Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0037

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0037: Trước trận đại chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Lazada


Trước Thiên Phong động, Lục Vân tịnh lập giữa không, hùng dũng ngẩng nhìn trời xanh với đôi mắt tràn đầy những tâm tư thần bí và ngạo nghễ. Trên mặt đất, Huyền Ngọc chân nhân nhìn thấy Hạo Vân cư sĩ đang đi tới nhưng tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Người kích động hỏi: "Hạo Vân huynh, đệ tử Tất Thiên của huynh có sao không? Lần này thật không biết nên nói thế nào. Kết quả này, nói thật, đệ không hề nghĩ tới. Lục Vân mới gia nhập Dịch Viện có hai năm, thật khó mà tin được".

Hạo Vân cư sĩ cười gượng: "Thật ra cũng không có gì khó tin, thắng thua là chuyện thường tình, ta không xem trọng lắm. Nhưng mà, lần này Nho Viện chắc chắn phải mang vác cái danh hiệu Lục Viện... bét bẹt rồi. Ngược lại, Dịch Viện của đệ trong kỳ đại hội này lại tạo nên một sự kiện kinh hồn, uy chấn chân tu giới. Trong sáu vị trí Lục cường thì Dịch Viện đã giữ đến hai vị trí. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tất cả các viện tham dự. Lão bằng hữu à, hãy tiếp tục cố gắng, không chừng danh hiệu đệ nhất sẽ rơi vào tay Lục Vân".

Huyền Ngọc chân nhân bình tĩnh lại, nhìn Lục Vân đang lơ lửng trên cao, trong đôi mắt suy tư lại xen lẫn vẻ rạng rỡ ngời tỏ nhìn chàng. Người nói một cách nhẹ nhàng: "Hy vọng là vậy, nếu như lần này Lục Vân có thể tranh giành vị trí đệ nhất, Dịch Viện của đệ sẽ lập lại lịch sử năm xưa của Thiên Kiếm Viện, một bước trở thành Lục Viện chi thủ. Chỉ có điều... có thành hiện thực được hay không vẫn còn là ẩn số. Lục Vân vốn dĩ là kỳ tài với nhiều bí mật khó lường, e rằng còn nhiều điều chúng ta vẫn chưa biết được".

Bên cạnh, Tử Dương chân nhân hối hả chen vào: "Ta tin là Lục Vân sẽ làm được. Bởi vì chính miệng đệ tử ta đã nói thế, nên ta rất tin tưởng". Lời nói kiên định, khí thái quả quyết vô cùng, xem ra tấm lòng của người dành cho Lục Vân sâu đậm vô cùng.

Huyền Ngọc chân nhân phần nào thấu hiểu nỗi lòng của Tử Dương, niềm vui cùng sự tin tưởng đó làm sao có thể che giấu được. Nhìn Tử Dương, người khẽ gật đầu: "Chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ cho Lục Vân. Nhưng bây giờ phải bảo Lục Vân lui xuống, chúng ta cũng nên về thôi, mất công Thiên Kiếm Viện lại nói ta cố tình thị uy". Dứt lời, liếc khẽ Lục Vân như có ý nhắc nhở.

Giữa không trung, Lục Vân nghe rõ mồn một lời nói của từng người. Vừa nghe Huyền Ngọc chân nhân bảo lui về, chàng bèn nhìn Như Ý kiếm, tay phải xuất chiêu, thanh kiếm ngoan ngoãn trở về chỗ cũ. Ngắm nhìn thân kiếm trong suốt với long ảnh rực sáng, Lục Vân bất giác mỉm cười, hiểu rằng, Long ảnh trên thân kiếm chính là chân thân của Long Hồn.

Lần này thần kiếm Như Ý hấp thu chân nguyên chí dương chí cương của Tất Thiên, đối với bản thân thần kiếm và Long hồn đều mang lại lợi ích rất lớn. Điều quan trọng là đòn tấn công của Tất Thiên không chỉ hàm chứa chân nguyên chí dương chí cương, mà trong quang cầu cường đại còn chứa đựng một nguồn thiên địa chính khí. Long hồn vốn là thần vật, do bản thể bị diệt nên chỉ còn thực lực của hồn phách, vì thế mà yếu kém hơn hẳn. Nhờ thiên địa chính khí giúp cho Long hồn kết hợp với Như Ý kiếm, hai vật do đó mà uy lực gia tăng gấp mười lần, đến cả Long hồn cũng không ngờ.

