← Ch.1105 | Ch.1107 → |
Phát hiện được Lục Vân đến gần, Thiên Sát rất kinh hãi, bất chấp thân thể bị trọng thương, múa tay đánh ra một chưởng hy vọng đánh lui được chàng.
Nhưng ai ngờ vừa mới đánh ra một nửa, liền dừng lại giữa không trung.
Té ra Lục Vân đã phát động công kích trước một bước, dùng thực lực cực mạnh dừng hẳn thân thể của Thiên Sát.
Phát hiện được bất ổn, Thiên Sát gào giận một tiếng, Vạn Thú ma châu trên trán lóe lên ánh đen, phát ra một luồng lửa sáng tà ác mà sắc bén bắn thẳng vào huyệt Mi Tâm của Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân ánh mắt lạnh lại, trên trán lóe lên ánh bảy màu, Phá Thương thần binh tự động mờ hiện phát xuất một chùm hào quang bảy màu hệt như lưỡi kiếm sắc bén đón lấy đòn tấn công của Thiên Sát.
Giữa không trung, hai luồng sức mạnh gặp nhau, khí cực tà đấu với khí cực thánh, sức mạnh tà sát đấu với sức mạnh hủy diệt, nhất thời chìm vào bế tắc.
Vạn Thú ma châu chính là vật cực sát trong trời đất, ngày đó Thiên Uy lệnh của Thiên Địa môn cũng không thể làm gì được nó, có thể thấy sức mạnh của nó mạnh mẽ đến thế nào.
Lúc này, Phá Thương thần binh đấu với Vạn Thú ma châu, đẳng cấp của nó tuy cao hơn một chút, nhưng lại không rõ ràng lắm, vì thế nhất thời Lục Vân cũng rất khó thắng được.
Thấy vậy, Lục Vân trong lòng biến chuyển, thuận tay lấy ra Thiên Uy lệnh phóng thẳng về phía Thiên Sát.
- Không ...
Thấy vậy, Thiên Sát điên cuồng gào thét, cố gắng né tránh muốn thoát đi, đáng tiếc lại không thể thoát được sức trói buộc của Lục Vân.
Nguy hiểm càng lúc càng gần, Thiên Sát trong lúc bất đắc dĩ, phải đưa ra một phần tinh lực thúc động Vạn Thú ma châu trên trán, khiến nó phát ra thêm một luồng hào quang ngăn cản sức tiến lên của Thiên Uy lệnh.
Chớp mắt, Thiên Uy lệnh đã bị ngăn lại giữa không trung. Điều này khiến Thiên Sát hơi giật mình, bởi vì hắn phát hiện, Lục Vân hoàn toàn không nhập chút pháp lực nào vào trong Thiên Uy lệnh. Điều này rõ ràng có vẻ không đúng lắm.
- Không cần phải kinh ngạc, làm như vậy chỉ không muốn làm hư hỏng tấm thân này.
Lúc này, hình ảnh Phá Thương thần binh trên trán Lục Vân hào quang rực rỡ, uy lực của nó đột nhiên tăng gấp ba lần, lập tức đánh nát công kích của Thiên Sát, bắn thẳng vào trong Vạn Thú ma châu.
Lúc này, Thiên Sát điên cuồng gào thét, tiếng kêu thảm thê lương, đáng tiếc đã không vãn hồi được chuyện đã định sẵn, cuối cùng Vạn Thú ma châu đột nhiên tan vỡ, nguyên thần của Thiên Sát lập tức trọng thương bị ép ra khỏi thân thể của Hoàng Thiên.
Thu lại Thiên Uy lệnh, Lục Vân đưa tay đỡ lấy Hoàng Thiên đang hôn mê, ánh mắt phức tạp liếc hắn, sau đó truyền vào trong người hắn một lượng lớn linh khí.
Ở xa xa, nguyên thần của Âm Đế và Thiên Sát tụ lại với nhau, cùng phát ra những tiếng gào thét bất cam, nhưng lại không hề xông đến tìm kiếm Lục Vân.
