Vay nóng Tima

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0787

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0787: Lưu Tinh xuất hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


Ân Hồng Tụ liếc hắn, có chút lưu luyến không nỡ, nhưng vẫn không nói gì chỉ bay lên không trung. Thiên Tà nhận trong tay phát ra ánh kim nhàn nhạt, phảng phất như có sinh mệnh nhanh chóng hấp thu sức mạnh sét điện chung quanh.

Kim Hồn chăm chú nhìn Ân Hồng Tụ giữa không trung, âm trầm nói:

- Cẩn thận một chút, nha đầu kia có chút cổ quái. Để an toàn, chúng ta hãy hợp sức toàn lực tấn công một lần, cần phải hủy diệt bọn chúng trong một chiêu.

Kim Động và Kim Thiên gật đầu đồng ý. Ba người trong nháy mắt liền tách ra, phân tán thành mấy trăm bóng xám, liên kết lại với nhau, hình thành một lồng ánh sáng khép kín đường kính mười trượng, mặt ngoài lóe lên ánh sáng quỷ bí màu đỏ thẫm, xanh lục thẫm, và đen thẫm.

Lồng sáng này âm u tà ác, có vô số ảo ảnh của vong hồn lệ quỷ, từ xa nhìn lại giống như một tấm lưới khổng lồ, bên trong có vô số tà linh dị vật điên cuồng chuyển động, tất cả đều giương nanh múa vuốt, hóa thành từng luồng sáng u lục, lao thẳng đến Đồ Thiên, Chu Hỉ và Ân Hồng Tụ.

Trong mưa gió, sấm sét chói lòa! Ân Hồng Tụ đứng giữa không trung, nhân lúc sét điện đánh xuống, toàn thân nàng bừng lên ánh sáng màu vàng óng, toàn lực thi triển bí thuật của Nguyệt Thần điện, khiến cho sấm chớp chung quanh hội tụ toàn bộ lên Thiên Tà nhận. Một luồng ánh chớp chói mắt vây phủ quanh thân người nàng.

Giờ khắc này, Ân Hồng Tụ giống như Lôi Thần, tay phải cao giơ Thiên Tà nhận. Cột sáng sét điện chói mắt kết nối trời đất, chẳng những chiếu sáng phương viên vài dặm, còn phát ra một luồng khí thế to lớn hùng hậu, khiến cho toàn băng cốc bao phủ bởi sức mạnh sấm sét.

Ánh chớp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt Ân Hồng Tụ, vẻ mặt đau khổ của nàng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hiển nhiên khi nhận được sức mạnh to lớn, nàng cũng đồng thời phải chịu đựng phản lực tương đương.

Giận dữ quát lên một tiếng, tựa như sét đánh, Ân Hồng Tụ sau khi thúc động pháp quyết đến cực hạn, tay phải đột nhiên rung lên, Thiên Tà nhận đột nhiên hóa thành ngàn vạn, vô số bóng kiếm bắn ra khắp trời đất, tràn ngập từng ngõ ngách, phát động một chiêu hủy diệt.

Trên bầu trời băng cốc, hào quang như mưa, cột sáng sét điện giống như một đóa hoa hồng nở rộ, từ bên trong ra ngoài, từ cao xuống thấp, trong nháy mắt bao phủ phương viên vài dặm.

Từ xa nhìn lại, ngàn vạn ánh kiếm lóe lên sức mạnh sấm sét, tựa như hoa do thiên nữ rải, va chạm kịch liệt với kết giới Luyện Hồn của Luyện Hồn sứ giả, bộc phát ra vô số tia lửa, phát ra những tiếng nổ lớn. Sức mạnh chính tà tựa như nước lửa gặp nhau, hai bên không ai nhường ai, nhanh chóng lâm vào cục diện giằng co.

Giữa không trung, Đồ Thiên nhìn thấy Ân Hồng Tụ đã bắt đầu công kích, tay phải lập tức hội tụ sức mạnh toàn thân, tiêm đao rít lên một tiếng bay ra, bắn thẳng đến Kim Hồn. Tà Thần Chu Hỉ sắc mặt như tro tàn, trong mắt lóe lên kỳ quang, ẩn ước như nhìn thấy được một chút hy vọng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn lại càng cảm thấy bất an?