Tay phải Lục Vân vừa phất, một nguồn liệt hỏa chân nguyên ngùn ngụt cuộn vào kiếm thần, một tiếng kiếm rú long gầm lập tức vang dội, kinh hồn nhiếp phách giữa không trung. Chỉ thấy trên trời lúc này xuất hiện một con thần long phóng ra từ thân kiếm, rực đỏ đến khiếp đảm. Liệt hỏa thần long gầm lên một tiếng rung chuyển đất trời, khí thế cường hoành chấn động đến từng ngõ ngách trên đỉnh Thái Huyền. Sau khi bay lượn vài vòng giữa khoảng trời đỏ lự, hỏa long quay trở về Như Ý kiếm.

Lục Vân mỉm cười hài lòng rồi hạ mình xuống đất. Chàng dịu dàng nhìn Ngạo Tuyết, hai người nhìn nhau một lúc, miệng khẽ cười rồi nhẹ nhàng rời xa. Khi thấy thần sắc kinh ngạc xen lẫn vui mừng của mọi người, Lục Vân vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh như thường, tức khắc thu hồi khí tức đang hừng hực lan tỏa từ cơ thể. Thay đổi nhanh đến nỗi như vừa biến thành một người hoàn toàn khác, thật khiến mọi người sững sờ!

Vân Phong hối hả kéo lấy tay chàng, hỏi vồn vã: "Lục Vân, thật ra huynh còn có bao nhiêu tuyệt chiêu bí kíp mà đệ chưa được thấy nữa vậy? Tại sao huynh có tu vi cường đại như thế mà trước đây đệ không hề phát hiện nhỉ? Huynh xấu bụng thật, lợi hại vậy mà cứ giấu hoài. Làm đệ cứ lo nơm nớp, tưởng huynh bị đo ván bởi chiêu Hạo Khí Trường Tồn của Tất Thiên rồi".

Tử Dương chân nhân đứng kế bên vội góp lời: "Thì đó, con cũng thiệt là... thật khiến ta hú hồn. Tuy nói vậy nhưng những gì con thể hiện ngay sau đó đã khiến cho Dịch Viện chúng ta nở mày nở mặt. Mọi người trong viện đều hãnh diện về con lắm. Tiếp tục cố gắng nhé Lục Vân, hy vọng con đạt được thành tích cao trong Lục cường là việc không khó khăn nữa rồi". Dứt lời, người nhìn Lục Vân tràn đầy tình yêu thương, khiến chàng cảm động vô cùng.

Quay sang mọi người, chàng thấy ai nấy cũng có cùng một tâm trạng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Lục Vân mỉm cười, trong lòng mừng vui không kém: "Cám ơn sự ủng hộ của tất cả, tôi không có sao, chúng ta hãy về thôi". Chàng không nói gì nhiều, chỉ cười cùng mọi người rồi thi triển khinh công lướt mình trong gió.

Dõi theo bóng của Lục Vân, Hạo Vân cư sĩ khẽ nói "Trên cơ thể của người này có một nguồn khí tức vương giả. Nhưng lạ một điều là loại khí tức kỳ dị này lại kết hợp từ vương đạo và bá đạo, thần bí khôn lường. Lục Vân lại không hay biểu hiện mình, trong lòng ắt đang ẩn chứa những bí mật không thể để ai biết đến". Nói xong khẽ quay người nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân rồi xoay mình rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng khuất dần của Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân cũng trầm tư một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi. Về phần Lục Vân, nếu đệ tử ấy không muốn nói thì mọi người đừng nên vặn hỏi. Tất cả hãy đợi sau khi kết thúc kỳ đại hội, mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng". Dứt lời, người dìu Hoành Phi đang bị trọng thương lui về.

