Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0191

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0191: Mỹ Lệ Truyền Thuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Lazada


Lục ảnh nghe xong, sau một lúc suy nghĩ rồi nói:

- Phân tích của ngươi rất có đạo lý, ta lần này quay về bẩm báo với chủ nhân xem có căn dặn như thế nào. Nếu có chuyện gì ta sẽ thông báo cho ngươi. Ta đi trước một bước, khi gặp lại sẽ nói tiếp.

Dứt lời, lục quang quay tròn một vòng tại chỗ, thân ảnh liền biến mất.

Dưới cây cổ thụ hắc ảnh vẫn im lìm, sau một lúc đứng yên mới cười âm hiểm nói:

- Tâm kế của Tam Nhãn Long Lang không tệ nhưng chủ nhân ta lại thông minh hơn ngươi nhiều. Để xem lần này trong bọn ta ai chiếm tiện nghi của ai, ai có thể trở thành người thống trị cuối cùng.

Tiếng cười âm hiểm trôi dần trong cơn gió, hắc sắc quang mang lóe lên, bóng dáng hắn dưới cây cổ thụ cũng nhanh chóng biến mất.

Sau khi hắc ảnh biến mất, quang hoa lóe sáng thân ảnh Lục Vân và Bách Linh hiện ra. Nhìn phía xa xa, Lục Vân nói:

- Trong hai người một là Ma thần của Ma vực, một là cao thủ của Yêu vực, liên minh của bọn chúng xem ra vì tranh giành xưng bá Nhân gian. Từ câu nói cuối cùng của Ma thần có thể biết trường hợp tác này cũng bào hàm đấu đá lẫn nhau, đều vì lợi ích của mỗi bên! - Hiện thời ở Nhân gian, thế lực của Vực chi tam giới phân tán khắp nơi để hoàn thành mục tiêu mỗi bên, tự nhiên thủ đoạn nào cũng được sử dụng. Lấy ví dụ như chuyện này, trước khi hợp tác song phương thật ra đều hiểu việc hợp tác bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Cuối cùng, cũng trở mặt đối địch rơi vào thế bất lưỡng lập. Trong cuộc đối thoại vừa rồi, đề cập việc Hắc Hà Quỷ vương đến Thương Sơn Huyết Hà, Ma Huyễn tôn giả tiềm phục ở gần Vô Vi phái, trong đó chắc ít nhiều có chút huyền cơ. Còn việc Hắc Sát Hổ vương giao chiến với chính đạo, nhìn bề ngoài có vẻ trọng đại, kỳ thật ý nghĩa chân chính ngược lại không phải việc quan trọng. Bởi vì giao chiến như thế quyết không thể kết thúc trong thời gian ngắn, vì thế trước mắt đó chỉ là việc thứ yếu.

Bách Linh chầm chậm nói ra kiến giải của mình.

Thu hồi mục quang, Lục Vân nhìn Bách Linh hỏi:

- Thương Sơn Huyết Hà là nơi nào, tại sao ta chưa từng nghe về nó? -

Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Bách Linh nói:

- Nhân gian có nhiều nơi thần bí thường nhân không thể nào biết được, dù là người tu chân thì cũng có những nơi thần bí mạc trắc trước giờ chưa từng đi qua, nên chàng cảm thấy lạ lẫm với tên Thương Sơn Huyết Hà. Theo thiếp biết, ở Nhân gian giới có bốn nơi thần bí nhất phân biệt Lư Sơn Bất Quy Lộ, Thương Sơn Huyết Hà, Tây vực Bất Dạ Thành, Nam hải Lưu Ly Cung. Trong bốn nơi này, hai nơi đầu tuy thần bí nhưng vẫn có thể tìm được, hai nơi sau lại là truyền thuyết nên không ai dám khẳng định là có hay không.

- Lư sơn Bất Quy Lộ? Chẳng phải lúc trước khi chúng ta gặp Ma Huyễn tôn chủ đã từng nghe qua cái tên này sao? Nhớ lại chiếc ghế lam sắc thần kỳ nàng còn muốn ngồi lên, đó không phải là Vô Nhân Tọa gì gì đó sao?

