Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0702

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0702: Kỳ Dị Nữ Tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


Nhìn thấy Lục Vân ở trên không trung, lão già đó đôi mắt lộ ra ánh sáng tà đạo, giọng quái dị cất lên:

- Ngươi là ai, mau chóng xưng tên đi!

Lục Vân nghe thấy, đưa mắt nhìn về phía lão già đó, trong lòng lập tức chấn động, khẽ hô lên:

- Khống Tâm thuật khá lợi hại, không ngờ còn bá đạo hơn cả Nhiếp Hồn đại pháp, thật là hiếm thấy. Chỉ có điều, tuy Khống Tâm thuật của ngươi bá đạo nhưng chẳng có tác dụng gì đối với ta cả.

Lục Vân vừa nói vừa phiêu hốt hạ xuống, hệt như một làn khói màu xanh, khi gặp phải tầng lưới khí quỷ dị có hơi run lên, sau đó huyền diệu xuất hiện trước mặt mọi người.

Kinh ngạc nhìn Lục Vân, lão già giọng sắc bén rống lên:

- Nghịch đồ to gan, ngươi dám mạo phạm thần linh, nhất định sẽ bị thần linh nguyền rủa.

Lục Vân phớt lờ đáp lại:

- Thần linh, ở đâu? Lẽ nào ở trong chiếc kiệu kia.

Vừa hỏi Lục Vân vừa đột nhiên phát mạnh khí tức đang thu vào, tạo thành kình khí mạnh mẽ lao thẳng đến phía cửa chiếc kiệu.

Ngạc nhiên, giận dữ vô cùng, lão già đó kêu lên một tiếng kì quái, hai người khiêng kiệu ở phía trước cũng rướn người ra để ngăn lại kình khí mạnh mẽ của Lục Vân. Sau đó, thân hình lão già đó lắc lên, dùng thân pháp cổ quái kinh người bay đến trước mặt Lục Vân, ánh mắt lạnh như băng đăm đăm nhìn Lục Vân.

Thản nhiên nhìn lại, Lục Vân cao ngạo lạnh lùng nói:

- Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc chắn ngươi là người dị tộc vùng Nam Hoang, hơn nữa lại biết sử dụng Khống Tâm thuật, nghĩ chắc hẳn cũng có lai lịch nhất định, chẳng hay ngươi từ đâu đến?

Lão già dị tộc đó giọng sinh sự nói:

- Ngươi nếu đã biết nơi đây là Nam Hoang, vậy cũng nên nhập gia tùy tục, hãy nói lai lịch của ngươi trước đi.

Thấy đối phương không muốn nói, Lục Vân cũng không thèm để ý, thân hình lắc lên bay thẳng đến phía chiếc kiệu.

Phát hiện được ý đồ của Lục Vân, lão già đó kêu lên một tiếng kỳ quái, vừa lắc mình xuất hiện ngay trước chiếc kiệu, hai tay lão vừa múa lên có vẻ hỗn loạn không có trật tự, nhưng từng trận từng trận khí âm tà lại hội tụ từ bốn phía, theo sự khống chế của lão già tạo thành những đám mây cổ quái màu xám, tự động di chuyển truy tìm ngăn chặn lại Lục Vân đang lao tới.

Hành động của lão già khác hoàn toàn so với những người tu đạo nói chung, nhưng bí pháp lão thi triển lại có uy lực kinh người, cứng rắn ngăn Lục Vân ở khoảng cách một trượng.

Khẽ hô lên một tiếng, Lục Vân dừng lại, nhìn thấy những người khác đang đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hơi mơ hồ, giọng hơi trầm lại nói:

- Nam Hoang thần bí từ xưa đến giờ, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ có điều các ngươi thân mang dị thuật, tại sao không nói rõ lai lịch.

Lão già đó hừ giọng đáp lại:

- Ngươi cũng không tồi, có thể không bị vu thuật của bổn vu sư chấn động cũng là một điều rất hiếm thấy.

Nghe thấy thất kinh, Lục Vân ngạc nhiên nói:

- Vu thuật? Các ngươi thuộc tộc Hắc Vu của Nam Hoang, đó cũng chính là thực lực ẩn đàng sau Huyền Phong môn chăng?