o0o

Trở về Thiên Hỏa Động, mọi người ngồi lại với nhau, hỏi han. Huyền Ngọc chân nhân khẽ nhìn Lục Vân và Ngạo Tuyết, nói: "Lần này, cả Lục Vân và Ngạo Tuyết đều đã lọt vào vòng Lục cường, đây là một việc đáng mừng và vượt ngoài dự kiến của tất cả. Đối với địa vị của Dịch Viện trong chân tu giới, nhờ đó mà nâng cao một bậc đáng kể. Ngày mai sẽ là trận Lục cường cực kỳ quan trọng, cũng là thời khắc phân cao thấp giữa các viện và bản thân các đệ tử. Lần thi đấu này sẽ được tổ chức tại Thiên Huyền Động, mọi cao thủ đều có mặt để cùng quan sát và theo dõi từng trận đấu một. Sáu người sẽ chia thành ba nhóm, người chiến thắng của mỗi nhóm sẽ giành vị trí Thượng tam danh, người thất bại sẽ thuộc Hậu tam danh. Trận đấu này sẽ là mấu chốt trong việc quyết định sự xếp loại của Lục Viện trong vòng mười năm tới, đồng thời cũng liên quan đến kỳ đại hội lần sau sẽ được tổ chức tại viện nào. Cho nên, ta hy vọng Lục Vân và Ngạo Tuyết hãy nỗ lực hết mình". Nói xong ông nhìn hai người đầy khích lệ.

Lục Vân nhìn Huyền Ngọc chân nhân khẽ hỏi: "Đệ tử muốn hỏi một việc, nếu như hai người lợi hại nhất của kỳ đại hội này lại không may gặp nhau ngay vòng đầu, vậy chẳng phải sẽ chỉ được xếp hạng tư thôi sao? Như vậy thì không được công bằng".

Huyền Ngọc chân nhân khẽ cười: "Điểm này không lo lắm, đại hội đã có quy định. Trong đợt tỉ võ cuối cùng này, người nào cảm thấy bất bình có thể đưa ra lời thách đấu với ba người trong Thượng tam danh. Chỉ cần đánh bại được người đó thì có thể chứng tỏ thực lực cường đại của mình và thay thế vị trí của họ. Trận đấu sẽ kéo dài cho đến khi tất cả đã tâm phục khẩu phục. Đương nhiên, nếu trường hợp tự cho rằng trình độ của mình và đối thủ có sự chênh lệch quá cao thì có quyền bỏ cuộc và xét phần thắng cho phía đối phương. Với ba người đứng đầu cuối cùng, để công bằng, ba người sẽ bốc thăm xem hai người nào sẽ đấu trước, người còn lại sẽ đấu sau. Người đấu trước nếu bị thương trong lúc thi đấu thì trận đấu sau sẽ được dời lại sau một hay hai ngày để có thể hồi phục chân nguyên, tiếp tục tiến hành tỉ võ công bằng, cho đến khi tìm ra người đệ nhất".

Lục Vân nghe thế, hiểu được phần nào quy tắc của giải đấu, quay sang nhìn Ngạo Tuyết, rồi lại lướt mọi người một lượt, hỏi: "Vậy ai sẽ là người bốc thăm? Trong giới chân tu, chỉ cần tu vi đạt được một trình độ nhất định thì có thể dễ dàng biết được trong thăm có nội dung gì. Phương thức bốc thăm e rằng cũng chưa đủ công chính".

Tất cả sững người, ngẫm lại lời chàng nói thì thấy cũng hợp lý. Tử Dương và Tịnh Nguyệt mỉm cười nhưng không lên tiếng. Còn Ngạo Tuyết, Vân Phong và Hoành Phi đều bất giác chằm chặp nhìn Huyền Ngọc chân nhân, trong lòng đầy nghi vấn. Huyền Ngọc chân nhân nói khẽ: "Lục Vân hỏi hay lắm! Điều này chứng tỏ con có quan tâm và chuẩn bị khá tốt cho trận đấu, lại thẩn trọng tỉ mỉ, không lộ một chút sơ suất nào. Thật ra điều này trước đây đã có người từng hỏi, cho nên Lục Viện trưởng giáo đều đã tính đến khả năng này. Để có thể thật sự công chính minh bạch, khi chọn lựa, chúng ta sẽ khắc tên của sáu tuyển thủ vào sáu mảnh ngọc thạch giống nhau y đúc. Việc chọn lựa sẽ giao cho một môn hạ đệ tử bất kỳ. Vị đệ tử này trước khi tiến hành sẽ bị sáu vị trưởng giáo phong ấn toàn bộ tu vi để công bằng. Như vậy kết quả bốc thăm sẽ không thể giả mạo hay có gian trá, đồng thời mọi người đều đã thông qua giải pháp này. Kỳ đại hội năm nay chúng ta cũng sẽ áp dụng cách thức tương tự. Do đó mọi người có thể yên tâm về tính xác thực của kết quả. Tuy nhiên, ta vẫn sẽ cân nhắc khi quan sát".

