Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Điển - Chương 142

Thần Điển
Trọn bộ 621 chương
Chương 142: Cầu sinh trong khe hẹp
0.00
(0 votes)


Chương (1-621)

Siêu sale Shopee


"Cùng nhau lớn lên không thể đại biểu cái gì..." Đường Ân cười nói: "Ta và mẫu thân ngươi cũng chơi với nhau từ nhỏ lớn lên, nhưng ta có thể trở thành Nam tước, có lãnh địa của mình, cuối cùng vẫn phải từ bỏ mẫu thân của ngươi, cưới một lão bà lớn hơn mình mười tuổi, không có bất kỳ tình cảm gì hết!"

"Phụ thân..." Tác Phỉ Á ngây dại, bởi vì từ trước tới giờ phụ thân nàng không bao giờ nói chuyện có liên quan đến mẫu thân, hiện tượng khác thường ngày hôm nay xuất hiện liên tiếp làm cho nàng lâm vào hoảng loạn.

"Mẫu thân của ngươi thật sự rất khờ, chỉ vì chờ ta thực hiện lời hứa ban đầu, nàng quyết chí thề không lấy chồng, tình nguyện bị người đời cười nhạo." Đường Ân Nam tước thổn thức: "Ta chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng nhẫn nhịn được đến lúc khôi phục tự do, mới quay về cưới mẫu thân của ngươi. Đáng tiếc nàng không có hạnh phúc được mấy ngày đã buông tay rời bỏ chúng ta."

"Phụ thân!"

"Để cho ta nói." Đường Ân Nam tước khoát tay áo: "Những năm gần đây trong lòng ta đã kiềm nén rất nhiều chuyện, bây giờ rốt cuộc có thể nói cho ngươi biết rồi."

Địch Áo vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tác Phỉ Á, ý bảo Tác Phỉ Á an tĩnh mà nghe. Hắn đột nhiên cảm giác được chuyện hình không có đơn giản như hắn tưởng tượng.

Đường Ân Nam tước phát hiện hành vi mờ ám của Địch Áo nhưng chỉ mỉm cười bình thản. Sau đó trầm ngâm thật lâu mới chậm rãi nói: "Ta muốn nói cho ngươi rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời ta không biết nên nói từ chỗ nào, ừ, vài ngày trước ngươi và Lộ Dịch Sĩ Bá tước phát sinh chuyện không vui hả?"

"Vâng." Tác Phỉ Á gật đầu: "Bởi vì Phí Đức Sĩ và ta có dự định xây dựng một đoàn thương nhân võ trang, Lộ Dịch Sĩ Bá tước rất tức giận chuyện này nên đã gây cho ta không ít áp lực."

"Áp lực?" Đường Ân Nam tước cười một tiếng: "Ngươi đó, nếu như cái mà ngươi thừa nhận gọi là áp lực, vậy thì ta thừa nhận nên gọi là gì?"

"Phụ thân?" Tác Phỉ Á ngây người.

"Đường đường là một vị Bá tước đại nhân, gây áp lực cho ngươi dù sao cũng không phù hợp quy củ. Hơn nữa ngươi chỉ là một tiểu cô nương, tin đồn mà truyền đi sẽ khiến cho người ta chê cười."

"Phụ thân, ta không còn nhỏ." Tác Phỉ Á yêu kiều hô lên.

"Ở trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn chỉ là trẻ con." Đường Ân Nam tước dừng một lát để suy nghĩ, rồi nói: "Nếu như Lộ Dịch Sĩ Bá tước cho rằng đang bị uy hiếp, muốn phá hư kế hoạch của ngươi, ngươi cho rằng biện pháp hữu hiệu nhất là gì?"

"Chẳng lẽ hắn phái người ám sát ta?" Tác Phỉ Á nói.

"Ta nghĩ rằng hắn sẽ tìm cách từ trên người của ngài." Địch Áo tự nhiên chen vào.

Tác Phỉ Á nghe mà kinh hãi, đây là người trong cuộc ngu ngơ không biết, người trong cuộc đã rõ ràng mọi chuyện. Đường Ân Nam tước đã rất lâu không có can thiệp vào chính vụ trong lãnh địa, toàn bộ đều là do Ba Lý Khắc và Tác Phỉ Á chịu trách nhiệm. Dưới tình huống này, trong lúc đánh cờ chính trị, nàng tự nhiên bỏ qua Đường Ân Nam tước tồn tại, bây giờ nghe Địch Áo nhắc nhở nàng mới giật mình tỉnh ngộ. Nếu như Lộ Dịch Sĩ Bá tước gây áp lực với phụ thân nàng, bảo phụ thân đoạt đi toàn bộ quyền lực trong tay nàng, thậm chí ép nàng chạy về trang viên, như vậy hết thảy phiền toái sẽ được giải quyết một cách gọn gàng.