Trong lúc Chu Hỉ đang suy nghĩ, lồng sáng quỷ bí của Luyện Hồn sứ giả phát ra bỗng nhiên xuất hiện những bóng sáng hư ảo bắn đến, dễ dàng xuyên qua phòng ngự yếu ớt của hắn, hóa thành lực lượng tà ác điên cuồng ăn mòn thân thể hắn.

Tiếng kêu thảm thiết chìm trong mưa gió, Đồ Thiên cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự như Tà Thần Chu Hỉ. Hai người giờ phút này đều lâm vào cảnh khốn cùng.

Trên đỉnh đầu, Ân Hồng Tụ toàn lực thúc động Thiên Tà nhận, dùng quyết tâm vô cùng kiên định, mang theo uy thế của sấm sét, quyết liều mạng cùng với ba vị Luyện Hồn sứ giả.

Thời gian nháy mắt qua đi, hai bên giằng co uy lực bắt đầu giảm yếu theo sự tiêu hao chân nguyên. Ngàn vạn ánh kiếm màu sắc từ từ mờ đi, kết giới quỷ bí cũng dần dần mỏng đi. Cuối cùng, kết giới vỡ tan bóng kiếm biến mất, một dòng khí lưu hủy diệt mãnh liệt cuốn ra bốn phía, san thành bình địa cả băng cốc.

Một chiêu này, tiêm đao của Đồ Thiên chìm trong cuồng phong, có vẻ như vô dụng, nhưng thực tế thì lại tạo thành uy hiếp rất lớn đối với ba vị Luyện Hồn sứ giả. Bởi vì tại một khắc cuối cùng, Ân Hồng Tụ đã đem sức mạnh sấm sét còn sót lại trên Thiên Tà nhận truyền vào tiêm đao của Đồ Thiên. Thế nên, tiêm đao được ngoại lực to lớn truyền vào lập tức nổ mạnh, rung động không gian, khiến cho Kim Hồn ở khoảng cách gần nhất bị chấn bay ra ngoài.

Tiếng gầm giận dữ vang lên trong mưa gió, ba vị Luyện Hồn sứ giả đều bị trọng thương trong chiêu này, bị hất bay ra ngoài mấy trăm trượng. Tà Thần Chu Hỉ và Đồ Thiên cũng bị cuồng phong đánh rơi xuống đất, khí lưu điên cuồng tàn bạo mạnh mẽ dồn ép hai người, phảng phất như muốn xé tan bọn họ thành từng mảnh, tàn phá nhục thể và linh hồn bọn họ. Ân Hồng Tụ bị cuốn lên trời, khuôn mặt thanh tú trắng bệch như tuyết, cặp mắt long lanh lúc này ảm đạm vô thần, khóe miệng máu tươi không ngừng chảy ra.

Cuồng phong vừa dứt, mưa to đã tới. Ông trời dường như muốn tẩy rửa đi tất cả dấu vết, nhưng chuyện đã xảy ra có thể tẩy hết được sao?

Trên bầu trời, Ân Hồng Tụ theo gió rơi xuống, thân thể yếu ớt đung đưa theo gió phảng phất như lá rơi, không thể khống chế được chút nào. Trên mặt đất, Đồ Thiên và Tà Thần Chu Hỉ vẫn còn một chút hơi tàn, nhưng hai người lại hoàn toàn không thể động đậy, cặp mắt vô thần như đang than trách.

Một tiếng ầm vang lên, Ân Hồng Tụ rơi xuống bên cạnh hai người, thân thể lăn hai vòng mới ngừng lại. Ân Hồng Tụ quay đầu lại nhìn hai người, yếu ớt hỏi:

- Hai người thế nào, có sao không?

Đồ Thiên cố sức trả lời:

- Không sao, còn nàng?

Thanh âm rất yếu ớt, chìm trong mưa to gió lớn.