Ánh mắt lão già tỏ ra hơi bực tức, dường như lão cảm thấy hối hận vì sự mất đi Vô Tâm, vì vậy khi Lục Vân đề cập đến, lão không khỏi phẫn nộ nói:

- Câm miệng, ai là thực lực núp sau Huyền Phong môn, tên Lí Huyền Phong đó vốn không đáng.

Lục Vân cười lạnh một tiếng, phản bác lại:

- Thật sao? Nếu đã không xứng đáng, tại sao các ngươi còn phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, lại còn phái các vu sư trong tộc đi giúp đỡ bọn chúng?

Lão già phớt lờ đáp lại:

- Đó chẳng qua chỉ là việc trao đổi qua lại.

Lục Vân lặng đi, thấy sắc mặt lão không chút giả dối, không khỏi hỏi lại:

- Những lời này giải thích thế nào? -

Lão già chần chừ một lúc rồi trầm giọng nói:

- Cho ngươi biết cũng được, nhưng trước hết ngươi hãy nói rõ lai lịch của ngươi đã.

Nghe vậy, Lục Vân cười cười, sau đó hơi tự phụ đáp lại:

- Nghe nói trong vu thuật có một môn gọi là Cửu U Nhiếp Hồn đại pháp, chỉ cần biết tên của đối phương là có thể đoạt được hồn phách của đối phương, đây là một bí pháp kì lạ cổ quái vô cùng, chẳng hay ta nói có sai không?

Sắc mặt lão già có chút biến đổi, lão tuyệt đối không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại:

- Ngươi sợ sao?

Lục Vân ngạo nghễ đáp:

- Khắp cùng trời cuối đất, có cái gì có thể khiến cho Lục Vân ta sợ được chứ?

Lão già kinh ngạc hô lên một tiếng, giọng ngạc nhiên nói:

- Lục Vân? Ngươi chính là người đạt được danh hiệu số một trong đại hội luận võ của lục viện, sau lại phản đối Dịch viên bỏ đi, một mình độc chiến thiên hạ?

Thản nhiên cười, Lục Vân đáp:

- Không sai, ta chính là Lục Vân đó đây. Bây giờ ngươi đã biết ta là ai, vậy hãy giải thích cho ta hay những lời ngươi nói ban nãy nghĩa là gì?

Ánh mắt lão già cổ quái nhìn Lục Vân, sau đó quay lại nhìn chiếc kiệu, chần chừ một hồi lâu mới trả lời:

- Về chuyện của Huyền Phong môn rất đơn giản, lúc đó Lí Trường Xuân đến Thập Vạn đại sơn ở Nam Hoang, vô tình đã giết chết một con rết ngàn năm, ứng với một truyền thuyết ở nơi đây của chúng ta, vì thế chúng ta đã coi hắn như một nhân vật đặc biệt, tiếp đãi hắn rất long trọng.

Sau này hắn dẫn Lí Huyền Phong đến, đó cũng chính là Huyền Phong môn chủ Vô Tâm, nói rằng muốn nhờ sức lực của chúng ta để thành lập nên Huyền Phong môn. Sự việc này vốn đã vi phạm tới những lời giáo huấn của tổ tông tộc chúng ta. Nhưng sau khi ta gặp Vô Tâm, liền phát hiện hắn chính là mệnh vận chi thược (chìa khóa vận mệnh) trong truyền thuyết, chính là nhân vật quan trọng nhất không thể thiếu được để khai mở Thái Âm Tế Nhật.

Vì vậy, lúc đó ta đã chấp nhận yêu cầu của Lí Trường Xuân, nhưng không hề cho hắn biết nguyên nhân thật sự của nó, vì thế mà đến nay hắn cũng vẫn chưa biết rõ sự thành lập của Huyền Phong môn, chẳng qua chỉ là một nước cờ của ta mà thôi. Ta phái người giúp đỡ hắn cũng còn có mục đích khác.