Bốn người Trương Ngạo Tuyết cao hứng không thôi, Hải Nữ càng hoan hô nũng nịu, vẻ mặt vui sướng dạt dào.
Hư Vô tôn chủ không thể hiện chút biểu tình, Lăng Thiên vẻ mặt phức tạp, nhỏ giọng nói:
- Kế hoạch của tôn chủ mọi thứ đều thuận lợi, nhưng kết cục cuối cùng sợ là không dễ xử lý ...
Hư Vô tôn chủ nhẹ giọng nói:
- Thế sự vô thường, tình hình cuối cùng ai có thể dự báo được?
Lăng Thiên nói:
- Thiên Sát Địa Âm vừa bị diệt, chỉ còn lại Lục Vân và tôn chủ, đến lúc đó ...
Cắt ngang lời của ông, Hư Vô tôn chủ nói:
- Mọi thứ đều như ta nghĩ, mọi thứ trước mắt liền sẽ không phát sinh.
Lăng Thiên ngạc nhiên nói:
- Không như tôi tưởng, lẽ nào còn sẽ ...
Hoàng Thiên trong lòng Lục Vân lúc này mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Lục Vân.
- Ân công, người sao! Ta đây là?
Nói rồi xoay người đứng lên, thoát ra khỏi lòng Lục Vân, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chung quanh.
Bật cười điềm nhiên, Lục Vân nói:
- Ngươi dĩ nhiên đã khôi phục lại thân thể tự do, từ nay sẽ không bị người khống chế nữa.
Hoàng Thiên nghe vậy chấn động, vội vàng lùi lại bái gối hành lễ, cảm kích nói:
- Có được cuộc đời này, Hoàng Thiên tuyệt đối không quên ơn nghĩa ân công đã ban tặng.
Thản nhiên nhận một lễ của Hoàng Thiên, Lục Vân cười nói:
- Không cần để ý, ngươi chỉ cần nhớ kỹ những lời thề ngày trước của ngươi, làm người cho tốt, như vậy mới không phụ lòng cha mẹ ngươi, không phụ lòng ta.
Nhìn lại thân thể của mình, Hoàng Thiên kiên định nói:
- Ân công yên tâm, cho dù không còn sức mạnh, làm một người bình thường tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Vân nói:
- Không phải bắt buộc như vậy, nếu như ngươi đã có được sức mạnh như vậy, hẳn phải quý trọng cho tốt. Từ nay về sau chỉ được dùng nó để làm việc thiện, đó cũng là tích công đức. Còn về ngoại hình của ngươi, chuyện này xong rồi ta sẽ giúp ngươi khôi phục, biến ngươi trở thành một người bình thường.
Hoàng Thiên rất mừng, kích động nói:
- Lời của ân công, Hoàng Thiên nhớ rõ trong lòng, đời này tuyệt đối sẽ không phụ ý tốt của ân công.
Lục Vân hơi an ủi, phất tay nói:
- Đứng lên đi, ta ở đây còn có chuyện phải xử lý, ngươi hãy đến chỗ mọi người ở đó chờ ta là được.
Hoàng Thiên đứng dậy, liếc bốn người Trương Ngạo Tuyết, đáp:
- Hoàng Thiên tuân mệnh.
Nói rồi nhẹ nhàng lướt đi.
Thôi không nhìn nữa, Lục Vân liếc Hư Vô tôn chủ, sau đó đi về phía Thiên Sát và Âm Đế.
Lần này, ánh mắt Lục Vân không còn chút cảm tình nào nữa, cũng không một chút lo ngại. Bởi vì mọi thứ đã kết thúc, lúc kết thúc chiến đấu.
Cảm nhận được sát khí trong mắt Lục Vân, Thiên Sát và Âm Đế chấn động trong lòng, tuy có vài phần khiếp đảm, nhưng lại bị cừu hận che đậy, cả hai giận dữ nhìn Lục Vân.
Ánh mắt nhìn nhau, sát khí kinh người, một trận chiến sinh tử lập tức đi vào thời khắc cuối cùng.
Lúc này, Địa Âm và Thiên Sát sẽ ứng phó như thế nào với tấn công vô địch của Lục Vân?