Nghe xong, cả bốn người Lục Vân Ngạo Tuyết giờ mới hiểu rõ quy định của giải đấu, xem ra cũng khá công bằng. Cuối cùng, Huyền Ngọc chân nhân dặn dò thêm vài điều rồi đến Thiên Huyền động để tham dự hội thảo. Lý Hoành Phi vì bị trọng thương nên không nói gì chỉ lặng lẽ mình trở về động để liệu thương. Tử Dương chân nhân cũng chỉ nói vài câu khích lệ rồi vội vào động để giúp Hoành Phi mau chóng hồi phục.

Tử Dương chân nhân vừa rời khỏi, Vân Phong lập tức hỏi Ngạo Tuyết: "Sư tỷ, hôm nay tỷ có báo thù cho đệ không? Tỷ có thay đệ dạy cho tên Triển Ngọc đó một bài học không? Hắn láo lắm tỷ ạ! Tỷ không cần phải nể tình ai đâu, cứ cho hắn biết thế nào là lễ độ".

Ngạo Tuyết thản nhiên: "Tỷ đã dạy cho người này một bài học mà hắn sẽ không bao giờ quên được, ít nhất cũng phải nằm nghỉ dưỡng vài ngày mới có thể hồi phục được. Trước giờ tỷ ra tay đều không nể tình nên đệ không cần phải ghi nhớ mối thù này nữa". Dứt lời, Ngạo Tuyết liếc qua sư phụ, trong mắt như ẩn chứa điều gì đó.

Tịnh Nguyệt đại sư cũng quay người lại, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai hãy cố gắng, ta không có gì để nói vào lúc này nữa. Hãy đợi khi trận đấu có kết quả rồi hãy tính sau". Rồi người chợt nhìn sang Lục Vân một cách kỳ dị, sau đó bà mới quay mình rời khỏi.

Trong sơn động, Vân Phong tinh nghịch vừa liếc nhìn Lục Vân vừa ngó sang Ngạo Tuyết, bất chợt phá lên cười: "Ai cũng đi hết rồi, xem ra đệ ở lại cũng chỉ là kỳ đà cản mũi mà thôi... E hèm, thôi đệ đi dạo một lúc đây, hì hì". Hắn vừa nói xong là vút người phóng ra xa.

Lục Vân và Ngạo Tuyết cùng nhìn theo bóng dáng của hắn, định nói lời tạm biệt. Ngay lúc tưởng chừng như tên quỷ nhỏ này đã biến mất thì đột nhiên lại thấy hắn ló ra ngay trước mặt, nhìn hai người nhe răng cười nham nhở: "À, quên mất! Lục Vân huynh! Huynh phải chăm nom Ngạo Tuyết tỷ thật tốt nha! Cố gắng lên! Đệ ủng hộ huynh nè". Rồi hắn nháy nháy mắt: "Tới lúc đó huynh chớ quên cám ơn đệ đấy, mà hình như nhờ đệ mà hai người mới gặp nhau hồi lần đầu tiên á! Ha ha, thôi không nói nữa, đệ đi đây!". Hắn lại biến mất nhanh như cơn gió.

Lục Vân nghe thế, chàng chỉ cười ngượng ngùng, vừa ngẩng đầu nhìn Ngạo Tuyết thì bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng của nàng cũng đang hướng về phía mình. Hai ánh mắt truyền cho nhau nhịp đập của hai con tim đang rung rộng, lúc này hai người cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Mãi một lúc lâu sau, Lục Vân mới lên tiếng: "Ngạo Tuyết, chúng ta cùng đi dạo nhé". Chàng đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt trong ngần của Ngạo Tuyết, chàng lặng yên chờ đợi với một niềm tin khấp khởi.

Ngạo Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của mình, khe khẽ gật đầu. Nàng đứng dậy, chậm rãi đi bên cạnh. Một làn hương nhè nhẹ, phảng phất quyến rũ từ trên người của Ngạo Tuyết tỏa ra khiến cho Lục Vân mê mẩn. Lặng lẽ đi bên cạnh, dáng người đầy quyến rũ của Ngạo Tuyết khẽ dao động nhịp nhàng, nàng tròn xoe mắt hỏi: "Chúng ta... chúng ta đi đâu?".