Ân Hồng Tụ không nghe được thanh âm của hắn, nhưng nàng nhìn thấy tất cả, khóe miệng nở một nụ cười khổ sở. Hai tay dùng sức, Ân Hồng Tụ chậm rãi bò về hai người, khuôn mặt nàng thấm đẫm nước mưa, trong đó liệu có mang theo nước mắt?

Tà Thần Chu Hỉ nhìn nàng, cảm động sâu sắc, nhưng hắn lại bất lực không thể làm được gì. Bởi vì mình, hai người trẻ tuổi này không tiếc lấy thân mạo hiểm, mối ân tình bằng hữu này hắn quả thật gánh vác không nổi.

Giờ khắc này, đối với Tà Thần Chu Hỉ mà nói sống chết đã không còn quan trọng. Hắn cả đời cô độc, thời khắc này lại nhận được một sự quan tâm chân thành, cho dù có chết tại đây, đối với hắn mà nói đã không uổng cuộc đời này.

Giữa không trung, tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên. Ba vị Luyện Hồn sứ giả bị trọng thương giờ phút này đã bay trở lại, lửa giận bừng bừng nhìn ba người dưới mặt đất. Nhẹ nhàng hạ xuống, Kim Hồn, Kim Động và Kim Thiên chia làm ba hướng, bên ngoài thân đều chớp động ánh sáng màu xám, ngăn cách nước mưa ở bên ngoài vài thước. Sáu con mắt ngập tràn lửa giận như muốn phát điên.

- Xú nha đầu đáng ghét, không ngờ ngươi cũng hiểu được thuật Ngự Lôi, đáng tiếc tu vi của ngươi còn kém nhiều lắm. Bây giờ để ta cho ngươi nếm thử mùi vị của thuật Luyện Hồn, để cho ngươi biết được sự hối hận khi dám chọc giận chúng ta.

Hai tay hắn đan thành ấn, một luồng ánh sáng màu xanh lục từ lòng bàn tay phát ra, lập tức bao bọc lấy Ân Hồng Tụ, không ngừng thu nhỏ lại.

Thanh âm thảm thiết từ trong miệng Ân Hồng Tụ truyền ra, tiếng kêu xé lòng khiến cho người nghe trong lòng phát lạnh. Đồ Thiên ở bên cạnh nghe được liền gầm lên, Tà Thần Chu Hỉ hai mắt cũng trợn trừng, giận dữ nhìn Kim Hồn.

Bất cam và phẫn nộ xuất hiện trong đáy lòng của hai người, lúc này hai người bọn họ trong lòng ngập đầy tức giận, nhưng thân thể yếu ớt không thể làm được gì, sắc mặt lại càng thêm vài phần bi tráng.

Gió lớn không ngừng, mưa to không ngớt. Tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng với tiếng gầm giận dữ bất cam trong mưa gió dần dần tan biến.

Khi tất cả đều yên lặng lại, Kim Hồn tàn độc lên tiếng:

- Kết thúc rồi, để ta đưa các ngươi xuống địa ngục!

Ánh xanh lục chợt lóe lên, luồng ánh sáng như đao chợt hiện, ba luồng đao sáng quỷ dị màu xanh lục theo sự khống chế của Kim Hồn xuất hiện trên đỉnh đầu Ân Hồng Tụ, Đồ Thiên và Tà Thần Chu Hỉ.

Một kích hủy diệt không thể tránh né, Tà Thần tranh đấu rất lâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm. Nhưng Ân Hồng Tụ và Đồ Thiên, bọn họ vốn là muốn tìm Tà Thần Chu Hỉ khuyên hắn cùng nhau đi đến Quỷ vực, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Là ý trời đã định sẵn, hay là còn nguyên nhân gì khác?

Nhìn một chiêu hạ xuống, Kim Động và Kim thiên vẻ mặt không chút biểu tình, nhưng lửa giận trong mắt thoáng bình tĩnh lại. Nhưng đúng thời khắc này, một luồng bá khí đột nhiên bắn đến. Kim Động và Kim Thiên còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở Kim Hồn, đã thấy một luồng ánh sáng màu đỏ máu như đao cuộn đến, mang theo khí tức điên cuồng bá tuyệt bao phủ trên đỉnh đầu ba người.