Lục Vân hơi bất ngờ, thật không nghĩ được câu chuyện đằng sau của Huyền Phong môn lại là như vậy, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc. Nghĩ đến trận chiến ngày hôm qua, Lục Vân tuy không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào, nhưng Vô Tâm tranh giành thiên hạ, lại muốn so bì quyết tâm với trời cao, xem ra thật là nực cười, thật sự là không biết còn tốt, biết rồi lại khiến người ta có cảm giác như bị đất trời trêu chọc.

Bỏ hết suy nghĩ lung tung, Lục Vân hỏi để thăm dò:

- Mục đích, mục đích gì vậy, rốt cuộc thân phận của ngươi như thế nào?

Lão già lạnh lùng nhìn chàng, cảnh giác đáp lời:

- Mục đích gì thì ngươi cũng không cần phải biết, còn về thân phận của ta, lúc này không thể nói cho ngươi biết được.

Lục Vân hơi cau mày lại, liếc nhìn chiếc kiệu không chút động tĩnh, hỏi tiếp:

- Nguyên nhân vì chiếc kiệu đó, hay có người không cho phép ngươi nói ra lai lịch của mình?

Lão già vẻ mặt phẫn nộ, đang định mở miệng chửi rủa một trận, nhưng đúng lúc đó sắc mặt lão lại biến đổi, dường như xuất hiện điều bất ngờ gì đó, hơi chần chừ một lúc sau đó mới lặng lẽ dẫn sáu người kia đi, biến mất trong những lùm cây.

Trong lòng Lục Vân khó hiểu, nhưng lại đoán được vài phần, chàng liền nói với chiếc kiệu:

- Nếu như ngươi đã sai họ đi rồi, ở đây chỉ còn hai chúng ta, các hạ hãy nói xem các hạ từ đâu đến.

Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ chiếc kiệu màu đen, chỉ nghe ra một giọng nói ôn nhu hấp dẫn kinh động lòng người:

- Nghe nói Lục Vân là bậc kì tài trong thiên hạ, thân mang đủ pháp quyết chánh tà, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.

Nghe vậy, sắc mặt Lục Vân hơi biến đổi, cảm thấy rất kinh ngạc về thân phận của người trong chiếc kiệu. Vốn trong tưởng tượng của chàng, ngồi bên trong chiếc kiệu đó phải là một người vô cùng thần bí, có bản lĩnh lợi hại kinh người đến mức bá chủ một phương. Nhưng lúc này lại nghe thấy giọng nói của một người con gái yêu kiều duyên dáng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chàng.

Chăm chú nhìn vào cửa của chiếc kiệu, Lục Vân trầm giọng nói:

- Ngươi là ai, có quan hệ gì với những người vừa nãy?

Người phụ nữ trong kiệu điềm nhiên đáp:

- Ta đương nhiên là chủ nhân của bọn họ, nếu không làm sao có thể sai khiến họ đi được. Còn về thân phận của ta, có thể ngươi đã từng nghe nói rồi, nhưng ta lại không muốn nói cho ngươi biết.

Lục Vân hừ lạnh một tiếng, giọng nói không chút thiện cảm cất lên:

- Ngươi không sợ ta sẽ phá vỡ chiếc kiệu của ngươi sao?

Người phụ nữ trong kiệu giọng nói bình thường, không chút vội vã chầm chậm đáp lại:

- Sợ hay không sợ thì ngươi phải thử xong ta mới biết, còn về việc thành công hay không còn phải xem khoảng cách hơn thua giữa chúng ta như thế nào. Nếu như ta nói nghĩ đến ngươi, muốn mời ngươi đến nói chuyện, không biết ngươi có can đảm đến không?

Cười tà dị một tiếng, Lục Vân đột nhiên dường như trở nên người khác, miệng cười đáp lại:

- Nếu như ta trả lời là đồng ý thì không biết trong khoảng cách ngắn ngủi hai trượng này liệu có cạm bẫy gì không?

Người phụ nữ trong kiệu im lặng một lúc, giọng hơi lạnh lùng nói:

- Theo truyền thuyết, ngươi không sợ trời đất, lúc này ngươi thể hiện điều đó là tốt nhất, ta cũng muốn xem một chút.