Hư Vô tôn chủ lúc này có tham dự hay không?
Thời khắc cuối cùng từng bước đến gần. Khi mọi thứ phức tạp hơn, thời gian ẩn giấu bí mật phía sau có được công bố cho hậu thế không? Nếu như vậy, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến những người tại chỗ này?
******
Bật cười lạnh lùng, Lục Vân nói:
- Chuyện phải làm đã làm rồi, chúng ta bây giờ chỉ còn cừu hận, chuyện hẳn phải đến lúc kết thúc.
Thiên Sát giận dữ nói:
- Lục Vân, ta sẽ không tha cho ngươi, nhất định phải băm vằm ngươi thành ngàn vạn mảnh!
Âm Đế hận thù lên tiếng:
- Lục Vân, ngươi không cần phải điên cuồng, đợi sau khi chúng ta kết thúc ân oán, lúc đó ngươi cũng khó mà thoát khỏi diệt vong.
Hai mắt hơi mở ra, Lục Vân cười lạnh nói:
- Lúc này còn dùng loại tâm cơ vậy, ngươi không thấy quá trễ rồi sao.
Âm Đế cười nói:
- Trễ? Ha ha ha ... Đến lúc đó ngươi sẽ biết, hối hận mới trễ rồi. Hiện nay, với tình hình ở đây, chúng ta hai bên cuối cùng sẽ bị lưỡng bại câu thương, đến lúc đó người được lợi duy nhất là Hư Vô tôn chủ. Ngươi nghĩ với lập trường của hắn, hắn sẽ bỏ qua cho kẻ nghịch thiên tử là ngươi chăng?
Lục Vân bình tĩnh nói:
- Ngươi cho là sau khi ta thu thập bọn ngươi rồi, sẽ không còn sức lực để thu thập lão ta chăng?
Thiên Sát rống lên:
- Cuồng vọng, ngươi cho mình là thiên hạ vô địch chăng?
Âm Đế khinh miệt nói:
- Cho dù ngươi hơi mạnh hơn chúng ta một chút, nhưng sau khi kết thúc cuộc chiến rồi, ngươi chỉ có hai kết cục, thứ nhất là chết trong tay bọn ta, thứ hai là chết trong tay của Hư Vô tôn chủ.
Lục Vân ngạo nghễ, tự phụ nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta cứ đi thôi.
Dứt lời bước giữa không trung, mỗi bước lại xuất hiện một đóa hoa sen, nhắm thẳng về phía Thiên Sát Địa Âm.
Thấy tình hình như vậy, Thiên Sát hai mắt hơi khép hờ, một tia sáng lạnh sắc bén toát ra ý nghĩ thù hận trong lòng của hắn.
Bên cạnh, Âm Đế trong lòng không yên, truyền âm cho Thiên Sát:
- Chuyện đến mức này, chúng ta không còn chọn lựa, hẳn phải quyết định xấu nhất rồi.
Thiên Sát đáp lại:
- Chúng ta còn có một chọn lựa, đó chính là khai mở cửa dị giới!
Âm Đế trong lòng đầy cay đắng, than thở:
- Có Hư Vô tôn chủ thủ giữ, chúng ta căn bản không có được cơ hội. :
Thiên Sát không nói, mơ hồ bi thiết lại được hắn giấu kín trong nội tâm.
Chăm chú nhìn tình thế ba người, Hư Vô tôn chủ đột nhiên tự nói:
- Té ra là như vậy.
Lăng Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Tôn chủ, người đang nghĩ đến chuyện gì vậy?
Hư Vô tôn chủ giọng thần bí trả lời:
- Mọi thứ phát sinh từ lúc này đều là bởi định mệnh, ý của ông trời. Ông chỉ cần dùng tâm ngẫm nghĩ tự nhiên sẽ hiểu được ý nghĩa bên trong.
Lăng Thiên không nói, chìm vào suy tư, suy xét câu nói của Hư Vô tôn chủ.