Bất ngờ âm thầm đến, khi Kim Hồn phát hiện không ổn, liền vội vàng thu hồi thế công, dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau, đồng thời thiết lập mười tám tuyến phòng ngự bên ngoài thân.

Một chiêu này bá đạo tuyệt luân, dễ dàng chém tan phòng ngự của Kim Hồn, phá nát thân thể của hắn. Kim Động và Kim Thiên vận khí tốt hơn một chút, hai người phản ứng nhanh hơn một bước, tuy lưới sáng phòng ngự vỡ tan, thân thể phải chịu thương tổn rất lớn, nhưng tính ra vẫn bảo vệ được toàn vẹn thân thể, chỉ bị hất bay đi. Trên mặt đất, ba người Ân Hồng Tụ vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, hiển nhiên người ra tay rất có chừng mực.

- Là kẻ nào? Ra đây!

Tiếng rống giận dữ do Kim Hồn phát ra. Giờ phút này nguyên thần còn sót lại của hắn đang truy tìm vị trí của người vừa ra tay, hiển nhiên thân thể bị hủy diệt đối với hắn là một đả kích rất lớn.

Kim Động và Kim Thiên cũng bay trở về bên cạnh hắn. Sương mù màu xám quanh thân hai người đã biến mất, lộ ra hai khuôn mặt già nua tái nhợt, trong thần sắc hung ác còn mang theo vài phần tà dị.

- Là ta, ngươi vẫn không phục sao?

Thanh âm uy nghiêm mà lạnh lùng, trong mưa gió vẫn vang lên rất rõ ràng, nhưng lại không hề thấy bóng người.

Kim Hồn cả giận quát lên:

- Ngươi là ai, có gan thì bước ra đây!

Trong mưa gió, người nọ lên tiếng:

- Ta tự nhiên muốn ra mặt. Chỉ sợ khi các ngươi nhìn thấy ta, có muốn trốn cũng không còn cơ hội nữa.

Dứt lời, bên cạnh Ân Hồng Tụ ánh đỏ chợt lóe lên, xuất hiện một trung niên nam tử toàn thân mặc y phục màu đen. Người này tướng mạo anh tuấn, tay cầm một thanh đại đao kỳ lạ, chính là Lưu Tinh cực kỳ thần bí.

- Thiên Tà Ma Hồn đao! Ngươi là Lưu Tinh?

Kim Hồn kinh hô một tiếng, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ. Kim Động và Kim Thiên sắc mặt cũng đầy vẻ cảnh giác.

- Không sai, ta chính là Lưu Tinh. Bây giờ các ngươi có muốn thử nghiệm lại một chút uy lực của thanh đao trong tay ta hay không?

Lưu Tinh sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt còn hàm chứa thần lực uy hiếp người ta.

Kim Hồn né tránh ánh mắt của hắn, giận dữ nói:

- Lưu Tinh hãy nhớ kỹ, cừu hận hôm nay ta nhất định sẽ không quên. Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho ngươi phải trả giá!

Nói đoạn hắn liền xoay người, mang theo Kim Động và Kim Thiên không cam lòng rời đi.

Lưu Tinh không đuổi theo, chỉ lạnh nhạt nói:

- Nếu như các ngươi còn có cơ hội cùng ta gặp lại, đến lúc đó ta nhất định sẽ phụng bồi đến cùng.

Nói đoạn tay phải liền lăng không vung lên, phát ra một lồng sáng màu đỏ, nhẹ nhàng nâng ba người lên khỏi mặt đất, chuyển thân bay về phía xa.

Chỉ chốc lát, Lưu Tinh mang theo ba người đến một nơi trước sườn núi. Nơi này có một huyệt động, một vị thiếu nữ áo trắng đang đứng tại cửa động.

Phi thân vào trong động, Lưu Tinh hạ ba người xuống, nhìn thiếu nữ nói:

- Vũ nhi, ta đã về rồi, nàng chớ nên lo lắng!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1114)