Khuôn mặt Lục Vân không ngưng nụ cười, tà dị cười nói:

- Như vậy ta hẳn cung kính không bằng tuân mệnh.

Từ lúc xuất hiện đến giờ, Lục Vân luôn thu liễm khí tức của mình, tuyệt đối không vì tu vi của chàng mạnh mẽ đến mức cực điểm mà tính cách có quá nhiều biến đổi. Đối với Lục Vân, che giấu mãi mãi là vũ khí phòng vệ tốt nhất, do đó nếu như không cần thiết, chàng sẽ không dễ dàng thể hiện.

Từng bước từng bước tiến gần, Lục Vân đi với tốc độ không nhanh không chậm, miệng khẽ nói:

- Vùng núi hoang dã, trên đường gặp mĩ nhân, ngăn cách bằng một tấm vải đen, hỏi con đường phía trước, thị phi ân oán, mọi vướng mắc bao thế hệ ngày nào mới bình an? Nhìn những đám mây trắng nơi chân trời, đang trôi lơ lửng tùy ý, hỏi cây xanh trên núi, năm tháng không có dấu tích gì. Tất cả đều do tâm, không liên quan đến trời đất, chỉ có gió nhẹ thổi qua, ai người than thở, những việc cũ giống như mây khói, mộng cũ như mưa.

Ý thơ nhàn nhạt thuật lại chút li kì, biểu hiện của Lục Vân lúc này thật khó làm cho người ta tin tưởng.

Trong chiếc kiệu màu đen, giọng nói của người phụ nữ hơi có chút biến chuyển, cất tiếng chất vấn:

- Lục Vân, những lời ngươi nói có ý nghĩa gì?

Lục Vân dừng lại ở trước cửa chiếc kiệu, cười một cách tà dị:

- Ý tứ của những điều đó rất đơn giản, chính là muốn làm cho ngươi nghe không hiểu sau đó phải cất tiếng hỏi lại.

Người phụ nữ trong chiếc kiệu mơ hồ không hiểu, hỏi tiếp:

- Ngươi có dụng ý gì vậy, lẽ nào muốn cố ý làm ta phân tâm?

Lục Vân không đáp lại mà hỏi ngược:

- Ngươi nghĩ thế nào?

Còn đang nói tay phải đã phất nhẹ, một luồng kình khí vô hình đã cuộn tròn tấm vải làm cửa kiệu, định mở ra để nhìn thấy chân diện mục của người thần bí bên trong.

- Lục Vân, ngươi quá sốt ruột đó.

Theo sự vang vọng của câu nói đó, tấm vải làm cửa kiệu xuất hiện một luồng hào quang màu nâu, một con thú kì lạ xuất hiện trên tấm vải, mở miệng thôn tính toàn bộ luồng kình khí Lục Vân phát ra.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Lục Vân cảm thấy hơi nặng nề, chậm rãi bước lên phía trước một bước, từ từ thò tay mở tấm vải ra. Lúc này, cử động của Lục Vân có chút hơi nặng nề, từ đó có thể thấy rằng, chàng rất cảnh giác với người thần bí này.

Tuy nhiên đúng lúc tay chàng sắp tiếp xúc với tấm vải đen làm cửa kiệu đó, tấm vải ngăn che chân diện mục thật sự bất ngờ gạt qua một bên, từ trong xuất hiện một bóng người khom lưng bước ra, khiến Lục Vân kinh ngạc lùi lại phía sau ba thước, khuôn mặt lộ ra tâm trạng phức tạp.

Đứng mỉm cười, một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc trang phục kiểu dị tộc đang nhìn Lục Vân, ánh mắt rạng ngời phảng phất như một đầm nước, khiến cho người khác không thể tự chủ mà mất cả hồn vía.

Né tránh ánh mắt của nàng ta, trong lòng Lục Vân ngầm cảm thấy kinh ngạc, thiếu nữ trước mặt rất tà môn, cho dù với tu vi của mình không ngờ lại có cảm giác mê đắm. Rốt cuộc cô gái này là ai, tại sao lại quỷ dị như vậy?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1114)