
- Tiếp theo, chúng ta có phải ...
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Cơ hội động tĩnh thế nào nằm trong tay bọn họ, không ở trong tay chúng ta, ông hà tất phải nóng lòng.
Nghe Hư Vô tôn chủ nói vậy, Âm Đế cười lạnh nói:
- Không cần phải ra vẻ trấn tĩnh. Hiện nay tình thế nơi này bất lợi cho ngươi, cho dù muốn trì hoãn thì có thể trì hoãn đến lúc nào được đây?
Nhìn vào Tinh La Vạn Tượng, Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Đợi chờ, chính là một loại huyền cơ. Xấu hay tốt, ai có thể nói rõ ràng được? Hiện nay, Yêu Hoàng Liệt Thiên đã bị vây khốn, với thực lực của hắn, cho dù có thể ra được cũng là chuyện rất lâu sau này. Bây giờ, một số âm mưu của người khác tự nhiên không thể nào thực hiện được.
- Âm mưu?
Âm Đế bật cười ha hả, liếc Vu Thần, trào phúng:
- Như vậy, bây giờ có người tâm lý hẳn rất nóng nảy.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Không chỉ có một người lo lắng.
Âm Đế kinh dị hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý thế nào?
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên đáp:
- Ba người trong trận pháp cũng không lo lắng lắm.
Âm Đế hừ giọng nói:
- Chỉ cố tạo ra huyền ảo mà thôi.
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Người sống vô vi, không chút ý niệm. Âm Đế nếu không có lòng mong muốn, thì làm sao lại để ý đến vậy?
Âm Đế cười lạnh nhạt đáp:
- Người đầy hận thù, làm sao có thể quên đi được. Ngươi biết rõ hà cớ phải hỏi.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên trả lời:
- Ngươi đến là khách, ta làm sao có thể lạnh nhạt với khách được.
Âm Đế giận dữ nói:
- Nói như vậy, ngươi ở đây phô diễn bổn đế?
Hư Vô tôn chủ nói:
- Ngươi ta đối địch, hà tất phải để ý này kia chăng?
Âm Đế liếc nhìn Yêu Hoàng trong trận pháp, thấy hắn bị vây khốn, không khỏi hừ lạnh nói:
- Lúc này đây, nếu không có người nào rời đi, ngươi nói xem cuối cùng ai là người có lợi nhất?
← Ch. 1089 | Ch. 1091 → |