Nhìn Bách Linh, Lục Vân hỏi. Bách Linh bật cười nói:

- Lúc đó thiếp muốn ngồi chỉ nói đùa, ai dám đến ngồi? Thứ đồ quỷ gọi là Vô Nhân Tọa, há có người dám khi phụ trên đầu hắn. Theo thiếp biết, Vô Nhân Tọa chính là chủ nhân Lư sơn Bất Quy Lộ, tu vi thần bí quỷ dị. Nghe nói hắn vốn dĩ là một người tu đạo nhưng trong một lần bị địch nhân truy sát, buộc phải nguyên thần xuất khiếu trốn vào một cái ghế, không ngờ trong cái ghế có điều huyền diệu, chẳng những ẩn tàng sức mạnh cường đại đồng thời trói buộc nguyên thần hắn, làm cho hắn vĩnh viễn bị khốn bên trong cuối cùng trở thành hình dạng như thế.

Thần sắc Lục Vân vừa sững sờ, lập tức cười nói:

- Đúng là thiên hạ rộng lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra, việc như thế cũng có người gặp phải! Được rồi, việc này không cần nói nữa, nàng hãy nói một chút về Thương Sơn Huyết Hà, rốt cuộc đó là nơi nào có điều gì thần bí?

Kéo tay Lục Vân, Bách Linh nói:

- Vừa đi vừa nói nhé, đứng mãi tại nơi này không thú vị.

Nói xong nở nụ cười yêu kiều bước ra ngoài. Trên đường đi Bách Linh nói:

- Thương Sơn Huyết Hà tên ban đầu không phải vậy, trước đây gọi là Lệ Thủy Giang, đó là một con suối nhỏ trong veo hết sức xinh đẹp. Được người ta gọi là Huyết Hà, nghe nói vì cái tên này gắn liền một câu chuyện ái tình đẹp đẽ và thê lương. Đầu gỗ, có muốn nghe chuyện tình này không?

Thân hình hơi dừng lại, Lục Vân nhìn vào đôi mắt trong sáng, không nhịn được nói một cách nồng nàn:

- Được, nghe câu chuyện thê mỹ và cảm thụ một chút thiên cổ truyền kỳ.

Cảm nhận được nhu tình trong ánh mắt Lục Vân, Bách Linh tươi cười đầu tựa nhẹ lên vai Lục Vân, hạ giọng nói:

- Truyền thuyết kể rằng, xưa thật là xưa bên bờ Lệ Thủy giang có một vị cô nương hiền lành xinh đẹp tên Thanh Ngọc. Năm cô mười tám tuổi, có một hôm cô đến bờ sông lấy nước như thường lệ, tình cờ phát hiện một người đàn ông bị trọng thương sắp chết. Khi cô thấy người đàn ông này nằm ở mép nước cả người hắn toàn là máu hôn mê bất tĩnh, cô cố hết sức đưa hắn về nhà chăm sóc cẩn thận. Sau ba ngày chăm sóc liên tục không ngơi nghỉ, cuối cùng cũng vãn hồi sinh mệnh người đàn ông đó. Lúc đó, đối với cô đây chỉ là việc cô nên làm. Nhưng đối với người đàn ông, cô chính là ân nhân cứu mạng. Trong thời gian dưỡng thương, Thanh Ngọc cô nương dần dần biết được người đàn ông này tên Dương Thiên, là người chí hiếu. Hắn vì cứu mẹ không tiếc sinh mệnh đến Thần Ma động thiên nơi hắc ám nhất thế gian, truy tìm thần vật trong truyền thuyết đó là Càn Khôn Ngọc Bích. Cuối cùng hoàng thiên bất phụ hữu nhân tâm1. Dương Thiên tuy trải qua nhiều nguy nan nhưng cuối cùng cũng tìm được Càn Khôn Ngọc Bích, đáng tiếc trước khi rời khỏi đã bị tà vật trong Thần Ma động đả thương, trốn chạy đến bờ Lệ Thủy Giang thì hôn mê. Vì thế Thanh Ngọc cô nương bị tấm lòng hiếu thảo của hắn làm cho rất xúc động, yêu hắn từ lúc nào không biết. Còn Dương Thiên sau nhiều ngày sống bên cạnh Thanh Ngọc, từ sự cảm kích Dương Thiên dần chuyển sang yêu thương nàng, hai bên tình chàng ý thiếp chìm đắm trong tình yêu. Trong khi đó Dương Thiên nóng lòng vì mẹ, sau khi cùng Thanh Ngọc thề non hẹn biển liền vội vã ra đi để trở về nhà cứu mẹ. Thanh Ngọc không một lời oán trách, chỉ lặng lẽ chờ hắn trông mong ngày gặp lại. Thời gian trôi dần trong sự chờ đợi. Vào một ngày nửa tháng sau, đột nhiên có một đám người đến bờ Lệ Thủy Giang hỏi thăm tình hình của Dương Thiên. Thanh Ngọc do tâm địa thiện lương không mảy may nghi ngờ, thấy người khác tìm Dương Thiên cô cứ nghĩ những người này là bằng hữu của Dương Thiên nên nhiệt tình khoản đãi và kể cho họ nghe tình hình của Dương Thiên. Tuy nhiên, sau khi cô kể xong mọi chuyện, những người này mới nói rõ mục đích đến đây chính là chiếm đoạt Càn Khôn Ngọc Bích của Dương Thiên. Đến lúc này Thanh Ngọc mới nhận ra mình quá tốt bụng, đáng tiếc mọi chuyện đã không còn kịp. Vì bọn người này biết mối quan hệ của Thanh Ngọc và Dương Thiên nên quyết định ôm cây đợi thỏ, dùng Thanh Ngọc để bức Dương Thiên giao ra bảo vật.

(1 Trời cao không phụ người có lòng)

Cuối cùng, ba ngày sau Dương Thiên quay lại muốn đưa Thanh Ngọc đến gặp mẫu thân, sau đó hai người sẽ bái đường thành thân dưới sự chủ trì của mẫu thân sống bên nhau trọn đời. Nhưng ai ngờ, vận rủi đang chờ hắn.

Nói đến đây, giọng nói Bách Linh hơi thay đổi, có chút thương cảm. Vỗ vỗ lên vai nàng, Lục Vân không nói gì chỉ im lặng đợi nàng kể tiếp. Tâm trạng Bách Linh bình tĩnh trở lại, tiếp tục kể:

- Lúc hai người gặp mặt, bộ dạng Dương Thiên rất cao hứng lớn bước đi tới. Còn Thanh Ngọc lại kêu la ầm ĩ, bảo hắn mau mau trốn chạy. Nhưng đã muộn, cao thủ mai phục xung quanh ngôi nhà nhỏ vây chặt Dương Kiên vào trong, còn Thanh Ngọc nằm trong tay một tên địch nhân. Vẻ kinh ngạc chấn động xuất hiện trên mặt Dương Thiên lập tức chuyển sang cực kì giận dữ, giống như cơn bão kinh thiên điên cuồng càn quét tứ phía. Sau khi bình tĩnh hai bên bắt đầu trao đổi, chủ đề là người và ngọc. Dương Thiên khi đó vì mẫu thân đã được cứu nên không quan tâm Càn Khôn Ngọc Bích vô cùng trân quý, điều hắn quan tâm chỉ là sự an nguy của Thanh Ngọc, trong lòng hắn Thanh Ngọc mới là vật quý báu nhất cuộc đời hắn. Rất nhanh hai bên đạt được thỏa thuận, một tay giao ngọc một tay giao người. Tuy nhiên, trong lúc Dương Thiên thật tâm trao ra ngọc bích, tay chưa kịp nắm lấy Thanh Ngọc, một đạo hắc sắc chưởng ấn đã hủy diệt báu vật quý nhất đời hắn. Kể từ khi đó, hoa bên bờ Lệ Thủy không còn tươi đẹp, nước Lệ Thủy không còn trong xanh. Dương Thiên ôm lấy thân thể Thanh Ngọc đang lạnh dần ngẩng mặt khóc lớn, y phục trên người nháy mắt bị chân khí cường đại của hắn chấn nát, trông giống như con mãnh sư đang giận dữ gầm rống giữa thiên địa. Khoảnh khắc đó Dương Thiên vĩnh viễn không thể quên, một cô nương hiền lành xinh đẹp, gặp gỡ ở nơi này cũng chia lìa tại đây. Giấc mơ của đời hắn bắt đầu ở nơi này cũng kết thúc tại đây. Cuộc chiến, không thể tránh khỏi, một bên vì diệt khẩu, một bên vì báo cừu, hai bên phát động tấn công thảm liệt. Đó hoàn toàn là một trường đồ sát, đồ sát không một chút chùn tay xem ai tàn nhẫn ai mạnh hơn. Dương Thiên một mình đối mặt mười bảy tên cao thủ, vui mừng không hề khiếp sợ bạo phát lửa hận ngút trời, toàn thân lập lòe huyết sắc xích quang. Trận chiến kinh thiên động địa, Dương Kiên dựa vào nghị lực kiên cường, liên tiếp chém chết mười ba tên cao thủ, cuối cùng bị trọng thương ngã xuống đất và cuối cùng lâm vào tuyệt cảnh.