Cự ly càng gần, nguy hiểm càng cấp bách, Âm Đế và Thiên Sát trong lòng phẫn hận kịch liệt, nhưng nghĩ đến tình huống vừa rồi, nghĩ đến binh kí thần kỳ trong tay Lục Vân, lập tức sự thất vọng và bất an khiến bọn họ đau thương và cảnh giác.
Thời gian càng lúc càng khẩn cấp, thấy đại chiến sắp sửa bộc phát, Âm Đế không khỏi thúc giục:
- Thiên Sát, không còn thời gian suy tư nữa, ngươi ra quyết định nhanh chóng đi.
Hận thù nhìn Lục Vân đang dần dần đến gần, Thiên Sát đáp:
- Có một số chuyện tất nhiên phải phát sinh, nhưng dung hợp xảo diệu như thế nào mới quyết định mấu chốt của thắng bại.
Âm Đế nghe vậy hơi ngạc nhiên, giọng cổ quái nói:
- Té ra khi bất ngờ xuất hiện, người hay kích động cũng sẽ có thay đổi.
Ngừng lại ngoài ba trượng, Lục Vân lạnh lùng ngạo nghễ nói:
- Đây là vị trí thích hợp nhất để tấn công, tiến thêm nữa sẽ bất lợi cho các ngươi.
Nghe ra được ý nghĩa cuồng vọng và bá đạo trong câu nói của Lục Vân, Thiên Sát gằn giọng nói:
- Chớ có lớn tiếng, bây giờ sẽ cho ngươi biết được, hình dạng nguyên gốc của bổn Thiên Sát thế nào.
Nói rồi toàn thân ánh sáng rực rỡ, tầng tầng sương khói màu đỏ thẫm vây phủ bên ngoài, điên cuồng hấp thu linh khí bốn bề.
Trên lưng, một đôi cánh tự động giang ra, một trắng một đen đối xứng với nhau, phối hợp với dung mạo anh tuấn bất phàm, khiến cho người ta cảm nhận được khí thế uy nghiêm bá đạo.
Ánh mắt hơi động đậy, Lục Vân nhìn Thiên Sát khôi phục lại diện mạo thật của mình, hơi hiếu kỳ nói:
- Nghĩ lại ngươi lúc xưa nhất định là tự phụ hơn người, nhưng đáng tiếc cuối cùng đi vào hoàn cảnh như vậy.
Thiên Sát hừ lạnh đáp:
- Chuyện quá khứ nhắc lại vô nghĩa, bây giờ hãy đến kết thúc chuyện giữa hai chúng ta...
Chữ ta còn chưa dứt, hình bóng Thiên Sát liền phân làm tám xuất hiện bốn phía Lục Vân, tạo thành một hình tròn, đồng thời phát động tấn công.
Nhìn xa xa, Thiên Sát lúc này có tám hình bóng phân bố theo phương vị Cửu Cung, vừa hay lấy Lục Vân làm trung tâm, hai cánh trắng đen phối hợp với tay chân của Thiên Sát bộc phát thế công mạnh mẽ mà hoa lệ, khiến cho Lục Vân chớp mắt đã bị bao phủ trong một khu vực nhiễm đỏ thẫm.
Tình hình như vậy khiến người ta kinh hãi trong lòng, căn bản không phù hợp với tình trạng bị trọng thương của Thiên Sát, thật ra thì đã xảy ra chuyện gì?
Thật ra, trước đây Thiên Sát được nghỉ ngơi ngắn ngủi, đã tạm thời khôi phục lại được hơn nữa thực lực, vì thế mới có được uy lực như vậy.
Âm Đế vẫn đứng yên tại chỗ không hề ra tay. Hắn chỉ chăm chú quan sát tình hình của Lục Vân, ngầm chuẩn bị thật tốt và chờ đợi thời cơ thuận lợi.
Giữa không trung, Lục Vân ở trong vòng tấn công của Thiên Sát, vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không cần phải ra tay, chỉ cần ý nghĩ lóe qua trong đầu, chân nguyên trong cơ thể liền tự động hoàn thành. Đây chính là cảnh giới cao nhất của Thiên Địa Vô Cực – Tùy Tâm Sở Dục.
← Ch. 1105 | Ch. 1107 → |