"Thật ra mỗi một lần đi tham gia hội nghị Bá tước lĩnh, ta đều gặp đủ loại khó khăn, thậm chí là nhục nhã." Đường Ân cười nói: "Nhưng ta không tức giận, bọn họ chán ghét ngươi, tìm cách hủy diệt ngươi, những điều này chứng minh rằng ngươi là một cô bé phi thường thông minh, phi thường có tiền đồ."

"Ta..." Giọng nói Tác Phỉ Á như muốn nghẹn lại, nàng không thể nào nghĩ tới phụ thân vì nàng mà chịu thua thiệt nhiều như vậy.

"Tác Phỉ Á, ta nói với ngươi những thứ này không phải là muốn giành lấy mấy giọt nước mắt của ngươi, mà ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi không nên hận ta."

"Ta không có..." Tác Phỉ Á kêu lên thất thanh.

"Ngươi có!" Đường Ân cười nói.

Tác Phỉ Á trầm mặc, thật ra cái thứ tình cảm kia không thể gọi là hận, chỉ đơn giản là vì nhiều lần thất vọng sinh ra bất hòa mà thôi.

"Đừng tưởng rằng ta không làm gì, nên cái gì cũng không hiểu." Đường Ân nói: "Một thằng ngốc làm sao có thể sinh ra nữ nhi ưu tú như ngươi?"

Nước mắt Tác Phỉ Á rốt cuộc tràn mi, nàng không khống chế được bản thân, xông tới trước mấy bước nhào vào trong ngực Đường Ân Nam tước. Nàng bỏ ra nhiều như vậy dĩ nhiên là muốn được thân nhân thừa nhận, mẫu thân vui mừng. Hiện tại nàng chưa làm được gì nhiều, nhưng có thể được phụ thân tán thưởng cũng là một bù đắp đáng quý.

"Cái ôm này quá muộn, thế nhưng ta xem như rất thỏa mãn." Đường Ân Nam tước vỗ vỗ bả vai Tác Phỉ Á: "Được rồi, mới vừa rồi còn không chịu thừa nhận mình là con nít, nhìn ngươi bây giờ đi, ha hả, đừng để cho Địch Áo chê cười."

Tác Phỉ Á đưa tay lau nước mắt, thở dài một hơi, lui trở về ngồi bên cạnh Địch Áo.

"Có phải còn nhiều chỗ không rõ càng hay không?" Đường Ân nhìn qua Tác Phỉ Á.

"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu, giờ phút này nàng hoàn toàn không còn nhuệ khí sắc bén như trước kia.

"Nửa đời trước của ta là một bi kịch. À, thật ra nửa đời sau cũng không khá hơn chút nào." Đường Ân Nam tước mỉm cười tự giễu: "Sau khi ta kết hôn cùng Khải Lỵ, trong lòng một mực thống hận nàng, hận nàng tại sao lại áp đặt cho ta nhiều thống khổ như vậy, hận nàng tại sao không chết sớm một chút. Là bởi vì oán hận này nên ta vẫn thờ ơ đối với Ba Lý Khắc và Hoắc Hoa Đức, nếu không Âu Cách Đăng làm gì có cơ hội!"

"Phụ thân, Âu Cách Đăng thúc thúc rốt cuộc làm chuyện gì?" Tác Phỉ Á kinh ngạc hỏi.

"Chuyện của hắn một hồi nói sau." Đường Ân Nam tước khoát tay áo: "Thật ra đến tận bây giờ ta mới hiểu được, Khải Lỵ đã dùng địa vị, quyền thế và kim tiền của nàng hấp dẫn ta. Đó là sai lầm của nàng, nhưng để cho ngươi gặp phải khảo nghiệm không thể nào chịu nổi lại là lỗi của ta. Vì thế ta hận chính mình."

"Phụ thân, mọi chuyện đã qua rồi, người không nên nghĩ nhiều." Tác Phỉ Á nói.

"Được." Đường Ân nói: "Như vậy, bây giờ ngươi muốn hỏi vấn đề là nào nhất?"

"Mẫu thân."