Dừng lại lần nữa, ánh mắt Bách Linh lấp lánh vài tia thương cảm, tựa hồ không đành kể tiếp.

Cơn gió nhẹ thổi qua, một bông hoa nhỏ từ không trung rơi rụng nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay Lục Vân. Nhìn đóa hoa tàn, Lục Vân hờ hững nói:

- Hoa tàn đã rơi rụng, chút sầu đọng lại trong tim, lên núi nhìn về phía xa chỉ thấy chân trời hết tầm mắt, cuối cùng vẫn có điểm cuối. Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chuyện xưa đã trôi qua như cơn gió thoảng rồi, ngoài việc than thở còn làm được gì?

Sững sờ nhìn Lục Vân, ánh mắt Bách Linh dần dần bình tĩnh, hạ giọng nói:

- Chàng nói không sai, thiếp có lẽ quá nhập tâm khiến bản thân bị câu chuyện thê mỹ này cảm động. Được rồi, thiếp tiếp tục kể kết cục cuối cùng.

- Sau khi Dương Thiên bị trọng thương, lúc đối mặt với tử vong hắn tuyệt đối không có một chút khiếp sợ, trong tâm hắn chỉ có sự phẫn nộ bất cam. Khi một chưởng hủy diệt bổ xuống, trước mắt Dương Thiên bỗng hiện lên gương mặt tươi cười của Thanh Ngọc khi xưa, điều này làm cho hắn đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân không thể chết như thế này được vì mối thù của Thanh Ngọc hắn vẫn chưa trả xong. Trong tình trạng chân nguyên toàn thân cạn kiệt và kinh mạch đứt đoạn, Dương Thiên đột nhiên thi triển thuật Xuất hồn phách huỷ diệt, dùng lệ huyết toàn thân làm vật dẫn gieo huyết chú ngàn năm, nghe nói là "Lệ Thủy bất khô, huyết chú bất giải!" Lập tức, thiên địa biến sắc, sông núi chấn động, Lệ Thủy Giang truyền thuyết chớp mắt nhuộm đỏ màu máu, thao thiên cự lãng như huyết vụ tràn ngập tứ phía nhấn chìm tất cả. Sự tình sau đó không ai biết, chỉ nghe nói huyết vụ bao trùm Lệ Thủy Giang trong bảy ngày bảy đêm, cuối cùng mới từ từ tan biến. Từ đó, Lệ Thủy Giang trở nên đỏ như máu mãi cho đến ngày nay. Ở bờ sông nơi Thanh Ngọc chết có thêm một pho thạch tượng giống như kình thiên cự nhân trông lên đầu núi. Truyền thuyết, vào những ngày trời mưa, bên bờ sông có tiếng hát của một người thiếu nữ khi ẩn khi hiện, tiếng hát du dương mang theo nỗi ưu sầu vô tận."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1114)