Lục Vân vừa ngắm nhìn đôi mắt trong sáng đó, tim chàng vừa rộn ràng đầy ắp niềm vui cứ tung tăng không ngừng trong từng đoạn kinh mạch, trỗi dậy thứ cảm giác như muốn ôm chầm lấy nàng không muốn lìa xa. Tiếc là, Lục Vân đang cố gắng kềm chế, không thể hiện ra ngoài. Chàng chỉ nói: "Tỷ cứ tin đệ, đi theo là được". Đôi mắt lúc này nhìn Ngạo Tuyết đầy yêu thương.

Nàng khẽ động lòng, cảm giác như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, một xúc cảm mà nàng chưa từng được cảm nhận trước đây. Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết cười ngượng ngạo, vẻ đẹp đó càng rạng ngời thêm trên khuôn mặt như trăng sao ấy. Trong giây phút này, nàng chợt hiểu ái tình trong nhân gian là gì, đó thật là một điều kỳ diệu, là một sự quyến luyến khó rời, là xúc cảm khắc cốt ghi tâm không thể nào quên. Môi xinh khẽ động, giọng nói thanh và ngọt của Ngạo Tuyết khẽ vang lên trong gió... :

"Chân trời góc biển, người ở trong tim ta!". Trong thanh âm thoang thoảng là sự kiên định khiến cho Lục Vân rùng mình. Đôi mắt rực sáng sự hân hoan, chàng nhìn Ngạo Tuyết đầy yêu thương, nhẹ nhàng đưa ra lời thề cho đôi lứa: "Luân hồi trăm kiếp, ngàn đời thay đổi, biển cạn đá mòn, lòng ta bất biến".

Nụ cười hé nở trên môi như hoa đàm nhất hiện, đẹp rực rỡ, nàng khẽ nói: "Đi thôi, trời sắp tối rồi".

Dưới ánh trăng lung linh, Lục Vân và Ngạo Tuyết cùng ngồi bên nhau, lặng lẽ ngắm nhìn trời đêm với muôn vì sao lấp lánh. Gió khuya rì rào, cuốn lấy từng lớp vải trắng tinh, phất phới từng điệu dạ vũ mê người. Lục Vân bị hớp hồn bởi vẻ kiều diễm, kiêu sa của vũ điệu thướt tha cùng mái tóc dài uốn lượn nhẹ xõa, chàng bất giác ngâm.

"Dưới trăng mông lung giai nhân vũ, mắt trong như nước tóc như mây.

Ta hỏi thương nguyệt tại sao cười, giữa ánh trăng nay trùng nhị ảnh".

Vừa ngâm vừa chỉ lên bóng người trên mặt đất, không phải đang chồng vào nhau sao?

Ngạo Tuyết che miệng khẽ cười, nét dịu dàng lơ thơ trong gió... Lục Vân nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của Ngạo Tuyết, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đưa bàn tay ra trước mặt. Ngạo Tuyết hơi lưỡng lự, đôi má khẽ ửng hồng, đẹp ngỡ ngàng dưới ánh trăng. Nàng từ từ đưa bàn tay của mình khẽ đặt vào bàn tay ấm áp của Lục Vân. Hai người không nói, cũng không cử động, lặng lẽ tận hưởng cảm xúc đang lan tỏa từ đôi bàn tay nắm chặt.

Lúc này, ngay dưới ánh trăng đêm nay, thiên địa làm chứng, dạ nguyệt làm mai, trái tim của hai người lần đầu tiên cảm nhận được sự rung cảm của đối phương, thông qua nhịp đập rộn ràng trên đôi tay không rời ấy. Họ nhìn nhau, Lục Vân tỏ ra phấn khởi muôn phần, còn Ngạo Tuyết lại thoáng nét e thẹn, đáng yêu. Giữ chặt lấy đôi tay mềm dịu của Ngạo Tuyết, Lục Vân cảm giác tim mình rộn rã, ngọt lịm biết dường nào. Ngạo Tuyết vốn lạnh lùng như băng giá, lúc này lại trở nên đằm thắm, dịu dàng như vậy, làm sao mà chàng không cảm thấy mừng vui hoặc kinh ngạc muôn phần?

Nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Ngạo Tuyết, Lục Vân dẫn nàng đến bên vách núi, nhẹ nhàng bày tỏ những lời nói đã giấu kín trong lòng bấy lâu. Ngạo Tuyết cúi đầu e thẹn, đôi mắt chỉ ngắm mỗi đôi bàn tay đang kết vào nhau mà im lặng lắng nghe. Cảm nhận, sự trân trọng trong từng cái siết tay thật vững vàng, thật ấm áp của Lục Vân. Ngạo Tuyết khẽ run người, chìm đắm trong xúc cảm kỳ diệu đang không ngừng thăng hoa... có lẽ, đó chính là cảm xúc yêu thương...

Dưới ánh trắng, Ngạo Tuyết càng duyên dáng và thanh khiết như nguyệt cung tiên tử, càng ngắm càng đẹp. Lục Vân như sợ vuột mất bàn tay mềm dịu mà cứ giữ chặt lấy, nhẹ nhàng sưởi ấm, vuốt ve một cách thẩn trọng. Chàng ngẩng đầu, chỉ thấy vầng trăng như một lưỡi liềm nhọn hoắc, treo lơ lửng trên cành cây. Ánh trăng bạc tỏa xuống, xuyên qua những kẽ lá, tạo thành những tia trăng nhảy nhót lung linh giữa rừng...

Lục Vân khẽ ngâm:

"Mỹ nhân như ngọc, trăng như lưỡi liềm, thiên địa vô cực, tự ta ngao du".

Dứt lời, cơ thể đột nhiên bừng sáng, một nguồn khí thế hùng dũng tỏa ra tứ phía, tràn ngập cả khu rừng. Nhìn vẻ mặt thoáng nét ngạc nhiên của Ngạo Tuyết, Lục Vân mỉm cười, thu tay phải về, thuận thế ôm trọn Ngạo Tuyết vào lòng.

Ngạo Tuyết ngượng đỏ cả mặt, đôi tay nhẹ nhàng đặt trước ngực, khẽ chạm vào Lục Vân. Nàng chỉ e thẹn lắc đầu, không nói nên lời. Lục Vân hít một hơi thật mạnh, khẽ nói: "Ngạo Tuyết, nàng rất đẹp, rất hấp dẫn, nàng biết không? Bất cứ ai gặp đều không khỏi bị thu hút bởi khí chất lãnh ngạo, thanh khiết đến thoát tục của nàng. Trong số những người đó có ta". Ánh mắt rạo rực, nhìn thẳng vào Ngạo Tuyết.

Nàng khẽ nhìn lại, rất lâu, rồi khẽ nói: "Chàng cũng rất đặc biệt, tính cách biến đổi kỳ lạ. Bình thường thì hiền hòa nho nhã nhưng có lúc lại bá đạo vô cùng với một nguồn khí phách cương mãnh ngút trời. Cũng giống như trong trận đấu với Tất Thiên vậy, thật khiến người ta khó đoán về con người thật của chàng. Khi cố gắng thám xét, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một tầng mây mù bao quanh, không thể phát hiện được bất kỳ điều gì. Tuy nhiên, cho dù chàng thư sinh nho nhã hay bá đạo thanh cường thì đều có điểm gì đó cuốn hút, khiến ta không khỏi nghĩ về chàng". Ngạo Tuyết vừa nói vừa khẽ đặt tay lên vùng ngực, nơi trái tim của Lục Vân đang đập từng hồi mạnh mẽ.

Lục Vân nhìn đắm đuối vào đôi mắt sáng như vầng trăng của Ngạo Tuyết, tràn đầy yêu thương... Trong khoảnh khắc này, có rất nhiều lời nhưng không biết phải nói ra sao... Có lẽ, im lặng là điều tốt nhất để giữ lấy những giây phút tuyệt vời.

Gió đêm nhè nhẹ hát, hai bóng người dựa vào nhau chìm đắm trong vòng tay ấm áp. Trên cao, vầng trăng như e thẹn phải tạm thời trốn vào mây, dành riêng khoảng không vắng lặng cho hai người, để cho hai người cùng lắng nghe nhịp đập đều đặn, hòa hợp của hai con tim đang tràn ngập hạnh phúc. Đột nhiên, Lục Vân giật mình. Trước ánh mắt kinh ngạc của Ngạo Tuyết, từ người chàng bừng bừng phát ra một nguồn khí thế cường hoành tuyệt đỉnh, một đạo ánh sáng rực đỏ xé nát cả màn đêm thăm thẳm.