Sắc mặt Đường Ân lập tức xám xịt, hiển nhiên hắn biết rõ vấn đề Tác Phỉ Á muốn biết, không biết trầm ngâm bao lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: "Tác Phỉ Á, thật ra khi ta mới vừa trở thành Nam tước, ta không quản được bao nhiêu chuyện, bởi vì người bên cạnh ta đều là thân tín của Khải Lỵ, ngươi hiểu ý ta không? Ở bên cạnh ta có vô số cặp mắt hợp lại thành một nhà ngục vô hình, làm cho ta không thể nào thoát được."

"Ta biết." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Cho nên khi đó người không bao giờ xuất hiện trước mặt mẫu thân."

"Ngươi vẫn không hiểu." Đường Ân lắc đầu nói: "Sau này ta chấp nhận vượt qua áp lực cưới mẫu thân của ngươi. Từ đó tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được ta yêu mẫu thân ngươi đến mức nào, rất lâu sau mới sinh ra ngươi. Gia tộc Khải Lỵ có thể trơ mắt nhìn sản nghiệp của họ rơi vào trong tay một người không có liên hệ máu mủ nào hay không? Ngươi không rõ ràng thế lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, ta là một Nam tước, nhưng chỉ cần một phong thư khẩn cấp ra lệnh là có thể làm cho ta lập tức rời khỏi lãnh địa. Ta không đành lòng giao ra hết thảy công sức bao nhiêu năm cho người khác. Ta thật sự không nghĩ tới hai tên súc sinh kia lại lớn gan như vậy. Đúng là súc sinh mà." Lời còn chưa dứt, Đường Ân đã nện một quyền lên trên bàn.

Tâm tình Địch Áo rất phức tạp, hắn biết rõ sau khi Đường Ân Nam tước cưới mẫu thân Tác Phỉ Á, khẳng định đã gặp phải ngăn trở từ đủ loại phương diện. Đến khi sinh ra Tác Phỉ Á, Đường Ân Nam tước biểu hiện sủng ái Tác Phỉ Á không hề che dấu khiến cho gia tộc Khải Lỵ lập tức triển khai công kích.

Thật ra chuyện này rất khó nói ai đúng ai sai, đối với gia tộc Khải Lỵ phu nhân mà nói, Đường Ân chính là một người ngoài, lợi dụng "sắc đẹp" dụ dỗ Khải Lỵ rơi vào võng tình. Kết quả trở thành chủ nhân sản nghiệp lớn như thế, bọn họ dĩ nhiên có chỗ bất mãn, sau này Đường Ân có con gái với một người khác, lại còn sủng ái hơn cả hai đứa con dòng chính, bọn họ làm sao có thể từ bỏ ý đồ?

Nhưng từ góc độ Đường Ân mà nói, hắn xem như bị quyền thế và địa vị câu dẫn, khi cưới Khải Lỵ làm vợ, hắn không nhận được một chút vui vẻ, ngược lại mỗi ngày đều sống trong đau khổ tự trách. Rốt cuộc chịu đựng đến lúc có cơ hội đền bù sai lầm thì không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản hắn.

Không trách được lúc Tác Phỉ Á tám tuổi đã bị "trục xuất" ra khỏi Nam tước phủ, sau khi Mễ Lan Đạt phu nhân gặp chuyện không may, Đường Ân cũng phải e sợ, bắt buộc phải thỏa hiệp. Hắn lo lắng nữ nhi duy nhất cũng gặp phải bất hạnh, cho nên dùng phương thức này phát ra tín hiệu giải hòa.

Thế nhưng, tựa hồ Khải Lỵ tộc nhân cự tuyệt giải hòa với Đường Ân Nam tước, bọn họ nhất định phải diệt trừ Tác Phỉ Á. Còn Đường Ân Nam tước sau khi biết được Tác Phỉ Á bị tập kích nguy hiểm lập tức triển khai trả thù điên cuồng, ít nhất hắn có thể làm cho Khải Lỵ tộc nhân cảm thấy sợ hãi.

Cuộc sống ở trong trang viên mười mấy năm nhờ thế mới tương đối yên tĩnh.

Nhìn bề ngoài thì Đường Ân Nam tước còn rất trẻ, khuôn mặt anh tuấn, hai mảnh tóc mai bơi thái dương trắng xóa vô cùng phối hợp tạo nên vẻ đẹp đặc thù. Hiện tại mọi chuyện có thể lý giải được rồi, đây là một nam nhân giãy dụa cầu sinh ở trong khe hẹp, hơn nữa hắn đang cố gắng bảo vệ điều mình trân ái, mặc dù việc hắn làm không tính là thành công, nhưng hắn đã bỏ ra quá nhiều.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-621)