Từ thái độ đột ngột của Lục Vân, Ngạo Tuyết biết rằng có gì đó không ổn. Nhưng tại sao không phát hiện được gì cả? Lục Vân vội vàng kéo nàng lui về phía sau mình, trừng mắt nhìn về khoảng không xa xăm trước mặt. Vừa khẽ buông tay, Lục Vân vừa nói: "Cẩn thận, có tà vật quỷ dị xâm nhập vào Thái Huyền sơn. Cách thức rất kỳ lạ, khó ai có thể phát hiện được". Dứt lời, cơ thể lập tức phi lên giữa không, toàn thân rực sáng vầng sáng xanh đỏ.

Giữa không, vầng sáng xanh thẳm và vầng sáng đỏ thẫm liên tục thay phiên đổi màu, tốc độ ngày càng tăng cao. Ngạo Tuyết đứng ở phía sau nên không phát hiện, lúc này đôi mắt của Lục Vân đang phát ra hai vầng sáng một đỏ một đen, thần bí và quỷ dị vô cùng. Trong thâm tâm Lục Vân lại đang cảm thấy sững sờ, chàng không ngờ Ý Niệm Thần Ba lại phát hiện ra một nguồn khí tức kỳ dị. Vấn đề là khi vừa phát hiện thì nguồn khí tức đó lập tức có phản ứng, tức thì sử dụng phương thức tâm linh để công kích Lục Vân.

Cố gắng nhìn xuyên qua màn đêm dày đặc, nhưng do khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ hào quang hắc ám đó là vật thể gì. Tuy nhiên, nhờ có Ý Niệm Thần Ba, cảnh vật trong đêm dần hiện rõ trong tiềm thức... Đó là một khối hắc quang cầu đang xoay chuyển thần tốc, xung quanh có rất nhiều chân khí với tần số khác nhau, số lượng lên đến hàng ngàn, khiến cho bất kỳ đạo Ý Niệm Thần Ba nào tiếp cận đều bị đánh bật về.

Ngay trong lúc Lục Vân tập trung thám xét hắc quang cầu thì bất ngờ bảy đạo tinh thần dị lực dưới dạng sóng ba với tần suất cực cao tấn công vào Lục Vân. Tốc độ kinh hồn cùng với tần suất khiếp đảm này lần đầu tiên Lục Vân gặp phải. Vì khoảng cách hai bên quá xa nên công kích theo dạng thường sẽ không có tác dụng, đành phải phòng ngự. May là Lục Vân thông thạo vô thượng pháp quyết "Thiên Địa Vô Cực", lại biết cách vận dụng Ý Niệm Thần Ba cho nên kiểu công kích này đối với chàng đúng là cá gặp nước. Sau khi bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự vững chắc, Lục Vân nhanh chóng phát ra mười sáu đạo Ý Niệm Thần Ba, với tần suất mỗi tức là một vạn tám ngàn lần đến chín vạn sáu ngàn lần, phản kích mãnh liệt. Ý Niệm Thần Ba vô ảnh vô hình, có thể xuyên qua không gian, không chịu sự hạn chế của khoảng cách.

Hai nguồn lực thần bí này âm thầm giao phong từ phía xa, phút chốc bùng phát một nguồn lực phóng tỏa với sức hủy diệt đáng sợ. Chỉ thấy vầng sáng quanh người của Lục Vân dao động dữ dội, nguồn lực bá đạo xung quanh lập tức bùng nổ quanh cơ thể, ngay cả cây cối trong vòng mười trượng xung quanh ngã rạp như rạ. Thanh thần kiếm của Ngạo Tuyết lập tức phóng ra tạo vòng phòng ngự chống lại đòn phản lực vô hình.

Đôi mắt của Lục Vân rực sáng, chân nguyên toàn thân phút chốc tăng vọt, chín đạo Ý Niệm Thần Ba tiếp tục được phát ra với tần suất mười tám vạn ba ngàn sáu trăm lần mỗi thức, kích trúng ngay hắc quang cầu. Từ giữa nền trời đen thăm thẳm, bất ngờ một đường sét đánh ngang, chiếu rọi cả khoảng trời. Lục Vân cười nhạt, hình ảnh hắc quang cầu hiện rõ trong tâm thức. Sau khi bị kích trúng, vòng ngoài của nó đã bị nứt, để lộ dị vật phát sáng ánh xanh quái dị.

Đó là một quang cầu xanh ngắt to khoảng một trượng. Dù không thấy rõ hình dạng của vật thể nhưng Lục Vân cảm nhận được ma khí kinh khủng của nó. Bất chợt, Lục Vân phát hiện, đòn công kích ban đầu của dị vật chính là pháp quyết "Tâm Dục Vô Ngân" của Ma Tông. Ra thế mà đối phương có thể công kích mình từ một khoảng xa vời vợi như vậy. Qua hai lần giao tranh, Lục Vân có thể khẳng định, dị vật này nếu là ma vật của Ma Vực thì ít nhất cũng thuộc cấp Ma Thần, nếu không thì sóng tinh thần không thể đạt đến tần suất vượt hơn bảy vạn chín ngàn lần mỗi thức.

Trong lúc Lục Vân đang phân tích tình hình thì một nguồn ma khí cường đại bất thình lình xuất hiện trong tâm trí của Lục Vân. Cùng lúc, phía Thiên Huyền động của Thiên Kiếm Viện phát ra tiếng nổ rung chuyển cả rừng núi. Tiếp theo là một đạo ánh sáng ngũ sắc phóng vụt lên trời, trông từ xa giống như năm con thần long, phi vũ uy nghi, lưỡng lự như tìm kiếm thứ gì đó. Vừa lúc ngũ sắc hào quang thăng thiên, lập tức có vài nhân ảnh vụt lên giữa không, phi thẳng về phía ma vật.

Lục Vân vội thu hồi hào quang quanh người, tĩnh lập giữa không, phiêu du nhưng u linh trong gió, hòa lẫn vào bóng đêm. Phía dưới, Ngạo Tuyết cũng thu hồi thần kiếm, bay lên cùng Lục Vân, nhìn ra phía có thanh âm kỳ dị.

Nhàn nhạt, Ngạo Tuyết hỏi: "Tại sao chàng thu hồi hộ thể chân khí? Có phải không muốn họ phát hiện chúng ta ở đây, hay... hay còn có lý do gì khác?". Vừa hỏi nàng vừa nhìn thẳng vào Lục Vân, ánh mặt lộ vài nét nghi hoặc.

Lục Vân nhìn nàng, khẽ nói: "Đây là Thái Huyền sơn, có nhiều chuyện chúng ta không tiện nhúng tay vào. Hơn nữa, khi chưa chính thức giao đấu với Kiếm Vô Trần, ta cũng không muốn thể hiện quá nhiều. Điều quan trọng là ta không muốn họ biết quá nhiều chuyện. Bây giờ, cao thủ như mây, chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây, tiếp tục dạo bước dưới trăng". Lục Vân bất chợt mỉm cười, gương mặt anh tuấn với nụ cười rạng ngời đó thật khiến cho Ngạo Tuyết sững người.

Lục Vân nắm ngay bàn tay nhỏ nhắn của Ngạo Tuyết, hai lòng bàn tay áp vào nhau nhẹ nhàng, ánh mắt thương yêu đầy lôi cuốn như đang kêu gọi, hối thúc. Không đợi Ngạo Tuyết lên tiếng, Lục Vân lại ngâm:

"Gió thanh trăng sáng bên cạnh, giai nhân tay ngọc trong tay, chân trời góc biển ta cùng dạo, hai tấm lòng mãi mãi không đổi thay".

Ngâm xong chàng cười lớn, tiếng cười như nổ tung niềm hạnh phúc đang dâng tràn, theo gió vang xa...

Dưới màn đêm lửng lờ ánh trăng bạc, hai bóng người nhạt tỏa trong rừng sâu... Giữa gió vi vu rung rinh lá xen lẫn vài tiếng cười khúc khích. Trên đỉnh Thái Huyền lúc này giữa đao quang kiếm ảnh lại có cả nhi nữ nhu tình... Màn đêm lướt qua... Khi hừng đông tỏa sáng, tất cả lại trở nên bình lặng, như chưa hề xảy ra điều gì...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1114)